← Quay lại trang sách

- 15 - Chẳng thù oán, anh em đánh nhau,-Duyên chưa dứt, theo ai cũng khó.

Giống như con lừa đại náo trụ sở ủy ban thôn mà được mọi người chú ý, lần này cậu - con trâu lai giống giữa Thụy Sĩ và Mông Cổ, làm náo loạn buổi lễ gia nhập công xã của mẹ tôi, Kim Long và Bảo Phượng mà trở nên nổi tiếng. Nhưng còn có một người nữa nổi tiếng không kém, đó chính là người anh cùng mẹ khác cha với tôi - Tây Môn Kim Long. Mọi người tận mắt chứng kiến cái phong độ anh hùng, không quản gian nguy và cách thức chế ngự trâu tuyệt vời của anh ta, ai ai cũng đều thán phục. Theo lời của Hoàng Hợp Tác, người sau này sẽ là vợ tôi, khi anh ta nhảy lên lưng cậu, trong chớp mắt ấy, Hoàng Hỗ Trợ đã yêu anh ta rồi.

Bố lên tỉnh chưa về thì thức ăn cho trâu trong nhà đã hết sạch. Nhớ lời bố dặn trước khi đi, ngày nào tôi cũng dắt cậu ra bờ sông đào để thả. Khi còn là lừa, cậu đã từng rong chơi ở đấy nên địa hình hai bên bờ sông đều thuộc nằm lòng. Năm ấy mùa xuân đến muộn, tuy đã là tháng tư nhưng những tảng băng giữa dòng sông vẫn chưa tan hết, hai bên bờ cỏ dại héo úa vàng vọt, thường có những con chim nhạn, thỏ hoang và cả chồn ẩn nấp trong ấy. Những con chồn với bộ lông sáng lấp lánh giống như những đốm lửa ẩn hiện giữa lau sậy um tùm.

Giống như gia đình ta, thức ăn cho gia súc của đội sản xuất cũng đã không còn. Hai mươi bốn con trâu, bốn con lừa, hai con ngựa của đội cũng được đưa ra chăn thả ở bờ sông ấy. Người chăn súc vật là Hồ Tân, ngoài ra còn có Tây Môn Kim Long. Lúc bấy giờ, chị Bảo Phượng đã được điều động lên cục vệ sinh huyện theo học lớp kỹ thuật hộ sinh, chắc chắn chị ấy sẽ trở thành người đầu tiên của thôn có trình độ về kỹ thuật đỡ đẻ. Hai chị em họ vừa gia nhập công xã là được trọng dụng ngay. Cậu nghi ngờ lời tôi? Bảo Phượng đi học đỡ đẻ, có thể gọi là được trọng dụng, nhưng còn Kim Long bị điều đi chăn trâu sao có thể gọi là được trọng dụng chứ gì? Chăn trâu rõ ràng không thể gọi là trọng dụng rồi, nhưng anh ta còn kiêm luôn công tác ghi công cho xã viên nữa đấy! Mỗi đêm, trong phòng ghi công, dưới ngọn đèn dầu, anh ta ngồi ghi ghi chép chép một cách tỉ mỉ tình hình lao động của từng xã viên vào trong một cuốn sổ. Người được cầm bút, há không phải là được trọng dụng sao? Việc hai con được trên chú ý làm mặt mẹ tôi sáng bừng niềm vui, nhưng khi nhìn thấy tôi hàng ngày dắt cậu đi thì không giấu được nỗi buồn, bởi suy cho cùng thì tôi vẫn là con đứt ruột đẻ ra của bà mà.

