← Quay lại trang sách

Chương 21

Chương 21

hị San từng nói không biết mình muốn gì. Hồi nhỏ, mỗi lần chị tha thẩn ở bờ ao, nghe người lớn hét coi chừng té ao tức thì chị nhảy xuống. Chị cầm trên tay nắp xoong nắp ấm, miễn có ai lên tiếng đừng có quăng xuống sông nghen thì chúng bay vèo. Anh Hai nói cấm mày đụng tới sách vở học của tao, chị vẽ bậy vào. Chị Ba nói mày trai gái là nhừ đòn với tao, chị tòm tem ngay với một thằng học trò cùng lớp. Chị Năm nói thầy Tuấn là của tao, mày không được õng ẹo với ổng, hôm sau chị đến tận phòng thầy và hổn hển cởi áo. Ba chị bảo học cao để thi vào y khoa, chị bỏ học giữa chừng. Hồi chị nổi tiếng với tiểu thuyết đầu tay “Không có thời gian cho chờ đợi”, giới phóng viên hỏi chị lý do nào chị viết văn. Chị cười vì ba tôi cấm. Họ tưởng chị đùa.

Già nửa đời, chị chỉ làm ngược lại ý muốn của người khác. Càng bị chỉ trích càng thấy khoái cảm: họ đang quan tâm mình. Kiểu nào thì không quan trọng.

Cho đến khi mất ngủ triền miên, chị mới nhận ra thứ mình thèm muốn.

Bác sĩ cuối cùng mà chị gặp là Quyền, một bạn học cũ.

- Ấn tượng nhất là thằng đó hay ngoáy mũi ngoáy ráy tai ra măm - San cười - Quãng ấy chị đã yêu rồi. Hay trốn học và chỉ ngồi riêng với thằng nhỏ chị yêu. Không tham gia sinh hoạt tập thể, ghét tất cả thầy cô giáo vì họ hay dùng những câu từ cũ kỹ “các em không được...”, “các em phải...” (làm thế này, làm thế kia).

Quyền cũng không nhớ chị. Anh ta không biết chị là San PP tiếng tăm lừng lẫy, sách của Quyền loanh quanh chỉ sổ tay y học và tạp chí Đàn ông. Bệnh nhân tới phòng mạch Quyền ai như nấy, đều vơ vất thất thần, đều than đau đầu chóng mặt huyết áp cao mất ngủ.

- Bị sao? - Quyền đặt ống nghe lên ngực chị mắt ngó nhện buông lơ lửng xuống cây quạt trần. Anh ta không cài cúc, mồ hôi nhễ nhại miệng ngoắc ngoắc cây tăm đã bị cắn mất một nửa. Giờ nó măm tăm, chị nghĩ trong lúc miệng nói tôi mất ngủ quá trời. Tay bác sĩ hỏi ngay, “Sao lại mất ngủ?”

Cậu bật cười bảo ai oán quá. Nhớ có lần mình sốt và bảo với bác sĩ bị dị ứng paracetamol, thầy thuốc than vậy chớ cậu uống được thuốc gì? Trời, ông là bác sĩ mà. Chị không biết cái toa thuốc loằng ngoằng như bản phối nhạc giao hưởng kia ghi những gì. Bác sĩ Quyền bảo nếu sức khỏe không quá suy sụp, cơ thể chị có vẻ điều chỉnh được với việc không ngủ, giống như vài ca ở Quảng Nam, Bình Thuận vẫn sống tốt dù họ mất ngủ mấy chục năm trời.

- Chị sống vậy cũng được, chớ sao?

Cậu cũng nghĩ vậy, nếu thấy trong người vẫn ổn thì không ngủ cũng chẳng sao, sẽ có nhiều thời gian viết hơn.

- Ân không hiểu - San thở hắt, có vẻ chán chường.

Hai mươi tuổi, cậu không biết thức một mình kinh khủng cỡ nào. Không biết thức có nghĩa là nhớ. Nỗi bơ vơ khi người anh trai bỏ lơ. Những người tình bạc bẽo. Nhớ lần đi nhận giải thưởng Tuổi xanh, lúc nửa đêm ngón tay chị bị bật máu vì con vật nào đó cắn. Lúc đó chị nghĩ là rắn, cảm giác nọc độc đang hồ hởi chạy lên tim, cảm giác máu đang đen lại. Chị gọi Hựu, ông không nghe máy. Sáng sau ông rầy:

- Đã dặn đừng có gọi nửa đêm rồi, khủng long bạo chúa lại kiếm chuyện sùng sục suốt đêm vì nghe chuông réo.

- Em tưởng bị rắn độc cắn.

