Chương 22
Chương 22
hị bán hủ tiếu quả quyết trên chiếc quách bị chìm ngoài khơi Túi, chỉ có một cậu thanh niên. Duy nhất có một người ra khơi. Không tin thì hỏi thằng nhỏ Hùm. À quên, nó trốn rồi, sợ đòn nên bỏ trốn. Nhưng trong hai quyển ghi chép này nhắc đến mấy cái tên, chắc là họ cùng đi với anh ta chứ, một trong ba người mặc cảnh phục thắc mắc. Chị hủ tiếu nói đâu biết đâu, có thể cậu ta buồn quá nên tưởng tượng ra vài ba người nữa cùng đi với mình, cho vui thôi mà. Như những ngày mưa dầm bán ế, tôi hình dung có một thằng nhỏ từ xa tới ngồi ở quán tôi, ngồi nhìn mưa rơi, vẽ cơn mưa ra giấy. Tôi rủ này cậu, thây kệ trời đất, chị em mình vô giường nằm ngủ một giấc đã đời. Nhưng thằng nhỏ muốn ra khơi, nó nói biết đâu sẽ tìm thấy một thứ gì đó khiến nó thấy thôi đắn đo.
Năm nào mà không có người ra đó và không quay lại. Mùa nào mà ngoài đó không có xác thuyền trôi. Người thì không thấy đâu. Tôi khó xử với mớ đồ họ gửi quá đi. Ai mà biết được họ chết chìm luôn hay bơi vào bờ và sống như một con người mới. Nên tôi cứ cất trong tủ chờ họ quay lại.
Còn cô, cũng gửi túi xách ở đây và ra khơi?
đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020