10. ĐI TÌM LINH DƯỢC
Trời khuya trăng sáng...
Trên sông An Tượng, một chiếc thuyền câu chở đôi trai tài gái sắc ngược chiều lên mạn sơn cước.
Con sông này phát nguồn ở núi An Tượng, gần Buồng Tằm, nơi đóng quân của lực lượng cần vương do Thanh Sơn làm chủ tướng.
Mã Như Long và Hà Như Liên sau khi rời khỏi thạch động Huỳnh Kim, đã chọn con đường sông này để đưa bệnh nhân lên chùa Phước Sơn tìm linh dược.
Đôi trai gái này đã chiếm đoạt một chiếc thuyền câu, giả dạng để che mắt dân gian.
Chiếc thuyền câu bập bềnh trên sông, ngày đêm ngược dòng tiến lên mạn ngược. Dọc bờ sông không có quán xá để mua thức ăn, vả lại Mã Như Long cũng không muốn để lộ hành tung mình làm cản trở việc đi lại nên đành nhịn đói ở mãi trên chiếc thuyền.
Đi được ba ngày, vết thương của Hà Như Liên đau nhức, tuy bên ngoài không thấy gì nhưng bên trong chất độc ngấm dần làm cho Hà Như Liên bỏ ăn mất ngủ.
Một tối, Mã Như Long bồng Hà Như Liên lên ven bờ, nơi vùng có trồng dưa hấu để hái trộm vài trái mà ăn.
Dưa hấu ở đây tuy nhỏ trái, nhưng ruột đỏ rất ngọt. Mã Như Long hái được mấy trái đem về, Hà Như Liên ăn xong khen ngon.
Miền rừng gió lạnh, Mã Như Long phải ôm Hà Như Liên vào lòng để sưởi ấm bằng hơi người.
Bỗng nghe đằng sau có tiếng ếch kêu "Uôm! Uôm!".
Một con ếch xanh rất lớn từ dưới bờ sông nhảy lên.
Hà Như Liên nhoẻn miệng cười tươi, nghĩ thầm:
- Mấy hôm nay nhịn đói, bây giờ bắt mấy con ếch nướng ăn chắc là dễ chịu hơn.
Nghĩ như vậy, nàng lấy tay xô Mã Như Long ra, định đứng dậy đi bắt ếch.
Mã Như Long không hiểu ý nàng, hỏi:
- Tiểu muội làm gì vậy?
Hà Như Liên nói:
- Mã huynh không nghe tiếng ếch kêu sao?
Mã Như Long gật đầu, hiểu ý Hà Như Liên, nên cười lớn, hỏi:
- Tiểu muội muốn ăn thịt ếch!
Hà Như Liên gật đầu. Mã Như Long vừa đứng dậy vừa nói:
- Thế thì tốt lắm! Ở đây có vẻ nhiều ếch đồng, nên tiếp kêu khắp nơi. Ta sẽ bắt ếch nướng ăn cho đỡ đói.
Chàng bước ra xa và đi dạo mấy bước rình nghe tiếng ếch kêu trong bụi rậm.
Chỉ chốc lát, chàng đã bắt hơn mười con ếch lớn đem về đưa cho Hà Như Liên đốt lửa nướng.
Trong lúc nàng đang nướng ếch thì một con ếch xanh rất lớn lại nhảy đến bên nàng. Nàng đưa cánh tay lên chụp xuống, không ngờ nàng đã mất hết sức lực, cánh tay nàng không còn đủ lanh lẹ để bắt ếch nữa.
Nàng buông tiếng thở dài:
- Bờ sông này quá nhiều ếch, nhưng ta lại không còn đủ sức để bắt nó.
Lúc đó Mã Như Long trở về thấy vậy lòng đau nhói lên, nghĩ thầm:
- Một tay nữ kiếm thượng thặng, vừa rồi đã làm cho các tay cao thủ áo đen trong lực lượng do thám của địch phải kinh hoàng, thế mà giờ này không bắt nổi một con ếch! Thật đau lòng.
Chàng ngồi xuống đưa tay ôm mạnh Hà Như Liên vào lòng, rồi hôn lên má nàng một cái hôn thương hại và âu yếm.
Hà Như Liên thẹn đỏ mặt, đưa tay chậm rãi tát vào má chàng, nói:
- Mã huynh kìa!
Mã Như Long tuy cảm xúc nhất thời nhưng chàng không phải là người háo sắc kinh bạc, nên bị cái tát yêu của giai nhân, chàng tỉnh ngộ ngay, bước ra xa nói:
- Tiểu muội sức lực trong người lần hồi kiệt quệ, vậy nên uống thêm một viên thuốc giải độc của bản môn.
Vừa nói, chàng vừa mở chiếc túi da lấy ra một viên thuốc màu vàng trao cho Hà Như Liên.
Hà Như Liên lắc đầu:
- Loại thuốc của bản môn không thể giải được chất độc của bọn áo đen bịt mặt đâu. Hãy kiên nhẫn tìm loại thuốc khác.
Mã Như Long nói:
- Tuy không đánh tan hết chất độc, nhưng ít ra thuốc này cũng cầm giữ không cho chất độc ngấm vào người, làm hại sức lực.
Hà Như Liên chiều lòng Mã Như Long, bỏ viên thuốc vào miệng nuốt vội.
Qua một lúc, bỗng bàn tay nhỏ xíu và trắng mịn của nàng thò ra sau nắm được một con ếch xanh. Thì ra sau khi uống thuốc sức lực nàng hồi phục. Tuy nàng còn cảm thấy mệt mỏi, nhưng đã đủ sức bắt ếch.
Mã Như Long vui vẻ nói:
- Thôi! Bấy nhiêu là đủ rồi! Tiểu muội bẻ thêm cành khô đốt lửa. Ta lột da và rửa sạch thịt ếch cho.
Hà Như Liên lượm thêm cành khô chất cho đống lửa cháy rực lên, rồi rút trường kiếm ra, chặt đầu lột da đưa cho Mã Như Long đem xuống bến sông rửa ráy.
Nàng cười, nói:
- Chúng ta đã làm chuyện ngạo đời, dùng đường kiếm chặt đầu ếch.
Lúc thịt ếch đã chín, mỡ ếch nhểu xuống nghe xèo xèo. Mùi thơm bốc lên ngào ngạt.
Hai người vừa ăn, vừa khen:
- Ngon quá! Ngon quá!
Hai người ăn no một lúc rồi lại dựa vào gốc cây ngủ say cho đến lúc trăng sáng tỏa khắp núi rừng.
Bỗng Hà Như Liên thức giấc vì nghe có tiếng động gần đấy. Nàng lay Mã Như Long dậy.
Quả nhiên, phía trước mặt, nơi khu rừng siêm, có hai bóng người thấp thoáng dưới trăng.
Mã Như Long tay sờ vào chuôi kiếm, đứng phắt dậy, nhưng Hà Như Liên kéo lại, nói nhỏ:
- Hãy rình xem đã! Trời khuya nơi núi rừng hoang vu sao lại có người?
Mã Như Long và Hà Như Liên rón rén dắt nhau núp vào một bụi rậm.
Bóng đen của hai người từ từ tiến đến gần. Khi đến bờ sông, cả hai ngồi xuống một tảng đá, nhìn lên mặt nước.
Đó là hai chàng trai, mặt mày khôi ngô tuấn tú, ra vẻ con nhà thế phiệt. Họ ăn mặc theo lối thổ dân, nửa đồng bằng nửa núi rừng. Một người lưng đeo trường kiếm, một người ra vẻ thư sinh.
Vừa ngồi xuống mặt đá, chàng trai đeo kiếm nói:
- Bùi huynh! Chúng ta là kẻ phiêu bạt giang hồ, đem thân giúp nước cứu dân, hơi đâu mà buồn chuyện bâng quơ.
Chàng thư sinh buồn bã nói:
- Quách hiền đệ! Chúng ta kết thân nhau trong Tây Sơn ngũ hùng, xuyên rừng vượt núi, sống chết có nhau, mục đích để thỏa chí làm trai. Nhưng hoàn cảnh của Bùi Thế Phương này làm sao mà không đau khổ?
Thì ra hai người này là hai nhân vật trong nhóm Tây Sơn ngũ hùng. Chàng đeo kiếm là Quách Vĩnh Khương, còn chàng thư sinh kia thì chính là Bùi Thế Phương.
