← Quay lại trang sách

8. MỘT CUỘC SĂN ĐUỔI ÁC LIỆT

Mặt trời vừa lên khỏi đỉnh núi phía đông, ánh nắng ban mai phe phẩy trên các lùm cây cao nơ gò Vân Sơn, chỗ hẹn của Mã Như Long và Hà Như Liên trong đêm vừa rồi!

Tuy nhiên, điều không ai để ý là Hà Như Liên là một cô gái diễm kiều bậc nhất, sáng nay lại cải trang trong bộ y phục của cậu bé đi câu, đầu đội nón lá, vai mang giỏ cá, tay xách cần câu.

Cậu bé câu cá vừa đi đến gò Vân Sơn đã nghe có tiếng bước chân vang lên. Rồi chừng bảy tám người từ phía tây chạy đến. Những người này đều mặc võ phục, đeo khí giới, họ đi rất nhanh.

Cậu bé câu cá lẩm bẩm:

- Chúng là ai vậy? Có phải chúng thi hành lệnh truy sát Mã Như Long chăng? Chẳng biết giờ này Mã Như Long đã đến đúng hẹn chưa?

Một tên trong bọn đi ngang qua anh chàng câu cá không để ý nhìn, chỉ nói bâng quơ:

- Hãy tránh ra! Chúng ta có việc gấp đừng lạng quạng giữa đường.

Một đứa khác nói:

- Hãy bước nhanh lên kẻo trễ mất.

Anh chàng câu cá đứng tránh ra một bên, nhìn bọn chúng lẩm bẩm:

- Đúng là chúng nó đang đuổi theo một người nào? Có phải Mã huynh chăng?

Tiếng bước chân của những người này vừa dứt thì phía đông có tiếng vó ngựa vọng lại. Năm tên kỵ mã chạy nhanh như gió đuổi tới, lướt qua bên chàng câu cá. Đoàn ngựa đi qua, bỗng có một thiếu phụ cỡi ngựa vòng trở lại hỏi:

- Chàng ngư phủ! Ngươi có thấy một gã võ sĩ mang kiếm đi qua đây không?

Chàng câu cá lắc đầu:

- Tôi không thấy ai hết.

Thiếu phụ không hỏi gì thêm, bắt đầu cho ngựa lướt tới, đuổi theo đồng bọn.

Anh chàng câu cá có vẻ lo lắng, nghĩ thầm:

- Đúng là bọn chúng truy bắt Mã huynh rồi, chứ chẳng ai khác.

Đêm hôm Mã huynh về thăm nhà chắc bị lộ rồi.

Hà Như Liên liền rẽ sang phía các tên kỵ mã vừa đi qua. Được một lúc, Hà Như Liên lại thấy phía sau có hơn mười người vừa rượt tới. Những tên này đều là bọn áo đen bịt mặt, lưng đeo trường kiếm, ánh thép lóng lánh dưới nắng mai.

Một lão già hơn bốn mươi tuổi, nhìn Hà Như Liên hỏi:

- Cậu bé câu cá ơi! Cậu bé có thấy một anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai, lưng đeo kiếm, đi qua đây không?

Hà Như Liên lắc đầu:

- Không thấy.

Nàng đi đến một ngã ba đứng lại có tiếng nhạc ngựa vang lên. Tiếp đó ba tên kỵ mã, trong lúc có một người mặc áo đỏ, râu lún phún trên mép mà nàng đã cùng với Mã Như Long trông thấy nơi hành lang chùa Nhạn Sơn vừa rồi.

Người mặc áo đỏ giơ cao ngọn roi, hỏi:

- Hỡi chàng trai kia! Ngươi có thấy...

Nàng Hà Như Liên ngắt lời:

- Có phải các ông muốn hỏi người thanh niên đẹp trai, mang kiếm không?

Ba tên kỵ mã lộ vẻ vui mừng, nói:

- Đúng rồi! Hắn ở đâu?

Hà Như Liên nói:

- Tiểu nhân không biết!

Chàng kỵ mã áo đỏ hừ một tiếng rồi ra roi quất ngựa phi nhanh.

Hà Như Liên nhủ:

- Đúng là bọn do thám đang thi hành lệnh truy sát của Thống đốc Nguyễn Thân. Chúng đang đuổi bắt Mã huynh rồi!

Nghĩ như vậy, lòng nàng hồi hộp, khó thở. Nàng đi nhanh về hướng những người đang đuổi theo và nghĩ thầm:

- Nếu ta không cải trang thì thế nào chúng nó cũng làm khó dễ rồi. May mà chúng nó không phát hiện ra được.

Nàng vừa qua khỏi khu rừng nhỏ thì trước mặt hiện ra một cái gò rộng, trên gò đất phẳng phiu lố nhố một đám người hoảng năm mươi cao thủ võ lâm, đang đứng bao quanh một điểm canh. Trên một điểm canh có một chàng trai đang ngồi uống rượu một mình.

Nàng dõi mắt nhìn lên thì thấy người ngồi trên điểm canh uống rượu chính là Mã Như Long. Thật là chuyện phi thường!

Tại sao quần hùng bao vây truy sát mà Mã Như Long vẫn ngồi yên, uống rượu một mình, không một chút sợ sệt? Tại sao quần hùng đứng bao vây đông đặc mà không ai dám đến gần?

