← Quay lại trang sách

Chương 7

Moss đã trải qua một đêm trong Nhà Mồ, cố vuốt ve cái tôi của bản thân hơn là các vết bầm tím. Anh không đổ lỗi cho đám lính gác vì trận đòn này. Trong lúc mất bình tĩnh anh đã cho họ lý do để làm thế. “Anh đã cho phép họ,” bác sĩ tâm thần của anh có thể sẽ nói vậy. Moss luôn gặp vấn đề trong việc kiểm soát cảm xúc của mình. Mỗi khi bị áp lực hay căng thẳng, anh luôn cảm thấy như có một con chim nhỏ đang mắc kẹt trong đầu, kêu gào, cố gắng thoát ra. Anh muốn nghiền nát con chim này. Anh muốn dập tắt âm thanh đó.

Khi hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, anh lại có cảm giác gần như là phấn khích. Tất cả những yêu ghét, sợ hãi, giận dữ và tự hào, chiến thắng, thất bại trộn lẫn vào nhau, khiến cuộc sống của anh dường như mang một ý nghĩa khác. Anh được giải thoát khỏi thế giới tối tăm và ngu muội. Anh thấy mình được sống. Đẹp đẽ. Thánh thiện. Nhưng lúc này anh đã hiểu sức phá hoại của sự mất bình tĩnh này. Anh đã nỗ lực để kiểm soát cơn giận của mình, thoát khỏi quá khứ và trở thành một người hoàn toàn khác.

Cọ cọ ngón tay đeo nhẫn cưới, anh nghĩ về Crystal và những điều cô sẽ nói trong lần thăm viếng tiếp theo. Họ đã kết hôn được hai mươi năm (anh ngồi tù mười lăm năm trong số đó) nhưng có những cuộc hôn nhân là định mệnh… hoặc không. Lúc anh gặp cô ở San Antonio Rodeo, Crystal mới mười bảy tuổi. Cô đang qua lại với một anh chàng có chiếc răng thỏ và khuôn mặt hệt cái bánh pizza, nhưng dường như cô vẫn đang tìm kiếm ai đó thú vị hơn, tuy có thể không quá thú vị như Moss cố tỏ ra. Mẹ cô luôn cảnh báo cô về những chàng trai như Moss, song lại chỉ khiến cô thêm tò mò. Sau đó Moss phát hiện ra cô vẫn còn là một trinh nữ. Một hai lần cô cũng muốn được anh chàng nào đó ném lên giường và dạy cô mọi thứ về chuyện ấy, nhưng cô vẫn nhớ lời dạy bảo của mẹ rằng ham muốn là tội lỗi chết người và mang thai ở tuổi vị thành niên sẽ hủy hoại cuộc đời cô.

Lúc ấy, Moss đang đến trường đua để xem xét tình hình an ninh và thám thính tiền vé bán được, nhưng cuối cùng đành từ bỏ ý định khi thấy số lượng cảnh sát làm nhiệm vụ ở đó. Vì vậy anh đành mua một chiếc bánh ngô nhồi xúc xích nướng và bắn hạ hàng tá vịt sắt trong quầy trò chơi, thắng được con báo hồng Pink Panther. Sau đó anh thấy Crystal đang xem cuộc diễu hành bằng ngựa. Cô không xinh đẹp như các cô gái anh từng quen, nhưng lại toát lên vẻ gì đó khiến anh sôi sục.

Bạn trai cô đã chạy đi mua cho cô lon nước ngọt. Vậy là, Crystal lang thang cùng Moss, bật cười trước sự tâng bốc của anh và lắng nghe tiếng nhạc. Anh rất muốn thể hiện mình với cô. Ở quầy trò chơi bắn vịt và quầy ném dừa, anh đã giành được cho cô một con vịt Daffy [18] cùng hai quả bóng bay và một con búp bê gắn trên que. Họ cùng ngồi theo dõi cuộc đua. Moss biết điều gì gây ấn tượng với Crystal - nhìn ngắm những chàng cao bồi đang cưỡi trên lưng ngựa hoặc bò. Theo quan điểm của anh thì hầu hết phụ nữ mang thai đều bài xích các cuộc đua ngựa hơn là các loại hình giải trí khác, ngoại trừ chương trình múa thoát y nam. Crystal sôi nổi, nhẹ dạ và anh biết anh sẽ có cô. Cô sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn. Anh sẽ đưa cô về chỗ anh, hoặc họ có thể làm chuyện ấy trong xe, hay thậm chí là một cuộc làm tình chớp nhoáng trong tư thế đứng phía sau ngôi nhà ma ám. Nhưng anh đã nhầm. Crystal chỉ hôn lên má anh, phớt lờ những lời mời mọc của anh và đưa cho anh số điện thoại của cô.

