Quyển bốn- Kiếp chó trung thành- 37 - Chưa dứt nợ đầu thai thành chó,- Mặt Xanh cháu theo mẹ lên thành.
Hai tên tiểu quỷ chộp lấy vai tôi lôi lên khỏi dòng sông băng. Tôi điên tiết quẫy đạp dữ dội, cắn vào tay chúng, quát lớn:
- Đồ tiểu quỷ thối tha! Mau đưa tao đến gặp Diêm Vương để tao thanh toán nợ nần với con chó già ấy!
- Hi hi...! Lâu nay không gặp, tính tình ông anh vẫn nóng nảy như xưa. Một thằng vừa cười vừa nói.
- Đúng như dương gian có nói, “mèo chết không bỏ bắt chuột, chó chết không quên mùi cứt!”. Thằng kia đế thêm.
Tôi càng điên tiết, gầm lên:
- Thả tao ra! Bộ chúng mày tưởng tao không thể tự đi tìm ra lão chó chết đó à?
- Giận dữ làm gì, chúng ta đáng được gọi là bạn bè rồi. Lâu nay không gặp, chúng tôi đã cảm thấy nhớ ông anh rồi đấy!
- Được rồi! Chúng ta đưa anh đi tìm lão chó già ấy!
... Bọn chúng kéo tôi chạy như bay trên các con đường quen thuộc của làng Tây Môn. Gió mát thổi nhẹ, một vài bông tuyết mỏng bám trên mặt tôi. Phía sau, lá khô trên đường bị cuốn theo xào xạc. Đi đến trước cổng nhà Tây Môn, hai thằng tiểu quỷ bỗng nhiên dừng bước, nhấc bổng tôi lên, ném tôi vọt qua cánh cổng khép hờ, rơi xuống sân, nói lớn:
- Đi mà tìm gặp lão chó già của anh nhé!
Một cú va đập chát chúa, mắt tôi tối sầm như bị ngập trong sơn đen và tôi bất tỉnh. Không cần tôi nói, ông cũng đoán ra là tôi đã bị hóa kiếp làm chó, chào đời trong ổ chó nhà Nghinh Xuân. Lão Diêm Vương kia quả là đồ lưu manh, muốn tránh mặt tôi trên công đường nên đã thi hành thủ đoạn đốn mạt, bỏ qua trình tự của quy luật luân hồi, đã bắt tôi chui vào tử cung chó rồi sắp hàng cùng với ba con chó khác tuần tự chui ra khỏi bụng chó mẹ.
Cái ổ chó này quả thực sơ sài. Dưới hiên nhà, người ta dùng gạch xây hai bức tường cao khoảng một mét, phía trên gác ngang mấy thanh gỗ nhỏ rồi phủ một lớp giấy dầu lên trên. Đây vốn là chỗ ở của chó mẹ - không có cách nào khác, từ bụng nó chui ra đành gọi nó bằng mẹ thôi!
Tuyết rơi đầy trời, trên đất đã đọng một lớp dày. Ổ của chúng tôi được ánh đèn điện từ hiên nhà chiếu sáng. Nằm trong chiếc ổ lót bằng lá khô, tôi ngắm nhìn những bông tuyết lơi lả tả phía ngoài. Lạnh quá, tôi run lên bần bật. Tôi cố chen vào giữa các anh chị em để ấm hơn, họ cũng chẳng chịu thua, chen lấn và kêu lên inh ỏi. Sau mấy bận luân hồi, tôi nhận ra một chân lý đơn giản: Nhập gia tùy tục. Sinh ra trong chuồng lợn mà không bú lợn nái thì chết, sinh ra trong ổ chó mà không chen vào để bú chó mẹ cũng sẽ chết. Mẹ tôi rất to lớn, lông trắng nhưng hai chân trước và đuôi lại màu đen. Rõ ràng đây là một con chó lai. Bố tôi là loài bec-giê Đức chính hiệu, to lớn và hung dữ, lưng và đuôi đen sậm, bụng và chân màu vàng thẫm. Sau này tôi đã có dịp gặp chó bố, nó - cứ gọi là bố vậy - đang bị xích ngay tại cổng xưởng chế biến tương ớt “Hồng”. Thức ăn của chó bố rõ ràng là được lấy về từ những đồ thừa trong các bữa tiệc: Một con gà chỉ mất cặp đùi, một con cá chỉ mất cái đuôi, có cả một chiếc mai rùa. Nhưng dường như chó bố chẳng thèm để ý gì đến những của ấy. Đôi mắt của chó bố trông rất hung dữ, màu vàng và đầy những sợi máu li ti, đôi tai nhọn dỏng lên, gương mặt trông rất gian hiểm và bạo tàn.
