- 14 - Tây Môn Trâu điên húc Thu Hương,-Hồng Thái Nhạc vui tán Kim Long.
Tháng tư năm một ngàn chín trăm sáu mươi lăm là thời gian bố tôi lên tỉnh thưa kiện, cũng là lúc Kim Long và Bảo Phượng đưa mẹ tôi vào công xã nhân dân. Ngày vào công xã, một buổi lễ vô cùng long trọng được tổ chức trong sân nhà Tây Môn. Hồng Thái Nhạc đứng giữa sân ở khu nhà chính say sưa thuyết giáo. Trên trán của mẹ tôi và Kim Long, Bảo Phượng đeo một dải lụa, trên đó có đính một cái hoa hồng bằng vải to bự, ngay cả cái máy gieo hạt cũng được khoác một dải lụa đỏ rực rỡ. Kim Long phát biểu những lời rất hồ hởi, khẳng khái, biểu lộ quyết tâm đi theo con đường xã hội chủ nghĩa. Người anh này của tôi, trước đây thường ủ rũ cúi đầu nói không ra tiếng, nào ngờ hôm ấy lại nói ra toàn những lời có cánh, có bài bản như thế, khiến tôi sinh ra ác cảm. Tôi nấp trong chuồng trâu, đang ôm lấy cổ cậu, sợ cậu sẽ bị bọn họ cướp đem đi mất. Trước khi đi, bố tôi cứ nhắc đi nhắc lại: Con trai, cố gắng coi sóc con trâu. Trâu còn, chúng ta sẽ không khổ. Có trâu, chúng ta mới làm ăn đến cùng. Tôi đã hứa với bố. Những chuyện xảy ra cậu đều tham dự và biết hết, bây giờ tôi ghi lại nhé. Tôi đã nói: Bố, mau mau quay về nhé. Còn con thì còn trâu. Bố vuốt vuốt đầu cậu: Trâu ơi, nghe lời nó nhé. Còn một tháng rưỡi nữa là đến mùa thu hoạch lúa mạch, cỏ trong nhà không đủ cho mày ăn, hãy theo nó ra đồng để ăn tạm cỏ dại nhé. Đến lúc lúa mạch chín vàng, cỏ tươi lên rậm rịt, chúng ta chẳng còn gì phải lo buồn nữa...
Tôi nhìn thấy mẹ đội cái hoa hồng to bự mà nước mắt chảy ròng ròng, thi thoảng lại liếc nhìn về phía chuồng trâu. Kỳ thực bà cũng chẳng thiết tha lắm với chuyện vào công xã, nhưng đó là chuyện không thể tránh. Kim Long mới có mười bảy tuổi, song đã có rất nhiều chủ định lớn, lời anh ta rất có sức nặng, mẹ có phần sợ anh ta. Tôi có cảm giác rằng, tình cảm của mẹ đối với bố hình như không thể so sánh với tình cảm bà dành cho cho Tây Môn Náo, việc lấy bố tôi chẳng qua là tình thế bất đắc dĩ thôi. Tình cảm của bà với tôi cũng không bằng so với Kim Long và Bảo Phượng. Giống của hai người đàn ông không giống nhau, nhưng suy cho cùng tôi vẫn cứ là con của bà, gì thì cũng do bà đứt ruột đẻ ra mà.
Mạc Ngôn dẫn đầu một nhóm học sinh đi vòng quanh bên ngoài chuồng trâu, vừa đi vừa hét inh ỏi:
Cha ngoan cố con càng ngoan cố,
Hợp sức làm thành cá thể hộ.
Con trâu bé xíu như châu chấu,
Còng lưng kéo xe trông đến ngộ!
Trước sau cũng phải vào công xã.
Vào muộn ai ai cũng phẫn nộ!
