Chương 5
Chương 5
ầu trời sà xuống thấp như có thể với tay là tới. Hơi nước ngan ngát chung quanh, đậu trên những sợi lông mi nghe nặng. Những cụm mây hình nấm bắt đầu biến dạng, hung hãn, quái dị hơn. Sét nhì nhằng bên trên như những mạch máu muốn bật ra khỏi làn da dày cóc cáy. Bối nói phía tây chút nữa đây sẽ có cú xé toạc mây kinh điển.
- Trời này là của mình đây. Jupiter gặp Vulkan rồi, đã đời.
Bối kể đã săn hàng ngàn cơn giông trong quãng thời gian từ khi anh ta cầm cái máy cơ phải lẫy cò lên phim từng phát một. Giờ thì anh ta dùng đến máy ảnh số thứ bảy của mình, tốc độ chụp liên tục tám hình mỗi giây. Với hệ thống ống kính dài ngoằng, Bối sắm sửa mọi thứ để phục vụ cho mỗi việc bắt lấy khoảnh khắc một tia sét lóe lên, một bầu trời đen tối đầy thịnh nộ, một cơn lốc xoáy... Bối có thể kể vanh vách vòi rồng này đã chụp ở đâu, tia sét kia mình đã từng nằm phục kích bao lâu. Ảnh nền máy tính là một cánh đồng nghẹt thở dưới một đụn mây đầy nộ khí, và hai cái cây cổ thụ nằm ở góc ảnh trông như đang lẩy bẩy run. Một tia sét trong cơn giông đó làm Bối cháy áo, anh ta có vẻ tiếc nuối vì nó đứt rời sớm quá. Cậu không biết lúc Bối đi vào đàn bà có cuồng nhiệt như khi đứng trước cơn giông không. Hơn cả niềm vui, đó là một khoái cảm có chút gì đó bệnh hoạn.
- Tin tôi đi, không có đứa con gái nào mang đến cái lạc thú khi tôi chụp được ảnh tia sét như rễ cây khổng lồ phóng xuống cao ốc Thiên Đường. Cúc cu tôi phun ra ướt luôn vạt áo.
Bức ảnh của Bối nổi tiếng vì tia sét lộng lẫy ấy đã làm cháy trụi hai chị lao công đang lấy đồ phơi trên tầng thượng. Cậu xem ảnh, nghĩ mãi không hiểu tại sao hai mạng người kia không làm tia sét xấu đi. Nó vẫn lộng lẫy, ma mị. Mình không thể ghét nó, cậu nghĩ.
Bối vẫn thường ao ước một vòi rồng mang anh ta đi. Một hành trình đầy ngẫu hứng. Hình dung xem, cứ cuốn xoáy vào trong cơn lốc, cùng với những cái cây bị nhổ cả rễ, một cái ghế sofa, một máy hát đĩa vẫn còn quay, chậu hoa ngâu vẫn còn thơm, những bông lúa... Tất cả được bay lần đầu, theo một điệu luân vũ chóng mặt. Ta sẽ được đưa đến một nơi mà ta không thể nào đoán được. Va đập vào vách núi, nằm phơi trên một mái nhà, hay bị vùi trong một đống bụi.
- Cái gì đẹp cũng nguy hiểm. Cả những cái hoa mà tôi biết. Nấm độc không đẹp sao? Hoa độc cần không muốt trắng đến nao cả ruột sao?
Xu góp chuyện. Đó là những lúc hiếm hoi Xu tỏ ra cởi mở, nhiều chuyện. Lan đỏ tía đầu mùa đã mọc dưới cây thánh giá của Chúa. Người ta đã huyền thoại nó, rằng máu Chúa nhỏ lên lá nó nên giờ có những chấm đỏ. Ở vườn thực vật quốc gia trước đây từng có năm giò, giờ chỉ còn ba. Loại đó đỏng đảnh lắm, ai có hơi rượu đứng gần tụi nó cũng héo lá.
