← Quay lại trang sách

Chương 3

Ngay trước bình minh, ánh sao dường như sáng hơn và Audie nhận ra các chòm sao. Anh có thể liệt kê một số như: chòm Orion [5] , Cassiopeia [6] và chòm Ursa Major [7] . Những chòm sao khác ở quá xa, chúng mang tới ánh sáng của hàng triệu năm trước, như thể lịch sử đã vượt qua khoảng cách không gian và thời gian để chiếu sáng hiện tại.

Nhiều người tin rằng định mệnh của họ được viết ra bởi một ngôi sao, và nếu đúng như thế thì chắc hẳn Audie được sinh ra từ một ngôi sao xấu. Anh không tin vào định mệnh, số phận hay nghiệp chướng. Anh cũng không cho rằng mọi chuyện xảy ra đều có lý do và rằng may mắn sẽ luôn theo sát ai đó cả đời, mà cho là nó sẽ rơi vào người này một chút, người kia một chút, giống như những hạt mưa. Sâu trong tim, anh biết cái chết luôn rình rập mình bất cứ lúc nào và sự sống chỉ là đi đúng bước tiếp theo mà thôi.

Cởi chiếc túi vải ra, anh lấy bộ quần áo để thay, trong đó có quần jean, áo sơ mi dài tay trộm được của một gã lính gác sơ ý vứt chiếc túi tập thể thao trong xe hơi mà không khóa xe. Anh đi tất rồi buộc dây đôi giày bị ướt.

Sau khi chôn bộ quần áo tù nhân, anh đợi đến khi hừng đông ánh lên màu cam mới bắt đầu cất bước. Một con lạch nhỏ chảy qua lòng suối hẹp khô cạn, đầy sỏi đá, rồi hòa vào lòng hồ. Sương mù lượn lờ sát mặt đất, hai con diệc đứng ở vùng nước nông, trông như hai bụi cỏ tô điểm cho mặt hồ. Trên vách bờ hồ lấm chấm những cái lỗ do lũ chim nhạn đang ríu rít bay tới bay lui đào ra để làm tổ, kỳ diệu là những cái tổ này hiếm khi chạm tới mặt nước. Audie đi xuôi theo con lạch đến khi tới một con đường đất bụi bặm và cây cầu hẹp chỉ có một làn. Anh đi bên vệ đường, lắng nghe tiếng động cơ xe và căng mắt xem có đám bụi nào bốc lên không.

Mặt trời dần lên cao, đỏ ối và lung linh trên hàng cây còi cọc. Bốn tiếng trôi qua, anh rất thèm nước uống và quả cầu nóng rực như ngọn lửa của thợ hàn rọi thẳng vào sau gáy. Bụi bẩn bám vào từng nếp nhăn cùng lỗ chân lông trên da, và anh vẫn lẻ loi trên đường.

Quá trưa, anh leo lên một gò đất cao, cố gắng xác định phương hướng. Có vẻ Audie đang ở một vùng đất chết mà các nền văn minh cổ đại đã bỏ đi. Đám cây cối túm tụm dọc theo những con kênh cổ xưa như bầy thú bị dồn lại, hơi nóng mờ ảo bốc lên từ vùng đất bằng phẳng chi chít vệt bánh xe máy và đường mòn. Chiếc quần kaki của anh tụt xuống, phần vải dưới cánh tay ướt đẫm mồ hôi. Hai lần anh phải lẩn tránh các phương tiện chạy ngang qua, tuột xuống lớp sỏi và đá khoáng, hay nấp sau bụi cây, tảng đá. Dừng chân nghỉ ngơi, anh ngồi trên một phiến đá bằng phẳng, nhớ lại lần anh bị bố đuổi chạy khắp sân khi bắt gặp anh ăn trộm tiền mọi người đặt ở bậc cửa để trả cho người bán sữa tươi.

“Ai dạy mày làm thế hả?” Ông véo tai Audie, tra hỏi.

“Không ai cả.”

“Nói thật đi, nếu không sẽ rất tệ đấy.”

Audie không nói gì. Anh chấp nhận hình phạt như một người đàn ông, xoa nắn những vệt roi trên đùi và nhìn thấy sự thất vọng trong mắt bố anh. Carl - anh trai anh đang đứng quan sát từ trong nhà.

