11. MƯU KẾ KHÔNG THÀNH
Đã hai tuần trôi qua...
Từ ngày đốt chùa Nhạn Sơn đến nay Mạnh Hùng và Mã Như Long đêm nào cũng mặc quần áo dạ hành lén lút đi khắp nơi trong dinh Thống đốc, nhưng chưa tìm ra tung tích nơi giam giữ Mai lão mẫu.
Mã Như Long và Mạnh Hùng nhờ có đường hầm bí mật ở chùa Vân Sơn tá túc ban ngày nên rất tiện lợi cho việc ẩn thân.
Một đêm tối trời, Mã Như Long và Mạnh Hùng tình cờ phát hiện một bóng đen từ phía rừng nhỏ đi ra. Hắn như một con chim bay nhanh về phía dinh Thống đốc Nguyễn Thân.
Mạnh Hùng nói với Mã Như Long:
- Hôm nay gặp được cơ hội tốt đó.
Mã Như Long gật đầu. Hai người phóng mình trong bóng tối, theo sau bóng đen bịt mặt.
Bước chân của bóng đen thoăn thoắt, chỉ nháy mắt, hắn đã nhảy qua bờ tường, biến vào trong dinh mất dạng.
Mạnh Hùng nói nhỏ với Mã Như Long:
- Thân pháp của tên áo đen bịt mặt này sao thấy hơi quen quen.
Mã Như Long nói:
- Thường thường bọn bịt mặt hãy có những hành vi đen tối. Không chừng nó lại là người quen biết của chúng ta.
Hai người co chân nhảy lên đầu tường, đưa mắt quan sát, rồi đu mình phóng lên mái ngói.
Bốn bề vắng lặng, không một tiếng động nào...
Ánh đèn trong các phòng đều tối đen. Bọn lính gác ôm nhau ngồi ngủ gật.
Mã Như Long nhìn khắp nơi, nói với Mạnh Hùng:
- Tên áo đen bịt mặt đó biến mất rồi ư?
Mạnh Hùng nói:
- Có lẽ là bọn tay chân của Nguyễn Thân. Chúng vào đàm đạo ở nội thất, hoặc đưa tin tức gì đây.
Mã Như Long nói:
- Chúng ta vào nội thất xem sao?
Hai người lại chuyền mái ngói đi về phía sau đại sảnh đường. Ở đây có một căn phòng có ánh đèn rọi ra leo lét.
Mạnh Hùng đến nơi, úp mặt nhìn xuống, qua một kẽ hở của một viên ngói bể, thì thấy Nguyễn Thân và Ngọc Giai phu nhân đang trò chuyện với nhau, bên cạnh có hai cô gái đang hầu hạ.
Nguyễn Thân nói:
- Vừa rồi bọn cần vương kéo xuống đánh chùa Nhạn Sơn bị lực lượng ta bố trí kế "không thành" vây hãm, tưởng có thể tiêu diệt được bọn chúng, ngờ đâu chúng lại tìm được lối bí mật nào đó rút lui khỏi vòng vây một cách an toàn.
Ngọc Giai phu nhân nói:
- Nghe như chúng còn trở lại đốt chùa?
Nguyễn Thân gật đầu:
- Chúng đốt chùa, nhưng mới cháy một góc nhỏ. Lực lượng do thám của ta đã cứu chữa được nên không thiệt hại mấy.
Ngọc Giai phu nhân nói:
- Lòng người hướng về phong trào cần vương quá đông, tiện thiếp e rằng việc làm của đại quan khó khăn lắm.
Nguyễn Thân nói:
- Phu nhân chớ lo! Tuy phong trào cần vương có mạnh thật nhưng chúng nó làm sao chống lại với súng đồng, đại bác, tàu chiến của người Tây phương. Bất quá chúng nó chỉ lợi dụng núi rừng, nơi chúng ta không thể sử dụng vũ khí tối tân, để bảo tồn thực lực mà thôi. Trước sau gì chúng nó cũng bị tiêu diệt.
Ngọc Giai phu nhân nói:
- Tiện thiếp đã mấy lần giáp mặt Mai lão mẫu, khuyên bà ta viết thư gửi Mai Xuân Thưởng về hàng, nhưng bà ấy rất khảng khái, thà chết chứ không chịu viết thư cho con.
