← Quay lại trang sách

Chương 2.

Bên ngoài trời mỗi lúc 1 mưa nặng hạt hơn. Những giọt mưa ngả nghiêng ào ào, xối xả qua hàng cây, đổ trên mái nhà.Gió vi vút lướt mạnh, trườn qua cửa sổ, lướt thướt vào phòng. Hoàng Hân thoáng rùng mình, cảm thấy lòng không yên. Cô ngồi bật dậy đến bên cửa sổ nhưng theo phản xạ tự nhiên, cô lại đưa mắt nhìn xuống đường.

Trời ạ! Thiện Hưng vẫn còn đứng dưới đường trước cổng nhà cô trong cơn mưa tầm tả.1 cảm giác bồn chồn trào dâng. Tại sao Thiện Hưng chịu về mà đứng dưới cơn mưa như vậy? Không kềm xúc động Hoàng Hân xách cây dù lao ra khỏi phòng, chạy ào xuống mở cổng cho Thiện Hưng:

- Sao lại đứng trong mưa. Anh vào nhà đi!

Cô gương cây dù cho Thiện Hưng nhưng anh đã ướt ngoi ngói không cần che nữa.

Cả 2 chạy lúp xúp vào nhà.

- Anh ngồi đi!

Hoàng Hân bước nhanh vào trong. 1 lát sau cô trở ra với ly trà nóng và chiếc khăn bông đưa cho Thiện Hưng.

Thiện Hưng bưng ly trà uống từng ngụm rồi cầm chiếc khăn lau tóc, lau áo. Nhìn Hoàng Hân, anh nói với vẻ cảm kích:

- Cám ơn em nhiều. Em mà không cho anh vào nhà, chắc anh sẽ chết cóng dưới mưa.

- Sao anh liều qúa vậy hả

- Anh chỉ muốn bày tỏ cho em thấy tấm lòng chân thật của anh thôi.

Nhìn anh đang ướt lạnh, da mặt tím tái Hoàng Hân cảm thấy xốn xang.

Cô dấu nỗi xúc động, cô nói với vẻ thản nhiên:

- Ai biểu anh hành xác như vậy hả?

Thiện Hưng phân trần:

- Không phải hành xác mà anh là được em thông cảm, bỏ qua chuyện cũ cho anh. Và chúng ta hãy trở lại nha em!

Hơi xiêu lòng trước những lời chân thành của Thiện Hưng, Hoàng Hân ngồi lặng thinh.

Thiện Hưng nói rất nhiều và tình yêu của 2 người sống dậy khi anh gợi lại bao nhiêu kỷ niệm

Hoàng Hân nao nao....

Buổi sáng thứ 7, ông Kiến Hải và bà Hoàng Điệp vào Sài Gòn dự tiệc cưới của con người bạn. Hoàng Hân ở nhà, Thiện Hưng đến rủ cô đi chơi.

Lúc đầu 2 người ra dạo ngoài biển. Sau đó, Thiện Hưng nổi hứng rủ:

- Chúng ta đi du lịch Phú Quốc chơi Hoàng Hân!

Hoàng Hân thoáng ngần ngừ:

- Đi chơi Phú Quốc à!

- Em có đi lần nào chưa?

- Em chưa đi Phú Quốc

Thiện Hưng thuyết phục:

- Vậy còn chờ gì nữa mà không đi cho biết Phú Quốc hả

- Anh biết Phú Quốc?

Thiện Hưng gật đầu:

- Anh biết rồi, anh sẽ hướng dẫn em đi! Đi canô thú vị lắm.

Hoàng Hân thích thú:

- A phải rồi! Ba em có canô siêu tốc, chúng ta sẽ đi tư do.

- Còn gì bằng!

- Đi ngay hả

- Em về chuẩn bị các thứ chúng ta sẽ đi ngay.

Vậy là 2 người hẹn nhau đi chơi Phú Quốc bằng canô siêu tốc thật lý thú.

Hoàng Hân đã trở lại với Thiện Hưng. Cô cũng không ngờ mình mềm yếu đến vậy.