Bất giác nàng rẽ người, đi vào trong, đến trước điểm canh, lớn tiếng nói:

- Kính chào tráng sĩ! Tráng sĩ ngồi uống rượu một mình xin cho tại hạ chung vui với.

Mã Như Long tuy ngồi uống rượu, nhưng đôi mắt sáng quắc, hướng vào đám quần hùng. Kẻ nào dám mạo hiểm tiến lên tức thì kẻ ấy lãnh lấy mũi phi tiêu chết không kịp trối. Do đó, quần hùng không ai dám tiến lên.

Chàng nghe tiếng nói biết Hà Như Liên giả làm người câu cá, nên mỉm cười gật đầu nói:

- Hãy lên đây cùng ta đối ẩm cho có bạn.

Hà Như Liên trèo lên điểm canh, ngồi trước mặt Mã Như Long đưa tay cầm bình rượu rót vào chung, nhìn Mã Như Long nói:

- Xin mời thiếu hiệp!

Bỗng nghe có tiếng một người đứng bên ngoài la lớn:

- Thằng nhỏ câu cá kia! Hãy tránh ra! Chúng ta sắp hạ thủ tên Mã Như Long đó. Đừng hứng lấy thảm họa.

Hà Như Liên thấy đám quần hùng không nhận ra nàng, mỉm cười nói:

- Tại hạ đối ẩm với thiếu hiệp đây có làm gì vướng bận quý vị đâu.

Nàng lại rót thêm một chén rượu nữa đưa mời Mã Như Long.

Mã Như Long nói nhỏ:

- Ta chờ tiểu muội ở đây đã lâu, và biết chúng đã phát hiện nhưng ta không dám lánh mặt, sợ tiểu muội tìm không gặp.

Hà Như Liên nói:

- Bây giờ chúng ta liệu cách nào để thoát thân?

Mã Như Long nói:

- Tình thế đã đến mức này đành phải liều mạng với chúng nó một phen. Tiểu muội là tay kiếm thượng thặng, hãy tin tưởng vào sức mình đấu tranh với chúng.

Hà Như Liên hỏi:

- Bọn này hầu hết là lực lượng do thám trong chùa Nhạn Sơn ư?

Mã Như Long nói:

- Phần lớn là người trong chùa Nhạn Sơn nhưng có tăng cường một số kỵ sĩ, chắc là bọn vệ sĩ của Nguyễn Thân.

Hà Như Liên nói nhỏ:

- Tại sao họ chưa giao tranh?

Mã Như Long nói:

- Họ sợ phi tiêu của nhà họ Mã.

Hai người vừa trao đổi đến đây thì bên ngoài có tiếng hét lớn:

- Thôi! Chúng ta lầm rồi! Thằng bé đi câu kia chính là Hà Như Liên giả dạng.

Mã Như Long cười ha hả, uống thêm một chén rượu nữa, và nói:

- Ha ha... Đến bây giờ các ngươi mới nhận ra nàng ư? Chúng bay thật là những kẻ có mắt mà cũng như mù lòa.

Hà Như Liên thấy mọi người đã phát hiện ra nàng thì không còn giấu mặt nữa, lấy chiếc nón lá ném xuống đất, rồi rút thanh kiếm đeo sau lưng ra cầm tay, hướng về phía quần hùng nói:

- Chúng tôi không muốn gây thù chuốc oán với ai, chỉ vì có trách nhiệm bảo vệ đất nước mà phải xả thân vào rừng gươm mũi giáo. Xin quý vị thông cảm cho!

Câu nói của nàng làm cho mọi người đứng im phăng phắc.

Bỗng có tiếng hét của một trung niên áo đỏ ở chùa Nhạn Sơn:

- Thuộc hạ đâu. Hãy tiến lên!

Tiếng hét như ra lệnh! Tức thì có ba tên áo đen bịt mặt, tay cầm trường kiếm bước tới.

- "Xẹt! Xẹt! Xẹt!".

Cùng một lúc ba tiếng la thất thanh, ba tên áo đen bịt mặt bị ba mũi phi tiêu găm đúng vào cổ họng, máu tuôn đỏ ối, chết ngay lập tức.

Chỉ một cái vung tay của Mã Như Long đã sát hại ba chàng áo đen bịt mặt một lúc làm sao quần hùng không khiếp sợ.

Hà Như Liên nói nhỏ:

- Mã huynh! Mặc dù phi tiêu của Mã huynh lợi hại, nhưng không nên sử dụng trong trường hợp thông thường, phải để dành phòng lúc nguy biến.

Mã Như Long gật đầu, nói:

- Đây chỉ là biện pháp thị uy để áp đảo tinh thần đối phương mà thôi.

Giữa lúc đó có ba tay kiếm cùng phòng mình một lúc đến sau lưng Hà Như Liên, và đâm thẳng vào nàng.

Hà Như Liên vừa quay mình một cái, lưỡi kiếm nàng đã chém đứt ba bàn tay của ba tên áo đen làm cho ba lưỡi kiếm của chúng rơi xuống đất.

Ba tên áo đen mặt tái nhợt. Chúng không ngờ Hà Như Liên chỉ sử dụng một chiêu mà chém rơi ba tay kiếm như vậy. Một gã trong ba tên áo đen mới mười chín tuổi, đau quá khóc rống lên.

Hà Như Liên lòng áy náy, đứng dậy xá một cái và nói:

- Chỉ vì anh em muốn sát hại tôi nên bắt buộc tôi phải tự vệ.

