← Quay lại trang sách

Quyển năm -Kết thúc và mở đầu- 54 - 1. Màu của bầu trời

Bạn đọc thân mến!

Câu chuyện đã nên kết thúc ở đây, nhưng còn rất nhiều nhân vật trong truyện chưa biết số phận thế nào. Thế thì, hãy để cho hai người kể chuyện quen thuộc của chúng ta: Lam - Ngàn - Năm - Đầu - To và Lam Giải Phóng nghỉ ngơi và tôi, Mạc Ngôn, bạn của họ, được phép viết thêm một đoạn vĩ thanh của câu chuyện vốn đã khá dài này.

Sau khi mai táng bố và con chó, Giải Phóng và Xuân Miêu có ý định ở lại làng Tây Môn để cày cấy trên những khoảnh đất còn lại của mảnh đất một mẫu sáu sào để sống nốt những ngày còn lại. Nhưng bất hạnh là, một ngày nọ có một ông khách quý đến nhà Tây Môn. Ông ta chính là Sa Vũ Tĩnh, bạn của học cùng với Giải Phóng trong thời gian cùng học ở trường Đảng tỉnh, lúc này là bí thư huyện ủy Cao Mật. Ông ta rất cảm khái về quá khứ hiển hách cũng như hiện tại thảm hại của bạn, đề xuất:

- Ông anh à, chức phó huyện trưởng chắc chắn là không thể, việc khôi phục đảng tịch cũng rất khó, nhưng khôi phục thân phận công chức để ông anh có một nơi kiếm cơm đàng hoàng, dưỡng lão là điều hoàn toàn có thể.

- Cám ơn ý tốt của lãnh đạo, nhưng tôi nghĩ là không cần lắm. Giải Phóng nói: Tôi xuất thân là một nông dân làng Tây Môn, cứ để tôi sống nốt những ngày còn lại với làng Tây Môn, tôi cũng đã thỏa nguyện lắm rồi.

- Ông còn nhớ ông bí thư Kim Biên cũ không? Đây cũng là ý của ông ấy. Ông ấy là bạn thân của ông bố vợ Bàng Hổ của ông. Hai người về huyện cũng có điều kiện để chăm sóc bố vợ chứ. Thường vụ huyện ủy đã nhất trí rồi, cử ông về Trung tâm Triển lãm Văn hóa huyện, làm phó giám đốc. Còn đồng chí Xuân Miêu nếu muốn quay về hiệu sách cũng không khó, nếu không muốn về chúng tôi sẽ tìm công việc khác cho cô ấy.

Bạn đọc thân mến! Giải Phóng và Xuân Miêu hoàn toàn không nên về huyện. Nhưng được khôi phục thân phận công chức, có lương dưỡng lão, lại được cơ hội chăm sóc bố là điều quá tốt. Hai người bạn này của tôi là người phàm tục, làm sao có thể biết được tương lai thế nào, do vậy mà đồng ý nhanh chóng. Đó cũng là số mệnh, khó lòng trốn tránh.

Họ ở trong nhà Bàng Hổ. Người anh hùng này trước đây đã từng thề là không nhận Xuân Miêu là con nữa, suy cho cùng vẫn là người cha nhân từ, nước mắt khóc cũng đã cạn, tình cảm cũng đã mềm yếu hơn, thấy Xuân Miêu và Giải Phóng trở về thì chẳng nhớ gì đến thề xưa, mở rộng cửa đón hai người vào nhà.

Giải Phóng đạp xe đến Trung tâm Triển lãm mỗi ngày. Cái trung tâm này chẳng có hoạt động gì cho ra hồn, cho nên chức phó giám đốc chẳng qua chỉ là một cách an bài, nhìn người mà đặt chứ không phải vì công việc. Hầu như Giải Phóng chẳng mó tay vào việc gì chính thức. Ngày nào cũng thế, anh ấy cứ ngồi trên chiếc ghế salon, đọc báo, uống trà, hút thuốc... rồi về nhà.

Xuân Miêu đã quay về hiệu sách cũ, vẫn đứng bán ở hiệu sách thiếu nhi. Những đồng sự cũ đã nghỉ hưu hết, thay vào đó là những cô gái tuổi mới hai mươi. Ngày nào cũng thế, hết giờ làm việc là cô ấy đạp xe đến chợ bán thức ăn nhanh, lúc mua con gà, lúc cân thịt dê làm món nhắm cho bố và chồng uống rượu. Tửu lượng cả hai đều thấp, chỉ vài ba chén là đã ngà say, tay ôm vai lắc nói chuyện rất vui, trông như hai người bạn vong niên.

Một năm sau, Xuân Miêu mang thai. Niềm vui đến quá đột ngột và quá lớn khiến cho kẻ đã quá nửa đời người Giải Phóng hóa thành đứa trẻ, cũng làm cho ông già tám mươi Bàng Hổ nước mắt chan hòa. Tam đại đồng đường! Niềm hạnh phúc ấy đã mở ra trước mắt ba người. Nhưng một tai nạn ngẫu nhiên biến tất cả thành bọt nước.

Chiều hôm ấy, Xuân Miêu như thường lệ ghé qua cửa hàng bán thức ăn nhanh, mua về cho bố và chồng nửa ký thịt lừa nướng. Cô ấy rất vui, mồm hát một bài hát quen thuộc. Đang lúc quẹo xe qua đại lộ Nhân dân, một chiếc xe con chạy ngược chiều đâm thẳng vào cô. Chiếc xe đạp thành một đống sắt vụn, thịt lừa tung tóe, đầu Xuân Miêu đập xuống nền đường. Khi Giải Phóng chạy đến nơi thì cô ấy đã tắt thở.

Oái ăm thay! Chiếc xe ấy của Đỗ Lỗ Văn, nguyên bí thư trị trấn Lư Điếm, đương kim phó chủ tịch hội đồng nhân dân huyện, lái xe là con trai của Tôn Bưu!

Tôi không thể diễn tả được nỗi đau của Giải Phóng, bởi vì có nhiều nhà tiểu thuyết vĩ đại gặp phải tình huống tương tự đã viết những câu văn bất hủ, chẳng hạn nhà văn Nga Solokhov đã viết trong “Sông Đông êm đềm” như sau: “Có một sức mạnh nào đó đẩy ngực cô về phía sau, cô bước lùi mấy bước, mặt hướng xuống đất, ngã nhào”..., “Cô như vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng, ngẩng đầu dậy, thấy trên đầu mình bầu trời biến thành một màu đen kịt, ngay cả cái mặt trời sáng rực kia cũng biến thành màu đen...”.

Solokhov để cho nhân vật của mình ngã nhào xuống đất và cả bầu trời là một màu đen, lẽ nào tôi bắt chước để cho Giải Phóng của chúng ta cũng ngã nhào và thấy cả bầu trời màu đen sao? Cho dù tôi không viết là Giải Phóng ngã nhào mà cho anh ta đứng, cũng không viết Giải Phóng thấy bầu trời màu đen mà là màu lam, màu vàng hay màu gì đó, cuối cùng cũng chỉ là một sự sao chép mà tôi. Cho nên, tôi biết Giải Phóng rất đau, thế thôi, không cần vẽ rắn thêm chân nữa.

Giải Phóng đem Xuân Miêu về chôn trên mảnh đất trứ danh một mẫu sáu sào của bố, bên cạnh mộ Hợp Tác. Chẳng bao lâu sau, lão anh hùng Bàng Hổ cũng qua đời. Sau khi thiêu xác, Giải Phóng đem tro tàn của Bàng Hổ về chôn bên cạnh ngôi mộ bố Mặt Xanh của mình.

Sắp đến ngày thực hiện án tử hình, Bàng Kháng Mỹ cắn lưỡi chết trong tù. Thường Thiên Hồng đem hộp tro tàn của vợ đến đưa cho Giải Phóng và nói:

- Kỳ thực, từ lâu tôi đã biết cô ấy là người của dòng họ Tây Môn!

Lam Giải Phóng hiểu ngay ý nghĩa của câu nói này, nhận lấy hộp tro, mang về làng Tây Môn chôn bên cạnh mộ Bàng Hổ.

