7. TRỞ LẠI DO THÁM CHÙA NHẠN SƠN
Trời khuya...
Ánh trăng vừa gác đỉnh đầu. Tất cả khu vườn trong dinh Thống đốc có ánh đèn sáng rực như để đề phòng kẻ gian.
Thế mà, giữa lúc đó có một bóng đen xuất hiện ở phía chuồng ngựa nơi tây viên, rồi lẹ làng nhảy ra phía ngoài tường rào đi thẳng về khu nghĩa trang.
Tại khu nghĩa trang gần chùa Nhạn Sơn lại cũng có hai bóng người đang ngồi nép vào một ngôi mộ lớn bằng đá, đang trò chuyện rất thân mật.
Hai bóng đen này chính là Mã Như Long và nàng Hà Như Liên, đôi trai gái tài sắc đã yêu nhau thắm thiết từ lúc cùng chung rèn luyện võ thuật ở một sư môn.
Mã Như Long hỏi Hà Như Liên:
- Sư muội kể lại cho tệ huynh nghe trường hợp nào bọn do thám Xuyên Sơn đã bắt cóc được Mai lão mẫu và sư muội?
Hà Như Liên nói:
- Đây là một bài học đau đớn trong hành động gián điệp! Thân phụ em và Mai lão chủ soái, là đôi bạn thân, nên khi nghe tin Mai chủ soái chiêu mộ quân cần vương chống xâm lăng thì thân mẫu em cho theo phò Mai chủ soái. Vì em có một trình độ võ thuật, nên Mai chủ soái cho theo bảo vệ Mai lão mẫu, chống lại bọn do thám Xuyên Sơn, rình mò bắt cóc con tin.
Mã Như Long hỏi:
- Như thế tiểu muội đã có lần nào đương đầu với bọn Lý Lạc Hoa chưa?
Hà Như Liên nói:
- Không đương đầu trực tiếp, chỉ đối phó gián tiếp mà thôi.
- Tại sao vậy?
- Vì doanh trại của Mai chủ soái lúc nào cũng ém vào nơi bí mật, nhất là chỗ ở của gia đình họ Mai chủ soái lại càng kín đáo hơn. Bọn do thám Xuyên Sơn không tìm ra được, vì bọn chúng hàng ngày phải đương đầu với Tây Sơn ngũ hùng luôn luôn bám sát chúng để truy diệt không cho chúng nó tự do hành động.
- Như thế thì sao chúng còn có khả năng bắt cóc người?
Hà Như Liên thở dài:
- Chúng ta đã lầm kế địch! Một trong những tên đầu bếp đang nấu ăn cho Mai lão mẫu bỗng nhiên bị nhiễm bệnh không nấu ăn được. Người nhà của Mai chủ soái gửi đến một gia nhân để thay thế. Chẳng ngờ tên gia nhân này lúc đi đường gặp bọn do thám Xuyên Sơn bắt được. Sau khi hiểu rõ sự tình, chúng giết chết tên gia nhân, và thế vào đó một tên gián điệp của chúng, cầm bức thư đem đến trình với bản doanh.
Mã Như Long thất kinh hét lên:
- Thế là nguy rồi! Bản doanh chúng ta không phát hiện được tên gián điệp này sao?
Hà Như Liên nói:
- Thật không ngờ! Bản doanh chúng ta chưa có kinh nghiệm đề phòng gián điệp! Mà tên gián điệp này có thứ thuốc độc rất lợi hại. Hắn đã bỏ thuốc độc vào đồ ăn làm cho cả nhà hôn mê bất tỉnh.
Mã Như Long đập tay vào đùi nói:
- Thế là bị chúng bắt đem đi?
- Phải! Chúng bỏ nạn nhân vào một chiếc bao bố, cột trên lưng ngựa. Ban đầu chúng đem giấu nơi hang đá chân đèo An Khê, nhưng hai hôm sau bị lộ tung tích, có người đi tìm nên chúng di chuyển về giam giữ trong một căn hầm ở chùa Nhạn Sơn.
Mã Như Long hỏi:
- Tiểu muội và Mai lão mẫu cùng bị chúng giam một chỗ?