Mồ hôi Xu ửng lên thành hạt trong suốt giữa những sợi râu đã bắt đầu lên xanh rì. Môi Xu khá dày, luôn ướt. Anh ta hay để đầu lưỡi đỏ nằm giữa môi khi nhìn vào kính ngắm máy ảnh. Cậu xem những cuộc huyên thuyên của Xu là một vận may như ngồi chờ con trai mở miệng. Loại cây mang tên Venus nghe đê mê vậy mà lại có hoa ăn thịt. Thế giới có trên hai mươi ngàn loại lan, một cây lan nữ hài lá sọc nào đó giá bằng chiếc xe Lexus. Những cái cây đầy hiểm họa như thuốc phiện và đoạn trường thảo lại ra hoa đẹp nao lòng. Những thanh hạc, hoàng phi hạc, tử phi hạc... Những tia sét hình tim vỡ, hình một đóa hoa xòe; vòi rồng đã mang một biệt thự ở Texas dời đi năm mươi dặm mà không làm vỡ cái kính cửa nào. Một chiếc xe tăng ở quảng trường chiến thắng mỗi năm vài trăm lần có sét ghé thăm... Những câu chuyện của Xu làm Tú đôi lúc bị đẩy ra xa, lờ mờ. Cậu không còn tức thở. Và đường đi trở nên lung linh sinh động hơn.
Tân Quới đón họ bằng cột cây số đã tróc lở nước sơn. Tấm bảng chào khách cũng không khá hơn, chữ bong loang như một đứa trẻ bị ghẻ.
- Cứ đi thôi chớ đâu biết chừng nào mới đi hết cái sông này, đúng không?
Bối hỏi. Mặt trời nguệch ngoạc vẽ cái dáng thanh mảnh nho nhã của anh ta lên cái bến xe đầy những vũng nước đọng. Cổ áo thun đã giãn rộng vì anh ta có thói quen kéo lên lau mồ hôi trên mặt, lộ ra những cái xương vai mảnh dẻ.
Bọn cậu vẫn còn ở hạ nguồn, nhưng sông Di giỏi đánh lạc hướng bằng một dòng chảy hơi dích dắc, làm đôi khi họ mất phương hướng. Đất giồng làm cậu có cảm giác mình lạc giữa trung du với những ngọn đồi thấp. Sông dẫn ba thằng tới Tân Quới. Nước chảy xờ xạc như mất ngủ lâu ngày. Cậu ngắt một cái bông đậu biếc thả xuống nước và thấy nó hầu như không trôi.
Thằng nhỏ lái chiếc Landu đời 80 mà bọn cậu thuê đi từ thị xã Trà Kiết rất rành đường. Cậu đồ rằng nó chưa qua mười tám, dù dưới mười tám thì không được cấp bằng lái xe bốn bánh. Hào, tên của tài xế, nói tháng trước có chở một người đi mua tay gỗ về gửi cho cha.
- Ông già của chị đó cụt tay, ổng hay về than không đủ tay nên làm gì cũng khó. Không cấy hái gì được.
- Ổng đi đâu?
- Bán muối chớ đâu. Ổng chết queo vì miểng bom lâu rồi. Chị kia mua tay về đốt cho ông già thôi cằn nhằn.
Hào để tóc hơi dài, rẽ giữa, thỉnh thoảng bị tóc xập xại che mất mắt mà vẫn tránh chó rất tài. Nó nói Tân Quới chán lắm, không có gì coi. Đâu đâu cũng nhà xưởng, đâu đâu cũng người còng lưng đục đẽo. Dân xứ này sinh ra đã lưng tôm.
Chiếc xe bỗng dưng bị rừng son hai bên đường vây lấy. Son trổ bông trắng, từng chùm cong cong, mỏng lẹm như một mảnh trăng mùng bốn. Trăng treo oằn nhánh. Trăng chạm vào nhau thì thào. Người ta trồng son lấy gỗ để đẽo làm chi. Thớ gỗ tự nhiên mang màu da người, lại mềm và dai, nghe nói là những ngón tay khi tạc xong, người ta có thể bẻ cong chúng được. Năm nào son trổ bông hường, coi như đại họa.
Người đầu tiên làm nghề này từng bị án chung thân. Hào khoe, tưởng khách chưa biết. Cuốn sách Những làng nghề thủ công châu thổ sông Di mà cậu ém được của thư viện viết rằng nghệ nhân đầu tiên sáng tạo ra nghề đẽo chi bằng gỗ son là Út Hết, vào năm cậu ta mười ba tuổi. Cánh tay cho người chị gái. Một năm trước đó chị gái Út Hết đi giúp việc cho vựa cá Hưng Phát Lộc ở bên thị trấn. Mờ trời, nhà chủ sai chị xuống vựa xay nước đá ướp cá, tôm. Sáng nọ chị bị máy xay nước đá cưa đứt cánh tay.