Thôi, không nói lung tung nữa, tôi sẽ nói về Hồ Tân. Tôi chưa từng thấy ai lùn như anh ta, giọng nói không phải là người Cao Mật, mỗi câu nói ở những tiếng cuối cùng đều lên giọng một cách khó chịu. Anh ta vốn là trưởng bưu điện công xã, nhưng do thông dâm với một nữ quân nhân chưa chồng nên bị phạt lao động tạp dịch, sau khi mãn hạn được cho về làng Tây Môn sinh sống. Bạch Liên, vợ anh ta, vốn là cô nhân viên trực điện thoại ở bưu điện làng Tây Môn. Cô ta lúc nào cũng trang điểm lòe loẹt, môi đỏ răng trắng, giọng nói ngọt lịm, quan hệ rất mật thiết với hầu hết cán bộ công xã. Trước cửa sổ nhà cô ta có trồng một cái trụ bằng gỗ cây sam, trên đó mắc mười tám đường dây điện thoại được kết nối với một cái bàn giống như bàn trang điểm của phụ nữ. Lúc còn đi học tiểu học, từ phòng học lúc nào cũng nghe giọng nói như hát của cô ta: Alô, gặp ai? Làng Trịnh Công à? Chờ nhé! À, đây rồi... Lớp học chán ngấy, những đứa trẻ tinh nghịch chúng tôi thường bám vào bậu cửa sổ nhìn vào trong phòng, chăm chắm nhìn vào cô ta, một tay ôm con cho bú, một tay rất thành thạo cầm những đầu dây rút ra cắm vào những cái lỗ tròn trên cái máy. Cảnh tượng ấy đối với chúng tôi vừa hấp dẫn vừa tò mò, có gì đó thần bí khiến ngày nào tôi cũng đến xem không biết chán. Cán bộ thôn thường lôi chúng tôi tránh xa nơi ấy, lôi xong thì chúng tôi tụ tập lại. Không những chúng tôi xem được công việc của Bạch Liên mà chúng tôi còn thấy được nhiều chuyện mà lũ trẻ con không nên thấy diễn ra ở nơi ấy. Những cán bộ công xã đang trú trong làng Tây Môn thường xuyên đến đây cùng cô ta cợt nhả đưa tình, động chân động tay, còn nghe được cả lời chửi chồng như hát của cô ta, còn biết được mấy đứa con của cô ta vì sao mà đứa này có dáng này, đứa kia mặt khác... Sau đó thì cửa sổ được lắp kính, bên trong lại kéo thêm tấm màn, chúng tôi hết cách nhìn, chỉ còn đứng lấp ló ở ngoài để nghe động tĩnh bên trong. Có một lần, khi Mạc Ngôn leo lên cửa sổ cố gắng để nhòm vào trong thì bị điện giật cứt đái vãi ra đầy quần, tôi vội vàng kéo nó xuống thì cũng bị giật tiếp, may mà không vãi cứt đái như nó, chỉ kêu lên oai oái. Sau lần ấy chúng tôi tởn luôn, không dám bén mảng đến chỗ ấy để nghe động tĩnh nữa.

Hồ Tân đang đội một chiếc mũ có vành bảo vệ tai, đeo cái kính bảo hộ của những người khai thác quặng thường sử dụng, bên trong mặc một bộ đồng phục đã cũ mèm, bên ngoài khoác một cái áo quân phục, túi áo treo lủng lẳng một chiếc đồng hồ quả quýt và cả bảng số điện thoại. Bắt đi chăn trâu quả thật là sỉ nhục đối với anh ta quá! Nhưng ai bảo con c. của anh ta lại làm càn nào? Anh ta sai Kim Long đi xua đàn gia súc đang tứ tán về một chỗ, còn anh ta ngồi trên bờ đê quay mặt về hướng mặt trời, tẩn mẩn lật sổ ghi số điện thoại lẩm nhẩm đọc rồi mắt chớp chớp và bắt đầu ươn ướt, khóc thành tiếng rồi cuối cùng kêu lên:

- Oan cho tôi quá! Oan ức chết mất thôi! Chỉ có một lần, không đầy ba phút mà đem cả tương lai phá sạch như thế này sao?