Bố thuần chủng, mẹ lai, đương nhiên chúng tôi là một lũ lai tạp. Tuy khi lớn lên, hình dáng của chúng tôi có khác nhau ít nhiều, nhưng lúc này rất khó phân biệt, chỉ có Nghinh Xuân là nhớ được thứ tự của từng đứa khi lọt khỏi bụng chó mẹ mà thôi.
Mẹ ông bê đến một bát cháo xương cho chó mẹ. Mùi cháo thơm lừng, khói bốc nghi ngút làm mờ gương mặt, hoa tuyết bám đầy trên tóc bà ấy. Mắt tôi còn kèm nhèm lắm nên không thể nhìn rõ khuôn mặt mẹ ông, nhưng tôi ngửi được mùi vị quen thuộc trên thân thể bà. Trong khi chó mẹ từ tốn liếm cháo thì bà lấy lược chải tuyết bám trên người của nó, rồi cẩn thận dọn sạch tuyết trên tấm giấy dầu. Bà ấy là nông dân, lẽ nào không biết tuyết là tấm chăn ấm đắp cho đất, tất nhiên cũng là tấm chăn đắp trên ổ chó của chúng tôi. Người đàn bà ngốc nghếch này nhiều kinh nghiệm nuôi con, song thiếu trầm trọng những kiến thức khoa học. Nếu bà ta cũng học rộng biết nhiều như tôi, biết người Eskimo ở trong những chiếc hầm đắp bằng tuyết, bà ấy sẽ không dọn tuyết trên mái ổ của chúng tôi. Đến lúc trời sắp sáng, chúng tôi rét cóng. Nhưng thế mà lại hóa hay. Mẹ ông nhận ra điều ấy nên đã ôm tất cả chúng tôi vào nhà, đặt bên lò sưởi, miệng huyên thuyên:
- Ôi, các cục cưng của ta! Chúng mày đáng yêu quá...
Chó mẹ cũng được phép theo chúng tôi vào trong gian phòng bếp ấm áp của gia đình ông.
Mặt Xanh - bố ông, đang ngồi bên bếp dùng que cời lửa. Bên ngoài gió lạnh gầm gào, trong nhà khói xông mù mịt. Gương mặt Mặt Xanh già nua, tóc bạc quá nửa, đang mặc chiếc áo bông mới dày cộp, miệng ngậm tẩu thuốc, ra vẻ một con người hạnh phúc. Kể từ khi có chủ trương phân đất đến từng hộ nông dân, nhà ai nấy làm, bố mẹ ông đã quay lại ăn chung một nồi, ngủ chung một giường.
Trong nhà rất ấm và chúng tôi tha hồ bò lê la. Nhìn anh chị mình, tôi đã suy ra hình dáng của tôi, chắc là rất đáng yêu. Trên giường có bốn đứa nhỏ, một gái ba trai đang chơi đùa, còn chúng tôi ba đực một cái đang bò ở dưới. Mẹ ông vui vẻ nói:
- Ông nhà à, thật là trùng hợp kỳ lạ. Sao bọn chúng lại đối ứng với nhau đẹp thế!
Bố ông chẳng tỏ vẻ phản đối hay đồng tình gì, chỉ ậm ừ. Một mùi khai khai xông lên. Mặt Xanh ngẩng đầu lên hỏi:
- Đứa nào đái dầm, chuẩn bị uống cái này!
- Chúng cháu đều đái dầm! Hai đứa con trai và một đứa con gái đồng loạt kêu lên, chỉ có một đứa con trai chẳng nói năng gì. Nó vò vò đôi tai dày, trợn tròn đôi mắt trông có vẻ giận dỗi. Đương nhiên ông biết thằng bé này là con nuôi của Kim Long và Hỗ Trợ, nghe đâu bố mẹ nó là hai đứa học sinh lớp mười. Lúc này Kim Long đã có rất nhiều tiền, thế lực rất lớn, có thể mua được mọi thứ nhưng chưa có con. Trước khi đón đứa bé này về làm con nuôi mấy tháng, Hỗ Trợ đã dùng vải và bông độn cái bụng cho to lên, giống như đang có mang để che mắt thiên hạ, song chuyện này chẳng lừa được ai. Thằng bé này tên Tây Môn Hoan, thường gọi là Hoan Hoan, là cục vàng của vợ chồng Kim Long.