Ở Tân Quới vẫn còn vài người già nhớ Út Hết. Hiền lắm, một bà già nói, hãy còn hơi thẹn thùng, hồi nhỏ má tui với má Út Hết hứa làm sui gia. Tụi tui đi học với nhau, tui nói má mày kêu tao là con dâu rồi đó, chừng tao lớn sẽ gả cho mày. Út Hết trề môi, chừng nào mày đẹp như chị tao thì tao cưới. Tới giờ tui còn tức mình. Rất đẹp trai, người khác kể, nó hay đu lên rào để được nhìn chị Ba của nó. Nó kêu chị Ba ơi đừng buồn, không ai cưới chị thì em cưới. Nó kêu chị Ba ơi tay đã mọc lại chưa. À, là vì nhà Hưng Phát Lộc giữ con bé lại, nói là sẽ nhận làm con nuôi, để đền bù mất mát, để không mang tiếng ác.
Cậu đi trong mảnh sân của một ngôi nhà trống nhìn hoa khế rụng và cố hình dung một buổi sáng nào đó lâu rồi thì có tiếng tàu khách ghé nhà, không bóp còi, “thím Năm ơi, con May chết rồi”. Một bà già hiền như củ khoai đụng đâu lăn đó, lụp chụp choàng cái khăn lên đầu mà nó cứ rớt lên rớt xuống, tay bà đã rời từng đốt, không vịn nổi cái chéo khăn, như bà đang chết từng phần một. Ra khỏi khoảng sân thì chiếc tàu đò khác trờ tới, còi tru lên một tràng dài, “Hưng Phát Lộc nhắn bà già ra nói chuyện, hình như nhỏ May ăn cắp tiền gì đó, họ kêu ra lãnh cục nợ đó về”. Chiếc tàu này bị hư dọc đường nên tới trễ, nhắn một cái tin thừa.
Cô gái bị giam một đêm ở văn phòng nhà chức trách vì nghi là ăn cắp chiếc nhẫn vàng của con nhà chủ. Nửa đêm cô treo cổ bằng mấy sợi dây nhặt nhạnh trong phòng tạm giam.
Bà già Thẹn Thùng dẫn bọn cậu ra nơi thằng bé mười hai tuổi kia ngồi đẽo tác phẩm đầu tiên. Nó dùng cái mũi dao mác vót khắc những nếp nhăn nơi khuỷu tay, vẽ những vết hằn trên từng chỗ nối của các đốt. Nó không quên đẽo ngón út của chị khum khum, dấu vết của những mùa cắt lúa mướn, làm cỏ mướn. Nó muốn chị có một vòng tay tròn khi về trong những giấc chiêm bao, để ôm nó chặt đến nghẹt thở. Và chị sẽ không mặc cảm khi đứng trước những hồn ma trai tráng.
Nhà Út Hết vẫn được quét dọn thường xuyên, và lư hương mẹ, chị của cậu vẫn được cắm đều mỗi tối. Người ta nói nhờ cậu mà cái rẻo đất bên sông này khấm khá, nhất là qua mấy cuộc chiến tranh làm hàng vạn người tật nguyền.
- Hết cuộc chiến này đến cuộc chiến khác, còn đánh nhau là tụi này còn ăn nên làm ra hoài hoài.
Ông từ giữ đình Cả khoe. Cây dao nhỏ để đẽo cánh tay cho người chị dân Tân Quới đặt trên một gian thờ của đình. Xu nài nỉ xin chạm vào nó nhưng ông từ giữ đình cương quyết lắc đầu. Ông bảo là vật thiêng, không chay tịnh thì con dao lại nhuốm máu. Cứ như là Xu cầm lên, thì ngay lập tức con dao đó sẽ khiến anh ta day qua cắt cổ cậu vậy.
Con dao mác vót đó là vật tổ của nghề đẽo chi gỗ của Tân Quới. Nhưng con dao đó đã lấy đi năm mạng người của nhà Hưng Phát Lộc, không tính hai con chó dữ. Năm đó son ra bông đỏ cháy trời. Trăng máu.
