Chương 6
Chương 6
gó ra cửa sổ. Cái đình gần chợ cũ kỹ, nhưng hợp với rêu mọc trên mấy gốc cây. Gió thổi làm lời ông run lật phật. Chẳng có gì để ngắm bên ngoài đó hết, chỉ có những cái máy điều hòa như bọ chét xám xịt bám vào bức vách trắng toát của tòa nhà bên cạnh.
Ông gọi khi cậu đang ở biển. Tú đã hẹn bay ra nhưng giờ chót báo tin ở lại chụp ảnh cưới. Cậu ra bãi biển ngồi, sau đó thì say. Cậu không còn nhớ nhãn hiệu của thứ bia đắng ngắt của bà già bán kèm với khô mực bám đầy trứng ruồi ấy nữa. Và cậu cũng chẳng biết mình lè nhè gì với giám đốc lúc ông gọi. Sáng hôm sau, lần theo những cuộc điện thoại nhận được lúc tối, cậu gọi lại ông chỉ cười.
- Thất tình thì đi sông viết cho anh cuốn sách. Di chuyển vẫn mau nguôi hơn là ngồi một chỗ, không phải sao? Anh nhớ ông Sơn có bài hát vầy, “đi đi và che giấu bao nhiêu là vết thương”. Một cuốn sông Di đậm đà. Chưa ai làm thì mình làm mới sướng.
Ý tưởng đi viết sách về sông Di khi thời vàng son của dòng phim, sách ký sự về các dòng sông đã lắng xuống. Người ta gần như cày nát những dòng sông trong và ngoài nước, cố tìm kiếm thành công như loạt phim ký sự sông Mê đã từng làm nên cơn sốt. Lúc đó cậu không hiểu vì sao sông Di lại bị ký sự truyền hình bỏ sót lại.
- Nó không phải loại giàu màu sắc và kịch tính cho phim ảnh đâu. Sông Di là dòng sông của những mảnh đời con con, loại này viết sách thì ngon phải biết.
Sếp nhắc lại cuộc đi mà ba năm trước Hoài Lê đã bỏ dở nó cũng như bảy năm trước chính ông bỏ dở nửa chừng.
Khi Hoài Lê đi sông Di cậu mới từ phòng truyền hình về làm biên tập viên mảng sách. Bản nháp của phần đầu cuốn sách gây xôn xao khi được truyền nhau khắp cơ quan vì người chịu trách nhiệm biên tập cuốn ấy không tự tin, không nghĩ là cây bút ký sự nổi tiếng Hoài Lê lại viết ra những trang sách cạn xèo đó. Anh ta chỉ cười hệch khi quay về, gãi mũi bảo ít thời gian quá, bao nhiêu là ràng buộc, đi lơ tơ mơ thì sao viết hay được. Bứt ra khỏi thế giới xô bồ này và chìm vào dòng sông đó thì may ra...
Giám đốc xuất bản cũng đã định bỏ lại mọi thứ sau lưng để cùng Ánh đi hết sông Di. Đến Bình Khê, ông đột ngột phải về vì vợ báo tin con gái động kinh vào viện. Ánh bảo anh cứ đi, không sao đâu, cũng đâu phải lần đầu anh có việc phải về giữa chừng. Tụi mình vẫn hay bị gãy kế hoạch mà. Cô ấy còn nhoẻn cười khi vẫy tay, sếp cậu nhớ lại. Ông không biết đó là lần cuối cùng mình nhìn thấy người tình.
- Lẽ ra tôi phải nhận thấy sự trách cứ trong mấy chữ “cũng không phải lần đầu anh có việc phải đi”.
Thỉnh thoảng ông lại gọi cậu ra ngồi quán, chỉ vì nhớ Ánh, vì cả cơ quan chỉ cậu còn sót vài hồi ức về con người này.
Cậu quen Ánh lúc đến thực tập ở Tin chiều. Cậu đang là sinh viên năm cuối mà Ánh thì đã nổi tiếng với mấy giải báo chí của thành phố. Một đàn chị đáng nể. Cậu thường bắt gặp Ánh nán lại cơ quan cả đêm để viết. Chị hút thuốc rất dữ, sành điệu nhả khói hình trái tim, hoa hồng hay chiếc lá đa. Những bài phóng sự gai góc nhất thì ám nhiều khói thuốc nhất.