Nguyễn Thân nói:
- Thôi! Việc đó khỏi phiền phu nhân. Ta đã viết thư sai người đem đến Mai Xuân Thưởng, nếu hắn không ra hàng ta sẽ giết lão mẫu mà thôi. Hắn sẽ chịu mất đầu hoặc chịu mất mẹ.
Mã Như Long nói nhỏ với Mạnh Hùng:
- Nếu ta bắt cóc được Ngọc Giai phu nhân, người vợ của tên tay sai này thì tốt lắm.
Mạnh Hùng gật đầu:
- Nếu được vậy còn gì hơn. Chúng ta sẽ đem Ngọc Giai phu nhân đổi lấy Mai lão mẫu.
Mã Như Long cười thầm:
- Đã một lần ta đổi sinh mạng Nguyễn Thân lấy sinh mạng Hà Như Liên đó.
Tiếng thầm thì của hai người có lẽ đã làm cho bọn canh gác trong dinh phát hiện được.
Thế thì một luồng ám khí, đưa ra xem thì đó là một mũi phi tiêu.
Chàng trao cho Mã Như Long, nói nhỏ:
- Mã huynh, xem kỹ vật này thử.
Mã Như Long nhìn cây phi tiêu có vẻ kinh ngạc. Chàng thò tay vào túi lấy ra một mũi phi tiêu của chàng đem so thì hoàn toàn giống nhau, từ hình dáng, chiều dài đến cả trọng lượng nữa. Chỉ khác là cây phi tiêu của Mạnh Hùng chụp được không có khắc chữ "Mã gia".
Mạnh Hùng hỏi:
- Xem kỹ chưa? Tại sao vậy?
Mã Như Long nói:
- Đây là chuyện kỳ bí lắm!
Mạnh Hùng nói:
- Theo chỗ hiểu biết của tại hạ thì gia đình họ Mã có Mã đại gia và Mã Nhị gia đã chết rồi. Mã tiểu thư đã lấy chồng ở đất Quảng. Còn lại chỉ có Mã huynh và đệ tam gia là Mã Như Tín. Chẳng lẽ Mã Như Tín lại dính líu vào câu chuyện này sao?
Trong lúc hai người trao đổi ý kiến thì một mũi phi tiêu nữa lại phóng lên, xé gió veo véo đâm vào người Mã Như Long. Mã Như Long đưa tay bắt lấy, và nói:
- Đúng là chuyện bí hiểm rồi! Thủ pháp phóng phi tiêu vừa mạnh, vừa chính xác thì quả là công phu của Mã gia. Nhưng tại sao có chuyện này.
Mạnh Hùng nói:
- Mã huynh định đối phó ra sao?
Mã Như Long nói:
- Chúng ta trở về nơi ẩn náu sẽ bàn tiếp sau.
Vừa nói đến đây thì một mũi phi tiêu khác lại xé gió bay đến. Nhưng lần này không phải để ám hại, mà nơi đuôi ngọn phi tiêu có treo một mảnh giấy.
Mạnh Hùng đưa tay ngắt mảnh giấy bỏ vào túi nói:
- Trời tối quá không xem được! Đây chắc là một cuộc hẹn hò gì đây. Chúng ta trở về đã.
Mã Như Long gật đầu.
Hai bóng người lại thoăn thoắt nhảy qua bờ tường, ra khỏi dinh Thống đốc, đi vun vút về phía rừng Vân Sơn.
Trong ánh đuốc ở đường hầm, Mạnh Hùng xem thấy mảnh giấy chứa những lời khiêu khích, thách thức chàng, hẹn đến thung lũng đèo Cù Mông cùng nhau sinh tử.
Mạnh Hùng không hiểu gì cả, nói với Mã Như Long:
- Tại sao có chuyện thách thức này? Chẳng lẽ người này là bài huynh của Mã Như Long, tên Mã Như Tín.
Mã Như Long ngẩn người suy nghĩ:
- Cứ xem mũi phi tiêu và cách phóng phi tiêu thì rõ ràng là thủ thuật của Mã gia rồi! Còn người đó là ai? Có phải Mã Như Tín không? Điều đó thật khó mà dự đoán?
Mạnh Hùng nói:
- Theo sự đồn đại của giang hồ thì môn phóng phi tiêu do Trường Mi đạo sư ở trên núi Chánh Dai truyền lại có phải không? Biết đâu tên áo đen bịt mặt này là truyền nhân của Trường Mi đạo sư.
Mã Như Long lắc đầu:
- Không phải! Môn phóng phi tiêu này là do thân phụ của tiểu đệ nghiên cứu chế ra và truyền lại trong Mã gia, không phải thừa kế một đạo nhân nào cả.