“Anh có thể gọi cho em lúc bảy giờ tối mai. Không sớm một phút và cũng không muộn một phút.” Rồi cô bước đi, hông lắc lư như chiếc máy đánh nhịp, và Moss biết rằng mình đã bị đùa cợt như cây đàn guitar rẻ tiền, nhưng lập tức anh nhận ra anh không phiền lòng. Cô thông minh, gợi cảm và sinh động. Một người đàn ông còn mong muốn gì hơn chứ.

Một gã lính gác đập mạnh vào cửa. Moss đứng lên, úp mặt vào tường. Họ lại còng tay và đưa anh tới khu tắm rửa trước, sau đó mới tới khu tiếp tân, không phải nơi đón tiếp khách đến thăm, mà là căn phòng nhỏ thường được dùng khi các luật sư tới gặp khách hàng của họ.

Bác sĩ tâm thần của nhà tù, Heller, đang đợi bên ngoài căn phòng. Tù nhân thường gọi cô là Quý cô Pritikin, bởi vì cô là người phụ nữ duy nhất trong trại giam có cân nặng dưới hai trăm pound [19] . Moss ngồi xuống, chờ xem cô sẽ nói gì.

“Tôi lại phải điều trị à?” Anh hỏi.

“Anh tới đây không phải để gặp tôi,” cô đáp.

“Không phải à?”

“FBI muốn nói chuyện với chúng ta.”

“Về chuyện gì?”

“Audie Palmer.”

Heller luôn khiến Moss nhớ tới bác sĩ trị liệu ngôn ngữ, người đã bắt anh luyện những bài diễn thuyết lúc anh bắt đầu vào trung học vì anh không thể uốn lưỡi phát âm “r” hay bật hơi âm “h”. Cô bác sĩ đó mới hơn hai mươi và thường cho ngón tay vào miệng anh để chỉ cho anh vị trí phải đặt lưỡi khi phát âm một từ nhất định.

Cửa phòng mở ra, một nhân viên giám sát rời đi, gật đầu với Heller, cô là người tiếp theo. Moss ngồi chờ, hai chân xoạc rộng, mắt nhắm nghiền, đầu tựa vào tường. Tù nhân là các chuyên gia giết thời gian vì họ có những năm tháng dài đằng đẵng. Họ có thể đọc đi đọc lại một cuốn tạp chí hay một cuốn sách, xem cùng một bộ phim, nói cùng một câu chuyện và kể cùng một chuyện cười để năm tháng trôi đi.

Moss nghĩ về Audie và cố vẽ ra hình ảnh anh đang tận hưởng tự do, ngủ cùng các cô đào Hollywood hay ném vỏ champagne rỗng ra khỏi du thuyền. Không chắc là đúng, anh thầm nhủ, song những hình ảnh tưởng tượng vẫn khiến khóe môi anh nhếch lên

Sau khi Audie sống sót nhờ trận đấu “quyền anh” đó, anh bắt đầu ngồi cùng bàn ăn với Moss. Họ hiếm khi nói chuyện cho đến lúc ăn xong, và thường chỉ là những mẩu chuyện hay bình phẩm nho nhỏ hơn là các suy ngẫm về cuộc sống. Audie vẫn là mục tiêu của người khác vì anh còn trẻ, không nghiện ma túy và tiền bạc luôn làm người ta lóa mắt. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi có người cố hủy hoại anh.

Có một phạm nhân tên là Roy Finster, người thường tự nhận mình là Người Sói bởi bộ râu rậm rạp, đã chặn đường Audie bên ngoài nhà tắm và lao vào đấm đánh anh. Moss đã nhảy lên lưng Roy, đè mạnh gã xuống sàn giống như con bò đực bị cuốn thòng lọng trước khi ấn mạnh đầu gối vào cổ gã.

“Tôi cần tiền,” Roy vừa nói vừa lau nước mắt. “Lizze của tôi sẽ mất nhà nếu tôi không làm gì đó.”

“Vì thế mà anh đối xử với Audie như này à?” Moss bực bội.

Roy rút ra một lá thư từ trong túi áo sơ mi. Moss đưa cho Audie. Lizze nói rằng ngân hàng sắp tịch biên căn nhà ở San Antonio và cô ta cùng lũ trẻ sẽ phải trở về Freeport sống nhờ vào họ hàng.

