- 38 - Kim Long điên cuồng nói tráng chí,-Hợp Tác lặng yên nhớ hận xưa.
Tôi đánh lửa châm thuốc, rít một hơi thật sâu và cảm thấy bình tĩnh hơn. Tôi len lén nhìn vào đôi mắt xanh lè của Lam - Ngàn - Năm - Đầu - To, từ đó nhận ra đôi mắt của một con chó đã từng sống với gia đình tôi, đúng hơn là với vợ và con trai tôi hơn mười lăm năm. Đôi mắt ấy lạnh lùng cay nghiệt làm sao! Nhưng ngay lập tức, tôi cũng đã phát hiện nó giống đôi mắt của đứa con trai đã chết của tôi - Lam Khai Phóng, đầy oán hận và không hề có biểu hiện của sự tha thứ.
Lúc ấy tôi đã được điều lên làm việc ở hợp tác xã cung tiêu của huyện, giữ chức trưởng phòng tổ chức hành chính. Kể ra tôi cũng có chút ít thực tài, có khiếu viết lách, đã từng đăng bài trên báo tỉnh. Mạc Ngôn cũng đã được điều lên công tác ở tổ tuyên truyền chính trị của huyện ủy, đã bắt đầu bộc lộ những tham vọng cao siêu. Nó lao vào viết ngày đêm, lúc nào gương mặt cũng bơ phờ, đầu tóc rũ rượi, mùi thuốc lá nực nồng. Nó chỉ giặt quần áo mỗi khi trời mưa, còn làm thơ tự trào:
Hai mươi mấy tỉnh chỉ tôi điên,
Dám lệnh trời mưa giặt áo quần...
Tôi không thích nhưng Hợp Tác lại rất có cảm tình với Mạc Ngôn, mỗi lần nó đến nhà là cô ấy săn đón nào trà nào thuốc. Con trai và con chó nhà tôi cũng rất ghét nó, mỗi lần thấy mặt là con chó lồng lên sủa vang, Khai Phóng đã có lần lén mở xích cho con chó. Nó lao tới như điện xẹt. Nhưng may cho Mạc Ngôn, hình như có thần linh trợ giúp, nhoáng một cái nó đã ngồi vắt vẻo trên trính nhà.
Không lâu sau ngày tôi được điều động lên huyện, Hợp Tác cũng được bố trí công tác tại cửa hàng ăn uống ga tàu lửa. Lúc nào người cô ấy cũng sặc sụa mùi khói bếp, mùi dầu mỡ. Từ trước đến nay, chưa bao giờ tôi nói Hợp Tác là một người vợ không tốt, chắc chắn tôi cũng không tìm ra chỗ nào không tốt của cô ấy. Khi tôi muốn ly hôn, cô ấy chỉ khóc và hỏi:
- Anh thử nói xem, tôi không tốt chỗ nào?
Con trai tôi cũng hỏi:
- Mẹ con có lỗi với bố điều gì chăng?
Bố mẹ vợ thì mắng té tát:
- Con rể à, anh vẫn chưa làm quan lớn cơ mà! Hợp Tác có chỗ nào không xứng với anh?
Lãnh đạo cấp trên thì nghiêm giọng khuyên:
- Đồng chí Giải Phóng! Ai cũng phải tự biết mình đang đứng ở đâu và đang làm điều gì!
Đúng thế! Tôi chẳng tìm ra chỗ nào đáng chê ở cô ấy, nhưng tôi không hề yêu cô ấy, đó là điều quan trọng nhất.
Cái ngày mẹ tôi phân chia chó ấy, đương nhiệm bí thư huyện ủy Bàng Kháng Mỹ bảo lái xe của cô ấy chụp cho cả nhà tấm ảnh lưu niệm. Bốn cặp vợ chồng, bốn đứa con và bốn con chó chen vai thích cánh dưới gốc cây hạnh già, thoạt trông rất êm ấm hòa thuận nhưng thực tế thì mỗi người đang nghĩ mỗi đường. Tấm ảnh ấy đã được phóng to cho mỗi nhà mỗi tấm và được treo vào nơi trang trọng nhất, nhưng hình như một thời gian ngắn sau thì đồng loạt biến mất cả.