“Mày được đấy,” sau đó Carl nói, “nhưng mày nên giấu tiền đi.”

Audie leo lên đường, tiếp tục tiến bước.

Hết buổi chiều, anh mới bắt gặp một con đường lát đá với bốn làn xe, và lập tức đi men theo nó, với một khoảng cách khá xa để tiện ẩn nấp mỗi khi có chiếc xe nào lao vút qua. Đi tiếp tầm một dặm nữa, anh tới một con đường đất uốn lượn chạy về phía bắc. Xa xa, bên rìa con đường lồi lõm, hằn vệt bánh xe là một dãy thùng chứa bùn cùng máy bơm. Một chiếc cần trục vươn thẳng lên trời với ngọn lửa cháy bừng bừng trên đỉnh, tỏa thứ ánh sáng lung linh vào không trung. Ban đêm hẳn có thể nhìn thấy nó từ cách đây hàng dặm, trông như đang lơ lửng trên đầu một thành phố ánh sáng tí hon của vùng đất còn non trẻ thuộc một hành tinh xa xôi.

Mải ngắm nghía chiếc cần trục, Audie không nhận ra một ông già đang quan sát anh. Rắn chắc và rám nắng, ông ta mặc bộ quần áo yếm dành cho người lao động, đội mũ rộng vành. Ông ta đang đứng cạnh một cái cổng gác chắn ngang có một đầu được sơn màu và một đầu rất nặng. Ngay cạnh đó là chòi canh với ba bức tường và có mái lợp. Chiếc xe tải nhẹ hãng Dodge đang đậu cạnh một gốc cây lẻ loi.

Ông già có khuôn mặt rỗ, trán phẳng và cặp mắt to. Một khẩu súng săn kẹp dưới cánh tay.

Audie cố mỉm cười, bụi rơi lả tả từ trên mặt anh.

“Chào ông.”

Ông ta ngập ngừng gật đầu.

“Cho tôi xin ít nước được không?” Audie hỏi. “Tôi sắp chết khát rồi.”

Vác khẩu súng lên vai, ông ta bước tới cạnh nhà kho, mở nắp thùng chứa nước, rồi chỉ vào cái gáo bằng kim loại treo trên một cái đinh. Audie cho gáo vào thùng khiến mặt nước gọn sóng, vội vàng uống một ngụm đầy, làm nước xộc lên mũi, ho sặc sụa, rồi lại uống. Nước mát hơn anh tưởng.

Ông già lấy ra một gói thuốc lá nhàu nát từ túi quần, châm một điếu, hít sâu làn khói thuốc vào trong phổi, như thể đang tìm cách thay thế hết không khí trong lành ở đó.

“Cậu đang làm gì ngoài đấy thế?”

“Cãi nhau với bạn gái. Con khốn lái xe đi và bỏ tôi lại. Tôi đoán cô ta sẽ quay lại - nhưng không thấy.”

“Có lẽ cậu không nên la hét chửi rủa cô ta nếu muốn cô ta quay lại.”

“Có lẽ thế,” Audie giội nước lên đầu.

“Cô ta vứt cậu ở chỗ nào?”

“Chúng tôi đi cắm trại.”

“Cạnh hồ nước à?”

“Vâng.”

“Nó cách đây phải hơn mười lăm dặm chứ chẳng chơi.”

“Tôi cuốc bộ từng đó đấy.”

Một chiếc xe bồn ầm ầm chạy trên con đường đất. Ông già nghiêng người, kéo đầu nặng của cổng chắn xuống để đầu kia nâng lên. Không khí dao động. Chiếc xe bồn lao qua. Một đám mây bụi rơi xuống.

“Còn ông đang làm gì ở đây?” Audie hỏi.

“Bảo vệ chỗ này.”

“Bảo vệ cái gì?”

“Ở đây đang có hoạt động khai thác. Rất nhiều thiết bị đắt tiền đấy.”

Audie chìa tay ra, tự giới thiệu bản thân bằng tên đệm là Spencer vì ít có khả năng cảnh sát ghi rõ tên này trong lệnh truy nã. Ông già cũng không hỏi nhiều. Họ bắt tay nhau.

“Tôi là Emesto Rodriguez. Mọi người thường gọi là Emie vì như thế sẽ khiến tôi bớt giống một kẻ gọn gàng.” Ông ta cười vang. Một chiếc xe khác lại lao tới.