Trong lòng vừa có một chút sợ hãi, vừa phấn khích, tôi cảm thấy những điều đang diễn ra trước mắt tôi trông giống như một vở hài kịch mà tôi là nhân vật phản diện. Tuy là nhân vật phản diện nhưng vai diễn của tôi quan trọng hơn đám quần chúng chính diện kia nhiều. Đã đến lúc tôi phải lên sân khấu thôi, tôi nghĩ thế. Vì danh dự của bố, vì vinh quang của cậu, cũng là vì muốn biểu hiện sự dũng cảm của mình, tôi quyết định bước ra sân khấu cuộc đời ấy. Mọi đôi mắt ngỡ ngàng nhìn đăm đăm khi tôi dắt cậu bước ra. Ban đầu tôi nghĩ cậu sẽ giãy giụa, nhưng cậu vẫn rất đường bệ, chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào. Cái dây thừng buộc trên cổ cậu bé xíu, nếu cậu vùng nhẹ một cái sẽ đứt ngay, cho nên nếu cậu không thích đi theo tôi, tôi chẳng có cách nào. Cậu ngoan ngoãn và rất hưng phấn đi sau lưng tôi, đường hoàng bước vào sân. Mọi đôi mắt đều đổ dồn vào chúng mình. Tôi cố ý ngẩng cao đầu nhằm bộc lộ chất hảo hán trước họ, tuy không nhìn chính mình nhưng tôi đọc được trong mắt mọi người, bộ dạng tôi chắc rất tức cười. Còn cậu thì ngửa mồm kêu mấy tiếng “nghé ọ, nghé ọ” rất non nớt nhưng rất vui tai, chẳng hợp với hoàn cảnh khi ấy chút nào. Rồi cậu nhắm thẳng về phía những nhân vật quan trọng nhất của hôm ấy xông thẳng lên.
Ai đang ở đó? Hồng Thái Nhạc, Hoàng Đồng, Dương Thất đang ở đó, còn có cả vợ Hoàng Đồng là Ngô Thu Hương. Bà ta đã thay thế Dương Quế Hương làm chủ tịch hội phụ nữ. Tôi kéo dây thừng, không muốn cho cậu xông vào đó, vì tôi chỉ muốn dẫn cậu ra để cho bọn họ ngắm nhìn cái vẻ đẹp hùng tráng, không bao lâu nữa sẽ trở thành con trâu đực đẹp nhất làng Tây Môn của cậu thôi. Nhưng hình như tự nhiên cậu phát khùng, chỉ dùng ba phần sức lực đã kéo tôi chạy loạn xị như một con khỉ vậy. Cậu dùng nửa sức lực đã khiến dây thừng đứt phựt, tôi cầm đoạn dây còn lại trong tay đứng chết trân nhìn cậu xông thẳng đến những nhân vật tai to mặt lớn đang đứng phía trước. Tôi những tưởng cậu sẽ húc thẳng vào Hồng Thái Nhạc hoặc Hoàng Đồng, không ngờ cậu lại nhằm vào Ngô Thu Hương. Đến bây giờ thì tôi mới hiểu ra được. Bà ta đang mặc cái áo màu tương ớt, cái quần màu xanh đậm, tóc bôi dầu sáng lóa, trên đầu cài một cái nơ hình bướm trông thật kiều diễm.
Sự việc diễn ra quá đột ngột và quá nhanh khiến không ai kịp phản ứng, tất cả trố mắt, há mồm đứng chết lặng. Khi hoàn hồn trở lại thì Thu Hương đã nằm lăn ra đất. Cậu vẫn chưa chịu dừng lại, liên tục dùng đầu húc bà ta. Bà ta lăn qua lăn lại mấy vòng, rồi cố gắng gượng bò dậy định chạy trốn nhưng không chạy nổi, lạch bạch như vịt, cái mông to đùng núng nính, lắc lư. Cậu lại xông tới, húc thẳng vào eo lưng khiến bà ta văng đi mấy thước, đánh rơi cái bịch trước mặt Hoàng Đồng. Thằng cha này co giò chạy, cậu đuổi theo. Kim Long xông đến, nghiêng người nhảy phốc lên lưng cậu. Chân anh ấy sao mà dài thế! Anh ấy ôm lấy cổ cậu, toàn thân nằm áp sát trên sống lưng cậu giống như một con báo đang vồ mồi. Cậu đá chân sau, nhảy dựng lên, lắc đầu vươn cổ nhưng không thể hất được anh ấy xuống đất. Cậu lồng lộn điên cuồng trong sân, mọi người bỏ chạy tan tác, vừa chạy vừa kêu trời van đất. Tay anh ấy nắm chặt lấy tai cậu, dùng ngón tay móc vào mũi cậu, và cuối cùng cậu đã bị chế ngự.