Mạnh Hùng nói:
- Nếu vậy thì người này tất nhiên có liên quan đến Mã gia rồi! Đã vậy chúng ta nên đến đó xem sao?
Mã Như Long nóng lòng nói:
- Chúng ta không thể bỏ qua câu chuyện bí mật này. Tiểu đệ cùng đi với Mạnh Hùng tướng quân.
Mạnh Hùng nói:
- Chúng ta đến gặp mặt người kia rồi sẽ tính.
Lúc đó vừa hết canh ba, hai người ra khỏi địa đạo phóng mình về phía đông nam.
Họ đi hơn ba dặm mới tới thung lũng đèo Cù Mông.
Thung lũng vừa tối, vừa sâu, đường vào rất hiểm hóc. Mạnh Hùng và Mã Như Long dừng chân đứng nhìn.
Bỗng nghe có tiếng từ thung lũng phát ra, giọng nói lạnh lùng:
- Nhị vị đến đây rất đúng hẹn. Chủ nhân tôi đang chờ trong thung lũng đó.
Mạnh Hùng nói:
- Đây là một cuộc phục kích, Mã huynh phải đề phòng.
Mã Như Long nói:
- Dù nguy hiểm đến đâu chúng ta vẫn phải mạo hiểm để khám phá câu chuyện bí mật này. Đường vào thung lũng tuy hiểm trở, nhưng thung lũng khá lớn, bề rộng ước hơn hai mươi trượng, hai bên vách núi thẳng tắp, nhìn lên có đến hai mươi trượng chiều cao, cây cổ thụ um tùm.
Hai người vào thung lũng, tiến sâu độ ba mươi trượng thì đến một khúc quanh. Qua khỏi một khúc quanh thì đến một mô đất bằng. Mã Như Long lại bắt gặp trên đường đi có cắm hai mũi phi tiêu giống y như hai mũi phi tiêu mà Mạnh Hùng và chàng đã bắt được trên mái ngói nơi dinh Thống đốc Nguyễn Thân.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tên áo đen bịt mặt này nhất định có liên quan đến Mã gia trang rồi.
Mạnh Hùng đưa mắt nhìn xung quanh nói nhỏ với Mã Như Long:
- Đến chỗ mai phục của đối phương rồi.
Mã Như Long nói:
- Mong sao cuộc gặp gỡ kỳ bí này không đến nỗi đau lòng.
Mạnh Hùng ngẩng đầu lên, nói lớn:
- Chúng ta đã đến nơi hẹn ước rồi, sao các ngươi còn chưa ra mặt?
Phía trên chót núi bỗng có tiếng cười:
- Ha ha! Mạnh Hùng đến đây nạp mạng à?
Tức thì có mười áo đen bịt mặt từ trên cây, nơi vách núi bên trái nhảy xuống, đứng thành nửa vòng tròn.
Mạnh Hùng nói:
- Còn một bên nữa sao chưa xuất hiện?
Lời nói chàng vừa dứt thì mười tên áo đen bịt mặt từ phía bên phải nhảy xuống, cũng đứng thành nửa vòng tròn, vây Mạnh Hùng và Mã Như Long vào giữa.
Mã Như Long nói:
- Hay lắm! Hai mươi người đối phó với hai người. Trong bọn ngươi ai là kẻ cầm đầu?
Có một tên áo đen bịt mặt từ phía tay mặt Mã Như Long bước tới nói:
- Ta đây.
Hắn vừa vẫy tay một cái, tức thì hai mươi tên áo đen đồng lượt rút mã tấu ra đâm chém.
Mạnh Hùng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hét lên:
- Chúng bay hẹn ta đến đây chỉ để phục kích? Các ngươi là ai nói cho ta biết đã rồi sẽ động thủ.
Tên áo đen bịt mặt cầm đầu nói:
- Ta chỉ cần sinh mạng một đứa thôi. Các ngươi lại đem nạp mạng cả hai. Xác các ngươi sẽ được mai táng tại đây. Trước khi chết các ngươi còn nói gì nữa không?
Mã Như Long hét to:
- Hãy im đi.
Chàng vừa hét vừa vung kiếm chém vào tên áo đen bịt mặt cầm đầu kia.
Mã Như Long lấy làm lạ, thấy kiếm pháp tên áo đen bịt mặt tuy ảo diệu phi thường nhưng không phải là kiếm pháp của Mã gia trang tại sao nó lại sử dụng phi tiêu của nhà họ Mã.