2. Gặp gỡ muộn màng

Lam Khai Phóng dùng xe mô tô chở bạn tôi - Lam Giải Phóng - về ngôi nhà số một ngõ Thiên Hoa. Trên thùng xe chất đầy những vật dụng hàng ngày, còn Giải Phóng thì ngồi sau lưng, hai tay ôm lấy eo lưng con trai mình. Khai Phóng vẫn gầy lắm. Từ nhà Bàng Hổ đến ngõ Thiên Hoa, Giải Phóng khóc mãi, đến nỗi lưng áo bộ cảnh phục của con trai anh ấy ướt đẫm. Trở về nhà cũ, quả thật Giải Phóng khó mà giữ nổi bình tĩnh. Kể từ ngày được Xuân Miêu dìu đi dưới trời mưa, đây là lần đầu tiên anh ấy quay về nhà. Cây ngô đồng trong sân vẫn như xưa, có cao lên một tí, cành lá của nó đã trùm lên cả mái nhà, đúng là “cây vẫn như xưa người đã khác”. Nhưng Giải Phóng chẳng có nhiều thời gian để mà cảm khái vật đổi sao dời, bởi nhìn vào thư phòng, một bóng hình yêu dấu đang ngồi trong đó- Hoàng Hỗ Trợ!

Đây chính là sự sắp xếp của Lam Khai Phóng. Có được một đứa con hiểu thế thái nhân tình và khoan dung độ lượng như nó quả là phúc đức của bạn tôi. Không chỉ tác hợp cho dì và bố mà nó còn dùng mô tô đưa Thường Thiên Hồng về gặp người cô đã thủ tiết lâu nay là Tây Môn Bảo Phượng. Thiên Hồng đã từng là người trong mộng của Bảo Phượng, chính anh ta cũng từng thú nhận là ngày xưa đã từng rung động trước cô ấy. Con trai Bảo Phượng với Mã Lương Tài là Mã Cải Cách là một nông dân lương thiện, chất phác và không có nhiều tham vọng đã dễ dàng tán thành cuộc hôn nhân muộn màng của mẹ.

Người mà Giải Phóng yêu đầu tiên là Hỗ Trợ - nói chính xác hơn là yêu mái tóc của cô ấy. Qua bao sóng gió, cuối cùng hai người cũng đã sống được bên nhau, tuy muộn màng và cay đắng. Khai Phóng ở hẳn trong khu tập thể, thi thoảng mới ghé về thăm. Căn nhà thênh thang chỉ có hai người, mỗi người ở một phòng riêng, tránh gặp mặt nhau trừ khi ăn cơm. Vốn là người ít nói, bây giờ Hỗ Trợ càng ít nói hơn. Khi Giải Phóng mở miệng hỏi điều gì đó, Hỗ Trợ chỉ điểm nụ cười buồn buồn thay cho câu trả lời. Cứ thế cho đến nửa năm...

Đó là một chiều hoàng hôn, mưa xuân tí tách. Ăn cơm tối xong, trong khi cùng nhau thu dọn bàn ăn, tay hai người vô tình đã chạm vào nhau. Có gì đó thay đổi sau cái động chạm vô tình này, hai ánh mắt giao nhau. Hỗ Trợ thở dài, Giải Phóng cũng thở dài. Một giọng nói thoảng như hơi thở:

-... Thế thì... anh giúp tôi chải tóc nhé!

Giải Phóng theo sau Hỗ Trợ đi vào phòng cô ấy, cầm lấy chiếc lược gỗ đào, cẩn thận chải từng lọn tóc dài và nặng. Mái tóc thần kỳ cuồn cuộn xổ tung ra, chảy dài xuống sàn nhà. Đây là lần đầu tiên Giải Phóng được nâng trên tay mái tóc mà anh ấy mê từ thuở nhỏ. Giải Phóng đang say, chập chờn giữa mê và tỉnh.

Để cho mái tóc khỏi phết xuống đất, Hỗ Trợ đã đứng trên giường. Nước mắt của Giải Phóng chảy ra, từng giọt, từng giọt thấm vào mái tóc thần kỳ. Chẳng quay đầu lại, Hỗ Trợ buông một tiếng thở dài nhẹ, rồi thật nhẹ nhàng, thật từ tốn, cô trút bỏ toàn bộ y phục trên người. Vẫn đỡ lấy mái tóc, Giải Phóng đi giật lùi, giật lùi, mắt trừng trừng như muốn thu toàn bộ cảnh tượng mê hồn này vào trong tâm khảm.

Tiếng Hỗ Trợ vang lên như một làn gió thoảng:

- Đến đây đi!... Chúng ta hãy hoàn thành tâm nguyện của con trẻ thôi...

Giải Phóng vẫn khóc và bước đến như người mộng du, từng bước, từng bước, rất ngắn và rất lâu. Hỗ Trợ quỳ trên giường chờ đợi...

Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Giải Phóng muốn Hỗ Trợ nằm xuống giường để được đối mặt cùng nhau, nhưng cô ấy lại cự tuyệt và buông một câu hết sức lạ lùng:

- Không! Chó không bao giờ có tư thế làm tình ấy!

3. Trò khỉ trên quảng trường

Sau tết dương lịch năm 2000 mấy ngày, trên quảng trường ga Cao Mật xuất hiện hai người diễn trò và một con khỉ. Bạn đọc nhất định đoán ra, con khỉ ấy chính là chuỗi hóa thân từ Tây Môn Náo - Tây Môn Lừa - Tây Môn Trâu - Tây Môn Lợn - Tây Môn Chó đến Tây Môn Khỉ, đương nhiên nó là giống đực. Nó không phải là một con khỉ bình thường như vẫn thường thấy trong sở thú mà là một con khỉ ngựa to lớn, lông màu xám tro, hai mắt rất gần nhau, hốc mắt sâu hoắm và phát ra những tia nhìn sáng quắc, hai tai ép vào da đầu trông như hai chiếc nấm linh chi, cái mũi hếch lên trời, cái mồm rộng và hình như không có môi trên... Nói chung, tướng mạo của nó vô cùng hung dữ. Nó mặc một chiếc quần soóc và một chiếc áo ba lỗ trông rất tươm tất và lịch sự.

Nó đang đeo một chiếc thắt lưng. Trên chiếc thắt lưng có một khuy đồng móc một sợi dây xích nối với cổ tay của một cô gái trẻ. Không cần tôi giới thiệu, bạn đọc cũng dễ dàng đoán ra đó là Bàng Phượng Hoàng, còn người thanh niên đi với cô ấy là Tây Môn Hoan.

Cả hai ăn mặc rất tồi tàn, hai chiếc áo bông, hai chiếc quần jean rách rưới và bẩn thỉu. Tóc Phượng Hoàng nhuộm màu vàng sáng chói, đôi lông mày tỉa còn mỏng dính như một nét vẽ, lỗ mũi xâu một cái vòng bạc. Tóc Tây Môn Hoan nhuộm đỏ, dái tai trái đeo một cái vòng bằng đồng. Cả hai mất tích dễ đã gần một năm, nay mới xuất hiện trở lại.

Mấy năm nay kinh tế phố huyện Cao Mật phát triển cực nhanh, nhưng nếu so với những thành phố lớn thì nó cũng chỉ là một thị trấn cấp huyện nhỏ bé, nghèo nàn. Tục ngữ có câu: Rừng dày loài chim nào cũng có, rừng thưa ắt chim chẳng chịu về. Hai “con chim” quái dị này xuất hiện ở cái thị trấn bé xíu này, ngay lập tức gây được sự chú ý của mọi người. Có người nhiều chuyện và thừa thời gian, chạy ngay đến đồn cảnh sát để báo cáo.

Không hẹn mà người ta lũ lượt kéo đến vây chung quanh ba kẻ lạ lùng này. Đó là điều cả hai chờ đợi. Tây Môn Hoan lôi trong chiếc túi bẩn thỉu ra một chiếc thanh la, những tiếng “pheng pheng” vang lên rộn rã. Có người đã nhận ra Phượng Hoàng và Tây Môn Hoan, nhưng họ chẳng chú ý lắm đến hai người, đổ dồn mắt vào con khỉ kỳ dị.