Thấy anh đứng cả buổi tối dưới trời mưa cô xúc cảm 1 cách sâu sắc và xiêu lòng bỏ qua cho anh.

Bao giận hờn, tức tối chất chứa trong lòng Hoàng Hân đã tiêu tan. Cô đã tha thứ cho anh.

Phải chăng mối tình đầu sâu nặng khó quên?

Thiện Hưng đã gieo cho cô những đắng cay phiền muộn. Lòng tự dặn lòng không bao giờ trở lại.

Cô tưởng cô cứng rắn như băng như đá. Vậy mà băng đã tan đá đã chảy.

Dường như Hoàng Hân đã quên hết những nông nổi, sai lầm của Thiên Hưng.

Việc chạy theo Lệ Loan bỏ cô Thiện Hưng cho là những nông nổi nhất thời. Anh không yêu Lệ Loan mà yêu cô.

Hoàng Hân cũng tin điều đó. Con người ai cũng có thể mắc sai lầm. Cả Hoàng Hân cũng khó tránh khỏi.

Người xưa nói: " Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại ".

Nghĩ thế nên Hoàng Hân thấy lòng thanh thản.

Cô đi du lịch Phú Quốc với Thiện Hưng với tinh thần phấn chấn. Ở bên anh Hoàng Hân cảm thấy như sống lại thời đại học tươi đẹp. Nhớ bạn bè, nhớ giảng đường, nhớ con đường đến trường có lá me bay. Con đường đến trường cô và Thiện Hưng chung bước bên nhau.

Kỷ niệm vẫn còn đây.

" Trả lại cho em khung trời đại học

Con đường Duy Tân cây dày bóng mát

Chủ nhật uyên ương hẹn hò đây đó

Uống ly chanh đường uống ngọt.... "...

Đảo Phú Quốc hiện ra trước mắt Hoàng Hân đẹp như tranh vẽ.

Biển mênh mông, đá núi chập chùng. Chiếc canô siêu tốc lướt trên mặt nước như bay.

Hoàng Hân thích thú vì có được cảm giác mạnh.

Mải mê vui chơi. Mải mê ngắm nhìn cảnh đẹp Hoàng Hân như quên cả gia đình.

Khi trở về cô cảm thấy hơi lo vì đi chẳng báo trước. Ra tới Phú Quốc cô mới điện về cho chị giúp việc.

Ông Kiến Hải và bà Hoàng Điệp đi đám cưới ở thành phố về trước Hoàng Hân nên khi cô về đến nhà thì gặp cha ngay.

Ông Kiến Hải hầm hầm nổi giận khi thấy Hoàng Hân về với Thiện Hưng.

- Con dám lấy canô siêu tốc của ba đi chơi. Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?

Hoàng Hân đáp 1 cách vô tư:

- Con đi chơi với anh Hưng không sao đâu ba.

- Không sao à? Bộ cậu ta là thần bảo vệ của con hả?

Ông Kiến Hải hỏI 1 cách gay gắt, rồi quay sang Thiện Hưng:

- Còn cậu? Lợi dụng làm ăn giao dịch với công ty rồi rủ con gái tôi đi chơi hả?

Thiện Hưng lúng túng:

- Thưa bác...

Không để cho Thiện Hưng nói hết câu, ông Kiến Hải gằn mạnh:

- Tôi cấm cậu giao du với con gái tôi và rủ nó đi chơi.

Hoàng Hân kêu lên:

- Kià ba....

Ông Kiến Hải nhìn con gái nói với vẻ khó chịu:

- Con có biết như vậy làm Mạnh Triều buồn con không?

Hoàng Hân đính chính:

- Con với anh Hưng mà ba...

Ông Kiến Hải khẳng định:

- Con với Mạnh Triều yêu nhau cả công ty đều biết.

Rồi ông nói nhanh với Thiện Hưng như đuổi khéo anh:

- Từ nay cậu không được đến đây rủ con gái tôi đi chơi nữa. Có chuyện gì thì ghé công ty gặp tôi. Bằng không tôi cũng ckhông làm ăn giao dịch với công ty cậu nữa.

