Chương 13
Chương 13
ượu sông Di vậy mà ghê. Mày coi, thằng nhỏ tao ngóc đầu rồi. Chục năm nay mới có lần này đi đái không lo ướt dép. Ông già hớn hở khoe khi Bí Đỏ vừa rời khỏi ông năm bước, để ngước nhìn những con giang sen rộng cánh bay theo hình cánh cung.
Xu nói thứ rượu đó làm cho anh ta bị ảo giác.
- Tôi thấy Ân cắn tôi. Kỳ cục.
Buột miệng kể lại, Xu tỏ ra hơi sượng sùng. Cậu thầm biết ơn. Thật sự Xu nghĩ là ảo giác hay chỉ giả vờ thôi, với cậu cũng có giá trị như nhau. Anh ta bỏ qua hành động bốc đồng của cậu trên tàu.
Tú đã cưới bốn mươi tám ngày.
Trấn Biên nửa đầu tháng Chín. Trời cao, mây lúc lỉu chờ chín tới. Sông Di băm bổ cuốn lá đến biên giới rồi ngập ngừng quay lại hướng Đông, bằng một đường cong ngoa ngoắt. Nhiều tàu bè bất ngờ bởi cú ngoặt quả quyết đã va vào đá, không gãy mũi thì cũng lật nhào. Dòng sông cứ ru ngủ bằng cái vẻ thong dong rồi bất ngờ đập vào mặt người ta bằng sự đỏng đảnh không lường được. Âm thanh nước ập vào vách đá như một tiếng cười hồ hởi.
- A, vậy mới đàn bà chớ. Một hành khách thốt lên ơ hờ.
Mẹ gọi cho cậu, hỏi đã đi đến đâu rồi, và hoàn toàn không để tâm đến câu trả lời. Nếu có thì mẹ cũng chẳng mường tượng được một vùng đất xa xôi heo hút, đường bộ không mà đường sông cũng trật vuột. Mẹ ríu rít trong điện thoại, nói hú hồn, cha Ân tự dưng xuống nhà, cũng may là chú Dự vừa đi khỏi.
- Cha Ân bị bà chằn đuổi thẳng, vì bắt quả tang đánh quần vợt trong khách sạn, lúc năm giờ sáng.
Mẹ cười hể hả trong điện thoại. Bà chằn mà mẹ vừa nhắc là vợ lớn của cha cậu, người hai lần đẻ con hai lần u uất đến phát điên. Cậu đã gặp một lần, bà cũng xởi lởi nói cười nhưng cậu vẫn sợ vì mắt rợn, mặt mũi nhiều âm khí. Bà hay nhằn tóc lúc rảnh tay, cứ nhai nhai dài dại. Hôm ấy mẹ không chờ cậu ra khỏi nhà cha, nóng lòng nhắn tin hỏi “Bà vợ của cha con có đẹp hơn mẹ không?”. Mẹ chỉ hăm hở so đo nhan sắc, cậu phì cười. Thiên tính đàn bà đẫm rượi vậy hèn gì có đông ông mê.
- Mẹ tính đợi Ân về để tính coi sơn lại hàng rào.
- Cha làm cũng được mà.
- Thằng đó là khách. Mấy chuyện đó phải có đàn ông trong nhà.
Mẹ thường nấn ná đợi cậu khi phải sửa cái máng xối, thay rèm, ngăn lại gian bếp... “Vì Ân là đàn ông trong nhà”, mẹ cậu hay nhắc đi nhắc lại. Đôi khi mấy chữ đó như gọng kìm siết lấy họng cậu.
- Đang lo thúi ruột. Cha Ân mà ở đây lâu, mấy thằng bồ kia sẽ lủi thủi.