- Thì sao? Kêu anh để cắn lại nó à?

Ông vặc lại. Chị ngớ ra, tự hỏi sao mình không rút kinh nghiệm được chút nào từ những lần yêu trước.

Không ngủ thì chị biết trốn vào gì để tạm quên một lúc? Cú trôi ra khỏi lòng mẹ giữa máu. Và bà mẹ mà chị chỉ hôn hít qua tấm ảnh thờ.

- Chị vẫn thường tự hỏi, không biết hôm ấy má có nhờ người ta mang chị đến cho bà ôm lần cuối không.

Đó là cuộc bứt phá đầu tiên. Một cuộc ly khai triệt để. Ra khỏi bụng mẹ. Vọt xuống cái chậu đựng băng gạc tã lót, đứt phựt dây rún. Người ta lóng ngóng không biết nhặt đứa bé lên hay bịt lấy cửa mình bà mẹ máu đang tuôn như xối.

- Giống hệt người ta xả đập. Không làm sao chặn được.

Bà mụ Ba kể lại. Chính tay bà đã nhặt chị lên, lúc ấy cũng lem luốc vì máu từ người má chị bắn đi thành tia thành vòi.

Bà mụ nói không phải tại mày đâu nhỏ ơi. Người duy nhất trong xóm nói câu đó. Chị thi thoảng chạy về để nghe bà nói:

- Không phải tại mày đâu.

- Nhắc lại thêm lần nữa đi, đi mà, bà Ba!

- Đã nói không phải tại mày.

- Lần nữa, lần nữa, bà Ba!

Mùng bảy tháng năm. Hôm ấy là sinh nhật chị. Cũng là ngày giỗ má.

Mười ba tuổi chị nói với Sáu Thế, em nghe rõ ràng má kêu con ơiiiiii, sau đó em vọt ra.

Anh không nói chị xạo vì mới đẻ mà nghe được cái khỉ cùi gì, nhưng anh nói biết đâu má kêu trời ơi. Thể xác đau đớn mà.

Làm sao chị biết được, khi ấy chị mới cất tiếng khóc thôi.

Giờ cậu nhận ra nếu không ngủ thì chị biết trốn vào thứ gì đó để tạm quên?

Cậu gạch chân mấy chữ “trốn vào thứ gì đó để quên” trên bản thảo của mình. Những chi tiết trong truyện vẫn nhập nhèm giữa hư cấu và đời thực của chị San. Hơi ngạc nhiên vì trong giai đoạn trống trải, phân vân này, cậu lại để đầu óc chăm chút cho một số phận khác trên giấy. Có thể đó là vì chị, một trong những người đàn bà xem cậu là bạn, nhờ cậu cài áo lót, xin cậu một đứa con mà chẳng có chút ngượng ngùng nào. Chị bảo an tâm đi, nếu lăng quăng em làm nên lịch sử thì đó là con của riêng chị thôi. Là chị thụ thai vì ngủ quên ở đâu đó, hoặc lúc đi bơi, hoặc ướm chân vào những đôi giày ở cửa hàng giày dép hoặc do nghe một nhà thơ ẩm ương đọc bài thơ mới qua điện thoại.

Cậu không sợ làm cha của con chị. Nhưng cúc cu chẳng ra làm sao. Chị ôm cậu, bảo em đừng nghĩ mình là quái vật. Em là một người bình thường kiểu của em. Nhớ đó. Mặc kệ người ta nói gì.

Nhưng chị không ở với cậu lâu hơn để truyền cho sức mạnh ngược dòng. Cậu thấy hơi bơ vơ khi thuyền lịch xịch đi.

- Ai cũng biết bơi mà.

Phụng trấn an khi Xu bước xuống và thấy chiếc thuyền oặt đi. Nó cũ quá. Căng thẳng làm mồ hôi đọng giọt trên cái nhân trung sâu mà sách tử vi chợ đen bảo ai có nó rất hiếu thảo. Anh ta đã cười “Tôi không kiểm chứng được vì tôi chẳng biết phải hiếu thảo với ai”. Xu không giấu được sự hồi hộp, cậu thấy linh cảm của anh ta cũng khá quá.

Mình cũng biết bơi, thì sao, ở đây là Túi.

Sách cổ viết rằng khoảng ba trăm năm trước ở đây vẫn duy trì một tục lệ: những người bị tình nghi là trộm cướp, những kẻ bị ngờ là gian dâm, tư thông với giặc... đã bị đưa ra thả giữa rốn Túi, họ phải tự bơi vào. Những kẻ còn sống sót mặc nhiên vô tội. Nam Việt chí nói đã không có kẻ nào trong bọn nữ nhi vô tội, đơn giản là họ không đủ sức để bơi.

