← Quay lại trang sách

Chương 12

Chương 12

ẹ gọi nói xong rồi, mẹ đá đít chú Tín rồi, mẹ nói giỡn bảo về nhà bỏ vợ cưới em, vậy mà thằng cha đó trốn biệt luôn. Người thứ mười một hả mẹ? Mười hai chứ, mẹ chỉnh lại, tính luôn cha Ân là mười hai thằng. Ừ, mẹ buồn không? Không, tụi đàn ông là cỏ rạ, mẹ có con rồi thì coi trọng gì tụi nó. Cha Ân mẹ còn không thiết mà. Trời sập thì mẹ cũng còn con. Và những đứa cháu nội nữa chứ. Nghĩ thôi đã sướng rồi. Mẹ rủ nhỏ Trâm đi ăn kem đây.

- Trâm nào?

- Thì con nhỏ làm ở cửa hàng giày dép mẹ tính rước về làm dâu đó.

- Trời, thôi mà, con còn chưa gặp.

- Thôi gì, kệ. Mặt mũi con nhỏ không tệ đâu, trang nhã mảnh dẻ lắm. Đang nghĩ, nếu cháu nội mẹ giống cái mũi thẳng của Ân và đôi mắt to của con nhỏ Trâm, cùng với nước da trắng của mẹ nữa, thì đẹp hết sảy...

Cũng là một ý tưởng kiểu kết hợp gien của ông giáo sư xấu mà khôn với bà vợ xuẩn ngốc nhưng xinh đẹp, và ai cũng biết là kết quả hơi xa hơn mong đợi. Cậu định nói thì mẹ ngắt máy rồi, cậu mường tượng mẹ đang khom người máng cái quai giày vào bàn chân dài ngoẵng, có thể mẹ nhảy cò cò trên một chiếc giày để tìm chiếc kia nằm đâu đó.

Tự dưng nghĩ mẹ không có thói quen lắng nghe cậu nói. Việc lắng nghe, là của cậu. Việc nhận kỳ vọng và yêu thương, là của cậu.

Tàu đi Trấn Biên mỗi ngày hai chuyến, sáng sớm và giữa trưa. Sáng sau lúc loay hoay tìm chỗ ngồi thì ông già ới lên, đây nè mấy nhóc. Mình bị đón lỏng, ý nghĩ đó rên lên trong đầu. Ông già nói đã giành chỗ cho hai đứa rồi. Xu muốn chỗ gần cửa sổ, ông già và cô gái dịch vào. Thật ra chỉ ông già di chuyển, cô gái thì như dính lấy ông.

- Không phải con đâu, mà càng không phải bồ bịch. Người dưng. Vậy mới kỳ.

Ông già kể. Mũi tàu chẻ dòng lá rời khỏi Trung Sơn, rúc lên mấy hồi còi ướt thướt.

Theo lời ông già thì cô gái trên trời rớt xuống. Bước lên xe là cô đuổi người ngồi kế ông, nói nhường cho em chỗ này không, em là bồ của tía đầu bạc đây, rồi thả phịch xuống mặc cho ai chưng hửng. Kế đó nó ngủ queo. Tựa đầu vào vai ông, ngủ như đói từ kiếp trước. Ông già ngồi chết trân, bị mớ tóc cụt lủn kia đâm cổ nhột ran mà không dám nhúc nhích. Chừng xuống ăn sáng ăn trưa con nhỏ cũng đeo dính một bên, thằng hướng dẫn viên tưởng bồ bịch, xếp cả hai chung phòng luôn.

- Thôi đi, cười gì mà cười. Không sung sướng đâu, thân già đâu có cơm cháo được, mà cả xe còn trộ, nói lén rằng cái ấy dùng để ấy ấy của ta cần cẩu kéo còn không cất lên nổi, làm ăn được gì. Đó, nhìn cảnh này đi, đeo như đỉa...

- Anh Hai kêu em ngồi với chú thì dứt khoát em phải ngồi với chú. Hai nói chú tử tế.

Câu đầu tiên khi tỉnh ngủ và ra mũi tàu hóng gió, cô gái phân bua, giọng cũng nhỏ nhẻ một cách kỳ lạ. Như những âm thanh đó từ một nơi nào khác mượn môi cô để thoảng ra, nghe nửa xa nửa gần.

- Người ta chỉ đeo theo thôi mà, có di hại chú đâu.

