- 50 - Khai Phóng vốc bùn đen ném bố,-Phượng Hoàng dùng sơn đỏ tạt dì.
Cuối cùng thì tôi cũng gặp lại Xuân Miêu. Đoạn đường từ nhà tôi đến hiệu sách, bình thường chỉ đi mất mười lăm phút, nhưng chúng tôi phải mất gần hai tiếng đồng hồ mới đến nơi. Theo cách nói của Mạc Ngôn, đây là đoạn đường vừa lãng mạn nhưng cũng vừa đày đọa, vừa sỉ nhục nhưng vừa cao thượng, vừa thối lui nhưng vừa tấn công, vừa đầu hàng nhưng vừa phản kháng, vừa khiêu chiến nhưng vừa thỏa hiệp... Anh ta còn nói hàng loạt những phạm trù đối lập khác, có chỗ hợp ý tôi nhưng cũng có chỗ làm cho tôi phát bực. Kỳ thực, trong thời điểm ấy, tôi chẳng thấy cao thượng, vinh quang gì cả, mà chỉ thấy một điều: Dũng cảm và bình thản.
Bây giờ nhắc lại chuyện ấy, đầu óc tôi vẫn thấp thoáng hình ảnh những chiếc ô và áo đi mưa đủ màu sắc, bùn và nước bẩn, cóc nhái và ruồi nhặng. Gương mặt phố huyện những năm chín mươi bị lột trần trước cơn mưa lớn đầu mùa, phía sau sự phồn vinh giả tạo ẩn chứa không biết bao nhiêu những điều xấu xa và bẩn thỉu.
Trong gian phòng tập thể sáu mét vuông phía sau hiệu sách, Xuân Miêu bố trí thành một tổ ấm tạm thời cho hai chúng tôi. Đã đến nước này, tôi chẳng còn gì để có thể che giấu. Lam - Ngàn - Năm! Cậu hãy hiểu rằng, tôi đến với cô ấy không phải chỉ được hôn, được làm tình... Nhưng vừa đặt chân đến gian phòng nhỏ ấy, cửa vừa khép là tôi và cô ấy đã ôm choàng lấy nhau. Hôn, thở và... làm tình, cho dù trên thân thể tôi vết thương vẫn còn đau nhức. Nước mắt của chúng tôi chảy vào miệng nhau, da thịt của chúng tôi run lên từng hồi, linh hồn của chúng tôi hòa tan làm một. Tôi không hỏi em những ngày qua em đã làm cách nào để sống; em cũng chẳng hỏi tôi vì sao tôi bị đánh ra nông nỗi này. Chúng tôi chỉ biết ôm nhau, vùi đầu vào nhau, vuốt ve nhau, vất tất cả những chuyện đã xảy ra bên ngoài căn nhà ấm áp này.
... Vợ ông buộc Khai Phóng phải ăn hết bát miến. Hai hàng nước mắt của nó chảy thành dòng rơi xuống. Vợ ông không hiểu sao cũng ăn lấy ăn để bát của mình, và dường như vẫn còn thòm thèm, cô ấy bê cái bát của Khai Phóng uống hết nước thừa còn lại. Gương mặt cô ấy đỏ rựng lên vì cay, trán và sống mũi lấm tấm mồ hôi. Dùng khăn lau miệng cho Khai Phóng, cô ấy nói thật điềm tĩnh và nghiêm khắc:
- Khai Phóng! Đứng thẳng dậy! Ăn nhiều, học cho tốt để trở thành người đàn ông đội trời đạp đất. Họ muốn chúng ta chết, họ muốn biến chúng ta thành trò cười à? Đừng hòng!
Tôi đưa Khai Phóng đi học, vợ ông đưa tôi đến ngoài cổng. Con ông quay lại ôm eo mẹ, vợ ông vỗ vỗ vào lưng nó, nói:
- Con xem, con đã cao hơn mẹ rồi đấy!
- Mẹ, mẹ đừng bao giờ...
- Đừng lo! Vợ ông cười nói: Lẽ nào vì chuyện này mà mẹ treo cổ, nhảy giếng, uống thuốc độc chết sao? Yên tâm đi nhé! Mẹ cũng sẽ đi làm đây. Mọi người ai cũng cần có bánh quẩy, cũng có nghĩa là mọi người vẫn đang cần mẹ.