Mọi người lại rùng rùng quay trở lại, đè cậu ra đất, nói loạn xị ngậu:
- Xâu mũi nó đi!
- Mau mau nhốt nó lại!
Tôi dùng nửa sợi dây thừng trong tay mình quất túi bụi vào đám người đang đè lên cậu, miệng la lớn:
- Đồ thổ phỉ các ông! Thả trâu của tôi ra!
Anh Kim Long - Phì! Anh đếch gì, vẫn còn ngồi trên người cậu, ngón tay vẫn móc lỗ mũi cậu, sắc mặt trắng bệch. Tôi dùng đoạn dây quất thẳng vào lưng anh ta, chửi to:
- Đồ phản bội gia đình, rút tay ra, lấy ra mau!
Chị Bảo Phượng giữ tay tôi lại không cho đánh nữa. Mặt chị đỏ tía, khóc rấm rứt nhưng xem ra thái độ rất kiên quyết. Mẹ tôi ngồi đằng xa thấy hết, vừa khóc vừa kêu:
- Các con dừng tay lại cả đi! Trời ơi! Các con làm gì thế này!...
Không biết quay lại tự bao giờ, Hồng Thái Nhạc đứng sau lưng tôi, quát:
- Mau đem dây thừng lại đây!
Hoàng Hỗ Trợ chạy vọt vào trong nhà mang ra một sợi dây gai ném xuống trước đầu cậu rồi quay người bỏ chạy. Hoàng Hợp Tác quỳ xuống dưới gốc cây hạnh, sờ sờ vết thương trên đầu Thu Hương rồi khóc rống lên:
- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ không được chết!
... Chính Hồng Thái Nhạc ra tay trói cậu. Hai chân trước của cậu bị trói chặt lại đến mười mấy vòng, sau đó lão túm lấy vai Kim Long lôi anh ta từ lưng cậu xuống. Đôi chân vòng kiềng của anh ta run lẩy bẩy, sắc mặt vàng khè, đôi tay cứng đơ. Mọi người nhanh chóng tránh ra xa, chỉ còn lại tôi và cậu. Ôi! Bạn của tôi, người bạn anh hùng của một hộ cá thể, lẽ nào lại bị cái tay phản bội gia đình kia hại cho đến chết sao? Tây Môn Kim Long, anh giết trâu của tôi, tôi thề không đội trời chung với anh! Tôi hét thật to, cố tình đổi cái tên Lam Kim Long thành Tây Môn Kim Long. Cách gọi này vô cùng độc địa, thứ nhất là nhằm phân biệt anh ta với tôi - Lam Giải Phóng, thứ hai là nhắc mọi người đừng bao giờ quên thành phần xuất thân của anh ta. Anh ta dòng giống địa chủ đấy! Trong người anh ta máu của tên ác bá Tây Môn Náo đang chảy đấy! Các người với anh ta có mối thù giết cha đấy!