Số phận con người ta cũng có khi do mấy thứ bâng quơ ra định đoạt.

Cậu nghĩ mẹ, San hay Ánh không cần tới chỗ này. Họ có đủ sự quyết liệt cho thứ họ lựa chọn.

Máy nổ khạc ra thứ khói đen ngòm, cậu tưởng tượng một lá phổi nát. Thuyền đi qua làng nổi, trẻ con ngồi đằng trước nhà thò lõ mắt nhìn, ruồi bâu lên khóe miệng cũng không thèm đuổi, im lìm như trong một màn trình diễn nghệ thuật sắp đặt đông người. Những đôi mắt nhiều lòng trắng, ít chớp, ánh nhìn mê sâu hệt nhau. Những đôi môi khô nẻ hệt nhau. Những cái bụng lép hệt nhau. Và cái cách chúng nhận lấy những tờ giấy bạc của cậu cho cũng thật lạ lùng, nửa hờ hững, nửa bâng quơ.

Trong một thoáng cậu ngờ rằng kẻ đáng thương hại hình như không phải là bọn nhỏ teo héo ấy. Bao nhiêu năm nay những người khách du lịch đến đây cứ tưởng chính mình mới có quyền thương hại. Biết đâu không phải.

Cư dân ở đây xiêu lạc từ khắp nơi về, ken thuyền làm nên những cái làng trôi nổi. Nước lên làng lên, nước rút, làng tụt xuống. Nửa năm ở bờ Tây, nửa năm tránh sóng gió mạn Đông. Báo chí đếm được có đến chục cái không ở những cái làng giăng giăng gần bờ này. Không đất. Không tiền. Không chữ. Không biết đi về đâu. Không biết chôn ở đâu. Không thịt. Không điện. Không luật pháp...

Thuyền đi sang một cái làng nổi khác, tiền trong túi cậu hết veo. Cả đôi dép cao su mới mua cậu cũng lột cho. Xu đùa, dặn nên giữ lại cái quần đùi trên người. Ba lô cậu gửi lại ở quán hủ tiếu rồi, trong đó cũng không còn tiền, chỉ mấy bộ quần áo, bộ sưu tập cây cỏ độc, hai quyển sổ ghi chép. Kết thúc của cái truyện kia không biết đã hoàn hảo chưa.

Cậu bảo Xu quay mũi thuyền ra khơi. Gió bạt vào mũi thuyền lảo đảo. Những cánh vàng giờ chuyển màu xám bạc, như bay mãi không lên được nên mệt lả đi. Mây chín thẫm trên đầu, như một thứ trái cây giập, bắt đầu bầm lại. Mưa càng tốt. Vài người buông chài khỏa tay quyết liệt, chắc muốn ngăn bọn cậu lại, chỉ trỏ một đám mây ở trên trời. Họ ngửi thấy mùi giông gió lớn. Lẽ ra Xu đã thấy lời cảnh báo câm lặng ấy nếu không mải nhìn Phụng nhắm nghiền mắt nằm dài trên thuyền, vạt áo gió thổi tung lộ ra khoảng bụng trắng. Thuyền hướng ra giữa rốn Túi, nơi ngày xưa kết thúc những phấp phỏng, phân vân.

Khúc xạ ánh sáng làm một vệt trời ngả tím. Bối nói lần nào gặp cơn giông sến rện đó cũng nghe người nhẹ bẫng, lâng lâng.

- Ê, Xu!

- Hả?

- Có phải anh đã làm gì đó với Bối không?

Cậu nói gần như hét để át tiếng động cơ. Xu che tai nghe ngóng. Cậu lặp lại. Xu tắt máy.

- Ừ, đúng đó. Thì sao?

- Không, chỉ hỏi chơi cho biết vậy thôi. Cậu cười. Tự hỏi vì không còn đủ thời gian để hỏi lý do nào, hay mình quen bỏ lửng, không hăng hái đi đến tận cùng. Nghĩ, trên đời này có bao nhiêu câu hỏi máu thịt bày ra đó mà có được trả lời cho rốt ráo đâu. Thứ mà người ta gọi là cuối cùng chưa chắc đã cuối cùng. Hơi sức đâu!

Bốn phía bờ đã thực sự mờ mịt, chỗ ấy giờ nhập nhòa vào đường chân trời hung ám. Cậu dùng ngón chân rút cái cuộn cao su bịt lỗ dò với ý nghĩ hai người kia chắc bực mình. Cậu không thấy có chút tội lỗi nào vì đã đưa họ ra đây và buộc họ chơi trò đó. Phụng bảo Xu chụp cho mấy ảnh chân dung cô ngồi chơi vơi trên mũi thuyền, xõa tóc.

