← Quay lại trang sách

Chương 1.

Biệt thự Hải Dương nằm trên 1 ngọn đồi thoai thoải, trước mặt là biển trong xanh đến mê người và xa xa là hàng thuỳ dương luôn rì rào trong gió cùng với tiếng sóng vỗ về, tạo nên 1 âm hưởng tuyệt vời.

Giàn hoa tigôn phơn phớt hồng đong đưa trong gió. Trong sân, ông Kiến Hải và Hoàng Hân đang ngồi trên ghế đá dưới tán cây râm mát.

Ông Kiến Hải hỏi con gái 1 cách từ tốn:

- Con nhất định không làm cho công ty Hải Dương của gia đình ta hả?

Hoàng Hân cười nhỏ nhẹ:

- Để con làm ở công ty khác thử sức đi ba ạ!

Ông Kiến Hải tặc lưỡi:

- Làm đâu thì cũng như nhau thôi.

Hoàng Hân lý giải:

- Nhu nhau sao được ba. Con mà làm trong công ty Hải Dương do ba làm giám đốc thì không ổn chút nào.

- Sao không ổn hả?

- Ba làm giám đốc. Người ta sẽ nói ba thiên vị, nâng đỡ con:

Ông Kiến Hải cười hề hà:

- Không có thì thôi có gì mà lo hả con?

Hoàng Hân lắc đầu:

- Không có cũng bị mang tiếng. Con không thích vậy đâu ba à. Thà con làm ở công ty khác.

Ông Kiến Hải vỗ đầu con gái:

- Làm ở công ty khác cho người ta xài xể hả?

Hoàng Hân noi 1 cách liến thóang:

- Còn hơn bị ba xài xể

- Trời đất!

Ông Kiến Hải kêu lên rồi nhìn Hoàng Hân cắt cớ hỏi:

- Chớ không phải con chê công ty nhà để vào Sài Gòn thành phố hoa lệ làm việc à?

Hoàng Hân phân bua:

- Ai mà dám chê công ty đóng tàu biển Hải Dương rất lớn của ba chứ. Con đã nói với ba rồi, con muốn khẳng định mình.

- Ở công ty Hải Dương, con không khẳng định được à?

Hoàng Hân khẽ đùa:

- Con bị ba cản trở đó!

Ông Kiến Hải xua tay:

- Sao con nói vậy? Ba chỉ mong con đem hết tài năng ra làm việc giỏi giang và luôn tiến bộ

Hoàng Hân nói 1 cách tự hào:

- Ba yên tâm đi! Con sẽ làm việc giỏi giang cho ba thấy.

Ông Kiến Hải lắc đầu:

- Con làm việc cho người khác thì ba có thấy gì đâu.

Hoàng Hân nhìn cha ôn tồn hỏi:

- Ba không muốn con làm việc ở chỗ khác sao?

Ông Kiến Hải nhìn con gái tỏ vẻ dễ dãi:

- Thật lòng mà nói ba không muốn con làm việc cho công ty khác mà chỉ muốn con ở công ty. Nhưng thôi, ba không ép con muốn làm ở đâu cũng được, miễn sao thấy thoải mái.

Hoàng Hân reo lên:

- Thật vậy hả ba? Con biết ba tốt mà.

Ông Kiến Hải cười khà:

- Không tốt với con thì ba tốt với ai hả

Hoàng Hân mỉm cười ôm cổ cha:

- Cám ơn ba nghe. Ông giám đốc.

- Con nhỏ này!

Xưa nay ông Kiến Hải rất yêu con gái. Hoàng Hân biết rõ điều đó. Ông luôn chiều theo ý thích của cô. Cô muốn làm gì ông cũng không ngăn cản.

Hoàng Hân không thích làm việc trong công ty Hải Dương do cha làm giám đốc cũng có nhiều lý do. Hoàng Hân không muốn người khác có ấn tượng với cô khi cô là con gái ông giám đốc và biết đâu cô cũng ỷ mình là con giám đốc rồi đỏng đảnh, kênh kiệu. Biết đâu! Kênh kiệu là thói thường của phái nữ mà!

Ông Kiến Hải cũng đồng tình với Hoàng Hân.

- Con làm ở công ty khác khỏi dựa vào ba cũng tốt thôi!

Hoàng Hân mỉm cười 1 cách liến thoáng:

- Ba yên tâm con khỏi dựa vào ba mà cũng không dựa vào ai hết.

- Hay quá ha! Để ba coi!

Giọng ông Kiến Hải vừa dễ dãi vừa động viên Hoàng Hân.

Trái lại bà Hoàng Điệp mẹ Hoàng Hân không đồng ý, bà phàn nàn con gái:

- Con thật kỳ. Sao không làm cho công ty nhà, con đòi đi đâu nữa hả?

Hoàng Hân cười pha trò:

- Làm công ty nhà con bị ba ém tài đó mẹ.

Bà Hoàng Điệp nhăn nhó:

- Con nói vậy mà nghe được hả?

Ông Kiến Hải thì bênh con gái:

- Con muốn đi đâu cứ cho nó đi đi bà à!

Bà Hoàng Điệp cằn nhằn:

- Ông chiều nó nên nó mới lừng đó. Ai đời ở nhà có công ty, cha làm giám đốc mà con thì đi làm chỗ khác.

Hoàng Hân phân trần:

- Cũng bình thường thôi mà mẹ

- Bình thường cái gì? Con đủ lông đủ cánh rồi muốn bỏ cha mẹ mà đi!

Hoàng Hân ôm vai mẹ cười cầu hoà:

- Con đi làm chứ con bỏ mẹ ba đâu.

Giọng bà Hoàng Điệp hơi gay gắt:

- Đi làm, có sẵn công ty nhà lại không chịu, đòi đi đâu.

- Con đi Sài Gòn!

Ông Kiến Hải bổ sung lời con gái:

- Nó thích Sài Gòn nơi chốn phồn hoa đô hội hơn Vũng Tàu đó bà.

Bà Hoàng Điệp bật hỏi:

- Mấy năm đi học ở Sài Gòn chưa đã sao con?

Hoàng Hân nói 1 cách hồn nhiên:

- Con còn bạn bè nhiều lắm đó mẹ

- Còn ai nữa không hả con?

Bà Hoàng Điệp nhìn con gái, cất tiếng hỏi. Hoàng Hân úp mở đáp:

- Bí mật mẹ ơi!

Bà Hoàng Điệp chỉ còn biết lắc đầu cười trừ:

Hoàng Hân còn lém lỉnh nói tiếp:

- Mẹ hãy để con đi làm xa cho thoả chí tang bồng.

Bà Hoàng Điệp nhăn mặt:

- Con có phải là con trai đâu mà thoả chí tang bồng hả?

Hoàng Hân bướng bỉnh:

- Con trai con gái gì cũng có chí tang bồng cả mẹ à!

Bà Hoàng Điệp giơ tay lên:

- Thôi đi cô hai!

Ông Kiến Hải nháy mắt với vợ:

- Phải chi tôi với bà có đứa con trai hay biết mấy.

Hoàng Hân hỏi nhanh:

- Con gái không hay sao ba? Con là con gái rượu cũng qúy lắm chứ bộ

- Quý hả?

- Ba cứ chờ coi.

- Chờ cái gì hả?

- Chờ có rể!

Bà Hoàng Điệp lên tiếng khiến ông Kiến Hải cười ngất. Ông hỏi Hoàng Hân:

- Phải vậy không con?

Hoàng Hân lắc đầu:

- Chuyện đó xưa rồi.

- Chứ chuyện gì hả?

Ông Kiến Hải hóm hỉnh hỏi tiếp:

- Ba không có rể vậy con ở gía hả?

- Con đâu có nói vậy.

Hai ông bà bật cười.

Cuối cùng bà Hoàng Điệp cũng phải đồng ý để Hoàng Hân đi làm ở ngoài.

uổi sáng chủ nhật, Hoàng Hân định đến nhà Quế Hà thì bất chợt có khách.

- Ôi, anh Thiện Hưng!

Giọng cô mừng rỡ reo lên. Thiện Hưng nhào đến ôm chầm lấy Hoàng Hân.

- Không ngờ anh đến hả " Hoàng Hôn "?

Hoàng Hân phụng phịu:

- Cứ gọi người ta là Hoàng Hôn.... Hoàng Hôn hoài!

Thiện Hưng mỉm cười 1 cách ân cần:

- Tên Hoàng Hôn của em bạn bè đặt hồi sinh viên đến giờ mà!

Hoàng Hân chỉ ra bên ngoài nói 1 cách liến thoáng:

- Bây giờ là bình minh sáng rực rồi kìa anh. Hoàng Hôn đâu.