Quách Vĩnh Khương nghe Bùi Thế Phương than thở cũng động lòng, nói:
- Bùi huynh đã chắc chắn là Hà Như Liên được Mã Như Long giải thoát khỏi tay Nguyễn Thân, và nay đang yêu Mã Như Long.
Bùi Thế Phương nói:
- Còn gì nữa mà không chắc chắn? Mạnh Hùng đại huynh đã gặp Mã Như Long trong lúc đi tìm Mai lão mẫu để giải cứu. Sau đó nàng Vũ Yến Linh, đệ tử của Vũ Quốc Đạt lại báo tin cho biết là Mã Như Long đã giải cứu Hà Như Liên, sau đó hai người dẫn nhau vào rừng mất tích.
Quách Vĩnh Khương nói:
- Nghe đâu Mã Như Long và Hà Như Liên bị địch quân truy sát nên tìm nơi ẩn náu, chứ đâu phải vì họ yêu nhau mà dắt nhau bỏ trốn vào rừng để vui việc ái ân.
Bùi Thế Phương thở ra một tiếng não lòng:
- Nhưng họ đã đi chung và sống chung với nhau thì còn gì để nói nữa.
Quách Vĩnh Khương "hừ" một tiếng:
- Nếu Hà Như Liên quả đã yêu Mã Như Long thì Bùi huynh còn suy tư làm gì nữa cho hấn trí?
Bùi Thế Phương nói:
- Cha mẹ nàng lúc nhỏ đã hứa hôn rồi! Sau đó, khi nàng lớn lên ta đã một lần thấy mặt. Từ đó đến nay lòng ta cảm mến. Nếu đời ta không có nàng thì chẳng khác nào một cây khô héo. Trong lúc nàng cùng Mã Như Long trau dồi võ nghiệp thì ta lại cố gắng với sách đèn hy vọng sau này đỗ đạt sẽ cùng nàng vui hưởng đỉnh chung. Thế mà nay... lầu mộng đổ nát...
Quách Vĩnh Khương thương hại, nói:
- Trong trời đất thiếu gì giai nhân diễm lệ. Bùi huynh nên quan tâm đến số mạng để khỏi đau buồn.
Bùi Thế Phương nói:
- Không! Không! Hình bóng nàng đã ăn sâu vào tâm tư của ta rồi! Ta không thể sống thiếu nàng.
Quách Vĩnh Khương hỏi:
- Nhưng Hà Như Liên có lần nào tỏ tình cũng với Bùi huynh chưa?
Bùi Thế Phương lắc đầu:
- Chưa! Nàng chưa bao giờ gặp ta và hiểu được lòng cảm mến của ta đối với nàng.
Quách Vĩnh Khương cười lớn:
- Thế thì Bùi huynh bị si tình rồi! Đâu phải nàng phụ bạc Bùi huynh!
Mã Như Long và Hà Như Liên đang núp trong bụi cây nghe Quách Vĩnh Khương và Bùi Thế Phương trao đổi nhau, cả hai đều kinh ngạc.
Hà Như Liên cầm tay Mã Như Long nói:
- Đây chỉ là hậu quả của một cuộc hứa hôn giữa hai gia đình.
Mã Như Long gật đầu:
- Nhưng rất tai hại đối với tình cảm!
Bỗng nghe Quách Vĩnh Khương nói:
- Chúng ta sắp điều động lực lượng về đồng bằng giải thoát cho Mai lão mẫu. Điều này rất quan trọng. Bùi huynh là một yếu nhân trong lực lượng thất hùng không lẽ thờ ơ trước trận chiến này.
Bùi Thế Phương ngơ ngác, hỏi:
- Trận chiến nào?
Quách Vĩnh Khương cười ồ:
- Đúng là một chàng trai thất tình! Vừa rồi Mạnh Hùng đại huynh đã báo cho anh em biết là các trại quân đang tuyển một số cao thủ kéo về đồng bằng bao vây chùa Nhạn Sơn để tiêu diệt bọn do thám Xuyên Sơn giải cứu Mai lão mẫu. Bùi huynh không để ý sao?
Bùi Thế Phương nói:
- Đi giải cứu một nạn nhân, nhưng ta cũng đang là một nạn nhân làm sao giải cứu được?
Quách Vĩnh Khương nghe Bùi Thế Phương nói mặt buồn bã, lắc đầu nói:
- Trận chiến đánh vào chùa Nhạn Sơn lần này do hòa thượng Vũ Quốc Đạt khởi xướng. Còn Tây Sơn ngũ hùng chúng ta có trách nhiệm tham gia mà thôi.
Bùi Thế Phương hỏi:
- Lực lượng tham gia của nghĩa quân có đông không?
Quách Vĩnh Khương nói:
- Theo sự sắp xếp của lão nhân Vũ Quốc Đạt thì lực lượng nghĩa quân chỉ bao vây để yểm trợ, mà lực lượng đột phá vào các cơ quan bí hiểm chùa Nhạn Sơn vẫn là các tay cao thủ võ lâm.
Mã Như Long nói nhỏ với Hà Như Liên:
- Thế là lực lượng cần vương đã có kế hoạch đối phó với chùa Nhạn Sơn rồi. Chẳng biết bao giờ họ xuất quân.
Hà Như Liên nói:
- Rất tiếc là tiểu muội chưa lành bệnh để cùng quần hùng tiêu diệt bọn gian ác ở ngôi chùa đó.
Mã Như Long nói:
- Đây là một trận đại chiến! Hai lực lượng đụng nhau tất một còn một mất.
Hà Như Liên gật đầu:
- Đúng vậy! Từ trước đến nay chúng ta có giao tranh với lực lượng do thám Xuyên Sơn của địch, nhưng đó chỉ là những trận lẻ tẻ. Còn hôm nay lực lượng chúng ta mang đại binh đến chùa Nhạn Sơn là nơi hang ổ của chúng. Việc đó không phải dễ dàng.
Mã Như Long nói:
- Hiện có hai người trong nhóm Tây Sơn ngũ hùng đến đây than thở. Như vậy trại quân Buồng Tằm cách đây không xa lắm! Chúng ta cứ ra mặt hỏi thăm đường đến Phước Sơn tự cầu thuốc.
Hà Như Liên nói:
- Không nên. Tuy chúng ta cùng với Tây Sơn ngũ hùng một phe, nhưng trong lúc Bùi Thế Phương đang đau khổ vì tình, chúng ta không nên trêu tức.
Mã Như Long gật đầu, nói:
- Thế thì chúng ta còn chờ gì nữa mà không tiếp tục cuộc hành trình này.
o0o
Hai ngày sau Mã Như Long đưa Hà Như Liên đến trước cổng chùa Phước Sơn, nơi chân núi Hòn Yên.
Hai người còn đang ngắm cảnh, thì đằng xa có tiếng vó ngựa rập rồn. Tiếp đó một con bạch tuyết chở trên lưng một thiếu nữ áo trắng phi nhanh đến.
Hà Như Liên reo lên:
- Vũ Yến Linh.
Đúng vậy! Cô gái mới đến chính là Vũ Yến Linh nàng đi thi hành sứ mệnh của vị sư bá, liên hệ với các trại quân để điều động lực lượng yểm trợ.
Vừa nghe tiếng kêu của Hà Như Liên, nàng xuống ngựa, buông cương cho ngựa đi vào trong một mình, còn nàng chạy đến cầm tay Hà Như Liên, hỏi:
- Hà tỷ tỷ! Hà tỷ tỷ đến đây lúc nào, tiểu muội không biết để tiếp đón.
Mã Như Long không đợi Hà Như Liên đáp đời, bước tới, nói:
- Vũ tiểu thư! Tôi đưa Hà tiểu muội đến đây để cầu thuốc.
Hà Như Liên giới thiệu:
- Đây là Mã huynh của tiểu muội.
Vũ Yến Linh vui vẻ:
- Ồ! Mã Như Long đại huynh! Tiểu muội nghe danh lâu nay mới có dịp tiếp kiến đó. Chẳng hay Hà tỷ tỷ thọ thương nơi đâu?
