← Quay lại trang sách

Chương 197 Trận Bát Quái

“Vâng, tổng giám đốc!” Đường Hoa hỏi: “Tinh Tinh, bọn kia còn đi theo không?”

“Ừ ừ, còn. Nghe huynh đệ kia ở Vĩnh Yên nói, lần này bọn họ xuất động hơn hai ngàn người đấy, chỉ còn chờ ngươi độ kiếp nữa thôi.”

“Được! Lát nữa bỏ hết chúng vào nuôi binh luôn.” Chậc chậc, hai ngàn hảo thủ cùng rớt 5% kinh nghiệm chỉ là chuyện nhỏ, hai ngàn hảo thủ cùng bị đánh về tân thủ mới là chuyện lớn cơ. Muốn hại ta à, đùa chết các ngươi luôn. Đường Hoa bèn cất cánh, tới trấn Miếu Thai ở cách đó không xa, không nhì nhằng bắt đầu phóng hỏa đốt thôn trấn, ngay cả người chơi lẫn NPC đều đốt chung một lượt.

Không có phản kháng, mấy chục tên người chơi Thần Chi Lĩnh Vực lặng lẽ chịu đựng trong biển lửa, cuối cùng biến thành hình tượng bất diệt luôn trong đó... Móa! Đã quên hắn giết người Thần Chi Lĩnh Vực sẽ không bị trừ điểm công đức rồi, Sát Phá Lang bèn hung tợn vỗ cái bét vào đùi Vạt Vật Khô Vinh, hỏi: “Người đâu?”

“Bắc!”

“Phân phó các huynh đệ xuất phát.”

Lúc này chợt có tiếng phát thanh của hệ thống: theo điều tra, có yêu nhân ma đạo đang độ kiếp. Thiên Đình phát chỉ dụ xuống: vì giữ gìn sự yên ổn của xã hội, phàm là người chơi đã qua tiên kiếp thứ nhất nếu đánh chết được yêu nhân này, sẽ đạt được phần thưởng phong phú. Nếu người chơi phổ thông giết chết yêu nhân này, sẽ thưởng cho trực tiếp qua được tiên kiếp thứ nhất, thời hạn là mười hai tiếng đồng hồ.

Vô sỉ! Vô sỉ quá rồi! Vì chèn ép đối thủ mà phát thanh như thế đấy! Đường Hoa nghiến răng, đậu xanh, chờ bố qua kiếp xong, bố lên chụp Ngọc Đế làm banh đá cho coi! Nhưng bây giờ phải tập trung cái đã. Đường Hoa hiện giờ cũng không biết mình đang ở đâu, dù sao cũng chắc là ở chỗ an toàn.

Lần thiên kiếp này có chút vô sỉ, mà còn có sét của bảy hệ nữa. Đối với trang bị và cấp bậc hiện thời của Đường Hoa thì sét hệ hỏa, hệ lôi có thể coi như không; hệ kim, mộc, thổ chỉ cần cẩn thận chút là được; duy chỉ có hệ nước và hệ gió là phải ngàn vạn lần cẩn thận né tránh. Mặc một đám trang bị cực phẩm vào, thuộc tính gió miễn cưỡng có được hai điểm, nhưng cái nước đáng chết kia vẫn cứ là 0. Cũng may là không có số âm đấy, nếu không chẳng phải mình mà đụng vào nước là sẽ chết à?

Quan trọng là bảy thứ sét đương nhiên không vô sỉ, thời gian mười hai tiếng đồng hồ cũng đương nhiên không, thứ vô sỉ ở đây chính là... có khiêu dâm. Lúc này bên cạnh Đường Hoa đang có một đám nữ trần truồng giỡn nước, lần này hệ thống chơi liều rồi, mấy cái ô vuông che lại cũng không thèm xài luôn, hết thảy đều mát rượi xuất trận. Các loại thanh âm với động tác hấp dẫn tấp nập dồn qua. Nào là ánh mắt khát vọng của mỹ nữ lạnh giá, tiếng thở dốc của thiếu nữ nhiệt tình, lại có cả hai nữ kia đang biểu diễn ngay hiện trường mà ánh mắt cứ mời gọi Đường Hoa nữa. Bà cố nội ơi! Kiếp nạn này là để cho đồng chí độ đấy à? Đường Hoa mở cảm giác đau ra, cho mình một cái bạt tai, rồi chuyên tâm phá giải đám lôi thủy đang đến.

Phần chống cự thiên lôi, thủ đoạn của Đường Hoa nhiều lắm. Đâu tiên là hắn chịu đòn rất giỏi, tiếp theo là hắn gần như miễn dịch với hai loại trong đó, tiếp nữa là có Thần Quang bảo tháp, tiếp nữa nữa là có dịch chuyển tức thời, tiếp nữa nữa nữa là có các kỹ năng bảo mệnh của pháp sư như Vạn Lý Hoàng Sa, Lôi Bích cường hóa, Tá Vật Đại Hình. Tiếp nữa nữa nữa nữa, hắn còn có thể dùng cấm pháp liều cái mạng cùi. Tiếp nữa nữa nữa nữa nữa, còn có Càn Khôn Nhất Trịch cưỡng chế phá sét, kẻ có tiền là vô địch mà... Túm lại mà nói, chỉ cần chuyên tâm, vậy độ nguy hiểm sẽ nhỏ hơn trong tưởng tượng của mình. Chẳng trách gì khi đó Đường Tăng đã nói là mình - lúc chưa đổi trang bị - miễn cưỡng có thể qua được.