Phượng Hoàng tháo sợi dây xích ra khỏi cổ tay, lôi ra mấy thứ đạo cụ đơn giản: một cái mũ rơm, một đôi quang gánh bé tẹo, một hộp thuốc lá... Trong tiếng thanh la bắt nhịp, Phượng Hoàng bắt đầu cất tiếng hát:

Thanh la vỗ pheng pheng vang động,

Bà con ơi! Nghe rõ điều này.

Chúng tôi từ đỉnh núi Nga Mi,

Tu đắc đạo quay về quê cũ.

Khỉ biểu diễn mọi người vui vẻ,

Khơi từ tâm kiếm sống qua ngày...

Tiếng hát không thể nói là hay, song âm thanh trong trẻo, cao vút và rất đúng bài bản. Con khỉ đứng thẳng người đi vòng quanh, hai chân khuỳnh khuỳnh, đuôi dài phết đất, mắt láo liêng ngó ngược ngó xuôi.

- Tránh ra, tránh ra!

Phó đồn cảnh sát sân ga Lam Giải Phóng rẽ đám người đang chen chúc tiến vào. Cậu ta là một cảnh sát gương mẫu, chỉ trong vòng hai năm mà đã lập nên hai chiến công lớn, tuổi mới hai mươi mà đã được đề bạt làm phó trưởng đồn của một địa bàn vô cùng phức tạp, cho thấy năng lực của cậu ta đã được cấp trên thừa nhận như thế nào.

Mi diễn vở ông già hút thuốc,

Đi thong dong quan khách xem nào!

Vừa hát, Phượng Hoàng vừa lấy chiếc mũ ném lên không trung. Chiếc mũ bay lượn lờ rồi rớt xuống. Nhanh như chớp, con khỉ nhảy lên, chộp lấy và đội vào đầu, lệch sang một bên trông rất ngộ. Nó tiếp tục chộp điếu thuốc từ Phượng Hoàng ném sang, gắn vào miệng, mặt vênh lên trời, hai tay kẹp sau mông đi lại trông rất nhàn nhã. Trò này quá lạ, những người đứng xem khoái chí vỗ tay rào rào tán thưởng.

Lam Khai Phóng đã chen lên trước vòng vây. Nghe quần chúng báo cáo, cậu ấy mơ hồ nghĩ ra rằng hai người đã trở về. Một năm trước đây, người ta kháo nhau rằng, Tây Môn Hoan và Bàng Phượng Hoàng đã bị bọn mẹ mìn lừa bán sang một nước Đông Nam Á xa xôi nào đó, đứa làm lao công, đứa làm gái điếm. Cũng có tin rằng, chúng đã đến một thành phố phía nam, nghiện ngập ma túy rồi chích quá liều mà chết... Nhưng trong mơ hồ, Khai Phóng tin rằng hai người vẫn còn sống. Các bạn độc giả hẳn còn nhớ, Khai Phóng đã từng cắt tay để Tây Môn Hoan thử nghiệm tóc thần của mẹ, nhát cắt ấy phần nào đã bộc lộ tình cảm của cậu ấy với Phượng Hoàng. Trong lúc chạy đến hiện trường, đầu óc cậu chỉ hiển hiện mỗi hình bóng Phượng Hoàng. Lần cuối cậu ấy gặp Phượng Hoàng là trong đám tang Bàng Hổ, ngày ấy cô bé mặc chiếc áo nhung màu trắng, gương mặt trắng bóc đỏ ửng vì lạnh như một cô công chúa trong trắng hồn nhiên trong truyện cổ tích. Bây giờ, đối diện với Phượng Hoàng trong hoàn cảnh này, cậu cảnh sát thiết diện vô tư lại bấn loạn tinh thần.

Giờ mày diễn Nhị Lang đuổi nguyệt,

Phượng hoàng chao cánh đuổi mặt trời.

Vừa hát, Phượng Hoàng vừa dùng chân phải móc chiếc đòn gánh có treo hai cái sọt nhỏ hai đầu, vung mạnh. Động tác này vô cùng thuần thục và chuẩn xác. Chiếc đòn gánh bay vù trên không trung rồi rơi đúng ngay vai con khỉ. Nó đặt gánh lên vai phải, hai cái sọt một trước một sau. Đó chính là tích “Nhị Lang gánh núi đuổi theo trăng”. Sau đó nó chuyển đòn gánh ra sau gáy, hai cái sọt vắt sang hai bên, một trái một phải. Đó là tích “Phượng hoàng chao cánh bắt mặt trời”.

Tôi đem hết trò vui diễn cả,

Mọi người cho tiền thưởng ít nhiều.

Con khỉ vứt đôi gánh, chộp lấy cái khay nhựa màu đỏ Phượng Hoàng ném cho, đi bằng hai chân nhận những đồng bạc mà những người đứng xem tự nguyện bỏ vào khay.

Cám ơn các chú thím, ông anh,

Các bà các chị những người quen.

Một hào cũng lớn vì ơn nghĩa,

Một trăm người hóa Quan Thế Âm.

Trong tiếng hát của Phượng Hoàng, mọi người lẳng lặng ném những đồng xu lẻ vào cái khay con khỉ đang bê trên hai tay. Những đồng một, hai xu, năm xu, một hào, năm hào... lấp lóa. Khi con khỉ đến trước mặt Giải Phóng, cậu ấy lôi cả xấp tiền lương cộng với tiền bồi dưỡng trực đêm thận trọng đặt lên chiếc khay. Con khỉ kêu lên một tiếng nhỏ, ngậm cái khay lên miệng, đi bốn chân đến bên cạnh Phượng Hoàng.

“Pheng! Pheng! Pheng”, tiếng thanh la kêu lên ba lần, Tây Môn Hoan cúi gập người rất điệu nghệ, nói:

- Cám ơn chú cảnh sát!

Phượng Hoàng cầm xấp tiền lên ngắm nghía, rồi cất tiếng hát. Lần này con bé nhại tiết tấu của bài hát “Người phương bắc đương đầu bão tố” ứng khẩu một lời ca từ mới:

Chúng ta đều vốn người Cao Mật,

Chúng ta cùng bão tố đương đầu.

Sống thiện lương giúp người khốn khó,

Không hề nghĩ đến chuyện lưu danh.

Lam Giải Phóng kéo sụp chiếc mũ cảnh sát xuống, lẳng lặng rẽ đám đông, rời khỏi sân ga.

4. Nỗi đau

Bạn đọc thân mến!

Khai Phóng có thể nhân danh chức vụ của mình mà yêu cầu Tây Môn Hoan và Phượng Hoàng đem con khỉ kỳ dị của họ rời khỏi quảng trường ga, song cậu ấy không làm như vậy.

Tôi và Giải Phóng là bạn lâu năm, xét về vai vế, tôi là bậc cha chú của Khai Phóng. Nhưng quả thật, tôi ngại nói chuyện với cậu ấy vì có cảm giác cậu ấy không thích tôi. Có lẽ cậu ấy cho rằng tôi đem Xuân Miêu đến phòng làm việc của Giải Phóng là cố tình phá vỡ hạnh phúc gia đình cậu ấy. Nhưng kỳ thực, cháu Khai Phóng ơi! Nếu không có Bàng Xuân Miêu ắt sẽ có một người đàn bà khác chen ngang vào gia đình cháu mà thôi. Chú định gặp cháu để nói cho cháu hiểu những lắt léo của cuộc đời này lâu rồi, nhưng cơ hội ấy chưa đến và vĩnh viễn sẽ không bao giờ có nữa. Cũng bởi mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy không có gì sâu sắc nên những gì tôi viết ra đây đều là những suy nghĩ chủ quan của mình mà thôi.

Tôi nghĩ, khi Khai Phóng kéo chiếc mũ chụp xuống mặt và rời khỏi sân ga, tâm lý cậu ấy rất nặng nề. Cách đó không lâu, Phượng Hoàng vẫn là một cô công chúa yêu kiều, Tây Môn Hoan vẫn là một chàng công tử hào hoa của huyện Cao Mật. Một đứa là ái nữ của người lãnh đạo cao nhất huyện, một đứa là quý tử của người giàu có nhất huyện. Cả hai đều phong lưu, tiêu tiền như nước. Đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Hễ hai người xuất hiện ở chỗ nào là thu hút bao nhiêu là ánh mắt thèm muốn lẫn đố kỵ. Nhưng chỉ chớp mắt, danh vọng và giàu sang hóa thành bọt nước, Kim Đồng Ngọc Nữ hóa thành kẻ đầu đường xó chợ... Hai thái cực của cuộc đời thay đổi quá nhanh, ai mà không cảm khái...