Mã Như Long nói:
- Trong lúc giao tranh với bọn áo đen bịt mặt ở gò Vân Sơn bị chúng phóng ám khí có chất độc. Tại hạ cũng có thuốc giải độc nhưng không giải được tận gốc.
Vũ Yến Linh nói:
- Xin mời Mã huynh và Hà tỷ tỷ vào trong yết kiến Vũ sư bá rồi sẽ đàm luận việc chiến tranh.
Dứt lời, Vũ Yến Linh đưa Mã Như Long và Hà Như Liên đi vòng theo dãy hành lang, ra đến hậu liêu. Nàng mở cửa một căn phòng và nói với ra sau một bức màn:
- Kính trình sư bá! Yến Linh tiểu điệt đã trở về.
Có tiếng một lão nhân hỏi vọng ra:
- Sứ mạng hoàn thành không?
Vũ Yến Linh đáp:
- Có vài điều còn phải trình lại với sư bá. Hiện nay tại chùa Phước Sơn có hai quý khách đến yết kiến sư bá.
Tiếng lão nhân hỏi:
- Ai vậy? Khách từ đâu đến?
Vũ Yến Linh nói:
- Thưa sư bá, có Mã Như Long và Hà Như Liên đến đây xin yết kiến.
Lão nhân cười lớn:
- Ha ha!... Ha ha!... Hai quý nhân! Bần tăng đang ngưỡng mộ...
Vừa nói, lão nhân vừa vạch màn bước ra. Đó là Vũ Quốc Đạt, mà Hà Như Liên cũng như Mã Như Long đều đã có một lần gặp mặt trong trận chiến. Chính hòa thượng Vũ Quốc Đạt đã một lần cứu mạng Mã Như Long tại chùa Nhạn Sơn lúc trước.
Hòa thượng dẫn Mã Như Long và Hà Như Liên ra phòng khách, kéo ghế thân mật mời ngồi, hỏi thăm sức khỏe.
Mã Như Long nói:
- Tiểu điệt đến đây mục đích là đưa Hà Như Liên đi cầu thuốc giải độc, xin Vũ tiền bối vui lòng giải cứu.
Tiếp đó, Mã Như Long kể lại cuộc giao đấu với bọn áo đen bịt mặt bị ám khí...
Vũ Quốc Đạt bước xuống xem xét kỹ vết thương của Hà Như Liên, rồi nói:
- Đây là chất độc của một loại nọc rắn. Tuy quan trọng, nhưng giải đúng thuốc thì bệnh lành rất nhanh.
Hòa thượng liền gọi Vũ Yến Linh:
- Tiểu điệt! Hãy đưa Như Liên cô nương đến hậu liêu chuyên chữa gấp.
Vũ Yến Linh "dạ" một tiếng, bước vào dắt tay Hà Như Liên đi về phía sau chùa.
Hòa thượng nói với Mã Như Long:
- Vết thương Hà Như Liên chỉ trong vài hôm là lành hẳn, không có gì đáng lo!
Mã Như Long nói:
- Bạch hòa thượng! Được hòa thượng quan tâm thì còn gì quý hóa hơn.
Hòa thượng nói:
- Mã thiếu hiệp là tay hảo hán trong võ lâm, lại về với lực lượng cần vương thì điều đó mới là quý hóa.
Mã Như Long chắp tay xá hòa thượng một cái, khiêm tốn nói:
- Tiểu sinh thật không xứng đáng với lời khen ấy.
Hòa thượng nói:
- Vừa rồi bần tăng dò xét biết được chùa Nhạn Sơn là sào huyệt của bọn do thám Xuyên Sơn, chúng bắt Mai lão mẫu và Hà Như Liên đem về làm con tin. May mắn Mã thiếu hiệp đã giải cứu được Hà Như Liên tiểu thư rồi, còn Mai lão mẫu chưa biết chúng giam giữ nơi đâu. Vừa rồi tên tay sai Nguyễn Thân lại đưa người vào căn cứ của nghĩa quân dụ Mai chủ soái ra đầu hàng nếu không sẽ giết chết Mai lão mẫu. Vì tình mẹ con, Mai chủ soái ngày đêm đau khổ. Nếu chúng ta không giải cứu được Mai lão mẫu thì chắc Mai chủ soái không còn tinh thần chống giặc.
Mã Như Long chắp tay nói:
- Tiểu sinh cũng có nghe hòa thượng không quản thân già, đứng ra hô hào quần hùng kéo về chùa Nhạn Sơn để diệt trừ bọn gian ác. Tiểu sinh ước mong được tiền bối sai khiến.
Hòa thượng Vũ Quốc Đạt nói:
- Mọi việc đã sắp đặt xong, chỉ chờ ngày xuất phát. Tại chùa Nhạn Sơn có rất nhiều cơ mật, trận chiến phải vận dụng một số lớn cao thủ võ lâm mới chiến thắng nổi.
Mã Như Long nói:
- Hiện nay quần hùng đang ráo riết được tiền bối ra tay sai khiến. Xin tiền bối quyết định đại sự cho.
Trong lúc đang nói chuyện thì nàng Vũ Yến Linh bước vào, nói:
- Thưa bá phụ! Chất độc ngấm vào vết thương của Hà tỷ tỷ chính là loại thuốc độc của bọn Cờ Ty và Xả Thẩu ở vùng thổ dân này. Như vậy chưa chắc tên Lý Lạc Hoa đã chết trong thung lũng đèo An Khê.
Hòa thượng ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Tiểu điệt đã giải độc cho Hà Như Liên cô nương chưa?
Vũ Yến Linh nói:
- Bạch sư bá! Chỉ trong vài hôm nữa là bình phục.
Hòa thượng lại hỏi:
- Tình hình ở chùa Nhạn Sơn có tin tức gì không?
Vũ Yến Linh nói:
- Những người đem tin vừa về đến báo cho biết là chùa Nhạn Sơn vẫn im lìm, không có gì xao động.
Hòa thượng suy nghĩ, nói:
- Sao lạ vậy? Nơi đây là một sào huyệt do thám của địch, nhất cử nhất động của chúng ta đều không lọt ra khỏi tai mắt của chúng, thế mà ta huy động quần hùng tiêu diệt chùa Nhạn Sơn, chúng nó lại không hay biết hay sao? Như vậy tất nhiên chúng đang có âm mưu đối phó rồi.
Mã Như Long nói:
- Tiểu sinh đã một lần lọt vào ổ do thám của chùa Nhạn Sơn. Lực lượng của chúng ở đó có hơn ba trăm người thường trực, và những cơ quan trong đường hầm bố trí rất tinh vi. Nếu không thấy chúng dao động tức là chúng đang có âm mưu.
Hòa thượng Vũ Quốc Đạt nói:
- Ta giao cho Yến Linh và Hà Như Liên, lãnh sứ mạng tiên phong trong trận chiến này.
Mã Như Long gật gù, khoái chí:
- Hà... hà... lão tiền bối thật sáng suốt! Hai cô tiểu thư này mà hợp công thì đúng là "Song Anh nữ hiệp" kiếm pháp của hai vị cô nương ấy sẽ làm chấn động chùa Nhạn Sơn rồi!
Vũ Yến Linh nhìn Mã Như Long, nói:
- Song Anh nữ hiệp tuy được lãnh nhiệm vụ, nhưng phải có một lực lượng yểm trợ mới làm tròn trách nhiệm được.
Mã Như Long nói:
- Đằng sau Song Anh nữ hiệp còn có lực lượng Tây Sơn thất hùng thì còn lo gì nữa.
Hòa thượng Vũ Quốc Đạt cười lớn:
- Hay lắm!
Mấy ngày hôm sau, quần hùng từ miền sơn cước kéo xuống chùa Nhạn Sơn. Ngoài lực lượng võ lâm còn có các đội trưởng trong nghĩa quân cần vương kèo cờ, gióng trống theo sau yểm trợ.
Theo tin tức của Vũ Yến Linh và Hà Như Liên báo về thì chùa Nhạn Sơn vẫn im lìm, không thấy động tĩnh gì hết.
Mạnh Hùng dẫn nhóm Tây Sơn ngũ hùng đến yết kiến hòa thượng Vũ Quốc Đạt, xin mạo hiểm xâm nhập vào chùa để do thám.
Hòa thượng Vũ Quốc Đạt chấp thuận.