- Nhưng ngủ chung làm ta thấy bất tiện. Đi tè cũng không dám xả nước trong người thoải mái. Ông già cãi.

Cô gái hơi nhoẻn cười. Day qua bọn cậu, cô chỉ vào ba lô, bảo Hai nói rất vui làm quen mấy anh. Hai nói anh là con thỏ buồn rầu chớ đâu phải đầu gấu gì. Cô gái ngước mắt về phía Xu, nói, vẻ mặt tỉnh trân, có phần tợn tạo không bị cái vẻ người rừng của anh ta nhát.

Nhưng anh Hai cô không phải là cái ba lô, mà là hũ tro cốt nằm trong đó.

Người anh chỉ ra đời trước cô năm phút rưỡi. Hôm đầy tháng, hai đứa trẻ được buộc chỉ hồng vào tay, như đính ước. Người ta nói làm vậy để hai đứa thỏa tiền duyên kiếp trước cho chúng mạnh giỏi mau lớn. Hai anh em thân thiết cho đến năm mười lăm tuổi, thằng anh thấy mình suốt ngày chơi với em gái thì kỳ cục quá, nên tách ra tìm bạn mới.

Nhưng anh làm gì em cũng cảm nhận được. Có bữa ngồi nhà đọc truyện tranh bỗng nghe chới với, thì ở gầm cầu nào đó anh đang vật vã chích liều ma túy đầu tiên. Tay cô cũng nhói. Có bữa cô ngồi học cảm thấy người hoang hoải như sốt thì thằng anh nằm co quắp mê sảng ở nhà một thằng bạn nghiện ngập sắp qua đời. Từ hôm đó, cô sống lay lắt, xanh xao như người đang mắc nan y, như sắp chết rồi, như máu cũng bị nhiễm độc, một thứ độc chết người, như thằng anh.

Cái thằng chết dần vì virus tử thần ấy kêu muốn đi hồ Thiên tắm một bữa trăng nước cho đã, đúng hôm ti vi trong phòng bệnh đang chiếu đoạn phim về nơi đó, nhân dịp nó vừa được một tờ báo danh tiếng xếp vào “100 điểm đến trước khi mất”. Buồn cười, hai tuần trước hồ Thiên cũng nằm trong danh sách “100 địa điểm biến mất trước khi đến”, khi một ngọn núi Puvan bọc một phía hồ có nguy cơ nứt vỡ, gãy đôi do người ta khoét lấy đá nung vôi.

Cô xoay người anh để lau rửa những chỗ lở lói bốc mùi, cảm thấy mình đang hì hụi với một bộ xương, và cái sọ đó ngúc ngoắc ngoái lại phía ti vi thều thào, “nhảy xuống cái hồ đó rồi chết cũng sướng”. Cô kể mình hơi hờ hững, ờ, bữa nào rồi hai anh em mình đi.

- Giờ em thực hiện lời hứa đó.

Cậu hỏi cô tên gì, cô nói anh Hai kêu em là Bí Đỏ.

Thỉnh thoảng Bí Đỏ moi ra cái bản đồ cũ, nát đến nỗi nếu lơ đãng sẽ ghép nhầm mảnh Phú Yên sẽ nằm cạnh Quảng Bình còn Hà Tĩnh giáp với Hà Giang. Nó nhàu nhò chừng nào chứng tỏ Bí Đỏ thuộc lòng chừng ấy, ngón tay dò dẫm theo con đường mảnh như kẻ chỉ, áng chừng coi mình đã đi tới đâu rồi.

Còn lâu lắm mới đến hồ Thiên, Xu nói, xem chừng khó chịu với cái sự sành soạn kia. Bí Đỏ bảo không sao, anh Hai em kêu cứ đi theo mấy anh, vì mấy anh sẽ tới đó. À, đừng lo, em có tiền.

Quyết liệt chứng minh, cô xòe ra một nắm tiền thật lẫn trong vàng mã. Ông già cười lục xục trong cổ họng, chắc ông gặp cảnh này rồi.

Xu nói tùy cậu. Mỗi khi nói tùy, nghĩa là Xu không phản đối. Cậu thấy hơi chật chội vì bỗng dưng nhóm tăng lên con số bốn. Không, chính xác là năm người.