Mã Như Long rất hài lòng kiếm pháp của người yêu. Chàng trầm trồ:

- Hà sư muội bản lĩnh vẫn còn như ngày nào ở sư môn.

Đột nhiên Mã Như Long hét lên một tiếng, tiếp theo là tiếng thép khua chan chát. Hai tên áo đen bịt mặt bất thần phóng tới nhanh như điện chớp tấn công Mã Như Long.

Hai tên này một tay cầm thiết trượng, một tay cầm trượng côn, đều là những thứ binh khí rất nặng. Nhưng Mã Như Long đã sử dụng kiếm pháp khá tinh vi, lợi dụng sơ hở của thứ binh khí dài, áp sát vào mình làm cho hai tên này xoay trở rất lúng túng.

Bỗng nghe trong đám do thám áo đen có tiếng thét, tiếp theo có hai bóng đen phi thân nhảy tới yểm trợ cho hai tên trước.

Hai người này đều sử dụng cặp đồng chùy tung lên, đánh xuống rất mãnh liệt. Hai người bốn ngọn chùy vừa xông vào tấn công thì hai người sử dụng thiền trượng và thiết côn cũng đổi thế thủ ra thế tấn công để đối địch.

Mã Như Long chuồn qua chuồn lại giữa bốn tay cao thủ. Thân pháp chàng cực kỳ linh động mà cũng không sao đả thương được đối phương.

Hai bên tỷ đấu được mười mấy chiêu bỗng nghe tiếng hét của gã áo đỏ ở chùa Nhạn Sơn:

- Thiết bài sứ giả! Tiếp ứng!

Tức thì tám tên áo đen bịt mặt tay cầm trường thương chia làm bốn mặt nhảy vào. Mỗi phía đều có hai trường thương rung lên, nhắm đâm vào người Mã Như Long.

Mã Như Long nhìn Hà Như Liên la lên:

- Tiểu muội tránh đi nơi khác mau!

Mã Như Long la chưa dứt tiếng thì tám ngọn trường thương đã phóng vào người Mã Như Long cùng một lúc. Bất luận chàng tránh né hướng nào thì người chàng cũng không tránh khỏi mũi thương đâm trúng.

Giữa lúc ấy hai gã sử dụng chùy đồng cũng vung lên một lượt, nhắm đầu chàng bổ xuống. Hai người sử dụng thiền trượng và thiết côn cũng quét tới dưới chân. Kình phong rít lên bốn bề veo véo.

Thì là bốn mặt tám phương Mã Như Long đều đụng phải những tay sát thủ khủng khiếp.

Hà Như Liên thấy Mã Như Long bị số đông người uy hiếp, không kể gì đến đạo lý liền vung kiếm xông vào đánh dồn một mặt khiến cho những tên áo đen cầm trường thương phải quay lại thủ thế. Mã Như Long thừa cơ quay mình một cái, hai đường kiếm hợp công buộc tám cây trường thương phải dang ra xa. Tên áo đỏ đứng bên ngoài ra lệnh:

- Hãy tấn công từ từ làm tiêu hao sức lực của địch trước khi đả thương.

Tám tên áo đen sử dụng trường thương "dạ" lên một tiếng rồi lùi lại một bước chống thương đứng chờ. Chúng chỉ chờ cho Mã Như Long và Hà Như Liên kiệt sức sẽ xông vào đánh tiếp.

Mọi người đứng bên ngoài đều thấy rõ kế hoạch "Luân xa chiến" của chùa Nhạn Sơn. Mã Như Long dù võ công cao diệu đến đâu cũng không thể trường kỳ nổi.

Tuy nhiên, mọi người lại không ngờ một bên Mã Như Long rành về phi tiêu lại còn có Hà Như Liên, một tay kiếm chứa đựng một tiềm năng kỹ thuật thượng thặng mà trong đời cầm kiếm nàng chưa có dịp sử dụng.

Bỗng Mã Như Long bật lên một tràng cười ha hả, phóng mình trong mũi kiếm đánh trúng vào lưng một tên áo đen đang sử dụng chùy đồng. Gã này la lên một tiếng! Ngọn chùy đồng bị hất ngược lên trúng vào đầu gã, vỡ óc chết tươi.

Bấy giờ tám tên áo đen sử dụng trường thương thấy thế hét lên một tiếng, cùng một lượt xông vào. Chỉ trong chớp mắt, những ngọn trường thương của tám tên áo đen vây hãm Mã Như Long và đâm tới tấp.

Nàng Hà Như Liên hốt hoảng, thấy rõ Mã Như Long bị nguy khốn, nên không còn chần chừ nữa, thanh trường kiếm của nàng lóe lên một vùng hào quang sáng chói, và nghe nổi lên những tiếng "Choang! Choang!".

Cả tám tên sử dụng trường thương đều bị mũi kiếm nàng điểm trúng cổ tay, trường thương rơi xuống đất và phóng mình nhảy lùi lại đằng sau.

Hà Như Liên đã sử dụng chiêu "Phá tiên thức" của bản môn. Đây là một chiêu thức gia truyền để giải nguy trước lực lượng công hãm đông người.

Quần hùng đứng xung quanh trông thấy đều kinh ngạc, la lớn:

- Ô! Tuyệt chiêu! Tuyệt!

Họ là đối phương, những người trong lực lượng đối nghịch, và là những tay võ nghệ cao cường, nhưng đứng trước một giai nhân có một kiếm pháp đặc biệt này không ai nén được lòng cảm phục.

