← Quay lại trang sách

Chương 6

Đặc vụ điều tra liên bang Desiree Fumess sải bước qua văn phòng rộng lớn với không gian mở [13] để tới gặp sếp. Bất kỳ ai vô tình ngước lên khỏi màn hình máy tính sẽ chỉ thấy đầu cô cao hơn bàn làm việc một chút, và có lẽ sẽ cho rằng đó là một đứa trẻ đang lang thang trong tòa nhà tìm cha mẹ hoặc đi bán bánh bích quy Girl Scout * của Hội Nữ hướng đạo.

Desiree đã dành phần lớn thời gian trong đời để cố gắng phát triển hơn, không chỉ về mặt thể chất, mà còn về mặt cảm xúc, xã hội và tính chuyên nghiệp. Bố mẹ cô đều thấp nên đã di truyền toàn bộ sang cho đứa con duy nhất của họ. Theo thông tin trong bằng lái xe thì cô cao 1m58, nhưng thực tế, cô phải đi giày rất cao mới đạt được chiều cao mơ ước này. Cô đã đi những đôi giày cao như thế từ hồi học đại học đến nỗi gần như bị què, vì cô muốn mình lúc nào trông cũng thật chững chạc và có thể hẹn hò với cầu thủ bóng rổ. Thật là một sự ngoắt ngoéo tàn nhẫn của số phận, bởi cô lại bị những chàng trai cao lớn hấp dẫn - hoặc có lẽ trong thâm tâm cô luôn tồn tại khao khát có được thế hệ con cháu cao lêu nghêu, nhằm cải thiện gen di truyền của mình. Cho tới tận bây giờ, ở độ tuổi ba mươi, cô vẫn luôn bị yêu cầu xuất trình giấy tờ mỗi khi vào quán bar hay nhà hàng. Với hầu hết phụ nữ thì đó hẳn là một kiểu tâng bốc, nhưng với Desiree thì nó lại là nỗi sỉ nhục không dứt.

Khi cô dần lớn lên, bố mẹ cô hay nói những câu đại loại như, “Điều tốt đẹp thường đến từ những gì nhỏ nhặt,” hoặc “Mọi người thường coi trọng những thứ nhỏ bé trong cuộc đời”. Những quan điểm này, mặc dù có ý tốt, nhưng lại khó có thể chấp nhận được bởi một người đã trưởng thành mà vẫn phải đi mua quần áo trẻ con để mặc. Trong trường đại học nơi cô theo đuổi ngành Tội phạm học, chiều cao là nỗi xấu hổ đầy đau đớn. Trong học viện, nó trở thành nỗi nhục nhã. Nhưng Desiree đã chứng minh điều ngược lại và bất chấp chiều cao hạn chế của mình, cô vẫn tốt nghiệp với thành tích đứng đầu lớp tại Quantico * , cho mọi người thấy rằng mình là người phù hợp, thông minh và quyết tâm hơn bất kỳ tân binh nào. Khiếm khuyết đã trở thành động lực của cô. Vóc dáng khiến cô đạt được thành tựu lớn hơn nhiều.

Desiree gõ cửa phòng Eric Wamer rồi đứng chờ ông gọi vào. Tóc Wamer muối tiêu và đã sớm ngả sang màu nâu, ông phụ trách văn phòng Houston từ khi Desiree mới được điều về thành phố quê hương cô sáu năm trước. Trong tất cả những người đàn ông quyền lực cô từng gặp thì ông là người thẳng thắn và uy tín, cùng khuôn mặt cau có tự nhiên khiến nụ cười của ông trông có vẻ buồn bã một cách mỉa mai, hoặc đôi khi chỉ là buồn. Ông không lấy làm buồn cười vì chiều cao của Desiree hay phân biệt đối xử chỉ vì giới tính của cô. Mọi người chăm chú nghe ông nói không phải vì ông quát tháo, mà vì giọng nói nhỏ nhẹ, thì thầm của ông như cầu xin được lắng nghe.