Thiện Hưng đuà giọng:

- Nhưng em vẫn là Hoàng Hôn.

Hoàng Hân nũng nịu:

- Ghét anh ghê! Bộ anh thích Hoàng Hôn lắm hả

- Anh thích Hoàng Hân hà!

Giọng Thiện Hưng thì thầm bên tai Hoàng Hân. Hơi thở anh ấm mền phả vào tóc cô:

- Nhớ em quá Hân à!

Hoàng Hân ngước mắt nhìn Thiện Hưng thì môi anh đã chạm vào môi cô. Hai viên môi quấn quýt vào nhau. Nụ hô cháy bỏng ngọt ngào. Cả 2 lâng lâng như đang nhấp giọt rượu nồng say.

Hoàng Hân muốn ngột thở trong vòng tay, ôm chặt của Thiện Hưng.

Lát sau, anh buông cô ra cười. Hoàng Hân nhìn anh hỏi nhỏ:

- Nhớ em sao không liên lạc hả Hưng?

Thiện Hưng nói như phân trần.

- Ra trường, mỗi đứa 1 nơi mất hút. Anh cứ ngỡ em ở luôn ngoài Vũng Tàu rồi chứ!

Hoàng Hân lắc đầu:

- Em không thích làm việc cho công ty gia đình nên đã trở vào đây.

Thiện Hưng gật nhẹ:

- Nhờ Quế Hà nói cho nên anh mới biết em ở đây.

- Vậy sao! Sao không đi tìm em?

Giọng Hoàng Hân hơi trách. Thiện Hưng phân trần:

- Ra trường anh lo đi tìm việc bận lu bù.

- Anh đang làm ở đâu?

- Công ty đóng tàu Phát Nguyên. Còn em?

- Công ty Vĩnh Thịnh!

- Vậy là mỗi đứa 1 công ty khác nhau.

Hoàng Hân đưa mắt nhìn Thiện Hưng:

- Nhưng cũng ở trong thành phố này cả.

Thiện Hưng chép môi:

- Anh với em bận hoài, không có thời gian gặp nhau.

- Anh đừng có nói với em là xa mặt cách lòng nghe!

- Anh đâu có nói vậy! Bằng chứng là anh đã tìm em đây nè!

- Anh mà không đến, em cũng không biết tìm anh ở đâu nữa.

Thiện Hưng vuốt chóp mũi Hoàng Hân:

- Tìm đây nè!

Nói xong, anh lại hôn cô say đắm. Tình yêu đầu đời thời đại học của 2 người mới ngọt ngào làm sao và nhẹ nhàng như cơn gió thoảng.

Hoàng Hân trở lại thành phố làm việc cũng vì Thiện Hưng. Anh đã mất hút khi tốt nghiệp ra trường mỗi đứa 1 nơi.

- Anh như là 1 tên lãng tử vậy đó.

Bật cười trước cách so sánh của Hoàng Hân, Thiện Hưng kêu lên:

- Ối! Em đừng có gán ghép anh với mấy tên giang hồ lãng tử.

- Anh không chịu hả?

- Anh đâu có giống họ

- Vậy anh giống ai hả?

- Giống em!

- Lảng nhách! Giống em mà được à?

- Chứ còn gì nữa?

- Không cho giống!

Thiện Hưng mỉm cười:

- Không cho giống thì anh sẽ khác. Khác mới yêu em được chứ.

Ánh mắt tinh qúai của Thiện Hưng nhìn Hoàng Hân khiến cô đỏ mặt:

Thiện Hưng vòng tay ôm eo Hoàng Hân:

- Vậy thì cũng đi hỡi người tình sinh viên!

Hoàng Hân nhìn anh 1 cách tình tứ.

- Ái chà! lãng mạn nhỉ?

người rời khỏi nhà. Lang thang trên con đường thời đi học cùng song bước bên nhau.

Những ngày học đại học, những buổi chung trường, những lần hẹn hò đầy ắp kỷ niệm ngọt ngào.

Tình yêu mênh mang tìm về.

Một lúc sau, Thiện Hưng khẽ hỏi:

- Bây giờ đi đâu Hân?

Hoàng Hân tỉnh bơ:

- Đến công ty của anh?

Thiện Hưng rên lên:

- Trời đất! Ngày nghỉ không đến công ty anh mừng gần chết. Em đòi đến đó chi vậy?

- Cho biết!

- Công ty nào cũng giống nhau thôi.

- Đến xem anh làm việc thế nào.

Thiện Hưng lắc đầu:

- Đến quán cà phê nghe nhạc thích hơn.

Hoàng Hân buộc miệng:

- Đến quán Giọt Đắng hả anh?

- Tự nhiên em lại thấy nhớ quán kỷ niệm.

Thiện Hưng nói 1 cách hào hứng:

- Đi ngay! Anh sẽ chiều em hết mình.

Nhớ lúc trước mỗi lần Thiện Hưng đưa Hoàng Hân đến quán cà phê Giọt Đắng, cô hay cằn nhằn hết muốn uống.

Thiện Hưng bật cười:

- Em suy diễn chi kỳ. Giọt Đắng là giọt cà phê đó. Mỗi lần uống anh thấy nó ngọt thơm vô cùng.

- Giọt thơm à?

- Cái anh này kỳ ghê vậy đó.

- Kỳ gì đâu hả?

- Thôi, nói chuyện nghiêm túc đi anh.

- Vậy nãy giờ em cho là anh nói không nghiêm túc à?

- Anh cứ giỡn đâu đâu.

- Vậy không giỡn nữa! Em cứ hãy nói chuyện công. Công việc của em cho anh nghe đi!

Hoàng Hân lắc đầu:

- Nói chuyện công việc thì chán chết.

- Vậy chúng ta đi chơi nghe Hân!

- Cũng được!

Hoàng Hân trả lời rồi liến thoáng kể:

- Anh có biết không ba em nói em vào Sài Gòn làm vì thích Sài Gòn phồn hoa đô hội.

- Vậy à! Em không làm cho gia đình ba mẹ em có la không?

Hoàng Hân nói 1 cách hồn nhiên:

- Ba thì không phản đối nhưng mẹ la dữ lắm. Mẹ hỏi em bộ có ai ở đây nên quyết mới đòi vào làm mà bỏ công ty của gia đình.

- Em trả lời sao hả?

- Em nói là bí mật.

- Bí mật à?

- Chớ sao? Mẹ chỉ cười cuối cùng thì đồng ý.

- Sáng nay em có định đi đâu không Hân?

- Em định đến Quế Hà.

Thiện Hưng nhìn Hoàng Hân nói 1 cách tinh nghịch:

- Bây giờ thì đi theo anh chứ?

Hoàng Hân lắc đầu thật đáng yêu:

- Xí! Đi theo anh à? Không đâu!

Thiện Hưng gãi đầu:

- Em nỡ để anh đi 1 mình sao hả?

Hoàng Hân cười rúc rích:

- Cũng không cho anh đi 1 mình đâu.

Thiện Hưng nhìn Hoàng Hân 1 cách tinh quái:

- Chứ còn gì nữa! Mỗi lần uống cà phê anh lại liên tưởng đến đôi môi hồng ngọt thơm của em.

má đỏ bừng, Hoàng Hân thẹn không thể tả.

Giờ đây nhớ đến cô cũng có cảm giác nóng ra mặt mũi.

Khi Thiện Hưng ngồi xuống ghế, gọi cà phê và nhìn Hoàng Hân cười, cô phụng phịu ngay:

- Anh kỳ ghê vậy đó.

- Anh có làm gì đâu mà kỳ hả?

- Làm gì thì anh biết.

- Anh ngồi im re chứ có làm gì đâu hả?

- Anh phải nghĩ chứ không phải làm.

- Vậy hả! Em tài ghê, đọc được điều anh nghĩ.

Hoàng Hân mỉm cười, nói 1 cách lém lĩnh:

- Tài như vậy, em mới giữ được anh chứ!

Thiện Hưng nheo mắt với cô:

- Ham lắm! Ai cho em giữ anh hả?

Hoàng Hân đáp với vẻ bướng bỉnh:

- Không cho em cũng giữ hà!

- Để coi!

- Khỏi xem! Ngay bây giờ em giữ anh rồi đó.

ly cà phê đã được mang ra. Thiện Hưng khuấy đá trong ly cho Hoàng Hân. Ly cà phê đặc sánh óng ả, Hoàng Hân hớp 1 ngụm.

Thiện Hưng hỏi 1 cách tinh nghịch:

- Ngọt thơm hả em?

Hoàng Hân lém lỉnh đáp lại:

- Đắng!