Bọn khác la lên:

- Thân thủ tuyệt vời!

Chàng trung niên áo đỏ thấy tám tên áo đen trong lực lượng do thám bỏ cuộc, nổi giận hét lên. Lập tức có năm tên nhà sư và một ni cô tay cầm song đao lướt tới.

Ni cô phản kích Hà Như Liên, còn bốn nhà sư kia dùng thiền trượng bao vây Mã Như Long.

Đao pháp của ni cô thiếu phụ cực kỳ mau lẹ! Hà Như Liên không còn rảnh tay để theo dõi xem bọn này là những người nào trong chùa Nhạn Sơn. Nàng thấy thiếu phụ dùng một đao hộ thân, còn một đao tấn kích. Như thế thiếu phụ đã sử dụng đồng thời cả thế công lẫn thế thủ.

Giữa lúc ấy, Hà Như Liên lại nghe gió lộng vù vù. Nàng liếc mắt nhìn về phía Mã Như Long thì thấy bốn nhà sư dùng thiền trượng đã hợp công giao đấu rất kịch liệt.

Đánh nhau được mấy hiệp, Mã Như Long hét lên:

- Phản tặc!

Một trong bốn nhà sư đang giao đấu, đáp lại:

- Mã công tử! Bần tăng cam thất lễ!

Những cao thủ võ lâm đứng về danh dự mà phán xét thì ít khi liên thủ để uy hiếp mọi người, thế mà các cao thủ võ lâm này lại làm trái với danh dự võ nghiệp giang hồ, làm sao không hổ thẹn. Tuy nhiên, lệnh của thiếu chủ Nhạn Sơn đã ban ra, thuộc hạ không thể làm trái được. Có lẽ vì vậy mà bốn nhà sư này ăn nói có vẻ khiêm tốn.

Trong lúc đó, Hà Như Liên muốn giải vây cho Mã Như Long nên muốn rút ngắn cuộc giao đấu với thiếu phụ. Nàng dùng chiêu "Phá liên thức" vung mũi kiếm chênh chếch đâm ra. Thế kiếm lập lòe, mũi kiếm điểm trúng vào cổ tay của thiếu phụ.

Nhưng lạ thay, tay trái của thiếu phụ không bị rơi đao, mà thiếu phụ dùng lưỡi đao tay mặt quét tới một đường.

Hà Như Liên giật mình, mũi kiếm nàng như đụng vào một vật cứng. Thì ra đó là một vòng thép ở nơi tay thiếu phụ, mũi kiếm đâm không thủng.

Nàng liền xoay lưỡi kiếm, biến chiêu đâm thẳng vào vai thiếu phụ. Chiêu thế rất thần tốc.

Thiếu phụ giật mình, lùi lại một bước. Tuy nhiên, thiếu phụ rất kiện dũng, mặc dù bị điểm trúng ngang vai vẫn cố sức cử động xông song đao đánh tới.

Thanh trường kiếm của Hà Như Liên lại lóe lên, tức thì vai bên phải của thiếu phụ lại bị điểm trúng. Cả hai vai đều bị thương, thiếu phụ không còn cầm vững binh khí nữa, búng mình nhảy ra xa rồi biến mất trong đám quần hùng.

Hà Như Liên vừa chế phục được ni cô thiếu phụ, toan xông vào trợ lực với Mã Như Long thì đã thấy một lão nhân phóng tới, chống kiếm đứng trước mặt Hà Như Liên nói:

- Con bé này! Ngươi sử dụng kiếm pháp của môn phái nào vậy?

Các tay võ học đương thời ai cũng biết Hà Như Liên là tay đồ đệ của Mã Tường Linh nhưng không biết được môn "Phá tiên thức" trong kiếm pháp của nàng chính là môn võ gia truyền của thân phụ nàng độc truyền môn kiếm pháp ấy. Vị lão nhân này chính là vị trụ trì ở chùa Nhạn Sơn. Lão đến để tham quan trận đấu, nhưng thấy bọn đồ đệ không thắng nổi Mã Như Long, lại thấy kiếm pháp của Hà Như Liên khác thường nên ra mặt thách thức.

Vị lão nhân trụ trì chùa Nhạn Sơn không lạ lùng gì với Mã Tường Linh, sư phụ của Mã Tường Long. Nhưng biết rõ Mã Tường Linh không có loại kiếm pháp của Hà Như Liên đang sử dụng.

Lão nhân nhìn Hà Như Liên hỏi tiếp:

- Tiểu thư còn nhỏ tuổi, lại có một môn kiếm thuật phi thường. Ta không nỡ hại ngươi! Hay theo ta về chùa Nhạn Sơn tìm con đường giải thoát.

Hà Như Liên hét lên:

- Lão hòa thượng! Đừng nói nhảm!

Nàng vung kiếm điểm vào cổ tay của lão nhân. Chiêu này cũng chính là chiêu "Phá liên thức".

Lão nhân thấy kiếm quang phát ra mù mịt, làm lóa mắt, liền đưa lưỡi kiếm ra hóa giải. Nhưng chiêu kiếm của nàng vừa phát ra lại là hư chiêu, chỉ làm cho đối phương lúng túng, sơ hở mà thôi.

Từ chỗ sơ hở này, Hà Như Liên mới tiếp theo sử dụng thực thực chiêu, khoét sâu vào cánh tay đối thủ.