“Có một vụ vượt ngục ở khu vực Three Rivers - phạm nhân là Audie Palmer,” Desiree báo cáo.

“Ai?”

“Vụ cướp xe tải bọc thép ở hạt Dreyfus, năm 2004.”

“Cái gã mà đáng lẽ đã tiêu đời với cái lỗ bị khoan trên đầu ấy hả?”

“Chính anh ta.”

“Khi nào thì hắn mãn hạn tù?”

“Hôm nay.”

Hai đặc vụ trầm ngâm nhìn nhau, cùng chung một ý nghĩ. Loại người ngu ngốc nào lại chạy trốn khỏi nhà tù ngay trước ngày được tự do cơ chứ?

“Anh ta là của tôi,” Desiree lên tiếng. “Tôi đã chú ý tới vụ án này ngay từ khi Palmer bị chuyển tới Three Rivers vì lý do pháp lý.”

“Lý do pháp lý gì?”

“Văn phòng Biện lý mới không hài lòng về thời hạn bản án và muốn xét xử lại.”

“Sau mười năm sao!”

“Những chuyện kỳ lạ vẫn xảy ra mà.”

Wamer lắc lắc đầu bút giữa hai hàm răng, cầm nó giống như đang cầm điếu thuốc. “Có tin tức gì về khoản tiền đó không?”

“Không.”

“Đi một chuyến đi. Xem gã giám đốc nhà tù có gì để nói.”

Một tiếng sau, Desiree đã đang trên đường Southwest Freeway hướng về Wharton. Cánh đồng bằng phẳng và xanh rì, bầu trời rộng mở và trong. Cô lắng nghe đĩa dạy tiếng Tây Ban Nha, nhắc lại các cụm từ:

Dónde puedo comprar agua?

Dónde está el ballio? [16]

Tâm trí cô lại miên man nghĩ về Audie Palmer. Desiree được chuyển giao hồ sơ của anh ta từ Frank Senogles - một đặc vụ nằm vùng khác đã ném hết tài liệu ghi chép của mình cho cô sau khi được thăng chức.

“Vụ này còn trên cả phức tạp ấy,” anh ta nói lúc đưa cho cô tập ghi chép, mắt nhìn chòng chọc vào ngực thay vì khuôn mặt cô.

Những vụ án bị “treo” thường được phân chia giữa các đặc vụ bận rộn, còn những tân binh thì sẽ phải tiếp nhận hồ sơ tồn đọng lâu và khó nhằn nhất. Theo định kỳ, Desiree lại kiểm tra tình tiết mới của vụ án, nhưng trong suốt mười năm kể từ khi vụ cướp diễn ra, không một đồng nào trong số tiền bị cướp được nhận diện. Bảy triệu đô la tiền giấy đã qua sử dụng, không dấu hiệu xác định hay theo dõi. Không ai biết số sê ri vì chúng đã bị đưa ra khỏi hệ thống lưu thông và liệt vào dạng phải tiêu hủy. Chúng đã cũ, bẩn và rách nát, nhưng vẫn hợp lệ.

Audie Palmer đã sống sót sau vụ cướp dù bị bắn vào đầu, và thành viên thứ tư của băng cướp - được cho là Carl, anh trai của Palmer - đã biến mất cùng số tiền. Hơn một thập kỷ qua, đã có vài cuộc báo động giả hay trình báo phát hiện ra Carl dù chưa được kiểm chứng. Cảnh sát ở Tierra Colorado, Mexico, đã bắt được anh ta năm 2007, nhưng lại phải phóng thích trước khi FBI có được lệnh dẫn độ Carl. Một năm sau, một du khách Mỹ đi nghỉ ở Philippines đã quả quyết rằng Carl Palmer đang điều hành một quán bar ở Santa Maria, phía bắc Manila. Ngoài ra còn có một số tin báo khác về hành tung của Carl ở Argentina và Panama - nhưng hầu hết đều là tin báo nặc danh, chẳng đưa đến kết quả gì.