Hà Như Liên nói:
- Không! Từ khi bị bắt đến nay tiểu muội chưa hề gặp mặt Mai lão mẫu. Có lẽ chúng đã đem Mai lão mẫu nhốt riêng ở một nơi kín đáo hơn.
Mã Như Long hỏi:
- Chúng có đánh đập hành hạ tiểu muội không?
Hà Như Liên nói:
- Ban đầu chúng hăm dọa nhưng sau đó chúng lại dỗ dành bảo tiểu muội khuyên Mai lão mẫu viết thư bảo Mai chủ soái giải quân đầu hàng hắn.
Mã Như Long nói:
- Tiểu muội có chịu làm như vậy không?
Hà Như Liên nhún vai:
- Tại sao tiểu muội lại làm chuyện đó. Vả lại Mai lão mẫu là người cương nghị thà chết chứ đâu chịu viết thư khuyên con đầu hàng giặc. Tiểu muội không chịu nên chúng không cho gặp mặt Mai lão mẫu. Tội nghiệp, không biết chúng nhốt Mai lão mẫu nơi nào và có hành hạ bà lão không?
Mã Như Long nói:
- Nguyễn Thân đã trực tiếp chiêu dụ tiểu muội ư?
Hà Như Liên lắc đầu:
- Người vợ của Nguyễn Thân, bà Ngọc Giai tiểu thư!
Mã Như Long nói:
- Thế thì sào huyệt của bọn do thám vẫn là nơi chùa Nhạn Sơn chứ gì?
Hà Như Liên đáp:
- Có lẽ là ở đó! Chúng được Nguyễn Thân ưu đãi lắm.
Hai người vừa nói đến đây thì có một bóng đen vượt qua nghĩa trang đi về phía rừng cây cổ thụ nơi chùa Nhạn Sơn.
Mã Như Long nói:
- Tên do thám này từ trong dinh Nguyễn Thân ra đây và bôn ba đến chùa chắc có mật lệnh.
Hà Như Liên nói:
- Chúng ta theo dõi tên do thám đó xem sao.
Mã Như Long cùng Hà Như Liên đứng lên. Hai người lúc này đã trang bị hai thanh trường kiếm sáng chói.
Bóng đen đi vào rừng, đến một ngôi tháp, hai tay nắm chặt tấm bia kéo mạnh một cái, tấm bia vừa kéo sang một bên đã để lộ một đường hầm ăn thông vào trong.
Mã Như Long kề tai nói nhỏ với Hà Như Liên:
- Không ngờ ngôi tháp hòa thượng của chùa này lại là một cửa hầm giả trang.
Hà Như Liên nắm tay Mã Như Long nói:
- Chúng tạo ra rất nhiều cơ quan bí mật để che mắt người ngoài tất nhiên bên trong có nhiều hành động gian ác!
Sau khi bóng đen nhảy xuống hang, tức thì tấm bia đá quay vào vị trí cũ.
Mã Như Long nói:
- Chúng ta đi theo đường hầm!
Hà Như Liên nói:
- Mã huynh không nên quá khinh địch, nguy hiểm.
Mã Như Long kề tai nói nhỏ:
- Hắn chỉ có một mình! Chúng ta là hai kiếm khách, lại có phi tiêu thì sợ gì? Nếu đi thám hiểm mà cứ đứng bên ngoài làm sao biết được những bí mật bên trong.
Hà Như Liên gật đầu.
Mã Như Long nhảy đến đưa tay nhấc tấm bia nơi ngôi tháp sang một bên, y như tên áo đen đã làm. Tức thì một đường hầm lộ ra dưới ánh trăng.
Hai người cùng chui xuống, nắm tay nhau rón rén bước tới từng bước một. Đường hầm chỉ vừa đủ đi một người. Mã Như Long ôm chặt Hà Như Liên vào người. Hơi thở chàng hổn hển hình như tim chàng rộn lên khi đụng vào làn da của người đẹp.
