← Quay lại trang sách

- 51 - Tây Môn Hoan lên huyện xưng hùng,-Lam Khai Phóng cắt tay thử tóc.

Mùa hè năm một ngàn chín trăm chín sáu.

Ông và Xuân Miêu đã ra đi được năm năm, chuyện ông làm biên tập viên, Xuân Miêu làm nhân viên phục vụ trong tòa báo do Mạc Ngôn làm tổng biên tập đã sớm đến tai vợ con ông, nhưng hình như họ không để ý gì. Vợ ông tiếp tục công việc bán và ăn bánh quẩy, con trai ông đã vào trung học, kết quả học tập rất tốt. Bàng Phượng Hoàng và Tây Môn Hoan cũng đã là học sinh trung học. Tuy cả hai đứa này đều có kết quả thi vào trường rất tệ, nhưng với tư cách là con gái của người lãnh đạo cao nhất huyện Cao Mật và con trai của người đã từng bỏ ra năm trăm nghìn nhân dân tệ để làm “Quỹ học bổng Kim Long” cho trường trung học, cánh cổng trường vẫn mở toang để đón chúng vào.

Bắt đầu từ lớp sáu, Tây Môn Hoan đã lên huyện học, mẹ nó - Hoàng Hỗ Trợ - cũng theo lên huyện để chăm sóc. Họ ở trong nhà ông làm cho ngôi nhà vốn vắng vẻ ấy ồn ào và sinh động hẳn lên, có khi ồn đến quá mức.

Có lẽ trời sinh Tây Môn Hoan không phải để học. Trong năm năm ở đây, nó làm không biết bao nhiêu là chuyện động trời. Năm đầu tiên nó còn e dè, đến năm thứ hai là bắt đầu quậy phá, thành bá chủ ở phía nam phố huyện, cùng với Lưu Tiểu La phía bắc, Vương Thiết Đầu phía đông, Vu Can Ba phía tây hình thành nên cái mà cảnh sát Cao Mật gọi là “tứ tiểu bá vương” ở phố huyện. Tây Môn Hoan không chỉ làm những điều xấu mà ở tuổi của nó có thể làm, mà ngay cả những việc của người lớn nó cũng chẳng từ nan. Nhưng có điều, nhìn bề ngoài thì không ai có thể nghĩ nó là đứa trẻ hư, ăn mặc thì lúc nào cũng chải chuốt, sạch sẽ và toàn là loại quần áo thời trang nhất. Đầu tóc lúc nào cũng gọn gàng, mặt mũi sáng sủa, một hàng ria mép mỏng chứng tỏ nó đã lớn. Trước mặt mọi người, nó nói năng rất lễ độ, đúng phép, nhất là đối với vợ ông, một hai đều thưa “dì hai”... Cho nên khi con ông thì thầm với mẹ:

- Mẹ à! Mẹ đừng để Hoan Hoan ở đây nữa! Anh ấy không tốt!

Vợ ông lại bênh vực Tây Môn Hoan:

- Nó là người tốt đấy chứ! Quan hệ của nó rộng, con người hoạt bát, nói năng lễ độ. Tuy học không giỏi song đó là khả năng riêng của mỗi người. Mẹ xem anh ấy rồi sẽ khá, khá hơn con đấy. Con cuối cùng cũng chỉ giống như ông ấy thôi, cứ cúi đầu cả ngày, hình như cả Trung Quốc này đều mắc nợ tiền bạc gì với hai bố con vậy.

- Mẹ không hiểu anh ấy đâu! Anh ấy rất giỏi ngụy trang!

- Khai Phóng! Vợ ông kêu lên: Cho dù anh ấy là một đứa trẻ hư, gây ra họa cũng đã có bác con đứng ra giải quyết. Vả lại, mẹ với dì con là chị em ruột, cùng một bào thai, làm sao mẹ có thể bảo họ ra khỏi nhà mình được? Cố gắng đi, chỉ mấy năm nữa thôi, tốt nghiệp trung học xong thì mỗi người mỗi ngả. Lúc ấy chúng ta có giữ họ lại, chưa chắc họ đã bằng lòng. Bác con nhiều tiền, việc xây một cái nhà ở phố huyện là việc nhỏ, việc họ ở nhà ta chẳng qua là do ý của ông bà ngoại, ông bà nội con đấy thôi!

