← Quay lại trang sách

Chương 65

Ngồi cạnh Moss trong con xe bán tải, Desiree nghĩ về những quy định mà cô đã vi phạm. Cô đã phớt lờ các nghi thức, không tuân lệnh và hủy hoại sự nghiệp của mình, nhưng tất cả mọi thứ liên quan tới vụ việc này đã làm thay đổi khái niệm về tính bình thường của cô. Người đàn ông bên cạnh cô lẽ ra phải đang ở trong tù hoặc bị còng tay. Anh ta đã thề thốt không phải mình trốn thoát. Bất cứ ai đưa được anh ta ra ngoài chắc chắn phải có tầm ảnh hưởng cùng các mối quan hệ. Theo Moss nói thì bọn họ không muốn tiền, chỉ muốn Palmer phải chết.

“Anh đã ăn cắp chiếc xe này à?” Cô hỏi, lần đầu lên tiếng kế từ khi họ rời khỏi vùng ngoại ô của Houston.

“Không, thưa cô.” Moss có vẻ tự ái với lời buộc tội của cô. “Bọn họ đưa nó cho tôi.”

Desiree bật điện thoại, gọi tới Virginia, yêu cầu cập nhật tình trạng của Moss Webster và kiểm tra con Chevy.

Cô nhìn Moss. “Anh nói dối. Nó đã bị ăn trộm ở một gara gần Dairy Queen ngay sau khi anh đào thoát.”

“Cái gì?”

“Tôi đang ngồi trong một cái xe bị đánh cắp.”

“Cô phải tin tôi chứ. Cô cho là tôi sẽ đánh cắp một con xe thổ tả thế này hả? Trông tôi giống phường đầu trộm đuôi cướp quèn thế sao. Và tôi không trốn tù - họ đã thả tôi ra.”

“Đấy là lời nói một phía của anh.”

“Tôi sẽ không đời nào chịu chết khi đang lái một con Chevy.”

Cô vung vẩy khẩu súng. “Hừ, tôi có thể kiểm tra lý thuyết này.”

Cả hai rơi vào trạng thái im lặng ngột ngạt cho đến khi Desiree thay đổi chủ đề và hỏi về ông già đã tìm được đứa trẻ.

“Nơi ở của Theo McAllister được dựng cách xa rìa đường,” Moss giải thích, “nhưng đủ gần để ông ta có thể nghe được tiếng súng nổ và nhìn thấy chiếc xe bị bốc cháy. Ông ta tìm được thằng bé vào ngày hôm sau.”

Moss lơ đãng gõ nhẹ lên vô lăng. Desiree thích đàn ông có bàn tay to.

“Chính lúc ấy tôi đã nghĩ: Nếu thằng bé là con của người phụ nữ đó, người mà không bao giờ được nhận dạng, thì sao?”

“Làm sao anh biết về cô ấy?”

“Tôi đọc báo.”

“Tôi đã biết tên cô ấy.”

Moss liếc nhìn cô.

“Belita Ciera Vega.”

Lông mày anh trợn ngược lên.

“Anh đã nghe cái tên này rồi à?”

Moss quay sang nhìn đường. “Audie thường gặp ác mộng. Không phải đêm nào cũng có, nhưng khá thường xuyên, cậu ấy bật dậy trong tiếng la hét, luôn gọi một cái tên: Belita. Tôi đã từng hỏi về cô ấy, nhưng Audie bảo đấy chỉ là mơ.” Anh lại nhìn Desiree. “Cô có nghĩ cậu ấy chính là bố đẻ của thằng bé không?”

“Theo giấy khai sinh thì không phải.”

Desiree chìm vào im lặng, bắt đầu lắp ráp các mảnh ghép vào bức tranh trong đầu. Audie và Belita kết hôn ở một nhà thờ tại Las Vegas. Năm ngày sau họ xuất hiện ở Texas. Nếu Audie thuộc băng cướp, vậy anh ta mang theo vợ và thằng bé để làm gì? Nhiều khả năng họ là những người ngoài cuộc - vô tình bị cuốn vào vụ cướp. Có lẽ Audie và đứa bé bị bắn ra ngoài do lực tác động, hoặc họ dừng lại bên đường và không có ở trong xe. Sẽ chẳng ai đứng ra nhận thi thể của Belita. Audie bị hôn mê. Đứa trẻ thì còn quá nhỏ.

