← Quay lại trang sách

Chương 8

Chương 8

rong đống thùng xốp đựng trái cây trên chiếc xe tải lạc tay lái đâm vào dải phân cách dưới dốc cầu Thị Kiệu, có bảy thùng không nắp đậy. Một người cảnh sát giao thông xộc vào coi, trong đó có bảy sinh vật tái nhợt, rúm ró. Cả bọn chúng nó đều lạnh cóng, thân nhiệt thấp. Nhân viên của trạm y tế phường suýt đánh rơi một thằng bé vì người nó nhờn nhợt rau củ thối. Tính luôn cái khăn bông màu cháo lòng và nón len trùm đầu, đứa nhỏ đó nặng bảy ký tám. Có thể đã sáu tháng tuổi rồi.

Những thư viện trong vùng chắc còn lưu trữ sáu tờ báo có viết tin về bảy đứa bé trên trời rớt xuống đó. Báo viết có hơn hai chục gia đình nhận nuôi chúng. Một đôi vợ chồng bán rau quả ở Thới Lai mang thằng bé quấn khăn cháo lòng về. Hai mươi ngày sau họ trả lại vì nó không khóc một tiếng nào, nhưng lý do chính là những món tiền mà người có lòng trắc ẩn xúm vào cho cũng vãn.

- Trẻ con mà không khóc thì chắc không phải người.

Họ nói vậy và đứa nhỏ được chuyển qua tay một bà góa. Chuyện đó không lên báo vì báo phải chạy theo tin tức về những đứa trẻ bị bỏ rơi khác rồi. Những đứa bị thả thùng xốp trôi sông, vứt trước cổng chùa, sân sau của nhà hàng thịt chó... Năm nó lên bốn, trong lúc len giữa những chiếc xe tải chờ qua trạm thu phí để bán mía, nước uống ướp lạnh, bà góa bị xe cấp cứu đâm gãy xương chậu. Bọn buôn bán lẻ ở trạm thu phí ai cũng hồ hởi bảo may, nhờ xe cấp cứu đâm nên sẵn xe cấp cứu chở đi viện. Nhờ trời, bọn người đó vẫn lạc quan ngay trong hoàn cảnh bi đát nhất. Nằm liệt giường một năm rưỡi sau thì bà chết vì dòi đã rúc đến xương. Quãng thời gian đó thằng nhỏ kiếm ăn dưới làn xe tải, tối về lấy kim tây xỏ xâu những con dòi lúc nhúc dưới lưng bà rồi đem hơ qua ngọn đèn dầu, nghe cháy khét thơm thơm. Sau một đợt thu gom, thằng bé được đưa vào trại. Nghe nói nó không hề khóc khi mẹ nuôi chết. Như chưa từng khóc khi bị đòn, khi lăn lóc ngoài đời, khi những cô gái của mình bỏ đi với người khác.

- Từ điển đời tôi không hề có chữ khóc.

Xu nói. Mớ tóc được buộc túm lại cũng không làm anh bớt hoang dã hơn. Chỗ vết sẹo vắt chéo giờ như con đường mòn lút giữa hai bờ lau sậy.

Cậu xăng xái gõ cửa một tiệm tạp hóa, mua buộc tóc cho Xu, giống hệt cái của cậu, vì ý nghĩ giờ thì bọn cậu cũng có một dấu hiệu nào đó cho thấy cùng một đội.

Chợ ở Lệ Kiều đóng cửa ngày thứ hai. Sông Di ngang qua đây mang cái tên hơi xa lạ: Minh Hải. Suốt một triền sông lộng lẫy những bóng cờ ngũ sắc. Nhạc réo rắt từ những cái loa treo trên cột điện, mà Bối từng đùa rằng ở nước mình tươi đẹp đến cột điện cũng nở hoa.

- Cho tới hết ngày mai cũng chẳng mua bán gì đâu. Mấy anh chịu khó ăn tạm mấy món trữ trong tủ lạnh.

Cô gái phụ bếp của một quán ăn liến láu nói để kịp hát theo đoạn điệp khúc trong bài ca Minh Hải tươi hồng nắng rất được ưa thích ở đây. Chỗ quảng trường bên kia sông đang có chương trình ca múa nhạc, toàn ca sĩ nổi tiếng mời từ Sài Gòn về, cô nói.

Lệ Kiều đang hội. Hai hôm trước người ta công bố nó là thị trấn đẹp nhất nước. Huệ Chín, tên cô phụ bếp, tỏ ra ngạc nhiên lắm, hỏi mấy anh không coi ti vi sao?

Xu ngó xéo phía cậu, ai oán nói, tụi tui chỉ coi chỗ nào có vá xe thôi.