Vợ ông đã dùng không biết bao lý do để bác bỏ đề nghị của Khai Phóng.

Những việc làm của Tây Môn Hoan có thể che mắt vợ ông, mẹ cậu ấy, kể cả con ông nhưng không thể che nổi cái mũi của tôi. Tôi là con chó mười ba tuổi, tuy đã già nhưng nhưng việc nhận mùi của từng người, từng việc vẫn còn tinh nhạy lắm. Tôi đã từ nhiệm chức hội trưởng, kế nhiệm tôi là A Hắc, một con chó lai giống Đức lưng đen. Sau khi nhường chức, tôi ít khi tham gia hội trăng tròn, thi thoảng có ghé qua một tí nhưng cảm thấy vô vị nên bỏ về. Ngày xưa, mỗi lần hội nghị là chúng tôi tổ chức ăn uống, nhậu nhẹt, ca hát và... yêu nhau, còn cánh thanh niên bây giờ đã suy nghĩ khác. Có một lần, A Hắc thân hành mời tôi, bảo rằng đêm ấy có những hoạt động cực kỳ lãng mạn. Bị hấp dẫn, tôi đến đúng hẹn. Hàng trăm con chó tập trung bên tượng Thần Vệ nữ - đã được đặt lại, dường như không con nào quen biết nhau, ngẩng cao đầu chờ đợi. Ba tiếng sủa vang, tất cả cong đuôi chạy thục mạng, kể cả A Hắc. Trong một loáng, trên quảng trường chỉ còn mình tôi ngồi trơ vơ. Sau này tôi mới biết, bọn chúng bắt chước con người tổ chức một trò chơi được xem là thời thượng nhất bấy giờ trong tầng lớp thanh niên, loài chó gọi là “điện xẹt” - tức là đua tốc độ. Kể từ ngày ấy tôi không đến quảng trường nữa. Tôi biết mình đã lỗi thời, một thời đại mới cuồng nhiệt hơn, gấp gáp hơn và hoang tưởng hơn đã bắt đầu. Thế giới loài chó đã thế, chắc thế giới loài người cũng chẳng khác là bao. Lúc này Bàng Kháng Mỹ vẫn ngồi ở vị trí cao nhất huyện, chuẩn bị lên tỉnh để đảm nhiệm một vị trí mới, nhưng trước khi được điều động lên tỉnh thì bị tố cáo, bị đưa ra tòa, bị phán tử hình, thực hành án sau hai năm... Tất cả những điều này đều diễn ra trước mắt tôi, tôi sẽ tuần tự kể trong những phần sau.

Sau khi con ông vào trung học, tôi không còn nhiệm vụ đưa đón cậu ấy nữa. Tôi đã có thể nằm ở nhà mơ màng hồi tưởng những chuyện đã qua. Nhưng tôi không bằng lòng với cuộc sống nhàn nhã ấy, vì nó sẽ làm tôi nhanh chóng béo ị ra và chóng già. Con trai ông không cần tôi nữa thì tôi theo vợ ông. Ngày nào cũng thế, tôi đến sân ga xem cô ấy làm bánh quẩy, bán bánh quẩy. Chính ở đây tôi phát hiện ra mùi Tây Môn Hoan ở các cửa hàng, quán rượu, quán trọ chung quanh sân ga. Thằng bé trong cái vỏ bọc là một cậu học sinh trung học, vai đeo cặp sách, rời khỏi nhà một cách ung dung đĩnh đạc, nhưng ngày nào cũng thế, ra khỏi ngõ Thiên Hoa là đã có một chiếc xe máy chờ sẵn, chạy thẳng về phía sân ga. Lái chiếc xe này là một thanh niên râu ria xồm xoàm, tình nguyện đưa đón Tây Môn Hoan mỗi ngày để tụ tập với đồng bọn của chúng. Các quán rượu quanh sân ga là nơi để “tứ tiểu bá vương” gặp gỡ, là nơi chúng nhậu nhẹt, ăn uống, đánh bạc và... đánh nhau. Quan hệ giữa bốn thằng này như thời tiết tháng sáu, sáng nắng chiều mưa, thay đổi bất thường. Có lúc chúng thân thiết cùng nhau uống một ly rượu, cũng có lúc lãnh đạm vô tình, phân thành mấy nhóm mà cắn, mà mổ nhau như gà tranh thóc. Sau này đứa nào cũng tự phát triển, kết nạp đàn em, thành lập hội riêng, hình thành bốn phe lúc hợp lúc phân, náo loạn cả phố huyện.