- Lúc trà trộn làm gái bán bar, học được nhiêu đó. Không khó đâu, lưỡi cậu dài và dẻo thì dễ thôi.
Nhưng cậu không hút thuốc lá. Đã thử nhưng sặc long óc, nên từ bỏ.
Hồi đó cậu hay bị cắt cử trực tin tối. Tòa báo chỉ còn chừng chục người, đôi lúc ai đó mua một ít thức ăn khuya làm tiệc. Có gọi thì Ánh mới rời khỏi cái ghế nóng rộp vì đã ngồi lì hàng giờ đồng hồ, vặn lưng kêu răng rắc, xoay cổ mỏi nhừ nhờ cậu xoa bóp vai và gáy.
- Tay Ân hay thật, sờ vào đâu nghe an ủi tới đó.
Chị San cũng nói vậy, ý nghĩ đó làm Ánh trở nên gần gũi, trong cảm giác. Cậu không biết Ánh đang cặp bồ. Mặt chị không có vẻ lấp lánh tươi rạng của một người đang yêu, tưởng chị chỉ say việc thôi. Những tối cuối tuần chị hay ở lại cơ quan. Bọn cậu thường tì bụng vào ban công để nhìn con đường trước tòa soạn. Bóng đèn càng khuya càng rực sáng dưới hàng me ủ rủ. Bên kia đường là một bức tường cao mà cậu không biết bên trong nó có gì.
- Một trung tâm trị liệu cho người tâm thần, đại loại vậy.
Ánh thì gì cũng biết.
- Chị vào đó vài lần. Họ trị liệu giảm căng thẳng cũng hay. Chị nghe biển. Trong đó có nhiều thứ để nghe. Gió cũng hay, nhất là gió qua khe núi ấy. Mưa ở rừng, nước mưa trượt trên tán lá này và rót vào tán lá khác, loại đó cũng dễ ngủ.
Gì chị cũng biết.
Ở cái ban công dày bụi đó, cậu nghe Ánh nói chuyện đời, trừ những thứ thuộc về riêng tư của chị. Chuyện chạy xe ôm, làm tài xế xe tải đường dài, đãi vàng ở Bồng Miêu, bán ma túy trong xóm Liều, những gì ở bên trong một trại tâm thần. Ánh thích trà trộn vào thiên hạ sống nhiều đời sống khác. Chị làm công nhân giày da để trả lời câu hỏi tại sao những đứa trẻ sơ sinh bị kiến ăn ở bãi rác gần khu công nghiệp ngày càng nhiều, chị xin rửa chén trong nhà hàng chuyên thịt động vật có tên trong sách đỏ, để chứng minh bọn ăn chúng phần lớn là quan chức.
Đôi khi bọn cậu trèo lên bảy mươi hai bậc thang ngắm thành phố đêm trên tầng thượng, Ánh chỉ một tòa cao ốc, nói chỗ đó bỗng dưng phát cháy thì hay quá, ha. Mình sẽ có chuyện để lao tới ngay. Cậu cười, chị như thiêu thân. Ừ, như thiêu thân. Họ sẽ phải dùng trực thăng chữa cháy, ngồi ké trên ấy mà nhìn đám lửa ngút lên chắc hoan lạc lắm.
Cậu nghĩ tòa soạn đặt biệt hiệu Cú Mèo cho Ánh cũng có lý do, như một điềm gở. Chị luôn có mặt ở những chỗ có vấn đề.
Chị xốc ba lô đi theo sông Di cậu không hay vì thời hạn thực tập ở tòa báo đã hết, chỉ nghe kể bảy ngày sau Ánh gọi cho thư ký tòa soạn nói tôi bỏ việc. Không về nữa. Chìa khóa tủ tôi nhét trong cái bình hoa rỗng, hỏi Doanh vì Doanh vẫn hay lén lục lọi ăn cắp tư liệu của tôi. Nợ căng tin hình như bảy phần ăn sáng, trừ vào tiền nhuận bút cuối tháng, còn thừa thì cho chị Ba tạp vụ. Khoản thưởng quý tôi chưa nhận xin gởi về cho ba mẹ tôi. Địa chỉ nhà tôi ở Cẩm Đường ghi rõ trong hồ sơ cá nhân. Có vài cuốn sổ tay tôi dịch mấy tài liệu về nghề báo của tụi Tây bảo phóng viên thực tập Đình Ân lấy về mà đọc.
