Con cầu tự
Con cầu tự
rân nằm ngửa trên giường, mắt đăm đăm nhìn ra ngoài khung cửa kính chật hẹp, bụi bậm. Chàng không muốn ngồi dậy mặc dầu đã ngủ đủ giấc, cũng đã hơn hai giờ trưa; nếu không phải đi đón Ngọc chắc chàng nằm ì tới tận chiều tối. Dậy làm gì? Trân đâu có phải đi làm, chính phủ xứ cờ tam tài này nuôi chàng trọn đời dù chàng không có tật nguyền, chàng chỉ mỗi bệnh lười, không muốn cất tay chân làm lụng vất vả, không muốn suy nghĩ nát óc trong công việc như những người khác. Trân là một người đặc biệt, chàng là con cầu tự. Ông bà cử Quý chỉ cớ mỗi một mình Trân là trai, lại là con út, sau năm cô chị gái. Ông bà Quý ngoài bốn mươi mới sinh ra được cậu quý tử sau gần mười năm lễ bái cầu xin; đương nhiên ông bà thương xót nâng niu chàng như viên ngọc quý. Ngay từ bé, Trân không phải làm gì ngoại trừ ăn, chơi và học. Cũng ngay từ bé, Trân thích ăn, nhưng phải là ăn ngon, chàng là người kén ăn, cả nhà phải sợ, phải chiều theo ý cậu ấm. Trân thích chơi, thích lang thang ngoài đường phố khi còn nhỏ; thích đuổi theo gái đẹp khi bắt đầu lớn. Nhưng đến tuổi biết suy nghĩ, Trân không còn dám chọc ghẹo gái, chàng bắt đầu có mặc cảm, mặc cảm bắt nguồn từ thể xác quá nhỏ bé, dưới tầm vóc của một người bình thường. Quả thật, năm mười tám tuổi, đứng cạnh các bạn cùng trang lứa, Trân trông như một đứa trẻ con loắt choắt chạc độ mười hai. Tướng tá này cậu thừa hưởng ở người mẹ, ở dòng dõi bên ngoại khiến cậu rất bất mãn, cậu hay nổi sùng với mẹ. Bà Quý biết vậy, càng nuông chiều cậu con cầu tự như để bù đắp những thiếu sót mà bà đã tạo ra, như để tạ lỗi cùng người con yêu quý. Trân không thích học mặc dầu cậu là một đứa trẻ thông minh, căn bệnh biếng lười có từ tấm bé, nhưng ông Quý, cha cậu ép buộc con phải học, ông hy vọng cậu con trai độc nhất sẽ là một ông cử, ông đốc trong tương lai. Hai ông bà tính toán dành dụm, chắt bóp, dồn hết tiền của cho cậu con cầu tự. Trân chỉ ngại cha, còn cả nhà đều phải phục tùng cậu út. Năm cô chị gái cưng chiều cậu em không thua bà mẹ. Trân là một ông hoàng trong gia đình.
Thời gian trôi trong êm đẹp, trong nhung lụa... tuổi ấu thơ của Trân đầy dẫy những mộng ảo huy hoàng. Năm mười tám tuổi, Trân đậu xong Tú Tài II Pháp. Chàng muốn ở lại học tại nước nhà mặc dầu ông bà Quý muốn con du học ngoại quốc. Trân nhất định từ chối không xa gia đình lấy cớ có mình chàng là trai để cả nhà trông cậy, thật sự lúc đó chàng đang mê Tố Vân, chàng không thể xa nàng dù một ngày vắng bóng, dù chàng biết đích thực nàng cũng chẳng yêu gì mình, nàng chỉ thân mật với Trân vì chàng tặng quà rất hào phóng, món nào đến tay nàng cũng là những món quý giá đắt tiền mà những cậu trai tuổi đôi mươi khó có tiền mua tặng đào... những lọ nước hoa Channel, Mon Péché ngào ngạt, thơm tho làm Tố Vân sáng giá đối với các bạn. Hơn thế nữa, Trân tính hiền lành, sai gì làm nấy, không bao giờ đời hỏi một sự trả lại với những tạng phẩm đắt tiền.
Trân không thể xa người mà chàng mơ ước, nhưng căn bệnh lười biếng, ỷ lại còn mạnh hơn mãnh lực ái tình. Vào năm chàng sắp sửa thi lên năm thứ hai Đại học Văn Khoa, ban Pháp Ngữ, Trân quên không đi thi vì chàng cứ đinh ninh cha mẹ hoặc các cô chị phải nhắc nhở. Không may cho cậu, mùa hè năm đó cả năm cô chị đều đi chơi Vũng Tầu, bà Quý bận buôn bán tận lục tỉnh, ông Quý bận đi làm không nghĩ tới ngày thi của cậu ấm. Thế là mộng có tên trên bảng vàng tan vỡ, ngày đi quân dịch sẽ tới. Nghe tin dữ về cậu con cầu tự, bà Quý từ Cần Thơ tất tả mua vé xe đò trở lại Sài Gòn. Bà trách ông lơ là với tương lai của con. Ông la bà quá cưng chiều con khiến Trân không có tinh thần trách nhiệm ngay với bản thân. Bà Quý là người giao thiệp khéo léo, mềm mỏng; bà chạy long tóc gáy để tìm chỗ thoát cho cậu con trai yêu quý khỏi phải đi quân dịch. Rồi cũng có người mách bà đúng chỗ; bà dốc tiền chạy chọt cho kỳ được để cậu con cầu tự đi du học nước ngoài, tránh động viên. Thế là dù muốn hay không Trân cũng phải rời đất nước, xa người yêu. Ông Quý có nhiều bạn bè ngay tại Paris, cậu ấm qua là có chỗ tá túc ngay, ông bà vui vẻ hể hả, tốn bao nhiêu cũng cố vay mượn để con khỏi phải thi hành nghĩa vụ công dân Việt Nam.
Trân nằm ườn trên giường hồi tưởng những ngày đầu cậu mới tới Paris, sợ quá đi thôi, cái gì đối với cậu cũng lạ, cái gì cũng phải tự mình làm, quần áo phải tự giặt ủi lấy, không còn những ngày thần tiên vương giả khi xưa, đã thế lại bặt tin Tố Vân, chung quanh cậu là những người không sẵn lòng giúp đỡ cậu như ở bên nhà; mấy đứa con ông chù nhà, bạn cha cậu chúng tìm dịp để chọc ghẹo, hành hạ tinh thần chàng khiến Trân vô cùng khổ sở. Muốn cậu ấm đau đớn thật quá dễ dàng, cứ riêng cái tầm vóc nhỏ thó cũng đủ làm Trân mất mặt; mấy cô gái con chủ nhà khuyên Trân đừng đi dạ vũ, đừng đi nhảy đầm vì khi nhảy với tụi đầm sẽ có lúc chúng quay tròn, váy tốc lên chùm vào đầu thì ê lắm! Mấy anh con trai thì coi thường Trân vì cậu làm biếng, hay ngủ quên đến lớp! Bị con chủ nhà cười chê, Trân tức lắm, cậu bỏ nhà bạn ông Quý, xin vào trong ký túc xá trọ. Cậu gửi thư về xin thêm tiền bố mẹ. Ông Quý buồn con trai chỉ còn biết mắng vợ, rầy la con gái, cấm không một cô nào được đi chơi cho đến ngày cậu ấm ra trường. Nhưng cậu ấm không bao giờ ra trường vì ham chơi, vì sẵn tiền bố mẹ gửi cho, cậu xài thả dàn, bao tụi bạn thật rộng rãi, phung phí cho tới đồng tiền cuối cùng, rồi sau đó lại viết thư về than thở, bà Quý lại thương con, tiếp tục gửi thêm tiền cho đến ngày mất nước.