Nét mặt của Kim Long tự nhiên biến đổi một cách kỳ cục, giống như một tờ giấy cũ nhàu nát, thân thể của anh ta cũng bắt đầu động đậy giống như bất ngờ bị một cú gậy giáng vào đầu, cũng chính lúc ấy, cậu đang nằm ngay đơ trên mặt đất tự nhiên cũng vùng dậy. Lúc ấy đương nhiên tôi không thể biết cậu chính là Tây Môn Náo đầu thai, lại càng không thể biết trong lòng cậu bao nhiêu tình cảm phức tạp đan xen khi đối diện với Nghinh Xuân, Thu Hương, Kim Long, Bảo Phượng... Kim Long đánh cậu, tức là con đánh bố, đúng không? Tôi chửi Kim Long cũng chính là chửi con cậu, đúng không? Tình cảm của cậu rối mù, rối như tơ vò, chỉ có cậu tự biết rõ mà thôi.
- Tôi cũng không thể biết rõ được! Lam - Ngàn - Năm chen vào lời kể của tôi bằng một giọng khàn đục.
... Cậu vùng đứng dậy, đầu óc choáng váng, bốn chân tê dại. Cậu muốn bước đi, song hai chân trước bị trói chặt cứng khiến cậu lảo đảo muốn ngã lăn ra đất. Nhưng cuối cùng cậu cũng đã đứng yên, hai mắt đỏ ngầu thở phì phò, rõ ràng là lửa giận trong lòng đang phừng phừng thiêu đốt. Mũi, tai cậu đều đang rỉ máu, màu máu đỏ tươi. Cái lỗ thủng trên vành tai, chắc là do Kim Long cắn sứt phải không? Nhưng tại sao tôi tìm khắp sân mà chẳng thấy cái miếng vành tai bị sứt ấy, hay là Kim Long đã nuốt nó vào bụng rồi? Ngày xưa Chu Văn Vương bị cưỡng bức phải ăn thịt con đẻ, nôn ra mấy miếng thịt, những miếng thịt ấy biến thành con thỏ chạy trốn. Kim Long nuốt vành tai cậu, có nghĩa là con trai ăn thịt bố, nhưng anh ta không bao giờ nôn ra đâu, nó chỉ có thể chui ra theo đường đại tiện mà thôi, lúc này nó sẽ biến thành cái gì nhỉ?
Cậu đứng giữa sân, nói đúng ra là tôi và cậu đứng ở giữa sân, khó nói chúng ta là người chiến thắng hay là kẻ thất bại, do vậy cũng khó khẳng định rằng chúng ta đang bị sỉ nhục hay đang hưởng thụ vinh quang. Hồng Thái Nhạc vỗ vào vai Kim Long, nói:
- Tốt lắm, anh bạn! Ngày đầu tiên vào công xã đã lập được đại công. Anh rất thông minh, rất dũng cảm, lâm nguy không sợ hãi. Công xã nhân dân của chúng ta rất cần những người tốt như anh.
Mặt Kim Long đỏ ửng lên. Lời biểu dương của Hồng Thái Nhạc rõ ràng đã kích động lớn đến anh ta. Mẹ tôi đi đến bên cạnh anh ta, sờ soạng đôi vai, bóp bóp cánh tay, nét mặt lộ rõ vẻ quan tâm đặc biệt. Kim Long không đón nhận cử chỉ thân ái ấy, tránh xa mẹ và bước mấy bước đến đứng bên cạnh Hồng Thái Nhạc.
Tôi đưa tay xoa xoa mấy vết máu trên mũi cậu, chửi toáng lên:
- Đồ thổ phỉ các người, bồi thường cho trâu của tôi!
Hồng Thái Nhạc nghiêm sắc mặt nói:
- Giải Phóng! Bố mày không có nhà, tao nói cho mày hay, con trâu nhà mày làm bị thương Thu Hương. Tiền thuốc men, nhà mày lo mà trả. Chờ bố mày về, mày phải bảo ông ta lập tức xỏ mũi trâu lại, nếu còn để nó húc xã viên của công xã, chúng tao sẽ xử tử nó.
- Ông đang dọa tôi đấy à? Tôi ăn cao lương, lúa mì mà trưởng thành, không phải nhờ người ta dọa mà trưởng thành đâu nhé. Lẽ nào tôi không biết chính sách của nhà nước sao? Trâu là súc vật lớn, là tư liệu sản xuất, giết trâu là phạm pháp. Các ông làm gì có quyền giết nó.