- Cà phê đắng chứ môi em không đắng đâu.

- Anh kỳ ghê!

- Kỳ sao hả?

Hoàng Hân lắc đầu:

- Thôi em không nói nữa đâu.

Thiện Hưng mỉm cười:

- Không nói thì anh nói.

- Anh nói đi!

- Nhớ lúc còn đi học ghê há Hân.

- Thời đi học đã qua bây giờ là thời đi làm.

Hoàng Hân muốn nhắc với Thiện Hưng ngày nào 2 người còn ngồi giảng đường học tập, bây giờ đã ra trường có việc làm ổn định. Tình yêu ngày nào 2 đứa bên nhau.

Vậy mà không nghe Thiện Hưng đề cập đến điều gì.

Anh vẫn còn là chàng lãng tử đi rong.

Sau hôm Thiện Hưng đến tìm, con tim Hoàng Hân rộn rã reo vui.

Tình yêu thời đại học của cô và Thiện Hưng đẹp biết bao yêu và hẹn hò, Hoàng Hân náo nức chờ đợi ngày ra trường.

Hôm ấy, chia tay Hoàng Hân ra về, Thiện Hưng hẹn tuần sau sẽ đến.

Chủ nhật. Ở nhà, Hoàng Hân bâng khuâng chờ đợi Thiện Hưng. Vậy mà anh lại không đến.

Tuần sau nữa anh cũng không đến. Cô buồn chông chênh.

Không có điạ chỉ cũng chẳng có số điện thoại của Thiện Hưng, Hoàng Hân có cảm giác cô quá hời hợt quên hỏi anh. Còn anh cũng qúa hời hợt không chịu đưa cho cô.

Bực dọc, Hoàng Hân đến nhà Quế Hà.

Vừa trông thấy cô, Quế Hà nói với vẻ trêu chọc:

- Dữ hôn, bữa nay mới thấy Hoàng Hân xuất hiện.

Hoàng Hân đối đáp lại ngay:

- Hãy để bình minh xuất hiện cho tươi sáng. Chứ mi cần chi Hoàng Hân hả?

Quế Hà cười khúc khích:

- Phải rồi, ta thì không cần. Bởi vì có người cần nên bắt cóc " Hoàng Hôn " đi suốt.

Hoàng Hân phát vào vai bạn:

- Ai bắt cóc ta hả con khỉ?

- Anh chàng Thiện Hưng chứ ai hả?

- Thiện Hưng à. Ta định hỏi mi đó!

- Hỏi gì hả? Lại đây.

Quế Hà kéo tay Hoàng Hân đến ngồi trên ghế xích đu:

- Hôm nọ Thiện Hưng có ghé mi không?

Hoàng Hân đáp khẽ:

- Hôm nọ thì có. Hổm nay thì không?

- Chắc anh ta bận việc gì đó.

Hoàng Hân lắc đầu:

- Bận việc công ty thôi chứ. Vả lại, còn có ngày nghỉ trong tuần.

Quế Hà chép miệng phê phán:

- Ta thấy anh chàng Thiện Hưng này hời hợt quá mi à?

Hoàng Hân hỏi 1 cách máy móc:

- Hời hợt à?

Quế Hà đong đưa ghế xích đu:

- Chứ còn gì nữa. Nhớ hồi đi học, mi với hắn như hình với bóng. Có vắng nhau 1 ngày nào đâu.

- Hồi đó khác bây giờ mi ơi!

Quế Hà noi 1 cách rành rọt:

- Hồi đó mới yêu. Còn bây giờ tình yêu đã chín muồi.

Hoàng Hân lắc đầu:

- Ta không biết đã chín muồi chưa nữa.

- Chuyện của mi mà chẳng biết à?

Quế Hà kêu lên rồi đưa ra lời nhận định:

- Ta nghĩ là anh Thiện Hưng yêu mi nhiều lắm. Hôm nọ vừa nghe ta nói mi vào thành phố làm việc anh ấy hỏi điạ chỉ của mi ngay.

- Anh ấy đã đến tìm ta rồi lại mất tăm luôn.

Quế Hà phì cười:

- Anh Hưng ở thành phố này chứ có mất đâu hả?

Hoàng Hân than vãn:

- Anh ấy hẹn tuần sau rồi lại không đến.

- Mi đến công ty tìm anh Hưng đi.

Hoàng Hân nằn nì Quế Hà:

- Mi đi với ta.

Quế Hà ngó Hoàng Hân.

- Ta không muốn làm người vô duyên đâu nha!

- Sao vô duyên hả?

- Đi theo mi tò mò mà không vô duyên à?

Hoàng Hân phì cười:

- Mi theo hộ tống ta.

- Đi gặp người yêu mà làm như đi đâu ghê gớm lắm vậy. Hộ tống.

Hoàng Hân lại hỏi:

- Hổng lẽ 1 mình ta đi tìm Thiện Hưng.

Quế Hà nói với vẻ triết lý:

- Yêu nhau thì phải tìm nhau.

Rồi cô còn hăm he bạn:

- Không tìm thì mất đó.

- Cho mất luôn!

- Thôi đi tìm chàng đi Hoàng Hôn!

Hoàng Hân bỗng nhớ ra:

- Nhưng hôm nay công ty nghỉ làm việc mà!

- Thì tìm nhà...

- Ngày mai hết giờ làm việc, ta sẽ đến công ty của anh Hưng.

Hoàng Hân trả lời Quế Hà rồi lại chép môi:

- Khi không đi tìm anh Hưng cũng thấy tức.

- Tức gì hả?

Hoàng Hân đáp tỉnh bơ:

- Anh ấy thấy tao đi tìm sẽ tưởng mình có giá lắm.

Quế Hà mỉm cười 1 cách vô tư:

- Yêu nhau ai mà nghĩ như vậy. Thấy mi đi tìm anh Hưng còn mừng nữa là...

- Phải anh Hưng nghĩ như mi thì hay quá!

Quế Hà gật đầu động viên Hoàng Hân:

- Mi cứ gặp anh Hưng rồi xem anh ấy nghĩ gì?

Buổi chiều hôm sau, tan sở làm Hoàng Hân vội đến công ty Phát Nguyên chờ ở cổng 1 lúc, thoáng thấy Thiện Hưng chạy xe ra, cô mừng rỡ và kêu lên 1 cách rối rít:

- Anh Hưng!

Thiện Hưng hơi khựng lại khi trông thấy Hoàng Hân. Anh hỏi với vẻ ngập ngừng:

- Em đi đâu đây?

Hoàng Hân nói nhanh:

- Tìm anh chứ đi đâu.

Rồi cô nói 1 cách vui vẻ:

- Kiểm tra xem có đúng anh làm ở công ty Phát Nguyên không?

Thiện Hưng nhăn mặt:

- Chứ làm ở đâu hả?

Hoàng Hân mỉm cười hồn nhiên:

- Mắt thấy thì em tin rồi.

Thiên Hưng có vẻ không hài lòng:

- Em thật là chộn rộn.

Hoàng Hân bắt bẻ:

- Gặp em anh không vui sao mà nói em chộn rộn?

Thiện Hưng cụp mắt xuống:

- Anh đang bận!

Hoàng Hân hỏi 1 cách ngạc nhiên:

- Tan sở mà bận gì hả anh?

- Anh có việc.

Mặt Hoàng Hân bí xị:

- Bây giờ sao hả anh?

- Sao là sao?

- Mình đi ăn đi nha! Em đói bụng quá rồi.

Hoàng Hân vòi vĩnh Thiện Hưng nói 1 cách miễn cưỡng:

- Cũng được!

Hoàng Hân tươi ngay nét mặt mà không biết đến thái độ khó hiểu của Thiện Hưng.

Anh cũng không nói cô gởi xe để chở mà cả 2, xe ai nấy chạy.

người đến 1 quán ăn trên đường. Thiện Hưng tranh thủ gọi thức ăn như là anh đang bận lắm còn Hoàng Hân thì rất nhẩn nha. Cô đưa mắt nhìn anh nói khẽ:

- Sao 2 tuần nay anh mất tăm vậy?

Thiện Hưng đáp cho qua:

- Anh bận công việc túi bụi.

Hoàng Hân trách nhẹ:

- Bận gì không đến em được hả. Làm người ta chờ hoài...

Thiện Hưng xua tay:

- Bây giờ gặp anh rồi còn trách chi nữa.

- Trách anh sai hẹn.

Thiện Hưng nói với vẻ triết lý:

- Trong cuộc đời đôi lúc người ta phải sai hẹn chứ em.

Hoàng Hân phàn nàn:

- Sai hẹn có tốt đâu.