Tôi nghĩ, Khai Phóng đã yêu thầm Phượng Hoàng từ lâu lắm rồi, và lúc này tình yêu ấy càng được củng cố bởi tình thương và trách nhiệm. Cho dù đã bỏ ra cả tháng lương, nhưng qua thái độ của Tây Môn Hoan và Phượng Hoàng, thâm tâm Khai Phóng cũng thừa biết rằng, cả hai vẫn chưa coi cậu là cái gì cả. Khai Phóng cũng thừa biết mình khó lòng kéo Phượng Hoàng ra khỏi tay Tây Môn Hoan, cũng chẳng có đủ tự tin và dũng khí để ra tay nâng Phượng Hoàng dậy. Chính vì vậy mà cậu ấy mới kéo mũ xuống và quay người đi thẳng chăng?

Tin tức con trai Kim Long và con gái Kháng Mỹ diễn trò kiếm sống ở sân ga chẳng mấy chốc mà lan truyền khắp phố huyện. Mọi người không hẹn mà cùng nhau kéo về sân ga. Hai cô cậu này lại chẳng tỏ vẻ gì là tự ti xấu hổ, hình như chúng đã đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ vinh quang mà bằng lòng với thân phận hiện tại, xem sân ga Cao Mật là nơi xứ lạ, xem những người vây kín chung quanh đều không quen biết. Chúng tận lực gõ thanh la và hát, chỉ quan tâm đến cái khay tiền trên tay con khỉ. Có người khóc, có người cười, có người gọi tên chúng... nhưng Tây Môn Hoan vẫn vẫn giữ nụ cười tươi tắn, Phượng Hoàng vẫn điểm nụ cười đẹp mê hồn như chẳng nghe chẳng thấy. Nhưng chỉ cần nghe ai đó lỡ lời xúc phạm đến bố mẹ chúng, hoặc có những lời sàm sỡ với Phượng Hoàng thì con khỉ to lớn và hung dữ đã phóng vèo đến, giơ móng muốn chộp, nhe răng muốn cắn.

Vương Thiết Đầu, một trong “tứ tiểu bá vương” ngày ấy, đang cầm trong tay hai tờ một trăm tệ, vẫy vẫy Phượng Hoàng nói:

- Ê! Cô em xinh đẹp kia! Lỗ mũi cô em xâu vòng bạc, vậy cái lỗ ở dưới háng cô em có xâu cái gì không? Cởi quần ra cho ông anh đây xem, hai trăm tệ này lập tức sẽ là của cô em!

Bọn đàn em của nó đồng loạt phụ họa:

- Đúng rồi! Cởi quần ra để các anh đây được rửa mắt tí nào!

Mặc những lời khả ố ấy, Phượng Hoàng vẫn cười, móc cái dây xích nối với con khỉ vào cổ tay, đi theo nó nhặt tiền, vừa nhặt vừa hát:

Có tiền không tiền đều giống nhau,

Có tiền thì cho, không cũng tốt.

Tây Môn Hoan cũng chỉ cười, tiếng thanh la vẫn đều đặn, đúng nhịp.

- Tây Môn Hoan! Mày là đồ cứt chó! Cái uy phong ngày xưa của mày đâu rồi? Mày giết chết Vu Can Ba, tao còn chưa tính sổ với mày. Bây giờ, mày hãy bảo con bé kia cởi quần ra cho tao xem, nếu không...

Con khỉ vẫn ôm cái khay lẳng lặng đi đến trước thằng lưu manh, rồi đột nhiên, nó vất cái khay, nhảy lên. Chưa hiểu chuyện gì thì thì mọi người đã thấy hai chân nó đứng trên vai, còn hai bàn tay lông lá bấu chặt vào mặt Thiết Đầu, vừa móc mắt, móc miệng, móc mũi, cắn tai vừa kêu lên rùng rợn. Mọi người bỏ chạy tán loạn, nhưng nhanh nhất vẫn là bọn đàn em của Thiết Đầu. Phượng Hoàng vẫn cứ điềm nhiên hát:

Phú quý đã do trời đất định,

Làm người vinh nhục khác chi nhau.

Khi cảnh sát ập tới thì Vương Thiết Đầu đang nằm lăn lộn trên đất, đầu bê bết máu, gương mặt đã nát bét những đường ngang vết dọc. Khi cảnh sát định dẫn Tây Môn Hoan và Phượng Hoàng đi thì con khỉ nhe răng, xốc tới, một người rút súng ra, Phượng Hoàng giãy mạnh thoát khỏi tay người cảnh sát, ôm con khỉ vào lòng như một người mẹ ôm con. Rất nhiều người đã quay trở lại, tất cả đều tỏ ra đồng tình với hành vi của con khỉ. Họ chỉ vào thằng ôn con đang lăn lộn dưới đất, nói:

- Kẻ mà các ông nên dẫn đi phải là thằng mất dạy đó!

Bạn đọc thân mến! Tâm lý con người sao mà lạ lùng. Khi Kim Long và Bàng Kháng Mỹ đang còn sống, ai cũng ghét họ và ghét lây cả Tây Môn Hoan và Phượng Hoàng, ai cũng muốn họ bị trừng phạt. Nhưng khi Kim Long và Kháng Mỹ đã bị trừng phạt, người ta lại thương xót cho nghiệt chủng của họ. Các nhân viên cảnh sát cũng thừa biết lai lịch của Tây Môn Hoan và Phượng Hoàng, cũng biết mối quan hệ đặc biệt giữa phó đồn trưởng Khai Phóng với họ, lại gặp phải thái độ của mọi người như vậy nên cũng chẳng muốn can thiệp vào chuyện này. Họ lôi Vương Thiết Đầu dậy:

- Đi! Đừng có nằm đó mà ăn vạ nữa!

Chuyện này đã đến tai các vị lãnh đạo huyện. Bí thư Sa Vũ Tĩnh vốn là người nhân hậu sai chánh văn phòng huyện ủy dẫn theo vài người đến tìm Phượng Hoàng và Tây Môn Hoan, đề nghị đưa con khỉ về nuôi trong công viên, còn huyện ủy sẽ tìm công việc thích hợp cho cả hai. Với người bình thường đây là một hạnh phúc lớn lao, nhưng Phượng Hoàng lại ôm lấy con khỉ, trừng mắt nói:

- Ai dám đụng đến con khỉ của tôi, tôi sẽ liều mạng với người ấy!

Còn Tây Môn Hoan chỉ cười nói:

- Cảm ơn sự quan tâm của quý lãnh đạo. Chúng tôi thế này đã tốt lắm rồi. Các ông hãy lo cho những người thất nghiệp đi!

Chuyện diễn ra sau đó vô cùng thê thảm. Bạn đọc thân mến! Tôi không hề cố ý thêm thắt mà chỉ kể lại trung thực số phận của nhân vật mà thôi.

Một buổi chiều tối, Tây Môn Hoan, Phượng Hoàng và con khỉ đang ngồi ăn bên vệ đường, không hề biết là Vương Thiết Đầu đầu quấn đầy băng đang lẳng lặng tiến sát đến bên họ. Con khỉ phát hiện ra trước tiên, kêu lên một tiếng và nhảy phóc một cái về phía hắn, nhưng không ngờ rằng sợi dây xích buộc với chân bàn đã kéo lại khiến nó ngã nhoài xuống đường. Tây Môn Hoan đứng dậy rất nhanh lao tới. Lưỡi dao trên tay Vương Thiết Đầu vung lên chực đâm xuống con khỉ thì gặp ngay ngực Tây Môn Hoan, sâu lút cán. Vương Thiết Đầu định quay sang đâm nốt Bàng Phượng Hoàng nhưng con khỉ đã đứng dậy vừa kêu vừa chụp khiến hắn không thể rút kịp con dao ra khỏi người Tây Môn Hoan, đành quay người bỏ chạy.