Chúng tôi vẫn đi theo con đường tắt. Nước trên sông Thiên Hoa dâng cao đến gầm cầu. Gió đã thổi tốc mái chợ nông sản, mấy thương nhân Chiết Giang đang ngồi buồn rầu trước đống vải và quần áo ướt đẫm nước mưa. Tuy mới sáng sớm mà không khí đã oi bức vô cùng. Khai Phóng rất nhanh tay chụp được con hai nhái bên đường, đưa trước mặt tôi, hỏi:
- Chó bốn! Mày muốn ăn không?
Tôi lắc đầu. Nó dùng một cọng cỏ buộc hai con lại với nhau rồi dùng lực ném lên thật cao: Bay đi! Hai con nhái lộn nhào trên không trung và rơi tõm xuống nước.
Một dãy phòng học của trường tiểu học Phượng Hoàng bị sập mái trong đêm qua. Trong cái rủi có cái may, nếu nó sập vào ban ngày, đúng vào giờ lên lớp thì hậu quả khó lường, Bàng Kháng Mỹ làm sao có thể đứng đó mà nói những lời hay ý đẹp khi đi thị sát tình hình phố huyện sau cơn mưa lớn? Trong sân trường đầy ngói vỡ và rác rưởi, bọn trẻ con đang đuổi nhau, vui như tết vì không có phòng học. Mười mấy chiếc xe đắt tiền đầy bùn đất đứng trước cổng trường. Bàng Kháng Mỹ mang đôi giày đi mưa màu hồng nhạt, quần xắn đến quá đầu gối, vài vệt bùn dính trên làn da trắng nõn nà. Cô ta đang nói vào chiếc loa điện cầm tay:
- Thưa quý thầy cô, các em học sinh! Cơn bão số chín kéo theo mưa lớn đã mang lại tổn thất lớn cho toàn huyện, trong đó có trường chúng ta. Chúng tôi biết quý thầy cô đang rất lo lắng. Thay mặt huyện ủy và ủy ban, tôi xin chia buồn với các đồng chí. Tôi đề nghị trường cho nghỉ ba ngày. Ba ngày ấy chúng tôi sẽ tập hợp lực lượng trong toàn huyện để dọn dẹp rác và tu sửa phòng học... Tôi, bí thư huyện ủy Bàng Kháng Mỹ tự nguyện dù có ngồi trên bùn đất để làm việc cũng phải để cho con em chúng ta được ngồi trong một phòng học đẹp đẽ, sáng sủa và an toàn...
Lời của cô ta nhận được tiếng vỗ tay rào rào từ trong trường vẳng ra. Rất nhiều thầy cô giáo cảm động đến chảy nước mắt. Kháng Mỹ nói tiếp:
- Trong thời khắc quan trọng này, tôi yêu cầu cán bộ công chức trong toàn huyện đều phải ra hiện trường, phát huy hết tinh thần trách nhiệm, trung thành với nhân dân để hoàn thành nhiệm vụ khắc phục thiên tai. Ai không chấp hành mệnh lệnh, trốn tránh trách nhiệm sẽ bị nghiêm trị.
... Cũng trong thời khắc quan trọng ấy, tôi, phó huyện trưởng chuyên trách văn hóa giáo dục và vệ sinh môi trường, lại cùng với tình nhân núp trong tổ ấm. Đúng là một điều đáng hổ thẹn. Cho dù bọn họ đã đánh tôi đến suýt chết, cho dù tôi đang lao theo một tình yêu đúng nghĩa, và quan trọng nhất là tôi không hề biết trường đã bị sập, nhưng tất cả đều không phải là lý do chính đáng. Cho nên mấy ngày sau khi tôi mang đơn từ chức và đơn xin ra khỏi đảng đến nộp ở ban tổ chức huyện ủy thì phó ban Lữ đã nhìn tôi cười nhạt:
- Ông anh à! Ông đã không còn tư cách để xin từ chức và xin ra khỏi đảng nữa rồi. Cái chờ ông là quyết định buộc thôi việc và khai trừ khỏi đảng thôi!