Hào nói nếu như ông Út Hết đó còn sống, giờ ổng sáu mươi chín tuổi rồi. Người ta tin là ổng sẽ về, vì mồ mả ông bà còn ở nguyên đây. Hôm trước nước ngập nền mộ, người ta lấy cốt bà May, thấy trên ngón tay đeo nhẫn có chiếc nhẫn bằng sợi dây đồng. Người ta càng tin rồi ổng cũng về.
- Em mà không vướng con vợ sắp đẻ, em sẽ theo mấy anh chơi. Không cần biết đi đâu, cứ đi là sướng.
Anh chàng lái xe tỏ vẻ tiếc rẻ khi quay về một mình. Cậu hình dung khi đứa trẻ kia gọi cha ơi cha, lông măng trên gương mặt thằng nhỏ sẽ rơi tá lả. Bối nói vói theo bao giờ về sẽ gửi ảnh theo đường bưu điện. Hào nhờ chụp để phóng lớn treo trên vách chơi. Một thằng trẻ con sắp làm cha đứng trước đầu xe cười toe để lộ những cái răng vàng khói thuốc lá.
Bọn cậu quá giang ghe chở hàng đi lên Bình Khê. Ông chủ ghe quá năm mươi, cái mũi lớn quá khổ so với những đường nét còn lại của khuôn mặt xương, tóc tụt khỏi đỉnh đầu, xởi lởi nói khỏi tiền bạc gì hết, tụi mày đi chung cho tao nghe có hơi người.
Mẹ gọi cho cậu khi đang nằm ngửa trên mũi ghe, mắt với hái một chùm mây bay thấp. Mẹ hỏi sao lại gởi tiền về, mẹ có xài gì đâu. Vòng vàng để cho cô dâu thì cũng đã sắm sửa lâu rồi, sắp mốc meo. Nghĩ chắc mẹ thấy lạ, hồi nào giờ tiền luôn chảy ngược về phía cậu. Lâu lâu cậu chỉ mua tặng bà cái áo hay một khúc vải hàng đổ đống, gọi là. Chỉ loại đó mới độc, lạ. Đôi lúc mẹ hỏi cậu ủa sao lâu quá không thấy xin tiền. Chỉ trước khi đi sông Di, lần đầu tiên cậu gửi tiền về nhà, một khoản tiền thưởng nhỏ với ý nghĩ mình sẽ không còn cần đến nó.
Nhưng chương trình thắc mắc bị bỏ dở, mẹ bỏ sang chuyện khác, vẫn cái tính “gái mầm non nhiều tuổi”, như mẹ tự nhận. Con nhỏ hôm trước mà mẹ nói, đã dò hỏi kỹ rồi, giỏi giang chuyện trong nhà trong cửa lắm, một tay nuôi dạy mấy đứa em. Hôm qua mẹ nấu chè khoai môn, chú Dự có ghé qua ăn, à, là thằng nói tui nhảy xuống cầu Gành Hào thì em có vớt tui không, đó, ờ đúng thằng đó. Nhưng buổi tối thì mẹ đi chùa một mình thôi, gặp chú Tín cũng chở vợ đi. Nó giả bộ ngó lơ nhưng hai tay chắp đằng sau ra dấu dâm đãng làm mẹ hết hồn, chùa chiền linh thiêng mà. Thứ người gì mà báng bổ cả thần linh. Cái áo vải đũi nâu Ân mua cho mẹ cháy đến chục lỗ, do hương khói người ta huơ đụng. Xót thì có xót, nhưng mẹ xin được xăm thượng thượng, nói rằng nhà mình có thay đổi. Chắc là năm nay Ân rước người dưng về. Cưới nghen??
Cậu ờ ờ trong lúc nhớ Tú nói phải cưới vì người lớn muốn.
Hôm đó Tú cũng gác chân lên bụng cậu, như Bối bây giờ. Nhưng chân Tú lạnh, phấp phỏng. Bối thì đang xung xăng những ngón chân dài ngoẵng lục lọi khắp người cậu, anh ta nói sẽ tìm ra chỗ nhột nhất. Cái tai nghe mà Bối chia cho cậu một bên, đang phát ra một bản nhạc bồn chồn, “ngồi bên dòng sông, nhớ đời mình, chiều đã vàng phai trên đầu non...”. Bối thường rủ cậu nghe nhạc chung, nhưng cậu hay mất kiên nhẫn; hàng ngàn bài hát kia, bài nào nghe cũng bồn chồn. Sẽ còn ai bồn chồn. Khúc thụy du bồn chồn. Cơn mưa phùn bồn chồn. Lời thiên thu gọi bồn chồn. Áo ướt nửa khuya bồn chồn. Mộng thấy hoa rơi bồn chồn.