Bàng Phượng Hoàng phủ phục trên người Tây Môn Hoan kêu khóc, con khỉ ngồi xuống một bên, đôi mắt phát ra những tia nhìn thù hận với những người đang đứng chung quanh. Nghe tin, Khai Phóng và mấy viên cảnh sát vội vàng chạy tới hiện trường, nhưng nhìn thấy con khỉ đang ngồi ở đó, không ai dám bước đến gần. Một viên cảnh sát rút súng ra nhắm vào con khỉ nhưng ngay lập tức Khai Phóng chụp lấy tay anh ta.

- Phượng Hoàng! Giữ lấy con khỉ! Chúng tôi đưa anh ấy vào bệnh viện cấp cứu. Rồi Khai Phóng quát lớn: Gọi xe cứu thương, nhanh lên!

Phượng Hoàng ôm lấy con khỉ. Nó ngoan ngoãn rúc đầu vào lòng cô. Sao mà giống hai mẹ con!

Khai Phóng rút dao ra khỏi ngực Tây Môn Hoan, dùng tay bịt chặt vết thương, gọi lớn:

- Hoan Hoan! Hoan Hoan! Tỉnh lại đi!

Tây Môn Hoan mở mắt, máu trào ra đầy miệng, thều thào:

- Khai Phóng! Tôi... vẫn là anh cậu... Cuối cùng thì tôi...

- Hoan Hoan! Cố gắng lên! Xe cứu thương sắp đến rồi...

Máu trong miệng Tây Môn Hoan trào ra.

- Phượng Hoàng... Phượng Hoàng... Cô ấy...

Xe cứu thương đã đến nhưng không kịp nữa, Tây Môn Hoan đã chết trong vòng tay của Lam Khai Phóng.

Hai mươi phút sau, Khai Phóng dùng đôi tay dính đầy máu tươi của Tây Môn Hoan siết cổ Vương Thiết Đầu...

Bạn đọc thân mến! Cái chết của Tây Môn Hoan khiến ai nấy đều thương cảm, tôi cũng thế. Nhưng rõ ràng là, cái chết ấy đã làm mất đi chướng ngại để Khai Phóng tìm đến với Phượng Hoàng. Nhưng một bi kịch nữa, đau đớn hơn lại bắt đầu phát sinh.

Trên trái đất này không biết bao nhiêu là điều thần bí, nhưng theo đà phát triển của khoa học, cuối cùng người ta cũng tìm ra lời giải. Chỉ có một thứ không thể giải thích được - đó là tình yêu. Nhà tâm lý học A Thành của chúng ta đã từng cho rằng, tình yêu là một loại phản ứng hóa học. Cách nói này có vẻ mới lạ, nhưng nếu tình yêu ra đời bằng phương pháp hóa học thì có thể dùng phương pháp hóa học mà khống chế, như thế chắc chắn là các nhà tiểu thuyết như chúng tôi chẳng còn tấc đất mà dụng võ nữa rồi. Ngay cả việc ông ấy nói là chân lý, tôi cũng kịch liệt phản đối.

Những lời bàn tán vô vị ấy không cần phải nói nữa, chi bằng nói đến Lam Khai Phóng của chúng ta vậy. Cậu ấy đứng ra lo liệu chuyện hậu sự của Tây Môn Hoan và được sự đồng ý của Giải Phóng và Hỗ Trợ, cậu ấy mang tro tàn của Tây Môn Hoan về làng Tây Môn chôn trên mảnh đất một mẫu sáu sào của Mặt Xanh, ngay bên cạnh mộ Kim Long. Bắt đầu từ đó, đêm nào cũng thế, Khai Phóng luôn có mặt trong căn phòng ẩm thấp tồi tàn của Phượng Hoàng thuê cạnh sân ga. Ban ngày, nếu có thời gian rảnh là cậu ấy lại ra sân ga tìm Phượng Hoàng. Cô ấy dắt con khỉ đi đâu là cậu ấy đi theo sau, im lặng. Việc này đã làm cho ban lãnh đạo cảnh sát huyện không vừa lòng. Giám đốc sở nói:

- Khai Phóng à, trong huyện này có bao nhiêu cô gái tốt, sao cậu lại cứ theo đuổi con bé làm trò khỉ ấy? Xem mặt mũi của nó... giống cái gì nào?

- Thưa giám đốc! Ông cứ bãi chức tôi đi. Nếu mà ông thấy tôi không có tư cách của một cảnh sát, tôi sẵn sàng từ chức...

Với người lãnh đạo cao nhất mà nói được những lời ấy, liệu ai còn muốn nói thêm gì nữa. Dần dần mọi người đã thay đổi thái độ với cậu ấy, kể cả với Phượng Hoàng. Quả thật Phượng Hoàng hút thuốc uống rượu, nhuộm tóc vàng, mũi đeo vòng... rõ ràng không phải là một cô gái bình thường. Nhưng cái xấu của cô ấy thì có ai biết đích xác là ở chỗ nào, xấu đến mức độ nào đâu? Một số cảnh sát viên đã bắt đầu có cảm tình với con bé, mỗi lần gặp là họ cười, nói:

- Cô bé tóc vàng ơi! Đừng làm đồn phó của chúng tôi thêm khổ nữa. Xem kìa cậu ấy trông như cây sậy rồi đấy!

- Lúc nào cảm thấy được thì mở rộng vòng tay nhé cô em!

Những lời trêu chọc này, Phượng Hoàng như chẳng nghe thấy, chỉ có con khỉ là nhe răng gầm ghè.

Ban đầu, Khai Phóng khuyên Phượng Hoàng chuyển về nhà bố cậu ấy mà ở, nhưng con bé quyết liệt từ chối. Dần dà, cậu ta mới phát hiện ra rằng, Nếu ban đêm Phượng Hoàng rời xa căn phòng tồi tàn, ban ngày rời xa sân ga, công việc của cậu ấy sẽ trở nên tẻ nhạt vô cùng. Bọn lưu manh ở chung quanh ga cũng đã cảm thấy mối quan tâm đặc biệt của viên cảnh sát thiết diện vô tư với cô gái “Tóc vàng vòng mũi dắt khỉ” kia. Chẳng có ai dám lời ra tiếng vào, cũng chẳng có ai dám buông lời sàm sỡ với cô gái dị kỳ ấy nữa, dại gì mà giật gà từ miệng cọp!

Tôi tưởng tượng ra tình cảnh mỗi đêm Khai Phóng tìm đến căn phòng tồi tàn của Phượng Hoàng. Căn nhà trọ này trước đây là cơ sở thuộc sở hữu tập thể, sau cải cách kinh tế mới được cá nhân mua lại. Kiểu nhà trọ này theo quy định đã phải đóng cửa từ lâu, cho nên mỗi khi thấy mặt Khai Phóng là bà chủ cố rặn một nụ cười thật tươi, đon đả mời chào.

Mấy đêm đầu, cho dù Khai Phóng gõ đến phồng cả tay mà Phượng Hoàng vẫn không chịu mở cửa. Cậu ấy đứng ngoài cửa lắng nghe tiếng Phượng Hoàng cười rồi khóc ở trong phòng, nghe tiếng con khỉ kêu khèn khẹt. Cậu ấy còn ngửi được mùi thuốc lá, mùi rượu, nhưng không hề ngửi thấy mùi gì khác...

Lần nào cũng thế, cậu ấy luôn mang theo một vài bông hoa tươi, hoặc một vài cân hoa quả. Cô ấy không mở cửa, cậu ấy đứng mãi cho đến khi cần phải ra về, hoa tươi và trái cây đặt ở bên ngoài. Bà chủ quán làm sao hiểu được thế nào là tình yêu nên mấy đêm đầu tiên có nói với Khai Phóng:

- Anh bạn trẻ à, trong tay chị đây có không biết bao nhiêu là gái đẹp. Chị gọi chúng nó đến đây, chú chọn đứa nào, đứa ấy thuộc về chú...

Khai Phóng phóng tia nhìn lạnh lẽo về phía mụ, hai tay nắm lại thành quyền. Mụ vội vã tháo lui, từ đó về sau chẳng bao giờ dám nói bậy nữa.