Cậu chỉ hơi nấn ná không biết có nên nói Xu biết cậu tiếp tục đi là vì Xu, rằng bỏ lại một người bạn ở dọc đường là bất nhẫn. Và giờ cậu nhấn chìm chiếc thuyền này. Mình cũng không ưa bị phản bội. Xu bơi giỏi, chắc sẽ có cách vào bờ, nếu không bị ai níu lấy. Vào đó anh ta sẽ sống với câu hỏi muôn thuở, sao ta không giữ lại được người đàn bà ta thích?

Cậu gọi về cho mẹ, định bụng sẽ nói con đang bình thường nhưng là bình thường theo cách của con. Con sẽ bơi cật lực, hết mình. Mọi việc khác phụ thuộc vào trời. Mẹ ơi. Nói chớp nhoáng và cắt máy ngay trước khi bị cuốn vào chuyện nhà và những người đàn ông của mẹ. Cậu nghĩ chỉ cách ấy thì mẹ mới chịu tập trung nghĩ ngợi về câu chữ vừa nghe. Điện thoại di động tắt. Máy bàn báo bận, chắc mẹ cố tình gác hỏng. Mỗi khi tuyệt tình với một người yêu, mẹ sẽ làm cách này, để khỏi bị xiêu lòng với những lời năn nỉ ỉ ôi. Có khi mẹ bỏ cả sim điện thoại. Nhắn tin cho cậu bằng một giọng lạ hoắc, mẹ bảo “Bà già mẫu giáo đây, nghe máy đi cưng”. Mẹ biết cậu ngại nhận điện thoại lạ.

Nhưng có thể sau hôm nay, cho dù mẹ nhắn thông báo trước, thì cậu cũng chẳng nghe. Mẹ lại sống với câu hỏi lớn, tất cả niềm hy vọng của mình đã bị thằng con đem tiêu xài hoang phí ở đâu?

Cậu lơ mơ dõi theo một bọng nước đang di chuyển lừ lừ theo phía tây, nghĩ nếu có thể bơi vào, cậu sẽ viết cái kết khác cho “Cuộc đi yên tĩnh”.

Mắt ríu lại, chị còn kịp nhìn thấy số điện thoại trên tờ giấy bạc năm trăm đồng. Chữ số cuối cùng rời nét, không biết là số 5 hay 6. Chị cứ gọi.

- Trời đất ơi, tôi đây, tôi chờ cô lâu rồi.

- Nhưng tôi đang buồn ngủ lắm. Chị nói, có dòng nước đang trôi cùng làm lời chị tan loang.

- Ba năm nay tôi ngồi chờ ở chân cầu. Cô ở đâu sao lâu vậy?

Mình muốn cưới cái giọng này, chị nghĩ.

- Tôi thì buồn ngủ muốn chết đây nè.

- Ở chân cầu, dưới hai cây điệp vàng có mấy sạp bán võng, thuốc gò, trầu cau. Tôi chờ cô. Nhớ đó.

- Buồn ngủ quá trời. Mà cái truyện tôi viết cũng chưa đi đến đâu, thằng kia chưa biết về đâu đây. Tôi cứ hay tạo ra rồi bỏ phế.

- Tôi mặc áo lam, chân giày cỏ, đẩu trần. À, cô nhìn thấy người nào cụt tay phải, là tôi đó. Cô nhớ tới nghen.

Giữa tiếng người đàn ông lạ là âm thanh hai mẹ con voi đã sắp hết pin, cố sức è è đi qua khỏi khúc quanh ẹo sườn.

Cái quạt để bàn vẫn quay rù rù khỏa đều mùi hoa ngày càng dày đến tức ngực.

Cậu sực nhớ hình như mình quên gài chi tiết mô hình đồ chơi hai mẹ con voi lúp xúp chạy quanh trên đường ray đó là chị San mua vào một bữa đứng ngây ra ở ngã Tư Hạnh Phước. Chị không biết mình phải đi đường nào để về nhà. Chị nhìn thấy con voi xanh cong cái đuôi để cho voi vàng ngoặc vòi vào, hai mẹ con nó dắt díu nhau đi mãi. Gã bán đồ chơi mặt mỏi nhừ như sắp rụng ra khỏi cổ bảo chị ơi mua làm quà cho em bé ở nhà.

- Nhưng còn có cái trứng nào tin rằng con mẹ này sẽ nuôi nấng chúng tử tế nữa đâu.

Chị nói trong lúc lắp đường ray cho hai mẹ con voi lúc cúc. Cậu ngờ là chị khóc. Thèm con đến khóc.

đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020