Chúng tôi yêu nhau cả ban ngày lẫn ban đêm, yêu nhau đến chết đi sống lại. Căn phòng nhỏ nóng hầm hập, mồ hôi chúng tôi chảy thấm ướt cả đệm, đầu tóc cả hai đều ướt như gặp phải mưa. Tôi hôn, tôi ngửi tất cả những mùi toát ra từ cơ thể em, say sưa ngắm đôi mắt em long lanh trong bóng tối, nói toàn những lời mê sảng:
- Miêu Miêu! Cho dù lúc này anh chết, anh cũng thấy thỏa mãn rồi!
Đôi môi cô ấy đã đỏ tấy lên nhưng vẫn chưa thôi áp vào môi tôi. Lồng ngực nồng ấm của cô ấy lại bao trùm lấy mặt tôi. Và cứ thế... Những sung sướng đê mê như sóng vỗ bờ, liên tục, bền bỉ... Tôi không ngờ cái thân hình mảnh dẻ ấy lại ẩn tàng một sức mạnh đến vô biên như thế. Tôi cũng không ngờ một thân thể vừa qua một trận đòn nặng của một người đàn ông bốn mươi tuổi như tôi lại dẻo dai đến như vậy.
Trong tình yêu của em, tôi quên phắt chuyện người ta đem nhốt tôi vào một căn phòng tối tăm, bịt mắt tôi lại rồi đánh. Họ đánh thật chuyên nghiệp, chẳng khác nào một tay đầu bếp giỏi, biết chỗ nào trên người tôi là thịt, chỗ nào xương, cố tình chỉ đánh cho tôi gãy một chân. Nhưng đa tạ các người, chính nhờ các người mà tôi gặp em. Từ những lời chắp vá của em trong vòng tay tôi, tôi cũng biết em cũng đang cảm tạ các người!
... Trường cho nghỉ ba ngày, học sinh hân hoan vỗ tay. Dưới mắt trẻ con, tai họa nhiều khi lại hóa hay. Hơn một nghìn học sinh đổ ra đại lộ Nhân dân. Mưa lúc rơi lúc nghỉ, thi thoảng ánh mặt trời cũng chen ra khỏi những đụn mây dày, không khí oi bức, đặc quánh, xác động vật chết và rác rưởi vung vãi khắp nơi, mùi thối đã bắt đầu xông lên. Đây là lúc nên quay về nhà, nhưng con ông không hề có ý muốn về. Hình như nó muốn lang thang ngoài đường để giải tỏa nỗi buồn trong lòng. Được thôi! Tôi đi theo nó. Trên đường tôi gặp mấy chục con chó quen biết, chúng tranh thủ báo cáo với tôi về sự tổn thất của loài chó. Có hai con chết, một con ở trong cửa hàng ăn ga tàu hỏa bị tường sập đè, con kia ở xưởng gỗ gần bờ sông vì không cẩn thận nên bị nước cuốn trôi.
Con ông đang hướng về hiệu sách. Trước cửa hiệu sách, một đám đông học sinh đang tập trung. Con ông không vào hiệu sách, trên cái mặt xanh của nó tôi đọc thấy một sự căm ghét không che giấu. Ở trước hiệu sách, tôi nhìn thấy Bàng Phượng Hoàng - con gái Bàng Kháng Mỹ. Nó đang mặc bộ quần áo và đôi giày đi mưa toàn một màu vàng. Một cô gái khỏe mạnh đi kèm bên nó, chắc chắn đó là người giúp việc, chị chó ba của tôi lông trắng muốt lẽo đẽo theo sau. Chị ấy cố gắng tránh những vũng bùn trên đường song vẫn không thể tránh khỏi, bốn chân đã nhem nhuốc. Mắt của con ông và Phượng Hoàng gặp nhau, con bé nhổ một bãi nước bọt trước mặt con ông, kèm theo là một câu chửi nặng nề: Đồ lưu manh! Con ông yên lặng, cúi đầu. Chị ba nhìn tôi, cái nhìn nhiều ẩn ý. Có khoảng mười mấy con chó đang tụ tập thành một nhóm tách biệt với học sinh ngay trước hiệu sách. Thời gian gần đây, việc dùng chó để đưa đón học sinh trở thành phong trào, bắt đầu là từ tôi. Mọi người đều thấy sự trung thành tận tụy của tôi đối với con ông nên đua nhau bắt chước...
Tôi cắn quần con ông lôi lại, có ý bảo quay về nhà. Nó ngoan ngoãn đi theo tôi khoảng mười mấy bước, đột nhiên đứng lại. Nó đang khóc.