- Nhưng cứ y hẹn thì có gì thú vị hả?

- Thú vị gì chứ?

Đã sai hẹn mà còn ngụy biện. Hoàng Hân không sao hiểu nổi Thiện Hưng. Cô lơ đãng nhìn ra ngoài.

Thức ăn được dọn lên. Thiện Hưng thúc giục Hoàng Hân.

- Em kêu đói bụng lắm phải không? Thôi ăn đi rồi về!

Cách nói của Thiện Hưng chứng tỏ anh không muốn nói chuyện nữa. Hoàng Hân nhìn anh phụng phịu:

- Mới gặp mà anh cứ hối thúc em về. Sao kỳ vậy?

Thiện Hưng cười giả lả:

- Kỳ gì đâu em. Tại anh đã làm việc nên phải có tác phong công nghiệp đó chứ.

Hoàng Hân bật cười:

- Còn thời đi học thì tác phong lề mề hả?

- Thời đó chỉ muốn bỏ học đi chơi!

- Anh mà lo đi chơi thì ngày nay chẳng được đi làm đâu.

Thiện Hưng gật nhẹ:

- Bởi vậy đi làm nên cũng muốn tranh thủ đi chơi.

Hoàng Hân rủ:

- Ăn xong mình đi chơi nghe anh. Em sẽ ăn nhanh đây!

Thiện Hưng từ chối:

- Không đi được, anh phải về nhà giải quyết 1 số việc.

Hoàng Hân lắc đầu:

- Em về nhà với anh nghen!

Thiện Hưng lắc đầu:

- Anh có việc, em về nhà làm sao được hả?

- Em xem anh làm có được không? Việc gì vậy?

- Không được đâu! Em thật bướng nói gì cũng không nghe!

Hoàng Hân phụng phịu trách móc Thiện Hưng:

- Anh thật đáng ghét. Đi chơi cũng không chịu, em về nhà cũng không cho.

Thiện Hưng cười hứa hẹn:

- Để hôm khác đi em.

Hoàng Hân nhìn anh nghi ngờ:

- Hứa rồi anh sai hẹn nữa hả?

- Không có đâu!

Hoàng Hân uể oải ăn cơm. Có cảm giác như Thiện Hưng không còn nồng nàn với cô như thuở nào.

Thái độ của anh làm cho cô vừa giận dỗi vừa bồn chồn.

Thiện Hưng tỉnh bơ hoàn toàn như không thấy sự bực dọc, tưng tức trong lòng Hoàng Hân.

Buổi tối.Thiện Hưng hẹn với Lệ Loan. Con gái ông giám đốc công ty Phát Nguyên anh đang làm việc. Lệ Loan xinh đẹp, ăn diện. Con nhà giàu đang là tầm ngắm của Thiện Hưng.

Anh săn đón và chiều chuộng cô hết mực. Hẹn đến nhà rước Lệ Loan nên anh tranh thủ đi sớm để không làm phật lòng người đẹp. Thiện Hưng phải chờ khá lâu, Lệ Loan mới xuất hiện. Cô trang điểm lộng lẫy như đi dạ hội vậy.

Gương mặt hoàn hảo, mắt kẻ chì đậm 2 hàng mi chải cong vút, đôi môi tô son đỏ mọng, đôi má ửng hồng. Lệ Loan mặt chiếc áo dây lửng, cổ trễ dài lồ lộ vùng ngực trắng hồng, váy ngắn, ngoài khoác hờ chiếc áo vét đỏ.

Thiện Hưng ngơ ngẩn nhìn và xuýt xoa:

- Ồ! Em đẹp quá!

Lệ Loan đến bên anh nũng nịu:

- Anh chờ em có lâu không hả?

Thiện Hưng ôm ngang lưng cô:

- Chờ em bao lâu anh cũng vẫn chờ.

Lệ Loan cười 1 cách tình tứ:

- Nịnh quá hà!

Thiện Hưng nheo nheo mắt:

- Miễn em cho anh nịnh là anh nịnh hà.

Lệ Loan vờ ngúng nguẩy:

- Xí! Ai cho hả?

Thiện Hưng cười vẻ đắc ý:

- Không cho anh cũng nịnh rồi!

- Mình đi anh!

Thiện Hưng chở Lệ Loan, chiếc xe lướt nhẹ trên đường. Ánh đèn sáng choang. Phố xá về đêm vẫn tấp nập.

Lệ Loan vòng tay ôm lưng Thiện Hưng nói như phán lệnh:

- Đến phòng trà nghe ca nhạc đi anh!

Thiện Hưng nghiêng đầu pha trò:

- Xin tuân lệnh mỹ nhân... ngư.

Lệ Loan đập vai anh nũng nịu:

- Mỹ nhân thì được, có " ngư " em không chịu đâu!

- Sao không chịu hả nàng tiên cá!

Lệ Loan dụi đầu vào tay Thiện Hưng:

- Ai thèm làm nàng tiên cá dưới đáy biển chứ!

Thiện Hưng nói 1 cách vui vẻ:

- Vậy làm nàng tiên cá trên bờ với anh nghe!

Lệ Loan ngoẹo đầu cười:

- Đừng có ham!

- Được ở bên em là anh ham hà!

Bỗng Lệ Loan vỗ vai Thiện Hưng phán lệnh tiếp:

- Khoan đến phòng trà, chạy lòng vòng hứng gió 1 chút đi anh.

- Sẵn sàng chiều ý em!

Thiện Hưng cho xe chạy chầm chậm. Thích thú vì được chở ái nữ của giám đốc công ty.

Lệ Loan tựa vào vai anh đưa mắt ngắm nhìn đường phố về đêm.

Xe chạy lòng vòng qua công viên, Thiện Hưng ngẫu hứng ghé vào không đợi Lệ Loan phán lệnh. Tự nhiên thấy Thiện Hưng dừng xe lại, Lệ Loan hỏi với vẻ ngạc nhiên:

- Sao dừng lại đây hả anh?

- Em thích hóng gió cho thoải mái, vào đây có cây xanh, có gió thổi, tha hồ mát mẻ.

Lệ Loan nhăn mặt:

- Cái anh này kỳ ghê, em có đòi mát mẻ đâu?

Thiện Hưng 1 cách ranh mãnh:

- Em đòi hứng gió tức là đòi mát mẻ chứ còn gì nữa?

- Cứ cho là anh suy luận đúng đi!

- Đúng thì sao hả?

Lệ Loan khẽ đùa:

- Thì đi tìm gió.

người vào trong. Công viên giăng mắc ánh đèn sáng choang. Hàng cây lấp lánh. Rải rác những cặp tình nhân ngồi tâm sự trên ghế đá.

Thiện Hưng và Lệ Loan thong thả bước đi trên thảm cỏ mượt mà dịu êm.

Lát sau, Thiện Hưng kéo Lệ Loan đến ngồi trên ghế đá công viên.

Thiện Hưng choàng tay qua vai Lệ Loan:

- Ở đây yên tĩnh ghê há Loan.

Lệ Loan ngả đầu vào vai anh nũng nịu:

- Em thích đến nhà hàng, vũ trường. Ở đó sôi động hơn.

Thiện Hưng nhìn cô 1 cách đắm đuối:

- Anh sẽ đưa em đến đó, còn bây giờ ghé đây để anh nói chuyện này.

Lệ Loan mỉm cười 1 cách ngây thơ:

- Nói gì hả anh?

- Anh yêu em!

Để minh chứng cho lời tỏ tình, Thiện Hưng cuống quýt tìm môi Lệ Loan. Nụ hôn ngọt lịm kéo dài trong mê đắm.

Lệ Loan chếch choáng trong cảm giác của 1 người vừa uống ly rượu nồng.

Thiện Hưng ghì chặt Lệ Loan thì thầm:

- Em đẹp nhất hôm nay đó Loan!

Lệ Loan ngửa mặt nhìn anh:

- Vậy à! Nhưng có ai thấy em đâu?

- Một mình anh nhìn thấy đủ rồi.

Đôi môi đỏ mọng trề dài ra:

- Chỉ có 1 mình anh hà? Em hổng chịu đâu.

Thiện Hưng lại phủ trên đôi môi đỏ mọng nụ hôn nồng nàn.

Lát sau, anh nói với vẻ hào hứng:

- anh sẽ đưa em đi khắp nơi để cho cả thế giới này thấy em là người đẹp nhất.

Lệ Loan cười rúc rích:

- Xạo quá đi ông tướng ơi!

- Thật đó! Em đẹp nhất với anh và với mọi người.

Thiện Hưng tươi cười nói tiếp:

- Lần đầu gặp em là anh đã xao động rồi. Em như có 1 sức hút mãnh liệt đối với anh.