Trân ôm gối, xoay người nằm nghiêng, cạ cạ đùi trần gầy guộc trên chăn nệm ấm êm một cách thích thú. Kể ra chàng có tài vẽ phông cảnh. Nếu chàng chịu khó và có người cất nhắc chàng sẽ hái ra tiền ở những rạp hát. Hồi còn xủng xoẻng tiền bạc của bố mẹ gửi sang, đã hai lần Trân triển lãm tranh, chàng vẽ những bối cảnh của các màn kịch nổi danh tại Pháp và được mấy tờ báo tây khen ngợi. Chàng đã bán được vài tấm phông cho những hí viện tại Paris. Có tiền là có bạn! Bạn bè, gái lại bu chung quanh! Thật mát mặt! Trân cảm thấy cuộc đời vui hẳn; đồng tiền bỏ ra mua cuộc vui, mua tình người là đúng lắm rồi! Trân tiêu tiền không tiếc! Cũng có người bảo cậu sĩ diện, ừ, thì sĩ diện, miễn là mọi người quanh Trân tỏ vẻ quý trọng, khen ngợi cậu là được rồi! Thế nhưng, khi những đồng tiền francs cuối cùng đi ra khỏi túi áo thì đám bạn bè cũng theo những đồng tiền ra đi! Trân chỉ còn biết chửi thầm bọn “ăn cháo, đá bát”.
Trân bỏ gối, nằm ngửa nhìn trần, một mảng ánh sáng hắt từ ngoài song cửa lung linh trên trần nhà quét vôi vàng lợt khiến chàng nghĩ tới những ngày nắng đẹp của Sài Gòn khi trước. Bây giờ đất nước đã vào tay Cộng sản, gia đình phân tán. Cô chị lớn nhất đã theo chồng sang Mỹ đầu tiên, trú ngụ tại Washington, D.C., thủ phủ nước Mỹ. Hai năm sau ngày mất nước, ông bà Quý cho ba cô gái kế tiếp vượt biên bằng đường biển; không may cho họ, con thuyền mỏng manh vừa ra khỏi hải phận Việt Nam gặp giông bão, cả ba cô đã vùi mình trong lòng đại dương cùng với những người đi chung một chuyến ghe. Nghe tin dữ, cô con gái lớn khuyên bố mẹ nên nén lòng đợi, vợ chồng cô sẽ làm giấy bảo lãnh ông bà Quý cùng cô con gái út sang theo diện đoàn tụ. Cô còn yêu cầu Trân phụ giúp bảo lãnh gia đình nhưng Trân thấy nhiêu khê, vất vả quá, cậu lờ đi, nhưng cậu có gửi một ngàn dollars cho chị gọi là phụ giúp khi gia đình tới Mỹ.
Vừa đến đất Mỹ, ông bà Quý tin ngay cho cậu ấm tới với gia đình. Thời gian đó, Trân còn đi làm cho một hãng điện tử, còn có tiền. Cậu mua vé máy bay sang thăm cha mẹ. Nhưng khi tới nơi, cậu không muốn và không thể ở lại vì tính cậu nay đã độc lập, Trân đã chán phải nghe những lời giáo huấn cổ hủ của cha như thời thơ ấu. Hơn thế nữa, bố mẹ cậu giờ đây cũng phải sống nhờ vào tình nhân đạo của Mỹ, ông bà Quý thật sự không còn gì! Tới với gia đình! Nghe thì cũng êm tai, Trân cũng thấy nhơ nhớ bố mẹ. Nhưng gia đình không thể làm gì cho chàng được nữa, Trân nhìn thấy sang tới Mỹ chàng lại phải hì hục đi kiếm việc làm, mất sức đi làm hằng ngày, thức khuya dậy sớm. Trân thăm cha mẹ đúng một tuần lễ, lấy cớ phải về lại Paris đi làm, chàng rời gia đình mà thở phào như trút được gánh nặng.
Trở lại Paris một năm sau thì Trân mất việc, chàng cũng chẳng cần, chàng xin được lương thất nghiệp mãn đời dù chẳng nhiều nhặn gì nhưng cũng đủ sống. Ông bà Quý nghe tin con không có việc làm, lại gọi cậu sang Mỹ sinh sống; cô chị lớn và chồng sẽ kiếm việc cho cậu. Sang Mỹ là nai lưng làm việc; còn thì giờ đâu nằm ườn nhìn trần nhà một cách thoải mái hay trầm ngâm với điếu thuốc trước ly cà phê đặc sánh như trong cuộc sống hiện tại? Số Trân không giầu sang, không danh vọng, nhưng số chàng là số “tiên ông” là số “nhàn”... từ tấm bé đến giờ, chưa bao giờ chàng phải cực, chàng có cha mẹ lo hồi trẻ, đi làm được mười năm cũng không vất vả gì, thất nghiệp đã có bọn Tây nuôi, tiêu vặt lại may mắn gặp được bé Ngọc, con gái của người bạn học, mà giờ đây là bồ ruột của chàng.
Ngọc lo lắng hết mình cho người yêu dù Trân không tiền bạc, không bằng cấp, lại hơn nàng cả hai chục tuổi. Nhưng cô bé đã lăn xả vào vòng tay ông “chú” vì nàng thiếu tình thương yêu che chở của người cha, tình dịu dàng đùm bọc của người mẹ. Ngọc bơ vơ không biết tìm đâu chỗ nương tựa tinh thần. Cha nàng trai gái, bồ bịch nhiều; mẹ nàng cờ bạc, lang chạ. Trân đến đúng lúc để an ủi cô bé mới lớn lên. Trân cho Ngọc một tình thương yêu ấp ủ tuyệt vời, chàng nhẹ nhàng, dẫn dắt nàng ra khỏi khúc quanh u ám của gia đình; nhờ chàng, nàng không còn cảm thấy cô đơn, nhờ chàng, nàng cảm thấy yêu đời và có mục tiêu làm việc. Thôi đành đoạn bỏ học luôn vì chàng. Đối với Ngọc, hiện tại Trân là tất cả.
Ngọc bỏ nhà, đến ở hẳn với chàng; Ngọc đã hai mươi mốt tuổi, ba má nàng không thể làm khó dễ Trân vì nàng đã quá tuổi vị thành niên. Vì thế, chàng chấp nhận nàng ngay. Trân thừa khôn ngoan để lấy lòng một cô gái trẻ. Tuy nhát gan nhưng Trân biết vợ chồng người bạn không thể kiện tụng được mình. Ngọc yêu Trân không phải là vấn đề xác thịt, Trân thấy điều này có lợi cho chàng vì dù mới có bốn mươi hai tuổi nhưng người yếu, chàng chẳng còn bao hơi sức cho vấn đề chăn gối. Một điều may nữa là Ngọc làm đầu bếp tại một nhà hàng Việt Nam lớn tại thủ phủ Paris rất vất vả, nàng chẳng ham chuyện vợ chồng vì về nhà nàng đã thấm mệt. Hơn thế nữa, tối đến nàng còn phải lo cơm nước cho chàng vì nếu không có cơm ăn, chàng sẽ uống rượu thay cơm, sẽ hút thuốc liên miên cho tới khi buồn ngủ. Ngọc thương Trân, nàng không bao giờ để chàng thiếu thốn; ngay cả khi mâm cơm được dọn lên, thức ăn nóng hổi ngon lành, bốc hương thơm ngào ngạt mà nhiều khi Trân cũng gác đũa ngồi nhìn, lúc ấy chàng đã nát rượu nhưng đối với Ngọc, nàng thấy xót xa, nàng nghĩ chàng đang sầu thế sự, đang sầu cảnh lưu vong. Thật sự, những lúc ấy, đầu óc Trân rỗng tuếch, chàng chẳng nghĩ gì cả, chàng đang mơ màng trong khói thuốc, chàng đang thả hồn theo lưu linh!