Chính vợ ông và tôi tận mắt chứng kiến một trận ác đấu giữa bọn chúng, nhưng vợ ông không hề biết tổng chỉ huy giấu mặt lại chính là Tây Môn Hoan, đứa mà cô ấy xem là ngoan nhất đời. Buổi trưa hôm ấy, quán rượu Hảo Tái Lai bỗng huyên náo hẳn lên, sau đó là bốn thanh niên ôm những cái đầu đầy máu chạy ra, đuổi theo sau là mấy thằng tay cầm gậy gộc. Bốn thằng chạy trước chẳng tỏ vẻ gì là sợ hãi, mấy thằng đuổi theo cũng chẳng tỏ ra tức giận, thậm chí có đứa còn cười khanh khách trông rất vui vẻ. Tôi nhận ra Vu Can Ba trong nhóm bỏ chạy. Thằng này rút ra một con dao ngắn hình tam giác, ba đứa còn lại mở thắt lưng cầm nơi tay, sẵn sàng nghênh chiến. Nào gậy đập vào đầu, thắt lưng đập vào mặt, tiếng hô, tiếng rú hỗn loạn. Người trên sân ga bỏ chạy, cảnh sát vẫn chưa kịp đến. Tôi nhìn thấy con dao trên tay Vu Can Ba đâm ngập lút vào bụng một thằng, thằng này kêu lên một tiếng rồi đổ gục xuống đất. Thấy đồng bọn bị trọng thương, nhóm truy đuổi lập tức bỏ cuộc, tản mác vào các ngõ hẻm. Vu Can Ba lau con dao đầy máu trên quần áo thằng bé rồi huýt lên một tiếng, nhóm còn lại nhắm hướng nam chạy thẳng và mất hút...

Trong suốt cuộc ác đấu, tôi nhìn thấy trong quán rượu Tiên Nhân Cư, kề bên quán Hảo Tái Lai, Tây Môn Hoan đeo kính đen ngồi ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ chăm chú theo dõi. Vợ ông khiếp hãi trước cuộc ác đấu nên không thể phát hiện ra thằng bé, nhưng nếu có ai thấy thì cũng không thể nghi ngờ thằng bạch diện thư sinh này lại là người chủ mưu trận ác đấu kinh hoàng ấy. Tôi thấy nó lôi máy di động ra, bấm bấm, đưa lên nói mấy câu rất ngắn rồi đứng dậy đi ra khỏi quán, tay vẫn cầm quả táo ăn dở, miệng huýt sáo một điệu nhạc vui đi về phía trường trung học. Đúng lúc ấy Vu Can Ba và đồng bọn đang chạy trên ngõ Tân Dân phía tây nam nhà ga, một chiếc xe máy ngược chiều lao tới, người trên xe vẫn là tay thanh niên râu ria xồm xoàm. Thân hình của Vu Can Ba nhẹ nhàng bay lên không trung rồi rơi xuống lề đường. Đây chỉ là một tai nạn giao thông bình thường, trách nhiệm thuộc về Vu Can Ba vì nó chạy giữa đường. Chiếc xe máy cũng ngã kềnh ra đường, cách nơi xảy ra án mạng đến mười mấy mét, người đi xe cũng bị thương nhẹ.

Tôi muốn kể cho ông nghe chuyện này nữa. Sau ba ngày bị tạm giam vì đánh nhau, Tây Môn Hoan được thả về. Chuyện này xảy ra ngay trong nhà ông. Hỗ Trợ trông có vẻ rất đau khổ và giận dữ, túm lấy Tây Môn Hoan vừa khóc vừa gào:

- Con làm mẹ thất vọng quá. Mẹ bỏ hết việc, bỏ ông bỏ bà theo con lên đây, bố con cũng chẳng tiếc công tiếc của, con muốn gì được nấy... Sao con lại như thế này?