Cái tên Trần Hải Ánh dạo đó chộn rộn trong những thêu dệt, đồn đoán. Rồi biến mất. Cuối năm cậu có nghe người ta xướng tên chị một lần ở giải báo chí thành phố. Giải nhất. Gọi đến lần thứ ba mà trên bục vẫn trống.
Quà của Ánh dành cho cậu là ba quyển sổ bìa giả da sờn góc. Có những trang dày những chữ, rồi lại bỏ trắng vài ba trang kế tiếp. Cuốn sổ luôn làm cậu phấp phỏng, không biết sau những trang trắng này cậu còn gặp lại nét chữ đổ tháo, rời rã của chị, hay vĩnh viễn là những trang trắng. Để chống lại cảm giác đó, cậu bắt đầu đọc chúng từ phía sau, bắt đầu từ trang cuối cùng. Thỉnh thoảng bắt gặp một trang chi chít những vết mực dài ngắn khác nhau, mà cậu đoán là Ánh vẽ mưa khi ở góc phải cuối trang chị ghi “Na Rì, một ngày mưa”. Một lần nhìn thấy, Tú phát hiện ra nếu xoay ngang thì mưa của chị giống như mã morse, không quên ghen tuông sao Ân được lòng mấy bà chị quá vậy, hết San rồi lại Ánh? Cậu bảo chắc do từ nhỏ đã chơi với đàn bà. Tú nhìn như thể cậu có bùa mê. Chăm chú vào cơn mưa trên giấy, bọn cậu dịch lõm bõm được vài ba câu hình như chẳng dính gì với nhau, “co mua thu nao vang truoc mat”, “ta vo nghia nhu ngon co cua nhung nguoi thua cuoc sau chien tranh”, “thenh thang qua ngay ngay ngay dang truoc”, “bai hat khong con ngan o cuoi cay cau”... Bọn cậu cũng lờ mờ cảm giác được sự trống trải bất an khi ở chân trang giấy Ánh viết những chữ Nhân bằng Hán tự nằm đổ tháo. Lâu lâu lại thấy câu “rồi sao nữa?” với trùng trùng dấu chấm hỏi phía sau cứ lặp lại trên nhiều trang giấy.
Chị để lại cho cậu vài mánh khóe có ích. Trong mấy năm nhảy cóc ba tòa báo, gặp gỡ nhiều nhân vật đình đám của làng giải trí, văn nghệ, cậu không bao giờ hỏi những câu ngớ ngẩn kiểu như chị có cảm giác gì khi được giải (chẳng lẽ họ nói tôi buồn như cha tôi chết), anh nghĩ sao về cuốn sách mới của mình (chẳng lẽ họ nói tôi chán lắm, tôi thấy mình không có tài, chỉ cố viết ra thôi). Cậu học được cách làm chủ nhịp điệu của cuộc phỏng vấn, chặn đứng sự huyên thuyên. Cậu hỏi người đối thoại những câu kiểu như bạn có cảm thấy mình là người tốt không, bạn nghĩ gì về sự giả dối, bạn có nghĩ mình hạnh phúc? Chẳng cần có liên quan đến nội dung cuộc phỏng vấn, nhưng rất hiệu quả để cắt cơn nói phun trào. Phần lớn những người gặp câu hỏi tưởng như đơn giản ấy đều ngập ngừng, như cậu từng ngập ngừng khi anh Bằng hỏi trên thư điện tử, “Có gì vui?”. Cái vui nhất thì liên quan đến Tú, không thể kể, những thứ còn lại thì không đáng kể. Vụn và nát nhừ. Khi ấy cậu đã nghĩ, vui cũng khó vậy sao.
“Rồi sao nữa?”, ba chữ bâng quơ đó vẫn thường ám theo cậu. Rồi sao nữa?
Một buổi tối có người đàn ông lạ gọi đến và nói ông rất muốn mượn xem mấy cuốn sổ tay kia, hy vọng tìm được những dấu vết người tình để lại. Bốn năm sau, ông trở thành sếp cậu.