- Chó bốn! Chúng ta không về nhà! Chúng ta đi tìm họ nhé!
... Chúng tôi đang mệt mỏi một cách thư thái nằm bên cạnh nhau. Em nửa ngủ nửa thức nói đi nói lại câu này:
- Em yêu anh vì cái mặt xanh. Ngay từ lần đầu gặp nhau em đã yêu anh. Khi cùng thầy Mạc Ngôn đến gặp anh, em đã muốn ngủ với anh...
Cô ấy còn giống như trẻ con, dùng hai tay nâng bầu vú tròn căng và nõn nà đưa đến sát mặt tôi:
- Anh xem này, chúng nó cũng vì anh mà lớn nhanh lên đó!
Trong khi toàn huyện đang ra sức khắc phục hậu quả thiên tai, chúng tôi lại làm những việc ấy, nói những lời ấy quả là đáng hổ thẹn, nhưng đó là sự thực, tôi chẳng dám giấu giếm cậu. Tôi nghe tiếng gõ cửa, rồi cả tiếng cậu sủa ầm bên ngoài. Tôi và em đã từng hẹn ước là dẫu có thượng đế đến, chúng tôi cũng chẳng mở cửa. Nhưng tiếng sủa của cậu lại là mệnh lệnh không thể phản kháng khiến tôi lật đật bò dậy, bởi tôi biết bên cạnh cậu là con trai tôi. Thương tích tôi khá nặng, nhưng hình như tôi đã nghe đâu đó nói rằng, làm tình là phương thuốc trị thương hữu hiệu nhất! Tôi mặc quần áo, tuy đầu choáng mắt hoa nhưng tôi không hề ngã. Tôi còn giúp em mặc quần áo, chải giúp đầu tóc rối bời cho em nữa.
Cửa mở. Một luồng ánh sáng nóng hầm hập hắt vào khiến mắt tôi nhức nhối. Hai gương mặt thân thiết ấy đang đứng trước tôi, gương mặt đầy phẫn nộ của con trai và gương mặt lãnh đạm của con chó. Toàn thân hai đứa dính đầy bùn, trong tay con trai tôi là hai nắm bùn to tướng. Tôi nuốt nước mắt vào trong, nói:
- Khai Phóng, hãy nhắm đúng mặt bố mà ném đi!
Tôi bước ra khỏi cửa phòng, dựa lưng vào tường cho khỏi ngã, trong lòng cực kỳ thư thái, chờ đợi. Tôi nghe thấy tiếng khóc, tiếng chó rên ư ử và mấy nắm bùn nhão nhoét bay vù tới, đập thẳng vào má, vào mũi, vào trán tôi. Tiếp theo đó là vật gì đó cứng lắm, có lẽ là gạch vỡ đập thẳng vào hạ bộ của tôi. Cú này quả là đau thật. Tôi oằn người, chụp lấy hạ bộ, hai chân tôi mềm nhũn, tôi quỳ xuống đất...
Tôi mở mắt. Nhờ có nước mắt tẩy đi những chất dính trên võng mạc nên giờ đây, tôi đã nhìn thấy tất cả khá rõ ràng. Con trai tôi vẫn còn đang cầm cái gì đó trên tay, đứng nhìn tôi hồi lâu rồi bỗng quay phắt người, vụt chạy. Con chó cũng nhìn tôi gằm ghè, sủa mấy tiếng tức tưởi rồi phóng vụt theo con tôi.
Khi tôi đứng trước cửa phòng chờ đợi sự trừng phạt của con trai tôi thì em, Xuân Miêu yêu quý đã bước ra và đứng sát bên cạnh tôi. Con tôi muốn trừng phạt tôi, song em cũng đã hứng chịu lấy những nắm bùn nhão và hôi thối của con tôi. Cô ấy cúi xuống đỡ lấy người tôi, giúp tôi đứng dậy, vừa kéo vừa nói:
- Anh yêu! Đây là những gì chúng ta phải chấp nhận... Em rất vui... Hình như tội trạng của chúng ta nhẹ đi phần nào.