Tây Môn Hoan lại rất bình thản, vỗ vỗ vào lưng mẹ, nói:

- Mẹ đừng có làm rối lên như thế! Sự tình không như mẹ nghĩ đâu, con bị chúng nó vu oan, con không làm chuyện gì xấu cả. Mẹ xem mặt mũi con này, trông có phải là đứa xấu xa hư đốn gì không. Mẹ! Con không hề hư, con là đứa con ngoan.

Rồi đứa con ngoan ấy vô tư nhảy nhót và hát vang nhà. Đúng là một diễn viên đại tài! Gương mặt sao mà hiền lành, ngay cả tôi cũng nghi ngờ chính mình, hay là mình đã nhìn nhầm? Ban đầu Kim Long cũng rất tức giận khi nghe tin này, nhưng lời nói ngọt ngào và nụ cười thánh thiện của đứa con ngoan khiến anh ta không thể tin là nó đã làm chuyện bậy bạ. Lâu rồi tôi không gặp Kim Long. Lần này trông thấy mới hay ngày tháng vô tình, giàu nghèo bình đẳng trước thời gian. Cho dù toàn thân anh ta được che bởi những quần áo sang trọng và đắt tiền nhưng không thể giấu được dấu vết của tuổi tác, tóc đã hoa râm và vẻ mệt mỏi trên gương mặt đầy nếp nhăn.

- Bố cứ yên tâm theo đuổi sự nghiệp vĩ đại của bố đi! Tây Môn Hoan cười rất tươi nói: Biết con rõ nhất là bố mà! Lẽ nào bố nghi ngờ con? Con của bố, nếu có khuyết điểm thì chỉ là giọng nói hơi khàn một tí, miệng có vẻ tham lam một tí, thân hình gầy một tí và... thấy gái đẹp thì mê một tí. Nhưng tất cả các khuyết điểm của con, lẽ nào bố không có?

- Con trai à! Mày có thể lừa mẹ mày chứ đừng hòng qua được mắt tao. Tao biết trong mấy năm qua, mày đã làm không biết bao nhiêu là chuyện xấu rồi. Trong đời một con người, làm chuyện xấu không khó, khó là ở chỗ cả đời tuy chỉ làm những việc xấu nhưng phải cố gắng để làm lấy được một việc tốt. Theo tao, sau này mày nên làm một ít việc tốt đi!

- Bố! Bố nói rất hợp ý con! Lúc nào con cũng muốn biến việc xấu thành việc tốt. Vừa nói nó vừa tiếp cận, nhanh như chớp giật chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay Kim Long, nói: Bố! Bố đeo đồng hồ giả làm gì để đánh mất thân phận cao quý của mình. Hay là để cho con đeo, cái này hợp với con hơn.

- Nói bậy! Đây là đồ giả à? Đồng hồ vàng Thụy Sĩ chính gốc đấy!

Sau đó mấy ngày, đài truyền hình đưa một tin nóng hổi: Học sinh Tây Môn Hoan nhặt được của rơi, đem gần mười nghìn đồng đến nộp cho hiệu trưởng! Nhưng từ đó chiếc đồng hồ quý giá không bao giờ xuất hiện trên tay của nó nữa.

Ngày ấy, đứa con ngoan Tây Môn Hoan đưa đứa con gái ngoan nổi tiếng Bàng Phượng Hoàng về nhà. Con bé đã trở thành một thiếu nữ thực thụ, ăn mặc rất hợp thời trang, thân hình mảnh dẻ, ngực cao mông nở... trông xinh đẹp bội phần. Duy chỉ có đầu tóc rối bời xem ra chẳng hợp mắt với Hỗ Trợ và Hợp Tác. Tây Môn Hoan cười nói:

- Mẹ và dì đều là người của thời đại cũ, lạc hậu rồi. Đây là mốt tóc mới nhất đấy!

Tôi biết người ông quan tâm không phải là Tây Môn Hoan, Phượng Hoàng mà là Lam Khai Phóng, con trai ông. Trong đoạn cuối câu chuyện này con trai ông sẽ liên tục có mặt.