Trong cái máy nghe nhạc hiệu Táo, thỉnh thoảng cậu nghe được một bài hát lẫn nhiều tạp âm, đệm guitar. Tiếng đàn lửng thửng, lời hát ngập ngừng, có chỗ ngập ngừng lâu như anh ta đang chọn một nốt nhạc thích hợp. Mười hai bài “tanh” là mười hai lối hát khác nhau. Nhưng đều bồn chồn. Bối nói mình tự viết lời, hát và đệm đàn, tất nhiên là tự ghi âm vào máy.
Chỉ còn mỗi mưa xiên/Những tin nhắn không soi vào mắt nữa/Nhữnggọi mời tắt ở bên kia cây cầu/Mấy oán thù vứt đáy sông sâu/Đâu đó có một cuộc vui/ và một cái tên không còn đậu trên môi của những câu chuyện vãn/Đâu đó có người nằm co ro trên cỏ/Đâu đó có đám rễ cây đẫm rượi mùi bùn/Không có ai hỏi mi đã ăn chưa, đã đến đâu,/xe mê miết đi qua biên giới của đất nước mang tên bóng tối/bạn đường dặn mi chớ có ngoái nhìn/Nhưng sau lưng mình còn có một cơn mưa/Chỉ còn mỗi mưa thôi/Và mưa/cũng tạnh rồi.
Bối không hỏi bài hát của mình hay không, chỉ hỏi nghe buồn không? Lần tới tôi hát Rock thử coi. Cậu hình dung lời lẽ ấy dù gào thét đến mấy cũng không che lấp được bồn chồn. Móng tay cậu xước, hỏi mượn cái kềm cắt móng, Bối ghé răng vào cắn.
- Mấy cái răng chó của tôi bén lắm.
Những lúc đó cậu hay đưa mắt tìm Xu vì cảm giác đã gạt anh ta ra rìa. Không có vẻ gì là Xu đang nhìn, hoặc anh ta đã nhác thấy nhưng day đi chỗ khác.
Xu cũng giải thích cái sự không nhìn vào bạn đồng hành vì anh ta có thói quen ngắm nghía cảnh vật hai bên đường.
- Biết đâu tôi được đẻ ra ở đó.
Xu nói. Đó là lúc cậu thấy Xu cũng giống mình, đương đầu với một vài câu hỏi khó. Anh ta không biết mình đến từ đâu.
Chị Ánh từng nói thiên hạ ai cũng một lần va đầu vô câu hỏi “Ta là ai, sao ta là ta mà không là họ, sao ta ở đây với những người này mà không cùng người khác...”. Nhà Phật đã lấy hai chữ duyên nghiệp ra giải thích, làm thỏa mãn được chút nào. Tôn giáo này ăn khách một phần nhờ thuyết ấy. Những vị sư mặt trơn trán bóng, gãi ghẻ chân trong lúc nói điện thoại di động oang oang, trông phàm tục mà vẫn được người ta kính trọng tôn sùng. Sung sướng hay đau đớn ở kiếp này là do kiếp trước, nói vậy thì biết vậy, kiểm chứng sao được. Nhưng có thứ để đỡ mù mịt còn hơn chẳng có gì.
Bối có vẻ nhẹ nhõm hơn, khi anh ta chỉ suy tư xem không biết sắp tới làm gì cho đỡ chán. Câu hỏi ấy hay bộc phát ra những trò nghịch dại, có khi Bối lặn lâu khiến cậu định nhao xuống đáy sông cứu, Xu khủng khỉnh cười nói người ta giỡn đó, không sao đâu. Có khi Bối chọc tổ ong vò vẽ làm cả bọn chạy trối chết. Lúc dừng lại thở, Xu trật vai áo cậu, chấm cọng khoai nước lên chỗ ong chích, anh ta nghiến răng, “đừng chơi ngu kiểu này nữa, tôi giết”. Bối gập người chống tay lên gối, thở hồng hộc, nghe như cười. Cậu nghe nọc ong tê mê chạy ra khỏi người mình, nói “cũng đáng mà, biết thêm một cảm giác mới”. Nói xong thấy sượng, hình như mình thiên vị, cậu nghĩ.