Trong khi con tôi dùng bùn đá ném vào chúng tôi, trên tầng hai của khu tập thể hiệu sách xuất hiện mười mấy người. Họ đều là lãnh đạo và nhân viên của hiệu sách, trong số đó có một tay họ Dư, vì muốn được bổ nhiệm làm phó giám đốc nên đã từng nhờ Mạc Ngôn đưa đến chỗ tôi. Trong tay hắn đang cầm một chiếc máy ảnh hiện đại chụp lấy chụp để. Sau này Mạc Ngôn đã chọn được mười mấy tấm ảnh được xem là đặc sắc nhất từ bộ sưu tập của hắn đưa cho tôi xem, tôi giật mình hoảng sợ. Quả là một nhiếp ảnh gia cừ khôi, những tấm ảnh của hắn xứng đáng được nhận giải thưởng quốc tế. Đây là tấm ảnh tôi mặt mày, quần áo lấm lem bùn nhưng bên cạnh tôi là Xuân Miêu trắng tinh không một vết bẩn. Đây là tấm ảnh đặc tả tôi ôm hạ bộ quỳ dưới đất và Xuân Miêu đưa tay trắng muốt về phía tôi. Đây là tấm ảnh đặc tả nắm bùn đang bay... Tất cả đều được sắp xếp có ý đồ nghệ thuật rõ ràng, nhất là những tấm đặc tả tôi - nhem nhuốc xấu xí bên cạnh em trắng muốt thánh thiện. Dưới những tấm ảnh đều ghi những dòng thuyết minh, chẳng hạn “Trừng phạt bố”, “Bố và người tình”... Ngoài ra còn có một tấm chụp lúc con chó nhìn tôi sủa mấy tiếng, dưới ghi “Người và chó”!
Có hai người đi từ lầu hai xuống, nhẹ nhàng đến trước mặt tôi. Một người là bí thư chi bộ hiệu sách, một người là tổ trưởng bảo vệ. Họ nói với tôi mà mắt họ nhìn đâu đâu:
- Ông Lam!... Thật sự xin lỗi, nhưng tôi chẳng có cách nào hơn... Hai người tốt nhất là nên rời khỏi chỗ này... Ông thừa biết là chúng tôi phải chấp hành quyết định của huyện ủy... Đây là lời của tay bí thư chi bộ.
- Không cần giải thích đâu! Tôi biết, tôi sẽ đi ngay!
- Ngoài ra, Bàng Xuân Miêu đã bị đình chỉ công tác và chờ bàn giao công việc. Mời cô chuyển lên phòng bảo vệ ở lầu hai. Trên đó chúng tôi đã chuẩn bị cho cô một chiếc giường... Tay bảo vệ tiếp lời.
- Đình chỉ công tác thì không có vấn đề gì, nhưng bảo tôi rời xa anh ấy thì các ông làm không được đâu. Tôi sẽ không rời anh ấy nửa bước, trừ phi các ông giết tôi!
Chúng tôi dìu nhau đến trước vòi nước công cộng trong sân khu tập thể. Tôi nói với cả hai người ấy:
- Vô cùng xin lỗi vì phải xin các ông một ít nước để rửa cái mặt đầy bùn của tôi. Nếu như các ông không đồng ý thì...
- Ông Lam, chớ nói thế! Tay bí thư đỏ mặt: Ông cứ xem chúng tôi nhỏ quá! Kỳ thực, các người đi hay không, chẳng liên quan gì đến chúng tôi. Nhưng tôi khuyên ông là đi nhanh đi... Ông Lam, chuyện này không nhỏ đâu!
Tôi rửa xong mặt mũi và đường hoàng đi vào căn phòng nhỏ xíu của Xuân Miêu trong bao nhiêu cặp mắt nhìn trộm từ trên tầng hai phóng xuống. Tôi ôm lấy em, hôn em:
- Xuân Miêu...
- Anh đừng nói gì cả! Giọng cô ấy rất bình tĩnh: Cho dù là trèo núi đầy kiếm sắc hay nhảy xuống biển lửa, em cũng theo anh!
... Buổi sáng sớm đầu tiên sau mấy ngày nghỉ, con trai ông và Phượng Hoàng lại giáp mặt nhau ngay tại cổng trường. Con trai ông muốn tránh mặt nó, nhưng nó lại cố ý tìm đến, dùng bàn tay mũm mĩm xinh đẹp vỗ nhẹ lên vai con ông, ra dấu hãy đi theo nó. Nó đứng bên cạnh gốc cây ngô đồng phía trong cổng, đôi mắt lộ vẻ thán phục nói:
- Lam Khai Phóng! Cậu làm thật đẹp!