Trong góc vườn phía đông, dưới bóng cây ngô đồng rợp mát có một chiếc bàn vuông nhỏ. Ba đứa con ngoan đang ngồi đó, trên bàn đầy những thứ hoa quả ngon. Tây Môn Hoan, Phượng Hoàng ăn mặc thật thời trang, còn con ông mặc một bộ đồ cũ, đơn giản. Với một Phượng Hoàng xinh đẹp, đầy sức sống, bất kỳ đứa con trai nào cũng phải rung động, con ông cũng không ngoại lệ. Ông cố nhớ lại ngày ông và Xuân Miêu bị con ông ném bùn, ngày ông và Xuân Miêu ở Lư Điếm bị con bé hắt sơn vào người là ông nhận ra ngay, từ ngày ấy con ông đã trở thành nô bộc không chính thức của Phượng Hoàng rồi, sau này bao nhiêu sự kiện phát sinh đều đã được ươm mầm từ ngày ấy.

- Chắc không còn ai đến nữa chứ? Phượng Hoàng dựa lưng vào ghế, lười biếng hỏi.

- Cái nhà này hôm nay là cõi riêng của chúng ta! Tây Môn Hoan nói.

- Còn nó nữa! Phượng Hoàng chỉ về phía tôi, lúc này đang ngủ gật gà trong hiên, vươn thẳng người nói tiếp: Con chó nhà tớ là chị của nó đấy!

- Nó còn hai anh nữa! Con trai ông có vẻ không nhiệt tình nói.

- Nhưng con chó nhà tớ đã chết! Nó sinh nhiều quá nên mau chết! Phượng Hoàng có vẻ bất bình: Thế giới thật bất công, chó đực đùa giỡn xong thì bỏ đi, để lại chó cái chịu tội.

- Cho nên chúng ta mới ca tụng mẹ chứ! Con trai ông nói.

- Tây Môn Hoan! Cậu có nghe rõ không? Phượng Hoàng cười vang: Những lời nói sâu sắc vừa rồi, cậu không nói được, tôi cũng nói không được, chỉ có Khai Phóng là nói được thôi.

- Đừng chế nhạo người khác nữa! Con trai ông lúng túng.

- Không chế nhạo cậu đâu! Tớ đang tán dương cậu đấy chứ! Con bé lôi từ trong ba lô ra một hộp thuốc lá thơm và một chiếc bật lửa: Những bà già ấy không có nhà, chúng ta tự do vui vẻ tí đi!

Nó dùng mấy ngón tay xinh đẹp bóc hộp thuốc một cách thành thạo, một điếu thuốc được đẩy lên, nó dùng đôi môi mọng đỏ kẹp lấy, đánh lửa. Vứt bao thuốc và bật lửa lên bàn, Phượng Hoàng rít một hơi thuốc thật dài, ngửa mặt lên trời nhả khói trông rất điệu đàng. Tây Môn Hoan rút ra một điếu ném về phía con ông. Nó lắc đầu cự tuyệt. Nó vẫn là một đứa trẻ tốt! Phượng Hoàng khịt khịt mũi, nói một cách khinh miệt:

- Hút đi! Đừng tỏ ra là một người tốt trước mặt tớ. Tớ nói cho mà biết, hút thuốc sớm thì cơ thể sẽ thích ứng nhanh với chất nicotine. Thủ tướng Anh tám tuổi biết hút thuốc, sống đến hơn chín mươi tuổi đấy.

Con ông lượm điếu thuốc lên, do dự giây lâu nhưng cuối cùng cũng gắn lên môi. Tây Môn Hoan giúp nó châm lửa. Hít một hơi, nó ôm ngực ho sặc sụa, mặt đỏ rần. Đây là lần đầu tiên nó hút thuốc, nhưng rất nhanh, nó trở thành con quỷ nghiện thuốc sau này.

Tây Môn Hoan mân mê chiếc bật lửa bằng vàng của Phượng Hoàng, cảm thán:

- Đúng là đồ cao cấp!

- Thích không? Thích thì lấy đi! Toàn là của bọn người muốn thăng chức, muốn trúng thầu các công trình mang đến cho bà già ở nhà đấy mà!

- Thế thì mẹ cậu... Con trai ông muốn nói gì đó nhưng bỏ lửng.

- Mẹ tớ cũng là một loại yêu quái thôi! Một tay kẹp điếu thuốc, một tay chỉ Tây Môn Hoan, Phượng Hoàng nói: Bố cậu ấy cũng là đồ quái quỷ! Còn bố cậu... Chỉ vào con trai ông, nó tiếp: Bố cậu cũng chỉ là một dạng khác của yêu quái... Tất cả bọn họ đều là yêu quái, đều mất dạy, đều đang diễn kịch nhưng cứ mở miệng ra là nói đạo đức. Cấm chúng ta làm cái này, cần chúng ta làm cái kia. Còn họ thì vừa là thế này, vừa là thế kia.