Suốt thời gian trên tàu cho đến khi ghé My Lăng ăn cơm, hũ tro cốt luôn chứng tỏ sự có mặt của nó. Ba lô máy móc của Xu đôi khi không còn ở chỗ cũ. Vạt áo của ông già bị buộc vào thành ghế. Trong túi bọn cậu lổn nhổn những xác gián. Và bằng cách nào đó bộ sưu tập cái chết của cậu bị lục lọi tung tóe trong lúc cậu chiêm bao thấy Bối nằm dưới một đáy sông, miệng đầy rong rêu và chỗ mắt Bối có con cá nhỏ thập thò.

Đó là lần đầu tiên Bối liên lạc lại với cậu bằng một giấc mơ. Không biết có liên quan tới tấm giấy nhỏ mà Xu lén để lại cho người mua chiếc xe máy. “Cẩn thận với cái sườn xe sắp gãy. Không thể cho hay trước vì bọn này cần bán xe”. Xu tìm cách quay lại nhét vào cốp xe mẩu giấy, hy vọng họ đọc được, hy vọng họ nghĩ rằng lương tâm hai thằng vẫn còn vài cái răng.

Cậu kịp nhìn thấy tờ giấy đó khi Xu chuẩn bị gấp đôi lại, sốc khi thấy những chữ anh ta viết giống hệt như chữ trong thư Bối để lại hôm ở Bình Khê. Giống cả tờ giấy bạc rút ra từ bao thuốc lá.

Chuyện gì đã xảy ra với Bối? Cậu chưa từng thử gọi. Một người đã bỏ đi, với cậu, chỉ là một người bỏ đi. Ông già chắc quen với chuyện phá phách kia, kiên nhẫn ngồi gỡ cái vạt áo mình đang bị buộc vào thành ghế. Chỉ bọn cậu là khó chịu. Xu bảo Bí Đỏ đừng giỡn vô duyên, không thì bọn này phải bỏ cô lại. Bí Đỏ vỗ khẽ khàng vào ba lô, “thấy chưa, đã nói rồi mà, người ta không thích đâu”. Hũ tro im lặng. Cậu không biết nên tin hay nghi. Mọi chuyện vẫn cứ xảy ra hết sức kỳ cục, sao bọn cậu có thể ngủ quên đến mức bị quấy rối mà không hay? Và như kinh nghiệm của Xu, bọn chôm chỉa chuyên nghiệp cũng không nhanh tay đến vậy.

Cậu còn không biết trong cái ba lô ấy có hũ tro không, chỉ là nghe kể.

Cô gái chẳng để ý, cứ điềm đạm chứng tỏ rằng thằng anh cô cũng ở quanh đây. Và dù kẻ đó trong suốt, nó cũng có khả năng khuynh đảo sẵn sàng bảo vệ cho cô em gái.

Bí Đỏ dường như phụ thuộc hũ tro tuyệt đối, cả ăn cũng hỏi “Hai ơi ăn gì?”, rồi gục gặc gọi một món không giống ai, trứng đánh lên, trộn nhiều hành tiêu vào đem chưng cách thủy.

- Anh Hai em thích món này.

Được đó, Xu gật gù khi ăn thử. Mềm và thanh, nhẹ nhàng. Món của tiên, bao giờ ăn một món nhẹ nhàng Tú cũng nói vậy. Người nấu món thoát tục ở quán này là người đàn bà ngoài bốn mươi, tóc bới cao để lộ cái gáy xăm một cánh diều đứt dây.

Không phải Ánh. Gáy chị ngắn hơn và không nốt ruồi son nào.

Cái kệ gỗ đặt sát quầy chỗ bà ngồi tính tiền có kê dằng dặc những hũ rượu, vàng sóng sánh như nắng. Bà nói đây là rượu cất từ nước sông Di, hương vị đặc biệt, không đâu có. Rượu chỉ nấu được vào mùa thu, mùa lá rụng xuống dày đặc sông. Lá vừa trôi vừa rã ra, ngấm vào nước, cho ra những mẻ rượu thảo mộc lạ lùng.

- Nhưng ngon mấy cũng đừng uống quá ba chén.

Một thằng nhỏ trạc mười bảy tuổi, chân gác xược lên mặt quầy thu tiền, tóc chải keo tua tủa như sẵn sàng đâm lủng ruột bất cứ con ruồi nào bay rướn qua. Mắt dán vào máy chơi tetris, nó nói bằng giọng câng câng.