Đêm hôm ấy, quần hùng cắm trại ở một nơi lộ thiên, bốn mặt đặt trạm canh phòng để ngừa địch thủ nhân dịp đêm khuya đánh lén.
Gió lạnh căm căm, trời thấy lè tè, mây đen phủ kín cả núi rừng, tựa hồ trời sắp đổ mưa.
Quần hùng ai nấy đều có võ công, nhưng cảm thấy lạnh buốt, phải đốt lửa để sưởi ấm.
Mạnh Hùng nghĩ bụng:
- Hay hơn hết là ta dùng lời chiêu dụ bọn hòa thượng ở đó nên giao trả Mai lão mẫu trước đã. Nếu ta dùng sức mạnh giao tranh, nếu chúng bí thế hại mạng Mai lão mẫu thì hỏng mất.
Nhưng chàng lại nghĩ:
- Ta đến đó một mình, nếu bọn do thám chùa Nhạn Sơn hợp công giết ta thì sao? Có nên mạo hiểm chăng?
Chàng nhìn những đống lửa của quần hùng trong lực lượng cần vương đang đốt lên để sưởi ấm làm sáng rực một góc trời.
Tuy náo nhiệt như vậy, nhưng chùa Nhạn Sơn vẫn im lìm, không thấy một bóng người thấp thoáng.
Chàng đến trước cổng chùa, la lớn:
- Ta là Trương Mạnh Hùng, thủ lĩnh lực lượng Tây Sơn chống do thám, cùng các bạn hữu đến đây để có lời thỉnh cầu với hòa thượng chùa Nhạn Sơn.
Chàng cố tình vận hết sức lực để nói lên cho trong chùa nghe. Nhưng trong chùa vẫn im lặng như tờ, chẳng có một lời đáp lại.
Mạnh Hùng đưa tay ngoắc đám ngũ hùng theo sau, nói:
- Các hiền đệ hãy theo ta!
Tức thì Lâm Bình Tường, Quách Vĩnh Khương, Bùi Anh Khôi, Châu Thiên, Thanh Sơn đều mang trường kiếm xốc tới.
Cánh cổng chùa chưa cài then. Mạnh Hùng chỉ đẩy khẽ một cái đã bung ra ngay.
Chàng nói:
- Chúng ta có nên vào chăng?
Bùi Anh Khôi lướt tới:
- Như vậy là sư sãi trong chùa trốn hết rồi! Chúng ta cứ đi vào hễ gặp tên đầu trọc nào cũng giết hết.
Lâm Bình Tường cười ha hả:
- Bùi hiền huynh nói sư sãi trốn hết rồi thì làm gì còn có người trọc nào nữa mà chém giết?
Thanh Sơn nói:
- Ni cô ở đây không trọc đầu ư?
Châu Thiên nói:
- Đây là chùa tăng ni, làm gì có sư cô?
Mạnh Hùng nói:
- Chúng ta cứ tiến vào xem!
Vào khỏi cổng sơn môn, đi tới một đường bậc đá, xuyên qua sân trước vào đến điện tiền, đoàn người lại đi thẳng vào đại điện.
Trong điện chỉ có tượng Phật Như Lai rất nghiêm trang, dưới đất bao phủ một làn bụi mỏng.
Lâm Bình Tường hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ tăng ni trong chùa lại bỏ trốn thật ư?
Mạnh Hùng nói:
- Hãy bình tĩnh! Đây là một âm mưu!
Năm người bình tĩnh, lắng tai nghe, tất cả đều không có tiếng động, chỉ trừ tiếng lao xao của quần hùng bao vây ngoài khu rừng cổ thụ trước cổng chùa.
Thanh Sơn nói:
- Chúng ta nên đề phòng. Chúng đã bỏ chùa tức là đang mai phục bọn mình đấy.
Mạnh Hùng gật đầu:
- Cả một ngôi chùa lớn mà không có một bóng người, thật rùng rợn!
Năm người để ý nhìn bốn phía, vừa lắng tai nghe ngóng, vừa tiến bước vào trong. Họ đi qua hai tòa tu viện thì vào đến hậu điện.
Đột nhiên, Mạnh Hùng cùng Thanh Sơn dừng bước lại ra hiệu. Tất cả mọi người theo sau cũng đều dừng lại.
Mạnh Hùng trỏ tay vào gian phòng ở phía tây, rồi nhẹ bước đi về phía đó. Mọi người nối gót theo sau.
Bỗng nghe trong phòng này có tiếng người rên rỉ rất khẽ. Mạnh Hùng rút kiếm cầm tay, tiến đến. Chàng đưa tay đẩy cửa vào rồi khẽ tránh mình sang một bên đề phòng có người phóng ám khí.
Nhưng cánh cửa vẫn mở tự nhiên, trong phòng có tiếng rên đau đớn. Mạnh Hùng trố mặt nhìn vào thấy hai xác người đang quằn quại trên vũng máu, chứng tỏ là vừa bị thương.
Đến gần, Mạnh Hùng lấy làm lạ là hai người bị thương này chính là hai tên thổ dân vùng Ba Na tên Cờ Ty và Xả Thẩu. Hai tên này trước đây đã bỏ thuốc mê bắt Mai lão mẫu và Hà Như Liên.
Nhưng ai đã hạ sát chúng? Chẳng lẽ bọn chúng cùng một phe sát hại nhau?
Lâm Bình Tường bước tới dòm vào mặt hai tên do thám Xuyên Sơn này, lòng căm tức đâm bồi thêm cho mỗi đứa một nhát kiếm, kết liễu cuộc đời.
Bên cạnh căn phòng đó, phía trong vách tường lại có mấy thi thể nằm ngổn ngang. Thì ra bên trong có hai cái xác chết của hai cô gái bị chúng giết từ bao giờ, quần áo tơi tả.
Lâm Bình Tường trông thấy nổi giận:
- Đúng là nơi ở của bọn ác tăng rồi! Chúng ta phóng hỏa đốt chùa đi.
Mạnh Hùng nói:
- Không nên! Hiện nay Mai lão mẫu đang bị chúng cầm giữ trong chùa này. Chúng ta đốt chùa không sợ Mai lão mẫu chết hay sao?
Quách Vĩnh Khương nói:
- Chưa chắc chúng đã cầm giữ Mai lão mẫu nơi đây! Có thể chúng đã dời đi nơi khác rồi.
Châu Thiên nói:
- Chúng ta cứ tìm kiếm, lục lạo khắp nơi, chừng nào không tìm thấy Mai lão mẫu sẽ đốt chùa cũng chẳng sao?
Bùi Anh Khôi nói:
- Phòng ốc của ngôi chùa Nhạn Sơn rộng lớn thế này, lực lượng chúng ta chỉ có năm người thì làm sao lục soát cho hết. Mạnh Hùng tướng quân nên tăng cường một số cao thủ trong nghĩa quân đến đây tìm kiếm.
Mạnh Hùng nói:
- Chúng ta không nên đưa hết lực lượng phòng thủ của chúng ta vào đây. Chúng ta cần đề phòng âm mưu của đối phương.
Năm người lại tiếp tục đi hết các căn phòng để lục lạo, nhưng chỗ nào cũng trống rỗng không một ai cản trở cả.
Châu Thiên nói:
- Rõ ràng là chúng chuẩn bị tránh né một cuộc giao tranh với lực lượng sơn cước chúng ta đó.
Lâm Bình Tường nói:
- Như vậy là chúng đã dời lão mẫu đi nơi khác rồi. Chúng ta có tìm cũng vô ích.
Bỗng Mạnh Hùng nhìn Lâm Bình Tường nói:
- Chúng ta đã phạm một sai lầm rồi! Đáng lẽ chúng ta tra hỏi hai tên thổ dân người Ba Na trong lúc chúng đang hấp hối, có thể biết được nhiều việc cơ mật.
Bùi Anh Khôi nói:
- Đúng vậy! Lâm huynh chỉ có cái bệnh nóng nảy mà không nghĩ đến chuyện lợi hại gì cả.
Mọi người vừa trao đổi nhau đến đó đã nghe có tiếng bước chân của quần hùng từ bên ngoài rộn rã bước vào.
Mọi người chia nhau lục lọi khắp nơi...
Như thế tức là lực lượng nghĩa quân đã kéo nhau vào hết bên trong.
