← Quay lại trang sách

Chương 64

Hai chiếc Ford Explorer rẽ vào lề con đường đất rồi dừng lại sát một đám cây bụi với những bụi gai thấp, cách căn nhà khoảng một trăm thước. Bầu trời màu xám đục, mặt biển thì xám đen với những viền sóng đang sủi bọt. Trời đã bắt đầu mưa. Mặt trời biến mất. Thời gian rất cấp bách.

Senogles ra khỏi xe, đặt khẩu súng ngắm lên mui, áp má vào báng súng bằng gỗ, cảm giác lành lạnh khoan khoái trên da. Ổn định cảm xúc, gã hướng ống ngắm vào ngôi nhà, đặc biệt chú ý tới cửa sổ và cửa ra vào. Vị trí cửa chớp. Trống.

“Anh chắc chắn là nhà này chứ?”

Valdez gật đầu, giơ ống nhòm lên. Bờ biển trông vô cùng hoang vắng. Ánh sáng duy nhất mà anh ta thấy được là ngọn đèn trên cột buồm của chiếc sà lan nạo vét đậu trong kênh đào và trên một vài con tàu đang đi lại trong vịnh.

“Chúng ta sẽ làm thế nào đây?” Anh ta hỏi.

“Trước tiên phải chắc chắn bọn chúng vẫn còn trong nhà đã.”

Senogles bước tới chiếc xe kia, nói với Jake và Stav, yêu cầu chúng đi xem xét nửa phía sau của căn nhà. Chúng kiểm tra điện đàm, rồi di chuyển dọc theo rìa kênh đào, nhanh chóng biến mất vào bóng tối. Valdez và Senogles ở ngoài trời, mưa bám đầy vào tóc và áo khoác chống đạn của họ. Pilkington không rời khỏi xe. Dù ông ta tỏ vẻ như là người phụ trách, nhưng Senogles mới là người ra lệnh.

Valdez lại nhìn qua ống nhòm. Mạch máu quanh cổ anh ta đập chầm chậm. Anh ta nhớ lại chuyện trong đêm diễn ra vụ cướp, bọn họ đã chờ đợi con xe tải bọc thép thế nào, các cơ của anh ta siết chặt, hai tay ướt đẫm trên vô lăng. Chú anh ta đã mất bốn năm để tìm ra cơ hội ấy, cài người vào công ty an ninh và chờ đợi người đó được thăng lên vị trí cấp cao. Cũng chính Pilkington đã tìm ra tuyến đường và thời gian của chiếc xe đó, nhưng Valdez đã thuê Vemon và Billy Caine, ngu ngốc và đần độn. Đó chính là lợi thế của người thực thi pháp luật - có cơ hội tiếp xúc với đủ các hạng người - những kẻ vô lương tâm, lũ đào tường khoét vách, rửa tiền, phá két, buôn lậu súng, cướp xe và trộm cắp.

Sau khi anh em nhà Caine cướp được chiếc xe và đỗ bên lề con đường vắng vẻ, chúng tin tưởng sẽ được cấp cho một chiếc xe khác để chạy trốn. Nhưng hóa ra là một cuộc phục kích. Sự việc diễn ra vụng về hơn nhiều so với dự tính, nhưng kết quả như nhau. Audie Palmer trở thành quân bài trong ván cờ - một lá bài nguy hiểm không được phép xuất hiện. Sai chỗ. Sai địa điểm. Buộc phải im lặng. Nhưng lại không hoàn toàn im lặng.

Những kẻ khác đổ lỗi cho Valdez. Fenway say xỉn, Lewis bài bạc, cả hai đều đã chết vì ngu ngốc và vung tiền xung quanh. Bọn họ đã được gợi ý nên rửa tiền thông qua hoạt động kinh doanh bất động sản của Pilkington, nhưng lại không chịu được việc phải chờ đợi. Sự giàu có bất ngờ sẽ dẫn tới bị chú ý. Bưng bít câu chuyện là cần thiết. Phải thận trọng.

“Có người đang đi ra.”

Senogles nhìn qua ống ngắm của khẩu súng, nheo một mắt. “Là Palmer.”

“Tôi không thấy Max.”

“Chắc nó vẫn còn ở trong nhà.”

Palmer đang bước xuống bậc thềm, băng ngang bãi cỏ, hướng tới con xe bán tải Dodge có rơ-moóc đang chở một chiếc thuyền. Anh mở cửa, ném cái túi vào trong xe trước khi trải một cái chăn lên ghế phụ.

“Có vẻ như hắn chuẩn bị rời đi,” Senogles nói, ngón tay đã đặt sẵn lên cò súng, mở mắt ra. “Chúng ta nên bắn ngay lúc này.”

“Chờ hắn tới gần hơn nữa.”