Sự thông thạo của Xu với mọi loại máy móc, mọi con đường, mọi ngõ ngách trên bản đồ, đã không còn làm bọn cậu kính nể hoặc ngạc nhiên nữa. Cả cái cách Xu bẻ cổ vịt khoan thai như đang bẻ ngón tay và nghe nó kêu lắc cắc, sau đó nắn nót đắp bùn non lên thân và đốt lửa lên để nướng, gần như cậu không phân biệt được vẻ mặt anh ta khi đó và khi chụp ảnh. Hứng thú như nhau. Cậu cũng hết giật mình khi anh ta đọc một vài câu thơ mà anh ta bẽn lẽn nói mình đọc trong sách, lâu rồi. Ngó mao mạch trên mặt Xu giãn ra và lượng máu tăng vọt đỏ nhừ, cậu nghĩ không biết từ hồi nào thì trên đất nước này người ta làm thơ và đọc thơ là một nỗi ngượng ngùng, gần như là mặc cảm.
Không có gì là không thể, với Xu. Mũi ghe không chệch choạc tí nào từ khi anh ta ngồi giữ lái. Ông chủ ghe cũng tin tưởng, tụt xuống sàn sau lui cui làm đồ nhậu.
Ngồi xe thì từ Tân Quới đi Bình Khê chỉ non nửa ngày, nhưng bọn cậu đi đến ngày rưỡi. Chiếc ghe khẳm lừ những lu khạp sành còn chất thêm ba thằng người đen đúa. Nước lé đé mép ghe. Ông chủ ghe thì quá bận rộn với những người đàn bà sống dọc bên bờ.
Xình xang tới chai rượu thứ hai thì ông hớn hở khoe mình có cả thảy bốn cô vợ bé, sau mười năm chạy ghe chở hàng xuôi ngược đường này. Bà vợ lớn đang coi vựa đồ lưới ở Bình Khê.
Chiếc ghe neo lại ở một bờ lá dọc đường, cách nhà cô thợ may nhân tình của ông chừng hai trăm thước. Ông phải chờ người đàn bà đó ngủ thì mới dám chống sào cho ghe qua, thậm chí không nổ máy vì cô ta thuộc lòng tiếng máy.
- Nhưng lúc nãy con nhỏ ở tiệm uốn tóc vắt thằng nhỏ của tao khô queo rồi. Già, phải nghỉ nửa ngày mới ngóc đầu lại được.
Ông ta cười hơ hơ, không có chút sượng sùng. Cậu đã ngủ ngây khi ghe ghé qua đó nên không hay. Một giấc không mơ, lịm quên trời đất. Dậy thấy sảng khoái, có lẽ vì tạm rời xa hiện thực, đầu óc tạnh nghĩ được một lúc. Mở mắt ra thấy ngay một cảnh hoang tàn, một cánh đồng ngút trong những lùm cỏ dại, bên bờ sông có con chó ròm trơ xương đứng yên như tượng, cậu cảm giác nó đã chết khô. Ông chủ ghe nói hay nhìn thấy con chó ở đó, dù suốt bảy cây số ròng bờ sông không có nhà. Chỉ còn những tiếng gà trưa eo óc vẳng ra từ đất, và con chó ma quái hình như chờ đợi người chủ cũ trở về. Phải đến gần hai chục năm rồi.
Cậu mở tin nhắn điện thoại trong khi vẫn còn lan man hình ảnh con chó ròm. Lúc cậu đang ngủ, chị Tịnh ở hãng phim tài liệu hỏi có gửi gì cho con gái của Bùi không, con bé ghé qua xin một ít quần áo cũ để mặc. Bùi từng quay phim chính cho hai phim ký sự của cậu, khi anh nằm chết dưới gầm xe tải cậu mới biết anh đang đơn thân nuôi con gái. Chi tiết đó có thể anh đã kể trong các cuộc nhậu cuối chiều, từng để’ vẳng vào tai cậu vài cuộc gọi giữa hai cha con, nhưng cậu không nhập tâm những thứ mà cậu nghĩ nằm ngoài mình. Cậu quen gần trăm người ở thành phố đó, quen bằng sự hiện hữu của chính họ thôi.