Thích thú trước những lời tán tụng của Thiện Hưng, Lệ Loan cảm thấy 1 niềm kiêu hãnh dâng cao.

Cô giả vờ hỏi:

- Anh có xạo không hả?

Thiện Hưng cụng đầu Lệ Loan:

- Không dám xạo với mỹ nhân.... ngư đâu.

Lệ Loan nhăn mặt:

- Đã nói em không chịu làm người cá mà!

Thiện Hưng nhìn Lệ Loan 1 cách say đắm:

- Vậy em là hoàng hậu của anh nha!

Lệ Loan cười hỏi:

- Anh là vua hả?

- Ừ! Anh là vua, hoàng đế, quân vương.

- Gì dữ vậy anh? Vua thôi cũng đủ chết người ta rồi.

- Sao chết hả

- Vua nhiều bồ lắm.

Thiện Hưng giơ tay lên:

- Xin thề! Vua này chỉ có 1 mình em thôi!

Môi Lệ Loan vừa mở ra thì vành môi ấm nóng của Thiện Hưng khép lại, nụ hôn buốt tê đầu lưỡi, khắp người Lệ Loan như có dòng điện chạy khiến cô nóng ran.

Thiện Hưng ôm cô thật lâu khiến cô muốn nghẹt thở. Cô khẽ đẩy anh ra:

- Buông em ra, em ngộp...

- Cho em chết luôn!

- Em chết là anh ở tù đó!

Thiện Hưng ghì Lệ Loan thật mạnh trước khi buông cô ra.

- Anh không dại để em chết đâu. Anh chịu cô đơn sao thấu.

Lệ Loan tươi cười nhìn anh:

- Nói nghe hay ghê!

- Nói hay để em yêu anh chứ.

Lệ Loan hất mái tóc:

- Ai nói yêu anh hả?

- Em chứ ai.

- Em à? Em nói hồi nào đâu?

- Vậy bây giờ em nói nha? Em cũng đồng ý mà!

Lệ Loan vờ lắc đầu:

- Em không nói anh đừng có tự hào nha!

Thiện Hưng bẹo má Lệ Loan nói 1 cách thích thú:

- Con gái nói không là có.

- Không phải vậy đâu.

- Thôi anh năn nỉ em đó.

Lệ Loan vênh mặt lên:

- Năn nỉ thì em sẽ " chiếu cố "

Thiện Hưng nói nhỏ:

- Chỉ chiếu cố 1 mình anh thôi nha!

Lệ Loan cười 1 cách thích thú:

- Chiếu cố anh làm tài xế cho em.

Thiện Hưng gật đầu reo lên:

- Làm tài xế luôn được đi bên em, ở bên em như bây giờ nè.

Lệ Loan vỗ nhẹ vào vai anh:

- Thôi đi ông tướng tiếp tục đi nè!

- Thì đi, nhưng trước khi đi hãy nghe anh nói...

- Gì hả?

Lệ Loan nghiêng đầu chờ đợi. Nhanh như cắt Thiện Hưng đặt nu hôn cháy bỏng lên môi Lệ Loan.

- Cái anh này tham quá đi!

Thiện Hưng cười 1 cách tinh qúai:

- Ở bên em anh tham lúc nào không hay.

Dường như Thiện Hưng không muốn rời Lệ Loan. Mùi nước hoa khắp người cô tỏa ra khiến anh xôn xao ngây ngất.

Lệ Loan vào làm trong công ty Phát Nguyên. Phụ sổ sách với ông Phát chứ không có việc gì cụ thể. Thật ra, cô làm việc để được gần gũi với Thiện Hưng.

Lúc nào cô cũng kiếm cớ đến phòng của Thiện Hưng. Buổi trưa cô đi ăn với Thiện Hưng. Buổi chiều tan sở 2 người về rồi đi chơi với nhau.

Thiện Hưng yêu Lệ Loan 1 cách công khai. Cả công ty đều biết. Ông Phát Nguyên cũng không nói gì. 2 người ngày càng say đắm, cuốn chặt vào nhau. Những buổi tối lúc nào Thiện Hưng và Lệ Loan cặp kè có nhau ở vũ trường, quán bar, phòng trà...

Ngày nghỉ thì đôi uyên ương rong ruổi đi chơi xa. Thiện Hưng là 1 tên tài xế tình tứ dáng yêu của Lệ Loan và anh hoàn toàn quên mất Hoàng Hân.

Hoàng Hân không hiểu sao Thiện Hưng phai nhạt với mình. Cảm giác buồn trống vắng không chịu được trong căn phòng trọ 1 mình sao mỗi ngày đi làm trở về.

Hoàng Hân đâu hay rằng Thiện Hưng đã bỏ cô và đang đi chơi với Lệ Loan.

Khi cô đến công ty tìm Thiện Hưng mới phát hiện anh đã yêu Lệ Loan.

Vừa tan việc ra khỏi công ty, cô trông thấy Thiện Hưng chở 1 cô gái xinh đẹp. Cô ta ngồi sau ôm cứng Thiện Hưng.

Hoàng Hân chỉ biết nhìn theo. Không kịp gọi anh, không biết phản ứng thế nào đây.

Thiện Hưng đi với 1 cô gái khác, không nhớ gì đến Hoàng Hân cả sao? Tình yêu thuở nào đã vỗ cánh bay rồi sao?

Không tin Thiện Hưng thay lòng dổi dạ, hôm sau Hoàng Hân đến công ty tìm Thiện Hưng.

Vừa thấy cô, Thiện Hưng vội phớt lờ như không hề quen biết. Gọi điện cho anh mấy lần, anh trả lời hờ hững nhát gừng. Buổi chiều nay trở về nhà, Hoàng Hân ấm ức mãi vì thái độ dửng dưng của Thiện Hưng. Cô gọi điện cho anh:

- Alô! Anh Hưng hả? Em là Hoàng Hân đây!

Giọng anh nặng nề chỉ nói vỏn vẹn 1 câu:

- Đừng gọi cho anh nữa! Chúng mình đã chấm dứt rồi. Và anh cúp máy.

Hoàng Hân giận run, tức không thể tả. Cô chỉ còn biết trút nỗi buồn với Quế Hà.

người ngồi trong qúan cà phê, Quế Hà thắc mắc hỏi:

- Có việc gì mà mới sáng sớm mi đã lôi ta ra quán cà phê Giọt Đắng vậy hả?

Hoàng Hân trầm tư:

- Lúc còn đi học, Thiện Hưng vẫn thường đưa ta đến quán cà phê Giọt Đắng này.

Quế Hà nhìn Hoàng Hân trêu chọc:

- Tự nhiên nhớ anh ta rồi kéo ta ra quán Giọt Đắng thế mạng hả?

Hoàng Hân nhăn mặt 1 cách thảm não:

- Ta đang tức muốn chết nên mới kể cho mi nghe đây này.

- Chuyện gì vậy?

Hoàng Hân ấm ức:

- Thiện Hưng có người khác. Anh ấy tuyên bố chấm dứt với ta.

Quế Hà tròn miệng kêu lên:

- Vậy à! Không thể tin như thế được.

Hoàng Hân nao lòng:

- Ta không tin nhưng chính mắt ta thấy anh ấy chở cô ta.

- Mi hãy gặp Thiện Hưng hỏi cho ra lẽ.

- Con hỏi gì nữa? Nghe nói cô ta là con gái của ông giám đốc.

Quế Hà tặc lưỡi phê phán:

- Lão Thiện Hưng này kỳ thật! Kết con gái ông giám đốc, có mới nới cũ à?

- Anh ấy nói chấm dứt với ta thật là đơn giản.

- Đồ phản bội!

Quế Hà tức khí kêu lên rồi kéo tay Hoàng Hân:

- Ta với mi đến gặp Thiện Hưng cho rõ mọi chuyện.

Còn hỏi gì nữa, Thiện Hưng đã làm cho Hoàng Hân hụt hẫng chơi vơi. Hoàng Hân nói 1 cách cay đắng:

- Hỏi chi? Anh ấy nghĩ là ta quỵ luỵ tình cảm.

Quế Hà sốt ruột hỏi lại:

- Hổng lẽ mi chịu chấm dứt?

Hoàng Hân có chịu đâu, nhưng biết phải làm gì đây?

- Anh Thiện Hưng đã thay đổi rồi.

Quế Hà lại hỏi:

- Hổng lẽ gặp con gái ông giám đốc công ty rồi Thiện Hưng lại thay lòng đổi dạ hay sao?

- Ta đâu có biết được lòng dạ con người hả mi?