Desiree tắt đĩa dạy tiếng Tây Ban Nha, nhìn chăm chú cánh đồng đang lướt qua bên ngoài. Có người nào bị thần kinh mà lại đào thoát ngay trước ngày được phóng thích cơ chứ? Cô đã nghĩ đến khả năng Audie đang lẩn trốn nhằm tránh một cuộc tiếp đón rầm rộ. Nếu thế thì chắc chắn anh ta có thể đợi thêm một ngày nữa. Theo chính sách tái phạm tội, anh ta có thể phải bóc lịch thêm hai mươi lăm năm nữa.

Trước đây, Desiree từng một lần đến nhà tù liên bang Three Rivers, thường được gọi tắt là Three Rivers FCI, để thẩm vấn Audie và tra hỏi anh về khoản tiền bị cướp. Đó là vào hai năm trước. Audie không hề tấn công cô giống một kẻ bị thần kinh. Anh có chỉ số IQ 136 và đã từng theo học ngành kỹ thuật ở trường đại học trước khi bỏ dở. Dĩ nhiên, bị một viên đạn vào đầu cũng có thể làm thay đổi tính cách, nhưng Audie cư xử rất lịch sự, thông minh và có biểu hiện gần như là hối lỗi. Anh đã xưng hô với cô là “Thưa cô”, không chế nhạo chiều cao của cô, cũng không tỏ ra khó chịu lúc cô buộc tội anh nói dối.

“Tôi không nhớ rõ chuyện đã xảy ra ngày hôm đó,” anh bảo cô. “Ai đó đã bắn vào đầu tôi.”

“Anh nhớ được những gì?”

“Bị bắn vào đầu.”

Cô cố gắng lần nữa. “Anh gặp băng cướp ở đâu?”

“Houston.”

“Bằng cách nào?”

“Thông qua một người họ hàng xa.”

“Người họ hàng này tên gì?”

“Anh ta là họ hàng rất, rất xa của tôi.”

“Ai đã thuê anh làm việc này.”

“Veme Caine.”

“Anh ta liên lạc với anh như thế nào?”

“Qua điện thoại.”

“Nhiệm vụ của anh là gì?”

“Lái xe.”

“Còn anh trai anh thì sao?”

“Anh ấy không có ở đó.”

“Ai là thành viên thứ tư của băng cướp.”

Audie nhún vai. Anh cũng tỏ thái độ như vậy lúc cô nhắc đến số tiền và dang rộng hai tay như thể sẵn sàng cho cô lục soát.

Cuộc thẩm vấn kéo dài một tiếng đồng hồ và không ít câu hỏi được đặt ra, dẫn họ đi lòng vòng, vượt qua đủ cạm bẫy cho đến khi các tình tiết của vụ cướp trở thành một mớ hỗn độn.

“Vậy tôi tóm lược lại thế này,” Desiree lên tiếng, không che giấu vẻ thất vọng. “Anh chỉ gặp các thành viên của băng cướp một giờ trước khi vụ cướp diễn ra. Mãi về sau anh cũng không biết tên của chúng và bọn chúng đều đeo mặt nạ.”

Audie gật đầu.

“Chuyện gì sẽ xảy ra với số tiền cướp được?”

“Bọn họ định gặp nhau sau đó và chia tiền.”

“Ở đâu?”

“Họ không nói với tôi.”

Cô thở dài và thử tiếp cận bằng cách khác. “Anh đang khiến bản thân gặp khó khăn đấy, Audie. Tôi biết tất cả mọi người đều muốn một phần số tiền đó - từ cai ngục đến tù nhân. Chẳng phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu anh trả lại số tiền sao?”

“Tôi không thể.”

“Anh không cảm thấy bực bội khi bọn họ được thoải mái tiêu xài bên ngoài, trong khi anh đang mục rữa trong tù à?”

“Tiền chưa bao giờ là của tôi.”

“Anh phải cảm thấy như bị lừa mới đúng chứ? Giận dữ chẳng hạn.”