Nếu trong hoàn cảnh bình thường thì cảm giác yêu đương sẽ nồng nàn đặc biệt, nhưng ở đây, trong hoàn cảnh có thể xảy ra nguy biến trong kẽ tóc đường tơ, không cho phép đôi trai gái lơ là mất cảnh giác. Cả hai dõi mắt theo bóng người áo đen và quan sát từng cử chỉ của hắn.
Đường hầm tuy tối tăm, nhưng rất sạch sẽ, hình như có bàn tay quét dọn hàng ngày.
Bóng đen đi rất nhanh, hình như hắn đã quen thuộc với đường đi này. Chỉ trong chốc lát, hắn đã đi hết đường hầm, và cuối cùng là tấm vách bằng đá.
Bóng đen dùng chân đạp mạnh xuống một góc bên phải thì trên vách mở ra một lỗ vuông có ánh đèn sáng từ bên kia rọi sang.
Nơi lỗ vuông có một mặt người dòm qua, tuy đã bị che mất một nửa ánh sáng nhưng Mã Như Long và Hà Như Liên vẫn thấy được bóng đen kia là một người áo đen bịt mặt. Hắn dùng tay trái đưa ra một vật gì như cái lệnh bài.
Tức thì cái lỗ nhỏ đóng kín lại. Tiếp theo có tiếng kêu "Cộc! Cộc!".
Tấm vách tường từ từ mở ra, để lộ một khuôn cửa vừa đủ một người qua lọt. Ánh đèn từ bên kia rọi qua sáng chói.
Mã Như Long và Hà Như Liên không vội vã, nép mình vào vách tường để quan sát.
Qua khỏi cửa là một đường hầm khá dài. Hai bên đường hầm toàn là những phòng ngủ. Mỗi phòng có hơn mười giường. Giường nào cũng có người nằm ngủ.
Tất cả có mười lăm căn phòng nằm dọc theo hai bên đường hầm đó. Tính ra có đến hơn một trăm tên trong lực lượng do thám của địch đang nằm ngủ.
Đến cuối đường hầm thì quẹo qua bên phải, và có một cầu thang đi lên phía trên. Ở đó có một cánh cửa khá lớn.
Cửa mở ra, thì bên ngoài là một vườn hoa.
Vườn hoa khá lớn, có đình, có đài, có hồ sen... Thật không thua gì chỗ ở của các bậc vương gia.
Cánh cửa vừa rồi là nơi giả trang của một hòn non bộ cạnh hồ sen. Từ cánh cửa này đi thẳng ra vườn mấy trượng thì có một hành lang dài.
Và lúc đó có một người mặc áo đỏ đang đứng dưới hành lang.
Lợi dụng trong lúc không ai để ý, và mọi người đều ngủ say, Mã Như Long và Hà Như Liên đi vọt ra phía cửa vườn hoa, nép vào hòn non bộ.
Người áo đỏ còn trẻ, khoảng độ dưới ba mươi tuổi, da hơi đen, lông mày rậm, mặt vuông, mắt lớn, mũi cao, trên cằm có lùn phún râu, có vẻ oanh liệt và hung dữ.
Người bịt mặt áo đen thấy người áo đỏ liền chạy lại khúm núm thi lễ, và nói:
- Thuộc hạ bái kiến thiếu gia.
Người áo đỏ giọng lạnh lùng hỏi:
- Ngươi trở về đây có việc gì vậy?
Người áo đen bịt mặt đáp:
- Thưa thiếu chủ! Thuộc hạ cần xin chỉ thị gấp.
Người áo đỏ hỏi:
- Có việc gì vậy?
Người áo đen bịt mặt nói:
- Quan Thống đốc cho biết Hà Như Liên đã thoát ra ngoài. Hiện đang cùng Mã Như Long dò xét cơ mật. Quan Thống đốc chỉ thị cho cơ quan do thám phải tìm giết gấp hai người đó.
Người áo đỏ nói:
- Việc này cần báo với lão chủ. Ta đưa ngươi đến đó để hội kiến.
Tiếp đó, người áo đỏ dẫn người áo đen bịt mặt đi dọc theo hành lang đến một căn phòng sáng, trước cửa có hai tên vệ sĩ đứng gác.