Tên cầm đầu của bọn áo đen bịt mặt hình như hiểu được tâm tư của Mã Như Long, hắn cười lớn, vung bảo đao đánh với Mã Như Long.
Bên kia một mình Mạnh Hùng sử dụng thanh trường kiếm chống đỡ với mười chín tên áo đen bịt mặt, thủ hạ của tên cầm đầu kia.
Đao kiếm đụng nhau vang lên rổn rảng.
Mã Như Long không kềm nổi lưỡi đao của tên áo đen bịt mặt, trong lúc phía bên kia Mạnh Hùng cũng bấn loạn trong rừng kiếm giữa vòng vây.
Mã Như Long biết cuộc giao đấu kéo dài tất phần thắng lợi về tay địch thủ, chàng phóng mình lên cao, dùng thế "Phi thân đả hổ" đem hết sức mạnh toàn thân chụp xuống, chém qua đầu gã bịt mặt áo đen.
Tuy nhiên, thân pháp tên này không phải bình thường, hắn không cần né tránh, dùng sức vào cánh tay đỡ ngược lưỡi kiếm của Mã Như Long ra, làm cho Mã Như Long chấn động thân mình, rơi xuống bãi cỏ.
Gã áo đen bịt mặt cười hà hà... cầm đao lướt tới đâm vào bụng Mã Như Long.
Bên kia Mạnh Hùng thất kinh, toan nhảy ra đỡ lưỡi đao của tên bịt mặt cứu đồng bọn, nhưng chàng không thể nào thoát được vòng vây chặt cứng của đối phương, ánh thép loang loáng.
Trong lúc tên áo đen bịt mặt cầm đầu đang bước tới kết thúc mạng sống của Mã Như Long thì bỗng hắn rú lên một tiếng, ngã ngửa ra sau, lưỡi đao rơi khỏi tay nghe "cheng" một tiếng.
Thì ra lúc té xuống đất, Mã Như Long đã thừa cơ hội rút phi tiêu phóng vào cổ họng của đối phương. Gã bịt mặt áo đen tuy kiếm pháp lợi hại nhưng bất ngờ và chưa đủ sức tránh né mũi phi tiêu thần tốc của Mã Như Long nên đành bỏ mạng.
Mã Như Long lập tức nhảy phóc lên dùng chân đá vào ngực đối phương, giật chiếc khăn bịt mặt ra!
Mạnh Hùng đang kẹt trong vòng vây thấy Mã Như Long hành động phi thường trong lòng cảm phục.
Bỗng chàng hét lên kinh dị:
- Lý Lạc Hoa!
Phải! Chàng áo đen bịt mặt cầm đầu đội do thám này đúng là Lý Lạc Hoa.
Mạnh Hùng la lớn:
- Lý Lạc Hoa! Ngươi còn sống đến ngày hôm nay sao?
Mã Như Long nói:
- Lý Lạc Hoa! Hôm nay ngươi sắp lìa đời rồi! Có cần muốn nói gì không? Mũi phi tiêu có tẩm độc, chỉ trong thời gian ngắn ngươi sẽ hôn mê.
Thấy Lý Lạc Hoa đôi mắt trợn ngược, nằm dưới bàn chân của Mã Như Long, mười chín tên áo đen bịt mặt kia khiếp sợ, ngưng tay rồi kéo nhau bỏ chạy.
Mạnh Hùng cười lớn:
- Kẻ nào còn muốn sống thì cứ trốn đi. Không ai làm khó dễ gì đâu.
Chỉ loáng mắt mười chín tên áo đen bịt mặt kia đã biến mất, chỉ để lại nơi thung lũng Cù Mông một xác người đang hấp hối.
Mạnh Hùng bước lại hỏi Lý Lạc Hoa:
- Trước khi chết ngươi có lời gì nói với Vũ Yến Linh không?
Lý Lạc Hoa chậm rãi nói trong hơi thở:
- Ngươi nói với nàng là ta với ngươi một còn một mất. Ngươi đã không chết thì ta phải chết! Ôi! Số mạng đã định rồi!
Mã Như Long hỏi:
- Ai truyền cho ngươi môn phi tiêu của họ Mã?
Lý Lạc Hoa nói:
- Câu chuyện quá dài, ta không đủ sức để nói hết. Ta chỉ cho ngươi biết ta là truyền nhân của Mã Như Tín.