Mẹ chạy đi chạy lại giữa năm bảy người đàn ông. Bà tỉnh, họ tỉnh, làm nên những mối tình tỉnh khô, dù bà luôn khoe “lại một thằng nữa té vô lòng mẹ chết”. Nhờ mẹ có nhan sắc và duyên dáng, nhà may của mẹ không mấy khi vắng khách đàn ông. Để khi ruột vỡ, mẹ đến viện một mình. Cậu từ Sài Gòn về đã quá nửa đêm, phòng trực cấp cứu cho cậu xem bản cam kết mà mẹ cậu phải nhờ cậy vào sự quen biết với bác sĩ trực để tự ký. Một chữ ký tê tái.
Cậu vẫn thường kể đi kể lại với Tú sự kiện đó, không bao giờ nghĩ Tú có thể nói, có cưới ai thì cũng có khác gì đâu.
Những tin nhắn của Tú ngày càng quýnh quáng, tối qua Tú hỏi có phải cậu đã có người mới rồi. Câu hỏi đó đi sau tin nhắn của Bách, “Tình cờ thấy Tú của ông đưa vợ tới phòng khám sản khoa. Như một thằng đàn ông bình thường”.
Còn cậu, sao không thể sống bình thường?
Không đầy nửa buổi thì đã nghiêng ngó xong Trấn Biên. Kiến trúc lớn nhất ở đây là khu vực thuế quan và đồn biên phòng. Cư dân thưa thớt, chợ cũng không đông. Ngang qua một bà già ngồi co ro bán củi, ông già dừng lại hỏi đến bây giờ em vẫn ngồi đây chờ tôi sao? Bà già rớm nước mắt. Đuổi theo bọn cậu, ông già nói con người ta ai cũng có một vài mối tình, cũng như sự cô đơn, cứ khoét vô chỗ đó là ăn chắc. Giữa tiếng cười em, tôi bỗng nghe nhoi nhói nỗi cô độc. Hay em có khoác bao nhiêu áo, có che giấu thế nào thì tôi vẫn thấy sự quạnh hiu. Thả mồi đó thì cá nào cũng dính. Gấu hơi nổi quạu, chơi gì kỳ vậy cha nội. Ông già cãi, cả đời bà ấy có thể chưa từng nghe được một lời ngọt ngào nào, ta có sao lại không cho? Chỉ vài câu nói bâng quơ mà an ủi cả đời người, đáng chớ.
Cậu ngoái nhìn lại chỗ bà già ngồi, thấy bà đã biến mất sau một cơn mưa ruồi.
Những cửu vạn đang chơi bài ở bến tàu nói ở Ể Uu có một tượng đá biết đổ mồ hôi.
- Nếu tụi mày muốn đi thì lấy xe máy mà đi. Mười lăm cây số rừng. Không sợ lạc đâu, cứ men theo bờ sông, hết đường là đến.
Xu mượn được chìa khóa xe mà không phải thế chấp gì. Ông già khen dân biên giới tốt bụng, tin người. Ông chưa biết là có muốn đánh cắp xe thì cũng không thể mang nó đi. Qua biên giới là không thể, và cũng chẳng có con đường bộ nào liên thông với bên ngoài. Sông Di tách Trấn Biên ra một rẻo, hàng trăm năm chưa cây cầu kiên cố nào được bắc qua hai dãy núi. Tụi học trò cứ đu dây hoặc chống bè qua sông.
Tại sao cạnh chữ u lại có một chữ u, không ai biết.
Đó là một cái làng nhỏ chừng mười lăm nóc nhà, hai mươi hai cư dân, phần đông là nam giới. Trưởng làng là một ông thầy giáo đã đến đây từ những năm 60, khi Ể Uu ở thời kỳ cực thịnh, bản làng đông đúc.
- Người Ủ từng ở đây trước khi bị diệt vong.
Ông già kể. Năm ông trưởng làng đến Ể Uu mở trường, tộc Ủ chỉ còn một người đàn ông tên Sật sống cùng cô con gái duy nhất. Chiến tranh mang đi tất cả những đứa con khác cùng với mười hai người vợ.