Sau khi chụp ảnh, Kháng Mỹ và Thiên Hồng bảo chúng tôi lên xe của họ để cùng về huyện. Tôi đang do dự thì Hợp Tác bảo là muốn ở lại nhà mẹ một đêm, từ chối. Chờ cho xe họ đi khuất, cô ấy ôm Khai Phóng và con chó lên đi về, ai khuyên cũng chẳng nghe. Con chó mẹ giãy một cái thật mạnh, thoát khỏi vòng tay ôm chặt của mẹ tôi, lao theo Hợp Tác. Tôi chẳng kịp phản ứng gì thì nó đã cắn một miếng thật sâu vào mông cô ấy, phía mông lành lặn. Hợp Tác kêu thét lên đau đớn, lảo đảo chực ngã nhưng đã gắng đứng vững và vẫn cứ tiếp tục đòi về. Trong khi Bảo Phượng săn sóc vết thương của cô ấy thì Kim Long kéo tôi sang một bên, đưa cho tôi điếu thuốc rồi tự mình châm một điếu. Rồi anh ta hạ thấp giọng, không ra vẻ đồng tình hay chế giễu, nói:
- Thế nào, sống không nổi à?
Không nhìn anh ta, tôi chăm chú theo dõi hai con chó đuổi nhau trên khoảng sân rộng trước cổng nhà, lãnh đạm nói:
- Rất tốt nữa là đằng khác!
- Thế thì được! Kỳ thực tất cả đều do ma dẫn lối quỷ đưa đường. Chú cũng là người có máu mặt rồi. Còn đàn bà... thì có đáng gì.
Đưa bàn tay lên, anh ta đưa tay chỉ vào những ngón tay đeo nhẫn, rồi đưa cao quá đầu, cách điệu thành cái mũ ô sa của quan lại xưa, nói tiếp:
- Chỉ cần có hai thứ ấy, kêu một tiếng là họ tự khắc có mặt!
Tôi đã hiểu ý nghĩa động tác và lời nói của Kim Long. Bảo Phượng dìu Hợp Tác đến trước mặt tôi, đưa cho tôi mấy hộp thuốc ngừa chó dại nói:
- Về nhà bỏ vào tủ lạnh, trên hộp có ghi cách dùng. Nên nhớ, nhất định phải tiêm đúng quy định, chẳng may...
- Cám ơn chị Bảo Phượng! Nói xong, Hợp Tác ngước đôi mắt lạnh lẽo nhìn tôi, nói tiếp: Ngay cả chó cũng ghét tôi!
Thu Hương đuổi theo con chó, dùng chiếc gậy đập túi bụi. Nó chui vào ổ, nhe nanh thị uy, đôi mắt xanh lè. Lưng Hoàng Đồng lúc này đã còng lắm rồi, đứng ở gốc cây hạnh chửi:
- Nhà họ Lam các người không biết nhận ra người thân, cả chó cũng thế. Mau giết nó đi, nếu không tôi sẽ đổ dầu vào ổ đốt chết đấy!
Bố tôi dùng một chiếc gậy trúc dài chọt mạnh vào ổ. Con chó rú lên thê thảm. Mẹ tôi lật đật chạy tới, gương mặt có vẻ biết lỗi nói:
- Con dâu à, mẹ xin lỗi! Nó chỉ muốn giữ con của nó thôi mà, đâu cố ý cắn con.
Mặc mọi người trì kéo, Hợp Tác vẫn kiên quyết ra về. Kim Long nhìn đồng hồ nói:
- Chuyến xe về huyện số một đã chạy rồi, chuyến thứ hai thì phải chờ hai tiếng nữa. Nếu không chê xe tôi cũ nát, tôi đưa hai người về vậy.
Hỗ Trợ liếc xéo nhìn chồng rồi chẳng chào hỏi ai, kéo tay Hoan Hoan đi thẳng ra cổng. Con trai tôi ôm con chó lên, nhìn tôi dò ý.
Bố đi song song với tôi ra cổng. Ông đã già thật rồi, một bên mặt xanh không còn sáng loáng như xưa nữa. Tôi nhìn vợ con đang đi phía trước, nói:
- Bố đừng tiễn nữa!
Bố thở dài nói:
- Nếu sớm biết sẽ truyền cái mặt xanh này cho con cháu, bố không lấy vợ có khi tốt hơn.