“Tại sao?”

“Anh không ganh tỵ vì họ đã trốn thoát sao?”

“Sự giận dữ giống như là thuốc độc, nó sẽ ăn mòn cho đến khi con người ta chết đi.”

“Tôi tin chắc anh cảm thấy câu nói đó rất sâu sắc, nhưng với tôi, nó chỉ là điều nhảm nhí,” cô nói với anh.

Audie mỉm cười gượng gạo. “Cô đã từng yêu chưa, đặc vụ?”

“Tôi không ở đây để nói về…”

“Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý khiến cô lúng túng.”

Nhớ lại thời điểm đó, cô vẫn trải qua cảm xúc y hệt lúc ấy. Đỏ mặt. Desiree không nhớ đã từng gặp người đàn ông nào mà tự tin hay chấp nhận số phận của mình như vậy, chứ đừng nói là một tù nhân. Anh không quan tâm nếu con đường anh đi trở nên dốc đứng, hay mọi cánh cửa đều đã khép lại. Ngay cả khi cô buộc tội anh nói dối, anh không hề tỏ ra giận dữ. Thay vào đó anh lại xin lỗi cô.

“Anh đừng nói xin lỗi nữa đi.”

“Vâng, thưa cô, tôi xin lỗi.”

Đến Three Rivers FCI, Desiree đỗ xe trong khu vực dành cho khách, nhìn chăm chú qua kính chắn gió, ánh mắt cô lướt từ bãi cỏ tới hàng rào kép quấn dây thép gai. Cô cũng có thể thấy lính gác trong tháp canh và trong tòa nhà chính phía xa xa. Kéo khóa đôi bốt, cô bước ra khỏi xe, vuốt thẳng áo khoác, chuẩn bị cho các thủ tục nhiêu khê ở quầy tiếp đón - điền vào mẫu đơn, giao nộp vũ khí cùng còng tay, kiểm tra túi xách.

Vài phụ nữ đang chờ đợi giờ viếng thăm bắt đầu - những cô gái đã có mối quan hệ sai lầm với các gã trai tồi tệ, hay kẻ tội phạm, những kẻ mà kết cục là ngồi bóc lịch trong tù. Thua bài bạc. Vụng về. Lừa đảo. Đi ngược với tiến bộ loài người. Thật không dễ dàng tìm được một phạm nhân tốt, hay một người đàn ông tốt, Desiree nghĩ, và cô tin rằng những người đàn ông tốt nhất thường đồng tính, đã kết hôn hoặc là nhân vật hư cấu (những người không phải tội phạm). Hai mươi phút sau cô được đưa tới phòng giám đốc nhà tù. Cô không ngồi, mà ngược lại, để viên giám đốc ngồi và theo dõi ông ta càng lúc càng không thoải mái khi cô đi vòng quanh phòng.

“Audie Palmer trốn thoát thế nào?”

“Hắn dùng ga trải giường ăn trộm từ phòng giặt đồ và móc sắt tự chế từ lồng máy giặt để leo qua hàng rào vòng ngoài. Một sĩ quan cấp dưới đã cho hắn vào phòng giặt đồ ngoài giờ để lấy đồ hắn bỏ quên. Viên sĩ quan này không để ý là Palmer đã không trở ra. Chúng tôi cho rằng hắn đã ẩn nấp trong phòng giặt cho đến khi lính gác ở tháp canh đổi ca vào lúc hai mươi ba giờ.”

“Chuông báo động thì sao?”

“Một trong số chuông được kích hoạt ngay trước mười một giờ, nhưng có vẻ mạch điện của nó bị lỗi. Chúng tôi phải mất hai phút để khởi động lại. Lũ chó đã đánh hơi thấy hắn tới tận hồ chứa Choke Caynon, nhưng chúng tôi cho rằng hắn đã dùng mưu mẹo đánh lừa mình đuổi theo mùi của hắn. Trước đây chưa từng có ai đào thoát bằng cách vượt qua hồ cả. Nhiều khả năng là Palmer có người chờ ở ngay bên ngoài hàng rào.”