Những con trâu của công xã đều đã bứt đứt dây buộc, đang chạy nhảy khắp nơi. Tuy gầy trơ xương, sống lưng sắc như dao, lông da xơ xác nhưng được cái tự do nên con nào con nấy trông có vẻ thỏa mãn, vui vẻ lắm. Để tránh không cho cậu và bọn chúng lại gần nhau, tôi vẫn giữ lăm lăm cái dây buộc cổ cậu, dắt cậu đến bờ sông, nơi có rất nhiều cỏ sấu khô, muốn cậu ăn một ít cái loại cỏ nhiều chất dinh dưỡng và khá ngon lành này. Nhưng cậu không chịu ăn, còn kéo tôi chạy về phía có bầy trâu của công xã ẩn hiện đâu đó trong cỏ lau rậm rạp. Ở đó vào năm ngoái, cỏ lau lên xanh tốt, lá sắc như dao. Sức của tôi so với cậu thì có đáng gì, cho nên dù có dây thừng, tôi cũng không có cách nào để kéo cậu lại. Cậu muốn đến đâu thì cậu vẫn dư sức kéo tôi chạy theo đến đấy. Lúc ấy cậu đã có dáng dấp của con trâu đực trưởng thành, trên đầu đã nhú lên hai chiếc sừng đẹp, xanh như măng mới mọc, trơn bóng như ngọc. Đôi mắt của cậu mới lạ lùng, nó không chứa đựng vẻ hồn nhiên của một đứa trẻ mà chứa đựng bao nhiêu vẻ thâm trầm đến khó hiểu. Tôi bị kéo đến vùng lau sậy, tiến đến gần đàn trâu của công xã. Lau lách động đậy, những con trâu đang ngước đầu dứt những đọt lá khô vàng, tiếng lạo xạo như những thanh sắt chà xát vào nhau. Kiểu ăn này vốn không phải là của trâu, mà là của loài hươu cao cổ. Kìa, là con trâu lai Thụy Sĩ và Mông Cổ, là mẹ của cậu! Nó cũng đã nhìn thấy cậu rồi, nghểnh cổ kêu lên mấy tiếng. Nhưng cậu không trả lời, hình như cậu không nhận ra mẹ, chỉ đứng nhìn lạ lẫm và có chút dè chừng. Kim Long đang cầm một chiếc roi da, vung lên quất quất vào đám lau sậy như muốn phát tiết một nỗi uất ức phiền muộn gì đó trong lòng.

Từ sau ngày anh ta vào công xã, tôi và anh ta chưa nói với nhau một câu nào. Đương nhiên tôi không thể chủ động bắt chuyện, mà nếu anh ta có chủ động bắt chuyện, tôi cũng không thèm để ý. Tôi chỉ để ý cây bút sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời đang giắt trên túi áo trước ngực của anh ta, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. Theo bố làm ăn cá thể, tôi đánh mất cách biểu lộ tình cảm. Nhiều lúc bao điều muốn thổ lộ tràn lên như muốn bật ra ngoài, nhưng tôi như một diễn viên bất tài, không thể biểu lộ nổi. Diễn viên thì cần có sân khấu và khán giả, nhưng ở đây không có sân khấu, cũng không có khán giả, chỉ có tôi và anh cùng mẹ khác cha Kim Long. Tôi cảm thấy buồn tẻ, lén nhìn trộm Kim Long. Anh ta không nhìn tôi, quay lưng về phía tôi, vẫn cứ đập đập roi da vào lau lách. Từng cây từng cây đổ gục, hình như trong tay anh ta không phải là chiếc roi mà là thanh trường kiếm.

Băng dưới dòng sông đã bắt đầu tan, kêu răng rắc và dần dần để lộ mặt nước xanh xanh rực rỡ dưới ánh mặt trời. Bên kia dòng sông là địa phận của nông trường quốc doanh, mái ngói đỏ tươi, đối lập hoàn toàn với tường đất mái lá của những ngôi nhà trong làng Tây Môn. Đó là hai bộ mặt của một quốc gia đấy! Thi thoảng những tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc từ phía ấy vẳng lại. Tôi biết vụ xuân sắp bắt đầu, ở bên ấy đội bảo dưỡng đang tu sửa máy móc. Tôi cũng nhìn thấy những cái lò luyện thép giống như những phần mộ không ai chăm sóc đã trở thành hoang phế, tiêu điều. Kim Long ngừng vung roi, người cứng đơ, nói bằng một giọng lạnh lẽo như băng:

- Mày không cần tiếp tay cho kẻ ác làm càn!