Thanh Sơn nói:
- Thế nào chúng ta cũng bị mắc kế vườn không nhà trống của địch rồi! Chúng để cho ta vào hết trong chùa, rồi dàn quân bao vây bên ngoài, làm sao chúng ta rút lui được?
Mạnh Hùng gật đầu nói:
- Tốt hơn chúng ta rút lui xuống núi sớm để bảo toàn lực lượng.
Giữa lúc ấy bỗng nghe từ lưng chừng đồi văng vẳng có tiếng la ó.
Chẳng mấy chốc, quần hùng bên ngoài đều xôn xao.
Mạnh Hùng kinh hãi, rảo bước ra cửa chùa thấy Na-Thòn mặt đầy máu tươi chạy về. Trên vai lão còn cắm một mũi tên sâu ngòm.
Lão la lớn:
- Mạnh Hùng tướng quân! Địch quân bao vây quanh chân núi rồi!
Thế là chúng ta tự lao đầu vào trong...
Mạnh Hùng thất kinh nói:
- Na-Thòn! Ngươi từ đâu đến đây?
Na-Thòn nhổ mũi tên trên vai, lấy thuốc giải độc đắp vào, nói:
- Hòa thượng Vũ Quốc Đạt chỉ huy lực lượng kháng địch, nhưng vì quân địch quá đông nên không giữ nổi, bị cắt làm hai đoàn lùi ra xa.
Lâm Bình Tường hỏi:
- Như vậy làm sao hiền huynh vào được nơi đây?
Na-Thòn nói:
- Tại hạ vâng lệnh hòa thượng lão nhân xông lướt vòng vây để báo tin cho tướng quân biết.
Bùi Anh Khôi nói:
- Chúng nó làm kế dụ địch! Chúng ta đã vào đây rồi thì còn nói gì nữa. Kẻ địch muốn bao vây để chúng ta chết đói trong chùa này.
Mạnh Hùng nói:
- Thế nào chúng ta cũng phải xuống núi để giải vây! Chẳng lẽ chịu bó tay sao?
Na-Thòn nói:
- Quân giặc tuy đông, nhưng lực lượng chúng ta còn một bộ phận bên ngoài. Nếu chúng ta đánh vào hai mặt có thể phá vây được.
Lâm Bình Tường nói:
- Bọn thầy chùa ở đây âm mưu quá quắt. Chúng ta nổi lửa đốt chùa rồi xông ra cùng bọn chúng sống mái.
Quần hùng đồng reo to:
- Phải đấy.
Mạnh Hùng xua tay:
- Hiện giờ Mai lão mẫu còn bị bọn chúng kiềm chế, chúng ta không nên có những hành động áp bức có hại đến sinh mạng của Mai lão mẫu.
Mọi người nghĩ lại thấy lời nói của Mạnh Hùng là đúng, nên đồng thanh đáp:
- Phải đấy! Vậy chúng ta phải tìm lối thoát thân.
Mạnh Hùng nói:
- Bây giờ cần điều động anh em xông ra bằng cách nào nhờ Thanh Sơn tướng quân có ý.
Thanh Sơn thấy Mạnh Hùng nhường quyền chỉ huy cho mình trong cơn nguy biến, liền dõng dạc tuyên bố:
- Các vị bằng hữu hãy nghe đây! Chúng ta chia quân ra làm bốn mặt để xuống núi. Chúng ta cốt sao chỉ xông ra ngoài vòng vây, không nên lâm chiến.
Mạnh Hùng nói:
- Phía nam là mặt tiền có đường lớn, địch quân bao vây nhiều, bọn ngũ hùng chúng ta chiến đấu ở mặt đó. Còn các mặt khác giao cho các đội trưởng.
Dứt lời, Mạnh Hùng cầm kiếm, rảo bước xuống núi.
Quần hùng thấy chàng đi tiên phong đều reo hò tự oai rồi chia ra bốn mặt kéo xuống núi.
Mạnh Hùng đi được vài dặm, bỗng nghe tiếng thanh la vang lên, rồi đột nhiên từ trong rừng cây tên bắn ra như mưa. Chàng đã phòng bị từ trước nên múa kiếm vù vù tiếp tục gạt tên, tiến bước.
Đằng sau, chàng lại nghe phát ra những tiếng rào rạc, thỉnh thoảng vang lên những tiếng thép, chứng tỏ các cao thủ trong quần hùng đang cố tranh thủ mở rộng vòng vây tiến ra.
Tuy nhiên, lực lượng nghĩa quân có hơn hai trăm người, còn lực lượng quân địch đông gấp mười lần, không thể nào chiến thắng nổi.
Lực lượng nghĩa quân bị cầm chân không tiến ra được, và lần lượt bị thương tích quá nhiều.
Mạnh Hùng thở dài than:
- Giả tỷ có một mình ta bị vây hãm thì ta đã mở vòng vây thoát ra rồi, ngặt vì đây là lực lượng cần vương mà ta là người lãnh trách nhiệm xung phong, không thể bỏ mặc họ được.
Tiếng trống mỗi lúc một dồn dập! Địch quân đánh dồn lên bốn mặt.
Nhưng sau một lúc, tiếng trống im bặt. Quần hùng bàn tán xôn xao.
- Tiếng trống dứt rồi, chắc là quân địch sắp tràn lên.
Có người nói:
- Chúng xông lên càng hay. Bọn ta sẽ chém giết một trận tơi bời, còn hơn là chết đói, chết khát.
Có người nói:
- Dễ gì mà chết đói! Hễ bọn chúng xông lên thì bọn ta tràn xuống.
Châu Thiên nói:
- Chúng ta nóng lòng tìm Mai lão mẫu nên sa vào độc kế của địch quân. Họ định vây hãm bọn ta ở đây. Đêm nay mà không thoát ra được, phải nhịn đói một ngày một đêm thì anh em đâu còn sức lực để chiến đấu.
Mạnh Hùng nói:
- Đúng vậy! Chúng ta phải chọn lấy hai trăm võ lâm cao thủ đặc biệt mở đường trong đêm nay. Trước hết đánh cho rối loạn trận địa rồi sẽ ùa xuống.
Thanh Sơn nói:
- Tôi cũng nghĩ chỉ còn kế hoạch đó.
Giữa lúc đó, nơi lưng chừng sườn núi lại có tiếng trống thúc vang lên. Tiếp theo có chừng ba trăm người xông lên núi.
Quần hùng nổi giận la hét om sòm, cầm vũ khí nhảy ra quyết chiến. Nhưng những người xông lên không phải thực tâm chiến đấu mà chỉ làm cho trận chiến dao động rồi lui xuống núi.
Quần hùng buông khí giới ngồi nghỉ thì trong khoảnh khắc lại nghe có tiếng trống thúc vang trời. Nhưng họ cũng chỉ chiến đấu cầm chừng rồi lại rút lui.
Châu Thiên nói:
- Đây là kế của địch dùng làm quấy rối cho chúng ta mỏi mệt, không để cho chúng ta nghỉ ngơi. Ta phải có phương pháp đối phó.
Mạnh Hùng nói:
- Đúng vậy! Xin Châu tướng quân có biện pháp gì giãi bày.
Châu Thiên nói:
- Chúng ta sắp đặt một ít người canh chừng. Nếu thấy quân địch tràn lên thì làm ra vẻ chiến đấu, còn những người khác thay nhau nghỉ ngơi, đừng đếm xỉa gì đến họ.
Thanh Sơn nói:
- Chúng ta chuẩn bị và lựa chọn năm sáu mươi anh em có sức khỏe, chờ vào khoảng nửa đêm, nếu địch quân tràn lên tấn công thì chúng ta nhân cơ hội lộn xộn đó tràn xuống.
Mạnh Hùng nói:
- Hay lắm! Xin tướng quân truyền cho các thuộc hạ biết rõ, nên nhân lúc địch tấn công lộn xộn thì tràn ra ngoài.
Mạnh Hùng đi tuần trên núi, và ghé lại thăm các chiến hữu đang bị thương.
Sau một thời gian không đầy nửa giờ, Thanh Sơn về báo cho biết đã lựa chọn hơn bảy mươi võ sĩ toàn là những tay cao thủ võ lâm. Dù địch quân có đông gấp mười lần cũng không kềm chế nổi.