Chiều qua, khi nhấp nhổm trên con đường xóm đầy dấu chân trâu bám theo sông Di chảy mê mê bên trái, đọc những tin nhắn của bạn bè vói theo từ Sài Gòn làm cậu cảm thấy mình đã lạc khỏi dòng chảy của cuộc đời, nếu cuộc đời là làm việc, ngồi quán, tụ tập và làm tình. Cả khi Tú nhắn nói thèm món cậu nấu, thèm môi cậu mềm. Cả khi mẹ cậu gọi và rên lên vì thằng con trai duy nhất đi công tác dài ngày mà bà không hề biết. Dù biết cũng chẳng để làm gì, vì không đi khỏi Sài Gòn thì cậu cũng có ló mặt về nhà đâu.

- Cha Ân không ghé qua thì mẹ không biết con đi giang hồ xa vậy.

Giọng mẹ hơi hờn dỗi. Cậu như nhìn thấy một khóe môi cong, đuôi mắt dài. Hình dung cha cậu chắc đang nằm cạnh, tay mơn man trên ngực mẹ để cuộc gọi chấm dứt càng nhanh càng tốt. Hẳn là ông cũng hơi nhăn mặt với lối xưng hô mẹ mẹ Ân Ân, một cách xuề xòa, bè bạn.

“Chẳng có tôn ti trật tự gì hết”. Ông nói. Nhưng ông cũng đôi khi gọi cậu bằng tên, nếu không thì xưng hô trống không, vì gọi cha con thì cứng lưỡi. Ông chẳng lớn hơn cậu bao nhiêu. Khi làm cha, ông chỉ hai mươi, thua mẹ cậu hai tuổi.

Lạ lùng, hình ảnh của cha mẹ, hình ảnh căn phòng hơi tối man mác mùi cây cỏ mà cậu đã ngủ mười bảy năm trời cũng trở nên xa vời.

Cậu đã tách dòng hay sông Di cuốn cậu đi?

Xu hỏi tối nay ngủ ở đâu khi qua một chiếc phà nhỏ. Những con rạch chằng chịt chảy ra sông Di làm bọn cậu liên tục phải quay đít xe xuống phà, vẫn may hơn là những cây cầu ván cũ càng đến mức hai thằng phải đi qua một cách cân nhắc. Cậu và ba lô máy móc của Xu qua trước, rồi quay lại đón chiếc xe, còn anh ta thì chỉ có thể qua cầu với cái mình không.

Cậu nói có thể tắm ở Lệ Kiều, nhưng chiếc xe nổ vỏ làm vỡ mộng. “Lục bình thì đâu biết trước bị kẹt ở đâu”, cậu hệch miệng ra cười nịnh bợ cho Xu đỡ hậm hự.

- Tối hôm qua người ta chiếu bóng lưu động, vui lắm. Lệ Kiều đứng nhất là đứng trên cả ngàn thị trấn đó, chẳng phải chuyện thường đâu.

Huệ Chín khoe, khi biết bọn cậu ngủ ở cách đây ba mươi cây số. Sau cả buổi ngồi vá xe ở chỗ đôi vợ chồng giáo chức già. Một căn chòi lẹm vào khuôn viên của nhà máy mía đường làm hàng rào cũng được bẻ cong theo. Họ che những chỗ rách ở bốn vách nhà bằng những bài báo được ép nhựa. Chúng viết về vụ tranh chấp đất của hai anh em ruột, và bài báo cũ nhất in hình đôi vợ chồng hãy còn trẻ lắm. Cô giáo dúi vào tay cậu xấp đơn dày khự dù cậu đã bảo là không phải nhà báo, dường như cô không quan tâm cậu sẽ làm gì với nó. Chỉ để sớt bớt cái gọi là oan khuất của mình.

Hai mươi hai năm qua họ không sửa lại nhà, trên nóc oằn đầy xác mía bị ném qua. Người bên đó thỉnh thoảng lại đứng bên rào cười hô hố với nhau, bảo cứ quăng rác sang giúp người ta chống dột. Nhưng xác mía lại rất mê dụ rắn. Cô giáo kể về nhưng tổ rắn trên đầu mình, giọng kẹt giữa đôi hàng răng sin sít. Ngồi ở đó, cảm giác cuộc sống đã dừng từ hai mươi hai năm trước, hẳn là họ không làm tình nữa, đến nhìn nhau mà cũng không đủ sức. Trong ánh lửa xanh ẻo le liếm cái pít tông vá ép, đôi vợ chồng mòn mỏi như tượng gỗ nhà mồ. Cậu chép miệng, “Sống gì mà như bị lưu đày, sao không buông bỏ cho xong”.

- Chắc họ không còn quay lại được.