- Anh đừng có đắc ý mà quên gốc! Tôi trả đũa.

- Bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi ngày tao đánh mày một trận, đánh đến khi nào mày vào công xã thì thôi!

- Đánh tôi? Tôi chăm chú nhìn cái thân thể cường tráng hơn nhiều so với tôi của anh ta, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn nói cứng: Anh đánh tôi thử xem! Anh dám đánh tôi một gậy, tôi sẽ cho anh chết mà không có đất chôn thây!

Anh ta quay đầu lại, nhìn tôi cười nhếch mép:

- Được rồi, để tao xem mày có cách nào làm cho tao chết không có đất chôn thây nhé!

Anh ta vung roi lên, nhằm vào đầu tôi đánh xuống, chiếc mũ rơi ra, anh ta cẩn thận lượm lên vắt trên một bụi lau, nói:

- Không nên làm bẩn chiếc mũ, mẹ sẽ không vui đâu.

Rồi tiếp tục giáng xuống đầu tôi mấy roi nữa.

Thực ra thì mấy roi mà anh ta nện xuống đầu tôi không phải là quá đau. Trong trường, đầu tôi thường va vào khung cửa, cũng thường xuyên bị bọn học trò dùng đá gạch ném trúng nhiều lần, đau gấp bội so với ngọn roi của Kim Long, nhưng tất cả đều không làm cho tôi điên tiết như lúc này, tôi nghe thấy những tiếng lốp bốp nổ trong đầu giữa những tiếng uỳnh oàng từ phía bên kia vẳng sang. Mắt tôi nảy đom đóm. Tôi không suy nghĩ gì thêm, vứt sợi dây thừng, nhảy bổ về phía anh ta. Nghiêng mình né cú húc của tôi, thuận chân, anh ta đá vào mông tôi một cú. Tôi bổ nhào vào bụi lau, suýt chút nữa mồm tôi đã ngoạm phải một bộ da rắn lột xác ở trong đó. Da rắn lột xác được gọi là “xà thoát”, là một loại dược liệu. Có một năm, chân của Kim Long mọc một cái nhọt to bằng chén uống trà, đau đến kêu trời van đất. Mẹ nghe đâu đó phương thuốc dùng da rắn lột xào với trứng gà liền bảo tôi ra ngoài bãi lau tìm da rắn. Tìm mãi không ra, tôi đành phải quay về tay không, mẹ chửi tôi là đồ vô dụng, bố dắt tôi đi tìm. Trong đám lau sậy um tùm, bố đã tìm được một bộ da rắn dài đến hai mét, còn tươi rói. Rõ ràng là con rắn bự này vừa lột xác và có lẽ còn lẩn quẩn đâu đó, đang thò cái lưỡi dài và phun bọt phì phì chờ chúng tôi. Mẹ băm cái da rắn trộn với bảy cái trứng xào thành một nồi, vàng ngậy thơm phưng phức khiến tôi thèm đến nhỏ dãi. Tôi cố gắng không nhìn nó, nhưng một cách không ý thức, mắt tôi lại cứ liếc xéo về phía ấy. Lúc bấy giờ, anh là một người anh nhân từ và nghĩa khí. Anh gọi tôi: Em trai, lại đây! Anh em ta cùng ăn nhé. Tôi nói: Em không ăn đâu, đây là thuốc của anh, em không ăn đâu! Tôi rõ ràng nhìn thấy nước mắt anh rơi lã chã vào bát thức ăn... Sao bây giờ anh lại đánh tôi? Tôi cắn lấy cái bộ da rắn, cứ tưởng tượng đó là một con rắn có nọc cực độc, một lần nữa bổ nhào về phía anh ta.