Mạnh Hùng phấn khởi, đi theo Thanh Sơn đến phía tây sườn núi thì thấy đã có sẵn bảy tám mươi người, hàng ngũ chỉnh tề, ý chí mạnh mẽ, chờ xuất quân.
Mạnh Hùng nói:
- Các vị hãy ngồi nghỉ một chút. Chúng ta chờ đến đêm khuya hãy cùng địch quân một trận tử chiến.
Lúc này trời mưa lâm râm! Gió lạnh và tối trời. Trong chùa tuy nước uống đã hết, nhưng nhờ có nước mưa nên quần hùng không đến nỗi khó chịu.
Châu Thiên nói:
- Tuy trời có trăng, nhưng mây đen phủ kín, thật là tiện lợi cho việc giải vây.
Trong lúc bốn bề đang yên lặng, không một tiếng động. Trong chùa Nhạn Sơn quần hùng đông nghẹt. Đột nhiên, từ dưới chân núi hàng đám người áo đen kéo đến.
Lần này nhân lúc tối trời, địch quân thật sự tấn công chứ không phải để phô trương thanh thế như mấy lần trước.
Mạnh Hùng nói:
- Chúng ta xông xuống!
Rồi chàng vung kiếm theo hướng bắc lao mình chạy xuống.
Hơn bảy mươi người xung phong đi đầu. Họ chạy tràn xuống một dặm nhưng không thấy sự cản trở nào của địch quân.
Thanh Sơn thấy vậy đốt một tiếng pháo lệnh, ra hiệu cho tất cả mọi người cùng theo xuống.
Mạnh Hùng đi đầu, đang chạy bỗng bàn chân đau nhói lên. Chân chàng bị một mũi đinh sắt đâm thủng. Chàng lập tức nhảy vọt lên cao, rồi hạ mình xuống một gốc cây.
Bỗng nghe Châu Thiên cũng la lên:
- Không xong rồi! Dưới đất có chông sắt.
Bàn chân mọi người đều dẫm vào những đinh nhọn xuyên thủng, không chịu nổi.
Mấy mươi người đi đầu tiếp tục mạo hiểm xông xuống. Đột nhiên có tiếng la khủng khiếp:
- "Ôi chao!".
Rồi có nhiều người té xuống hố!
Trong các lùm cây rậm quân địch đã phục sẵn. Những mũi trường thương phóng tới tấp! Những tiếng ré thất thanh vang lên rung động cả màn đêm.
Châu Thiên la lớn:
- Mạnh Hùng tướng quân! Mau truyền lệnh cho anh em lui ngược trở lên núi.
Mạnh Hùng thấy tình thế này biết chắc địch quân đã bố trí sẵn dưới chân núi, nếu cứ liều lĩnh tràn xuống thế nào cũng bỏ mạng.
Chàng nhảy chuyền từ ngọn cây này đến ngọn cây khác tung kiếm đâm vào các tên áo đen đang phóng trường thương. Chàng đâm chết hơn mười mấy tên, cứu sống được một số hơn hai mươi quần hùng rơi xuống hố.
Quần hùng trông ra bầu trời tối đen như mực, lại sợ dưới đất có gài chông nên rụt rè không dám giao đấu, phải phóng mình nhảy trở lại ngược về đỉnh núi. Cũng may, quân địch không thừa cơ hội đuổi theo.
Quần hùng khi rút về chùa, thắp đèn đuốc lên để xem xét thương thế thì trong số mười người đã có hơn bảy tám người bị đạp chông sắt, máu chảy đầm đìa. Ai nấy uất hận, nghẹn ngào.
Châu Thiên nói với Thanh Sơn:
- Vừa rồi chúng đánh trống khua chiêng biểu dương uy thế chỉ là để cắm những chiếc chông sắt này đây.
Bấy giờ Na-Thòn qua một thời gian vết thương đã bình phục, chàng gọi Mạnh Hùng nói:
- Mạnh Hùng tướng quân! Làm việc lớn không nên câu nệ tiểu tiết. Bên địch đã bố trí thủ đoạn hiểm độc như vậy nếu muốn toàn thể anh em rút lui vô sự thì không được đâu. Công việc lo nghĩ ngày đêm cũng chỉ để làm sao giải cứu cho được Mai lão mẫu. Đại sự là ở chỗ đó. Việc này xin công tử một mình gánh lấy trọng trách.
Mạnh Hùng nghe nói không hiểu ý, hỏi lại:
- Na-Thòn nói vậy là có ý gì?
Na-Thòn nói:
- Tại hạ biết tướng quân là người trọng nghĩa chẳng chịu bỏ mặc anh em! Nhưng nếu chúng ta cùng ở đây mà chết thì có phải vô ích không. Hơn nữa Mai chủ soái đang cần những người có bản lĩnh như tướng quân mới cứu được.
Mạnh Hùng cười lớn:
- Té ra Na-Thòn hiền huynh muốn tại hạ xuống núi một mình để chạy trốn. Việc này xin đừng nhắc tới nữa. Chúng ta sống chết có nhau, trong lúc lâm nguy đâu thể bỏ.
Na-Thòn nói:
- Mạnh Hùng tướng quân là một danh tướng, tất nhiên hiểu rõ lẽ quyền biến. Hôm nay tướng quân rời khỏi nơi đây, nhưng ngày mai tướng quân lại là một cứu tinh của đám người đang bị vây hãm trên núi này.
Hà Như Liên nói:
- A! Có lẽ Na-Thòn hiền huynh muốn bảo tại hạ tìm viện binh giải cứu chăng?
Na-Thòn nói:
- Đó là chuyện cơ mật trong binh pháp.
Mạnh Hùng làm thinh, nét mặt trầm ngâm suy nghĩ.
Giữa lúc đó nơi phía nam chân núi có tiếng la hét rộn ràng, và có tiếng binh khí chạm vào nhau lẻng kẻng.
Tiếp theo bốn núi đều loạn động, địch quân rút hết khỏi sườn đồi dồn xuống chân núi.
Na-Thòn reo lên:
- Đúng rồi! "Song Anh nữ hiệp" đã đến.
Mạnh Hùng hỏi:
- Có phải lực lượng tiếp viện của ta không?
Na-Thòn nói:
- Hòa thượng Vũ Quốc Đạt đã điều động hai tay nữ kiếm đến giải vây đó.
Mạnh Hùng nói với Châu Thiên và Thanh Sơn:
- Nếu đã có Vũ Yến Linh và Hà Như Liên đến giải vây thì chúng ta cũng nên điểm quân tiếp ứng.
Châu Thiên gật đầu:
- Mạnh Hùng tướng quân ra lệnh cho quần hùng chia ra bốn mặt tràn xuống núi giao tranh.
Mạnh Hùng nói lớn:
- Xin mời anh em cùng chúng tôi xuống núi.
Lúc này trời tạnh mưa. Tuy gió lạnh nhưng mây núi rất ít, ánh trăng khuya chiếu qua cành cây kẽ lá, tạo nên một quang cảnh êm đềm.
Sau khi Mạnh Hùng chia quân bốn mặt, chạy xổ xuống núi thì quả nhiên ở chân núi địch quân cũng đang chia quân vây đánh hai vị tiểu thơ, nhưng cũng là hai tay kiếm thượng thặng giang hồ.
Đó là nàng Vũ Yến Linh và Hà Như Liên. Hai nàng này được hòa thượng Vũ Quốc Đạt giao cho trách nhiệm tiên phong. Hai người này đã vào ra Nhạn Sơn tự mấy lần, hạ sát hai tên Cờ Ty và Xả Thẩu, sau đó theo đường hầm khám phá các cơ quan trong cổ tự, rồi trở ra liên hệ với lực lượng bản doanh.
Tuy vậy, các tăng ni và bọn do thám áo đen ở chùa Nhạn Sơn đều không hay biết gì hết.
Lần này, hai nàng lại xuất hiện đốt phá vòng vây để diệt trừ bọn gian ác và mở đường cho lực lượng quần hùng xuống núi.
Hai thanh kiếm của hai cô gái cần vương đi đến đâu thì địch quân mất mạng đến đó, làm cho bọn địch khiếp vía phải dồn hết lực lượng ở sườn đồi để bao vây.