Mã Như Long hét lên:
- Mã Như Tín! Bào huynh của ta đã theo giúp tên giặc Nguyễn Thân ư?
Dứt lời, Mã Như Long té xỉu xuống đất.
Lúc này Lý Lạc Hoa đôi mắt đã khờ khạo, không còn đủ sức nói lời nào nữa.
Mạnh Hùng đỡ Mã Như Long dậy, an ủi:
- Cuộc chiến này quá ác liệt! Anh em dòng họ chia xa nhau, chỉ vì quân địch lừa dối mua chuộc.
Mã Như Long nói:
- Hiện giờ không biết Mã Như Tín ở nơi đâu?
Mạnh Hùng nói:
- Chắc là trong nội dinh của Nguyễn Thân. Hoàn cảnh này chúng ta nên tương kế tựu kế mới được.
Mã Như Long hỏi:
- Kế gì vậy?
Mạnh Hùng nói:
- Nhân lúc Mã Như Tín đang được Nguyễn Thân trọng dụng, mà Mã Như Tín là anh ruột của Mã huynh. Chúng ta âm thầm liên hệ với Mã Như Tín, lấy tình máu mủ để thuyết phục Mã Như Tín theo chính nghĩa cần vương. Nếu Mã Như Tín nhận lời rồi thì việc bắt cóc Ngọc Giai phu nhân làm con tin để đổi lấy Mai lão mẫu không khó gì.
Mã Như Long nghe Mạnh Hùng nói, đôi mắt sáng rực lên:
- Hay lắm! Anh em họ Mã chúng tôi từ nhỏ đến lớn một lòng thương yêu nhau. Nay nếu gặp mặt thế nào cũng dàn xếp được.
Mạnh Hùng nói:
- Tôi tin chắc Mã Như Tín bị Nguyễn Thân mua chuộc, lừa phỉnh thế nào đó. Nếu gặp Mã huynh thế nào cũng tỉnh ngộ.
Hai người trao đổi đến đây thì Lý Lạc Hoa đã tắt thở, mặt tái xanh.
Mạnh Hùng nhìn xác chết thở dài rồi cùng Mã Như Long tra kiếm vào vỏ rời khỏi thung lũng, trở về đồi cây Vân Sơn.
Bấy giờ trời đã xế chiều, hai người ghé vào quán bên đường gần bờ sông Hà Thanh là chỗ hoang vu để giải khát và mua thức ăn.
Mã Như Long nói:
- Quán này trước đây gọi là quán "Cây Da" bán rất nhiều thịt thú rừng, chẳng biết gần đây có gì thay đổi.
Mạnh Hùng nói:
- Sao Mã huynh biết rành như vậy?
Mã Như Long nói:
- Trước kia tiểu đệ thường săn bắn ở vùng này và đem ra các quán nơi bờ sông bán. Bộ hành thường qua lại mua rất đắt, nhất là tại chợ quán Rạp ở Vân Canh.
Hai người vào quán ngồi kêu rượu uống và nhắm mấy đĩa thịt nai.
Mã Như Long nói:
- Chúng ta nhân tiện mua một mớ thịt rừng phơi khô đem theo cho tiện.
Cô hàng rượu trẻ tuổi, ngồi nhìn chăm chú hai người mới đến.
Bỗng ngoài quán có tiếng nói lớn:
- Đem thịt rừng ra đổi lấy các quý vật này.
Mạnh Hùng nhìn ra, thấy Lâm Bình Tường tay cầm một chú khỉ con đeo lòng thòng trên vai một sợi dây, Bùi Anh Khôi tay xách một lồng chim, bên trong nhốt một con két con mỏ đỏ, còn Quách Vĩnh Khương lưng mang một cái túi lớn, không biết bên trong đựng thứ gì.
Mạnh Hùng gọi lớn:
- Anh em vào đây mau!
Bọn Lâm Bình Tường trông thấy Mạnh Hùng và Mã Như Long mừng quá, phóng mình nhảy vào. Chú khỉ con trên vai Lâm Bình Tường sợ hãi muốn chạy đi.
Mã Như Long hỏi:
- Những con vật đó ở đâu vậy?
Quách Vĩnh Khương nói:
- Ở vùng Vân Canh! Chúng tôi vừa nhận những tặng vật này đây.
Mạnh Hùng hỏi:
- Ai tặng vậy?
Lâm Bình Tường cười lớn:
- Tặng vật của gã si tình đó.