Son sinh ra với cái môi sứt rộng, hở khoảng lợi đỏ hỏn cùng vài chiếc răng đen xếu xáo. Từ ngữ khi đi qua khỏi môi cô cũng trở nên dị dạng, xây xước. Mười sáu tuổi không một thằng con trai nào ngoái nhìn theo. Hai mươi sáu tuổi chưa gã đàn ông nào nhìn thẳng mặt. Ba mươi sáu tuổi Son vẫn hay ngồi khóc khi trong làng có cưới, là lũ nhỏ con của đám bạn đồng trang lứa ngày xưa.
Cháu gái trưởng làng đưa bọn cậu đi vòng vèo qua các nếp nhà, cuối làng là tượng Son, được tạc bằng đá trắng. Môi của bức tượng đỏ mọng, ướt mướt đến nỗi cậu thoáng nhìn thôi đã rạo rực rồi.
- Ai nhìn thấy cũng muốn hôn, muốn chạm tay vào môi bà. Người ta cứ ùn ùn kéo tới chộn rộn xóm làng. Ông em tung tin đồn tượng lả mồ hôi khi có người xấu chạm vào. Nhờ vậy mà làng lại vắng.
Người làng Ể Uu còn cẩn thận làm cái rào đá quanh bức tượng. Một thanh gỗ gác ở lối vào, gửi lại một thông điệp của nhà chủ, “nhà có trẻ con, tôi sẽ về ngay”.
Cô con gái trưởng làng nói lẽ ra gác ba thanh gỗ, có nghĩa “tôi đi vắng rất lâu”, nhưng cứ gác lên qua đêm là bị dỡ.
- Tia em nói có một rặng sương mù nhấc hai thanh gỗ phía trên ra.
- Lạ quá hả?
- Ừ, ai từng rình coi cũng thấy vậy.
Bức tượng được dựng lên đúng chỗ Son rơi xuống từ vách núi. Có lẽ là một cú gieo mình. Máu chảy ra khỏi miệng, mũi và giữa hai chân. Cô gái đang mang thai, người ta đồn đãi đó là nỗ lực cuối cùng của lão Sật, tránh cho tộc họ khỏi bị diệt vong.
Hóa câm khi con gái chết, lão Sật lầm lì dong trâu qua bên kia biên giới chẻ đá trắng đem về. Ông già vật vã với khối đá trong bảy ngày đêm liền. Phần thân còn nguyên khối, nhưng bức tượng vẫn sống động với gương mặt sống động, bờ môi ma mị. Người cha cắt tay thoa máu lên môi, cứ khô là lại bôi lớp mới, đá ngấu cái màu đỏ ấy vào, mưa nắng không phai. Kịp nhìn cảnh đàn ông trong làng giẫm đạp lên nhau để nghiến ngấu đôi môi mật kia, lão Sật chết ngồi, như một cái cây trụi lá, vì đói. Nghe nói đã cười khành khạch hả hê trước khi trút tàn hơi.
Bọn cậu đi quanh bức tượng, thấy chờn vờn, không biết vì sương hay tóc của đá xõa bay.
Cháu gái trưởng làng nói hôn cũng không sao, tượng đá lả mồ hôi là đồn thổi thôi. Những người tận mắt thấy thì do hôm ấy đúng ngày nồm, chẳng thứ gì là không rịn mồ hôi. Xu nói thử chứ, xấu xa tôi cũng lộ ra mặt mũi rồi, còn sợ gì nữa.
Ông già gần như không tin được khi nghe bọn cậu kể. Ông cứ bứt đầu bứt tóc vì ngại lặn lội đường rừng mà bỏ qua cơ hội hiếm hoi.
- Cảm giác sao nhóc?
- Khó tả - Xu vẫn còn ngẩn ngơ - Thứ đó có thể gây nghiện.
Cậu cũng đã thử, và vốn ngôn ngữ mà cậu có được không làm sao nói hết sự da diết ngọt ngào khi chạm vào môi Son.