- Tôi đã làm gì? Tôi chẳng làm gì cả...!
- Còn phải chối quanh nữa à! Họ đã báo cáo hết với mẹ tôi. Tôi nghe mẹ tôi nói: Đồ súc vật không biết xấu hổ ấy bị trừng trị như thế là đáng lắm!
Con ông quay đầu định bước đi. Phượng Hoàng chụp lấy vai nó giữ lại, giơ chân đá vào ống chân nó, nói:
- Cậu muốn chạy đi đâu? Tớ có chuyện muốn nói với cậu mà!
Con yêu nhỏ này xinh đẹp lạ lùng. Hình như tạo hóa đã lấy hết cái đẹp của phụ nữ để dồn vào cho nó. Nói những câu này, khuôn ngực nhỏ nhắn nhô lên một tí của nó phập phồng. Khó thằng đàn ông nào ngang ngạnh trước người đẹp, con ông cũng thế, bên ngoài thì có vẻ lãnh đạm nhưng tôi biết trong lòng nó đã đầu hàng. Tôi than thầm: Màn kịch lãng mạn của bố đang diễn ra trên sân khấu thì chuyện lãng mạn của con đã manh nha hình thành!
- Cậu hận bố cậu, còn tớ hận dì tớ! Phượng Hoàng nói thì thầm: Dì ấy hình như là con nuôi của ông ngoại tớ vậy, không hề có chút thân thiết nào với mẹ con tớ. Mẹ tớ, ông bà ngoại tớ nhốt dì ấy vào trong phòng liền ba ngày ba đêm, luân phiên khuyên dì ấy hãy bỏ bố cậu. Bà ngoại tớ còn quỳ trước mặt dì ấy nữa đấy, nhưng vô hiệu. Sau đó thì dì trèo qua cửa sổ đi tìm bố cậu. Nó cắn chặt môi: Cậu đã trừng phạt bố cậu, tớ sẽ trừng phạt dì tớ!
- Tớ chẳng thèm quan tâm đến họ nữa đâu! Họ là một đôi chó!
- Đúng! Một con chó đực và một con chó cái! Mẹ tớ cũng nói như thế!
- Tớ không thích mẹ cậu!
- Cậu dám nói không thích mẹ tớ à? Phượng Hoàng đập tay vào ngực con ông: Mẹ tớ là bí thư huyện ủy, cậu không xem ti vi à? Mẹ tớ bị thổ huyết khi điều hành công việc dọn dẹp vệ sinh, trên ti vi có chiếu đấy!
- Ti vi nhà tớ hư rồi! Nhưng có xem tớ cũng không thích bà ấy.
- Xì! Cậu đúng là đồ đố kỵ! Cậu là một con quỷ mặt xanh xấu tính!
Con ông chụp lấy ba lô trên lưng Phượng Hoàng giật mạnh về phía nó, rồi đẩy về phía trước. Thân hình con bé liêu xiêu chạm nhẹ vào cây ngô đồng. Nó kêu lên:
- Cậu đang làm tớ đau đấy! Được rồi! Tớ không gọi cậu là quỷ mặt xanh nữa. Tớ gọi cậu là Lam Khai Phóng. Chúng ta thuở nhỏ đã sống với nhau, đúng không? Tớ muốn trừng phạt dì Xuân Miêu, cậu phải giúp tớ thực hiện kế hoạch nhé!
Con ông buông tay, rảo bước. Phượng Hoàng vọt lên, chắn ngang trước mặt nó, trừng đôi mắt đen tuyệt đẹp lên, hỏi:
- Cậu có nghe tớ nói gì không?
... Lúc ấy chúng tôi không hề nghĩ là mình phải đi đâu xa, chỉ nghĩ là tìm một chỗ vắng vẻ trong phố huyện ẩn thân một thời gian, chờ cho bão tố lặng yên sẽ giải quyết chuyện ly hôn của tôi theo đúng pháp luật.