- Không tin hả? Quá ba chén sẽ tuyệt tình đó.

- Lại nói bậy rồi. - Người đàn bà kêu vói ra từ trong bếp.

- Thì bà đã bỏ tôi đi khi tôi mới có một tháng tuổi đó thôi.

- Xin con đó, nhắc chi mà nhắc hoài.

- Tôi chỉ nhắc nhở mấy ông anh đây thôi, can chi bà đâu. Mấy ông coi chừng cái thứ rượu mê ly này. Nó có thể khiến mẹ bỏ con, vợ bỏ chồng. Không tin hỏi bà đó coi.

Tàu Trấn Biên rúc còi, Xu mua vội hai bình rượu, bảo lên tàu uống bằng hết xem sao.

- Chỉ có rượu sông Di mới làm cho bà mẹ đem bầu sữa của con mình đem cho thằng nhân tình uống.

Thằng quý tử của quán cơm hằn học nói vói theo. Nhưng cậu biết nó không nói với khách sắp đi khỏi. Cũng may còn có thứ để người ta trút mọi tội lỗi vào, một thứ gì đó có thể gánh gồng thay cho nhân tính, thí dụ như rượu, bùa ngải, mộng du... Cậu cố tình để lại ba cuốn sách “nghệ thuật buông bỏ”, “khép lại quá khứ hướng tới tương lai”. “màu của lãng quên”, hy vọng giúp ích cho thằng nhỏ. Đi một quãng mới sực nhớ chúng đâu có làm mình nhẹ nhàng hơn

Bọn cậu kéo lên nóc tàu, chỗ người ta thường chất hàng, nhưng như tài công nói, chuyến đi luôn trống, về mới đầy tận ngọn. Hàng hóa mùa này chỉ ngược từ biên giới qua, không có nghĩa là đất nước này không chảy máu. Cậu rót rượu sông Di như rót nắng ra. Bí Đỏ nói anh cô không cho uống, còn lại cậu, Xu và ông già, chia nhau hết một vò bằng sành. Có vẻ bọn cậu bị thằng con tội nghiệt kia dọa thôi, rượu nhẹ man mác, phảng phất mùi lá mục, có một chút ngọt vờn ở cổ họng sau khi đắng, chát xáp lá cà nơi đầu lưỡi. Ông già ngồi chưa bao lâu, rượu ngấm nhanh lảo đảo xuống khoang khách ngủ, Bí Đỏ lẽo đẽo nắm vạt áo đi theo. Chỉ còn lại hai thằng.

Mây gẩy mấy bông trắng mỏng tít trên cao. Sông chảy xiên xiên về hướng Tây Bắc, núi hai bên bờ ngày càng cao, dựng đứng như đang làm rào quây nhốt bọn họ lại. Giữa những khúc quanh, núi khóa phía sau núi sững trước mặt, cậu thấy mình bị nhốt giữa đá rồi. Lâu lâu nghe tiếng chim hớt hải rớt một vài tiếng kêu lẻ. Những chiếc ghe ngược dòng kéo theo những bè gỗ nặng nề, vài người đàn ông say nằm phơi trên đống gỗ đã được ràng rịt kỹ. Nghĩ, người đó mà lăn xuống tận đáy sông thì có kịp tỉnh rượu không. Bỗng dưng mặt trời tối sầm bởi một bầy chim lá rụng đông nghịt bay qua, hót một bài đồng ca lả tả.

Xu mê mị trước cảnh tượng ngoạn mục, thay thẻ nhớ. Chán sông thì day qua chụp ảnh cậu. Dấu hiệu duy nhất cho thấy Xu có uống rượu là đuôi mắt mướt kia hơi đỏ, quầng mắt cũng đỏ, những chỗ còn lại trên mặt đều bị râu che phủ, kể cả vết sẹo lẹm xuống cằm, đã không còn chút dấu vết nào.

Không hài lòng cách cậu ngồi, Xu khẽ nâng mặt cậu, kéo cái buộc tóc xuống, tay rải tóc. Hẳn má cậu đang đỏ lắm. Hẳn là rượu sông Di đã ngấm vào.

Cậu cắn nhẹ cái vành tai bị sứt của Xu, rất nhanh. Lưỡi cậu thoáng chạm vào làn da ngậm nắng kia.

đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020