- Ánh vẫn còn ở đâu đó dọc sông Di. Biết đâu chú sẽ gặp. Tiện mắt thì nhìn quanh giúp anh.
Cậu không biết ông muốn cậu sẵn đi viết sách thì tìm người, hay ngược lại. Nhưng quan trọng gì, miễn là có thêm mục đích cho cuộc đi. Ngoài đi để quên.
Nhưng khi bước chân lên đất Bình Khê, cậu bỗng nghĩ có khi mình không còn nhớ gương mặt chị Ánh nữa. Mình chỉ nhớ chữ. Có thể chị đang đứng trước mặt mình, trong nhân dạng của người đàn bà vào tuổi trung niên, nhiều túi mỡ đong đưa trên người. Vai và gáy, những chỗ mà hồi xưa bàn tay cậu đã từng xoa bóp, giờ day ấn các bó cơ nhão sẽ lún sâu, nhờn nhợt.
Vợ ông chủ ghe nói nếu không có con đập phía trên Bình Khê chừng ba chục cây số, thì nước sông Di có thể làm sạch và cuốn trôi bất cứ thứ rác rưởi nào, kể cả con người. Khi nói câu đó, bà thoáng nhìn chồng với cái nhìn mai mỉa. Phảng phất cái nhan sắc của thời con gái, bất chấp da đã xuất hiện nhiều mảng đồi mồi. Cậu hỏi bâng quơ về một người con gái tên Ánh, sáu năm trước đã từng đến đây. Bà cắm cúi ghi chép một toa hàng, chữ thẳng đờ. Không giống chữ của người cậu quen. Người phụ nữ hờ hững hỏi, vậy chứ Ánh vợ ai?
Cậu càng không biết Ánh có con tên gì.
Ở nơi này, đàn bà không còn tên riêng nữa.
- Chị đó từ Sài Gòn giạt xuống đây.
- Ôi trời, dân xứ này có ai không trôi giạt?
- Bạn cháu nói lần cuối cùng nhìn thấy chị ấy ở sân đình Phương Các.
Cậu nói như trẻ nít chỉ đường. Chỗ có con chó cò nằm ngủ là nhà má con. Kiểu vậy.
Người đàn bà mỉm cười, bấm bấm xóa xóa cái máy tính đã phai mặt chữ, những ngón tay hơi bần thần. Bỗng bà đứng dậy cầm chổi lông gà quét mạng nhện trên vách. Bụi táo tác. Bà chỉ vào ảnh một cậu nhỏ đang mặc quần áo thụng tân khoa, bảo con trai tôi đó. Nó đang học bên Na Uy thì đột tử, sáu tháng sau tôi mới nhận được tro. Mà tôi còn không biết có phải tro nó hay không.
- Sao để đi lâu vậy mới tìm? - Bà hỏi, cậu biết nó không dành cho mình, nên đành cười trừ.
Hỏi một người bán quần áo may sẵn, chị ta khép cuốn sách Tình trôi như mộng lại, mắt vẫn chấp chới chữ, nói không biết đâu, có nhiều Ánh lắm, và gọi giật khi cậu đi khỏi:
- Ông bạn cậu còn hút thuốc nhiều không?
Lại hỏi một thím ngồi đan áo len ngoài thềm cửa, thím nói người tên Ánh thiếu gì, ai biết Ánh nào là Ánh nào. Rồi mắt bà trở nên đầy những khói, bạn cậu giờ cũng quá năm mươi rồi, hả? Bao nhiêu năm rồi mà...
Ừ, bao nhiêu năm rồi, sông Di khác xa trong miêu tả của ông sếp cậu. Sông ngờ ngệch, không thể nhận ra là nước đang chảy nếu không có những váng rêu nhớt phập phều. Đã vậy chợ Bình Khê còn kẹp cổ nó giữa những dãy nhà cao cẳng tẹp nhẹp. Chỗ có tên là bến Lở mà chị Ánh đã từng lột giày rửa chân, giờ là một bãi rác nửa chìm nửa nổi.
Cậu rờn rợn thấy chỗ này sao mà giống ngã chín Yên Hoa. Chừng nào sông Di mới tỏ rõ quyền uy của nó?