- Bố! Đừng bao giờ nghĩ thế. Con không hề xấu hổ khi có cái mặt xanh này. Khai Phóng có chút gì đó tủi thân, chờ nó lớn lên một tí, con đưa nó đến bệnh viện thay da mặt. Khoa học bây giờ phát triển lắm, rất đơn giản bố ạ.
- Kim Long và Bảo Phượng bây giờ đã tốt rồi, bố lo nhất vẫn là anh.
- Bố yên tâm, con biết tự lo cho gia đình mình.
- Ba năm trở lại đây có thể xem là những ngày đẹp nhất trong cuộc đời bố. Trong nhà còn mấy nghìn cân lương thực, cho dù có ba năm không thu hoạch được gì, bố và mẹ anh cũng chẳng chết đói đâu.
Chiếc xe Jeep của Kim Long trờ tới, tôi nói với bố:
- Bố vào nhà đi, có thời gian con sẽ ghé về thăm bố.
- Giải Phóng! Giọng bố có vẻ buồn buồn: Mẹ anh nói với bố rồi, cuộc đời con người, ai lấy ai đều có duyên số cả... Mẹ anh nhờ bố nói với anh rằng, đừng có làm chuyện bất nghĩa, còn nói rằng chốn quan trường hiểm ác, bỏ vợ e rằng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh. Đó là kinh nghiệm của cả đời người, nhớ lấy, đừng quên.
- Con hiểu rồi! Tôi cay đắng nói: Nói với mẹ rằng con đã hiểu, mẹ yên tâm.
Kim Long mở cửa xe, tôi chui vào ngồi ở ghế trước:
- Làm phiền anh rồi, anh mất uy phong...
Kim Long vứt mẩu tàn thuốc xuống đường, văng tục:
- Uy phong cái con c.!
Tôi nhăn nhó:
- Chốc nữa, trước mặt trẻ con anh nói năng giữ ý một tí!
- Đã là con trai, thực ra cũng nên cho nó biết thế nào là chuyện đàn ông để sau này lớn lên khỏi bị đàn bà xỏ mũi.
Tôi không kiềm chế được nữa, xẵng giọng:
- Thế thì bắt đầu từ Tây Môn Hoan nhé, để xem anh có thể bồi dưỡng nó trở thành một nhân vật cỡ bự không?
- Chỉ dạy không chưa đủ, còn xem nó có tố chất hay không.
Chiếc xe đã đuổi kịp Hợp Tác và Khai Phóng. Kim Long thò đầu ra ngoài cửa bảo:
- Em dâu! Lên xe đi!
Hợp Tác chẳng để ý. Khai Phóng đang ôm con chó trên tay bị mẹ lôi đi một cách miễn cưỡng.
- Xem ra cô này cũng có cá tính đấy. Kim Long nói rồi nhấn ga chạy từ từ theo: Em dâu, chê xe anh cũ quá à?
Hợp Tác vẫn điềm nhiên bước thẳng, đầu ngẩng lên, mắt nhìn về phía trước. Tôi thầm đồng tình với thái độ của cô ấy, song lại thấy ghét. Mái đầu cắt quá ngắn khiến chiếc gáy trắng nhợt lộ ra trước mắt tôi, đôi tai không đeo trang sức, toàn thân bốc lên mùi khói và dầu mỡ của cô ấy cũng khiến tôi ác cảm.
Kim Long cho xe chạy thẳng về phía trước rồi dừng lại, nhảy xuống đường, chống nạnh đứng chờ. Do dự một lúc, tôi cũng nhảy xuống. Ngay lúc ấy tôi chợt nghĩ, giá mà Hợp Tác có năng lực của thần thánh, cô ấy sẽ đạp lên người tôi, lên Kim Long và cả chiếc xe đang chắn ngang đường mà đi, không cần phải tránh. Mặt trời chiếu thẳng vào mặt cô ấy, đôi hàng lông mày quá rậm, môi nhợt nhạt, hai con mắt đen chực trào nước mắt. Tôi đồng tình với cô ấy, nhưng vẫn là một sự ghét bỏ.
Kim Long dường như cảm thấy thú vị về chuyện này. Giọng anh ta vừa trang nghiêm vừa bỡn cợt:
- Em dâu! Anh biết em ngồi lên xe này sẽ thấy xấu hổ, biết em coi thằng nông dân như anh chẳng vào đâu cả, biết em thà đi bộ về còn hơn ngồi trên xe của anh. Nhưng cháu anh không đi được. Thôi, vì con, em hãy cho anh một cơ hội phục vụ mẹ con em.