Quách Vĩnh Khương hỏi Mạnh Hùng:
- Mạnh Hùng đại huynh có biết hiện nay Bùi Thế Phương ở đâu không?
Mạnh Hùng hỏi lại:
- Anh em đã gặp Bùi Thế Phương rồi sao?
Bùi Anh Khôi nói:
- Nếu không gặp thì làm sao có tặng vật này? Đây là những vật kỷ niệm, kể ra dài dòng lắm. Mã huynh và Mạnh Hùng đại huynh đã ăn gì chưa, cho các tiểu đệ ăn theo với.
Mã Như Long gọi thêm rượu thịt.
Quách Vĩnh Khương xua tay nói:
- Chỉ cần thịt rừng thôi, còn rượu thì bọn tiểu đệ đã có sẵn.
Vừa nói, Quách Vĩnh Khương vừa để cái gói ở trên lưng xuống mở ra lấy một hũ rượu lớn, mở nút mùi thơm ngào ngạt.
Bùi Anh Khôi nói:
- Đây là mỹ tửu. Tiểu đệ dám chắc chưa người nào trong chúng ta đã được một lần thưởng thức.
Mã Như Long nghe mùi rượu ngạt ngào, biết là rượu quý, nói:
- Đúng rồi! Đúng là mỹ tửu! Nhưng ở đâu có vậy?
Lâm Bình Tường nói:
- Nó cũng ở trong rừng Vân Canh.
Vừa nói, chàng vừa rót ra mời anh em mỗi người uống một chén. Mùi vị thơm ngon, ai cũng trầm trồ:
- Rượu này nấu bằng gì mà thơm ngon quá vậy?
Bùi Anh Khôi nói:
- Bọn tiểu đệ đã được Bùi Thế Phương đãi rượu hai ngày rồi. Hũ rượu này là phần của Mạnh Hùng và Mã huynh đây. Rượu này gọi là "mỹ hầu tửu".
Mã Như Long nói:
- Mỹ hầu tửu là rượu khỉ à?
Quách Vĩnh Khương gật đầu nói:
- Đúng rồi! Rượu này do lũ khỉ trong rừng làm ra. Chúng đi hái các loại hoa trái đem về cho Bùi Thế Phương cất rượu.
Mạnh Hùng "A" một tiếng:
- Bùi hiền đệ hiện nay làm cái nghề nấu rượu khỉ à?
Lâm Bình Tường nói:
- Còn làm nhiều nghề khác nữa ở tại khu rừng Vân Canh này. Ví dụ như nghề bắt chim, săn thú rừng, trồng hoa, hầu hạ ni cô.
Mạnh Hùng la lên:
- Lâm hiền đệ! Đừng nói ba hoa, hãy kể cho ta nghe câu chuyện của Bùi Thế Phương đi.
Quách Vĩnh Khương nói:
- Lâm Bình Tường nói đúng đó, không phải ba hoa đâu. Bùi Thế Phương hiện đang hầu hạ cho các ni cô ở cổ am Vân Canh.
Bùi Anh Khôi nói:
- Chúng tiểu đệ buồn nhớ Bùi Thế Phương, nghe tin Bùi Thế Phương đi tu ở chùa Vân Canh, vội tìm đến thăm. Không ngờ đến Vân Canh thì thấy Bùi Thế Phương không phải là thầy tu, không phải là tiểu tăng... mà là một kẻ hầu hạ chăm sóc cho đám ni cô trong am viện.
Mạnh Hùng lấy làm lạ, hỏi:
- Tại sao có chuyện kỳ cục.
Lâm Bình Tường nói:
- Bọn tiểu đệ này lúc mới đến cũng thấy thật là kỳ cục, nhưng sau rõ lại thì đó là lòng tự nguyện của Bùi Thế Phương!
Mạnh Hùng nói:
- Không phát nguyện đi tu, trở thành một vị tăng già, thì hôm nay chúng ta làm gì có mỹ tửu hầu, có chim két, có chú khỉ con này. Không, Bùi Thế Phương không tự nguyện đi tu, mà tự nguyện lao động với những người ở chùa.