Thiện Hưng ngập ngừng:

- Bác cho con nói...

Ông Kiến Hải lạnh lùng:

- Cậu khỏi nói gì nữa! Tôi đang có chuyện riêng muốn nói với con gái tôi.

Thiện Hưng đành phải rút lui.

Khi Thiện Hưng ra về, ông Kiến Hải bắt đầu trút cơn bực dọc với Hoàng Hân:

- Con thật là quá lắm, dám đi chơi với cậu ta. Từ nay phải tuyệt giao ngay!

Hoàng Hân nhăn mặt:

- Sao kỳ vậy ba?

Ông Kiến Hải gắt lên:

- Con còn hỏi nữa à? Con có thấy là con sai trái không? Mạnh Triều nói với ba là 2 đứa con yêu nhau. Mạnh Triều sẽ đưa ba mẹ đến đây gặp ba. Ba định là tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn cho 2 đứa. Bây giờ nó đi vắng con ở nhà đi chơi với cậu ta là sao hả

Hoàng Hân phân bua với cha:

- Con với anh Hưng yêu nhau trước ba à!

Ông Kiến Hải nghiêm giọng:

- Trước sau gì cũng phải chấm dứt. Mạnh Triều là người tốt cậu ấy rất xứng đáng với con. Con cũng yêu Mạnh Triều mà?

- Con yêu anh Hưng.

- Vậy còn Mạnh Triều, con giả vờ yêu nó hả?

Ông Kiến Hải và nhìn chằm chặp vào mặt Hoàng Hân. Cô lảng nhách tia mắt của cha.

Ông Kiến Hải nói tiếp với vẻ mặt gắt gỏng:

- Con tưởng ba không biết gì à? Con với Thiện Hưng yêu nhau trước. Cậu ta có người khác, con cũng đã chấm dứt rồi. Sao bây giờ trở lại chứ?

Hoàng Hân hạ thấp giọng:

- Anh ấy chấm dứt với Lệ Loan rồi.

- 1 người thiếu thủy chung, lòng dạ thay đổi như vậy mà con yêu được hả Ba cấm con giao du với cậu ta.

Hoàng Hân nhăn nhó phản đối:

- Tình yêu của con mà ba cấm!

Ông Kiến Hải bực dọc:

- Con yêu ai phải cho rõ ràng. Đừng bắt cá nhiều tay như vậy. Ba thấy con rất gắn bó với Mạnh Triều, con không được đùa giỡn với cậu ấy.

- Con không đùa giỡn với anh Triều.

Ông Kiến Hải hỏi gặng:

- Không đùa giỡn mà nói yêu Mạnh Triều rồi bây giờ lại quay sang Thiện Hưng. Con thật là quá quắt.

Hoàng Hân nói với vẻ chống chế:

- Con yêu anh Hưng thời đại học

- Vậy mà hôm gặp cậu ta con nói là bạn học chung trường.

- Tại con không muốn giải thích dài dòng với ba.

- Hay nhỉ! Bây giờ ba mới hiểu tại sao con xin giao dịch với cậu ta. Để hò hẹn đi chơi phải không?

- Không phải vậy đâu ba

- Hừm! Ba không thể nào tin con nổi. Con làm cho ba tức phát chết được.

Hoàng Hân nói 1 cách nhỏ nhẹ:

- Con không làm gì đâu ba.

Ông Kiến Hải nghiêm nghị:

- Chuyện rành rành như vậy mà con còn chối. Không nói lôi thôi gì nữa. Ba cấm tiệt câu ta đến đây, còn con thì phải chấm dứt ngay. Hừ! Nghe mẹ con nói cậu ta đến đây tìm con mấy lần là ba nghi rồi.

Hoàng Hân bào chữa:

- Anh Hưng muốn trở lại với con.

Ông Kiến Hải cau mặt:

- Con đúng là thiếu suy nghĩ, lại không có tự ái. Cậu ta đòi trở lại là con đồng ý hả?