“Anh ta có tiền mặt không?”

Viên giám đốc ngọ nguậy trên ghế, tỏ ra không vui vẻ với câu hỏi này. “Chúng tôi chắc chắn là cứ hai tuần Palmer lại rút tối đa 160 đô la từ tài khoản ủy thác dành cho tù nhân của hắn, nhưng không tiêu một xu tại cửa hàng của nhà tù. Chúng tôi ước tính hắn có khoảng 1.200 đô la.”

Đã mười sáu tiếng trôi qua kể từ khi vụ trốn thoát xảy ra. Không có tin báo nào về hành tung của Palmer.

“Có chiếc xe lạ nào đậu trong bãi ngày hôm qua không?”

“Cảnh sát đang xem lại máy quay.”

“Tôi cần danh sách những người đã tới thăm Palmer suốt mười năm qua cùng với bất kỳ thông tin chi tiết nào mà anh ta nhận được bằng thư hoặc thư điện tử. Anh ta có truy cập máy tính không?”

“Hắn làm việc trong thư viện của nhà tù.”

“Thư viện có nối mạng không?”

“Nó được giám sát.”

“Ai giám sát.”

“Chúng tôi có một người quản lý thư viện.”

“Tôi muốn nói chuyện với họ. Tôi cũng muốn gặp nhân viên giám sát Palmer cùng bác sĩ tâm lý của nhà tù, cũng như bất kỳ nhân viên nào thường xuyên làm việc cùng anh ta. Còn các tù nhân khác thì sao - anh ta đặc biệt thân thiết với ai?”

“Bọn họ đã được thẩm vấn.”

“Không phải do tôi.”

Viên giám đốc nhấc điện thoại và gọi cho cấp phó của mình, ông ta nói như đang nghiến chặt cây bút chì giữa hai hàm răng. Desiree không thể nghe được cuộc hội thoại, nhưng giọng điệu của ông ta hết sức rõ ràng. Cô sẽ được đón tiếp như cách họ đối xử với một con chồn hôi trong bữa tiệc ngoài trời.

Warden Sparkes đã hộ tống đặc vụ điều tra liên bang Fumess tới thư viện của trại giam trước khi rời đi với lý do cần gọi vài cuộc điện thoại. Ông ta cảm giác trong miệng có cái vị rất kinh khủng và muốn xua nó đi bằng một ly whiskey ngô. Vào những ngày yên lành trước khi vụ việc xảy ra, ông ta thường uống quá nhiều đến nỗi phải đóng kín cửa và hủy các cuộc họp với lý do bị đau nửa đầu.

Ông ta lấy một chai rượu từ trong ngăn kéo tủ đựng hồ sơ và rót đầy cốc cà phê. Sparkes giữ chức vụ giám đốc nhà tù đã hai năm, được thăng chức và điều chuyển từ một cơ quan an ninh cấp thấp nhờ thành tích giảm chi ngân sách bằng cách giảm thiểu tối đa báo cáo về các vụ rắc rối. Chuyện này đã tạo ra lầm tưởng về khả năng của ông ta. Nếu những kẻ như thế có thể kiểm soát được bản thân thì họ đã không bị tống giam.

Warden Sparkes chưa bao giờ để mình phải luẩn quẩn trong cuộc tranh luận rằng sự khuyến khích hay bản tính tự nhiên là nhân tố hàng đầu dẫn đến hành vi phạm tội hoặc mức độ tái phạm tội, nhưng ông ta tin tưởng đó là sự thất bại của xã hội, chứ không phải của hệ thống cải tạo. Quan điểm này không phù hợp với xã hội ở Texas, nơi đối xử với tù nhân không khác gì súc vật và buộc họ câm miệng, xứng đáng với những gì họ phải nhận.