Bối nói chỗ này chán quá. Trời trong veo như có thể vắt ra mấy chậu pha lê. Khi đi cạnh cậu ngang qua chợ cá, Bối nuốt nước miếng nhắc món cá sạo này nấu với lõi hoa chuối ngự rất ngon, hồi làm ở nhà hàng của chú Bối, anh ta vẫn thường được ăn. Cậu bỗng nghĩ hay là trổ tài nấu nướng một bữa.
Cậu ập vào bếp nhà ông chủ ghe hớn hở làm cơm chiều. Nấu một món ăn luôn làm cậu rạo rực. Tú nói nhìn vẻ mặt Ân đang nấu cũng thấy ngon rồi, không cần ăn. Hôm nay tên Tú ngoi lên trong mớ đậu hủ giữa đầu mình chỉ một lần, cậu sực nhớ. Lúc hắt nước rửa cá xuống sàn nhà, cậu đã nghĩ mình vừa làm lem luốc vạt áo của một bà tiên mắc đọa. Cái dòng sông hung hiểm, cũng có khi chịu nhục.
Xu vác máy đi một vòng. Không có hoa. Dù là hoa dại thì cũng tránh xa chợ búa. Anh ta quay về đánh cờ với chủ nhà. Bối chắc lang thang xa hơn, dù nơi đó không hứa hẹn xuất hiện giông gió. Cơm dọn ra, gọi điện thoại thì máy Bối tắt, một giọng Hà Nội bảo hãy liên lạc lại vào lần sau.
Cậu ngại chủ nhà phải chờ lâu nên rủ nhau ăn dần, để cá sạo nguội sẽ rất tanh. Xu sốt ruột đứng dậy nói để đi tìm quanh. Anh ta chưa quay về thì một đứa bé gái chạy lại hỏi tên cậu và đưa mảnh giấy. Chính xác là bao chì của gói thuốc lá. Ý nghĩ đầu tiên là chữ xấu quá, cong quéo và chệch choạc như thể kê trên cái đầu gối. Ý nghĩ thứ hai là lâu lắm rồi mình mới nhận được một bức thư viết tay. Ý nghĩ thứ ba là tại sao ai đó biết cậu ở đây mà gửi thư. Ý nghĩ thứ tư sáng rõ nhất, rằng nhóm cậu đã có một người rời khỏi cuộc đi cùng với ống kính mắt cá Xu rất cưng cùng nửa tiền công tác phí mà cậu nhét ở đáy ba lô. Và người đi cùng bọn mười lăm ngày qua không phải tên là Bối.
“Tra từ điển coi từ đó nghĩa là gì”, người đã từng tên Bối xúi vậy. Từ điển méc nó là một phương ngữ có nghĩa là bọn trộm vặt trên sông thời trước, chuyên đánh cắp bánh lái ghe. Thế nên người ta mới có Vè bị bối, “Ngủ quên một phút/ Dậy rờ tráp không/Đứt dây trôi cả khúc sông...”. Xu về, nói trong hơi thở gấp, chuyến xe đò cuối cùng cũng đã rời khỏi đây hai giờ đồng hồ trước. Anh ta ngó qua mảnh giấy, rồi vo lại chẳng nói gì, sục đũa vào chén cơm khô quéo. Cậu thậm chí còn không thấy quá bất ngờ, ngoài chút cay đắng, lúc Bối dò dẫm khắp người cậu, có thể không phải để tìm chỗ nhột nhất mà tìm tiền cất ở đâu. Chỗ cậu nhột nhất Bối vẫn chưa chạm tới. Chỉ một mình Tú biết cách hạ gục cậu, dù những lúc đó cậu hung hãn giận dữ đến mức nào. Có lẽ cảm giác ngạc nhiên nhất cậu đã trải qua là khi Tú nói cuối tháng sáu sẽ cưới.
Nửa giờ đồng hồ sau Bối nhắn, “sao ông không tìm tôi, dù là bước ra ngoài ngó dáo dác một chút thôi? Bị mất tiền mà”. Bối không biết rằng cậu đâu phải bạc mặt kiếm ăn, đâu có quay quắt coi tiền là sinh mạng của mình. Thứ đã từng là sinh mạng của cậu giờ chắc đang cho quần áo vào máy giặt trong lúc người bạn đời đang hì hụi nấu cơm.