Ngọc yêu Trân, nàng không bao giờ nghĩ chàng là người bất lực trong đời sống, nàng cho rằng chàng “sinh bất phùng thời”, chàng chưa gặp được người biết đến thiên tài của chàng, tại số đốn mạt như Trân thường nói, tại mẹ cha hứng ẩu, không tính toán ngày giờ đúng cho cậu con cầu tự ra đời. Nàng cần chàng vì chàng lúc nào cũng nói với nàng những câu dịu ngọt mà bọn trai trẻ cỡ tuổi nàng không có. Nàng thán phục chàng vì nhiều khi chàng nghiêm nghị, chỉ trích, cấm đoán nàng những lúc nàng cười đùa vô tư quá lố; nàng vẫn nghĩ Trân là con người trọng đạo đức. Phần Trân, chàng không thể thiếu Ngọc, chàng cần nàng vì chàng buồn, vì chàng không có bạn bè, chúng nó xa lánh chàng từ ngày chàng thất nghiệp, chàng cần nàng vì nàng mang lại cho chàng sự thoải mái trẻ trung chàng cần nàng vì nàng đã thay mẹ chàng lo toan mọi việc trong cuộc sống từ đời sống vật chất đến đời sống tinh thần. Chàng cảm thấy êm ả, dễ chịu và an tâm. Hơn thế nữa, chàng cần nàng vì nàng đã mang lại một chút tự hào cho chàng; chẳng gì bắt bồ được với một cô gái trẻ, xinh đẹp, đáng tuổi con mình cũng làm chàng sáng giá, cũng đánh bóng được con người chàng, cũng tạm thời khỏa lấp được những mặc cảm đớn đau vò xé tâm tư trong bao nhiêu năm... suốt từ ngày niên thiếu!
Tiếng chuông đồng hồ thong thả gõ bốn tiếng. Mới nằm nghĩ ngợi một chút mà đã bốn giờ chiều! Trân mệt nhọc ngồi dậy, sắp đến giờ đi đón Ngọc. Trân phải đến sở nàng làm lúc năm giờ vì sáu giờ đúng, Ngọc phải có mặt tại tiệm ăn. Ngọc làm hai việc suốt từ tám giờ sáng đến mười hai giờ đêm. Tối về còn lo cơm nước cho người yêu. Bố mẹ Ngọc trước là bạn Trân, nay buôn bán thua lỗ, vỡ nợ, chỉ trông cậy vào cô con gái duy nhất. Tất nhiên, họ không muốn con gái sớm lấy chồng mà người chồng ấy lại là Trân, họ không thể chấp nhận Trân làm con rể, Trân xuýt xoát tuổi họ. Hai vợ chồng Ngà, bố mẹ Ngọc không thể nhận người bạn cũ vào trong gia đình vì nhiều lý do, vì Trân không chịu làm ăn, vì Trân quá lớn tuổi để họ coi như con rể, và nhất là nếu lấy Trân, Ngọc sẽ tùy thuộc vào chàng, vợ chồng Ngà khó có thể xin tiền con gái trong lúc túng quẫn này. Ngọc biết vậy, nàng hứa với bố mẹ sẽ mỗi tháng trích một món tiền trong số lương nàng kiếm được biếu bố mẹ gọi là trả hiếu. Ngọc nói là làm. Đã hai năm chung sống với người yêu Ngọc vẫn đều đặn gửi tiền cho bố mẹ mặc Trân ngăn cản, mặc những trận cãi vã thường xuyên xảy ra vì vấn đề tiền. Trân bực lắm, nhưng mình đã không nuôi nó, mình đã không lo gì được cho nó, khó mà cấm đoán được.
Trân mặc quần áo một cách cẩn thận, chàng chọn lựa y phục kỹ lưỡng mỗi khi ra đường, xức nước hoa thơm lừng không thua các cô con gái điệu, để một ít tóc rủ xuống trán cho có vẻ thanh niên đôi mươi trẻ trung. Tính điệu đàng này chàng thừa hưởng của ông Quý nhưng ông Quý diện cứng ngắc quá, trông như tây gỗ, Trân có vẻ tự nhiên hơn vì chàng làm đỏm một cách khéo léo kín đáo, thoạt mới nhìn trông Trân chỉ quãng ba mươi tuổi. Phải như thế mới xứng đôi với Ngọc!
Trân xuống đường, lái xe tới chỗ Ngọc làm. Trân có thói quen đậu xe xa xa một chút, đi bách bộ tới đón tình nhân. Hôm nay cũng như thường lệ, chàng nhàn tản tới ngã tư đường, đứng đợi, ngó mông lung. Bỗng một vật nhọn dí mạnh vào lưng khiến Trân co người lại. Một bàn tay thô bạo ôm cứng lấy người chàng, bàn tay kia bịt chặt miệng chàng, Trân đương bị xâm phạm ngay giữa đường, ban ngày ban mặt. Hai tên tây trắng, một đứa xiết chặt Trân trong lòng, một đứa sờ nắn, lột tất cả những vật dụng đáng giá, từ cái đồng hồ vàng, cặp kính mát thời trang màu xanh biếc đến ví tiền còn vài trăm quan, nhưng đau nhất là chiếc máy quay phim chàng mới mua tính mang đi Mỹ khi sang thăm gia đình, cũng cả mấy chục ngàn quan! Thấy không còn gì đáng tiền, cả hai buông chàng ra, lẻn nhanh vào một con hẻm gần đấy, chưa đầy vài phút đã biệt tăm.
Trân sùng lắm. Cứ mỗi lần bị cướp giật, chàng lại giận bố mẹ đã cho mình một tầm vóc nhược tiểu dễ bị bắt nạt, chàng lại ghét bố mẹ đã dạy dỗ chàng theo kiểu công tử bột quá ư nhát nhúa. Cứ mỗi lần bị ai đè ép, chàng lại tự nhủ phải đi học võ tự vệ, đánh cho chúng đo ván để dằn mặt quân bất lương. Tuy nhiên, những ý nghĩ đó chỉ thoáng đến với Trân những khi hữu sự, rồi chàng lại quên, lại thấy mất công, mất sức phải đi học, rồi lại thôi!
Trân còn đương ngơ ngác, chưa hoàn hồn thì giọng nói dịu dàng của Ngọc đã ở bên tai:
“Anh làm sao vậy? Quần áo xốc xếch quá! Anh bị cướp giật nữa à?”
Trân nổi giận bất thình lình:
“Sao em ra trễ thế? Vì em ra trễ nên mới có cớ sự này. Làm gì mà lâu vậy?”
Nói xong, biết mình vô lý, nhìn vẻ mặt phụng phịu đáng thương của Ngọc, Trân thấy bất nhẫn, vội vuốt ve: “Cho anh xin lỗi! Nhưng, em biết không, chúng nó giật cả cái máy quay phim mình mới mua, đau quá!”
Ngọc ôm Trân, chúi môi vào cổ người yêu, thủ thỉ: “Em sẽ mua cho anh một cái khác trước khi mình lên đường. Hôm nay em ra trễ vì phát lương muộn. Cuối tuần này, em sẽ đi sắm đồ cho ba má, các anh, các chị bên ấy”.
Trân thấy vui lòng, chàng là người tính tình rộng rãi từ tấm bé vì cha mẹ chiều chuông, các chị cưng quý, muốn gì được nấy nên Trân thích ban phát ân huệ cho mọi người. Trân muốn thấy bố mẹ mình bằng lòng với cô con dâu tương lai. Bà Quý lúc nào cũng bênh vực con, Trân không lo, bà có nói lèm bèm, Trân cũng chẳng nghe nào. Riêng ông Quý, Trân hơi ơn ớn vì từ xửa từ xưa ông đã nghiêm khắc với các con. Nhưng nghĩ cho cùng, bây giờ ông cũng chẳng thể có quyền uy như thuở trước; ông đã già, ngoài tám mươi rồi, và ông cũng biết ông không nên làm phật lòng cậu con cầu tự vì ông không còn nuôi chàng nữa. Trân tin tưởng lần này sang thăm cha mẹ chàng sẽ không gặp chuyện bực mình.
Cặp tình nhân sóng bước ra xe. Ngọc ôm ghì thắt lưng người yêu, hôn lên vành tai Trân, thủ thỉ: “Rồi anh xem, nhà anh ai cũng sẽ thương em”.
- Anh là út, nhưng em vẫn là con dâu trưởng. Vợ chồng chị Bảo, vợ chồng chị Báu đều phải coi em như cô dâu trưởng trong nhà theo đúng lễ nghi gia tộc.
- Nghe nói chồng chị Bảo già lắm, phải không anh? - Ngọc vẻ ngần ngại.
