12. ÁNH THÉP ĐOẠN ĐẦU ĐÀI
Hôm nay trời lấm tấm mưa!
Mùa đông núi rừng đìu hiu, lạnh lẽo...
Xa xa có tiếng tù và và tiếng cồng vang lên báo hiệu trại quân cần vương vẫn bám núi rừng.
Bỗng con Bạch tuyết từ xa phi tới. Con ngựa chở trên lưng cô gái áo trắng. Nàng chính là Vũ Yến Linh.
Con ngựa toát mồ hôi pha với nước mưa ướt đẫm. Còn cô gái áo quần trắng cũng bị mưa phùn thấm ướt đôi vai.
Con ngựa vừa đến cổng chùa, đã thấy cô gái áo hồng chạy ra, hỏi nhanh:
- Vũ Yến Linh tỷ tỷ đã về.
Cô gái áo trắng xuống ngựa, mặt buồn dàu dàu, hỏi:
- Hà tiểu thư! Có sư bá ở chùa không?
Giọng nói của nàng có vẻ gấp rút, làm cho Hà Như Liên kinh hãi, hỏi:
- Có việc gì vậy?
Vũ Yến Linh rơm rớm nước mắt:
- Không xong rồi! Tình hình rất quan trọng. Mai chủ soái lầm kế chiêu dụ của Nguyễn Thân ra hàng. Chúng đã kết tội phản loạn và đưa ra pháp trường xử chém.
Hà Như Liên rú lên một tiếng, mặt như tối sầm lại, nói:
- Nguyễn Thân hứa không để một giọt máu của Mai chủ soái rơi xuống đất mà. Tại sao lại đưa ra đoạn đầu đài?
Vũ Yến Linh nói:
- Quân giặc điêu ngoa xảo quyệt! Nguyễn Thân gian trá khôn lường. Chủ soái đã lầm hắn rồi. Hắn dựng lên một đài cao dùng lụa trắng bao hết xung quanh và dưới đất, rồi đưa Mai chủ soái ra chém, giữ đúng lời hứa là không để một giọt máu của Mai chủ soái rơi xuống đất.
Hà Như Liên khóc rống lên:
- Thế là chúng ta đã mất một vị anh hùng!
Vũ Yến Linh nói:
- Trong lúc người đao phủ khai đao, Mai chủ soái rất bình tĩnh, đọc một bài thơ hướng về phía Bắc lạy ba lạy rồi lấy chiếc khăn nhiễu bịt lên đầu trao cho viên đao phủ và nói:
- Người hãy đưa ta một đao cho tử tế.
Viên đao phủ tiếp lấy, bái Mai chủ soái ba bái rồi vung đao chém.
Ánh thép chói ngời! Máu tươi đỏ ối! Những vòi máu yêu nước, trung can, phụt ra làm cho dân chúng đứng xung quanh khóc rống lên đầy lòng thương tiếc.
Lực lượng chúng ta đứng rải rác khắp nơi, nhưng quân giặc đông nghẹt, cầm sung bao quanh không để một người nào lọt vào trong đoạn đầu đài cả.
Thế là cuộc đánh cướp pháp trường thất bại...
Những dòng nước mắt mến vua, yêu nước, yêu dân tộc đầm đìa trước cái chết của vị anh hùng Mai Xuân Thưởng.
Bây giờ hòa thượng Vũ Quốc Đạt bước ra khỏi phương trượng, nghe Vũ Yến Linh kể lại hình ảnh vị anh hùng Mai Xuân Thưởng thọ hình lòng rất đau đớn không sao chịu nổi... Giọt nước mắt của vị hòa thượng già nua chùa Phước Sơn đọng trên hai gò má nhăn nheo.
Tức thì, sau đó một giờ đồng hồ, tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng tù và trỗi dậy vang khắp rừng núi, báo hiệu một cuộc tụ họp tất cả nghĩa quân cần vương để chịu tang vị chủ soái.
Người ta thấy từng đoàn bộ binh, từng đoàn kỵ mã im lặng đứng xếp hàng trước lễ đài. Ai nấy đều cúi đầu hoài niệm.
Hai chủ tướng hai trại quân là Châu Thiên và Thanh Sơn cùng các đội trưởng và nghĩa quân đứng phía trước, tiếp theo là các vị võ lâm cao thủ trong nhóm Tây Sơn ngũ hùng, sau đó là toàn thể binh đoàn trong lực lượng cần vương.
Mạnh Hùng, Châu Thiên và Thanh Sơn bước lên lễ đài thay mặt cho lực lượng cần vương tiếp tục giữ vững sự nghiệp và tinh thần chống xâm lăng, cứu dân cứu nước.
Tất cả đều im lặng, cúi đầu!
Anh hùng Mai Xuân Thưởng tử nạn, nhưng tinh thần Mai Xuân Thưởng và ý thức dân tộc chống xâm lăng vẫn luôn được hun đúc kế tục sự nghiệp kháng chiến lâu dài.
Viết tại thành phố Hồ Chí Minh
tháng 3 năm 1990
Phan Cảnh Trung