Nội dung cái tin nhắn làm cậu ngờ rằng Bối đang chơi trò mất tích để được tìm. Cậu hay đọc nhiều nhân vật kiểu đó trong tiểu thuyết.
Nhưng phản ứng duy nhất của cậu lúc đó là ngồi nghe ông chủ ghe cười hơ hơ, lúc mới đẻ ra thì mình đã được người lớn dạy rồi, rằng tình bậu muốn thôi, rằng gió đưa cây cải về trời... đã cảnh cáo là người sẽ phụ người, mà học hoài không xong, hén?! Mắt ông hấp háy, quét qua chỗ bà vợ đang xới cơm. Tay bà hơi khựng lại.
Đêm đó cậu mơ hỗn độn, một giấc rằn ri đến ba giờ sáng thì thức luôn bởi một tiếng kêu thảng thốt, ơiiii
Không nhận ra âm gì trước cái vệt ơi quét dài trong không khí. Nhìn Xu ngoẹo đầu lên gối ngủ say sưa, miệng méo xệch đi, cậu hoang mang là không biết tiếng kêu đó đã vẳng lại từ cõi nào, thực hay mơ hay ảo giác. Chỉ thấy nao cả ruột.
Chị San cũng bị mất ngủ vì những tiếng gọi.
Giờ thì cậu có thể hình dung được những tiếng kêu vời vợi mà chị nói rằng chúng đến cùng với vũng mồ hôi. Chị luôn xoay nghiêng người cho lưng mình bớt ướt. Hẫng mãi ở trong ngực. Rơi hoài không tới đáy. Tưởng tượng giấc ngủ đang bon bon ngon trớn tới với mình thì bỗng bị chặn lại bởi một tiếng kêu chới với giữa đường.
Cứ lơ mơ thì bị gọi... ơiiiiiiii!!
Sau tiếng kêu loang ra như sóng làm những cánh ngủ bay biến là một khoảng lặng, đến nỗi có thể nghe được tiếng tế bào của mình đang phân chia, mạch cảnh đập thì thụp.
Lúc làm chương trình “Chuyện đời trăm mối” với Đài phát thanh thành phố, chị San nói mình bị rơi vào vực thẳm thinh lặng nhiều lần. Mới biết lời nói giết người, im lặng cũng giết người. Chương trình kiểu như gỡ rối tơ lòng, tư vấn tình cảm phát vào tối thứ bảy hàng tuần. Có cô gọi điện đến than thở chuyện chồng đánh đập rẻ rúng mình, rồi chị bỗng nghe tiếng xoong chảo xủng xoảng ở đầu dây bên kia, cái chuỗi câu “...em muốn bỏ cuộc...” bị méo đi trước khi điện thoại đột ngột mất tín hiệu. Chị lảm nhảm lấp liếm trong lúc chờ đợi kỹ thuật viên nối lại. Anh ta khỏa tay vô vọng. Chương trình vẫn còn thời gian và không thể để trống, bọn chị kết nối với một thính giả khác, nhưng cái khoảng lặng sau tiếng kim loại va đập làm chị mất hết không khí trong ngực.
Lần thứ hai cũng giọng một người đàn bà vừa bị chồng bỏ, bảo em muốn chết cho rồi chị ơi, chị mới há miệng ra định bảo đàn ông là thứ không đáng gì thì cuộc gọi đứt rời. Lần thứ ba là thằng nhỏ nói rằng mỗi khi chơi thuốc nó đều thấy người cha đã khuất gọi nó đi. Làm sao để khỏi thấy ổng nữa? Kìa, ổng lại lôi em đi kìa, thằng nhỏ bỏ dở câu chuyện giữa chừng. Vô phương liên lạc lại. Nó nói mình là Bảo Ngọc, giống như Giả Bảo Ngọc trong Hồng lâu mộng. Nhưng một cái tên trên mạng cũng như trên sóng phát thanh đều chẳng có nghĩa lý gì.