- Hình như ông đó ngoài sáu mươi rồi. Già hơn vợ nhiều!
- Thì cũng như tụi mình chứ gì? Nhưng anh trẻ trai trông xứng với em chứ chắc gì anh chồng chị Bảo được như anh?!
Trân mát lòng vì câu khen tặng cửa người yêu, chàng quàng tay lên cổ Ngọc, ghì xiết, đặt một nụ hôn nồng ấm lên má nàng. Hai người cứ ôm khít lấy nhau, vừa đi vừa hôn hít cho tới lúc ra xe.
Ngọc về tới nhà, Trân vẫn còn thức, chàng đang thả hồn theo khói thuốc, ly rượu trên bàn đã gần cạn. Ngọc xà vào lòng người yêu: “Anh nghĩ gì đấy?”
Trân chợt tỉnh, chàng ôm ghì lấy Ngọc, hôn nhẹ nhàng trên cặp môi mọng đỏ của người con gái: “Thằng cha Cẩn, thằng bạn anh vừa gọi điện thoại rủ anh về thăm Việt Nam. Hắn nói nước nhà bây giờ tiến bộ lắm, bà già nó mới từ Việt Nam qua có ý dụ nó về nước lấy vợ. Hắn còn khoe mẽ là hắn chỉ tạm thời xa tổ quốc, hắn đã có những dự tính trọng đại, những đồ án làm ăn trong tương lai, hắn rủ anh hùn hạp vì đất nước cần những người đi đu học như tụi anh”.
Ngọc giẫy nẩy: “Ô! Không được đâu! Cái nhà ông Cẩn đó đã làm anh mất hết vốn liếng, rồi nó bỏ anh. Bây giờ nó tưởng anh có tiền của em, lại rủ rê, chứ gì!”
Trân yên lặng. Ngọc không nói, chàng cũng đã biết như vậy, chàng đâu có khờ khạo gì, chàng chỉ muốn hù nàng. Chàng cần gì đất nước, đất nước đã làm được gì cho chàng?! Ngay từ khi còn trẻ, cha Trân, ông Quý có bao giờ khuyến khích con cái xả thân cho đất nước đâu; ông chỉ dạy con lo cho gia đình, lo cho bố mẹ. Trân thấy vậy cũng hãy còn nhiều, lo cho mình thôi cũng đã đủ mệt, đủ hết đời rồi còn gì nữa. Trân biết cha mẹ kỳ vọng ở nơi chàng vì nhà có mỗi mình chàng là trai để nối dõi, những bà chị thuộc hạng “nữ lưu ngoại tộc”. Trân cũng biết cha đã thất vọng vì mình, còn mẹ vẫn cố bám víu vào một phép lạ, vẫn đi chùa cúng kiến cầu xin cho chàng đổi tính, cho chàng thành công trong trường đời. Nhưng, Trân thấy chẳng có phép mầu nhiệm nào đổi được con người chàng vì chính ông bà Quý đã nuôi dạy chàng theo kiểu công tử, lúc nào cũng ỷ lại vào người khác, đã bao che dung dưỡng những thói quen lười biếng, thiếu tinh thần tự lập, ngại khó khăn ở cậu con cầu tự. Ông Quý thường để mặc vợ lo liệu việc nhà vì ông biết, bà tháo vát hơn ông, thực tế hơn ông, giao thiệp khéo léo, nhờ vả mềm mỏng hơn ông. Nhưng ông không ngờ bà lại chiều cậu con một đến nước làm cậu biếng lười. Ông biết con ông thông minh, nếu nó chịu khó thì cũng như ai! Nhưng thương con quá, bà đã không huấn luyện cậu con duy nhất biết chịu đựng những cực khổ, biết xông xáo vào đời. Bây giờ thì mọi việc đã muộn, và chính bản thân chàng, Trân đã chấp nhận cuộc sống hiện tại mà chàng thấy thoải mái, dễ chịu, đâu cần gì ai, đâu phải nhờ vả người nào. Thương cha mẹ, Trân vẫn thương, nhưng Trân nghĩ tới bổn phận đối với bản thân sao cho sung sướng, sao cho thoải mái trước đã, cha mẹ sinh ra chàng đương nhiên phải lo cho chàng đâu cần phải chàng trả hiếu, vả lại cha mẹ còn các chị Bảo, chị Báu bên cạnh, đâu cứ nhất thiết cần con trai kế cận bên mình. Thế nên, lần này chàng về thăm ông bà Quý định bụng nói thẳng những ý tưởng của chàng nếu như ông bà còn kèo nèo chàng về sinh sống tại Mỹ.
Tiếng cô chiêu đãi viên hàng không vang lên trong máy vi âm: “Xin quý vị gài khóa an toàn, máy bay đang trên không phận thủ đô Hoa Thịnh Đốn”.
Ngọc rúc đầu vào gáy người yêu, nũng nịu: “Em đương lo, không biết gia đình anh sẽ đối xử ra sao với cô con dâu tương lai quá bé bỏng như em?”
- Em đừng sợ! Anh lúc nào cũng ở bên cạnh em. Vả lại, cha mẹ anh cưng anh lắm, các chị đều hiền lành và quen nghe lời anh rồi.
- Em tin anh! Nhưng trông em có người lớn không?
- Thì khi mình gặp họ, em ra vẻ chững chạc nhé. Ngay cả vấn đề y phục, anh thích em dùng những đồ sẫm màu hoặc ngả sang sắc lạnh cho gần gũi họ.
Trân nắm tay Ngọc xiết nhẹ như để truyền sức mạnh cho nàng. Ngọc thấy sung sướng và tin tưởng nơi người yêu già dặn, chín chắn trong tâm hồn; nhẹ nhàng trẻ trung ngoài hình thức. Với Ngọc, Trân là tất cả.
Máy bay là là xuống mặt đất, Trân thấy ù tai. Miệng chàng há hốc, chàng thèm đốt một điếu thưốc vì miệng khô đắng. Bánh xe dưới bụng máy bay mở tung gây một chấn động mạnh. Trân cảm thấy nhức mỏi rã rời, chàng thèm cái giường chăn đệm êm ấm.
Qua khỏi ống uốn, xuống tới phòng đợi, Trân đã thấy cả nhà ra đón trừ ông bà Quý. Hai bà chị chạy ùa tới cậu em út, ôm chầm lấy Trân, miệng líu lo: “Mệt không em?” Bỗng cả hai dang xa xa... chị Bảo láu táu trước: “Trời! Sao em gầy quá vậy!”. Chị Báu cũng hớt theo: “Người có chút xíu. Trông cứ như một đứa con nít!”
Trân bực lắm, nhưng cố nhịn, kéo Ngọc ra giới thiệu: “Ngọc đây! Các bà thấy sao?”. Hai bà chị ngắm nghía cô em dâu tuơng lai. Chị Bảo nhanh nhẩu:
- Xinh! Trông mignonne quá! Thế này thì làm gì cậu Trân chẳng chết mệt..
- Trông chững chạc còn hơn chị Bảo. - Anh Bích, chồng chị Bảo lên tiếng, giọng chế nhạo.
Trân vẫn thấy khó chịu mỗi khi chàng gặp ông anh rể này; anh ta cậy lớn tuổi hay giở giọng khi thì châm biếm khi thì dạy đời làm như cha mẹ vợ không biết dạy con. Trân chắc ông bà Quý cũng không ưa gì ông con rể lớn, nhưng ông bà lặng thinh không bàn tới vì biết anh ta lý sự. Không biết anh Bi, chồng chị Báu ra sao. Đây là lần đầu tiên Trân giáp mặt ông anh rể út. Anh ta đứng yên tại một góc, anh ta có nụ cười cầu tài khi Trân đến bên, giơ tay bắt. Trân cảm thấy ông này có vẻ dễ sai bảo hơn ông Bích, nhưng Trân cũng không mấy có cảm tình vì anh chàng trông hèn hèn thế nào ấy, người thì lè tè, mồm vẩu, mắt nhìn mà không biết nhìn ai. Nhất lé, nhì lùn, tam hô, tứ sún. Bốn điều kỵ của tướng người, anh này đã có ba. Anh này cũng không phải hạng người dễ chơi. Tự nhiên, Trân cảm thấy thương hại hai bà chị vì chàng biết các bà chị rất hiền, bảo đâu nghe đó; chắc chắn cả hai bà đều bị các ông chồng ức chế.