Người áo đỏ dẫn người áo đen bịt mặt vào căn phòng đó. Nhưng bên trong trống rỗng, chỉ có một ngọn đèn treo ở giữa phòng. Phía sau có một tấm màn ngăn lại.
Người áo đỏ đứng trước màn nói lớn:
- Xin bái kiến lão chủ!
Qua một lúc, nghe có tiếng một lão nhân với giọng khàn khàn phát ra từ sau bức màn:
- Trời khuya, có việc gì vậy?
Người áo đỏ cung kính nói:
- Thưa nghĩa phụ! Thiết bái sứ giả đến xin chỉ thị.
Lão nhân nói:
- Hãy bảo hắn trình bày đầu đuôi xem sao?
Người áo đen bịt mặt lễ phép nói:
- Thưa lão gia! Hiện nay Mã Như Long đã đưa nàng Hà Như Liên thoát ra khỏi lực lượng Thống đốc, và đang truy lùng các việc cơ mật của cơ quan. Quan Thống đốc chỉ thị cho lực lượng cơ mật phải tìm giết hai người này tức khắc.
Giọng nói của lão nhân vọng ra:
- Tại sao Mã Như Long lại giải thoát được Hà Như Liên?
Người áo đen bịt mặt nói:
- Hà Như Liên là vợ chưa cưới của Mã Như Long nên Mã Như Long đã vào Thống đốc phủ buộc quan Thống đốc phải giao trả Hà Như Liên cho hắn.
Giọng lão nhân "hừ" một tiếng, lạnh lùng nói:
- Tại sao lại nghe theo hắn?
Người áo đen bịt mặt nói:
- Mã Như Long dùng phi tiêu dí vào người quan Thống đốc, làm sao quan thống đốc không giao trả được.
Giọng lão nhân từ trong màn có vẻ kinh hãi:
- Hắn giỏi về phi tiêu ư? Phụ thân hắn là ai vậy?
Người áo đen bịt mặt nói:
- Theo thuộc hạ biết thì phụ thân Mã Như Long là một trong những bốn anh em họ Mã ở Hoài Ân, tên Mã Tường Linh.
Người áo đỏ nghe nói mặt biến sắc, đưa tay bóp mạnh vào vai tên áo đen bịt mặt, nói:
- Ngươi nói phụ thân hắn tên gì?
Người áo đỏ trong lúc hoảng hốt, bóp mạnh quá, làm cho vai người áo đen đau nhói lên.
Người áo đỏ sực tỉnh, buông tay ra, hỏi:
- Ta lỡ tay! Ngươi có đau không?
Người áo đen bịt mặt nói:
- Không! Không có sao!
Giọng nói của lão nhân trong màn lại vang ra:
- Ngươi nói Mã Như Long là con Mã Tường Linh ở Hoài Ân ư?
Người áo đen bịt mặt nói:
- Thưa lão chủ, thuộc hạ nghe người ta nói như vậy.
Giọng lão nhân có vẻ điềm tĩnh hơn:
- Ta cũng có nghe tài phóng phi tiêu của dòng họ Mã. Này! Thiết bài sứ giả! Ngươi có đủ sức đương đầu với hiệp khách đó hay không?
Người áo đen bịt mặt nói:
- Võ công họ Mã rất cao, mưu kế nhiều, lại rất giỏi về phi tiêu. Bên cạnh đó còn có Hà Như Liên yểm trợ. Thuộc hạ không chắc làm gì được nếu không có sự yểm trợ của lão chủ.
Giọng nói của lão nhân vang ra như truyền lệnh:
- Ngày mai công bố lệnh truy sát đôi hiệp khách này cho tất cả lực lượng cơ mật đều biết để yểm trợ cho thiết bài sứ giả hành động.
Ngừng một lúc, giọng lão nhân từ trong màn vang ra:
- Ta không biết Mã Như Long là con của Mã Tường Linh, nếu biết sớm ta đã tiêu diệt hắn từ lúc nào rồi.
Người áo đen bịt mặt tỏ lời cáo biệt lão nhân rồi quay gót ra ngoài, phóng mình thoăn thoắt trong rừng cây cổ thụ trước cổng chùa.