San chính thức bỏ chương trình khi chưa hết hợp đồng, bởi vài cuộc gọi kỳ dị khác. Họ đợi được lên sóng chỉ để kêu “mẹ ơi!”. Và những cái tút tút tút dài rơi tõm vào khoảng lặng. Quá ngắn ngủi để nhận ra giọng nói ấy trẻ hay già, nam hay nữ, nhưng rời rợi. Lần thứ ba thì chị bỏ chạy khỏi phòng thu.
Cậu nghe chuyện, giả thuyết có khi bọn viết lách đố kỵ với nhà văn San PP nên quậy phá chơi, hoặc là vợ của những người đàn ông vẫn hay la cà với chị? San chua chát nói biết đâu chính là những đứa con của chị gọi mẹ ơi? Đứa con với mối tình đầu chị đã bỏ lại ở thùng rác một bác sĩ phụ sản huyện vì “anh là học trò, đã kịp chuẩn bị gì đâu...”, hay đứa con với nhà thơ Hạc Trầm mà chị đã hủy hoại trong một cơn ghen tuông, hay là đứa con với vài ba người đàn ông khác chị đã từng yêu hoặc không yêu, và chị đã bóp chết chúng bằng những viên thuốc tránh thai khẩn cấp, những cuộc nạo vét sột soạt tê điếng...
Mẹ ơi!
San không lên sóng, hai tiếng đó lì lợm theo chị vào trong chiêm bao. Có lần chị mơ thấy mình đi giữa bầy cừu, chúng kêu mẹ ơi day diết trong gió cát. Tối khác chị mơ thấy chủ tịch tỉnh diễn thuyết ở ngày hội phòng chống cháy mà cứ gọi mẹ ơi. Cuộc biểu tình đòi đất đông người ràn rạt gọi mẹ ơi. Những gã giang hồ đánh nhau miệng xoe xóe mẹ ơi. Tấm ảnh ông nội chị trên bàn thờ mấp máy mẹ ơi. Đúng lúc chị hoang mang nhất, thì tiếng kêu bỗng vắng bặt.
Rồi nó trở lại cũng đột ngột như lúc đi, chẳng có cơn cớ gì. Như nó đi một đoạn xa lắm trước khi đến với chị, âm thanh bị rơi rớt dọc đường, chỉ còn mỗi chữ ơi. Tối đen nhưng chị thấy ơiiiiiiiii bay lảo đảo trước khi bị gãy cánh rụng hẳn.
Chị không biết rằng chuỗi ngày mất ngủ của mình còn rất dài.
Cậu đi Ninh Thuận hơn tuần thì chị gọi, nói chị đã biết mình thích gì rồi. Thích ngủ một giấc đã đời. Chị đi ngủ đây.
Đi giữa bầy dê đói khát băng qua đồi cát, cậu thoáng thừ ra vì những lời kia như chào biệt. Trước đó San gọi thợ đến lắp lại ô kính vỡ, chị ngờ là âm thanh ngoài kia ùa vào khiến chị không chợp mắt được tí nào. Một mảnh kính cũ bị ông thợ vít xuống, cậu nhận ra trên ấy có máu của chính mình.
Một thằng bé lẻn vào nhà lúc San đi đổ rác, táy máy chốt cửa mà không thể mở. Cậu ròm nhất trong đám đông đang lên ruột vì tiếng khóc của đứa nhỏ bên trong nên nhận lấy sứ mệnh giải cứu thiên thần mắc nạn đang sắp lịm đi vì sợ và nóng bức. Lúc chui qua ô cửa thì nghe kính xước nhói sườn, sau đó thì máu chảy.
- Đưa chị giữ. Coi như là vật kỷ niệm của em.
San lấy tờ lịch gói mảnh kính dính máu đặt đầu giường. Hành động ấy làm cậu muốn khóc.
Giờ nhớ lại, vẫn muốn khóc.
Cậu đặt cây viết vào giữa quyển sổ tay, bước ra ngoài. Ngó thấy sao Kim, cậu biết mặt trời đang ở gần đâu đó, chuẩn bị ló đầu ra. Ông chủ ghe xách can dầu xuống ghe, chuẩn bị cho hợp đồng chở đồ rẫy tới Xuân Thạnh, quá Tân Quới mười tám cây số đường sông. Lại được đã đời với mấy cô bồ nhí, cậu chọc. Ông ta cười hơ hơ đuôi mắt giật xon xót, bảo sẵn sàng đổi bốn con đàn bà đó để lấy một tiếng rên sướng ngất của vợ mình.