Lâm Bình Tường nói:
- Đúng vậy! Trước đây Bùi Thế Phương vấp phải mối tình ngang trái, theo đuổi hoài công buồn bã bỏ bọn Tây Sơn ngũ hùng ra đi phiêu du khắp núi rừng, lấy nơi thanh vắng làm chỗ giải buồn. Nhưng sau đó, Bùi huynh đến Vân Canh gặp mấy nàng ni cô rất đẹp đang đau khổ bỏ đời đi tu. Bùi huynh nghĩ lại thì thấy tâm tình của các ni cô tuyệt sắc đó còn đau khổ hơn Bùi huynh nhiều. Bùi huynh bỗng trút bỏ hết đau đớn trong lòng, tự an ủi:
- Trong đời này còn có nhiều người đau khổ hơn ta nhiều. Vậy tại sao ta lại yếu hèn?
Từ đó Bùi huynh vui với gió núi mây ngàn, với trăng đồng cỏ nội, coi việc đời như phù vân, hưởng những lạc thú thiên nhiên hơn là những dục vọng của con người.
Để giúp người trong đau khổ, Bùi huynh tình nguyện săn sóc, hầu hạ cho bất cứ ai bị tình đời hành hạ, hằn sâu những vết thương lòng.
Mạnh Hùng cười lớn:
- Rất cảm ơn tạo hóa đã bỏ những vết thương lòng trong tâm tư của Bùi hiền hữu. Hôm nay có quả thật Bùi hiền hữu đã trở lại hoàn toàn tươi sáng chưa?
Lâm Bình Tường nói:
- Quả thật như thế! Bùi huynh đã tươi tắn và thích thú với cuộc sống hiện hữu.
Mạnh Hùng lại cười:
- Nếu các ni cô đau khổ có am viện Vân Canh không còn đau khổ nữa, liệu Bùi hiền hữu của chúng ta có còn vui như hiện nay không?
Bùi Anh Khôi nói:
- Làm sao đoán trước được! Hoàn cảnh đến đó. Bùi Thế Phương đã bỏ khuôn mặt "Cú sầu vạn kiếp" thì anh em chúng ta đã hân hoan lắm rồi, sao còn lại nghĩ đến chuyện xa xăm.
Mạnh Hùng nói:
- Nhân đây chúng ta bàn tính nhiệm vụ chúng ta sắp tới. Xin mời quần hùng uống thêm mỗi người một chén rượu "Mỹ tửu hầu" mừng cho cuộc sống tươi vui của Bùi Thế Phương chúng ta.
Mỗi người luân phiên cạn chén!
Mạnh Hùng nói:
- Hiện nay Mai lão mẫu bị địch cầm giữ rất kín đáo, chúng ta tìm kiếm không ra để giải thoát. Nhân có Mã Như Tín là bào huynh của Mã Như Long đang được Nguyễn Thân tin cậy. Mã Như Long hứa sẽ thuyết phục Mã Như Tín để giúp đỡ chúng ta bắt cóc vợ của Nguyễn Thân là nàng Ngọc Giai làm con tin để buộc hắn trao đổi lão mẫu. Kế hoạch này là chúng ta tương kế tựu kế, chống lại âm mưu thâm độc của chúng.
Lâm Bình Tường nói:
- Mã huynh và Mạnh Hùng tướng quân chưa được tin tức ở bản doanh sao?
Mã Như Long hỏi:
- Chúng tôi xa bản doanh đã lâu, làm sao biết được diễn biến tình hình. Quý hữu nói lại cho biết với.
Bùi Anh Khôi nói:
- Việc này khá quan trọng. Vừa rồi Mai chủ soái triệu tập hai trại quân Buồng Tằm và Hầm Hô để thông báo ý định của chủ soái.
Hôm đó, các tướng lĩnh, các đội quân mở cuộc duyệt binh, đón tiếp Mai chủ soái như trước đây đã từng duyệt binh để mở trận chiến với địch quân vậy.
Tuy nhiên, lần này không phải để mở trận chiến với địch quân mà để Mai chủ soái tuyên bố.
Mạnh Hùng nóng lòng hỏi:
- Mai chủ soái tuyên bố thế nào?
Lâm Bình Tường nói:
- Mai chủ soái nói: "Bổn phận làm con không thể phụ ơn cha mẹ. Nay ta vâng chiếu mệnh cần vương, cầm đầu các tướng lĩnh ở vùng An Khê này được các tướng lĩnh và nghĩa quân hết lòng theo ta dấy nghĩa. Nhưng thân mẫu của ta bị địch giam cầm, ta không còn lòng dạ nào giữ vững tinh thần chiến đấu được. Nước mất còn có hai mươi lăm triệu dân lo lắng, còn mẹ mất chỉ có một đứa con họ Mai này phụng thờ. Nếu đứa con họ Mai này không nghĩ đến mẹ thì còn ai nghĩ đến người mẹ của ta nữa...".