Mã Như Long nắm tay Hà Như Liên cùng chạy theo. Nhưng khi ra khỏi rừng cây, Mã Như Long dừng lại, nói với Hà Như Liên:
- Rõ ràng ngôi chùa này là nơi cơ mật của chúng. Không biết chúng nó có cầm giữ Mai lão mẫu nơi đây không?
Hà Như Liên nói:
- Dù sao chúng ta cũng phải tìm cách giải thoát Mai lão mẫu thì Mai chủ soái mới an lòng chống giặc.
Mã Như Long nói:
- Đúng vậy! Việc giải thoát Mai lão mẫu ra khỏi tay Nguyễn Thân là việc cần thiết. Song hiện nay chúng ta đang là mục tiêu để chúng truy lùng và tiêu diệt thì việc dò la các cơ mật của chúng rất khó.
Hà Như Liên thở dài:
- Lực lượng chúng quá đông, gồm đủ thành phần, lại thêm sức yểm trợ mạnh mẽ của lính Lê Dương, vũ khí tối tân, quân đội cần vương của Mai chủ soái chỉ tồn tại ở miền sơn cước, nếu kéo quân về đồng bằng là bị chúng tiêu diệt ngay. Như vậy biết làm sao đuổi bọn ngoại xâm ra khỏi nước?
Mã Như Long nói:
- Mỗi quân đội có một ưu thế riêng, và tồn tại trên ưu thế đó! Hiện nay thế trận được chia làm hai mặt. Một mặt chiến đấu về trận địa. Chúng ta là những chiến sĩ trong lực lượng chống do thám.
Hà Như Liên gật đầu nói:
- Lực lượng chống do thám Xuyên Sơn lâu nay do thầy trò Vũ Yến Linh và nhóm Tây Sơn ngũ hùng đảm trách. Thời gian vừa rồi những thanh kiếm của các tay hiệp khách đó đã làm chấn động núi rừng. Nghe đâu, họ đã tiêu trừ tên thủ lĩnh đoàn do thám Xuyên Sơn của địch là Lý Lạc Hoa rồi.
Mã Như Long nói:
- Những gì trước đây tôi không hiểu rành lắm. Hiện nay tôi được xem như là một chiến sĩ mới gia nhập vào lực lượng cần vương.
Hà Như Liên cười âu yếm, tỏ vẻ hài lòng:
- Tại sao trước đây Mã huynh lại thờ ơ với phong trào cần vương? Nếu Mã huynh gia nhập sớm hơn có phải hôm nay lập nhiều chiến công cao cả không? Mã huynh là người tài năng, con nhà tướng, vang danh từ thuở nhỏ!
Mã Như Long buồn bã nói:
- Hà tiểu muội! Chúng ta là bạn học cùng sư môn, cảm mến nhau từ lúc đó, lẽ ra trên đường đời phải gắn chặt với nhau như chim liền cánh, như cây liền cành, thế mà...
Mã Như Long ấp úng như có cái gì đau khổ. Hà Như Liên nhìn chàng ái ngại:
- Có phải Mã huynh muốn nói đến Bùi Thế Phương chăng?
Mã Như Long gật đầu:
- Bùi Thế Phương là một tên thư sinh, không biết gì võ học, nhưng nghe đâu hắn cảm mến Hà tiểu muội nên gia nhập vào đoàn Tây Sơn ngũ hùng để được gần gũi Hà tiểu muội, và theo dõi mối cảm tình đó.
Hà Như Liên thở dài:
- Vì thế mà Mã huynh tự ái, không gia nhập vào lực lượng cần vương?
Mã Như Long rơm rớm nước mắt:
- Đúng vậy! Chẳng những chàng trai họ Mã tự ái trước mối tình của Hà tiểu muội, mà còn đau khổ buồn mang kiếm đi lang thang khắp các nẻo đường để thở than với mây ngàn cỏ nội, với tình đời đen bạc với sự mất mát của con tim...