Palmer đi vòng qua cái thuyền, tháo rơ-moóc. Anh lau hai tay vào quần. Mục tiêu rất dễ trúng. Senogles mở chốt an toàn, ngắm thẳng vào giữa trán Palmer trước khi hạ thấp tầm ngắm xuống ngực anh, cố gắng đảm bảo không bị trượt. Gã hít thật sâu, không khí tràn đầy buồng phổi, rồi từ từ thở ra thật chậm. Rồi gã hít một hơi nữa, lần này hơi thở rất nông, thở ra một nửa, đánh giá khoảng cách, sức gió và tốc độ của Palmer. Gã chớp mắt, thả lỏng đầu óc. Lại chớp mắt. Kéo cò.

Audie đã tháo được rơ-moóc ra và đang kiểm tra lốp xe, băn khoăn không biết còn bao nhiêu xăng trong bình. Anh không muốn phải dừng lại đổ xăng cho đến khi cách xa bờ biển. Có vẻ bỏ đi là không hợp lý sau khi trải qua bao nhiêu rắc rối để tìm được Max và cho thằng bé biết sự thật, nhưng nó sẽ an toàn ngay khi Moss đến đây, an toàn hơn nhiều so với hiện tại.

Lúc này chắc đặc vụ Fumess đã nhận được tập hồ sơ. Cô ấy sẽ biết phải làm gì. Trừ khi anh đánh giá sai về cô, nếu thế Audie chỉ còn cách tiếp tục chạy trốn cho đến khi bị họ tóm được. Sẽ chẳng rắc rối gì nhiều nếu họ chỉ muốn bắt anh, nhưng bây giờ Max đã biết bí mật này. Valdez đã nuôi dưỡng nó như con ruột. Liệu anh ta có bảo vệ nó không?

Một tia sáng nhỏ lọt vào tầm nhìn của Audie. Gần như cùng lúc, viên đạn găm vào vai trái, đập lên xương đòn của anh với lực tương tự một quả búa tạ đập lên quả dưa hấu. Anh chỉ nghe thấy tiếng cò súng lúc viên đạn đã bắn ra, đập vào chiếc thuyền kim loại và nổ như pháo bên tai anh. Anh ngã xuống đất, ôm chặt tay trái. Dinh dính. Ướt đẫm.

Tay súng đã thay đổi đường đạn, nhắm thẳng vào chiếc thuyền, tạo ra những lỗ chi chít trên lớp vỏ kim loại. Audie trườn bên dưới chiếc rơ-moóc cho đến khi tới được vị trí bên dưới cửa vào ghế lái của con Dodge.

Một viên đạn bay đến từ hướng khác, gần phía bãi biển hơn. Bọn họ sẽ không bắn trượt nữa. Tay trái của anh giờ đã vô dụng. Mở cửa, anh nhoài vào xe, xoay chìa khóa vẫn đang cắm trong ổ.

Động cơ khởi động và nổ máy. Audie cài số, thả phanh tay. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Xe chạy, cúi người thật thấp, Audie cố giữ đầu ở dưới kính chăn gió. Lốp trước bên phải nổ bốp một tiếng, rồi đến lốp sau. Chiếc xe chậm dần. Audie lao ra, chạy về hướng bậc thềm, ba bậc một.

Gỗ vỡ vụn ngay sát tay phải anh. Anh đã lên đến ban công, chạy gấp đến cửa. Nếu họ khóa cửa, anh sẽ chết chắc. Nhưng cửa vẫn mở. Đổ sập vào bên trong, anh kéo Max ngã xuống và trườn trên sàn nhà, cắt dây trói ở chân Tony và bảo ông ta nằm sấp xuống. Ông già hét lên, muốn biết kẻ nào đang nã súng.

“Họ có bắn con xe của tôi không? Chiếc thuyền thế nào? Tôi sẽ thất nghiệp nếu họ phá nát con thuyền.”

Audie trườn vào phòng khách, áp sát lưng vào bức tường phía xa nhất. Anh nhô đầu lên, lén nhìn ra ngoài cửa chớp. Cách khoảng trăm thước anh có thể thấy được bóng dáng mờ mờ hình hộp của hai chiếc xe. Không một tia sáng nào ngoại trừ tàu nạo vét phía xa xa dọc theo kênh đào. Những hạt mưa phùn thẳng đứng tạo thành một quầng sáng xung quanh bóng đèn sợi đốt.

“Tay chú,” Max bật khóc.

Audie cố ép chặt vết thương. Viên đạn đã thoát ra ngoài, nhưng anh sẽ chết nếu không cầm được máu.

“Tìm cho chú một tấm ga,” anh nói. Max ngoan ngoãn, lom khom đi tới chiếc tủ âm tường. “Xé thành những dải nhỏ. Tủ cứu thương trong phòng tắm có sẵn bông gạc.”

Audie cầm cuộn gạc, cố quấn kín miệng vết thương, chỉ cho Max làm tương tự với chỗ viên đạn thoát ra ngoài. Rồi anh quấn những dây vải nối với nhau bên dưới cánh tay, vòng qua vai, trong khi các mảnh khác buộc cố định quanh ngực. Máu lập tức thấm ra ngoài.