Người ta thường nói: “Thời gian chẳng phụ người có tâm”. Cuối cùng thì Phượng Hoàng cũng mở cửa. Trong phòng cực kỳ ẩm thấp và tối tăm, tường vách lở loét thật kinh tởm. Trên trần treo một bóng đèn hai lăm oát vàng vọt, mùi hôi nực nồng. Có hai chiếc giường hẹp, một bộ salon như mang về từ đống rác thải, Khai Phóng vừa ngồi xuống là có cảm giác như ngồi trên bùn nhão. Đúng lúc này, Khai Phóng đề nghị Phượng Hoàng đổi chỗ ở. Cô ấy ngủ trên một chiếc giường, trên chiếc giường kia còn vung vãi vật dụng của Tây Môn Hoan, con khỉ đang nằm trên đó. Trong phòng còn có một phích nước và một chiếc ti vi đen trắng mười bốn inch... Trong căn phòng ẩm thấp và tối tăm ấy, Khai Phóng đã bộc lộ hết tâm trạng của một người đã yêu gần mười năm mà không được đền đáp.

- Anh yêu em... yêu em ngay lần gặp đầu tiên!

- Nói láo! Phượng Hoàng cười nhạt: Lúc anh thấy tôi lần đầu tiên, anh vẫn còn đang bò lổm ngổm trên giường mẹ anh!

- Lúc chưa biết bò, anh đã yêu em!

- Được rồi! Phượng Hoàng rít một hơi thuốc, nhả khói: Anh yêu một đứa con gái như tôi, không phải là anh đang đem ngọc vất xuống hố xí à?

- Em đừng hạ thấp mình quá, anh hiểu em!

- Anh hiểu đếch gì tôi! Vẫn cười nhạt, Phượng Hoàng nói: Tôi đã từng làm điếm, đã ngủ với hàng nghìn thằng đàn ông rồi đấy! Tôi lại còn ngủ cả với con khỉ này. Anh còn yêu nổi tôi không? Cút đi! Lam Khai Phóng, anh hãy tìm đứa con gái nhà lành, đừng để khí độc trong người tôi vấy vào anh!

- Em toàn nói bậy! Nước mắt Khai Phóng đã chực trào ra: Em lừa anh. Hãy nói đi, em chưa từng làm việc ấy!

- Tôi đã từng làm thì sao nào? Chưa làm thì sao nào? Có quan hệ đếch gì đến anh? Tôi có phải là vợ anh đâu? Tôi cũng chẳng phải là tình nhân của anh. Bố mẹ tôi quản chẳng nổi tôi, anh là cái thá gì mà đòi quản lý tôi?

- Bởi vì anh yêu em!

- Đừng nói câu ấy mà tôi càng ghét anh hơn! Cút đi, đáng thương hại cho anh quá! Đưa tay vẫy con khỉ, cô ấy nói một cách ác độc: Khỉ yêu! Lại đây, chúng ta ngủ nào!

Con khỉ tung người lên, rơi đúng giường cô ấy. Khai Phóng rút súng, nhắm vào con khỉ. Phượng Hoàng ôm nó vào lòng, hét lớn:

- Anh bắn chết tôi trước đi!

Hình như Khai Phóng đã điên thật rồi. Vốn đã nghe người ta kháo nhau Phượng Hoàng làm điếm, trong lòng cậu ấy bán tín bán nghi. Nhưng khi nghe Phượng Hoàng tự miệng nói ra rằng đã ngủ với hàng nghìn đàn ông, thậm chí còn nói là đã ngủ với khỉ, Khai Phóng chết trân như bị hàng vạn mũi tên cắm vào người cùng một lúc...

Như kẻ mất trí, Khai Phóng chạy ra khỏi quán trọ, trong đầu suy nghĩ đến một sự trừng phạt và cái chết. Trước một quán rượu nhấp nháy đèn màu, cậu ấy bị hai người đàn bà phấn son loè loẹt kéo tuột vào trong, ngồi trên chiếc ghế cao cao uống liền ba cốc lớn rượu mạnh. Ngồi bên cạnh cậu ấy là một cô gái tóc vàng, đôi mắt tô đến tối sầm, cặp môi đỏ chót, áo trễ xuống đến rốn. Phượng Hoàng cũng đã ăn mặc thế này đây! Cô gái đưa tay vuốt nhẹ cái mặt xanh của cậu ấy. Ả này là một con bướm ngoại địa mới đến đây, chưa biết Khai Phóng là một cảnh sát thiết diện vô tư. Bằng phản xạ nghề nghiệp, Khai Phóng chụp lấy cổ tay ả vặn mạnh. Cô ả kêu lên đau đớn. A! Không phải là cô ấy! Khai Phóng thả tay, cười cười có vẻ xin lỗi, còn cô ả thì cười hí hí:

- Ông anh à! Đôi tay mới lợi hại làm sao!

Khai Phóng khoát tay ra hiệu cho cô ả tránh đường, nhưng cô ả nào có chịu, đứng lên ép bộ ngực đồ sộ vào người cậu ấy, áp sát và dịch chuyển đến khi nó nó chạm vào mặt của Khai Phóng.

- Ông anh! Sao mà phải khổ đến vậy? Bị con yêu tinh nào đó cho ra rìa phải không? Đàn bà ai cũng thế cả thôi! Hãy để em an ủi anh nhé!

Trong lòng Khai Phóng bỗng nổi lên ý định trả thù độc đáo: Bàng Phượng Hoàng! Đồ điếm, đồ ngủ với khỉ! Tôi phải trả thù cô đây!

Dưới sự dẫn dắt của ả gái điếm, cậu ấy đi qua một cái hành lang tối tăm và bước vào một gian phòng lập loè ánh sáng quỷ quái. Không nói không rằng, cô ta cởi bỏ tất cả quần áo, nằm ngửa trên giường. Kể ra thì cơ thể cô ta chẳng đến nỗi nào, cặp vú to tròn, bụng thon, đôi chân dài trắng muốt. Đây là lần đầu tiên Khai Phóng nhìn thấy cơ thể đàn bà trần truồng. Một chút thèm muốn, nhưng nhiều hơn là lo lắng. Cậu ấy do dự. Chẳng lấy gì làm phiền lòng bởi thời gian đồng nghĩa với tiền, cô ta nghiêng người, nói:

- Đến đây! Ngắm làm gì?

Đúng lúc ấy mái tóc vàng trên đầu cô ta tuột ra, một mái tóc ngắn và thưa xuất hiện. Như một ánh chớp, chiếc đầu vàng vàng của Phượng Hoàng hiển hiện trước mắt cậu ấy, gương mặt xinh đẹp kỳ dị của cô ấy cũng hiện ra. Khai Phóng lập cập móc túi lấy ra tờ một trăm tệ vất lên thân hình trần truồng ấy. Cô ta chồm dậy, chửi:

- Đồ nhóc con! Một trăm mà dám động đến bà đây à!

Vừa chửi cô ta vừa mò mẫm trên người Khai Phóng, đương nhiên là kiếm tiền nhưng cô ta chỉ mò đúng cây súng lạnh ngắt. Khai Phóng chẳng để cho cô ta kịp rút tay về, chộp lấy cổ tay vặn tréo, đẩy một cái, cô ta ngã ngồi trên giường...

Khai Phóng đã đi đến quảng trường, gió lạnh làm cậu ấy thấy choáng váng, mùi rượu xộc lên, bao nhiêu thứ từ dạ dày trào lên cổ rồi tràn khỏi miệng, văng tung tóe trên đất. Nôn xong, cậu ấy cảm thấy tỉnh táo trở lại nhưng nỗi đau vẫn âm ỉ trong lòng. Hận lắm nhưng cũng yêu lắm. Lúc hận thì yêu nổi lên che mất hận. Lúc yêu thì hận nổi lên che mất yêu. Liên tục hai ngày hai đêm, Khai Phóng trăn trở triền miên giữa yêu và hận. Rất nhiều lần cậu ấy rút súng ra ngắm nghía và kề vào thái dương - Con trai! Đừng bao giờ làm điều dại dột! Đâu đó có tiếng mẹ vang lên. Cất súng. Cuối cùng, Khai Phóng lẩm bẩm như một lời thề:

- Cho dù cô ấy là điếm, ta cũng lấy cô ấy làm vợ!

Quyết định xong, cậu ấy gõ cửa phòng Phượng Hoàng.