Lần này thì anh ta không tránh kịp. Tôi ôm lấy eo, húc đầu vào hạ bộ, muốn đè anh ta ra đất. Anh ta dùng một chân khéo léo đặt vào giữa hai chân tôi, hai tay túm chặt vai tôi, còn một chân thì ghì chặt xuống đất, không thể ngã được. Cậu - con trâu lai Thụy Sĩ và Mông Cổ - đang đứng yên lặng bên cạnh, đôi mắt sao mà u uất và bất lực. Lúc ấy tôi rất không bằng lòng về cậu. Tôi đang quyết đấu với kẻ đã từng cắn sứt tai cậu, từng làm mũi cậu chảy máu, tại sao cậu không giúp tôi?

Cậu chỉ nhắm ngay cái sống lưng của anh ta húc nhẹ một cái là anh ta sẽ ngã lăn ra thôi. Nếu cậu dùng lực mạnh hơn một chút, chắc chắn anh ta sẽ bay lên không trung và rơi xuống đất. Lúc ấy tôi sẽ nhào tới, đè lên anh ta và rõ ràng anh ta sẽ thua, đúng không? Nhưng cậu vẫn đứng bất động. Bây giờ đương nhiên là tôi đã hiểu vì sao cậu bất động, bởi vì anh ta chính là con đẻ của cậu, còn tôi lại là bạn thân của cậu. Tôi đối xử vô cùng tốt với cậu, chải lông, đuổi ruồi, bắt ve cho cậu, vì cậu mà rơi nước mắt... Cậu khó lòng chọn anh ta hay chọn tôi, đúng không?

Có mấy lần chân anh ta vướng phải lau sậy lảo đảo muốn ngã, nhưng rồi rất nhanh chóng, anh ta nhảy mấy cái và vẫn đứng vững. Sức của tôi cạn dần, thở hồng hộc, đầu choáng mắt hoa. Hai vành tai tôi bỗng nhiên đau nhói. Thì ra đôi tay anh ta đã bỏ vai tôi và chuyển lên chụp lấy hai vành tai, véo mạnh. Tôi nghe tiếng léo nhéo của Hồ Tân bên cạnh:

- Vui quá! Vui quá! Đánh, đánh nhau nữa đi!

Rồi tiếng vỗ tay lạch xạch của anh ta vang lên.

Vừa bị đau, vừa bị Hồ Tân làm cho phân tán tinh thần, có cả sự thất vọng vì cậu không giúp đỡ, chân phải của tôi bị giò của anh ta quấn lấy, hất mạnh, một bên hông của tôi rơi bịch xuống đất, thân thể của anh ta cũng úp xuống đè lên người tôi. Anh ta dùng đầu gối đè lên bụng tôi! A! Đau quá! Dường như cứt đái đã són ra quần rồi! Hai tay anh ta vẫn véo chặt đôi tai của tôi, ghì chặt đầu tôi xuống đất. Tôi nhìn thấy bầu trời thật trong xanh, những đám mây sao mà trắng thế, cả mặt trời nữa, sáng rực đến lóa mắt. Và cuối cùng là khuôn mặt góc cạnh, xương xương của Kim Long - đôi môi mỏng cương nghị, lún phún những sợi lông măng trên mép, sống mũi cao cao, đôi mắt sâu thăm thẳm và sáng long lanh. Tay này rõ ràng không phải giống da vàng thuần chủng đâu! Có lẽ anh ta cũng giống như con trâu kia, là sản phẩm của sự pha tạp các dòng máu khác nhau đấy! Từ khuôn mặt của anh ta, tôi mường tượng ra hình ảnh của Tây Môn Náo, một người tôi chưa hề biết mặt nhưng thường xuyên được mọi người nói đến như một truyền thuyết của làng tôi. Tôi muốn chửi, nhưng không thể mở miệng được bởi hai tay anh ta kéo tai tôi quá mạnh đến nỗi da mặt tôi trở lên căng cứng. Miệng tôi lắp bắp một vài từ mà ngay cả tôi nghe cũng không rõ là từ gì. Vẫn ép đầu tôi dưới đất, anh ta gằn giọng hỏi:

- Mày có chịu vào công xã không?

- Không, tôi không vào!

- Tao nói lại, từ nay mỗi ngày tao đánh mày một lần, mỗi ngày mỗi nặng thêm, đến khi nào mày bằng lòng gia nhập công xã thì thôi!