Lão hòa thượng chùa Nhạn Sơn là tay cao thủ khi đã hóa giải lầm một hư chiêu thì cũng có nghĩa là hứng lấy sự nguy hiểm tiếp theo do đối phương quyết định.

Lão đinh ninh là đã bị thương trước mũi kiếm kỳ quái của Hà Như Liên rồi, nên lão hét lên một tiếng kinh khủng lăn xuống đất hai vòng mới đứng lên được.

Thì ra, Hà Như Liên khi có tuyệt chiêu kiếm pháp, nhưng vẫn kính nể người già, không nỡ đả thương lão hòa thượng. Nàng đã thâu kiếm lại, không phát ra chiêu thứ hai.

Vì xấu hổ, lão nhân phất tay hét lớn:

- Hãy đâm chết con bé đó cho ta!

Năm tên đệ tử thấy lão nhân chưa bị thương tích gì mà lăn xuống đất la hoảng, lòng hoang mang không biết sự việc ra sao, lập tức xông vào dùng mã tấu đâm chém tới tấp.

Hà Như Liên vung kiếm đánh với năm tên. Trong số năm tên này có một gã mang bao tay màu đen.

Nàng nghi ngờ, nghĩ thầm:

- Sư phụ ta giỏi về phi tiêu, có thường nói với đệ tử biết là khi giao đấu kẻ nào dùng bao tay là kẻ ấy sử dụng chất độc.

Nghĩ như vậy, nàng vừa giao đấu vừa để ý đề phòng gã có mang bao tay.

Quả nhiên trong lúc đang đánh nhau ác liệt thì gã nhún mình lùi ra, vung tay phóng ra một ngọn phi tiêu sáng chói.

Mũi phi tiêu găm trúng bả vai Hà Như Liên làm cho nàng té nhào vào phía Mã Như Long và rơi kiếm.

Trong lúc đó, nàng lại nghe gã trung niên có sử dụng bao tay ré lên. Hắn té nhào ra sau nằm mộp dưới đất.

Thì ra trong lúc Mã Như Long đang đối phó với địch nhân lại lưu tâm đến Hà Như Liên. Khi thấy nàng bị ám khí, Mã Như Long liền phóng ra một mũi phi tiêu vào mặt tên mang bao tay, làm cho gã này buông kiếm nằm dài.

Không chần chừ, lợi dụng những phút ngưng đấu, Mã Như Long đã cắp nách Hà Như Liên chạy như bay.

Thân pháp Mã Như Long rất nhanh, chỉ nháy mắt chàng đã chạy ra ngoài mấy chục trượng. Đằng sau, hơn hai mươi đối thủ rượt theo, la lớn:

- Mã Như Long trốn rồi! Hà Như Liên trốn rồi!

Mã Như Long nổi giận, đột nhiên quay phắt người lại, vung tay một cái. Một mũi phi tiêu của chàng lại bay đến cắm phập vào mặt một tên áo đen chạy phía trước.

Tất cả đều hoảng hốt, dừng chân lại, la hoảng:

- Coi chừng ám khí!

Trong chốn giang hồ ai cũng biết tài ném phi tiêu của Mã Tường Linh truyền lại cho con là Mã Như Long. Khi chàng đã vung tay ra thì luồng ám khí đã kết liễu sinh mạng của đối thủ. Đó là một môn giết người rất lợi hại, luyện tập rất khổ công! Hơn nữa các mũi phi tiêu của Mã Như Long đều có tẩm một loại chất độc mà chỉ có chàng mới hóa giải được.

Bọn người rượt theo kinh hãi dừng lại, không dám theo sát chàng nữa, và khoảng cách mỗi lúc một xa.

Mã Như Long thấy vết thương nơi cánh tay trái Hà Như Liên tím bầm biết là nàng bị ngộ độc, nên lấy một viên thuốc giải độc bỏ vào miệng nàng.

Hà Như Liên uống viên thuốc giải độc của Mã Như Long sức lực bình phục, nhưng vết thương vẫn còn sưng bầm.

Mã Như Long nghĩ thầm:

- Nếu Hà Như Liên không bị thương thì quay lại giao đấu với bọn chúng một trận nữa không hại gì. Nhưng tình thế này tốt hơn hết phải tìm nơi ẩn cư để chữa thương cho nàng.

Từ đồi Vân Sơn, Mã Như Long chạy về phía nam và chắc chắn nơi vùng núi Huỳnh Kim là địa điểm tốt nhất để chàng ẩn náu.

Chàng ngẩng đầu lên trông trời để định phương hướng, rồi bồng Hà Như Liên chạy xéo qua khu đồng lúa, ra đến đường lớn.

Bỗng Mã Như Long gặp hai chàng kỵ mã đang so cương, cho ngựa song song lướt qua mặt. Chàng tức giận đặt Hà Như Liên xuống ven đường rồi rút kiếm chém phăng hai tên kỵ mã, xô xác xuống sông Cầu Gành, đoạt ngựa chở Hà Như Liên trên yên một con, còn một con chàng cỡi.

Hà Như Liên thấy Mã Như Long giết người vô tội, nói:

- Mã huynh! Tại sao giết họ vậy?

Mã Như Long nói:

- Chúng ta đang cần hai con ngựa này. Mạng sống hai tên vô lại này chẳng giúp ích gì cho đời đâu.