- Anh còn đến đây nữa à? Giọng cô ấy có vẻ phiền toái, nhưng ngay lập tức phát hiện ra những biến đổi trên gương mặt Khai Phóng hai ngày qua: Mặt cậu ấy xanh thêm gầy thêm, cặp mắt đen càng đen, đen đến phát sáng lấp lánh khiến người ta phát sợ, không chỉ cô ấy sợ mà con khỉ cũng sợ. Cho nên, giọng cô ấy đã nhẹ nhàng hơn: Thôi, đã đến thì ngồi tạm xuống đó vậy. Chỉ cần anh không nói chuyện yêu đương, chúng ta có thể làm bạn với nhau!

- Anh không chỉ nói chuyện yêu đương, mà anh phải cưới em làm vợ! Khai Phóng nói với giọng lạnh băng: Cho dù em đã ngủ với một nghìn người, em đã ngủ với sư tử, với khỉ, với chó... anh cũng phải cưới em!

Yên lặng giây lát. Phượng Hoàng cười khổ sở, nói:

- Mặt xanh nhỏ! Đừng quá xúc động! Tình yêu không phải là tùy tiện muốn nói ra là nói. Cưới vợ không phải bạ đâu nói đó đâu!

- Không phải anh nói tùy tiện đâu! Anh đã suy nghĩ hai ngày đêm, kỹ lắm rồi, rõ lắm rồi. Anh chẳng cần cái gì hết, chẳng làm cảnh sát nữa. Anh sẽ đánh thanh la theo em đi khắp nơi...

- Được rồi, đừng có mà điên. Phá vỡ tiền đồ của mình vì một đứa con gái như tôi có đáng không? Hình như để làm dịu đi tình hình, cô ấy cười rồi nói: Muốn tôi lấy anh, trừ phi cái mặt xanh không còn trên mặt anh nữa!

Thật là “người nói vô ý, người nghe để lòng”! Với kiểu người yêu đến điên cuồng như Khai Phóng mà buột miệng nói ra là dại. Bạn đọc chắc đã biết truyện “A Bảo” trong “Liêu trai chí dị”. Có một chàng thư sinh tên là Tôn Tử Sở vì một câu nói đùa của nàng A Bảo mà chặt cả ngón tay. Sau này Tôn Tử Sở hóa thành chim anh vũ bay đến đậu ở đầu giường A Bảo. Qua mấy lần chuyển kiếp, cuối cùng hai người trở thành vợ chồng.

Chuyện của A Bảo kết thúc quá có hậu. Bạn đọc thân mến! Chuyện tôi kể lại không mỹ mãn như vậy. Xin nhắc lại rằng, đây không phải là tôi muốn mà là do số phận của các nhân vật mà thôi.

Khai Phóng báo bệnh xin nghỉ việc, chẳng chờ lãnh đạo phê chuẩn hay không đã bay vù đến Thanh Đảo để làm một cuộc thay da khủng khiếp. Cũng chẳng kịp chờ vết thương lành sẹo, với cái mặt đầy băng, cậu ấy xuất hiện trước cửa phòng Phượng Hoàng. Cô ấy kinh hoàng, con khỉ cũng kinh hoàng. Con khỉ hình như vẫn còn ấn tượng về Vương Thiết Đầu, nhìn thấy cái đầu quấn băng là nó nổi điên, nhe răng xông đến. Chỉ cần một cú đấm trời giáng, con khỉ đã hôn mê. Rồi điên điên sảng sảng, Khai Phóng nói:

- Anh đã thay da rồi!

Phượng Hoàng đứng chết trân nhìn Khai Phóng, nước mắt ướt đầm đôi má xanh xao. Khai Phóng quỳ trước mặt, hai tay ôm đôi chân, gương mặt dụi dụi vào bụng cô ấy. Phượng Hoàng vò vò mái tóc của Khai Phóng, thì thầm:

- Anh thật điên rồ! Sao lại có thể điên đến như vậy...?

Họ ôm nhau. Mặt Khai Phóng vẫn còn đau lắm, Phượng Hoàng nhẹ nhàng hôn lên phía mặt bên kia của cậu ấy. Cả hai người cùng ngã ra giường...

... Mấy giọt máu tươi nguyên vấy lên tấm vải trải giường nhàu nát...

- Em còn trinh! Khai Phóng kêu lên trong hạnh phúc điên cuồng, nước mắt rơi lã chã thấm vào băng trắng: Em còn trinh! Phượng Hoàng của anh! Sao em lại...

- Trinh trắng cái nỗi gì! Vẫn cái giọng ngang tàng: Chỉ cần tám trăm tệ là có một cái màng trinh như thật đấy thôi!

- Em lại lừa anh nữa rồi!

Không kể gì vết thương đang đau buốt, Khai Phóng hôn lên khắp cái thân hình trắng ngần xinh đẹp nhất huyện Cao Mật ấy. Không, dưới mắt Khai Phóng, đó là cái thân hình đẹp nhất thế giới, không chừa lại chỗ nào.

Phượng Hoàng ve vuốt thân thể Khai Phóng, kêu lên trong tuyệt vọng và hạnh phúc.

- Ông trời ơi! Cuối cùng con chẳng thể nào trốn chạy khỏi anh ấy!

Bạn đọc thân mến!

Chuyện diễn ra sau đó đúng là quá buồn, tôi không muốn kể nữa. Nhưng đã trót mở đầu thì phải có kết thúc, đành lòng làm một người kể chuyện độc ác vậy!

Khai Phóng mang cái đầu cuốn đầy băng về ngôi nhà số một ngõ Thiên Hoa khiến Giải Phóng và Hỗ Trợ thất kinh. Khai Phóng không trả lời những câu hỏi của hai người về cái mặt quấn băng, chỉ hồ hởi thông báo:

- Bố, dì! Con và Phượng Hoàng sẽ kết hôn!

Giải Phóng đau khổ cúi đầu nhưng giọng nói thì khá cương quyết:

- Không được, tuyệt đối không được!

- Tại sao?

- Không được là không được!

- Bố, lẽ nào bố lại tin những lời đồn đại sao? Con thề với bố, Phượng Hoàng là một cô gái trinh trắng, chúng con đã...

- Trời ơi! Giải Phóng kêu lên đau đớn và tuyệt vọng: Không được, không thể thế được! Con trai...

- Bố trong chuyện tình yêu và hôn nhân, lẽ nào bố còn tư cách để ngăn cấm con?

- Con trai! Bố không có tư cách ấy... Nhưng mà... Để dì nói chuyện với con vậy!

- Khai Phóng! Con trai đáng thương... Đôi mắt Hỗ Trợ đẫm lệ, khó khăn lắm mới thốt lên lời: Phượng Hoàng là con đẻ của bác con, Tây Môn Kim Long. Con và nó có chung một bà nội Nghinh Xuân...

Khai Phóng lôi mạnh dải băng đang cuốn trên mặt. Làn da mới phẫu thuật bị bóc theo, một nửa mặt máu thịt bầy nhầy. Cậu ấy chạy ra khỏi nhà, leo lên xe máy rú ga. Chiếc xe lao như điên đâm thẳng vào cửa hiệu cắt tóc. Nhấc bánh trước lên, quẹo phải, chiếc xe tiếp tục gầm rú lao về phía nhà ga. Mấy cô gái phục vụ trong cửa hiệu cắt tóc nhìn theo lắc đầu.

- Họ Lam điên cả rồi!

Tâm thần bất định, Khai Phóng mở cửa căn phòng quen thuộc. Phượng Hoàng đang nằm trên giường chờ cậu ấy. Con khỉ lồng lên, nhào tới. Lần này thì cậu ấy quên tất cả, kể cả phận sự của một cảnh sát, rút súng ra, bóp cò. Một oan hồn nửa thế kỷ chìm nổi trong khổ đau truyền kiếp cuối cùng cũng được giải thoát. Bàng Phượng Hoàng quá kinh hoàng vì chứng kiến tất cả, kêu lên một tiếng rồi ngất đi. Khai Phóng đưa súng lên, ngắm - Con trai! Đừng làm chuyện dại dột, con ơi!