Tuy nhiên, hai cô gái Song Anh nữ hiệp thân pháp nhẹ nhàng, chập chờn như hai cánh bướm, lúc thì thoăn thoắt trên cành cây, lúc nhảy chuyền trên các mỏm đá, không ai chống cự nổi.
Tên thủ lĩnh áo đen bịt mặt của đội do thám Xuyên Sơn thấy thân pháp và kiếm thuật của hai cô gái nổi giận hét bọn thủ hạ hơn hai mươi tên áo đen bịt mặt dùng trường thương áp lại bao vây. Những mũi trường thương được sử dụng trong tay bọn cao thủ giang hồ, nên rất lợi hại.
Vũ Yến Linh, cô gái áo trắng mặt tươi như hoa, múa gươm vun vút, quất mạnh lưỡi kiếm vào những yếu huyệt của đối phương làm cho những tên này bối rối, không dám khinh thường.
Chỉ một thanh kiếm Vũ Yến Linh đã làm cho các cao thủ khiếp sợ rồi, huống chi nàng lại hợp công với Hà Như Liên, cô gái áo hồng, có một kiếm pháp cực kỳ ảo diệu.
Nếu kiếm pháp của cô gái áo trắng chỉ khống chế những ngọn trường thương của địch, thì kiếm pháp của cô gái áo hồng lại tuyệt kỹ hơn. Nàng dùng chiêu thức gia truyền "Phá liên thức" điểm mũi kiếm vào cổ tay đối thủ. Bất luận một danh thủ nào đưa mũi trường thương vào người nàng, tức thì ré lên to một tiếng, thanh trường thương rơi xuống đất, và ôm cổ tay bỏ chạy.
Chỉ giao tranh độ vài mươi hiệp, hai cô gái áo trắng và áo hồng đã đánh rơi hơn mười cây trường thương, và đâm chết ba đối thủ bịt mặt.
Quần áo hai cô gái bắt đầu bị dính máu của địch ở chiến trường.
Trong lúc hai cô gái đang biểu diễn những tuyệt chiêu thì phía sau hai nàng lại có một chàng trai theo sau yểm trợ. Chàng trai này chính là Mã Như Long, một tay phóng phi tiêu tuyệt kỹ.
Mã Như Long không đi dưới đất mà chỉ phóng mình đáp trên cành cây, chuyền từ chỗ này đến chỗ khác, và khi chàng vung tay một cái thì đương nhiên một xác người rơi vũ khí, ngã gục xuống.
Chính vì vậy mà chiến trận luôn luôn phát ra những tiếng rú rùng rợn của tử thần.
Khi những tên áo đen bịt mặt cầm trường thương bị chết và bị thương quá nửa, tên thủ lĩnh bịt mặt lại hét lên một tiếng, ra lệnh cho đoàn người áo đen xông tới, đón hai cô gái lại giao tranh, không cho hai nàng tiến lên núi.
Vũ Yến Linh nổi giận nói:
- Ta không muốn sát hại các ngươi tại sao các ngươi lại bắt buộc ta phải tàn nhẫn?
Một tên áo đen nói:
- Đừng tự phụ! "Mãnh hổ nan địch quần hồ". Dù ngươi có cao siêu đến đâu cũng không thể phá tan trận chiến này được. Hãy giữ mình.
Vừa nói, gã vừa phất tay một cái, tất cả bọn áo đen cầm thiết côn lướt đến điểm vào những yếu huyệt của Vũ Yến Linh như những mũi tên tua tủa đâm tới.
Vũ Yến Linh búng chân nhảy lùi lại một bước, tức thì một làn hồng quang lướt tới, mũi kiếm loang loáng điểm vào một lúc ba cổ tay của ba tên áo đen bịt mặt, làm cho ba tên này chỉ kịp ré lên một tiếng. Ba cây thiết côn rơi xuống đất. Một trong ba gã này chưa kịp lùi lại thì bị làn khói trắng lướt tới dí mũi kiếm vào mụng kết liễu một sinh mạng của đối phương.
Tên thủ lĩnh áo đen bịt mặt giận run người, nhưng lại sợ kiếm pháp của hai cô gái, không dám huy động bọn thuộc hạ xáp chiến.
Giữa lúc đó từ trên đỉnh núi lực lượng quần hùng đổ xuống đánh thẳng vào vòng vây của địch.
Để giữ thế trận, gã áo đen bịt mặt ra lệnh cho lực lượng quân binh quay lưng lại giao chiến, nhất định không cho quần hùng lọt ra khỏi vòng vây một người nào.
Vũ Yến Linh và Hà Như Liên rảnh tay, thong thả bước dần lên sườn núi.
Hà Như Liên nói:
- Chúng ta không cần giao tranh với chúng nó. Tất cả quần hùng nên rút lui lên chùa.
Mã Như Long vừa đến nơi, gọi Mạnh Hùng nói nhỏ:
- Chúng ta đã có kế hoạch rút lui rồi, không cần giao tranh.
Mạnh Hùng thấy Vũ Yến Linh và Mã Như Long đến tăng cường tác chiến làm cho lực lượng đối phương tan tác, lòng phấn khởi, nói:
- Tại sao chúng ta không thừa thắng giải vây?
Vũ Yến Linh nói:
- Không cần giải vây! Chúng ta đánh chùa Nhạn Sơn không phải để tiêu diệt lực lượng của địch, mà để giải cứu Mai lão mẫu. Xin quý vị bảo tồn sức lực, trở về chùa đàm đạo.
Quần hùng thấy hai cô gái vừa tham chiến đã đánh cho địch quân thất điên bát đảo, nên khi nghe Vũ Yến Linh nói, mọi người đều tỏ vẻ tin tưởng, nói:
- Đã có "Song Anh nữ hiệp" thì việc giải vây chùa Nhạn Sơn lúc nào chẳng được. Chúng ta cứ trở về chùa nghỉ ngơi đã, để mặc cho địch canh gác đêm nay dưới chân núi.
Chỉ chốc lát, quần hùng đã rút lên đỉnh núi, chen chúc vào các dãy hành lang chùa Nhạn Sơn chật ních.
Bấy giờ mọi người đều bao vây xung quanh hai cô gái để tỏ thiện cảm.
Mã Như Long nói:
- Chúng ta có thể ra khỏi chùa này không cần phải giải vây.
Quần hùng kinh ngạc hỏi:
- Công tử có phép đằng vân giá võ ư?
Hà Như Liên và Mã Như Long đã một lần theo dõi tên "Thiết bài sứ giả" vào đường hầm, hiểu rõ mọi cơ quan bí ẩn trong chùa, nên biết rõ quần hùng có thể theo đường hầm bí mật đó ra ngoài khỏi cần giao tranh với địch.
Mã Như Long nói:
- Đã một ngày một đêm giao tranh với địch, quần hùng đã kiệt sức rồi, xin mời quý vị tự tiện nghỉ ngơi. Tại hạ xin phép dẫn người đi lấy lương thực và nước uống đem về đây.
Mọi người nghe nói vỗ tay reo hò:
- Hay lắm! Nhưng Mã công tử lấy đâu ra những thứ đó.
Mã Như Long đưa tay ra vẫy Hà Như Liên và Vũ Yến Linh theo mình. Hai cô gái hiểu ý bước theo.
Nhóm Tây Sơn ngũ hùng cũng bước tới xin yểm trợ.
Mã Như Long nói:
- Xin quý vị theo tôi.
Chàng phóng mình ra trước sân chùa đến ngôi cổ tháp đưa tay đẩy tấm bia đá ra và nắm tay Hà Như Liên bước xuống đường hầm, nơi mà chàng đã theo đuổi tên "Thiết bài sứ giả" hôm trước.
Vũ Yến Linh cũng cầm tay Hà Như Liên bước xuống.
Lâm Bình Tường, Bùi Anh Khôi và Quách Vĩnh Khương đều ngạc nhiên, không ngờ Mã Như Long thông thạo từng đường đi nước bước trong ngôi chùa này.
Đường hầm ngoằn ngoèo trong đỉnh núi, tuy mùa mưa nhưng ở đây rất khô ráo, và sạch sẽ. Mã Như Long trở lại làm những động tác của chàng đã khám phá được. Chàng cũng đến từng khúc quanh, dậm chân lên mặt đá, các cửa phòng đều mở ra, bên dưới vẫn còn đèn sáng.