Khi hai người đã ngồi trên lưng ngựa. Mã Như Long cười lớn, nói:

- Tiểu muội ơi! Bọn chuột bầy kia không còn hy vọng đuổi kịp chúng ta nữa đâu.

Hà Như Liên nói:

- Nhưng chúng nó sẽ theo đuổi chúng ta từ ngày này đến ngày khác từ nơi này đến nơi khác...

Mã Như Long nói:

- Còn chúng ta cũng sẽ theo dõi chúng từ nơi này đến nơi khác để thực hiện bổn phận của kẻ yêu nước.

Hà Như Liên thấy Mã Như Long khẳng định lập trường cần vương, nên rất hài lòng, nói:

- Chúng ta chiến đấu không đơn độc! Chúng ta có cả một lực lượng nghĩa quân và đồng đội.

Hai người phi ngựa nhanh trên đường lớn chừng mười mấy dặm, rồi rẽ vào đường núi đi vào động đá nơi núi Huỳnh Kim.

Mã Như Long hỏi Hà Như Liên:

- Tiểu muội thấy trong người có khỏe không? Có đói không? Tiểu huynh có đem theo bánh khô đây.

Hà Như Liên hỏi:

- Bánh khô đâu mà sẵn sàng như vậy?

Mã Như Long cười:

- Đêm rồi ghé về nhà đã chuẩn bị chu đáo cho cuộc ra đi. Chúng ta tạm dừng nơi đây ăn uống đã.

Mã Như Long lấy bánh khô ra mời Hà Như Liên, rồi múc nước sông lên để hai người cùng uống.

Xong, hai người bắt đầu leo núi. Mã Như Long đi rất chậm nhưng Hà Như Liên theo không kịp, chứng tỏ nàng bị vết thương chưa phục sức. Nàng đi một lúc đã thở hổn hển, mặt xanh lè.

Mã Như Long dừng bước đợi chờ, nhưng thấy Hà Như Liên quá mệt nhọc không đi nổi nữa chàng phải nắm tay dìu từng bước.

Hà Như Liên nói:

- Thuốc giải độc của Mã huynh hình như chỉ có công hiệu nửa vời, không lành hẳn.

Mã Như Long nói:

- Không biết loại chất độc của chúng thuộc vào loại nào. Mỗi sư môn có thuốc giải độc mỗi khác. Muốn chuyên chữa phải có thời gian tìm hiểu chất độc.

Hà Như Liên nói:

- Thuốc của Mã huynh không giải hết chất độc, nhưng cũng làm cho bệnh nhân khỏi nguy hiểm.

Trong lúc hai người đang dìu nhau lên dốc núi thì phía dưới lại có tiếng la:

- Mã Như Long! Ngươi không thể nào thoát khỏi chủ trương truy sát của quan Thống đốc đâu. Hãy đem nàng Hà Như Liên giao trả và nộp mình.

Mã Như Long nghe nói cau mày nhìn xuống và nói:

- Quân chó má! Chúng lại đuổi theo ta!

Chàng đưa tay ôm Hà Như Liên vào lòng, rồi bôn bả lên dốc núi. Chỉ chốc lát, chàng đã vượt qua mấy lớp đá cao đến một thung lũng lớn. Chàng cười hà hà, nói:

- Đường núi hiểm trở thế này bọn chúng không thể kéo nhau lên đây một lúc được. Nếu xảy ra cuộc chiến ta nhất định có ưu thế để đối phó.

Những tiếng la ó ở sườn núi mỗi lúc một gần. Hiển nhiên những người theo đuổi đến đây toàn là những tay cao thủ. Mặc dù Mã Như Long có võ công cao diệu đến đâu mà trên tay vướng bận một bệnh nhân thì thật là khó ẩn núp.

Mã Như Long chạy đến khúc quanh liền đặt Hà Như Liên xuống, nói nhỏ:

- Hãy im lặng núp vào mô đá này, đừng lên tiếng.

Hai người cùng dán người vào vách đá.

Chỉ trong khoảnh khắc, từng bước chân mỗi lúc một gần thêm. Bọn người đuổi theo đã gần đến nơi.

Mã Như Long lưng dựa vào vách đá chắc chắn, trường kiếm cầm tay. Hai đối thủ áo đen đuổi đến nơi, rẽ qua khúc quanh không để ý đến âm mưu của Mã Như Long nên không kịp đề phòng. Đến lúc chúng phát hiện được thì đã muộn, lưỡi kiếm của Mã Như Long đã đâm vào ngựa hai gã áo đen nghe "Phập! Phập!".

Hai gã áo đen chỉ kịp rú lên một tiếng đã lăn xuống dốc núi, đập vào tảng đá nghe "Huỵch! Huỵch!".

Hà Như Liên thấy Mã Như Long giết người một cách chớp nhoáng như vậy cũng phải rợn người. Nàng lẩm bẩm:

- Nếu không tàn nhẫn cũng không được!

Mã Như Long gật đầu:

- Chúng ta cần tàn nhẫn để tự vệ. Họ bắt buộc chúng ta phải tàn nhẫn thì còn biết phải làm sao hơn.

Hà Như Liên than:

- Trời sinh chúng ta sống trong nghiệp võ... thì phải thế...

Mã Như Long nhìn hai xác chết nằm chênh vênh nơi chân một tảng đá, lẩm bẩm:

- Hai tên này thuộc phái võ Hoài Sơn phía Bắc Phù Ly. Lâu nay tự xưng là "Phi Lang". Hôm nay "Nhị Lang" lại chết nằm dưới khe suối, thật đáng đời.