- Chúng ta sẽ như thế, nhất định sẽ làm giống như họ!

- Đúng quá! Họ cần chúng ta làm một đứa con ngoan. Phượng Hoàng nói gằn từng tiếng: Thế nào là con ngoan, thế nào là con hư? Chúng ta đều ngoan, ngoan nhất!

- Cậu có thể cho bố tớ là yêu quái, nhưng có điều bố tớ không biết ngụy trang, không biết diễn kịch, không phải là loại vừa là thế này, vừa là thế kia. Nếu không, bố tớ không đến nỗi thảm hại như bây giờ.

- Xì! Cậu còn bảo vệ cho ông ấy à? Vứt vợ con lại để chạy theo đàn bà. Bà dì của tớ cũng là một nữ yêu quái!

- Riêng tôi thì khâm phục chú hai. Tây Môn Hoan chen vào: Chú ấy có dũng khí, dám làm dám chịu. Huyện trưởng chẳng cần, vợ con chẳng thiết để theo đuổi tình yêu... Đáng kính! Đáng kính!

- Còn bố cậu ấy à... Dùng lời của đại ma đầu Mạc Ngôn mà nói là, anh hùng nhất nhưng cũng gian tà nhất, uống rượu giỏi nhất và làm tình khỏe nhất! Đang nói, Phượng Hoàng bỗng trợn đôi mắt đẹp lên: Bịt tai lại, những lời tôi nói sau đây hai người không được nghe!

Hai đứa con trai làm theo lời nó như một chiếc máy, nhưng không giấu nổi sự tò mò. Con bé quay về phía tôi, nói:

- Chó bốn! Chắc mày đã nghe là Lam Giải Phóng và dì hai tao mỗi ngày làm tình mười lần, mỗi lần một tiếng đồng hồ, đúng không?

Tây Môn Hoan cười sặc sụa. Phượng Hoàng đá vào đùi nó, chửi:

- Đồ lưu manh! Cậu nghe lén tôi đấy à?

Nét mặt con trai ông rắn lại, mấp máy môi nhưng không nói gì.

- Các cậu lúc nào về làng Tây Môn, cho tớ về theo với. Nghe đâu ở đó đã được bác Kim Long biến thành một thiên đường tư bản chủ nghĩa dưới trần gian rồi.

- Nói bậy! Trên đất của chủ nghĩa xã hội làm gì dung nạp thiên đường của chủ nghĩa tư bản! Bố tớ chỉ là nhà cải cách của chủ nghĩa xã hội, cho nên ông ấy chỉ là anh hùng của thời đại xã hội chủ nghĩa thôi! Tây Môn Hoan đắc ý nói.

- Cục cứt! Phượng Hoàng chửi tục: Bố cậu là đồ trứng thối thì đúng hơn. Bố Khai Phóng và dì hai tớ xứng đang được gọi là anh hùng hơn.

- Hai người chớ có nói đến bố tớ nữa! Con ông mệt mỏi nói.

- Bố cậu lôi kéo dì hai khiến ông bà ngoại tớ sinh bệnh, vì sao tớ không được phép nói? Tớ muốn đến Tây An lôi họ về, bắt họ đi diễu phố cho thiên hạ biết.

- Hay là chúng ta đi Tây An thăm họ nhé! Tây Môn Hoan đề xuất.

- Ý kiến hay! Phượng Hoàng phụ họa: Tớ sẽ mang theo một thùng sơn nữa, tớ sẽ nói: Dì hai, cháu mang thêm sơn cho dì đây!

Tây Môn Hoan cười khoái chí, còn con ông cúi đầu yên lặng. Phượng Hoàng đá vào chân con ông, nói:

- Giải Phóng! Thư giãn chút nào. Chúng ta cùng đi nhé!

- Tớ không đi!

- Thật đáng chán! Tớ về đây, không tán dóc với các người nữa. Phượng Hoàng đứng dậy.

- Đừng về! Tiết mục chính vẫn chưa bắt đầu cơ mà! Tây Môn Hoan la lên.