Hà Như Liên than:
- Mã huynh đã hiểu lầm rồi! Tiểu muội đã nói cho Mã huynh biết về Bùi Thế Phương ngay trong lúc chúng mình yêu nhau ở sư môn. Bùi Thế Phương là người được hai gia đình hứa hôn từ thuở nhỏ. Tuy nhiên, việc lựa chọn vợ chồng có khi cũng không phải là ý định của cha mẹ. Điều đó tiểu muội đã nói với Mã huynh rồi! Mã huynh không còn nhớ sao?
Mã Như Long nói:
- Tôi không quên lời nói đó. Nhưng tại sao Hà tiểu muội cùng Bùi Thế Phương gia nhập lực lượng cần vương cùng một thời điểm.
Hà Như Liên cười nhạt:
- Thì ra Mã huynh hiểu lầm nữa rồi! Mai chủ soái chiêu mộ anh tài ra giúp nước, dĩ nhiên các anh tài phải ra đi cùng thời điểm ấy chứ sao.
Mã Như Long "hừ" một tiếng, hỏi:
- Thật là khó hiểu khi anh chàng thư sinh Bùi Thế Phương không biết gì về võ thuật lại gia nhập vào Tây Sơn ngũ hùng, nếu không phải để đeo đuổi mối tình giữa anh ta với Hà tiểu muội thì làm gì có chuyện buồn cười đó.
Hà Như Liên thấy giọng nói Mã Như Long có vẻ đau khổ nên an ủi:
- Mã huynh! Đã yêu nhau từ dạo ấy đến nay Mã huynh còn không tin tiểu muội sao? Có lẽ Bùi Thế Phương muốn đeo đuổi lời hứa của hai gia đình, nhưng con tim của tiểu muội đã trao cho Mã huynh rồi mà!
Lời nói của Hà Như Liên làm cho Mã Như Long rơm rớm nước mắt. Chàng kéo mạnh Hà Như Liên vào lòng, ôm thật chặt, như đang tìm lại một vật gì đã mất mát từ lâu vậy.
Đôi má của Hà Như Liên ửng hồng lên. Nếu là ban ngày, người ta sẽ thấy sắc đẹp của Hà Như Liên không khác gì một tiên nữ, ở Thiên thai, cái sắc đẹp mặn mà của cô gái trâm anh, khuê các, cái đẹp xuất sắc của một đóa hoa quốc sắc thiên hương.
Bỗng nàng nghe Mã Như Long thở hổn hển, nói:
- Có phải tiểu muội đã trao trọn vẹn tình cảm cho Mã huynh không? Hà Như Liên nói:
- Nếu không chung tình với Mã huynh thì tại sao tiểu muội lại xin làm nhiệm vụ theo hầu và bảo vệ Mai lão mẫu! Mã huynh cũng biết tiểu muội là một tay kiếm pháp nổi tiếng ở sư môn mà!
Mã Như Long cười lớn:
- A! Té ra là như vậy! Một tay thư sinh không hề biết võ công lại gia nhập vào đội Tây Sơn ngũ hùng, còn một cô gái khét tiếng về kiếm thuật lại xin bảo vệ, hầu hạ một bà già... tất cả đều ngang trái, chỉ vì... ha... ha...
Hà Như Liên bỗng hất mạnh tay chàng trai họ Mã, trách móc:
- Mã huynh! Khi hiểu được tấm lòng của tiểu muội, Mã huynh phải công nhận mình là người tệ bạc nhất đời.
Mã Như Long trợn mắt nói:
- Tệ bạc gì?
- Cả một thời gian tiểu muội nằm trong rừng núi, buồn bã nhớ nhung thế mà chàng trai đó biệt tăm, không rõ anh ta đi theo một bóng giai nhân nào để tô điểm cho cuộc đời tươi vui, sang trọng của con nhà tướng.
Mã Như Long tát yêu vào má nàng nói:
- Hà tiểu muội! May mà chúng ta gặp nhau, nếu không chàng trai họ Mã này sẽ bỏ nhà đi và trở thành lãng tử giang hồ, hoặc trở thành một gã si tình, nhảy xuống sông tìm trăng đáy nước để kết liễu cuộc đời đen bạc...
Hà Như Liên hỏi:
- Tại sao Mã huynh biết được tiểu muội bị địch bắt mà đi tìm?