Anh Bi nhanh nhẩu đi lấy hành lý cho em vợ, nhanh nhẩu xách hành lý ra xe... Xe rời phi trường Reagan, bon bon chạy vào trong thành phố. À, thì ra Washingtin, D.C. thủ phủ của Mỹ là thế đó. Trông thì cũng đồ sộ, cũng cổ kính, nhưng những công thự xây cất là rập khuôn theo Âu châu, làm sao đẹp được bằng thành phố Paris thơ mộng.
Ngọc nhìn qua cửa xe, lên tiếng: “D.C. cũng đẹp nhưng còn thua Paris”.
- Ấy là vì thiếu những bãi cứt chó. Ở đây không thể vừa đi vừa ngước nhìn trời xanh để nghĩ vần thơ như ở Paris. Kém là ở chỗ đó.
- Anh này lúc nào cũng trửng giỡn! - Chị Bảo nhăn nhó - Ngọc đừng để ý đến ông ấy, em sẽ bực mình.
Chắc chị Bảo khổ nhiều về chồng. Trân lại cảm thấy tội nghiệp chị. Từ xưa, chị Bảo vẫn là người chị hiền thục, là đứa con hiếu đễ, biết nhường nhịn, lo cho cha mẹ, cho em từng ly từng tí, không nề hà; chị Bảo là người biết hy sinh trong gia đình. Nghĩ tới chữ hy sinh, Trân lại thấy buồn cười. Trân lại thấy chị Bảo ấu trĩ, dại dột quá. Với chàng là làm thiên hạ quý mến mình bằng cách nào sao cho bảnh dù thả tiền ra cũng được, đây cũng là tạo một hình thức hy sinh phiến diện, nào ai đào sâu làm chi, miễn là chúng thấy lợi, chúng tử tế với mình là đủ, mình đâu cần thương xót ai. Nhưng nghĩ cho cùng, nhờ mấy bà chị biết hy sinh cho cha mẹ mà Trân không bị phiền nhiễu, chàng có thể sống xa ông bà Quý mà vẫn cảm thấy yên tâm, không bị eo sèo.
Chị Báu cất tiếng: “Anh Bi đã sửa soạn dưới basement cho hai em. Riêng biệt và đầy đủ. Nhà chỉ có hai ông bà già, anh chị đi làm cả ngày. Yên tỉnh lắm”.
Ngọc chồm tới phía trước, nắm tay chị Báu, cười hồn nhiên: “Chúng em xin cảm ơn anh chị”.
Chị Bảo có vẻ ngượng: “Trân và Ngọc ở đằng Báu đỡ ồn vì nhà chị hai cháu trai bừa bộn, ồn ào lắm. Chỉ có cháu Lan Anh là còn đỡ đần chị chút đỉnh”.
Anh Bích xen vào: “Tại Bảo dạy con theo lối của mẹ. Con gái cứ cật lực ra làm, trong khi con trai cứ ườn xác ra. Anh thì ngược lại, con trai phải tự túc lấy mai sau còn lo cho gia đình. Con gái đến tuổi lấy chồng nó cũng xa mình thôi, không nhẽ bắt nó ở góa suốt đời để thờ cha mẹ?”
Trân biết ông anh rể nói kháy bên nhà vợ, Trân biết ông anh rể nghĩ bà Quý có những thủ đoạn để giữ chặt các cô con gái, không muốn họ ở xa mình. Chị Bảo đã một lần gẫy đổ tình duyên năm hai mươi vì cha mẹ cấm đoán; cả hơn mươi năm sau chị mới lập gia đình với anh Bích, cũng trầy da tróc vẩy, cũng khóc hết nước mắt. Năm nay, chị Bảo đã ngoài năm mươi mà cô con gái lớn, Lan Anh mới mười sáu tuổi. Chị Báu lấy chồng năm ngoái, năm chị vừa đúng bốn mươi hai tuổi. Nghe nói lần này, ông bà Quý không ngăn cản vì ông con rể út, anh Bi hứa rước cha mẹ vợ về phụng dưỡng. Ông bà Quý được anh Bi đưa về chung sống. Nhưng Trân vẫn không ưa cái bộ mặt bì bì, da bóng nhẫy, mắt ti hí, le lé, lừ đừ, môi thều lều của ông anh rể này. Trân thầm nghĩ Bi lấy được chị mình là vạn phước. Bộ mặt xấu trai ấy khó có đào. Anh Bích, chồng chị Bảo đẹp trai, cao ráo nhưng trông già, mới ngoài sáu mươi mà mái tóc đã bạc hết, nhưng anh ta lại khoái mái tóc trắng bồng bềnh; đối với người ngoài anh ta dễ thương nhưng đối với gia đình vợ và ngay cả đối với Trân anh Bích “thương không dễ”!
Xe hơi đậu lại trước cửa một biệt thự nhỏ, trông khang trang. Ông bà Quý đã đứng đợi các con ngay trước cổng. Trân mở cửa xe, bước xuống ôm lấy cha, rồi chàng quay sang mẹ đặt một nụ hôn nhẹ trên má bà. Bà Quý nước mắt chảy ròng ròng mừng rỡ. Ông Quý cũng vui vẻ không kém, trông ông già yếu lắm rồi, đôi môi mỏng dính nở một nụ cười hiếm hoi vì được thấy lại cậu con trai yêu quý. Cả nhà xôn xao, hí hửng. Hai bà chị tíu tít bên cạnh cậu em trai. Thằng Luân, thằng Lạc sau khi ra chào Trân và Ngọc là chúng biến mất; chỉ có Lan Anh ở lại phụ mẹ và dì sửa soạn cơm nước mừng buổi hội ngộ. Ngọc khép nép bên cạnh người yêu, lễ phép cúi chào ông bà Quý. Ông Quý lạnh lùng nhìn nàng, nhưng bà Quý mềm mỏng hơn, tươi cười hỏi han. Con bé còn trẻ quá so với thằng con trai mình, có được bồ trẻ đẹp như vậy cũng là tốt rồi, bà biết con trai mình đâu có gì đáng giá. Trong khi cả nhà quây quần, Ngọc một mình khệ nệ xách bốn cái va-li to tướng xuống basement; Trân lờ đi, mặc kệ nàng vì sau chuyến máy bay gần tám tiếng đồng hồ chàng đã thấm mệt. Liếc mắt thấy cô con dâu tương lai không quản khó nhọc, bà Quý thích lắm, thầm khen thằng con cầu tự khôn ngoan có được người đàn bà luôn kề cận trông nom hầu hạ. Vậy xưa kia, nếu bà không ngăn cản, Trân chắc đã đòi cưới Tố Vân, Trân mê Tố Vân như điếu đổ, lấy nó hầu nó phải biết, chỉ có khổ. Ngay như bà, bà thương yêu chồng rất mực, nhưng ông Quý vẫn lơ là với vợ ông thích đàn đúm nhậu nhẹt với bạn bè hơn ở nhà với vợ con vì theo ông chỉ có đàn bà mới tề gia nội trợ. Nói gì thì nói, bà Quý biết chồng không yêu thương bà như bà mong ước; người nào yêu nhiều hơn thì chỉ thiệt thôi! Nhìn thấy lối xử sự của Trân và Ngọc, bà mừng thấy con trai mình có phước.
Bữa tiệc tẩy trần được dọn ra. Trân ngồi kế bên cha, cả nhà cùng nâng ly, hể hả. Thức ăn ê hề trên mặt bàn, nào gỏi sứa, nào tôm càng nướng, nào cua hấp, nào vịt quay, nào đậu nhồi, nào nấm sào đông cô, toàn là những món ngày xưa chàng ưa thích nhưng Trân không thấy ngon miệng, chàng gẩy gẩy vài miếng ăn cầm chừng, chàng uống rượu ừng ực, cạn ly này, đầy ly khác. Thấy anh Bi ăn uống nhồm nhoàm thô bỉ, gắp hết miếng nọ tới miếng kia, chẳng cần nhìn ai mà Trân phát ghét. Trân nhìn anh Bi trừng trừng, anh ta cảm thấy nhột, lên tiếng tế tát: “Vịt quay ngon lắm đấy, tôi phải ra tận phố Tầu mới mua được con vịt da dòn thơm như thế này. Cậu ăn đi!”