“Tôi sẽ không còn được gặp họ nữa nếu họ trở về Freeport,” Roy sụt sịt. “Cô ấy nói không còn yêu tôi nữa.”

“Anh còn yêu cô ấy à?” Audie hỏi, vẫn đang thở dốc.

“Cái gì?”

“Anh vẫn yêu Lizze à?”

“Phải.”

“Anh có cho cô ấy biết không?”

Roy tỏ ra phật ý. “Cậu đang nói là tôi yếu đuối hả?”

“Có lẽ nếu anh nói với cô ấy thì cô ấy sẽ cố gắng hơn để ở lại.”

“Tôi làm thế nào mà nói với cô ấy được chứ?”

“Viết thư.”

“Thực sự tôi không giỏi diễn đạt.”

“Tôi sẽ giúp anh nếu anh cần.”

Sau đó Audie đã viết hộ Roy một lá thư và chắc hẳn nó phải rất đặc biệt, vì Lizze không mang bọn trẻ về Freeport nữa, cô ấy đã cố chiến đấu để giữ lại căn nhà, và hằng tuần tất cả bọn họ còn thường xuyên tới thăm Roy.

Cảnh cửa mở ra, một lính gác đá vào lưng ghế của Moss, đánh thức anh dậy. Moss đứng lên, chậm rãi lê chân vào căn phòng, vai khom lại khiến anh trông nhỏ hơn. Khúm núm. Một cô gái tuổi vị thành niên đang chờ trong phòng thẩm vấn. Không phải cô gái, mà là một phụ nữ với mái tóc cắt ngắn ngang vai, vén sau tai. Cô giơ huy hiệu ra.

“Tôi là đặc vụ liên bang Desiree Fumess. Tôi nên gọi anh là Moss hay Jeremiah?”

Moss không trả lời. Anh không thể bỏ qua chiều cao của cô.

“Có chuyện gì à?” Cô hỏi.

“Có người đã nhét cô vào máy giặt à, tôi thề là cô đã bị co lại thành size 5 đấy.”

“Không, đây là chiều cao bình thường của tôi.”

“Nhưng trông cô bé tí tẹo.”

“Anh có biết vấn đề lớn nhất của người thấp bé là gì không?”

Moss lắc đầu.

“Cả ngày tôi đều gặp phải những kẻ ngu ngốc.”

Moss chớp mắt nhìn cô, cười nhăn nhở rồi ngồi xuống. “Hay đấy.”

“Tôi còn phải nghe họ nói nữa.”

“Hả?”

“Willy Wonka [20] gọi và nói ông ấy muốn cô trở về nhà. Reng reng, cô chưa biết tin phù thủy đã chết hả? Chẳng phải cô xuất hiện trong Chúa tể những chiếc nhẫn sao? Nếu cô là người Trung Quốc, họ sẽ gọi cô là Tai Nee…”

Moss cười làm rung cả ghế. Còng tay của anh kêu loảng xoảng.

“… tôi lùn tới nỗi phải tắm ở bể bơi trẻ em. Tôi cần có thang mới leo được lên giường. Mỗi khi hắt hơi, tôi có thể chạm cả đầu xuống đất. Tôi cần bắc ghế mới với tới bồn cầu. Và không, tôi không có liên quan gì tới Tom Cruise.” Cô dừng lại. “Anh còn muốn biết gì nữa không?”

Moss lau mắt. “Tôi không có ý xúc phạm, thưa cô.”

Desiree quay lại với tập hồ sơ, thản nhiên trước lời xin lỗi của anh.

“Mặt anh bị làm sao thế?” Cô hỏi.

“Tai nạn ô tô.”

“Anh là người rất khôi hài.”

“Nó giúp giữ lại cảm giác vui vẻ ở một nơi như thế này.”

“Anh kết bạn với Audie Palmer.”

Moss không trả lời.

“Tại sao?” Cô hỏi.

“Tại sao cái gì?”

“Tại sao lại làm bạn với anh ta.”

Một câu hỏi thú vị và không phải Moss chưa từng suy ngẫm về điều này. Tại sao chúng ta lại kết bạn với ai đó? Vì có chung sở thích ư? Hay cùng tầng lớp. Hấp dẫn nhau. Không lý do nào áp dụng được với trường hợp của anh và Audie. Họ chẳng có điểm chung nào ngoại trừ chuyện cùng bị ở tù.