Cậu ta không xứng đáng với con. Nghe chưa!

Hoàng Hân cúi mặt khi nghe ông Kiến Hải phân tích. Cô không biết nói sao để cho cha hiểu và thông cảm.

Ông Kiến Hải nói tiếp với vẻ cương quyết:

- Con và Mạnh Triều yêu nhau điều đó rất tốt. Ba tán thành. Mạnh Triều về ba tổ chức lễ đính hôn cho 2 đứa ngay.

Hoàng Hân lúng túng kêu lên:

- Không đâu ba ơi!

Ông Kiến Hải nóng nảy:

- Ba quyết định rồi con không được cãi.

- Ba đừng ép con!

Mặt ông Kiến Hải lạnh băng:

- Ba không ép nhưng muốn con tiến tới hôn nhân với Mạnh Triều và chấm dứt việc giao du với Thiện Hưng.

Hoàng Hân phàn nàn:

- Vậy là ba ép con chứ còn gì nữ a!

- Ba thấy là con đã yêu Mạnh Triều.

- Con không chắc là đã yêu Mạnh Triều.

Ông Kiến Hả nghiêm giọng:

- Con đừng lộn xộn. Tình yêu phải đúng đắn, đặt đúng người đúng chỗ.

Hoàng Hân vẫn bướng bỉnh:

- Con yêu Thiện Hưng vẫn đúng vậy ba.

- Hừm! Ba nói hoài mà sao con vẫn cứng đầu không nghe vậy hả? Thiện Hưng là đứa chẳng ra gì, con trở lại với nó là điên đấy. Tức Hoàng Hân quá, ông Kiến Hải tuôn 1 hơi dài rồi vào trong bảo bà Hoàng Điệp:

- Bà ra mà nói chuyện với con Hân tôi chịu hết nổi rồi.

Bà Hoàng Điệp nhẹ giọng:

- Từ từ! Ông đừng có làm quá!

Ông Kiến Hải nói nhanh:

- Nó cứ khăng khăng yêu thằng Thiện Hưng tôi tức muốn lộn gan đây này.

- Để tôi hỏi nói xem sao!

Ông Kiến Hải vẫn còn nóng giận:

- Bà hãy nói cho nó biết nếu thằng Thiện Hưng còn bén mảng tới đây nữa thì tôi không để yên đâu. Hừ! Con với cái, muốn làm gì thì làm.

Nói xong, ông hầm hầm bỏ về phòng.

Bà Hoàng Điệp đến bên Hoàng Hân:

- Sao con kỳ vậy Hân? Đã yêu Mạnh Triều lại còn Thiện Hưng nữa.

Hoàng Hân chống chế:

- Con yêu anh Hưng trước kia.

- Trước kia còn bây giờ thì hết rồi.

- Vẫn còn mẹ ạ!

Bà Hoàng Điệp nhăn trán:

- Vậy sao còn yêu Mạnh Triều nữa? Con với thằng Triều gắn bó, thân thiết đi chơi với nhau. Bây giờ nó sẽ nghĩ như thế nào.

- Con sẽ xin lỗi anh Triều.

- Không đơn giản đâu, con hãy suy nghĩ kỹ lại đi.

- Con suy nghĩ kỹ rồi mẹ!

Bà Hoàng Điệp lộ vẻ khó chịu:

- Mẹ cũng tức con huống chi ba. Nghe thằng Hưng nói ngon ngọt rồi trở lại coi chừng lầm đấy. Cái thằng trông thật láu cá và lố bịch.

Hoàng Hân nói khẽ:

- Mẹ đừng thành kiến với anh Hưng!

- Cậu ta đúng là như vậy mẹ có thành kiến gì đâu.

Bà Hoàng Điệp nhấn mạnh:

- Ba và mẹ không chấp nhận Thiện Hưng. Con liệu mà chấm dứt đi!

Hoàng Hân phàn nàn:

- Ba mẹ thật độc tài! Hãy để cho con tự do...