Trước gương mặt đẹp và thanh khiết nhất thế giới ấy, mọi vũ khí đều vô dụng, mũi súng từ từ hạ xuống. Khai Phóng chạy ra khỏi phòng, chạy lên cầu thang, như từ địa ngục bay lên thiên đường, đôi chân bỗng nhiên mềm nhũn. Cậu ấy quỳ xuống, kề súng vào ngực, phía trái tim - kỳ thực là những gì bên trong đã tan nát từ lâu - Con trai! Đừng làm chuyện dại dột, con ơi! Nhưng không được nữa rồi, ngón tay cậu ấy đã co lại. Một tiếng nổ đanh, gọn và Khai Phóng của chúng ta đã gục xuống...

5. Đứa con của thiên niên kỷ

Giải Phóng và Hỗ Trợ đem tro tàn của Khai Phóng về mảnh đất một mẫu sáu sào chôn cạnh mộ của Hợp Tác. Trong thời gian thiêu xác và chôn cất Khai Phóng, Phượng Hoàng ôm xác con khỉ theo sát một bên, không nói gì chỉ khóc. Xác con khỉ đã bốc mùi, mọi người khuyên Phượng Hoàng nên chôn cất, cô ấy mới thổ lộ mong muốn được chôn xác con khỉ trên mảnh đất ấy. Giải Phóng chẳng hề do dự, đồng ý. Do vậy mà bên cạnh mộ của lừa, trâu, lợn, chó, bây giờ đã có thêm mộ khỉ. Giải quyết như thế nào đối với Phượng Hoàng là một vấn đề phức tạp và tế nhị. Cuộc họp toàn thể đã được triệu tập. Thường Thiên Hồng và Hỗ Trợ cúi đầu yên lặng, chỉ có Bảo Phượng đề xuất:

- Cải Cách! Con đi tìm nó về đây, chúng ta muốn nghe nó có dự tính gì. Dù gì thì nó cũng là đứa sinh ra từ trên giường của gia đình ta, nó cần gì ta giúp nấy.

Cải Cách trở về nói, Phượng Hoàng đã đi đâu mất rồi.

... Thấm thoắt đã đến cuối năm hai ngàn. Năm mới hai ngàn lẻ một sắp đến, phố huyện Cao Mật rộn rịp đón xuân. Nhà nhà kết hoa treo đèn, những nơi công cộng cũng được trang hoàng sặc sỡ chuẩn bị đón giao thừa.

Chiều tối, tuyết bỗng nhiên rơi dày. Hoa tuyết bay dưới ánh đèn màu, cảnh đêm càng thêm rực rỡ. Dân phố huyện đổ cả ra đường, tập trung về quảng trường Thiên Hoa, quảng trường sân ga và cả trên đại lộ Nhân Dân.

Nhà Lam Giải Phóng cũng treo đèn kết hoa. Người chết thì đã chết, người còn sống phải tiếp tục sống. Cười chính là đang sống mà khóc cũng chính là đang sống. Đó chính là triết lý mà Giải Phóng đã nghiệm ra trong cuộc đời chìm nổi của mình. Giải Phóng và Hỗ Trợ, như mọi gia đình, ăn sủi cảo, xem ti vi. Hỗ Trợ ôm lấy Giải Phóng, nói trong tiếng khóc:

- Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta làm người!

Mười một giờ đêm, cả hai đều đang mệt nhoài và muốn ngủ thì một tiếng chuông điện thoại vang lên. Người gọi điện thoại là một phụ nữ nói, con dâu của họ đang ở trong phòng 101 ở nhà trọ bên cạnh sân ga, chuẩn bị sinh con, tình trạng rất nguy cấp. Họ suy nghĩ giây lâu mới hiểu ra rằng, người con dâu sắp sinh kia không ai khác hơn là Bàng Phượng Hoàng, vốn đã biệt tích chín tháng nay. Trong hoàn cảnh ấy, cả hai không thể tìm ra người giúp đỡ, họ cũng chẳng muốn tìm người giúp. Họ dìu nhau chạy về phía sân ga, chạy rồi lại đi, đi rồi lại chạy. Người đông quá, vui quá! Gấp lắm rồi, nhưng chạy không nổi. Hoa tuyết bám trên đầu, trên mặt họ, hoa tuyết đầy trời giống như những cánh hoa hạnh, chấp chới. Hoa hạnh ở vườn Tây Môn đang rơi, hoa hạnh ở trại Hạnh Viên đang rơi... Và tất cả hoa hạnh trên toàn Trung Quốc đang bay về đây để tiễn đưa linh hồn của một thiên thần!

Họ giống như hai đứa trẻ lạc mất bố mẹ, ngơ ngác giữa rừng người trên sân ga. Một nhóm thanh niên đang ca hát và nhảy múa trên một sân khấu lớn phía nam sân ga. Ai cũng mặc thật đẹp, nhảy, hát và vỗ tay. Phút giây chuyển giao thiên niên kỷ đã đến. Âm nhạc ngưng bặt, tiếng hát, tiếng vỗ tay... cũng ngưng bặt. Giải Phóng và Hỗ Trợ chen ra khỏi rừng người, tìm ra cái nhà trọ ấy. Mái tóc của Hỗ Trợ xổ tung, như một cái đuôi dài ngoằng từ từ bò lên bậc cầu thang.

Họ mở của phòng 101. Đập ngay vào mắt họ là Phượng Hoàng đang nằm đó, gương mặt trắng và thanh thản, tinh khiết như hoa hạnh, nửa dưới người đẫm trong máu. Một đứa bé với cái đầu thật to đang từ từ chui ra khỏi bụng cô ấy. Đúng thời khắc ấy, tiếng pháo hoa đón năm mới, thế kỷ mới, cũng là thiên niên kỷ mới rộ lên, cả bầu trời Cao Mật sáng rực. Đứa trẻ này sinh ra một cách tự nhiên, khác với trong bệnh viện phụ sản Cao Mật lúc ấy cũng có hai đứa trẻ ra đời, nhưng người ta đã phải mổ bụng mẹ chúng!

Hỗ Trợ bồng đứa bé lên. Nó khóc ngất trong lòng bà nó. Mặt ông nó đầy nước mắt, dùng tấm vải trải giường bọc thi thể mẹ nó lại. Toàn thân Phượng Hoàng trong suốt vì máu trong người đã cạn khô.

Tro tàn của Phượng Hoàng tất nhiên cũng được đưa về chôn trên mảnh đất một mẫu sáu sào, bên cạnh Lam Khai Phóng.

Giải Phóng và Hỗ Trợ chăm sóc đứa bé thận trọng một cách đặc biệt. Đứa bé đầu to này mắc một căn bệnh bẩm sinh mà y học gọi là bệnh máu không đông, không có thuốc điều trị, có thể chết bất cứ lúc nào. Hỗ Trợ nhổ tóc đốt cháy thành tro, hòa với sữa cho uống, đồng thời xoa vào làn da mỏng như sẵn sàng chảy máu của nó. Tóc thần tất nhiên cũng chẳng chữa trị được tận gốc căn bệnh quái ác này, chẳng qua là đối phó nhất thời. Sinh mệnh của nó đã gắn chặt với đầu tóc bà nó, tóc còn nó còn, tóc hết người chết. Hình như trời động lòng thương nên tóc Hỗ Trợ càng nhổ càng dày, do vậy mà bạn đọc không cần phải lo đứa bé này chết yểu.

Quả là một đứa bé không bình thường. Thân thể nó nhỏ thó nhưng cái đầu cực to, có một trí nhớ phi phàm và khả năng nói năng thì không chê vào đâu được. Giải Phóng và Hỗ Trợ dường như mơ hồ nhận ra gốc gác không bình thường của nó, suy nghĩ và đắn đo mãi mới quyết định lấy họ Lam cho nó. Cũng bởi nó sinh ra đúng vào lúc tiếng pháo đón thiên niên kỷ đầu tiên vang lên nên được đặt tên là Thiên Tuế - Lam Thiên Tuế. Đó chính là LAM - NGÀN - NĂM - ĐẦU - TO mà chúng ta đã từng quen biết trong câu chuyện khá dài này.

Ngày sinh nhật thứ năm, Lam - Ngàn - Năm gọi bạn tôi, Lam Giải Phóng đến trước mặt mình, với tư thế của một người sắp kể một câu chuyện dài, bắt đầu bằng câu:

- Câu chuyện của tôi bắt đầu từ ngày một tháng một năm một nghìn chín trăm năm mươi...

Tháng 8 - 2006

Mạc Ngôn