Cô cháu gái nói hết tuần cô cũng ngồi tàu đi Trung Sơn. Chưa biết sau đó sẽ đi đâu, cũng có thể lên chuyến xe nào rời bến sớm nhất. Ể Uu tàn lụi cũng vì những cuộc đi này. Con gái chớm lớn là bỏ đi hết. Con trai chớm lớn một nửa bỏ đi theo đám con gái, nửa còn lại sống với tượng đá và những người già. Người ở lại cứ bải hoải vì những nụ hôn với đá, mà không thiết tha gì với người. Ánh mắt ấm áp nhất, yêu thương nhất đám đàn ông dành cho pho tượng ngọc rồi.
- Chẳng chịu được cảnh chồng mình suốt ngày cứ quẩn quanh cái tượng đá kia, bà em cũng đã bỏ đi.
Thật ra đó là cuộc ngã giá, người vợ nói nếu chồng không theo bà đi khỏi đất Ể Uu thì coi như duyên nợ hết. Đứa con trai đầu đòi ở lại cùng cha. Nó mười ba tuổi nhưng đã tương tư đá. Làng có luật bé trai mười sáu tuổi mới được chạm vào tượng, nhưng khuya nào nó cũng lẻn bắc thang để chạm đến môi Son. Cái da diết làm nó không nao núng chút nào khi đưa tay vẫy chào mẹ và những đứa em xuôi tàu xuống Trung Sơn, rồi mất liên lạc hẳn sau vài lá thư buồn tẻ.
- Mẹ em cũng bỏ đi?
- Không, mẹ chết khi trèo vách núi bắt Sùng Trứng. À, thứ đó đem nướng uống rượu rất ngon. Dân biên giới ai cũng thích.
Biết đâu đó cũng là một cú buông mình, cậu nghĩ. Cô gái nhìn lảng đi chỗ khác, che giấu ý nghĩ giống cậu ánh lên đuôi mắt.
Bọn cậu quẩn ở bến tìm một phương tiện đi hồ Thiên. Xu gọi điện hỏi người ở nhóm phượt và nói ở Thượng Sơn có tuyến xe. Cứ nhảy tàu chở gỗ đến Thượng Sơn thì tiết kiệm được quãng đường vòng gần bốn trăm cây số. Vài người buôn bán trên bến hỏi hồ Thiên là đâu, có xứ đó trên đời sao?
Một cái hồ trên núi, được coi là thượng nguồn sông Di. Một tuần nữa đến rằm tháng Chín, một dịp khá đặc biệt của hồ Thiên mà nếu không tới kịp, chỉ có thể đành nuốt nước dãi đợi đến tháng chín năm sau.
Mẹ cậu gọi hỏi có về kịp đám giỗ bà ngoại hôm hai bốn âm lịch này. Cuộc gọi phập phù vì sóng điện thoại yếu. Có thể Tú đã thử gọi cho cậu khi núi đã chặn mất sóng, nên chỉ đành để lại những cái tin nhắn lảm nhảm. Có thể những người quen biết đã nản lòng chuyện gọi cho cậu để nghe sau tiếng nhạc ò e í e là giọng Hà Nội nói chủ nhân của số điện thoại này đã ngoài mọi tầm với. Điều đó giải thích cho những cuộc gọi ngày càng vắng. Cái khoảng trống của cậu để lại nơi đó chắc đã gần được khỏa đầy. Con người là cái giống mau quên. Chỉ mẹ còn nhớ mình. Hay cả nhớ cũng là thói quen, mẹ thèm nói những khi nhà quá vắng. Cậu nghĩ vậy trong lúc mẹ nói đám giỗ ngoại năm nay định làm gọn thôi, chỉ gói trong con cháu.
- Ân không về coi sao được.
Bốn năm trước, khi bà ngoại cậu đi cấp cứu, mẹ cũng nói câu đó, nhưng hớt hải, nghẹn ngào, chắc là không qua khỏi. Cậu dạ một cách chán ngán, mình có về thì cũng không thay đổi được gì. Bà ngoại cậu cũng đã lẻn ra chiếc ghe nát của bà ngủ, và chết đuối vì một mớ dịch tràn ngập trong buồng phổi. Dì Út Lớn phát hiện ra bà thì đã ngưng thở.