Cậu nhắn lại nhờ Tịnh mua tặng con bé một cái từ điển điện tử, tiền gửi trả sau, nhưng chị bảo lúc nãy không thấy em lên tiếng nên con nhỏ đi rồi, chị không biết nó sống ở đâu, có hỏi nhưng chị cũng quên mất. Một nhà trọ nào đó ở quận Bảy, chừng nó lại ghé thì cho em hay. Bốn tin nhắn còn lại là của Tú, gửi cùng một nội dung, “Ân ơi!”. Chắc Tú say.
Bối cũng ngủ nên không hay chuyện ghe tấp vô bờ vài chục phút. Xu tả cô thợ uốn tóc ngăm đen, nhưng chắc lẳn, mông quang vinh đùi vĩ đại. Bối vỗ trán tức tối, nói phải biết thì dậy để rình coi. Ông chủ ghe cười hơ hơ, nói thì ai cũng như ai, tụi mày còn lạ gì trò vào ra lên xuống đó.
Muỗi bên bờ sà như trấu vãi, như thể quơ tay là bắt được. Bối nói vì thịt anh ta thơm. Cậu ngầm đồng tình, mồ hôi Bối nồng, nhưng không khó chịu. Nó gây gây trong không khí, như mùi cỏ giập.
Ông chủ ghe bảo kệ muỗi, cứ uống say quắc cần câu, muỗi cắn no cũng xỉn.
Đêm đó bọn cậu lăn lóc vì rượu trắng, Xu hát grừ grừ - tiếng của một con thú khẩn thiết kêu bầy. Bối cứ mút ngón chân mình như một vận động viên uốn dẻo. Tay chủ ghe gà gật nổ máy chạy ghe đi. Cậu nôn hai lần, cứ ước có Tú vỗ lưng cho, có càm ràm cũng vui. Đáng đời, ai kêu uống cho cố mạng, uống không biết thương chính mình. Tú thường nói vậy. Giờ này Tú làm gì trong tổ, một căn nhà vừa mua cuối đường Xuân Diệu?
Sáng hôm sau thì ghe đến... Tân Quới. Ông chủ ghe cười, nói xỉn quá có biết đâu là đâu, trời tối mịt sông nào cũng là sông. Điệu này chắc phải lẻn vọt qua nhà con nhỏ thợ may, vướng vô nó là bị tát cạn thêm lần nữa.
Chiếc ghe lặp lại hành trình chiều trước. Một ngày không mưa, mây sai lúc lỉu treo từng chùm trắng như nước gạo, như bông gòn chín cây. Cậu phát hiện ra lúc ngủ thiếp đi, đã để lỡ một xóm làm gạch ven bờ. Những lò gạch mới có, đổ nát có nằm la liệt bên sông. Vài dòng khói dùng dằng trước khi tan chảy vào gió.
Chớp mắt, có nghĩa là bỏ lỡ.
Mackenzie, người viết du khảo nổi tiếng thế giới đã nói câu đó, cậu ghi trên trang đầu của sổ tay. Thời gian nằm ghe cũng thừa thãi, cậu xem lại toàn bộ ghi chép của mình. Lâu lắm cậu mới viết tay nhiều như vậy, những trang đầu chữ cứng quèo, nhưng cậu nhanh chóng lại thuần được chúng. Viết tay làm cậu thấy nhớ một đàn chị tên Ánh đã biến mất lâu rồi, chị cũng viết tay vào những cuốn sổ nhàu mưa.
Những thứ có thể dùng được cho cuốn du khảo hóa ra rất ít, dày đặc những ghi chép riêng tư. Có vài đoạn khi viết xong cậu đã gạch đè bỏ. Vẫn còn đọc được những câu kiểu như lúc kỳ cọ lưng Bối, mình miết tay trên cái hỏm lưng sâu, cái bớt son phía gần cuối cột sống làm mình liên tưởng tới một cái đuôi vừa rụng. Cậu không biết mình đã viết và xóa chúng khi nào, phải trong lúc gấp rãi lắm, vì vẫn còn đọc được. Và cũng hơi khó hiểu khi đọc lại lần thứ hai một đoạn xóa đè khác, lúc khỏa thân tắm người Bối gì cũng dài, nhã nhặn.
Cậu xé vài ba trang viết lảm nhảm kia. Giấy đáp vào mặt sông lơ ngơ.