“Ông có nghĩ các tài xế này có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?” Audie hỏi.

“Cậu định đi đâu?”

“Bất cứ chỗ nào tôi có thể bắt được tàu hoặc xe bus.”

“Còn cô bạn gái của cậu thì sao?”

“Tôi không nghĩ cô ta sẽ quay lại.”

“Cậu sống ở đâu?”

“Tôi lớn lên ở Dallas, nhưng đã chuyển về miền Tây một thời gian rồi.”

“Làm nghề gì?”

“Mỗi thứ biết một chút.”

“Vậy là cậu có thể đến bất cứ đâu và mỗi nghề đều biết một ít hả?”

“Chính xác là thế đấy.”

Emie dõi mắt về phía nam của vùng đồng bằng bị rạch phá ngang dọc bởi những khe núi và rải rác các mỏm đá. Một hàng rào chạy tít ra xa, có cảm giác như nó sắp bị rơi ra khỏi rìa Trái Đất.

“Tôi có thể cho cậu đi nhờ khi hết giờ làm,” ông ta nói, “nhưng tôi còn phải ở đây khoảng một tiếng nữa hoặc hơn.”

“Cảm ơn ông rất nhiều.”

Audie ngồi trong bóng râm, tháo giày ra, cẩn thận xem xét những nốt phồng rộp và vết cắt ở tay. Rất nhiều xe tải qua lại cổng, lúc đi đầy ắp, lúc về trống không.

Emie là người hay nói. “Tôi thường nấu nướng quấy quá cho đến khi nghỉ hưu,” ông ta kể, “nhưng giờ tôi nấu nướng gấp đôi, bởi vì đã đến thời kỳ phất lên rồi.”

“Phất lên gì?”

“Xăng dầu và khí đốt, tin khủng đấy. Đã nghe về mỏ khí đốt đá phiến Eagle Ford chưa?”

Audie lắc đầu.

“Đó là khu vực hình thành đá trầm tích, chạy dọc vùng đông và nam Texas, trong đó chứa đầy hóa thạch của các sinh vật biển từ xa xưa. Mà chính hóa thạch này sẽ tạo ra dầu khí. Khí ga tự nhiên bị mắc kẹt trong các lớp đá, họ chỉ việc đào nó lên thôi.”

Emie giải thích ngắn gọn.

Ngay trước khi hoàng hôn buông xuống, có một chiếc xe tải chạy đến từ một hướng khác. Đó là bảo vệ trực ca đêm. Emie đưa cho anh ta chiếc chìa khóa để khóa móc cổng chắn trong khi Audie chờ bên trong xe tải. Anh băn khoăn không biết họ đang nói chuyện gì và cố gắng ngăn không cho mình tưởng tượng quá nhiều. Emie quay lại, leo lên ngồi sau tay lái. Họ vượt qua con đường lồi lõm, ngoặt về hướng đông vào con đường Farm to Market [8] . Cửa kính xe mở ra, Emie cúi đầu châm điếu thuốc, khuỷu tay giữ vô lăng. Rồi ông ta gào lên giữa tiếng gió rít, kể cho Audie nghe về cuộc sống của mình cùng cô con gái và đứa cháu ngoại. Họ có một ngôi nhà ở ngay ngoại ô thành phố Pleasanton, mà ông ta phát âm thành “Pledenten”.

Ở hướng tây là một mớ những đám mây hỗn loạn đã nuốt chửng mặt trời trước khi nó kịp chìm xuống dưới đường chân trời. Cảnh tượng giống như một ngọn lửa đang cháy trên tờ báo bị ướt sũng vậy. Audie chống khuỷu tay lên cạnh cửa kính, chú ý theo dõi xem có chốt chặn hay xe cảnh sát tuần tra nào không. Hiện tại họ không bắt được anh, nhưng không biết họ sẽ duy trì lệnh truy nã trong bao lâu.

“Tối nay cậu định nghỉ ở đâu?” Emie hỏi.

“Tôi cũng chưa biết.”

“Có vài nhà nghỉ ở Pleasanton, nhưng tôi chưa từng ngủ lại đó. Không có nhu cầu. Cậu mang theo tiền chứ?”

Audie gật đầu.