- Tôi sẽ mách mẹ!

- Chính là mẹ bảo tao đánh mày đấy!

- Chờ bố về rồi hãy vào! Tôi bắt đầu thoả hiệp.

- Không được! Phải vào trước khi bố mày trở về! Không những mày vào mà con trâu của mày cũng vào nốt.

- Bố tôi nuôi anh không bạc, anh đừng có vong ơn bội nghĩa!

- Đưa bố và mày vào công xã chính là cách trả ơn của tao đấy!

Trong khi tôi và Kim Long đấu khẩu thì Hồ Tân cứ vòng vòng chung quanh, trông dáng điệu vô cùng phấn khích, véo tai gãi cằm, xoa tay vỗ đít, mồm nói liếng thoắng. Tay này tâm địa ác độc, tự cho mình hơn người, hận tất cả mọi người song không có chút bản lĩnh, chẳng hề có chút phản kháng. Cho nên, mỗi khi thấy ai đó đau khổ và bất hạnh, hắn đều xem đó là một thứ thuốc an thần giúp cho hắn giải tỏa bớt những ấm ức trong lòng. Lúc này thì cậu ra tay, thật là đúng lúc!

Cậu - hậu duệ của loài trâu Thụy Sĩ và Mông Cổ - cúi đầu, nhắm chính xác cái mông đít của Hồ Tân và húc thẳng. Cái thân bé nhỏ của Hồ Tân như một cái áo bông bay lên trời. Hắn bay ở độ cao hai mét, rất thăng bằng, nhưng do vì lực hút của trái đất cho nên nghiêng dần và rơi vào đám lau sậy um tùm. Từ trong đó, tiếng kêu thê thảm của hắn phát ra. Rồi hắn bò dậy, quẫy đạp lung tung. Lau lách xao động, xào xạc. Cậu lại lao đến và một lần nữa, hắn tiếp tục bay lên trời...

Kim Long vội vã bỏ tôi ra, nhảy lên chụp lấy ngọn roi nhắm vào cậu mà quất túi bụi. Tôi bò dậy, từ phía sau tôi chụp lấy eo lưng, hất ngã anh ta và đè xuống đất. Không cho phép anh đánh trâu của tôi! Đồ phản bội, lương tâm đã bị chó ăn kia! Đồ vong ơn không nhận người thân kia! Đồ con địa chủ biến ân thành cừu kia!...

“Đồ con địa chủ” ấy chỉ cần lắc cái mông là tôi đã văng sang một bên, ngồi dậy, quay đầu tặng cho tôi một roi rồi mới nhảy lên giải cứu cho Hồ Tân. Hắn đang lăn mấy vòng, bò đi mấy bước rồi vụt nhảy ra khỏi đám lau sậy, mồm kêu la oai oái. Bộ dạng hắn lúc này như con chó bị đánh què chân, tơi tả thảm hại. Ác nhân tất gặp ác báo! Lúc ấy, trong lòng tôi có một chút luyến tiếc là cậu nên trừng phạt Kim Long trước rồi sau đó hãy đến lượt Hồ Tân. Nhưng bây giờ thì tôi hiểu. Hổ dữ không ăn thịt con! Điều này dễ thông cảm thôi.