Cậu ngồi xe đêm về đến thì cả nhà đang chuẩn bị khâm liệm bà. Mẹ cậu ngồi xếp hành lý cho cuộc đi vào cõi khác, mặt ngoảnh ra nơi khác cố không để’ nước mắt dính vào. Cậu lóng ngóng ngồi sờ nắn bàn tay bà ngoại, cố hình dung một nỗi mất mát. Bàn tay này từng cầm đòn gánh đánh đứa con gái cốt để giết giọt máu trong bụng nó, với một sự quyết liệt đến nỗi mẹ cậu hay nói “không hiểu làm sao mà đàn bà có thể làm được”. Bàn tay này từng xô cậu ra khi mẹ dẫn cậu về lần đầu bảo Ân cứ ào vô ôm bà ngoại, bà sẽ thương. Mẹ lầm. Cú xô đó làm đầu cậu va vào góc ván, phù bánh cam. Mẹ đắp muối cho cậu, nói bà ngoại lỡ tay. Nhưng cậu không bao giờ đến gần bà nữa.
Người đàn bà hôm ấy giờ nằm trước mặt cậu, mắt khép.
Vẫn lạnh lẽo như cậu từng biết. Người trong xóm ngồi cắn hạt dưa nhắc đến bà hàng xóm, tức bà ngoại cậu, bằng những lời ấm áp, pha chút bàng hoàng.
- Mới hôm qua bà Tám còn chống gậy đứng trước sân, hỏi tui ăn me non thì cứ ghé hái.
Cậu cố moi móc cho ra một hình ảnh ấm áp như vậy, nhưng vô vọng. Hình ảnh bà cứ lẫn lộn giữa cuộc này với cuộc kia, giữa đám giỗ ông ngoại và những đám cưới của mấy dì, cái miệng móm mém của bà chưa từng nhếch lên biểu thị một nụ cười, mắt chưa từng hiện lên gì khác ngoài nỗi thờ ơ.
Sau đám tang bà ngoại, mẹ kể có vài người bên xóm xin chiếc ghe để chẻ ra lấy củi, dì Út Lớn cậu không chịu, để đốt xuống dưới kia cho bà.
Chiếc ghe đó được kéo lên bờ khi mẹ cậu chín tuổi, hàng năm được quét dầu chai, và mái che nó cứ vài mùa mưa là thay lá mới. Mỗi khi buồn quá hay vui quá bà ngoại cậu trèo lên cái ghe mắc cạn, ngồi một mình. Đây là ghe thứ ba trong cuộc đời hàng bông của bà. Khi con gái đầu quá tuổi đi học, và lúc nhúc sau đó là bảy đứa con trai con gái đang và sắp đến lúc phải đến trường, bà buộc phải từ bỏ đời sống lênh đênh. Sự dùng dằng nấn ná cho đến khi mẹ cậu tồng ngồng vào lớp một cho thấy cuộc sống trên chiếc ghe bầu ngang thước rưỡi dài bốn thước tám, với bà là một thiên đường.
Người ta vẫn nhắc cái cảnh bà ngoại cậu, đi xin ván vụn dăm bào ở các trại xuồng về làm củi chụm, nuôi gà lấy trứng bán, đi chèo đò mướn cho chủ bến... trước khi có một tiệm bán dầu chai nho nhỏ. Cùng năm đó, mẹ cậu mang bầu.