“Cậu nên gọi cho bạn gái - xin lỗi cô ấy.”

“Cô ta bỏ đi từ lâu rồi.”

Emie gõ gõ ngón tay trên vô lăng. “Tôi chỉ có thể thu xếp một cái giường tầng nhỏ trong nhà kho, nhưng sẽ rẻ hơn vào nhà nghỉ nhiều và con gái tôi nấu ăn rất ngon.”

Audie lớn tiếng phản đối, nhưng biết thừa là anh không thể mạo hiểm vào nhà nghỉ được bởi họ sẽ yêu cầu kiểm tra giấy tờ tùy thân. Lúc này chắc chắn cảnh sát đã đăng hình truy nã anh.

“Thôi, chuyện đó tính sau,” Emie nói, với tay định bật radio, “Cậu muốn nghe nhạc không?”

“Không,” Audie phản ứng quá mạnh mẽ. “Chúng ta nói chuyện đi.”

“Cũng được.”

Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà đơn sơ bên cạnh một nhà kho và lùm cây dương còi cọc, cách Pleasanton vài dặm về phía nam. Tiếng động cơ tắt máy rất khó nghe, một con chó băng ngang sân đất, hít ngửi đôi giày của Audie.

Emie ra khỏi xe, leo lên bậc thềm, nói vọng vào nhà.

“Rosie, chúng ta có khách dùng bữa tối nhé.”

Ở tận cùng căn phòng khách rộng, một ngọn đèn chiếu sáng nhà bếp, nơi một phụ nữ trẻ đang đứng cạnh bếp lò. Bờ hông rộng với cặp mông tròn lẳn, khuôn mặt xinh đẹp, nước da màu ô liu cùng đôi mắt thon dài, trông giống người Ấn Độ hơn là Mexico. Cô mặc chiếc váy hoa đã bạc màu, đi chân trần.

Cô nhìn Audie rồi quay sang bố mình. “Sao bố lại nói với con?”

“Bởi vì cậu ta muốn ăn, còn con thì đang nấu.”

Cô quay lại với món thịt rán đang kêu xèo xèo trong chiếc chảo trên bếp lò. “Phải, con đang nấu.”

Ông già vui vẻ cười với Audie. “Tốt nhất cậu nên tắm rửa đi. Tôi sẽ tìm cho cậu bộ đồ sạch. Rosie sẽ giặt đồ của cậu sau.” Rồi ông quay sang con gái. “Con để quần áo cũ của Dave ở đâu nhỉ?”

“Trong cái hộp dưới gầm giường con ấy.”

“Bố lấy vài thứ cho chàng trai này được không?”

“Cứ làm những gì bố muốn.”

Audie được đưa cho bộ đồ sạch và chỉ chỗ tới nhà tắm. Anh đứng dưới vòi nước nóng hồi lâu, mặc kệ làn da đã đỏ lên. Sung sướng. Mơ màng. Thời gian tắm rửa trong tù bị cắt xén thường xuyên, mang tính kiểm soát và nguy hiểm không bao giờ khiến anh cảm thấy sạch sẽ hơn.

Mặc quần áo của người khác, anh dùng tay vuốt tóc và đi dọc theo hành lang. Anh nghe tiếng tivi đang phát bản tin về một tù nhân vượt ngục. Audie thận trọng nhìn qua cánh cứa mở hé và thấy được màn hình.

“Audie Spencer Palmer, đã gần như kết thúc mười năm thụ án tù vì tội cướp xe tải ở hạt Dreyfus, bang Texas, khiến bốn người thiệt mạng. Các nhà chức trách tin rằng hắn đã dùng bã kẹo cao su làm chập mạch một chuông báo động trong số hệ thống, sau đó dùng ga giường lấy được từ khu giặt là của nhà tù để leo qua hai hàng rào thép gai…“

Một cậu bé ngồi trên tấm thảm trải trước tivi. Nó đang mải mê với hộp đồ chơi binh lính. Thằng bé liếc nhìn Audie rồi quay sang màn hình tivi. Hình ảnh đã thay đổi. Một cô gái dẫn chương trình dự báo thời tiết đang chỉ vào tấm bản đồ.

Audie ngồi xổm xuống. “Chào cháu.”

Thằng bé gật đầu.

“Cháu tên gì?”

“Billy.”