Hà Như Liên hỏi:

- Tại sao các võ sư phía Bắc Phù Ly hầu hết gia nhập vào nhóm do thám áo đen của Nguyễn Thân vậy?

Mã Như Long nói:

- Từ xưa đến nay phủ Quy Nhơn cũng chia thành hai miền võ lâm, không thuận nhau. Mỗi miền đều có chủ trương riêng nên khi nhóm phía Nam gia nhập nghĩa quân ủng hộ phong trào cần vương thì nhóm phía Bắc theo giặc, chống lại...

Hà Như Liên lại hỏi:

- Tiểu muội đang bị thương, còn địch quân đuổi theo truy sát. Tình hình này thật khó chu toàn.

Mã Như Long nói:

- Tiểu muội chỉ lo! Trên đỉnh núi này có một thạch động khá sầm uất. Chúng ta chỉ cần đến đó ẩn trú thì dù địch quân có đông đến đâu cũng chẳng dám ló mặt đến! Còn giữa cá nhân với nhau, chúng ta lại sợ gì.

Vừa nói, Mã Như Long vừa ôm Hà Như Liên rảo bước lần lên đỉnh núi cao.

Lại nghe bước chân của mấy người nữa đuổi tới. Lúc này chỗ sườn núi trống trải, không có chỗ núp nên Mã Như Long cố bồng Hà Như Liên chạy nhanh hơn nữa.

Bỗng nghe đánh vèo một tiếng...

Một vật ám khí bay tới xé gió rít lên nghe rùng rợn. Mã Như Long là tay thạo về ám khí, nên chỉ né mình sang một bên, đưa tay đón bắt, rồi cất tiếng mắng:

- A! Không phải phi đao mà lại phi chùy! Ta thù oán gì mà các ngươi cố tình truy sát như vậy?

Hà Như Liên nghe tiếng phi chùy vun vút ném tới liền nằm sát đất để tránh.

Bỗng nghe Mã Như Long rú lên một tiếng:

- "Ôi chao!".

Tiếp theo tiếng rú, chàng nằm mộp dưới đất.

Hà Như Liên hoảng vía, bò đến dưới chân Mã Như Long hỏi:

- Mã huynh! Mã huynh bị thương rồi sao?

Nghe có tiếng Mã Như Long nói hổn hển:

- Tiểu muội chạy đi mau! Ta lâm nguy rồi!

Hà Như Liên nói:

- Hai ta quyết sống chết với nhau sao Mã huynh lại bảo tiểu muội đi một mình?

Bọn địch rượt theo, nghe Mã Như Long nói mừng rỡ:

- Hà... hà...! Mã Như Long! Ngươi đã bị thương rồi còn bảo vệ được mạng sống nữa hay không?

Mười mấy cái bóng đen ùn ùn chạy đến như những tay thợ săn đang tìm bắt con mồi.

Giữa lúc ấy bỗng Mã Như Long chổi dậy, vung trường kiếm chém lướt qua, làn gió veo véo. Bốn tên đi đầu ngã ngửa về phía sau, đẩy cả mười mấy tên áo đen lăn ùm xuống thung lũng núi.

Mã Như Long cười ha hả... nhìn đám người té chồng lên nhau, lớp gẫy xương, lớp bể sọ không kịp la hét.

Bọn địch rượt theo toàn là những cao thủ, đánh quen trăm trận, thế mà bị sơ ý mắc lừa, khiến cho chúng phải nát thịt tan xương nơi hố núi.

Bấy giờ Mã Như Long lại xoay mình cắp Hà Như Liên chạy đi. Chàng vừa cười vừa nói:

- Hay lắm! Tiểu muội ơi! Chúng ta đã dạy cho bọn ma đầu đó một bài học đáng giá.

Chàng chạy được một đoạn nữa thì địch quân lại dần dần đuổi tới. Những tiếng veo véo bay đến không ngớt. Ám khí mịt mù. Mã Như Long lúc thì nhảy vọt lên cao lúc thì tuột xuống thấp để né tránh nên bước chân càng lúc càng chậm lại.

Chàng chạy được một lúc, bỗng chàng đặt Hà Như Liên xuống, nói:

- Ta lại giả chết lần nữa.

Hà Như Liên nghĩ thầm:

- Chuyến trước chúng đã lầm, thiếu nữ áo trắng lần này chúng không mắc lừa nữa đâu.

Tuy nghĩ như vậy nhưng nàng không nói ra.

Không ngờ Mã Như Long đột nhiên quát lên một tiếng thật lớn, nhảy bổ vào đám đông...

Những tiếng "Binh! Binh!" vang lên. Rồi lúc Mã Như Long trở về chàng lại mang trên lưng một xác người.

Bấy giờ, sau lưng chàng là một xác địch, trước mặt chàng là Hà Như Liên, chàng ôm Hà Như Liên trước ngực vừa chạy vừa cười hô hố.

- Ha ha...! Ta tìm được một tấm bia đỡ đạn rồi. Với tấm bia này ta cho chúng bay tha hồ ném ám khí.

Có tiếng địch nhân la lên:

- Đừng phóng ám khí nữa!

Nhưng bọn người rượt theo vẫn tiếp tục ném ám khí tới găm vào cái xác người phía sau lưng Mã Như Long.