Bí thư thị trấn Lư Điếm là Đỗ Lỗ Văn vốn là chủ nhiệm hợp tác xã cung tiêu, là người kế nhiệm cũ, cũng là bạn tốt nhất của tôi. Ở bến xe khách, tôi gọi điện cho anh ta, nhờ tìm một căn phòng thật yên tĩnh. Anh ta có vẻ ngần ngừ nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Chúng tôi không đi xe khách mà đi men theo con sông nhỏ đến xóm Lỗ Đồng, ra bến thuyền, thuê một chiếc thuyền nhỏ xuôi dòng về Lư Điếm. Chủ thuyền là một phụ nữ trung niên phúc hậu, hai con mắt to như mắt nai, trên thuyền còn có đứa bé khoảng một tuổi, con của cô ta. Để thằng bé khỏi bò ra mép thuyền, cô ta dùng một dải lụa đỏ buộc vào chân nó rồi cột vào cây trụ chống mui thuyền.
Đỗ Lỗ Văn tự lái xe đến bến thuyền đón chúng tôi. Anh ta bố trí cho chúng tôi ở nhà sau của hợp tác xã cung tiêu của thị trấn. Thời gian này, hợp tác xã bị thương nghiệp cá thể tấn công dữ dội nên cơ hồ đã phá sản, một nửa nhân viên đã xin nghỉ việc để tìm việc khác, chỉ còn lại mấy ông bà già ở đó để trông giữ cơ ngơi phòng ốc. Căn phòng của chúng tôi vốn là phòng làm việc của chủ nhiệm hợp tác xã, người này đã nghỉ hưu và đang dưỡng lão ở trên huyện. Trong phòng có đầy đủ đồ dùng gia dụng cho một gia đình. Đỗ Lỗ Văn đưa tới một thùng bột mì, mấy lít dầu ăn và nói:
- Hai người cứ ở đây, thiếu thứ gì cứ gọi điện về nhà cho tôi, đừng đi ra ngoài quá nhiều. Địa bàn này là do bí thư Bàng phụ trách, thi thoảng cô ấy vẫn đi thị sát tình hình ở đây.
Cuộc sống thật sự hạnh phúc của chúng tôi bắt đầu. Trừ giờ nấu và ăn cơm, thời gian còn lại chúng tôi ôm nhau, hôn nhau và... yêu nhau. Nói ra thì xấu hổ với cậu quá, nhưng cậu cũng thừa biết là chúng tôi lén bỏ đi, không kịp mang theo nhiều áo quần nên phần lớn thời gian là chúng tôi... loã thể. Loã thể để làm tình thì không có gì phải bàn, nhưng loã thể để ăn cơm thì quả thật là “xưa nay hiếm”. Tôi thường đùa với Xuân Miêu:
- Chúng ta đang quay về với tổ tiên Adam và Eva!
Chúng tôi chẳng biết lúc nào là ngày, lúc nào là đêm, mộng và thực hỗn độn. Có một lần, đang nằm trong lòng tôi ngủ ngon lành, Xuân Miêu bỗng ngồi vụt dậy, lay tôi và nói một giọng đầy lo lắng:
- Em mơ thấy đứa bé trai trên thuyền đang bò trên bụng em, gọi em bằng mẹ và đòi bú!
... Con trai ông chẳng có cách nào để thoát khỏi ma lực từ Bàng Phượng Hoàng, đồng ý giúp con bé lập kế hoạch tìm Xuân Miêu để trừng phạt.
Tôi chạy khắp ngõ ngách phố huyện để đánh hơi, cố tìm cho ra cái mùi hỗn hợp giữa ông và Xuân Miêu, cuối cùng tôi cũng đã tìm ra con đường ông dắt cô ấy chạy đến bến thuyền. Chúng tôi cũng lên chiếc thuyền mà hai người đã lên, chủ thuyền là một phụ nữ mắt nai, giữa thuyền buộc một đứa bé trai khoảng một tuổi. Trông thấy chúng tôi lên thuyền, thằng bé vui đáo để, chộp lấy đuôi tôi mà cắn.
- Hai bạn đi đâu vậy? Bà chủ hỏi có vẻ thân thiết.
- Chó bốn! Chúng ta đi đâu? Phượng Hoàng hỏi.
Tôi hướng về hạ nguồn sủa hai tiếng.
- Cứ đi về phía xuôi! Con ông nói.
- Đi về phía ấy nhưng cũng phải có chỗ xuống chứ?