Đặc vụ vẫn đang chờ đợi câu trả lời của anh.

“Cậu ấy không chịu đầu hàng.”

“Nghĩa là sao?”

“Vài người đã mục nát ở trong này. Họ già nua và cay đắng, thuyết phục bản thân rằng xã hội đáng bị lên án và bản thân họ chỉ là nạn nhân của tuổi thơ tồi tệ hay hoàn cảnh không may mắn. Họ dành thời gian để xỉ vả Chúa hay khẩn cầu ngài. Một số vẽ tranh, làm thơ hoặc nghiên cứu các tác phẩm kinh điển. Số khác tập thể hình, chơi bóng ném hay viết thư cho cô gái đã từng yêu thương họ trước khi họ vứt bỏ cuộc sống của chính mình. Audie không làm bất cứ điều gì như thế.”

“Anh ta đã làm gì?”

“Cậu ấy cam chịu.”

Cô vẫn chẳng hiểu gì.

“Cô có tin vào Chúa không, đặc vụ?”

“Tôi đã được nuôi lớn như một tín đồ Cơ đốc giáo.”

“Cô có nghĩ là Ngài đã sắp đặt sẵn định mệnh cho mỗi người không?”

“Tôi không biết.”

“Bố tôi không tin vào Chúa, nhưng ông nói có sáu Thiên thần - Đau khổ, Thất vọng, Chán nản, Tuyệt vọng, Hung ác và Cái chết. Rồi con sẽ gặp từng người trong số họ,” ông bảo tôi, “nhưng hy vọng là không phải hai người cùng một lúc.” Audie Palmer đã gặp đồng thời hai thiên thần. Thậm chí là ba. Cậu ấy gặp họ hằng ngày.”

“Anh cho là anh ta bất hạnh à?”

“Anh chàng đó sẽ may mắn nếu không gặp xui xẻo.” Moss cúi xuống, đưa tay gãi đầu.

“Audie Palmer có sùng đạo không?”

“Tôi chưa bao giờ thấy Audie cầu nguyện, nhưng cậu ấy đã có những cuộc thảo luận triết lý sâu sắc với người thuyết giáo trong tù.”

“Về vấn đề gì?”

“Audie không tin cậu ấy là duy nhất hay có số mệnh định sẵn. Và cậu ấy cũng không tin rằng Thiên Chúa giáo được độc quyền về mặt đạo đức. Audie thường nói, vài người trong số họ thường nói rất hay, nhưng thực tế họ lại hành động giống John Wayne * hơn là giống Chúa. Cô hiểu tôi nói gì chứ?”

“Tôi cho là vậy.”

“Đó là chuyện sẽ xảy ra khi cô mất hai ngàn năm bảo vệ Kinh thánh, cố gắng thanh minh cho việc ném bom khiến người dân tan xác trong khi Kinh thánh nói rằng cô phải yêu thương hàng xóm láng giềng và không được thù hằn.”

“Tại sao anh ta lại bỏ trốn, Moss?”

“Thực sự tôi không biết, thưa cô.”

Moss xoa mặt, cảm nhận những chỗ sưng và bầm tím. “Những chỗ như nơi này luôn có chuyện buôn lậu và các tin đồn. Bất kỳ tù nhân nào cũng có thể kể một câu chuyện khác về Audie. Bọn họ thường nói rằng Audie bị trúng mười bốn phát đạn mà vẫn còn sống.”

“Mười bốn.”

“Tôi được nghe kể thế. Tôi cũng đã thấy những vết sẹo tiên đầu của cậu ấy. Trông chúng hết sức kinh khủng, cứ như tập hợp cả lũ yêu quái lại ấy.”

“Còn số tiền thì sao?”

Moss mỉm cười mỉa mai. “Người ta thường nói cậu ấy đã dùng nó hối lộ thẩm phán để thoát khỏi án tử. Giờ họ có thể nói Audie hối lộ lính gác để giúp cậu ấy trốn thoát. Nếu đi hỏi xung quanh - bất kỳ gã khốn nào cũng sẽ sáng tác một câu chuyện về nó. Một số thì nói rằng số tiền đó đã được tiêu lâu rồi, hoặc Audie Palmer sở hữu một hòn đảo ở Caribean, hay đã chôn tiền ở các mỏ dầu phía đông Texas, lại có người nói Carl, anh trai Audie đang có một cuộc sống xa hoa và kết hôn cùng diễn viên nổi tiếng, ở chỗ như thế này đầy rẫy các câu chuyện hay ho và chẳng đề tài nào hấp dẫn như số tiền không thể truy dấu được.” Anh nghiêng người về phía trước. Dây xích ở mắt cá chân kêu xủng xẻng lúc va chạm vào chân ghế bằng kim loại. “Cô muốn biết tôi nghĩ gì à?”