Mã Như Long nói:
- Thì cũng nhờ bước chân phiêu bạt đó đây mà nghe tin bọn do thám Xuyên Sơn đã bỏ thuốc mê bắt được Hà Như Liên và Mai lão mẫu. Tôi hay được tin này nhất quyết đi tìm cho được Hà tiểu muội để xem tình cảnh của Hà tiểu muội đối với Mã huynh ra sao, thế là Mã huynh cố liều mạng sống chết với tên Thống đốc Nguyễn Thân bằng những hành động vừa rồi.
Hà Như Liên cười tươi:
- Như vậy hiện nay Mã huynh không cần thắc mắc gì về tình cảm của tiểu muội chứ?
Mã Như Long nói:
- Sao lại không?
- Thắc mắc gì vậy?
- Phải làm cho Bùi Thế Phương biết rằng tiểu muội không yêu hắn! Tình cảm đâu đó phải rõ ràng trong sáng. Chúng ta là người trong gia đình thế phiệt cả.
Hà Như Liên nói:
- Tiểu muội cũng tính bày tỏ với Bùi Thế Phương nhưng chưa lần nào gặp mặt.
Mã Như Long nhìn chăm chú vào mặt Hà Như Liên:
- Hai người cùng ở chung một miền núi tại sao lâu nay không gặp nhau?
Hà Như Liên thấy Mã Như Long vẫn còn nghi ngờ nên không vui, nàng đáp:
- Tiểu muội luôn luôn ở tại tổng hành dinh cùng với Mai lão mẫu thì làm sao gặp được Bùi Thế Phương đang chiến đấu ngoài trận địa.
Mã Như Long cười nhạt:
- Một anh chàng thư sinh, không biết cầm kiếm thì làm gì chiến đấu ở trận địa.
Hà Như Liên nói:
- Trận chiến không phải chỉ có ở võ nghệ mà còn mưu trí nữa chứ! Kẻ có mưu cao cũng giúp ích rất nhiều trong trận chiến.
Mã Như Long "hừ" một tiếng:
- Theo tiểu muội thì Bùi Thế Phương là người giỏi về mưu trí phải không?
Hà Như Liên cười nhạt:
- Tiểu muội đã nói từ khi lên vùng sơn cước chưa bao giờ gặp mặt Bùi Thế Phương, tiểu muội làm sao biết được! Tiểu muội biết rõ Mã huynh là người có nhiều mưu lược...
Mã Như Long ngắt lời:
- Thôi thôi! Xin tiểu muội đừng tâng bốc tệ huynh làm gì. Chàng trai họ Mã này đâu xứng đáng để Hà Như Liên ca tụng?
Hà Như Liên đôi mắt buồn dã dượi. Dưới ánh trăng vàng, hai luồng nhãn quang nhấp nháy, nàng nói:
- Nếu Mã huynh không phải là người đa mưu túc trí thì không thể nào giải cứu được tiểu muội đâu. Chính Mã huynh đã dùng mưu khống chế sinh mạng của Nguyễn Thân, nên Nguyễn Thân mới trao trả tiểu muội cho Mã huynh và giờ này chúng ta mới gặp được nhau.
Mã Như Long thấy Hà Như Liên nhận xét rất đúng, nên vui vẻ đáp:
- Đúng vậy! Nếu anh không có sáng trí cầm giữ sinh mạng tên gian tặc đó thì chắc gì chúng chịu nhượng bộ.
Hà Như Liên hỏi:
- Tại sao lúc đó Mã huynh không đòi trao trả Mai lão mẫu mà đòi trao trả tiểu muội?
Mã Như Long "hừ" một tiếng, trợn mắt nhìn người đẹp, nói:
- Việc đòi hỏi phải hợp tình hợp lý mới có kết quả chứ. Hà Như Liên là vợ chưa cưới của Mã Như Long thì Mã Như Long đòi giao trả Hà Như Liên là lẽ phải. Còn Mai lão mẫu tuy quan trọng, nhưng chưa phải lúc, chưa đủ lý do chính đáng để đòi hỏi hắn. Vả lại, lúc đó Mã huynh chưa phải là người của quân cần vương.