Hồ sơ phạm tội của Audie Palmer đang mở sẵn trên bàn ông ta: Không có tiền sử nghiện ma túy hay rượu. Không giấy phạt. Không bị cắt giảm đặc quyền. Trong năm đầu tiên, anh đã phải vào bệnh viện hàng chục lần sau các cuộc đụng độ với tù nhân khác. Đâm (hai lần). Chém. Đánh đập. Bóp cổ. Đầu độc. Sau đó, mọi chuyện được giải quyết, nhưng theo định kỳ, luôn có người cố gắng sát hại anh ta. Tháng trước, một phạm nhân đã phun chất lỏng dễ cháy qua chấn song vào phòng, định thiêu cháy Audie.

Bất chấp các cuộc tấn công, Palmer chưa bao giờ yêu cầu được cách ly khỏi đám tù nhân. Anh cũng không đòi hỏi được đối xử đặc biệt hay tranh thủ các đãi ngộ, cố gắng bẻ cong các quy tắc nhằm phù hợp với hoàn cảnh của mình. Giống như hầu hết các hồ sơ tội phạm khác, hồ sơ của anh cũng có rất ít thông tin tiểu sử. Có lẽ Audie đã lớn lên trong một hoàn cảnh hết sức tồi tệ. Có thể anh có bố là kẻ nghiện rượu hay mẹ là một con điếm chuyên nghiệp, hoặc cũng có thể kém may mắn tới nỗi sinh ra trong nghèo khổ. Không có bất kỳ lời giải thích hoặc tiết lộ hay dấu hiệu nào khác, nhưng trường hợp của anh có gì đó khiến viên giám đốc cực kỳ ngứa ngáy đến mức không thể gãi chỗ ngứa đó một cách lịch sự được. Nó có thể là hai chiếc xe lạ mắt đỗ ở khu vực dành cho khách mà ông ta thấy sáng nay, một chiếc là con Cadillac màu xanh sẫm, chiếc còn lại là xe tải hạng nhẹ có lắp thêm thanh chắn và đèn pha ở mũi. Người ngồi trong xe Cadillac không thèm bước vào cổng dành cho khách, nhưng thi thoảng lại ra khỏi xe và co duỗi tay chân. Cao, gầy, không đội mũ, gã mặc bộ đồ bó sát màu đen, đi giày ống nặng, khuôn mặt tái nhợt kỳ quái.

Chiếc thứ hai đến lúc tám giờ sáng, nhưng không vào khu vực lễ tân cho đến ba tiếng sau. Vóc dáng khỏe mạnh dù đã hơi béo bụng. Tóc cắt tỉa gọn gàng trên tai, người lái xe mặc đồng phục cảnh sát với đường li phẳng phiu.

“Tôi là Ryan Valdez, cảnh sát trưởng hạt Dreyfus,” anh ta vừa nói vừa chìa bàn tay khô ráo và mát mẻ ra bắt tay ông.

“Hẳn là anh vừa phải đi một chặng đường dài tới đây nhỉ, ngài cảnh sát trưởng.”

“Vâng, tôi cũng nghĩ thế, thưa ngài. Còn ông chắc đã có một buổi sáng bận rộn?”

“Vẫn còn rất sớm, tôi có thể giúp gì cho ngài?”

“Tôi có mặt ở đây là để giúp đỡ ngài truy tìm Audie Palmer.”

“Tôi rất cảm kích đề nghị của ngài, nhưng FBI [17] và cảnh sát bang đã thực hiện các biện pháp kiểm soát tình hình rồi.”

“Bọn điều tra liên bang thì biết quái gì!”

“Sao cơ?”

“Ngài đang đối phó với một kẻ giết người máu lạnh mà đáng lẽ không nên đưa vào nhà tù hạng trung. Hắn đáng phải ngồi ghế điện ấy.”

“Tôi không phán xét họ, ngài cảnh sát trưởng. Tôi chỉ có nhiệm vụ giam giữ họ mà thôi.”

“Ngài có làm tốt công việc của mình không?”