Con trai cậu tay cầm roi da xông tới. Hồ Tân chạy ở phía trước. Nói là hắn chạy thật không chuẩn xác. Cái áo đại cán, chứng tích anh hùng một thời của hắn đã bung hết cúc khi hắn bay lên không trung lúc này rách bươm, phất phơ trên người hắn như lông cánh của một con chim chết rũ rượi, thảm hại. Cái mũ oai phong trên đầu có lẽ đã bị cậu đạp lún xuống bùn sâu... Cứu tôi với!... Kỳ thực là hắn chẳng phát ra tiếng kêu nào rõ ràng như thế, đó là tôi đoán ra trong đầu hắn muốn kêu gì mà thôi. Còn cậu, con trâu dũng cảm thông hiểu nhân tình thế thái vẫn không tha, quyết đuổi đằng sau. Trâu chạy thường cúi đầu, đôi mắt phát ra thứ ánh sáng màu lửa đỏ rực rọi chiếu bốn phía, thứ ánh sáng chiếu rọi cả lịch sử xuất hiện trước mắt tôi. Dưới vó của cậu, đất màu trắng bạc vung tung tóe như đạn găm vào lau lách, găm cả vào người tôi và Kim Long, những hòn văng xa nhất đến tận giữa sông, rơi xuống nước làm vang lên những tiếng kêu lõm bõm. Tôi bỗng nhiên ngửi thấy mùi nước sông đang lúc băng tan, mùi bùn đất lâu ngày không được giải tỏa vì băng phủ, còn có cả mùi nước đái khai khai nồng nồng. A! mùi nước đái động đực của trâu cái đấy!

Mùa xuân đến như thế đấy! Vạn vật chuyển mình rồi, mùa giao phối cũng đã bắt đầu rồi! Rắn, ếch, nhái và không biết bao nhiêu côn trùng khác đều đã thức dậy sau một mùa đông dài đằng đẵng. Cỏ hoang, rau dại cũng đã bị lay động mà tỉnh dậy cả rồi! Trâu đuổi theo Hồ Tân, Kim Long đuổi theo trâu và tôi đuổi theo Kim Long, chúng tôi cứ thế mà đón mùa xuân năm một nghìn chín trăm sáu mươi lăm về!

Hồ Tân trượt chân ngã dài trên đất, cậu dùng cái đầu to tướng húc mạnh khiến tôi liên tưởng đến cảnh những người đang nện búa luyện gang thép. Cậu húc một cái, hắn kêu một tiếng, tiếng kêu yếu dần. Thân hình hắn biến dạng thành nhiều hình thù quái dị, lúc mỏng tang, lúc dài ra, lúc tròn lại... tóm lại giống một cục cứt trâu nằm trên đất. Kim Long đuổi đến nơi, vung roi nện túi bụi vào mông, vào lưng, vào đầu cậu, mỗi lần roi nện xuống là trên người cậu thêm một lằn máu đỏ bầm. Lúc ấy tôi nghĩ là cậu quay đầu lại và ngay lập tức thân hình Kim Long sẽ bay vút lên cao rồi rơi tõm xuống giữa sông, làm vỡ băng trên bề mặt và chìm hẳn xuống đáy sông. Cú húc của cậu làm anh ta chết một nửa, lạnh làm anh ta chết một nửa. Hai nửa cái chết cộng lại tức là anh ta sẽ chết. Nhưng đừng làm anh ta chết! Anh ta mà chết thì mẹ tôi sẽ rất buồn. Tôi đã từng thừa nhận là trong lòng mẹ tôi, anh ta chiếm vị trí cao nhất, cao hơn tôi rất nhiều. Nhưng cậu chẳng quay đầu, cũng chẳng phản kháng gì cả!

Tôi bẻ mấy cây lau đánh túi bụi vào người anh ta. Bị tôi quấy rầy. Anh ta quay lại quất một roi thật mạnh vào người tôi. Ái da! Mẹ ơi! Đòn này quá mạnh, quá hiểm độc, nó xuyên qua chiếc áo khoác tôi đang mặc, đầu roi sượt qua cằm và ngay lập tức máu túa ra. Lúc ấy, cậu cũng quay người lại, chăm chắm nhìn Kim Long.

Tôi chờ cậu tặng cho anh ta một cú húc, nhưng cậu vẫn không động đậy, nhưng cái nhìn của cậu đã khiến anh ta sợ hãi và lo lắng, liên tục bước lùi. Cậu ngửa mặt kêu lên một tiếng nho nhỏ, nghe sao mà thê lương. Tiếng kêu của cậu rõ ràng là tiếng bố gọi con, nhưng con tất nhiên là không hiểu được. Cậu từ từ bước tới, chắc là để âu yếm con trai mình, nhưng con trai cậu không hiểu. Anh ta chỉ hiểu là cậu chuẩn bị tấn công, và để tự vệ, anh ta lại vung roi lên quật tới tấp vào người cậu. Những ngọn roi vừa mạnh vừa chuẩn xác, trúng ngay vào mắt cậu. Cậu quỳ chân trước xuống đất, và cứ như thế chịu đòn, nước mắt chảy thành dòng trên má, nhỏ tí tách xuống đất. Tôi hoảng sợ, kêu thét lên:

- Tây Môn Kim Long! Anh là đồ thổ phỉ! Anh muốn đánh cho nó mù luôn sao?