Việc bà ngoại ra chiếc ghe cũ nát để nằm với nó lần cuối cùng, để nghe sóng nước chòng chành trong ký ức làm cậu có chút mủi lòng, khi người ta buộc chặt những dải dây ngủ sắc trong chiếc quan tài, và thắt thành những bông hoa xòe. Bà từ bỏ cuộc đời mình cho cuộc đời kẻ khác, cho đến một hôm bị phản bội. Cậu bỗng hiểu cái điều mà cả thời thơ ấu không bao giờ hiểu được, rằng bà ngoại cậu đã thất vọng đến chừng nào, về sự có mặt của cậu ở giữa đời này. Nhận thức không chỉ đến từ cái chết của bà, mà gom góp bởi nhiều chi tiết khác. Như một hôm nào đó Tú vui miệng kể mình đã được ăn nhiều trứng ngỗng từ trong bụng mẹ. Cháu đích tôn mà, Tú nói, mặt buồn hiu, ăn trứng ngỗng cho khôn. Như việc ăn trứng ngỗng là một trách nhiệm từ trên trời rơi xuống mà Tú ghét phải gánh.
- Bữa giỗ có đổ bánh xèo cổ hũ dừa, món bà ngoại ưa. Ân cũng mê mà. Về ăn hén. Rồi lại đi, có sao đâu.
Mẹ nói gọn hơ, hoàn toàn không có khái niệm gì về Thượng Sơn, về hồ Thiên, về khoảng cách địa lý ngày càng xa.
Hồ Thiên có đang mưa không, nước hồ có đổi màu không, trăng có làm mình đen không có cần đội nón rộng vành không, thời tiết có lạnh không. Bí Đỏ hỏi liên tục. Cậu và Xu chịu thua. Chỉ ông già biết, ông nói mây vảy cá kiểu này trong vòng chục ngày nữa cũng không mưa, dứt khoát trăng sẽ mọc chính giữa ba ngọn núi, chỉ cần có trăng, nước chắc chắn đổi màu.
- Tôi đã từng đánh mấy trận tơi bời ở đó.
Ông già nói để chấm dứt những ánh mắt nghi ngờ cứ xoi mũi mình ngứa ngáy, ý như coi chừng cha già này xạo, tướng hom hem vậy không lẽ đã tới cái chỗ nức tiếng kia. Bọn cậu nghi ngờ cũng có lý. Người ta vừa phá đá làm đường lên hồ Thiên cuối năm trước. Nhà chức trách còn phải họp hàng trăm cuộc để’ xem có nên làm du lịch hay không, phải dọn dẹp bom mìn, làm chỗ trọ cho du khách, đưa mấy em bé tới múc nước hồ lên làm vật lưu niệm để bán... Ở cái chỗ biên giới heo hút hiểm trở, đầy rẫy những tàn tích của chiến tranh, xe khách không thông tuyến... diễn đàn của dân phượt chưa thấy xuất hiện từ khóa hồ Thiên, sao ông rành rẽ vậy.
Nhưng ông già đã ở đó, cách đây bốn mươi năm. Đánh xong trận cuối, ông thả người vào hồ cho đến khi cảm giác người mình đã sạch máu. Thấy như vừa nhận lại cơ thể của chính mình. Hồ Thiên đêm ấy chỉ có một mảnh trăng leo lét, hui hút tiễn ông xuống núi. Ông chưa bao giờ kể với ai có một cái hồ nằm treo giữa những ngọn núi cao, vào bữa trăng tròn quang mây nước hồ sẽ đổi màu từ xanh ngọc sang vàng rực, và những thân cây tinh linh mọc dầm chân trong đầm đồng loạt trút lá như một cơn mưa. Dường như những người còn sống sót khác khi ra khỏi đó cũng đã không kể với ai, dường như đó là một kỷ niệm xấu nên rừng già cuộn hồ Thiên lại, giấu trong lòng nó. Khi mọi thứ đã khai thác suy kiệt, người ta bắt đầu bới móc hồ Thiên ra.
- Trận đó chú bắn chết bộn không?
Xu hỏi. Ông già ờ ờ đuối căm. Cậu cảm giác như Xu vừa chém ông một nhát, nhưng không sao dừng được chuyện tự mình đâm nhát thứ hai.
- Cảm giác lúc đó sao chú?
- Cậu không muốn biết đâu...
Bí Đỏ nãy giờ ngồi chơi với tấm bản đồ sút xổ, nói như thảng hoặc như mơ màng:
- Giống như em rút ống trợ thở đứng coi anh em giãy chết đành đạch không??