Kim Long ôm lấy Khai Phóng và con chó, Hợp Tác nhảy đến định giằng lại nhưng chúng đã bị Kim Long nhét vào trong xe. Khai Phóng kêu lên một tiếng “Mẹ!” rồi khóc rống lên, con chó cũng sủa lên ông ổng. Tôi trèo lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, hậm hực buông một câu cực kỳ vô duyên:
- Xin mời bà!
Cô ấy do dự, Kim Long cười hi hí nói:
- Dì của Hoan Hoan à, nếu không có mặt chồng dì ở đây, tôi đã ôm dì đưa lên xe rồi!
Mặt Hợp Tác bỗng nhiên đỏ rần, liếc xéo Kim Long. Cái liếc ấy ẩn chứa nhiều điều phức tạp và tôi thừa biết trong lòng cô ấy đang nghĩ đến điều gì. Thực ra, điều khiến tôi ghét cô ấy hầu như không liên quan gì đến những gì mà mà cô ấy và Kim Long đã làm trong quá khứ, bởi vì tôi đã và vẫn còn đang yêu một người đàn bà đã có chồng, không những thế mà tôi còn có quan hệ rất mật thiết với chồng của người ấy. Hợp Tác đã lên xe, nhưng không lên cùng băng ghế với tôi mà ngồi ở ghế trước, cạnh Kim Long. Tôi kéo cánh cửa xe đánh rầm.
Chiếc xe nhảy chồm chồm trên đường. Tôi nhìn vào kính chiếu hậu, quan sát động thái của cô ấy. Hỗ Trợ ôm Khai Phóng, còn Khai Phóng thì ôm con chó. Bất giác tôi buông một câu nói bâng quơ:
- Diễn kịch như thế cũng được xem là hay đấy!
Lúc này, chiếc xe đang chạy ngang qua chiếc cầu đá. Đột nhiên Hợp Tác mở cửa xe, dợm nhảy xuống. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Kim Long, tay trái vẫn giữ vô lăng, tay phải vươn ra chụp lấy tay cô ấy giữ lại. Tôi cũng nhoài người qua khỏi hàng ghế, nắm lấy vai cô ấy. Khai Phóng khóc ré lên. Chạy qua khỏi cầu, Kim Long dừng xe lại, nhoài người ra phía sau, đấm một cú thật mạnh vào mặt tôi, chửi:
- Đồ chó chết!
Rồi anh ta nhảy xuống xe, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, chửi Hợp Tác:
- Cô cũng là đồ chó chết! Cô, tôi, Giải Phóng đều có thể chết, nhưng Khai Phóng có lỗi gì? Nó mới ba tuổi.
Khai Phóng khóc càng lớn hơn, con chó cũng sủa vang lên. Kim Long mở cửa xe, chùi nước mắt cho nó, dỗ dành:
- Không sao, tốt cả rồi, đừng khóc nữa. Lần sau, bác sẽ dùng xe xịn, Mercedes hẳn hoi để chở cháu. Rồi thuận tay, anh ta vả vào mồm con chó một cái, chửi: Đồ chó! Mày sủa cái gì thế?
Chiếc xe tiếp tục lao về phía trước, bỏ lại đằng sau nào là xe ngựa, xe lừa, xe đạp... Lúc ấy, con đường từ làng Tây Môn về huyện chỉ được rải chính giữa khoảng năm mét nhựa đường, hai bên vẫn là đường đất. Bây giờ, con đường dẫn vào khu du lịch mở Tây Môn đã khác rất nhiều. Đường hai chiều, mỗi bên bốn làn xe, cây cối hai bên đường được xén tỉa cẩn thận, dải phân cách được trồng toàn hoa quỳ rực rỡ. Xe chạy rất nhanh, thi thoảng tiếng còi khàn đục vang lên. Tôi lo lắng bám chặt vào thành ghế hỏi:
- Ông anh à, siết bù loong bánh xe có chặt không?
- Yên tâm! Nếu tao tham gia giải đua xe thế giới, tao sẽ được xếp hạng đấy!