Quế Hà chép môi:

- Ta không thể nào tin được. Anh Hưng yêu mi nhiều lắm kia mà?

Hoàng Hân nhỏ giọng:

- Có lẽ chỉ là trước kia thôi.

- Bây giờ có người con gái khác là hết yêu hả? Giả dối thì ai mà chịu được.

Hoàng Hân lặng thinh. Buồn giận Thiên Hưng không thể tả. Tại sao anh lại đối xử với cô như thế chứ?

Hoàng Hân vẫn còn dành cho anh 1 tình yêu nồng nàn nguyên vẹn còn anh thì thay lòng đổI dạ. Gặp con gái ông giám đốc thì chuyển hướng ngay. Anh dễ dàng cắt dứt với Hoàng Hân để yêu cô ta. Người ta có thể thay lòng đổi dạ và dễ dàng vứt bỏ tình yêu như vậy à?

Hoàng Hân cảm thấy tự ái ngút trời khi bị Thiện Hưng phụ bạc. Anh đã chạy theo con gái ông giám đốc mà bỏ rơi cô. Thở dài thườn thượt, Hoàng Hân nói với Quế Hà:

- Ta buồn nản qúa mi à!

Quế Hà đặt tay lên vai Hoàng Hân an ủi bạn:

- Không buồn nản gì cả. Mi hãy tươi tỉnh lên đi! Anh ta muốn chấm dứt thì mi hãy chấm dứt luôn. Đừng nghĩ đến chi cho buồn khổ.

Hoàng Hân chép môi:

- Biết vậy nhưng...

Quế Hà nói với vẻ nghiêm nghị:

- Không nhưng nhị gì hết. Anh ta là kẻ tệ bạc phản bội không đáng cho mi nghĩ đến nữa đâu. Hãy quên đi.

Liệu Hoàng Hân có quên được Thiện Hưng không? Tình yêu đầu đời sâu sắc trong lòng cô. Thấy Hoàng Hân ngồi trầm tư, Quế Hà nói tiếp 1 cách ân cần:

- Lúc nãy ta biểu vui vẻ hỏi anh Hưng cho rõ, bây giờ thì không cần nữa. Hỏi chi cho thêm tức.

Hoàng Hân buộc miệng:

- Ta lại muốn biết tại sao anh Hưng lại cắt bỏ tình yêu bao năm qua với ta 1 cách dễ dang như vậy.

Quế Hà nhìn Hoàng Hân:

- Có gì mà mi không hiểu. Anh Hưng đã quen với con gái ông giám đốc rồi sẵn sàng cắt đứt với mi.

Hoàng Hân vẫn không chịu:

- Yêu rồi lại cắt đứt à? Sao kỳ qúa vậy?

- Vì người ta yêu người khác có tình yêu mới rồi rũ bỏ tình yêu cũ.

Hoàng Hân bực dọc:

- Thật là tồi tệ!

Quế Hà buông lời nhận định:

- Chấm dứt còn hơn anh ta bắt cá nhiều tay càng làm cho mi khổ hơn.

Quế Hà nói cũng có lý nhưng Hoàng Hân không thể chịu được việc mình bị bỏ rơi.

Cô làm việc trong tâm trạng uể oải chán chường.

Mỗi chiều tan sở, Hoàng Hân lang thang đến công ty Phát Nguyên. Đứng nép ở cổng nhìn thấy Thiện Hưng và Lệ Loan tình tứ bên nhau mà nhói lòng đau. Tình yêu của Lệ Loan và Thiện Hưng ngày càng sâu đậm. Tim Hoàng Hân như vỡ vụn, đau khổ 1 cách sâu sắc.

Buồn chông chênh, hụt hẫng vì tình yêu bị vuột mất.

Cay đắng vì bị phụ tình, cô vẫn còn yêu Thiện Hưng. Sao anh đối xử với cô như vậy? Vì cô ta là con gái ông gíam đốc à? Hoàng Hân cũng là con gái ông giám đốc vậy?

Đau vì thua con gái ông giám đốc, đau vì bị mất tình yêu, Hoàng Hân suy sụp hoàn toàn.

Suốt ngày thờ thẫn, Hoàng Hân làm việc như 1 cái máy. Cuối cùng cô không còn tinh thần làm việc. Nghĩ đến Thiện Hưng và Lệ Loan bên nhau, tim cô se thắt. Hoàng Hân làm việc có nhiều sai sót. Giám đốc công ty Vĩnh Thịnh cho cô nghỉ việc. Đau đớn 1 cách sâu sắc, Hoàng Hân tưởng, chừng mình đang rơi xuống đáy vực sâu. Thất bại hoàn toàn. Cô hận Thiện Hưng không thể tả.

Sau hôm bị đuổi việc, Hoàng Hân chờ Thiện Hưng ở cổng công ty vào sáng sớm lúc anh đi làm.

- Em có việc muốn nói với anh. Chúng ta ra ngoài quán kia đi Hưng!

Trông thấy cô Thiện Hưng muốn nén tránh mà không kịp. Anh nhăn mặt nói 1 cách dứt khoát:

- Tới giờ làm việc rồi, anh không đi được.

- Đi với em 1 chút thôi mà. Sao anh cứ né tránh em hoài vậy?

Thiện Hưng quay chỗ khác nói nhanh:

- Chúng mình không còn gì để nói nữa chuyện cũ qua rồi.

- Em vẫn nhớ Hưng à!

- Hãy quên hết đi! Chúng mình đã chấm dứt rồi.

Hoàng Hân nói 1 cách khổ sở:

- Anh dễ dàng quên được sao Hưng? Tại sao anh lại thay đổi hả?

- Chuyện của chúng mình không có gì, em hãy quay về đi!

Hoàng Hân nằn nỉ:

- Hãy nghe em nói đi Hưng!

Thiện Hưng nói 1 cách mạnh mẽ:

- Chuyện của chúng mình đã hết rồi, đơn giản là tôi có người yêu. Từ nay cô đừng làm phiền tôi nữa.

Nói xong, anh quay phắt vào công ty bỏ lại Hoàng Hân đứng chết lặng trong nỗi bẽ bàng đau buốt.

Trở về Vũng Tàu, Hoàng Hân mang theo nỗi buồn chông chênh nhưng cô không thể mang khuôn mặt của 1 kẻ thất tình. Hoàng Hân nói với cha rằng cô sẽ về làm cho công ty Hải Dương. Buổi tối cả nhà quây quần bên mâm cơm, ông Kiến Hải cười hà hà:

- Cuối cùng rồi con gái đi rồi cũng trở về!

Hoàng Hân nói nhỏ:

- Con nói là con đi thử sức mà ba!

Ông Kiến Hải hỏi 1 cách hóm hỉnh:

- Thử sức xong rồi thấy thế nào hả con?

Hoàng Hân tinh nghịch đáp:

- Thấy công ty nhà là ngon nhất!

Ông Kiến Hải pha trò:

- Ngon hả con! Nhưng bây giờ đủ nhân viên rồi ba không nhận nữa.

Bà Hoàng Điệp lên tiếng:

- Cái ông này! Con nó về thì mừng rồi. Hãy sắp xếp cho nó 1 công việc, còn cà rỡn nữa.

Ông Kiến Hải hỏi nhỏ:

- Con muốn làm công việc gì?

- Cho con làm kỹ thuật nghe ba.

Bà Hoàng Điệp chép môi:

- Con gái mà ở bộ phận kỹ thuật đóng tàu sao con?

Ông Kiến Hải gật gù:

- Bộ phận nào cũng được. Thời bây giờ con trai con gái làm như nhau.

Hoàng Hân nhìn bà Hoàng Điệp cười:

- Mẹ biểu con học hành để rồi phụ ba thì con chỉ học có mỗi kỹ thuật đóng tàu thôi.

Bà Hoàng Điệp nhắc nhở:

- Thôi làm gì cũng được. Hãy lo phụ ba cho tốt.

Ông Kiến Hải lắc đầu:

- Hổng biết phụ tới chừng nào đây nữa.

Bà Hoàng Điệp nói vui:

- Chắc tới khi lấy chồng.

Hoàng Hân hỏi lại:

- Ba mẹ không cho con phụ suốt đời sao hả?

- Con nhắm có phụ được suốt đời không?

Hoàng Hân nhanh nhảu trả lời cha:

- Được chớ ba?

Bà Hoàng Điệp cười hỏi:

- Không lấy chồng hả con?

Hoàng Hân tuyên bố 1 cách chắc nịch:

- Con sẽ ở giá suốt đời luôn!

Ông Kiến Hải vờ kêu lên:

- Báo hại mấy thằng đàn ông... ủa, có 1 thằng đàn ông ở gía đó con.