“Cháu đang chơi trò gì thế?”

“Đánh trận.”

“Bên nào thắng?”

“Cháu.”

Audie cười to, thằng bé ngơ ngác. Rosie gọi vọng ra từ nhà bếp. Bữa tối đã sẵn sàng.

“Cháu đói chưa, Billy?”

Thằng bé gật đầu.

“Tốt nhất chúng ta nên nhanh chân, nếu không đồ ăn sẽ hết sạch đấy.”

Rosie kiểm tra bàn ăn lần cuối, đặt dao, dĩa và đĩa trước mặt Audie, tay cô chạm nhẹ vào vai anh. Cô ngồi xuống và ra hiệu cho Billy cầu nguyện. Thằng bé lầm bầm trong miệng, nhưng nói “Amen” rất rõ ràng. Đĩa được chuyển tới, đồ ăn được xúc ra, cất xé và thưởng thức. Emie hỏi rất nhiều cho đến khi Rosie buộc phải bảo ông “im lặng và để cho anh ta ăn”.

Thỉnh thoảng cô lén liếc nhìn Audie. Trước khi bữa ăn bắt đầu, cô đã thay một bộ váy mới bó sát hơn.

Sau khi dùng xong bữa, hai người đàn ông cùng ra ngoài hiên thư giãn, trong lúc Rosie dọn bàn, rửa và sấy khô bát đĩa, lau ghế sạch sẽ, rồi làm bánh mì cho ngày mai. Audie có thể nghe tiếng Billy đánh vần bảng chữ cái.

Emie hút thuốc và đạp một chân lên lan can hiên nhà.

“Cậu định thế nào?”

“Tôi có người thân ở Houston.”

“Cậu muốn gọi điện cho họ không?”

“Tôi chuyển về miền Tây khoảng mười năm trước. Đã mất liên lạc rồi.”

“Thời đại này rất khó bị mất liên lạc với mọi người - cậu thực sự phải nỗ lực hơn.”

“Tôi nghĩ là mình đã cố gắng.”

Rosie đứng bên trong cửa, lắng nghe họ trò chuyện. Emie ngáp và vươn vai, nói rằng ông phải đi ngả lưng. Ông chỉ cho Audie chiếc giường tầng trong nhà kho và chúc anh ngủ ngon. Audie dành chút thời gian đứng ở cửa để ngắm nhìn bầu trời sao. Anh định quay người đi thì phát hiện Rosie đang đứng trong bóng tối, cạnh bể chứa nước mưa.

“Thực sự anh là ai?” Cô hỏi, vẻ gay gắt.

“Một người lạ và rất cảm kích lòng tốt của cô.”

“Nếu anh định cướp của thì chúng tôi không có tiền.”

“Tôi chỉ cần một nơi để ngủ thôi.”

“Anh đã nói với bố tôi một đống dối trá về cô bạn gái bỏ đi của mình. Anh đã ở đây ba tiếng đồng hồ mà không yêu cầu dùng điện thoại. Lý do thực sự anh ở đây là gì?”

“Tôi đang cố giữ lời hứa với một người.”

Rosie hừ mũi vẻ chế nhạo. Cô đứng bất động, một nửa chìm trong bóng tối, một nửa lộ ra ngoài.

“Bộ quần áo này là của ai?” Audie hỏi.

“Chồng tôi.”

“Anh ấy đâu?”

“Anh ta đã tìm thấy một người khiến anh ta thích thú hơn tôi.”

“Xin lỗi.”

“Sao lại xin lỗi. Đó không phải là lỗi của anh.” Cô lướt qua Audie, nhìn chăm chú vào bóng tối. “Anh ta nói rằng tôi trở nên sồ sề và không muốn chạm vào tôi nữa.”

“Tôi lại thấy cô rất xinh đẹp.”

Cô cầm tay anh, đặt lên ngực mình. Anh có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim cô. Rồi cô ngước mặt lên, đặt môi cô lên môi anh. Nụ hôn mãnh liệt, đói khát và đầy tuyệt vọng. Anh có thể nếm được mùi vị nỗi đau của cô.

Gỡ hai tay cô ra, Audie giữ lấy chúng và nhìn sâu vào mắt cô. Sau đó anh hôn lên trán cô.

“Ngủ ngon, Rosie.”