“Là lỗi của cháu,” Max sụt sịt. Tái nhợt. Đầy nước mắt.

Audie nhìn thằng bé chằm chằm.

“Cháu đã gửi cho bố một tin nhắn. Bảo ông ấy cháu đang ở đâu.”

“Bằng cách nào?”

“Tony có điện thoại trong túi.” Max thò tay vào quần, móc điện thoại ra. “Cháu sẽ nói chuyện với bố. Cháu sẽ bảo họ ngừng bắn.”

“Quá muộn rồi.”

“Ông ấy sẽ nghe cháu.”

Max bấm số, nhưng Audie đã giật điện thoại. Valdez nghe máy.

“Max hả?”

“Không, là tôi.”

“Mẹ kiếp, tao muốn nói chuyện với Max.”

“Thằng bé có thể nghe được anh.”

“Max. Con ổn chứ?”

“Bố phải bảo họ ngừng bắn. Tất cả là một sự nhầm lẫn nghiêm trọng.”

“Im mồm! Hắn có làm con bị thương không?”

“Không. Bố phải ngừng bắn.”

“Bố muốn con nghe thật kỹ. Đừng tin bất kỳ lời nào của hắn. Hắn đang nói dối con đấy.”

“Có phải bố đã nhận nuôi con không?”

“Im mồm và nghe kỹ đây!”

Valdez gào lên. Có những giọng nói bị bóp nghẹt vang lên, bọn họ đang tranh cãi. Audie tắt loa ngoài, áp điện thoại vào tai. “Anh không có quyền hét lên với thằng bé.”

Câu nói làm Valdez nổi điên.

“Nó là con tao và tao sẽ nói với nó theo cách tao muốn.”

“Anh sẽ lừa dối nó.”

“Mày là đồ ngu! Mày sẽ khiến nó phải chết. Tại sao mày không câm mồm lại chứ?”

“Ý anh là giống như lần trước ấy hả?”

Valdez đã bước xa khỏi xe. Audie có thể nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên bên tai viên cảnh sát trưởng.

“Đây là cách giải quyết. Mày đi ra ngoài, hai tay giơ lên cao.”

“Không đơn giản như vậy.”

“Không, sẽ là thế.”

“Có người đang ở cùng chúng tôi. Ông ấy là người địa phương. Ông ấy trông nom ở đây khi chủ nhà vắng mặt trong mùa đông. Các anh vừa bắn hỏng xe của ông ấy.”

Valdez không nói gì.

“Ông ấy bị bệnh tim và đang không được khỏe lắm. Nếu xông vào đây, các anh sẽ giết chết ông ấy.”

“Chính mày mới là người phải chịu trách nhiệm nếu như ông ấy chết.”

“Ý anh là giống như Cassie và Scarlett hả?”

Audie nghe thấy hơi thở dồn dập. Anh không nên khiêu khích gã đàn ông này, nhưng anh cảm thấy tức giận vì những kẻ vô tội đang từng người mất mạng xung quanh anh. Anh liếc ra cửa sổ nhà bếp hướng ra bờ biển và thấy hai cái đầu, dù đã khom lưng nhưng lại không đủ thấp lúc chúng di chuyển giữa những cồn cát. Chúng đang tiến lại gần hơn, mặc đồ đen, trùm kín đầu, chỉ hở hai mắt. Quần áo dạ hành điển hình.

“Để ông ấy ra ngoài,” Valdez nói. “Tao sẽ đảm bảo ông ấy được đưa tới bệnh viện.”

Audie nhìn Tony, ông ta đang ngồi tựa lưng vào băng ghế trong nhà bếp.

“Tôi không tin anh.”

“Mày có muốn giúp gã đó hay không hả? Mày có ba mươi giây.”

Anh ta cúp máy. Audie theo dõi Valdez quay trở lại chiếc xe và thảo luận với những người khác. Audie lê người ngang qua sàn, tới cạnh Tony.

“Ông ổn chứ?”

“Ổn. Cậu nghe anh ta nói rồi đấy. Họ sẽ không bắn tôi.”

“Anh ta nói dối.”

“Họ là cảnh sát cơ mà!”

“Không phải.”

“Bố cháu là cảnh sát trưởng một hạt,” Max phản đối.

Audie muốn tranh cãi nhưng hiểu rằng Tony ở trong nhà cũng không an toàn hơn bên ngoài. Ngay khi xông vào với khẩu súng máy, bọn họ sẽ bắn không chừa một ai.

Tony đổ hai viên thuốc ra lòng bàn tay, từ từ nuốt xuống. “Nếu cả hai trường hợp đều như nhau, thì tôi muốn đặt niềm tin vào họ hơn cậu. Tỷ lệ cược cao hơn.”