Chỉ đáng tiếc... Đường Hoa là một nam nhân, là một là một nam nhân nhiệt huyết bừng bừng, và là một nam nhân dã bị cấm dục thật lâu từ khi bước vào trong trò chơi, lại đã không còn là xử nam nữa. Hắn thà rằng thiên kiếp sẽ hung hiểm hơn một chút, chứ không mong có mấy nữ nhân làm loạn khí huyết của mình như thế này. Nhưng cho dù là có nhắm lại đôi mắt, thì những hình ảnh và thanh âm, thậm chí là mùi thơm của cơ thể vẫn không chút mảy may yếu bớt.

Hắn chịu đựng nổi sao?

Đáp án là không. Giống như lời CIA bên Mỹ vậy, thế giới này không có gián điệp không cung khai, chỉ có gián điệp kiên trì được hình phạt lâu dài mà thôi. Dưới sự hấp dẫn của sắc đẹp, chỉ có vấn đề là kiên trì được lâu hay nhanh, chứ không có vấn đề là kiên trì nổi hay không.

“Phụp!” Máu mũi của Đường Hoa phun ra, thế mà trào như suối luôn! Hóa ra là không còn trần truồng nữa, không những không trần truồng, mà còn mặc vào đồ Tây màu đen, váy cực ngắn, chỉ có điều là váy ngắn quá rồi, có thể trông thấy cả chiếc quần lót đáng yêu nho nhỏ luôn. Nữ nhân có mặc quần áo càng nguy hiểm chết người hơn cả nữ nhân không mặc quần áo. Ta nhịn! Ốc Vít hiển nhiên cũng đã tính toán đại khái tới lực sát thương của sắc đẹp rồi, đã bắt đầu chế ra phương án bán sỉ mỹ nữ nhằm riêng vào Đường Hoa. Mười hai tiếng đồng hồ... Còn sớm lắm!

“Người đâu?” Sát Phá Lang hỏi.

Tôn Minh chỉ vào trận Bát Quái: “Bên trong!”

“Thật không?”

“Thật, dùng mười tám đời tổ tông ra thề đấy, mau vào đi thôi.”

Tôn Minh thản nhiên như thế, khiến Sát Phá Lang cảm thấy chột dạ. Có âm mưu, tuyệt đối có âm mưu. Nhìn lại, Tinh Tinh đang ngồi một bên cắn hạt dưa, hoàn toàn không để mình vào trong lòng, trong nhất thời Sát Phá Lang không khỏi cảm thấy do dự. Không lý do gì mà cả hai người đều coi thường chuyện sống chết của bạn mình cả, nếu như là coi thường, vậy sẽ không bao giờ đi ngồi ở bên ngoài chờ hắn như thế này... Lẽ nào là ‘kế thành trống’?

“Lang, tình hình thế nào?” Mông Mông đã dẫn theo đại đội nhân mã kéo đến, lúc nhúc tới hai ngàn người.

“Khả năng là có bẫy.” Sát Phá Lang nhìn Tinh Tinh, có ý định bức cung.

“Ta là đường chủ của Song Sư, lại là muội muội của bang chủ...” Tinh Tinh cười ngọt ngào: “Sẽ không định hạ thủ với ta đó chứ?”

“...” Sát Phá Lang quay qua nhìn Tôn Minh.

“Huynh đệ, đắc tội ai chứ đừng có đắc tội với phóng viên.” Tôn Minh nói rất khó ngửi: “Đặc biệt là đừng có đắc tội với ông chủ của phóng viên, nếu không ngươi có mấy cái lông trym cũng đều bị tiết lộ ra hết đấy.”

Toát mồ hôi! Mông Mông hỏi: “Lang, tên bại hoại kia đang ở bên trong sao?”

“Ta tin là vậy. Có điều... Đây là nơi nào?”

Vạn Vật Khô Vinh đang đứng bên cạnh tức khắc trả lời: “Có vẻ như là trận Bát Quái của Gia Cát Lượng.”

“Móa! Thằng nhãi chết toi, thật biết chọn nơi đó.” Mông Mông tức giận bừng bừng mắng một câu, sau đó lại vui mừng chỉ lên bầu trời: “NPC ra tay rồi.”

Sát Phá Lang ngẩng đầu lên nhìn, thấy ở ven rìa của kiếp vân có trăm tên NPC tràn trề tiên quang bảo khí đang tiến hành phân tích cụ thể tình hình bên dưới. Phân tích được chừng mười phút, một NPC đầu lĩnh hất đầu hô lên: “Thu đội!” Thế là gần trăm tên NPC cùng biến mất trong nháy mắt.

“... Đi rồi!” Mông Mông Mông Mông đau lòng hỏi: “Lẽ nào ác nhân không có ác báo sao?”

Tôn Minh ngồi gần đó tỏ vẻ khinh bỉ: “Ây, đừng có nói lung tung! Hắn không muốn cua ngươi, chỉ có thể chứng minh rằng hắn không phải là người lương thiện, chứ không có chứng cớ gì nói hắn là ác nhân hết.”