Mặt ông ta dần tái đi và trước mắt như có một màu lửa đỏ bập bùng của than củi đang cháy từ từ trôi qua. Mười. Hai mươi. Ba mươi giây. Ông ta ý thức được mạch máu đang đập dồn dập ở hai thái dương. Cuối cùng, ông ta cố xoay xở đáp lại. “Một phạm nhân đã trốn thoát dưới sự canh giữ của tôi. Tôi chịu trách nhiệm về chuyện đó. Đây cũng là bài học về tính khiêm nhường. Thi thoảng ngài cũng nên thử nó.”

Valdez mở lòng bàn tay ra và tỏ ý xin lỗi. “Tôi rất lấy làm tiếc vì chúng ta đã bắt đầu một cách sai lầm. Audie Palmer là mối quan tâm đặc biệt của Văn phòng Cảnh sát hạt Dreyfus. Chúng tôi đã bắt giữ và truy tố hắn.”

“Tôi thừa nhận, nhưng từ lâu cậu ta không còn nằm trong mối quan tâm của ngài nữa rồi.”

“Tôi cho là có thể hắn sẽ quay lại Dreyfus và cố gắng liên lạc với đồng bọn cũ.”

“Dựa trên chứng cứ gì?”

“Tôi không được tùy tiện chia sẻ thông tin này với ngài, nhưng tôi có thể cam đoan rằng Audie Palmer cực kỳ nguy hiểm và có quan hệ với các thế lực lớn. Hắn vẫn còn nợ bang bảy triệu đô la.”

“Đó là tiền của liên bang.”

“Tôi cho là ngài đang cố bới lông tìm vết đấy, thưa ngài.”

Sparkes nghiên cứu cẩn thận người đàn ông trẻ tuổi hơn, nhận thấy anh ta có vẻ thiếu ngủ và trên má lấm tấm vết thâm nám của mụn trứng cá.

“Lý do thực sự anh đến đây là gì, cảnh sát trưởng?”

“Tôi đã giải thích rồi.”

“Chúng tôi mới chỉ thông báo Audie mất tích lúc bảy giờ sáng nay, lúc đó anh đã đậu xe bên ngoài ít nhất được một tiếng đồng hồ. Vì thế tôi đoán là hoặc anh biết cậu ta sẽ chạy trốn hoặc anh đến vì lý do khác.”

Valdez đứng dậy, móc ngón cái vào thắt lưng.

“Ngài giám đốc, ngài có khúc mắc gì với tôi à?”

“Có lẽ anh đã tạo ra một ấn tượng tốt đẹp hơn nếu bớt ngạo mạn đi.”

“Bốn người đã thiệt mạng trong vụ cướp đó. Palmer phải chịu trách nhiệm cho cái chết của họ cho dù hắn có chính tay giết họ hay không.”

“Đó chỉ là ý kiến cá nhân của anh.”

“Không, đó là sự thật. Tôi đã ở đó. Tôi đã bước qua hàng loạt các bộ phận cơ thể vương vãi và cả một vũng máu. Một phụ nữ đã bị thiêu sống trong xe của cô ấy. Tôi còn nghe tiếng cô ấy la hét…”

Bất kỳ sự giả bộ thân thiết nào cũng đều đã biến mất giống như con cá thoát được khỏi lưỡi câu. Viên cảnh sát trưởng mỉm cười nhẹ. “Tôi đến đây để đề nghị giúp đỡ vì tôi hiểu rõ Palmer, nhưng có vẻ ngài không hứng thú.”

Anh ta đội mũ lên, chỉnh lại vành rồi rời đi, xô mạnh cửa thay vì kéo tay cầm, miệng lầm bầm gì đó. Viên giám đốc theo dõi từ cửa sổ văn phòng cho đến khi thấy Valdez xuất hiện ở cửa trước tòa nhà, băng qua bãi đậu xe tới chỗ chiếc xe tải. Tại sao cảnh sát trường của một hạt lại chạy xe hơn hai trăm dặm xa xôi chỉ để nói cho giám đốc nhà tù biết cách làm tốt công việc của ông ta chứ?