Nhưng nói xong câu ấy, không hiểu sao Kim Long cho xe đi chậm lại. Qua khỏi trạm mua bán lừa, con đường bắt đầu uốn lượn dọc bờ sông. Kim Long nói với Khai Phóng:
- Cháu à, bác muốn biến huyện Đông Bắc Cao Mật trở thành thiên đường dưới mặt đất, làng Tây Môn sẽ trở thành một viên ngọc giữa thiên đường ấy, biến cái phố huyện mà cháu sẽ trở về thành một vùng phụ cận của khu du lịch mở Tây Môn, cháu có tin là bác làm được không?
Khai Phóng chẳng nói gì, tôi nhắc:
- Bác trai hỏi con, con phải trả lời chứ!
Nhưng nó đã ngủ, nước dãi chảy nhỏ giọt xuống đầu con chó. Hợp Tác cũng chẳng mở miệng nói thêm câu nào, lơ đễnh nhìn dòng sông, xem ra vẫn còn đang rất bực bội.
Khi sắp đến trung tâm huyện lỵ, đột nhiên tôi trông thấy Hồng Thái Nhạc. Lão đang còng lưng trên chiếc xe đạp cũ có từ thời nuôi lợn, đầu đội mũ rơm rách nát. Mồ hôi thấm ướt lưng lão.
- Hồng Thái Nhạc kìa! Tôi nói.
- Thấy lâu rồi, chắc lên huyện kiện tụng gì nữa đây!
- Kiện ai?
- Ghét ai kiện nấy! Kim Long cười khẩy: Lão với ông già nhà ta giống như hai mặt của đồng tiền kẽm, lão Hồng không thể làm anh, Mặt Xanh khó làm em. Làm anh cũng chẳng được, làm em cũng không xong.
Khi chiếc xe vượt qua mặt lão, Kim Long bấm còi inh ỏi. Lão giật mình, chiếc xe đạp loạng choạng suýt ngã. Một câu chửi đuổi theo:
- Tây Môn Kim Long! Tao ỉa vào tổ tông nhà mày, đồ địa chủ ác bá!
Kim Long chỉ cười nói:
- Lão chửi tao như cơm bữa, quen rồi. Thực ra lão không đến nỗi đáng ghét lắm đâu.
Chiếc xe dừng trước cửa nhà tôi, Kim Long không tắt máy, nói:
- Giải Phóng, Hợp Tác! Chúng ta cũng đã gần bốn mươi cả rồi. Sống đến chừng này cũng nên hiểu rằng, có thể mắc lỗi với ai đó, nhưng đừng bao giờ mắc lỗi với chính mình.
- Đúng là những câu có cánh, đạo nghĩa lý lẽ thâm sâu! Tôi ỡm ờ.
- Cục cứt! Tháng trước tôi đi Thâm Quyến, có làm quen với một cô gái rất đẹp. Câu nói yêu thích của cô ta là: Anh không thể làm thay đổi được tôi. Tôi nói, tôi thay đổi chính mình!
- Câu ấy có ý nghĩa gì?
- Thế mày cứ suy nghĩ đi!
Anh ta quay đầu xe, đưa tay ra khỏi buồng lái bắt tay chúng tôi rồi cho xe vọt thẳng. Con gà nhà bên cạnh đang nằm dưới gầm xe không kịp chạy, bị chẹt bẹp dí. Tôi lượm nó lên, xách đến nhà bên cạnh, gõ cửa. Không có ai ở nhà. Tôi lấy ra hai mươi nhân dân tệ kẹp vào cánh con gà rồi đặt trước cửa nhà. Lúc ấy ở phố huyện vẫn còn nuôi gà nuôi ngỗng. Ngay trước mặt nhà tôi, ông chủ nhà còn nuôi cả hai con đà điểu.
Hợp Tác mở cửa, nói với Khai Phóng, cũng là nói với con chó:
- Đây là nhà chúng ta!
Tôi lấy hộp thuốc ngừa chó dại đưa cho cô ấy, nói một cách lãnh đạm:
- Mau bỏ vào tủ lạnh, ba ngày tiêm một mũi, đừng quên!
- Chị anh bảo mắc bệnh chó dại là nhất định chết, đúng không?
Tôi gật đầu.
- Thế không phải là anh sẽ thoát nợ hay sao?
Cầm lấy hộp thuốc, cô ấy đi vào bếp. Tủ lạnh nhà tôi ở trong ấy.