- Có liên quan tới con đâu hả ba?

- Có chứ con

- Con chẳng thấy liên quan gì cả. Gã đàn ông nào muốn ở giá thì cứ ở.

Ông Kiến Hải cười lý giải:

- Liên quan vì ông tơ bà nguyệt đã se mà con ở giá thì có 1 người đàn ông ở giá.

Hoàng Hân nói 1 cách liến thoáng:

- Vậy để cho không có gã đàn ông đó ở giá nên con phải lấy chồng hả ba?

Bà Hoàng Điệp nhắc nhở:

- 2 cha con ông lo ăn cơm đi. Bộ hết chuyện gì sao mà đùa kỳ vậy.

Nhờ đùa giỡn với cha mà Hoàng Hân thấy nguôi ngoai tâm sự não nề. Sáng hôm sau, Hoàng Hân đến công ty Hải Dương, ông Kiến Hải nói 1 cách vui vẻ:

- Ba định cho con làm việc hành chánh giấy tờ nhưng không thể theo nguyện vọng của con thì ba đưa con về phòng kỹ thuật.

Thật ra, ông Kiến Hải đã sắp xếp rồi. Ông xếp Hoàng Hân làm ở phòng kỹ thuật là có lý do. Ông biết con gái có chuyên môn biết thiết kế cách đóng tàu. Ở đó lại có 1 kỹ sư trẻ đầy tài năng mà Hoàng Hân sẽ làm chung.

Nhìn khắp phòng làm việc của cha rồi Hoàng Hân hỏi 1 cách liến thoáng:

- Ba có ưu tiên con gái giám đốc điều gì không hả ba?

Ông Kiến Hải vui vẻ:

- Ưu tiên à? Con gái ông giám đốc cũng như mọi người thôi.

- Vậy mà con tưởng ba ưu tiên con chứ.

Ông Kiến Hải nghiêm giọng:

- Ba mà ưu tiên thì con bị thui chột tài năng đấy.

Hoàng Hân tròn mắt:

- Gì dữ vậy ba?

- Chứ sao? Ưu tiên để con ỷ lại con ông giám đốc thì làm việc có giỏi giang gì đâu.

Hoàng Hân đáp mạnh mẽ:

- Con sẽ làm việc giỏi giang cho ba thấy.

Ông Kiến Hải bật cười:

- Cho mọi người thấy mới hay chứ ba thì nhằm nhò gì.

- Vậy con sẽ làm dở ẹt để người ta nói con ông giám đốc cho ba biết.

Ông Kiến Hải lắc đầu:

- Tốt nhất la ba không nhìn con mà chỉ xem con là 1 nhân viên bình thường.

Hoàng Hân hỏi với vẻ nghịch ngợm:

- Vậy con không được nhận là con gái ông giám đốc hả ba?

- Ừ, con đừng nên khoe.

- Ba thật là kỳ?

Ông Kiến Hải nhắc con gái:

- Thôi đi với ba đến phòng kỹ thuật nhanh lên nè.

- Ba có phân công con làm sếp không ba?

Ông Kiến Hải nhướng mắt:

- Con mà làm sếp ai, lo làm tốt công việc được giao kia kìa!

Hoàng Hân bước theo cha đến phòng kỹ thuật:

- Ba sẽ giới thiệu con với anh kỹ sư trưởng phòng kỹ thuật sẽ làm sếp chứ không phải con.

cha con vào phòng kỹ thuật. Ông Kiến Hải nói nhanh theo thói quen của người lãnh đạo:

- Đây là kỹ su Mạnh Triều trưởng phòng kỹ thuật.

Vừa nói với Hoàng Hân, ông vừa nói vơ"i Mạnh Triều:

- Tôi giao Hoàng Hân nhân viên kỹ thuật cho cậu. Cậu hãy sắp sếp công việc cho Hoàng Hân.

Hoàng Hân tròn mắt há miệng nhìn Mạnh Triều. Cô có cảm giác gương mặt của anh quen quen. Mạnh Triều cũng ngó sững Hoàng Hân từ đầu đến chân. Không định hỏi nhưng miệng anh vẫn thốt lên:

- Là cô đó hả?

- Trời đất ơi...

Giọng nói vừa cất lên thì Hoàng Hân chợt nhớ ra ngay. Quên sao được kẻ đã chộp đầu cô ở ngoài biển. Hôm ấy trời nhá nhem tối, Hoàng Hân không thể nhớ rõ mặt kẻ đối diện nhưng giọng nói thì không thể quên vì cô và hắn đã gây nhau kịch liệt Kẻ đã xớn xơ xớn xác ngỡ cô chết đuối rồi chộp cô đưa vào bờ trong khi cô đang giỡn sóng.

Cãi nhau rồi đường ai nấy đi. Tên tuổi còn không thèm biết. Vậy mà bây giờ gặp nhau. Thật oái ăm. Ông trời thật khéo trêu ngươi. Hoàng Hân đâu có muốn gặp hắn. Sao lại để cho Hoàng Hân làm việc chung với hắn. Không phải là ông trời mà là ba cô sắp đặt. Ôi! Hắn là sếp Hoàng Hân à? Nghỉ đến điều này thì cô hết chịu nổi. Còn Mạnh Triều có lẽ thích thú lắm hay sao mà mỉm cười 1 cách vui vẻ:

- Không ngờ lại trùng phùng ở đây. Trái đất này cũng tròn quá ha!

Ông Kiến Hải cười cười:

- Cậu biết Hoàng Hân rồi hả

- Dạ không... ba!

Hoàng Hân lại là người trả lời. Ông Kiến Hải vỗ vai Mạnh Triều 1 cách thân mật.

- Thôi, 2 cô cậu làm quen với nhau đi rồi bắt đầu làm việc. Có gì cậu hãy chỉ dạy thêm cho Hoàng Hân.

" Chỉ dạy thêm ". Nghe cha nói mà Hoàng Hân tức không thể tả. Bộ hắn giỏi hơn Hoàng Hân à? Hay được làm sếp. Hoàng Hân nhìn cha 1 cái. Ông Kiến Hải nháy mắt với cô.

- Hoàng Hân hãy nghe lời sếp nghen!

Nói xong, ông nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng như đã làm xong nhiệm vụ. Hoàng Hân nhìn theo ấm ức. Tự nhiên cô xin làm ở phòng kỹ thuật chi cho gặp hắn. Biết trách ai đây?

Trong khi đó Mạnh Triều nhìn cô nói 1 cách thích thú:

- Vậy là làm chung với nhau hả? Thật là bất ngờ!

Hoàng Hân cố tạo vẻ mặt lạnh lùng và nói 1 cách dửng dưng:

- Làm chung thì không có gì đáng nói. Nhưng anh đừng ỷ là sếp mà lên mặt ngạo mạn với tôi.

Mạnh Triều nheo mắt:

- Bô cô thường có thái độ như vậy với người khác hay sao mà lo xa, dặn trước như vậy?

Cách hỏi của Mạnh Triều làm Hoàng Hân khó chịu. Cô phồng mặt lên nói với vẻ hậm hực.

- Tôi biết là anh sẽ như vậy nên dặn trước.

Mạnh Triều nói như trêu chọc:

- Cô dặn trước cũng không được.

- Sao vậy?

- Tôi là sếp chỉ huy thì tôi có quyền lên mặt.

Nhìn Mạnh Triều bằng ánh mắt sắc bén, Hoàng Hân nói 1 cách cao ngạo:

- Khi biết tôi là ai chắc chắn anh sẽ không lên mặt đâu.

Mạnh Triều cười cợt:

- Vậy à! Cô là ai vậy?

- Hoàng Hân thiên kim tiểu thư của...

Mạnh Triều chặn lời Hoàng Hân nói 1 cách nhạo báng:

- Thiên kim tiểu thư là của ba mẹ cô còn ở đây cô là nhân viên kỹ thuật.

Nhìn thẳng Mạnh Triều, Hoàng Hân nói 1 cách kênh kiệu:

- Vậy anh hãy giao việc cho tôi đi!

- Siêng dữ vậy hả?

- Tôi không thích ngồi không.

Mạnh Triều nói như phân công Hoàng Hân:

- Hôm nay chưa làm việc. Cô hãy tham quan công ty đóng tàu để làm quen.

Hoàng Hân nói thật nhanh:

- Tôi còn lạ gì công ty Hải Dương mà phải làm quen.

- Vậy cô biết rồi hả Càng tốt!

Mạnh Triều kêu lên rồi nói tiếp với giọng kẻ cả

- Làm việc trong công ty thì phải biết về công ty của mình.