- Giải Phóng! Mẹ tôi quát lớn: Con nít sao dám nói những lời như thế với người lớn hả?
- Ha...ha...ha! Hồng Thái Nhạc cười lớn, nói với mọi người: Các ông, các bà nghe đấy! Miệng lưỡi của thằng này khá thật! Nó biết trâu là tư liệu sản xuất cơ đấy! Nói cho mày biết, trâu của công xã nhân dân mới là tư liệu sản xuất, còn trâu của hộ cá thể là trâu phản động, là tư liệu sản xuất phản động. Đúng thế! Nếu trâu của công xã mà húc người, chúng tao không dám giết chết, nhưng trâu cá thể húc người, tao sẽ xẻ thịt ngay lập tức!
Hồng Thái Nhạc làm một động tác rất điêu luyện, tưởng như trong tay ông ta có một con dao vô hình nào đó, chỉ cần giơ tay là trâu của tôi thân thể đứt lìa. Dù sao tôi cũng chỉ là một thằng nhóc, bố lại không có ở đây nên nghe những lời ông ấy trong lòng đã hơi hoảng, miệng mồm lắp bắp, mất hẳn khí thế ban đầu, trước mắt hiện ra một cảnh đáng sợ: Hồng Thái Nhạc giơ con dao sáng loáng lên nhằm vào đầu trâu bổ xuống. Nhưng từ cổ nó, lập tức một cái đầu nữa mọc ra, chém xong thì mọc cứ thế đến mấy lần. Hồng Thái Nhạc ném dao bỏ chạy còn tôi thì cười ha hả sảng khoái... Không nín được, tôi cười lên một tràng dài.
- Thằng bé này điên rồi! Mọi người chụm đầu lại thì thào với nhau về tiếng cười không đúng lúc của tôi.
- Đ. mẹ! Cha nào con nấy! Tôi nghe Hoàng Đồng văng ra một câu chửi, còn nghe cả tiếng Thu Hương văng vẳng trong không gian. Thì ra bà ta đang chửi Hoàng Đồng:
- Ông còn dám mở cái mồm thối hoắc ra à? Đồ con rùa rụt cổ! Đồ lộn giống! Ông chính mắt thấy trâu húc tôi, ông không cứu mà còn đẩy tôi lên trước. Nếu không có Kim Long thì hôm nay chắc chắn tôi chết dưới sừng trâu rồi.
Một lần nữa, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Kim Long. Phì! Anh cái đếch gì! Nhưng dù sao anh ta cũng là con của mẹ tôi, mối quan hệ này làm sao mà dứt ra cho được. Trong rất nhiều ánh mắt đang nhìn Kim Long, ánh mắt của Thu Hương trông có vẻ dị dạng nhất, còn đôi mắt của Hỗ Trợ thì chứa chan niềm khâm phục và ẩn nhiều hàm ý. Đến bây giờ tôi mới hiểu ra. Thân thể của Kim Long lúc ấy đã trưởng thành và đã gợi cho Thu Hương về hình bóng người đàn ông đầu tiên trong đời bà ta. Bà ta đã từng léo nhéo rằng mình là a hoàn bị cưỡng dâm, khổ hải thâm cừu, nhưng sự thực thì không phải thế. Người như Tây Môn Náo có đầy ma lực để bao nhiêu đàn bà phải hàng phục. Tôi biết trong mắt của Thu Hương, người đàn ông thứ hai Hoàng Đồng chỉ là cục cứt chó. Còn cái nhìn Hỗ Trợ chính là biểu hiện của tình yêu bắt đầu ươm mầm.
Cậu nhìn đi, Lam - Ngàn - Năm... Tôi không dám gọi cậu là cháu đâu... Tây Môn Náo chỉ dùng độc cái của quý mà đã gây cho cái thế giới vốn giản đơn này trở thành phức tạp vô cùng. Cậu có biết không?