Moss phá vỡ sự im lặng. “Tại sao Audie không nói với ai về đứa bé?”

“Có lẽ bọn họ đã đe dọa anh ta. Cũng có thể họ đe dọa thằng bé.”

Moss huýt sáo qua kẽ răng. “Chắc chắn là vì đứa bé quý hóa đó.”

“Tại sao?”

“Cô không chứng kiến bọn họ đã đối xử với Audie trong tù thế nào đâu. Cậu ấy đã bơi qua đại dương rắn rết mà hầu hết đàn ông đều cảm thấy chết đuối còn sung sướng hơn.”

Desiree không để ý đến anh một hồi, vẫn tiếp tục câu chuyện dở dang trong đầu. Cô và Moss đều có cùng kết luận, nhưng lại tiếp cận từ các góc độ khác nhau. Cả hai đã tạo nên một câu chuyện hấp dẫn, song không có nghĩa thực tế diễn ra đúng như vậy.

Audie Palmer đã chứng kiến vụ tai nạn và bị bắn. Anh ta đã chứng kiến cái chết của vợ mình. Bảy triệu đô là lý do phải xóa sạch các nhân chứng, tức là hoặc giết hoặc bịt miệng Audie. Bọn họ đã dùng cả hai cách.

Có ba cảnh sát dính líu tới vụ nổ súng. Một chết, một mất tích và người thứ ba là Ryan Valdez. Biện lý quận Edward Dowling hiện tại là thượng nghị sĩ mới đắc cử. Frank Senogles đã tham gia điều tra từ ban đầu và hiện tại là đặc vụ thụ lý vụ án. Còn ai có thể tham gia vào nữa? Các âm mưu nhằm buộc Audie Palmer phải im lặng. Hẳn bọn họ đã sử dụng thằng bé làm sức ép, đó là lý do tại sao họ phải giữ thằng bé ngay cạnh… thật gần.

Còn những thành viên khác của băng cướp thì sao? Theo lời khai ban đầu của hai cảnh sát thì có một con suv màu đen đậu ngay sau đuôi con xe tải bọc thép và các túi tiền đang được chuyển sang nó. Rồi con suv phóng đi và sau đó được tìm thấy trong tình trạng cháy đen cạnh hồ Conroe. Những chi tiết này của câu chuyện chỉ được thêm vào sau vụ nổ súng. Đám cảnh sát có thể dễ dàng tìm được bản ghi chép các báo cáo về những chiếc xe bị đánh cắp của người trực tổng đài và chọn một chiếc để ngụy trang bằng chứng liên quan đến vụ cướp.

Không tồn tại một bản mô tả về thành viên mất tích của băng cướp. Chẳng ai khẳng định đã nhìn thấy Carl Palmer. Nó luôn luôn chỉ là các giả định, mà cảnh sát đã giúp đỡ bằng cách tung ra các tin đồn qua các bên trung gian và nguồn tin giấu tên. Có người đã tiết lộ cái tên Carl với giới truyền thông và thế là một câu chuyện được tạo ra. Nó sẽ nhanh chóng được coi là thật, được duy trì bởi những cụm từ “Carl bị nhìn thấy” ở vài địa điểm như Mexico hay Philippines theo định kỳ. Cũng chẳng có bức ảnh hay dấu vân tay nào hết. Lần nào Carl cũng chuồn êm một cách bí ẩn trước khi FBI kịp xác nhận danh tính của anh ta. Những kẻ ở vị trí của Senogles có thể tạo ra các câu chuyện đó. Bằng cách giữ cho thành viên hư cấu của băng cướp tồn tại sẽ khiến cho bất kỳ ai muốn xem xét kỹ hơn vụ án đều từ bỏ ý định.

Tâm trí Desiree quay trở lại thực tại. Mặt trời đang mờ dần ở phía đường chân trời và các trang trại dần thưa thớt khi tiến đến gần vùng đất ngập mặn, kênh rạch và hồ cạn. Loài cỏ thân ngắn đang uốn mình trong gió, không khí tràn ngập mùi của muối biển và mưa. Bầu trời rộng lớn. Mặt đất bao la. Đại dương mênh mông.