Chắc lúc tha thẩn miết mực, cậu nghĩ đến Tú, nghẹn thở vì ở đâu đó có một tháng trăng đầy mật. Bối thường gợi nhớ Tú. Vóc dạc Tú cũng khá mảnh dẻ, chỉ bụng hơi lớn vì nhậu nhẹt nhiều, mà cậu hay cằn nhằn là coi thô tục. Và Tú không có những vết xăm hình trái tim đen.
- Vết tích yêu đó. Mỗi lần có bồ mới tôi đi xăm chữ cái tên của hai đứa lồng vô trái tim, chừng xù đi xóa đè lên cho tim bầm dập coi chơi. Đem cái thân ra cho nó đau đớn tí để kỷ niệm một mối tình, chớ không đau khổ gì thì cũng vô cảm. Bằng cách này tôi mới nhớ hết mình đã yêu bao nhiêu lần.
Dấu xăm chi chít kể rằng Bối có quá nhiều bồ.
- Chẳng hay ho gì khi mình là cái thằng vác dái đi vọc lung tung. Không phải là không muốn lâu dài, nhưng được chừng vài tháng tự dưng thấy oải.
Lúc khép sổ lại, chợt nhìn thấy dấu mực mình từng khoanh tròn trên trang lịch, cậu sực nhớ chỉ còn hai mươi bảy hôm nữa là đến kỷ niệm ngày chị San ngủ. Năm nào đúng ngày ấy cậu cũng mua hai cái kẹo mút về, dành chị một cái. Rồi ngồi nhìn kiến kéo lại bu đầy.
Lớp cho làm một bài tập về phỏng vấn, thằng sinh viên năm hai bạo gan gọi điện cho nhà văn đình đám San PP. Hồi đấy cậu nghĩ người viết văn hẳn là ghê gớm lắm, chữ phải nhảy múa trên mặt. Chị nói được, cũng đang thèm người. Lừng lững tới với tóc ngắn, mặt mộc, thứ duy nhất cho thấy chị có quan tâm tới nhan sắc mình là đôi mày tỉa khéo mỏng, hơi xếch lên thách thức.
Cậu đã hỏi chị những chuyện chị đã làm có thật vì chị muốn thế không.
Trưa đó ở quán Cỏ, chị không trả lời được. Cuộc phỏng vấn được biên tập viên báo Tầm nhìn mới khen là nảy lửa, khi cậu đặt vấn đề người nổi tiếng phải có trách nhiệm giữ hình ảnh của mình trước công chúng, còn San thì giãy giụa chống lại điều đó, chị nghĩ quan trọng là sống như mình muốn. Bài phỏng vấn bắt đầu bằng một ví dụ về cô hoa hậu đang chịu búa rìu dư luận vì phì phèo thuốc lá, say rượu, chụp ảnh nuy. Cậu nói vào cái tuổi những cô bé khác còn nhảy dây, chơi chuyền, ngậm kẹo mút thì một cô bé đi thi hoa hậu. Giờ cô sẽ trả giá cho việc đó, cô sẽ phải sống làm sao để xứng đáng với cái áo lộng lẫy đó. Cái gì cũng có giá, đến tăm xỉa răng còn có giá mà. San kêu trời đất ơi, sao lại bắt một người phải trả giá bảy chục năm trời cho vài ba ngày tò mò ham vui. Người ta đều đã đi rồi, mình lại bắt cô ta ở mãi cái năm mười tám tuổi. Hôm ấy cậu thấy mình cũng nghiệt ngã khi hỏi chị có thấy mình chỉ là xác chết của nhà văn khi đi làm những chuyện không liên quan đến chữ nghĩa, thí dụ như vừa đóng một bộ phim ma rất chán chường, hay là xuất hiện trên truyền hình để thi tiếng hát xanh.
- Chị thật sự muốn làm vì thích?
Chị bảo sẽ nghĩ nghiêm túc về câu hỏi này. Lúc đứng chờ nhân viên quán lấy xe ra về, chị nói sắp dọn khỏi nhà của ông bồ họa sĩ, vì vừa cãi nhau. “Hình như chỗ em đang thuê còn một căn nhà trống”, cậu cũng tỏ ra quan tâm một chút.
Hai giờ đồng hồ sau, San chở hành lý tới, trở thành hàng xóm của cậu.
Lúc đó cậu không bao giờ nghĩ người hàng xóm này quan trọng với mình.
đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020