Trân nói, giọng gay gắt: “Cảm ơn anh! Tôi thích uống hơn ăn. Ăn mỡ nhiều, khó tiêu lắm!”
Bi cười, nụ cuởi khỏa lấp: “Nam thực như hổ, mà cậu”.
Trân không kém: “Nam vô tửu như kỳ vô phong chứ!”
Tiếng anh Bích vang lên: “Sao cậu Trân không sang đây vào dịp cuối xuân sang hạ, ta vừa xem đủ loại hoa đẹp vùng này vừa đi chơi biển hơn là cuối đông trời còn lạnh như thế này”.
Trân thấy hơi bực, mình sang vào dịp nào là theo ý thích của mình nhưng chàng cũng trả lời cho qua: “Đi đâu cũng phải chờ lúc nào Ngọc rảnh, chứ tụi này không nghĩ đến thời tiết”.
Ngọc thật thà: “Anh Trân nói vậy mà không phải vậy. Các anh các chị không biết anh ấy ghét đi chơi vào mùa hè, ghét ra biển ư? Này nhé, đi vào mùa hè, ra đường phải mặc quần áo mỏng và cụt, tới biển phải mặc đồ tắm; như vậy anh Trân ốm tong ốm teo, trông không đẹp trai anh dũng tí nào cả. Mùa đông, anh ấy tha hồ mặc nhiều đồ, nào complet, nào manteau độn vào trông to con ra, mang thêm khăn quấn quanh cổ và gáy, đeo thêm cặp kính đen trông còn bí mật, hấp dẫn như một thám tử nữa”. Ngọc nói liền một hồi quên cả nhìn Trân khi chàng lừ mắt. Cả nhà lặng thinh. Ông bà Quý đau lòng xót dạ. Bà nhìn cậu con cầu tự, không cầm được lòng, buột miệng: “Sao con không giữ gìn sức khỏe? Sao con không chịu khó ăn cho mập ra? Sao con không cố bỏ rượu và thuốc lá? Sao con ngu quá vậy?”
Trân nóng mặt. Mắt chàng vằn lên những tia đỏ hung dữ, chàng trừng trừng nhìn mẹ, lớn tiếng: “Mẹ biết thế nào mà nói? Mẹ có biết khi thức đêm để vẽ tranh, con phải đốt điếu thuốc, cạn ly rượu cho ấm bụng không? Nếu không có rượu và thuốc con làm việc sao được!”
Bà Quý vẫn gắng gượng, cười cười: “Thì con vẽ vào ban ngày. Ai cấm?”
Trân ngang ngạnh nhìn mẹ: “Con không có thói quen làm việc ban ngày, ban ngày không có hứng. Thế bố vẫn hút thuốc cho đến bây giờ, mẹ có cản nổi không. Nói chi những lời vô tích sự!”
Chị Bảo âu yếm nhìn em trai, giọng vui tươi để Trân quên đi cơn bực tức vừa tới: “Thế dạo này cậu Trân có họa được nhiều tranh không? Bao giờ lại làm thêm một cuộc triển lãm nữa?”
Trân nhìn chị, dịu giọng: “Em chỉ vẽ khi nào có hứng; khổ nỗi ngày càng ít hứng, ngày càng ít người đặt tranh. Triển lãm thì chưa biết đến bao giờ! Đêm nào có hứng, em phải hút thuốc liên miên để làm việc. Khi mệt, nghỉ một chút là em tự thưởng cho mình một ly rượu với một điếu thuốc”. Trân nhìn mẹ một cách thách thức. Cả nhà lại im lặng. Tự nhiên, một niềm thương cảm ân hận dấy lên trong lòng, Trân thương yêu mẹ, nhưng bà phải biết chàng đã lớn, bà phải biết giữ thể diện cho chàng trước mặt mọi người, nhất là hai ông anh rể ngồi lù lù trước mặt. Trân phải làm vậy thôi.
Cả nhà lại bàn tán về chương trình du ngoạn cho những ngày sắp tới. Anh Bi là người đứng mũi chịu sào đưa Trân và Ngọc đi chơi. Trân không thích Bi nhưng dù gì chàng cũng phải mang ơn ông này trong thời gian về đây, Trân cũng không ưa anh Bích hay gật gù cái đầu tóc bạc, lên giọng kẻ cả. Trân nhìn sang cha, ông Quý xuống sắc trông thấy. Ông đã tám mươi sáu tuổi rồi, chắc ông cũng buồn phải sống xa cậu con cầu tự, chắc ông cũng buồn vì con ông đã thất bại trên đường công danh sự nghiệp mà ông mộng ước. Trân thấy chạnh lòng. Nhưng một cảm giác bực bội tự nhiên lại lan tràn trong đầu óc Trân. Chỉ tại cha mẹ chàng không đủ khả năng tạo dựng tiền bạc cho con cái. Nếu như cha mẹ chàng sung túc đầy đủ thì chàng về đây sống với họ, đâu cần sống bám vào tình thương của chính phủ Pháp. Ông bà Quý sao không hiểu nỗi đau lòng của con trai? Ông bà đã nuôi dạy chàng như thế, ông bà suốt đời phải có trách nhiệm với chàng. Giờ đây, ông bà Quý đã bất lực, không bảo bọc được con thì phải để Trân thi hành những khôn ngoan sẵn có để sống còn mà không mất sức chứ! Chàng chưa ăn chặn của ai, chưa giật tiền của ai. Chợt nghĩ đến mấy thằng bạn thân biết cách vay mượn, dùng tiền thiên hạ về Việt Nam làm ăn khấm khá mà Trân thấy thèm; đứa thì mở tiệm dancing, phòng chơi bowling, đứa thì xây motel cho thuê phòng hốt cả trăm ngàn mỗi tháng. Mà tại quê hương nghèo nàn, cái gì cũng rẻ mạt; tiền vào thì nhiều, tiền ra thì ít. Chúng đã trở thành những doanh thương giầu có, sống cuộc đời sung sướng phè phỡn dù không có đỗ đạt, không bằng cấp, nhưng chúng thành công vì chúng khôn lanh. Trân lại thấy đau lòng, chàng không có khả năng bén nhậy trong việc kiếm tiền, chàng thấy phục mấy đứa bạn đã nghĩ ra cách làm giầu nhanh chóng, nhưng chàng vẫn ngấm ngầm đau đớn trong ganh tị.
Nghĩ cho cùng, Trân đã bỏ học ngang, cũng chẳng một mảnh bằng chuyên nghiệp giá trị, ngoại trừ nghề tay trái vẽ phông cảnh trên sân khâu mà bây giờ cũng chẳng ai thèm thuê nữa! Giá ông bà Quý có tiền như ngày xưa thì Trân giờ này đã trở thành một chủ nhân ông của một xưởng vẽ. Ai bỏ tiền cho chàng làm ăn? Vay tiền của chính phủ Pháp ư? Lấy ai bảo lãnh? Lấy tiền từ những thẻ tín dụng rồi dông tuốt về nước nhà làm ăn, quỵt nợ luôn ư? Nghe có vẻ hấp đẫn nhưng sao Trân sợ quá! Trân lại thấy giận cha mẹ vì đã dạy dỗ chàng kiểu công tử nhát nhúa không thể xông xáo lọc lừa trong trường đời. Cảm giác chán chường lại len lỏi trong người Trân, Trân biết chàng sẽ lại buông xuôi tất cả. Những tế bào trong tim óc đang lại đòi chất nicotin cho sáng suốt, từng mô trong cơ thể đang thèm cái say say ngất ngây của rượu mạnh cho thân xác lâng lâng. Trân lại nhớ tới chất bột trắng, chất bạch phiến mà tụi bạn đôi lần dụ chàng chơi thử. Cái đó còn thần khốc hơn chất nicotin. Chẳng thua gì thuốc phiện mà các cụ say mê đắm đuối còn hơn đàn bà đẹp. Ông Quý, cha chàng chẳng thỉnh thoảng lén vợ đi thăm ả phù dung, ông có cho con trai biết sức quyến rũ vô song của nàng tiên nâu, ông có bảo con làm trai cũng nên biết nhưng không nên nghiện. Trân nghi ngờ lời nói của cha vì chàng vẫn thấy cha mẹ cắn đắng nhau hoài vì những đêm ông Quý vắng nhà. Trân định bụng thử lửa với ả phù dung một phen nhưng chưa có dịp thì chàng phải lên đường du học. Nhưng sẽ có ngày chàng từng trải, lịch lãm không thua gì cha, bây giờ thì chưa, nhưhg sẽ có ngày!