Nghe buồn.
Bọn cậu lên chuyến xe đò đầu tiên rời khỏi Bình Khê. Chạy sớm nên ít khách, lơ xe ngáp không thèm che mấy cái răng sâu. Lại đường bộ để vòng qua con đập thủy điện bỏ hoang vì lỗ lã. Người ta nói rằng sông Di nguyền rủa những kẻ chắn dòng của nó, không khánh kiệt thì cũng chết oan uổng đâu đó. Một tay giám đốc của nhà máy thủy điện Di Giang đã bị tai nạn khi về thăm nhà. Gỗ lăn từ trên đồi xuống hất văng chiếc ô tô xuống sông Di. Giám đốc mới lên thay cũng chịu số phận bi thảm, khi vùi trong đống đất lở. Cậu hơi mắc cười khi tưởng tượng bà sông Di nói ê rừng làm ơn giết bọn nó giùm cho tôi bõ tức. Đại ngàn gật đầu ừ được chớ, tôi cũng đang hận tụi nó chặt phá lung tung. Và cuộc thanh trừng vẫn tiếp diễn.
Chợt nhớ đã quên gọi cho giám đốc xuất bản, như đã hứa. Gọi để nói không thấy Ánh, đình Phương Các vừa sơn lại sặc sỡ, và chẳng có tiếng nước chảy le re qua chân nhà sàn. Cậu tự hỏi ông ta đã từng quay lại Bình Khê để’ tìm chị Ánh không, hay mất liên lạc trên điện thoại thì để người tình trôi đi luôn. Có khó khăn gì đâu, cứ ba lô lên vai là có một cuộc đi.
- Không đi với chú anh tiếc đứt ruột. Vẫn muốn làm một chuyến giang hồ trước khi bệnh tật già nua nó đè nghiến mình.
Câu đó ông nói khi ký lệnh đề xuất xuống các phòng ban bên dưới hiện thực hóa cuốn sách của cậu, ít nhất là trên giấy tờ.
Trong vòng nửa năm tới, ông ta sẽ bù đầu cho việc tranh cử chủ tịch hiệp hội các nhà xuất bản, “sẽ có điều kiện giành lấy những bản thảo hay nhất về cơ quan chúng ta”, ông nói vậy. Không riêng mình ông bận bịu, Trấn Thành, tay họa sĩ trình bày sách thì bận ôn luyện ngoại ngữ cho chuyến du học. Hoàng Tiến, biên tập viên ký sự truyền hình bận viết luận án tiến sĩ báo chí. Quý Kiệt, một nhà báo chuyên mảng phóng sự xã hội đang cày cho năm tờ báo kiếm tiền gửi con du học ở Anh sau khi thằng nhỏ thi rớt đại học... Tất cả những người quen của cậu đều thích một chuyến đi để đời, nhưng đều bị trói chân. Hầu hết họ đều là thiêu thân tỉnh lẻ, cái cảm giác bất an đeo đuổi, kiếm được bao nhiêu tiền ngồi đến chức gì cũng có cảm giác rồi Sài Gòn sẽ hất cẳng họ đi.
Ở đây chẳng có thứ gì chắc chắn hết, những hàng cây trăm năm tuổi bị bật gốc nằm chỏng gọng sau một đêm giông bão nhỏ.
Cậu đứng ngoài gió bão vì cậu toàn chăm chú vào mẹ, sau này là Tú. Họ vui cậu vui họ buồn cậu buồn. Tình yêu là thứ khiến người ta thấy cả thiên hạ đã biến mất, chỉ còn mỗi một người, mỗi một thứ đáng để sống cho nó và vì nó.
Tú mà không cưới thì cậu cũng sẽ bận nấu nướng, bận lấy đùi làm gối, vít đầu Tú xuống để nhá tai Tú giữa hai hàng răng sực mùi ổi chín của mình, vờn lưỡi mình lên khóe môi Tú, nơi mà cậu cho rằng hàng vạn lời hay ho nương náu ở đó trước khi thành tiếng nói.
đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020