- Tiết mục gì?

- Tóc thần! Tóc thần của mẹ tớ!

- Ôi chao! Sao cậu lại có thể quên được chuyện ấy nhỉ? Cậu đã từng nói là đem chặt đầu một con chó, lấy tóc của mẹ cậu khâu lại, con chó sẽ đứng dậy uống nước ăn cơm, đúng không?

- Tớ chưa hề thí nghiệm phức tạp như thế, nhưng nếu có vết thương trên da, chỉ cần đốt cháy mấy sợi tóc, lấy tro xoa lên, mười phút sau lành lại như cũ mà chẳng để lại vết sẹo nào.

- Nghe nói tóc mẹ cậu không thể cắt, cắt là chảy máu?

- Đúng thế!

- Nghe nói mẹ cậu rất tốt bụng, trong làng có ai bị thương đến xin, bà đều nhổ cho?

- Đúng thế!

- Thế thì phải nhổ trọc cả đầu đấy!

- Không đúng! Nhổ rồi thì mọc ra, càng nhổ càng dày!

- Thế thì cậu chẳng bao giờ chết đói đâu, kể cả bố cậu nếu không gặp vận, phá sản, bố con cậu nhổ tóc bán cũng sống khá phong lưu đấy!

- Không! Cho dù có đi ăn xin trên đường phố, tớ cũng chẳng phiền đến mẹ phải bán tóc đâu!

- Thế sao được! Lẽ nào cậu không phải là con ruột của mẹ cậu à? Thế mẹ cậu là ai?

- Nghe đâu là một nữ sinh trung học.

- Học trung học mà đã có con rồi à? Thế thì hỏng quá, hỏng hơn cả dì hai của tớ.

- Đừng nói thế! Rồi cậu cũng sẽ như thế thôi! Cậu sinh con đi!

- Đánh rắm! Tớ là đứa con ngoan!

- Con ngoan thì không sinh con à? Thôi, không nói tầm phào nữa, bây giờ thí nghiệm nhé. Chúng ta sẽ chặt đầu chó bốn trước!

Tôi giận dữ sủa lên mấy tiếng. Ý của tôi là: Đồ tiểu tạp chủng! Đứa nào đụng đến ông, ông sẽ cắn chết.

- Không được đụng vào chó bốn của tớ!

- Thế thì làm sao? Nói mãi rồi các người cũng muốn lừa tôi.

- Cậu đừng thất vọng, cứ chờ một tí! Con ông nói xong đứng dậy đi vào nhà bếp.

- Khai Phóng! Cậu muốn làm gì? Phượng Hoàng la lên.

Con ông quay ra, tay phải nắm lấy ngón trỏ của bàn tay trái. Máu đang túa ra.

- Khai Phóng! Cậu điên mất rồi! Phượng Hoàng kêu lên.

- Quả nhiên là giống của ông nội Mặt Xanh! Đúng lúc quan trọng nhất thì khí phách mới bộc lộ! Tây Môn Hoan cảm thán.

- Đồ con hoang nhà cậu! Mau vào lấy tóc ra đây! Phượng Hoàng quát.

Tây Môn Hoan chạy vào nhà, mang ra bảy sợi tóc vừa thô vừa dài, bật lửa đốt cháy.

- Khai Phóng! Cậu thả tay ra. Phượng Hoàng nắm cổ tay con ông nói.

Vết cắt trên tay Khai Phóng có vẻ rất sâu vì tôi thấy mặt Phượng Hoàng trắng bệch, nhăn mũi nhíu mày như chính con bé bị thương vậy. Tây Môn Hoan dùng một tờ giấy vun nhúm tro trên bàn, xúc lên rồi thận trọng rắc vào vết thương của Khai Phóng.

- Đau không? Phượng Hoàng hỏi. Con trai ông lắc đầu.

- Cậu thả tay cậu ấy ra đi! Tây Môn Hoan nói.

- Máu sẽ làm trôi tro đi mất!

- Yên tâm đi!

- Nếu ngón tay cậu ấy không cầm máu, tớ sẽ chặt tất cả các ngón tay của cậu!

- Yên tâm!

Phượng Hoàng từ từ thả tay Khai Phóng ra.

- Thế nào? Tây Môn Hoan đắc ý hỏi.

- Quả nhiên là tóc thần!