Hà Như Liên khẽ gật đầu:
- Nhưng hiện nay chúng ta có trách nhiệm giải cứu Mai lão mẫu.
Mã Như Long nói:
- Thì có ai từ chối nhiệm vụ ấy đâu. Tuy nhiên, trước khi hành động chúng ta phải tìm hiểu đích xác nơi giam giữ Mai lão mẫu! Anh đoán chắc chúng nó không làm hại Mai lão mẫu đâu mà chúng lợi dụng mạng sống của Mai lão mẫu để chiêu dụ Mai chủ soái ra hàng. Vì vậy chúng ta còn có thì giờ dò la tin tức.
Hà Như Liên nói:
- Đúng vậy! Mã huynh đoán không lầm, nếu chúng ta không giải cứu được Mai lão mẫu thì sớm muộn gì Nguyễn Thân cũng viết thư sai người đến doanh bản chiêu dụ Mai chủ soái.
Mã Như Long nói:
- Việc chiêu dụ Mai lão mẫu là việc trọng đại thế nào Mai chủ soái cũng đang quan tâm lo lắng, cả đến bọn Tây Sơn ngũ hùng cũng sẽ dấn thân vào việc này.
Hà Như Liên gật đầu:
- Nhưng đáng chú ý nhất là hoạt động của chùa Phước Sơn.
Mã Như Long ngơ ngác hỏi:
- Chùa Phước Sơn nào? Họ thuộc phe phái nào vậy?
Hà Như Liên biết Mã Như Long chưa từng dấn thân vào cuộc chiến ở miền sơn cước nên chưa hiểu rõ chiến tích của các anh hùng võ lâm. Nàng nói:
- Chùa Phước Sơn là cơ quan bí mật chống do thám của phe ta. Chùa này ở tại chân núi Hòn Yên do hòa thượng Vũ Quốc Đạt chủ trì.
Mã Như Long như hiểu được câu chuyện, vỗ đầu nói:
- A! Ta nhớ ra rồi! Hòa thượng Vũ Quốc Đạt đã một lần cứu ta tại chùa Nhạn Sơn, sau đó cùng cô gái áo trắng giao đấu với bọn áo đen bịt mặt. Ồ! Cô gái áo trắng kia đẹp tuyệt trần. Dưới ánh trăng ta tưởng chừng như một nàng tiên lạc lối Đào nguyên.
Hà Như Liên "hừ" một tiếng:
- Lại ca tụng sắc đẹp đàn bà! Cô gái đó là cháu ruột của nhà sư Vũ Quốc Đạt tên Vũ Yến Linh, người yêu của Trương Mạnh Hùng đó.
Mã Như Long lại cười lớn:
- Nàng là người yêu của Trương Mạnh Hùng? Ồ! Trương Mạnh Hùng thật diễm phúc!
Hà Như Liên đưa hai ngón tay nõn nà véo vào má Mã Như Long hỏi:
- Mã huynh có quen biết với Mạnh Hùng sao?
Mã Như Long gật đầu:
- Ta và Mạnh Hùng kết bạn với nhau sau khi đánh nhau suyết chết!
Đoạn chàng kể lại việc đi tìm Hà Như Liên trong động đá nơi chân đèo An Khê và gặp Mạnh Hùng. Chàng nói tiếp:
- Bây giờ đã có Hà Như Liên ở bên cạnh Mã Như Long rồi thì trên đời này không còn gì đẹp hơn nữa đâu.
Hà Như Liên nói:
- Chúng ta nên bàn tính chuyện hoạt động sắp tới.
Mã Như Long nói:
- Đã có lệnh truy sát của Nguyễn Thân rồi thì bọn do thám sẽ tìm hai đứa mình để hủy diệt.
Đêm nay tiểu muội tìm nơi ẩn thân để ta len lỏi về nhà gom góp chút ít vàng bạc đem theo độ nhật.
Hà Như Liên hỏi:
- Chừng nào gặp lại nhau?
Mã Như Long nói:
- Ngày mai tiểu muội đến gặp ta tại rừng Vân Sơn.