Cuối đường hầm là những căn phòng lớn, dành làm chỗ nghỉ ngơi cho lực lượng do thám trong chùa.
Những căn phòng này hôm nay không có người ở, nhưng bọn chúng chất đầy lúa gạo và thức ăn. Như vậy chứng tỏ bọn áo đen bịt mặt và các tăng ni đã dọn dẹp đồ đạc trong chùa chứa vào các phòng bí mật này.
Lâm Bình Tường và Bùi Anh Khôi la lớn:
- Chúng ta hết sợ đói khát rồi!
Tiếng la của hai người vang dội vào vách đá. Mã Như Long nói:
- Trước nhất, chúng ta lấy thức ăn và gạo đem lên cho quần hùng nấu nướng đã.
Thế là tiếng vò gạo, tiếng chum tương, tiếng hũ mắm được khuân lên khỏi hầm.
Lâm Bình Tường lục lạo khắp nơi, phát hiện trong một phòng có hơn mười cô gái mơn mởn đào tơ, đang bị nhốt trong đó.
Mã Như Long dùng mũi kiếm chặt đứt dây khóa, thả các cô gái ra, nhưng cô nào cũng mê man vì bị ngộ độc, không bước đi được.
Hà Như Liên cố ý tìm Mai lão mẫu, nhưng nàng đã thất bại, vì không thấy Mai lão mẫu đâu cả.
Nàng nói với Vũ Yến Linh:
- Thế là chúng nó đã đưa lão mẫu đi nơi khác rồi. Có lẽ giờ này bà ở trong dinh Nguyễn Thân cũng không chừng.
Vũ Yến Linh nói:
- Hôm qua tiểu muội đã gặp tên Xả Thẩu và Cờ Ty ở trong phòng này. Bọn chúng giao nhiệm vụ canh phòng kho lương thực này cho hai tên thổ dân đó. Khi gặp mặt, Na-Thòn đã nổi giận giết chết, kéo xác bỏ ở phòng trên.
Hà Như Liên nói:
- Lực lượng do thám của chúng quá đông, nhưng bọn Xuyên Sơn chỉ là một bộ phận nhỏ.
Vũ Yến Linh gật đầu:
- Nếu chúng ta không khám phá được sào huyệt của chúng làm sao thấy được tổ chức quy mô này.
Hai người đang nói chuyện thì nghe Lâm Bình Tường và Bùi Anh Khôi la lên:
- Ôi! Buồn ngủ gặp chiếu manh! Chúng ta đang đói khát thì gặp mấy vò rượu này cũng đỡ buồn.
Mã Như Long nghe nói chạy lại hỏi:
- Có rượu hả! Tốt quá! Tại hạ đang thèm rượu đây.
Ba người khuân ra sáu vò rượu, thơm bát ngát.
Lâm Bình Tường mở nút, lấy tay vốc rượu đưa lên miệng nếm rồi la lớn:
- Đúng là rượu Đồng Phó rồi! Chúng tích trữ quá nhiều.
Mã Như Long lượm được một cái bát bể múc lên một bát, uống một hơi, đắc ý nói:
- Rượu bọt Đồng Phó! Lâm huynh nhận xét không lầm! Rượu này cất đã lâu, vừa ngon vừa dịu.
Hà Như Liên đã thấy Mã Như Long múc rượu uống ừng ực, nói:
- Mã huynh! Coi chừng chúng nó bỏ chất độc.
Bùi Anh Khôi nói:
- Nếu có chất độc chúng không giấu kỹ ở đây. Chúng ta đừng sợ! Và lại Vũ nương có thuốc giải độc, lo gì.
Lâm Bình Tường nói:
- Hãy gọi Mạnh Hùng đại huynh xuống đây cùng uống.
Hà Như Liên nói:
- Rượu quá nhiều, chúng ta nên đem lên thết đãi quần hùng một bữa tiệc.
Tất cả ồ lên khen:
- Đúng rồi! Hà cô nương quả có sáng kiến! Chúng ta làm tiệc! Bữa tiệc có vô tiền khoáng hậu! Bữa tiệc có quân giặc canh gác để cho quần hùng vui chơi! Ha... ha...
Quách Vĩnh Khương nói:
- Nhà chùa chứa rượu, nhốt con gái... ôi! Cổ kim hy hữu!
Mã Như Long nói:
- Có rượu tất phải có thịt, không thể mở tiệc với mấy vò tương mắm này. Chúng ta phải tìm cho ra! Tại hạ đoán chắc là chúng còn cất giấu đâu đây.
Lâm Bình Tường cười ha hả, nói:
- Mã huynh muốn thưởng thức thịt người không? Những cô gái mơn mởn đào tơ kia...
Vũ Yến Linh hét lên:
- Lâm huynh! Đừng nói bậy trong nhà Phật.
Mã Như Long nói:
- Các cô đang mê man, chúng ta đóng cửa phòng lại! Lúc nào tỉnh lại chúng ta sẽ thả các cô ra.
Mọi người tỏ ý đồng tình.
Chẳng bao lâu, Mã Như Long lục lạo bắt gặp mấy vò thịt muối. Chàng reo lên:
- Đây rồi! Có thịt rồi!
Lâm Bình Tường chạy đến, hỏi:
- Thịt gì vậy?
Bùi Anh Khôi đưa mũi vào hít hít mấy cái:
- Không phải thịt chó.
Mã Như Long cười lớn:
- Bùi huynh có rành ngửi mùi thịt chó không?
Quách Vĩnh Khương nói:
- Cũng được, miễn không phải thịt người là tốt rồi! Chúng ta đem hết lên chùa cho quần hùng đánh chén.
Vũ Yến Linh "hừ" một tiếng nói với Hà Như Liên:
- Coi chừng mấy anh chàng này biến thành bọn ác tăng hết.
Hà Như Liên nói với Mã Như Long:
- Mã huynh! Vũ tỷ tỷ lưu ý Mã huynh về tính tình đấy.
Lâm Bình Tường cười lớn:
- Hôm nay chúng ta mở đại tiệc chúc mừng đôi "Song Anh nữ hiệp".
Tiếng cười của mọi người reo vang!
Bùi Anh Khôi nói:
- Còn chúc mừng nhiều nữa.
Quách Vĩnh Khương nói:
- Phải rồi! Chúc mừng hai sợ chỉ đỏ. Một sợi cho Vũ Yến Linh và Trương Mạnh Hùng, một sợi cho Hà Như Liên và Mã Như Long.
Hai cô gái nghe nói e thẹn, quay mặt đi nơi khác.
Lâm Bình Tường nói nhỏ với Quách Vĩnh Khương:
- Nhưng cũng là một bữa tiệc chia buồn cho Bùi Thế Phương. Bùi Anh Khôi đã có một lần tâm sự với Bùi Thế Phương, biết rõ mối tình ngang trái này, nên khi nhắc đến nguồn vui của Hà Như Liên và Mã Như Long họ cũng không quên mối sầu của người bạn thân trong Tây Sơn ngũ hùng.
Lâm Bình Tường hỏi Quách Vĩnh Khương:
- Bùi Thế Phương sao mấy hôm nay vắng mặt?
Quách Vĩnh Khương thở dài:
- Anh chàng si tình đó đang thả gót phiêu du đó đây, không còn màng đến chuyện đấu tranh trong nhiệm vụ.
Lâm Bình Tường cũng buồn bã, thở dài:
- Tội nghiệp! Nhưng tại sao Bùi Thế Phương lại theo đuổi làm gì mối tình ngang trái ấy cho khổ tâm?
Quách Vĩnh Khương nói:
- Lâm huynh chưa biết yêu đương sao? Tình yêu đâu phải chuyện đơn giản. Nó thuộc về lĩnh vực cảm tính chứ đâu phải lý tính. Không thể đem lý trí ra để khống chế tình yêu.
Lâm Bình Tường lắc đầu, chán ngán:
- Như vậy rồi biết làm sao? Chẳng lẽ Bùi Thế Phương suốt đời ôm cây si để đau khổ nhìn hạnh phúc của người khác?
Quách Vĩnh Khương nói:
- Bùi Thế Phương đang đau khổ vì chàng trai đó còn nhiều nước mắt. Phải đợi cho nước mắt anh chàng đó vơi đi thì mới trút được mối hận lòng.