Bà Hoàng Điệp nhướng mày ngó Hoàng Hân, giải thích:

- Để con được tự do để con đi vào chỗ chết hả Ba mẹ là người lớn, nhận định tình hình sáng suốt hơn con. Con phải nghe lời!

Hoàng Hân chưa nói gì thì bà hỏi gằn:

- Nếu thằng Hưng không quay trở lại thì con yêu Mạnh Triều phải không?

Phải như vậy không? Hoàng Hân cũng đang tự hỏi mình.

Giọng bà Hoàng Điệp vẫn vang lên đầy vẻ trách móc:

- Mẹ chưa thấy ai thiếu bản lĩnh và cả tin như con. Cậu ta dỗ ngọt nói tiếng quay trở lại là con nghe theo liền, không suy nghĩ gì cả. Cậu ta chẳng đáng cho con tin đâu.

Hoàng Hân phụng phịu:

- Mẹ làm như anh Hưng là người xấu lắm vậy.

- Xấu chứ còn gì nữa!

Bà Hoàng Điệp phán gọn rồi nhăn trán nói tiếp:

- Con đã yêu mù quáng rồi nên đâu còn sáng suốt mà nhận xét về cậu ta.

- Mẹ làm như con mê muội

- Chứ còn gì nữa? Việc con bênh cậu ta là đủ biết.

Hoàng Hân cố bào chữa:

- Con với anh Hưng từ hồi còn đi học con cũng biết về anh ấy.

Bà Hoàng Điệp nhận định:

- Con chỉ thấy ưu điểm. Người ta khi yêu nhau, không ai để lộ khuyết điểm ra đâu.

- Con thấy anh Hưng không đến nổi nào?

Bà Hoànng Điệp buông gọn:

- Mẹ tiếp xúc vài lần, thấy cậu ta thật tẻ nhạt hời hợt lại thiếu khiêm tốn nữa.

Hoàng Hân nói nhanh:

- Ai mà chẳng có khuyết điểm hả mẹ

- Cứ cho là như vậy đi, nhưng có điều đáng lưu ý là cậu ta không thật lòng với con đâu.

Hết cha đến mẹ chỉ trích Thiện Hưng. Hoàng Hân không biết nói sao nữa.

Có thật sự là Hoàng Hân muốn trở lại với Thiện Hưng hay chỉ mền lòng trước lời ngọt ngào năn nỉ, trước hành động gan lì dầm mưa của Thiện Hưng.

Hay vì tự ái mà cô trở lại với Thiện Hưng, Hoàng Hân muốn cho anh thấy rằng anh sẽ dằn vặt khổ sở, tiếc nuối và không thể nào bỏ được cô.

Nếu Thiện Hưng không thật lòng với Hoàng Hân thì anh phải trả giá.

Giọng bà Hoàng Điệp vang lên nhắc nhở:

- Con phải suy nghĩ kỹ. Không được nhắm mắt mù quáng làm theo cảm tính.

Hoàng Hân nhìn bà Hoàng Điệp:

- Mẹ làm như co đi vào chỗ chết vậy.

- Không chết thì cũng hại bản thân con.

- Ba mẹ đừng có hù con.

- Hù làm gì? Con chẳng chịu nghe ra lời nói phải hay sao?

Bà Hoàng Điệp phàn nàn, rồi cất giọng quả quyết.

- Hãy nghe ba mẹ mà tiến tới hôn nhân với Mạnh Triều. Con cũng yêu Mạnh Triều, Không phải ba mẹ ép uổng gì con.

Hình như Hoàng Hân không chú ý đến những lời phân tích của bà mẹ

Vốn là cô gái ngang bướng, Hoàng Hân làm gì cũng theo ý mình

Cô luôn muốn chứng tỏ sự độc lập của mình.

Hoàng Hân nghĩ Thiện Hưng không đến nổi nào. Ba mẹ nói về anh thật quá đáng

Hoàng Hân bị ông Kiến Hải bắt tuyệt giao với Thiện Hưng.

Anh vẫn không nản chí. Càng bị ngăn cấm thì anh càng tìm cách tiếp cận Hoàng Hân.