Desiree gật đầu.

“Audie Palmer không quan tâm đến số tiền đó. Tôi nghĩ cậu ấy cũng không bận tâm chuyện phải ở đây. Những người khác thường đếm từng ngày từng giờ, nhưng Audie chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không, như thể đang nhìn xuyên qua một đại dương hay chăm chú theo dõi ánh lửa trong đêm lửa trại. Cậu ấy có thể coi phòng giam như không hề có bốn bức tường ngăn cách.” Moss ngập ngừng. “Nếu không có một giấc mơ…”

“Giấc mơ gì?”

“Tôi thường nằm trên giường nghe ngóng vì hy vọng một đêm nào đó cậu ấy có thể buột miệng nói ra nơi cất giấu tiền, nhưng Audie chẳng nhắc đến bao giờ. Ngược lại tôi thường nghe thấy cậu ấy thổn thức, giống như đứa trẻ bị lạc trong cánh đồng ngô, la hét gọi mẹ. Tôi vô cùng thắc mắc chuyện gì đã khiến một người đàn ông trưởng thành khóc lóc như trẻ con thế. Tôi có hỏi nhưng cậu ấy không hé răng nửa câu. Cậu ấy không lấy làm xấu hổ vì đã khóc. Và cũng không lo sợ bị lộ điểm yếu.”

Đặc vụ nhìn vào ghi chú của cô. “Hai người các anh cùng làm trong thư viện. Audie thường làm gì ở đó.”

“Học. Đọc sách, sắp xếp lại giá sách. Cậu ấy tự học hỏi, nâng cao kiến thức cho bản thân. Rồi viết thư. Cậu ấy còn chuẩn bị hồ sơ kháng cáo giúp người khác, nhưng không bao giờ làm cho chính mình.”

“Tại sao?”

“Tôi cũng hỏi cậu ấy như vậy.”

“Anh ta đã nói gì?”

“Cậu ấy nói rằng mình có tội.”

“Anh có biết anh ta sẽ được tự do hôm qua không?” Cô hỏi.

“Tôi có nghe nói.”

“Tại sao anh ta lại bỏ trốn?”

“Tôi vẫn đang suy nghĩ về chuyện đó.”

“Và?”

“Cô hỏi sai câu hỏi rồi.”

“Tôi nên hỏi thế nào?”

“Hầu hết những kẻ ở đây đều cho rằng họ rất mạnh mẽ, nhưng mỗi ngày họ đều được nhắc nhở rằng thực ra không phải thế. Audie đã phải cố gắng để sống sót trong suốt mười năm qua. Hiếm có tuần nào mà lính gác không tới phòng giam đánh cậu ấy như một con chó ghẻ và hỏi cùng một câu giống câu cô vừa hỏi. Rồi suốt ngày hôm đó, hết bọn xã hội đen Mexico đến đám côn đồ Texas, băng nhóm Aryan, hay bất cứ lũ ngu ngốc, hèn nhát nào cũng nhào vào xâu xé cậu ấy. Cũng có vài kẻ bị cưỡng chế đặc biệt nên không có tính tham lam hay ham muốn quyền lực. Nhưng có lẽ họ thấy ở Audie thứ gì đó mà chúng muốn hủy hoại - cái nhìn lạc quan hay cảm giác bình an trong nội tâm. Loại cặn bã như thế không chỉ muốn tổn thương người khác, mà còn muốn xé nát ngực họ và ăn tươi nuốt sống trái tim họ cho đến khi cả mặt và răng chúng nhuộm máu thành đỏ tươi. Bất kể vì mục đích gì thì cũng đã có một hợp đồng đòi mạng Audie kể từ ngày đầu tiên và đã tăng gấp đôi vào tháng trước. Dù bị đâm chém, bóp cổ, đánh đập, đầu độc, đốt cháy, cậu ấy không hề tỏ ra thù hận, hối tiếc hay yếu đuối.”

Moss ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô.

“Cô muốn biết tại sao cậu ấy bỏ trốn, nhưng cô hỏi sai rồi. Cô nên hỏi tại sao cậu ấy không làm chuyện đó sớm hơn.”