Xu hình như đáp lại câu của cậu vào buổi sáng hôm sau khi lại ngang qua căn chòi vá xe đó. Xu luôn giành lái xe, cậu rảnh rỗi ngắm sông Di uốn quanh ẩn hiện sau những bụi rậm hoang dại. Đang lúc nước kiệt ròng, chỉ là một lòng lạch nhỏ nhắn. Nắng sớm tráng một lớp mỏng tang lên mặt sông, thấy sóng sánh. Những chiếc ghe chở mía nằm hẳn trên bãi bùn, chân vịt gác chỏng lên trời. Cậu không hay qua khỏi đám tràm chân trắng trồng thành hàng tăm tắp dưới mé sông là vào địa phận Lệ Kiều. Xu nói có cái cổng chào hoành tráng. Chắc do mải đọc tin nhắn của Tú, “Làm sao Tú có cơ hội khác để vùi vào Ân. Tự nhiên thấy ghen với những người đi cùng”.

- Hồi xây cổng chào xong, tụi em hay ra đó chụp hình.

Huệ Chín khoe trong lúc dọn ra bữa cơm nấu vội, vú cô to một cách kỳ dị, níu cả khuôn ngực xuống. Cảm giác chúng căng đến nỗi chạm khẽ ngón tay vào cũng nổ như bong bóng. Sức nặng khiến cô đi đứng có vẻ è ạch. Cậu nhìn những món trên bàn và nghĩ, mình nấu ngon hơn. Một ý nghĩ rất đàn bà mà đôi khi cậu cũng ghét khi ngồi quán với những đồng nghiệp đàn bà, thay vì hưởng thụ món ăn thì họ cứ quan tâm cách nấu, để về phục vụ cho chồng con.

Canh lạt. Xu gọi cô gái mang ra thêm chút muối, nhưng cô như không nghe, nghêu ngao hát Minh Hải tươi hồng nắng. Hóa ra cô chưa quen với cái tên mới của mình.

- Người ta kêu là Bé Hai mấy chục năm rồi, giờ đổi một ngày một bữa nên nhiều khi quên. Tháng trước trên huyện bắt sửa những cái tên mà họ nói là không đẹp. Em thích Thanh Kim Huệ nhưng có nhiều người chọn quá, nên họ đánh số trên giấy khai sinh. Kim Huệ Chín.

Lệ Kiều đẹp, phẳng phiu, trau chuốt đến từng chi tiết. Có cả một đội đi hái những lá vàng để cây trong thị trấn xanh mịt, không một cành khô. Những bảng hiệu trong thị trấn cũng được thiết kế một cách chi tiết bởi những họa sĩ nổi tiếng. Cỏ tỉa đều. Đường sá như lau bằng nước rửa kính, không một vết ố mờ. Hoàn hảo một cách nghẹt thở. Xu trải bản đồ dò coi có chỗ nào khác để qua đêm tối nay. Anh ta bảo, “Ở đây ngủ cũng phải ngáy sao cho đẹp, tôi oải”.

Khi qua chiếc cầu Băng Kiều ra khỏi thị trấn, thấy Huệ Chín đang còng lưng lên dốc, mồ hôi ướt lưng áo đã đành, đằng trước ngực cũng loang lổ những quầng đùng đục. Là sữa. Sữa ướt ròng. Cô về xóm Cà Tha cách đây hai cây số về phía mặt trời lặn, nơi đứa con mười tháng tuổi của cô đang sống, để cho con bú.

- Thằng nhỏ em bị bại liệt nên bị dời ra khỏi thị trấn, mẹ em giữ nó, vì mẹ cũng già nhăm nhúm rồi. Lệ Kiều đẹp nhất nước nên ai sống trong đó cũng phải đẹp.

Giọng cô không nhuốm chút chua xót nào. Hoặc ở đây người ta có quy định là không được hiện cay đắng lên mặt. Tối nay có gánh hát về diễn mà mấy anh không ở lại, uổng vậy? Cô hỏi vói theo, làm cái âm thanh cuối cùng của Lệ Kiều lọt vào tai cậu hơi chang chói trước khi nguôi hẳn.

Con đường đi giữa hai bờ lau sậy nhanh chóng đẩy cậu vào cảm giác mình không thuộc về nơi nào cả, Sài Gòn cũng không mà sông Di thì ẩn nhẩn đằng sau. Cậu gần như không muốn nói gì. Điện thoại nằm im lìm trong túi, tạm nghỉ ngơi sau vài cú nhói lên.

Sao Kim ngó theo lưng hai thằng. Nghe nói nó chưa bao giờ đi khỏi mặt trời quá 480. Có một ai đó để mình quanh quẩn cả đời, cũng không phải là bất hạnh lắm. Ngôi sao ấy vẫn cháy sáng, nhẫn nại chờ hàng trăm năm để đi qua đĩa mặt trời trong vài phút.

đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020