- Nghĩ gì mà thừ người ra thế, con? Con ăn miếng lê mẹ mới gọt, lê Tầu ngon lắm. Ngày xưa con vẫn thích. - Giọng bà Quý âu yếm.
Trân ngửng nhìn mẹ, thương hại: “Cám ơn mẹ nhưng bây giờ con không thích vì trái cây đối với con nhạt nhẽo vô vị. Để con đốt điếu thuốc tráng miệng được rồi”.
- Con nên ăn nhiều hoa quả chứ hút thuốc nhiều dễ bị viêm phổi, đâu tốt lành gì. Phải giữ gìn sức khỏe còn lo cho cha mẹ già chứ?
- Người ta thường nói “nước mắt chảy xuôi”, phải không? Cha mẹ có trách nhiệm với con là đúng rồi. Con có cầu cha mẹ cho con ra đời trong cái hình hài khốn nạn này đâu? Con có cầu cha mẹ cho con ra đời trong cái thiếu thốn như thế này đâu? Con có những đứa bạn đến giờ này bố mẹ vẫn lo cho đầy đủ, nào nhà cửa, xe cộ, tiệm buôn. Mẹ không lo cho con được những gì con muốn, xin mẹ để con yên thân! - Trân thốt nhiên bừng giận, nóí liền một hơi.
Bà Quý im thin thít. Bà biết bà có lỗi, nhưng sao bà uất quá. Ông Quý nhẹ nhàng lên tiếng: “Thì cha mẹ cho con du học trong bấy nhiêu năm. Sau đó con phải tự lo liệu lấy chứ, cha mẹ già rồi. Loạn lạc, của cải mất hết, chứ tiếc gì con!” Nói được chừng ấy tiếng ông thấy xót dạ quá. Ông thương con, thương vợ, thương chính bản thân mình, ông thấy tuơng lai của thằng con cầu tự mịt mù đen tối mà lòng đau như cắt. Ông thấy thằng con trai yêu quý có ý oán than cha mẹ mà lòng tan nát. Ông cảm thấy khó thở, gắng gượng đứng lên đi vào nhà trong nhưng ông tối tăm mắt mũi...
Đám tang ông Quý thật đơn giản vì Trân muốn thế, vì Trân không muốn hoàn toàn nhờ cậy vào hai ông anh rể, chàng chỉ để khách khứa thăm viếng đúng một buổi chiều. Trân khổ sở khi phải đáp lễ những người quen; sao mà ông bà Quý lắm bạn bè thế. Ai cũng khen ông Quý có phước, ra đi đúng lúc cậu ấm về thăm, được gặp mặt con trai lần cuối. Trân khổ sở vì ai ai cũng tội nghiệp thân hình ốm yếu bé nhỏ của chàng; ấy là Trân đã mặc nguyên bộ complet bên trong áo tang, thắt sợi dây gai thật khéo như đai lưng của một viên khách trong tranh Tầu, đầu đội vành rơm bện lệch một bên như chiếc nón của một chiến sĩ Việt thời cổ. Ngọc khen Trân trông anh dũng như một kiếm sĩ đất Phù Tang. Trân khổ sở vì đám đàn bà con gái khóc ầm ĩ khiến chàng nhức đầu. Thương cha, chàng thương lắm chứ, nhưng Trân không thể than van như mẹ và hai chị. Ông Quý già rồi, đau tim chết ngay là sướng lắm rồi. Nghĩ vậy nhưng Trân chịu đựng, im lặng, chàng chỉ thấy mình không may đến thăm cha mẹ không đúng lúc.
Sau tang lễ, cả nhà không ai gợi chuyện đưa Trân và Ngọc đi chơi xa nữa, phải ở nhà thọ tang, tưởng nhớ tới người quá cố. Trân bực bội, chàng sang xứ Mỹ này là để đi ngoạn cảnh, nhưng Trân cũng đành lặng thinh vì chàng gờm ông anh rể lớn, hắn chúa hay xỏ xiên. Một tuần lễ dài đằng đẵng... Trân nằm chết dí dưới basement nhà anh Bi giải sầu bằng những ly rượu cognac nồng cháy, quên thực tại trong khói thuốc nhạt nhòa. Thường cứ tới trưa Trân mới dậy. Chàng vẫn có thói quen nằm nướng trên giường dù ở đâu chăng nữa. Tỉnh giấc, bên cạnh giường, Ngọc đã pha sẵn một ly cà phê đen đậm, Trân không cần lên nhà trên ăn sáng. Đã mấy lần chị Báu xuống mời, đã mấy lần đích thân bà Quý xuống gọi, nhưng Trân lờ đi, nằm yên như say ngủ. Rồi cả nhà biết tính cậu ấm nên thôi. Trân rất khó chịu khi chàng chưa sửa soạn, chưa ăn mặc tề chỉnh mà phải giáp mặt mọi người, cho dù là chị hay mẹ chàng cũng vậy. Chỉ có Ngọc là được quyền nhìn thấy Trân khi chàng còn lôi thôi xốc xếch từ chăn chui ra, chỉ có Ngọc là được quyền nhìn thấy Trân mặc quần đùi giơ hai chân ống sậy, mặc áo thun cụt lộ đôi tay khẳng khiu mà Trân cảm thấy yên tâm thôi; Trân cần Ngọc trong cuộc sống nhưng chàng vẫn nói cứng với mẹ và các chị là chàng chẳng cần ai.
Một buổi tối, chỉ có hai mẹ con, bà Quý lại năn nỉ con trai sang Mỹ sinh sống, bà muốn gần chàng. Lần này, Trân không kiêng nể, chàng nói thẳng: “Làm mẹ là lo cho con sung sướng, no ấm. Con về đây, con sẽ phải làm việc cực nhọc, con không thể cáng đáng được. Hiện giờ ở bên Pháp, con sống đầy đủ, nhàn hạ. Lâu lâu sang thăm gia đình là đủ rồi, là cũng tốn tiền dành dụm rồi. Mẹ có biết thương con không?”
Bà Quý u sầu cúi đầu lặng câm. Vừa lúc ấy, Ngọc bước vào, bà Quý quay sang nàng:
- Ngọc thương anh Trân thì đừng bao giờ bỏ anh ấy, con nhé!
- Mẹ nói gì lạ vậy? - Trân quát lên, Ngọc vội vã rời phòng vì nàng biết tính người yêu nhiều tự ái, nhiều mặc cảm. Nàng muốn tránh cho chàng khỏi bẽ bàng.
Ngọc ra rồi, Trân quay lại nhìn mẹ, dịu giọng: “Sao mẹ khờ quá vậy? Đi van xin con nhà người ta thương xót con mình?! Nó theo con vì nó say mê con, con đâu có cần nó. Nó xách va-li đến ở nhà con, con đâu có quyến rũ nó. Tiền nó, nó ăn. Tiền con, con ăn. Mẹ không biết giữ danh giá cho mình và thể diện cho con mình ư?”
Bao nhiêu khôn ngoan từ xưa tự nhiên tan biến, biết mình có lỗi với con, bà Quý lúng búng: “Cho mẹ xin lỗi vậy”. Nghĩ sao, bà lại tiếp: “Xa mẹ, con chẳng còn ai, mẹ không khẩn khoản con bé đó, mẹ không yên tâm”.