Nhờ kế hoạch này, Mã Như Long đã vượt núi rất nhanh, không sợ địch dùng ám khí ngăn chặn.

Chỉ chốc lát Mã Như Long đã đến nơi sơn động. Chàng thở phào một hơi, đặt Hà Như Liên xuống, ném xác chết đeo sau lưng xuống hố, rồi nói:

- Đến nơi rồi!

Tiếng nói của chàng có vẻ đắc ý lắm!

Hà Như Liên đưa mắt nhìn hang đá, thấy bốn bề cây cối cao ngất, đá dựng chập chùng, thật là một nơi hiểm yếu. Nàng hỏi:

- Tại sao Mã huynh biết nơi đây có thạch động?

Mã Như Long nói:

- Thời gian trước đây vì nghe tin tiểu muội đi theo Bùi Thế Phương vào sơn cước nên ta đâm ra buồn bã chán đời, đi tìm những nơi thanh vắng, núi hiểm rừng sâu để trút vào đấy nồi buồn mênh mông vô tận. Khi đến hang núi này ta muốn vùi xuống nơi đây nên định lập ngôi chùa nhỏ để tu hành, nào ngờ...

Hà Như Liên thương hại, hỏi:

- Ngờ gì?

- Nào ngờ ta được tin tiểu muội bị bọn do thám Xuyên Sơn bắt về đây, nên ta bỏ ý định tu hành đi tìm tiểu muội. Những tưởng tơ tình đứt đoạn, nào ngờ...

Nói đến đây thì bọn người rượt theo cũng vừa đuổi đến. Nhưng chúng thấy đường núi hiểm trở, sợ Mã Như Long sử dụng ám khí nên không dám theo lên, đứng tụ tập ngoài xa hơn hai mươi trượng.

Ở đây Mã Như Long và Hà Như Liên thu mình núp vào một hốc đá an toàn không còn sợ ám khí nữa.

Trước cửa động là một cầu đá nhỏ, bắc ngang một thung lũng sâu ngòm. Cầu đá này chỉ đi qua một người, nếu vô ý rơi xuống vực thì mạng sống chắc chắn không còn nữa.

Mọi người trông thấy địa thế hiểm trở, không ai dám mạo hiểm xông lên nữa.

Mã Như Long nói với Hà Như Liên:

- Tiểu muội! Chúng ta đã tổn sức, hao hơi giao chiến suốt ngày rồi! Giờ đây chúng ta nghỉ ngơi cho khỏe. Bọn chúng không dám bước qua cầu đá này đâu.

Dứt lời, Mã Như Long ngồi bệch xuống đất, ôm gối nhìn trời, không còn để ý đến quần hùng nữa.

Bỗng nghe có tiếng hét lớn:

- Chàng trai lớn mật họ Mã kia! Dám coi quần hùng thiên hạ không ra gì sao?

Tiếp đó có bốn người, mặt đạo bào, cầm kiếm lướt tới:

- Hãy đứng dậy! Động thủ đi!

Mã Như Long vừa đứng lên, vung tay một cái thì bốn mũi phi tiêu cùng một lúc phóng ra. Bốn đạo nhân nghiêng mình né tránh thì lại bị Mã Như Long phóng trường kiếm chém tới làm cho bốn đạo nhân trượt chân rơi xuống hố sâu, không còn nghe tiếng tăm gì nữa.

Mã Như Long lại ngước mặt lên trời cười sảng khoái.

Bên dưới, tiếng nói lao xao của quần hùng mỗi lúc một xa dần rồi im lặng.

Mã Như Long lắng tai nghe, biết quân địch đã đi xa rồi, nên nói với Hà Như Liên:

- Hà tiểu muội! Bọn chúng đi hết rồi!

Hà Như Liên nói:

- Nhưng thế nào bọn chúng cũng quay trở lại.

Mã Như Long gật đầu:

- Nếu chúng trở lại thì tất có đem theo súng đồng, tạc đạn. Tốt hơn là chúng ta tìm nơi khác ẩn htân để chữa thương cho tiểu muội rồi sẽ liệu.

Hà Như Liên hỏi:

- Tìm đâu ra thuốc giải độc?

Mã Như Long nói:

- Ta sẽ đưa tiểu muội đến một nơi ẩn trú an toàn rồi sẽ đi tìm thuốc giải độc cũng chưa muộn.

Hà Như Liên nói:

- Lúc còn ở bản doanh Mai chủ soái, tiểu muội có nghe mọi người cho biết nơi làng Thượng du có ông thầy rắn tên Na-Thòn chữa độc rất giỏi. Nếu chúng ta gặp được Na-Thòn may ra lành bệnh.

Mã Như Long hỏi:

- Na-Thòn có trong lực lượng quân đội cần vương không?

Hà Như Liên gật đầu:

- Người đó là đệ tử của thiếu nữ áo trắng tên Vũ Yến Linh, đệ tử Vũ Quốc Đạt ở chùa Phước Sơn, chân núi Hòn Yên mà Mã huynh đã có lần thấy mặt trong cuộc giao tranh ở chùa Nhạn Sơn đó.

Mã Như Long gật đầu:

- Thế thì chúng ta tìm đến chùa Phước Sơn. Nhưng việc gấp rút rồi, ta phải đưa tiểu muội rời khỏi nơi đây, đừng để quân địch theo dõi biết được hành tung của chúng ta.

o0o