Hoàng Hân đáp 1 cách nhẩn nha:

- Làm hay không thì tôi vẫn biết rất rõ về công ty Hải Dương.

- Vậy hả!

- Anh có biết tại sao không?

- Sao hả?

Hoàng Hân đáp tỉnh bơ:

- Vì công ty Hải Dương là của ba tôi đó.

Mạnh Triều đưa mắt nhìn Hoàng Hân từ đầu đến gót chân hỏi 1 cách giễu cợt:

- Cô cho rằng cô là con gái ông giám đốc hả?

- Chứ còn gì nữa!

- Cô có bị hoang tưởng không vậy?

Hoàng Hân nhìn Mạnh Triều với vẻ khinh khỉnh:

- Anh nhìn thấy tôi có giống người bị hoang tưởng không hả?

Mạnh Triều nín thinh, anh biết Hoàng Hân đang đùa với mình cô gái ngang như cua biển, anh chỉ mới gặp có 1 lần mà đã ấn tượng rồi. Ai xui cô vào công ty Hải Dương làm việc, lại làm chung phòng kỹ thuật với Mạnh Triều. Có lẽ Hoàng Hân tức tối Mạnh Triều khi anh là sếp của cô. Cho hết cao ngạo con gái gì mà bướng bỉnh hồ đồ, chỉ biết nghĩ xấu cho người khác. Tức Mạnh Triều là sếp nên cô nhận mình là con gái ông giám đốc đây mà.

- Ai bảo cô nhận là con gái ông giám đốc nên tôi thấy cô có dấu hiệu đó.

Hoàng Hân bĩu môi hỏi lại:

- Anh không tin hả?

- Chắc chắn là không!

Mạnh Triều trả lời rồi ra vẻ như căn dặn:

- Cô nói với tôi thì được nhưng đừng dại dột mà nói với giám đốc nha.

- Sao vậy?

- Giám đốc sẽ thưa cô về tội mạo nhận đó.

- Anh hỏi xem giám đốc có thưa không?

- Cô tưởng tôi không dám hỏi hả?

- Hỏi rồi anh sẽ thêm tức vì ông gíam đốc không thể thưa tôi.

- Cô tin như vậy à?

- Chứ còn gì nữa.

Mạnh Triều trở nên nghiêm trang:

- Đó là chuyện của cô. Bây giờ chúng ta bàn về công việc đi.

Hoàng Hân cố ý hỏi để trêu tức Mạnh Triều:

- Việc gì hả?

- Chuyên môn. Cô vừa đòi tôi phân công mà.

- Anh cứ phân công.

- Chuyên môn của cô là gì?

- Đóng tàu!

Mạnh Triều nhìn Hoàng Hân đăm đăm:

- Cô không đùa chứ!

Hoàng Hân vặn lại:

- Tôi làm việc nghiêm túc mà anh nói tôi đùa hả?

- Cô đứng đóng tàu à?

- Anh đóng thì có.

- Vậy cô làm gì hả?

Hoàng Hân nói 1 cách trịnh trọng:

- Trước khi có khung tàu cho anh đóng, tôi sẽ thiết kế, tính toán chất liệu.

- Vậy à! Cô tài quá ha?

Cách nói như giễu cợt của Mạnh Triều khiến Hoàng Hân thấy tức tức. Cô mím môi lại:

- Anh đừng có chế giễu tôi nha!

- Không dám chế giễu cô đâu.

Hoàng Hân nôn nóng nhắc nhở:

- Vậy thì bàn công việc đi!

người trao đổi công việc chuyên môn 1 lúc.

Bỗng dưng Hoàng Hân đổi giọng:

- Hôm nay không làm việc. Tôi sẽ đi xem công ty. Không phải tham quan mà cho mọi người biết Hoàng Hân con gái ông giám đốc.

Xong, Hoàng Hân đứng bật dậy ra khỏi phòng kỹ thuật. Mạnh Triều nhìn theo lắc đầu.

Nghĩ đến những ngày sắp tới làm việc chung với cô mà anh ngao ngán. Không biết cô làm việc thế nào đây? Buổi sáng, trong lúc ăn điểm tâm, Hoàng Hân than phiền với ông Kiến Hải:

- Ba kỳ ghê khi không lại phân công con làm việc chung với gã Mạnh Triều đáng ghét. Con không chịu đâu.

Ông Kiến Hải giương mắt ngó con gái:

- Sao lại chê hả con. Mạnh Triều là kỹ sư trẻ đầy tài năng. Con làm việc chung với cậu ta sẽ tiến bộ vù vù đó.

Hoàng Hân vẫn không hài lòng:

- Sao ba để cho anh ta làm sếp con hả?

Ông Kiến Hải cười khà:

- Mạnh Triều là trưởng phòng kỹ thuật không là sếp con thì là gì.

Hoàng Hân ngúng nguẩy:

- Bắt con dưới quyền chỉ huy của anh ta, con không chịu được.

- Vậy con đòi làm sếp của cậu ta à?

- Con muốn chỉ huy anh ta cho bõ ghét.

Ông Kiến Hải lắc đầu:

- Con gái mà hơn thua chi hả con? Mất hết vẻ dịu dàng, thùy mị đấy! Quan trọng là làm việc cho tốt.

Hoàng Hân hậm hực:

- Ba tưởng con làm không tốt à?

Ông Kiến Hải nói 1 cách hóm hỉnh:

- Con cứ làm cho ba thấy đi rồi ba sẽ giao cho con làm giám đốc luôn.

- Con hông ham làm giám đốc đâu.

Ông Kiến Hải cười trêu con gái:

- Làm giám đốc con mới làm sếp cậu Mạnh Triều được.

Hoàng Hân phụng phịu:

- Con hổng thèm!

Nghe 2 cha con Hoàng Hân trò chuyện, bà Hoàng Điệp cất tiếng nói:

- Mới vào công ty chưa làm gì cả sao cằn nhằn dữ vậy con.

Hoàng Hân đáp cách thản nhiên:

- Con dị ứng với anh chàng trưởng phòng.

- Con không ưa cậu ta à.

Ông Kiến Hải phê bình:

- Tính khí con khó chịu như vậy thì làm việc với ai cho được

Bà Hoàng Điệp chợt hỏi:

- Chắc ở Sài Gòn cũng khó chịu nên không làm được mà về đây chứ gì?

Không muốn nhắc chuyện cũ, Hoàng Hân lảng ngay:

- Không phải đâu mẹ

Bà Hoàng Điệp nhắc nhở:

- Làm việc chung thì phải hoà hợp chung, cử xử tốt với mọi người.

Ông Kiến Hải nói với vợ:

- Nó chỉ muốn xưng danh là con ông giám đốc và chỉ huy người khác không hà.

Hoàng Hân đính chính:

- Không phải vậy đâu ba ơi!

Ông Kiên Hải nói với vẻ ân cần:

- Vậy thì tốt. Vui vẻ làm việc chung với cậu Mạnh Triều rồi con sẽ thấy cậu ấy rất tốt, là kỹ sư đầy tài năng.

Hoàng Hân lém lỉnh hỏi cha:

- Sao ba cứ ca ngợi anh ta hoài vậy?

- Thì cậu ta đáng ca ngợi.

Bà Hoàng Điệp chen vô:

- Cha thì khen ngợi mà con thì lại dị ứng. Lạ thật!

Ông Kiến Hải cười:

- Bà gặp cậu ta rồi sẽ khen ngợi như tôi thôi.

Hiểu ý chồng bà Hoàng Điệp gật đầu:

- Được rồi! Tôi sẽ gặp!

Ông Kiến Hải rất thích kỹ sư Mạnh Triều. Vì vậy ông mới tạo điều kiện cho Hoàng Hân làm việc chung phòng kỹ thuật với anh ta. Ăn sáng xong ông Kiến Hải và Hoàng Hân đến công ty. Hoàng Hân tự nhủ là sẽ làm việc nghiêm túc, không liên quan gì đến Mạnh Triều thì cô sẽ không đến xỉa đến anh ta. Hôm nay Mạnh Triều bắt đầu làm việc chung với Hoàng Hân. Khi cô vào phòng thì anh bắt đầu trao đổi ngay:

- Hãng vận tải Ti-Na đặt 1 chiếc tàu. Tôi đã thiết kế sợ bộ khung tàu, cô xem thế nào để còn tính toán chất liệu.

Cầm bản vẽ, Hoàng Hân liền chê ngay:

- Khung tàu này có lẽ thô không đẹp.

Mạnh Triều nóng mũi:

- Khung tàu đóng yêu cầu theo đơn đặt hàng.

Hoàng Hân vẫn bướng bỉnh:

- Nhưng