- Dì cứ đi đi, đến nơi con sẽ báo cho dì biết!
Bà chủ chỉ biết cười trừ. Thuyền ra giữa sông, theo dòng nước xuôi trôi nhanh. Phượng Hoàng rất vui, tuột giày, ngồi bên mạn thuyền nhúng chân xuống nước. Liễu hai bên bờ xanh um, cò bay chấp chới. Phượng Hoàng đang hát, tiếng hát trong vắt, cao vút. Con trai ông mấp máy môi hát theo. Tôi biết nó thuộc bài hát này, song nó không thể hát thành tiếng...
Chúng tôi bước lên bến thuyền Lư Điếm. Phượng Hoàng hào phóng đưa tiền cho bà chủ, số tiền vượt qua giá thuê quá nhiều khiến bà ta bối rối, lo lắng. Rất chính xác và dễ dàng, tôi đã tìm ra chỗ ẩn thân của hai người. Cửa mở, tôi nhìn thấy nét mặt hoảng hốt của hai người, ông đảo đôi mắt hằn học nhìn tôi, tôi cũng chẳng vừa, sủa lên hai tiếng. Ý tôi là: Xin lỗi, Lam Giải Phóng! Ông đã rời nhà, không còn là chủ của tôi nữa. Bây giờ con trai ông mới là ông chủ chính thức của tôi. Chấp hành lệnh chủ là chức trách của tôi!
Phượng Hoàng mở cặp sách lấy ra một lon sơn đỏ, mở nắp, hắt cả vào người Xuân Miêu.
- Dì hai! Dì đúng là một chiếc giày rách!
Chỉ buông một câu gọn lỏn, Phượng Hoàng quay lại vẫy tay, nói như ra lệnh:
- Về!
Chúng tôi tìm ra trụ sở đảng ủy thị trấn. Trong phòng làm việc của bí thư Đỗ Lỗ Văn, tôi nghe giọng Phượng Hoàng nói thật rành rọt:
- Tôi là con gái của Bàng Kháng Mỹ, nhờ ông phái một chiếc xe đưa tôi về huyện!
... Đỗ Lỗ Văn đến vườn địa đàng của Adam và Eva, lúc này nó đã bị sơn đỏ làm cho loang lổ, ngập ngừng nói:
- Hai vị... theo ngu ý của tôi nên cao chạy xa bay thì hơn!
Anh ta đưa cho chúng tôi mấy bộ quần áo và một tờ ngân phiếu một nghìn tệ.
- Đừng từ chối! Đấy là tôi cho mượn thôi!
Xuân Miêu tròn đôi mắt nhìn tôi, chờ tôi quyết định.
- Cho tôi mười phút, chúng tôi suy nghĩ thêm một tí!
Tôi tiếp điếu thuốc Đỗ Lỗ Văn mời, ngồi xuống ghế. Hút xong điếu thuốc, tôi đứng lên, quyết định:
- Tối nay, đúng bảy giờ, nhờ anh đưa chúng tôi đến ga tàu!
Chúng tôi đi chuyến tàu nhanh Thanh Đảo - Tây An. Tàu về đến ga Cao Mật đúng chín giờ kém mười lăm. Ngồi trên tàu, tôi nhìn những người đợi tàu và những nhân viên nhà ga đi đi lại lại mà lòng ngổn ngang. Xa xa về phía phố huyện, ánh đèn sáng rực. Cao Mật thân yêu! Lúc nào thì tôi - Lam Giải Phóng đường đường chính chính quay trở về?
Chúng tôi đến Tây An tìm Mạc Ngôn. Anh ta đã tốt nghiệp lớp sáng tác, hiện làm phóng viên cho một tờ báo nhỏ ở đây. Anh ta bố trí chúng tôi ở trong gian phòng bé xíu, dột nát của mình, còn anh ta thì về tòa soạn ngủ trên ghế salon.
... Trong kỳ nghỉ hè, con ông và Phượng Hoàng lại ra lệnh cho tôi tiếp tục tìm kiếm dấu vết của hai người. Tôi dẫn họ đến ga, nhìn đoàn tàu Thanh Đảo - Tây An sủa vang ba tiếng. Ý tôi là: Ông và cô ấy đã đi về hướng tây, xa lắm, xa lắm, mũi tôi không thể nào theo dõi nổi bước chân hai ngươi.