Anh ta tiếp tục nhắm đầu cậu đánh xuống. Cú này cực mạnh. Một vệt máu ứa ra trên trán, máu chảy thành dòng trên sống mũi cậu, tươi rói và rơi xuống đất. Ôi, trâu của tôi! Tôi nhảy lên, ôm lấy đầu cậu, nước mắt tôi chảy dài rơi xuống chiếc sừng mới nhú của cậu. Tôi dùng thân thể mỏng manh của mình bảo vệ cho cậu. Tây Môn Kim Long, anh cứ đánh đi, anh cứ đánh vào lưng tôi để cái áo khoác của tôi rách toang như tờ giấy bị xé vụn và bay lả tả lên trời đi! Anh cứ đánh cho da thịt tôi nát nhừ như bùn đất văng tứ tung dính vào cỏ khô lau cháy đi! Nhưng anh đừng đánh trâu của tôi! Tôi cảm thấy đầu cậu run lên từng cơn trong vòng tay tôi. Tôi vón lấy một cục bùn nhét vào vết thương trên trán, rút miếng vải trong áo khoác ra lau khô nước mắt cho cậu. Điều tôi lo nhất là đôi mắt của cậu, e mù mất chăng? Nhưng tục ngữ đã nói “đánh chó khó què, đánh trâu khó mù”, mắt cậu không hề hấn gì cả!

Liên tục trong một tháng, cứ ngày nào cũng thế, trình tự sự việc xảy ra lúc nào cũng giống nhau. Tây Môn Kim Long khuyên tôi nhân lúc bố chưa về dắt trâu gia nhập công xã. Tôi không đồng ý, anh ta đánh tôi. Anh ta đánh tôi thì trâu tôi lại tìm húc Hồ Tân. Hồ Tân hoảng hốt, thường nấp sau lưng Kim Long. Anh ta đối diện với trâu hình thành thế giằng co, sau mấy phút, mỗi người đều tự động thoái lui. Một ngày bình yên! Tính chất của sự việc lúc mới bắt đầu là kịch liệt, mày chết tao sống, nhưng dần dần biến thành một màn kịch. Nhưng điều làm tôi nở mày nở mặt nhất là Hồ Tân sợ con trâu của tôi còn hơn sợ cọp. Cái mồm độc địa của anh ta không dám hé răng lấy nửa lời. Con trâu nhà tôi chỉ cần nghe thấy anh ta mở miệng là cúi đầu vươn vai, mắt đầy sát khí, cào cào bốn chân xuống đất sẵn sàng xông đến bất kỳ lúc nào. Những lúc ấy, Hồ Tân sợ vãi đái vãi cứt, cuống cuồng chạy nấp sau lưng Kim Long. Người anh cùng mẹ khác cha với tôi từ dạo ấy cũng không hề đánh con trâu của tôi lần nào nữa. Lẽ nào anh ta đã nhận ra được điều gì đó? Các người suy cho cùng cũng là bố con ruột, trong lòng liệu có linh cảm gì chăng? Việc anh ta đánh tôi cũng cũng trở thành hình thức, bởi sau trận ấy, thắt lưng tôi lúc nào cũng giắt một con dao sắc lẹm, đầu đội thêm một cái mũ bảo hộ bằng sắt. Những bảo bối ấy tôi ăn trộm được từ một đống phế liệu trong những năm phong trào luyện gang thép đang hưng thịnh, đem về giấu ở chuồng trâu, bây giờ trở thành vật vô cùng hữu dụng để phòng thân.