Sau câu nói đó cậu cảm thấy Bí Đỏ rùng mình, hay chính cậu và ông già rùng mình, không rõ nữa. Chỉ biết sau đó ba thằng đàn ông trong nhóm trở nên bất an với cái kiểu lơ lửng của cô.
Đồ đạc của bọn cậu lại tiếp tục lạc mất, bị tráo đổi sau một đêm ngủ dậy. Chân cậu và Xu bị buộc với nhau bởi một sợi dây. Tóc ông già bị nhuộm lại nửa vàng nửa xanh. Bí Đỏ thản nhiên vươn vai nói anh Hai em lại buồn chán nên quậy chút chơi. Bí Đỏ càng tỉnh bơ hơn khi Xu bắt gặp chính tay cô bỏ những con chuồn chuồn đã bị vặt cánh vào chai nước uống của cậu.
- Hai bảo em làm vậy, vì thấy Ân buồn nên chọc cho vui.
- Ai nói tôi buồn?
- Hai nói anh bị bồ đá.
- Đâu, tôi đang cười mà.
- Nước mắt chảy từ con mắt là thứ thường thôi, có thứ nước mắt không chảy ra kiểu vậy.
Câu đó cũng của Hai, Bí Đỏ nói. Cô hay mặc áo sơ mi không chít eo, lộc ngộc như một thằng con trai. Cô kể mình mặc theo anh từ hồi còn nhỏ, mẹ cô muốn hai đứa sinh đôi phải ăn mặc y hệt nhau. Liên tục có điện thoại vói theo, Bí Đỏ dạ thưa và thông tin gọn ghẽ, sáng rõ nhất. Tụi con đang đi. Không có chuyện gì đâu. Không mưa. Ngày mai là tới. Anh vẫn ở đây, ảnh nói ba mẹ lo sao không đi theo, gọi điện thoại vầy giúp ích được gì ngoài chuyện biết được con cái còn thở hay không. Sao lúc nào cũng để ra ngoài tầm tay rồi mới với. À, con đâu có nói, là anh Hai nhờ con nói.
Bằng trí tưởng tượng, khả năng suy luận, cậu lơ mơ ráp nối, cố vẽ chân dung cuộc đời của vài người trong nhóm qua những cuộc điện thoại của họ, dù không cố ý tò mò nhưng lỡ vẳng vào tai. Cậu và họ chưa tìm thấy được một sự tin cậy đúng mực để nói ra những bí mật của đời mình. Như Xu gọi là chưa mắc nói.
Cả ông già tưởng như thân phận rõ ràng hơn cả, nhưng cũng có gì đó lẩn khuất. Mỗi năm vài lần phơi mặt lên ti vi, kể chuyện chiến tranh vào những dịp kỷ niệm kết thúc chiến tranh. Cậu nhớ một lần ông nói mê mải đến mức người dẫn chương trình phải cắt ngang, nhưng ông vẫn nói nói nói, đến sôi bọt mép, đến giàn giụa nước mắt. Ông già nghe cậu nhắc lại, thẹn thò:
- Đã đi đến chỗ này rồi mà vẫn còn bị nhận ra. Quê độ thiệt.
Cậu khá thận trọng khi gọi tên ông già, cái tên mà cậu biết từ hồi còn tập sự ở Tin Tức Cuối Ngày, vì lười nên hay ngồi viết tin qua ti vi những sự kiện có truyền hình trực tiếp. Những khi ấy cậu nhờ nhân viên phục vụ quán bia chuyển kênh truyền hình chừng mươi lăm phút là viết được một bản tin đầy những cụm từ quen thuộc như buổi lễ long trọng, không khí ấp áp... Ông già ngạc nhiên cái thằng quỷ con này coi những chương trình đó làm gì, bọn trẻ có ai thèm ngó tới đâu. Bằng chứng là Xu không hề biết ông già là ai. Và ngày càng ít người nhận ra lão lính già kể chuyện. Con người thẳng thớm hùng hồn thao thao kể chuyện trên ti vi và con người hay trêu ghẹo đàn bà, ăn nói tửng trân bạo miệng ở đây là một. Ai là con người thật của ông già?