Sự thương xót, sự bực bội cùng một lúc ào vào cơ thể, Trân cố nuốt giận: “Con không cần bất cứ người nào. Cái mà con cần là tiền!” Nói xong, chàng đứng dậy, đi xuống phòng mình. Trân cảm thấy tâm tư bị vò xé như có hàng trăm mũi kim nhọn vô hình đâm vào. Chàng thấy tội nghiệp mẹ, chàng thấy mình bất nhẫn, nhưng đồng thời chàng thấy xót xa cho chính bản thân, cuộc đời còn được bao nhiêu năm? Chàng chỉ có được mỗi cái “nhàn” mà thiên hạ coi thường, gia đình chán ngán. Moi điếu thuốc cuối cùng trong bao... chỉ có thuốc và rượu làm Trân tạm quên những phiền muộn do cha mẹ đòi hỏi và kỳ vọng quá nhiều nơi chàng; Trân cảm thấy muốn phát bệnh mỗi khi nghĩ tới dấn thân xông xáo trong xã hội. Trân cũng biết thế là không đúng, nhưng giờ thì đã quá trễ. Lại một ly vang đầy... Trân chìm vào giấc ngủ... bất an...
Ngày cuối cùng, cả nhà quây quần trong phòng khách, con cháu đủ cả, chỉ thiếu ông Quý đã đi vào cõi thiên thu... Bà Quý gắng gượng:
- Báu và Bảo đã có gia đình, chỉ còn Trân. Mẹ mong Trân sớm thành hôn để mẹ có cháu nội, họ nhà ta có người nối dõi.
- Mẹ lại đòi hỏi nữa rồi. Ngọc và con nếu có tiền làm đám cưới, chúng con cũng không tính chuyện con cái, mẹ ạ. Ở ngoại quốc nuôi con khôn đốn lắm, tiền đâu cung phụng con cái suốt đời, mà ở đây không lo, không được. Con không điên gì trông cậy ở con cái. Mẹ ạ.
- Thì mình phải dạy con ngay từ khi ấu thơ. Những lỗi lầm mình đã vấp phải, mình nên tránh cho con. - Anh Bích lại gật gù lên giọng kẻ cả.
Trân biết anh muốn nói kháy mình, nói kháy bà Quý, nhưng là ngày cuối cùng, chàng đành nín thinh, chỉ khẽ lắc đầu. Ngọc nhanh nhẩu: “Thật sự, tại em không thích. Đi làm vất vả quá, tiền bạc chưa đủ, đâu dám nghĩ đến tí nhau, thưa anh”.
Tội con bé thật, nó thương thằng con mình thật tình. Bà Quý mừng như bắt được của, bà đi vào phòng. Ngày hôm trước bà đã vay hai cô con gái, mỗi cô một ngàn, lấy số tiền già dành dụm còn hai ngàn, cho tất cả vào phong bì, bà sẽ đưa cho con trai số tiền này, bà sẽ bán hết vòng xuyến, hột xoàn cũng được dăm ngàn nữa sẽ gửi sau cho Trân. Nó cần tiền, mình già rồi, cũng đi theo chồng thôi, có bao nhiêu cho nó hết. Bà Quý hể hả nghĩ Trân sẽ vui vẻ khi nhận được số tiền này, bà thấy mát mặt. Không nhờ cậy được vào cậu quý tử nhưng hắn sung sướng là bà hả hê rồi, còn hai cô con gái đấy, chúng phải hầu hạ bà cho đến ngày bà theo ông ra đi “nữ lưu ngoại tộc” chứ cũng vẫn hữu dụng. Ngày nào bà còn sống, bà vẫn làm hết sức mình cho cậu con cầu tự mà bà nghĩ là tại số cả.
Hành lý đã được mang ra xe, cả nhà đưa tiễn Trân và Ngọc ra phi trường trừ bà Quý. Bà đứng lặng trong khung cửa. Trân quay lại ôm mẹ: “Mẹ cố vui cho con vui!”
Bà Quý dúi vào tay cậu con trai phong bì tiền: “Mẹ vui chứ. Mẹ lì xì cho con đấy”. Nhìn quanh, không có ai trông thấy bà Quý đưa tiền cho chàng, Trân thấy yên lòng. Tình thương mẹ lại dào dạt nổi lên, chàng ôm chặt mẹ một lần nữa, dịu giọng: “Rồi con sẽ khỏe, sẽ lên cân, con sẽ gửi hình sang cho mẹ xem. Con thương mẹ lắm. Thôi, con đi!”
Trên máy bay, nhìn xuõng thành phố Washington, D.C. nhỏ dần đang khuất dưới ánh nhạt nhòa của hoàng hôn, Trân nói với người yêu: “Em có buồn vì chuyến du lịch này không? Chẳng may cha anh mất khiến mình không có thì giờ thưởng ngoạn những danh lam thắng cảnh ở D.C. Em nghĩ sao về thành phố này? Em nghĩ sao về gia đình anh?”.
Cắn nhẹ vào tai Trân, Ngọc nũng nịu: “Đối với em như vậy là đủ. Mình còn nhiều thì giờ trở lại nước Mỹ, nhưng D.C. không thể thơ mộng và trữ tình như Paris. Mẹ anh và các chị dễ thương quá, họ thương yêu anh lắm làm em đâm lo; không hiểu có thể chu toàn cho anh như nhà anh đối với anh không? Gia đình anh có coi em như dâu con không?”
Quàng tay qua vai Ngọc, Trân xiết nhẹ: “Em yêu anh là đủ. Thương anh, họ phải tử tế với em dù em chỉ đáng tuổi con cháu của các chị ấy”. Trân rút trong áo vest phong bì tiền bà Quý đưa chàng, tiếp: “Mẹ cho anh số tiền này. Anh biết là mẹ muốn thúc giục chúng mình mau làm đám cưới, anh nghĩ mẹ sẽ tiếp tục gửi thêm để hai đứa mình mua nhà. Anh cứ tưởng bà già không còn tiền, hóa ra bà ấy vẫn giỏi dành dụm. Tội nghiệp! Anh thấy áy náy quá!” Trân nhìn mông lung ra cửa sổ máy bay với ánh mắt trĩu nặng u sầu.
Hai bàn tay âu yếm của Ngọc quay nhẹ khuôn mặt người yêu, nhìn sâu vào đáy mắt chàng, Ngọc thỏ thẻ: “Em yêu anh vì anh là một con người đầy nhân tính. Em biết anh buồn vì đã không làm được gì cho cha mẹ, em biết anh lao đao vất vả trong tâm hồn. Tại số đấy, anh ạ. Em yêu anh vì anh vẫn để cho em phụng dưỡng ba má em dù trong thâm tâm anh không bằng lòng. Em cũng thấy ngượng cho ba má em còn trẻ, còn có sức hơn mẹ anh nhiều mà vẫn phải nhờ cậy vào con gái. Thôi, cũng tại số cả, anh ạ”.
Trân lặng thinh, chàng cảm thấy nhột nhạt nghe những lời thành thật của Ngọc. Chàng biết nàng không cố ý ám chỉ chàng. Chàng biết nàng tin ở số mệnh. Còn chàng, Trân thừa biết cha mẹ đã tiếp tay làm chàng không thể nào trở nên một con người có ý chí, một con người biết tiến thủ, chàng đã an phận trong cuộc sống hiện tại. Trân không yêu Ngọc tha thiết như nàng lầm tưởng, nhưng Trân cần nàng như chàng cần những khoái cảm ngây ngất của ly rượu mạnh, của khói thuốc say say... Tự nhiên, Trân thấy đắng cay chua chát cho cuộc đời, chàng không còn biết yêu thương nồng nàn như thuở nào xa xưa, đời chàng bây giờ chỉ là những cần thiết, những toan tính.
Trân mỏi mệt nhắm nghiền mắt... thôi thì buông xuôi tất cả...
Tháng 5 năm 2001
Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 14 tháng 8 năm 2016