- Đái cũng uống mà không đái cũng uống!
Nghinh Xuân nghiêm giọng nói rồi đưa bát nước thuốc đến trước mặt Hoan Hoan, bảo:
- Hoan Hoan! Cháu uống bát nước này đi!
Thằng bé đón lấy nhưng chẳng thèm liếc mắt nhìn, hắt bát thuốc xuống gầm giường, ngay chỗ nằm của chó mẹ. Nó chẳng thèm khách sáo, cúi đầu liếm sạch.
- Thằng bé này... Nghinh Xuân bất lực nói.
Mặt Xanh thì nhủng nhẳng:
- Giỏ nhà ai quai nhà nấy!
Bốn đứa nhỏ nhìn anh em chúng tôi có vẻ thích thú lắm, có đứa còn vươn đôi tay bé xíu xoa đầu chúng tôi. Nghinh Xuân vui vẻ nói:
- Thật khéo, mỗi đứa một con, không thừa không thiếu.
Bốn tháng sau, Nghinh Xuân gọi bốn cặp vợ chồng Kim Long - Hỗ Trợ, Bảo Phượng - Mã Lương Tài, Thiên Hồng - Kháng Mỹ, Giải Phóng - Hợp Tác về nhà, nói:
- Gọi mọi người về đây là để mọi người đưa các cháu đứa nào về nhà nấy vì nhiều lý do. Thứ nhất, ta và ông ấy không có một chữ, để ở lại đây e rằng không thể dạy gì được cho chúng. Hai là, chúng ta cũng đã già, tóc bạc cả rồi, mắt mờ, tai nặng, răng rụng, đã sống quá nửa đời kham khổ. Hãy để cho chúng ta có mấy ngày ngơi nghỉ. Được chăm sóc con của đồng chí Thường và đồng chí Bàng là phước lớn nhà ta, nhưng ta đã thương lượng với ông ấy, Phượng Hoàng là cành vàng lá ngọc, phải để nó về huyện vào trường mẫu giáo thôi.
Nghi thức chuyển giao diễn ra thật ý nghĩa. Bốn đứa nhỏ đứng xếp hàng ở đầu giường, bốn con chó đứng xếp hàng ở cuối giường. Nghinh Xuân ôm Tây Môn Hoan thơm một cái lên má rồi chuyền cho Hỗ Trợ, lại ôm con chó lớn nhất lên, vuốt ve giây lát rồi đưa cho Tây Môn Hoan, nói:
- Con chó này là của cháu!
Tiếp theo, Nghinh Xuân ôm Mã Cải Cách thơm một cái vào má rồi chuyền cho Bảo Phượng, ôm con chó thứ hai lên, vuốt ve giây lát rồi đưa cho Mã Cải Cách, nói:
- Con chó này là của cháu!
Tiếp theo, Nghinh Xuân ôm Phượng Hoàng lên, hôn thật lâu lên khuôn mặt xinh xắn, chuyển cho Kháng Mỹ, nói:
- Hãy chăm sóc cô tiên nữ này cho chu đáo nhé!
Rồi bồng con chó thứ ba đưa cho Phượng Hoàng. Cuối cùng, Nghinh Xuân bồng thằng bé mặt một bên màu xanh lên. Đó là con ông - Lam Khai Phóng, sờ soạn khắp mặt mũi rồi bật khóc, nói:
- Đời cháu sau này rồi sẽ khổ lắm đây!
Vừa nói Nghinh Xuân vừa chuyển Khai Phóng cho mẹ nó. Hợp Tác đứng dậy, bởi một bên mông đã bị Sứt Tai cắn bị thương nên dáng người lệch hẳn một bên, muốn ngã. Ông - Lam Giải Phóng - muốn đưa tay đón thế hệ mặt xanh thứ ba về tay mình nhưng đã bị vợ khước từ. Ôm tôi trên tay, Nghinh Xuân đưa cho Khai Phóng nói:
- Con chó này là của cháu, thông minh nhất bầy!
Trong suốt quá trình chuyển giao, Mặt Xanh chỉ ngồi yên lặng bên bếp lò, hai tay ôm đầu, dường như ông ấy đang cố giữ bình tĩnh...