- Nhiều lúc ta thấy mình ăn nói sống nhăn, y như mở cái băng nhão.
Ông già nói, cậu càng không biết ông đang ám chỉ người nào trong ông.
Thật lạ là, ngay cả khi nghe một người nào đó kể chuyện đời họ, mình cũng không có cảm giác chắc chắn là đã biết. Không chắc chắn được cái củ hành đó đã được bóc đến lớp tận cùng chưa. Đôi khi Xu vẽ đường đi cho bạn bè qua điện thoại, với những tiếng lóng lạ tai gợi nên một địa thế phức tạp ngoằn ngoèo, nghe vẳng vào tai những cái địa danh xa lạ, cậu hình dung những chuyến đi lang bạt của anh ta, và một nhóm phượt vừa vượt ra khỏi một cung đường hiểm trở. Những cái thở phào ở đâu đó trên dải đất hình chữ S đồng điệu với một cú búng tay hứng khởi của Xu, và râu tóc của người rừng rung rinh.
- Thoát rồi. Không bị mất hàng.
Xu nói, và thấy vẻ ngơ ngác của cậu, anh ta cười, tụi bạn buồn tình đi buôn lậu ấy mà. Những lúc ấy, cậu thấy mặc cảm về trí tưởng tượng của mình. Nghèo nàn, đơn điệu, thiếu hơi thở đời sống. Cũng như cậu không giải thích được cái thói quen ngủ nằm sấp của Xu dù nó quá đơn giản, “bị đánh đòn, phạt cúi từ sáng đến chiều, nên ngủ quên luôn, riết quen”.
- Trong trại trẻ người ta cũng làm vậy sao?
- Theo ông thì ở đó không có cái gì?
Xu cười cười hỏi lại. Hiếm khi Xu kể chuyện mình. Đôi lúc là khi ngang qua một cây cầu nào đó, anh ta nhoài đầu ra ngoài cửa xe, hơi phấn khích.
- Tôi bị rớt cái dái tai bên cái chân cầu đó.
- Chém nhau à?
- Không, bị cắn đứt. Giành ăn thôi. Hồi đó dắt đứa em trốn trại.
Một cô bé. Lượm đã từng kể. Và bỏ Xu đi theo một người đàn ông khác, khi vừa qua tuổi mười bảy. Nghe nói cô ta chết sau đó hai năm, xác vắt ở chân cầu, không biết lý do. Có những con người nhỏ nhoi đến nỗi cái chết không thành dấu chấm hỏi. Lúc đó cậu chưa biết chuyện Xu ghét bị phản bội.
- Lúc đó say máu không hay miếng thịt thằng kia vừa phun phèo xuống đất là của mình.
Xu kể. Say rượu có thể tả được, say trà có thể tả được, say máu thì không thể, nó không kiểm soát được, như chính mình đã biến mất rồi. Vẻ mặt đó, ánh mắt đó không có một diễn viên nào thể hiện được. Cậu nhớ Xu đã nói vậy hồi ở Mù Sa, khi Bối gợi ý dựng lại vụ chém nhau của hai ông chủ trường gà để’ chụp ảnh, nếu muốn.
Bối bỗng dưng hay đi lại trong mơ, khi thì mũi thò lò mấy sợi rong, khi thì nhả ra những cái bong bóng như cá, khi trên người đầy vảy, trừ những chỗ xóa xăm. Da Bối không còn mướt rượt. Nó phập phồng bủng beo. Khi tỉnh giấc, cậu hay lâm râm nghĩ, không biết Bối đã quay lại Sài Gòn và về nhà chưa? Bối không về thì có ai gọi tìm anh ta, họ đã quá quen với việc một thành viên trong nhà thích tạo kịch tính bằng cách biến mất.
đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020