Nói đến đó, Mai chủ soái nhỏ lệ!
Tất cả tướng lĩnh và nghĩa quân đều khóc rống lên. Thật là một ngày buồn bã chưa từng thấy trong cuộc đời chiến đấu của chúng ta.
Mã Như Long nói:
- Như vậy tức là Mai chủ soái muốn ra hàng giặc?
Quách Vĩnh Khương nói:
- Đúng vậy! Mai chủ soái muốn giao nhiệm vụ lại cho người khác, và nói "lực lượng cần vương còn có nhiều người tài giỏi lắm, sá gì một gã họ Mai này".
Mạnh Hùng nói:
- Ý kiến Mai chủ soái như vậy, còn các tướng lĩnh và nghĩa quân thì sao?
Lâm Bình Tường nói:
- Không ai bằng lòng Mai chủ soái đứng ra ngoài vòng chiến đấu, nhưng ai cũng cảm thông lòng hiếu thảo của một đứa con.
Mã Như Long nói:
- Thế thì kết cuộc ra sao? Nếu Mai chủ soái quyết định rời chiến trường thì chúng ta bàn tính mưu kế bắt Ngọc Giai phu nhân làm gì nữa.
Bùi Anh Khôi nói:
- Tốt nhất chúng ta trở về bản doanh Phú Lạc khuyên Mai chủ soái nên hoãn lại ý định rời chiến trường, để tìm mưu giải thoát cho Mai lão mẫu.
Mã Như Long nói:
- Nguyễn Thân bắt Mai lão mẫu dụng ý là uy hiếp tinh thần và tình cảm của Mai chủ soái, nếu Mai chủ soái không ra hàng thì chúng chưa chắc đã giết Mai lão mẫu. Còn nếu Mai chủ soái ra hàng chưa chắc sinh mạng của Mai lão mẫu và cả Mai chủ soái được an toàn.
Quách Vĩnh Khương nói:
- Mai chủ soái được Nguyễn Thân viết thư chiêu dụ, hứa chắc không để một giọt máu của Mai chủ soái rơi xuống đất.
Bùi Anh Khôi nói:
- Lời của kẻ gian manh thì tin làm sao được!
Mạnh Hùng nói:
- Trong hoàn cảnh này chúng ta thật khó tính! Chẳng biết Vũ Yến Linh và Hà Như Liên có ý kiến gì không. So với công trạng thì hai cô gái này còn nhiều hơn chúng ta nữa.
Lâm Bình Tường nói:
- Nghe đâu hai cô đã nhờ Vũ Quốc Đạt hòa thượng đến gặp Mai chủ soái để Mai chủ soái từ bỏ ý định nạp mình cho giặc.
Mạnh Hùng lại nói:
- Còn Bùi Thế Phương chắc là chưa nghe câu chuyện này?
Lâm Bình Tường nói:
- Bọn tiểu đệ có nói cho Bùi Thế Phương biết rồi. Anh ta chỉ ngâm một bài thơ Từ Thứ quy Tào như sau:
"Tháo đâu dám sánh kẻ cày voi
Muối xát lòng ai nấy mặn mòi.
Ở Hán còn nhiều rường cột cả
Về Tào chi sá một cây còi.
Bâng khuâng nhớ mẹ khôn nâng chén
Bịn rịn thương vua biếng giở roi.
Chẳng đặng khôn Lưu đánh dại Ngụy
Mình này tan nát ngoại vòng thoi".
Mạnh Hùng nói:
- Bùi Thế Phương so sánh hoàn cảnh Mai chủ soái giống như Từ Thứ trong truyện Tam Quốc. Cả hai đều bị giặc bắt mẹ để dụ hàng. Ngày xưa, vì hiếu thảo Từ Thứ đã bỏ Hán đầu Tào, ngày nay Mai chủ soái cũng vì hiếu bỏ vua đầu giặc.
Mã Như Long nói:
- Thôi thôi! Chúng ta chớ nên ở đây bàn tính nữa mà phải mau mau trở về căn cứ xem tình hình ra sao.
Đoàn Tây Sơn ngũ hùng thanh toán tiền rượu thịt rồi lập tức rời khỏi quán, tìm đường tắt trở về miền sơn cước.
Dọc đường ai nấy buồn xo, không ai trò chuyện với ai cả.