Chiếc điện thoại di động giúp 2 người trò chuyện nhau mỗi ngày, hẹn hò nhau đi chơi mỗi chiều.

Đặc biệt là chiếc máy vi tính. Ngoài giờ làm việc là Hoàng Hân dán mắt vào màn hình vi tính E-mail cho Thiện Hưng. Vì vậy 2 người dù cách xa nhau cũng trò chuyện với nhau được dễ dàng.

Hoàng Hân cảm thấy thích thú trò chơi này.

Hết giờ làm việc cô mải mê E- mail cho Thiện Hưng, quên cả đường về nhà, quên cả giờ ăn.

Trong thế giới màn hình, Hoàng Hân và Thiện Hưng có bên nhau.

Như là hai người vẫn đang hò hẹn cùng nhau vậy.

Ông Kiến Hải vô tình không biết chuyện này. Ông không có thì giờ xem máy vi tính của Hoàng Hân cũng không bao giờ nghĩ là Hoàng Hân đang E- mail " chat " với Thiện Hưng. Thiện Hưng đã về thành phố nhưng vẫn luôn cảm thấy gần gũi với Hoàng Hân và quên hẳn Lệ Loan. Tự nhiên Thiện Hưng cắt đứt một cách đột ngột, Lệ Loan tức không thể tưởng.

Cô lao đi tìm anh thì anh tránh mặt. Mấy lần đến công ty không gặp, điện cho anh không được.

Lệ Loan không biết tìm Thiện Hưng ở đâu.Bực dọc cô ghé nhà anh, nghe mẹ Thiện Hưng bảo anh có nhà, đang ở trong phòng. Lệ Loan mừng như được quà, cô lao vào trong phòng Thiện Hưng.

Anh đang dán mắt vào màn hình " chat " với Hoàng Hân nên không hay biết.

Lệ Loan nhào vào lòng anh nũng nịu trách móc.

- Ối! Anh đang mê cái gì mà bỏ bê em hả?

Thiện Hưng nhăn mặt:

- Em làm gì vậy?

Lệ Loan kéo tay anh choàng qua eo cô và ôm anh cứng ngắc.

- Buông cái máy ra đi, có em rồi nè!

- Anh đang làm việc....

- Làm việc gì cũng bỏ, đi chơi với em hà!

Vừa nói Lệ Loan vừa há môi chờ đợi. Đôi môi đỏ hồng ngon như miếng táo chín ửng đang mời gọi.

Hôm nay trong Lệ Loan hiền thục dễ thương chứ không quá quắt ghen tuông một cách dữ dội như hôm nọ.

Thiện Hưng cảm giác xao xuyến. Mùi nước hoa khắp người Lệ Loan toả lan thoang thoảng khiến anh ngây ngất.

Không kềm được lửa đam mê bỏng cháy, Thiện Hưng gắn môi lên Lệ Loan. Nụ hôn như men ủ nồng nàn khiến Lệ Loan lâng lâng bềnh bồng trong cõi mộng.

Chiếc áo dây hở cổ lổ vùng ngực trắng hồng khêu gợi, Thiện Hưng ghì chặt Lệ Loan hôn đắm đuối Lệ Loan muốn nghẹt thở, Nhưng nghẹt thở trong hạnh phúc nên cô chỉ muốn được Thiện Hưng siết chặt mãi. Khi anh buông ra thì cô tiếc nuối.

- Bây giờ để anh làm việc nha.

Lệ Loan nguýt yêu:

- Không cho! Đâu phải giờ làm việc!

- Anh có việc.

Không thèm nhìn vào màn hình vi tính. Lệ Loan choàng tay qua cổ Thiện Hưng âu yếm.

- Cái máy này không ngon bằng em đâu.

Thiện Hưng nói một cách tinh quái:

- Em là cái bánh ngon hả? vậy cho anh cắn nha!

Lệ Loan nũng nịu:

- Anh cắn đau em đó. Hổng cho đâu.

Nói thế nhưng Lệ Loan đã chìa môi ra cho Thiện Hưng và đôi rèm mượt khép hờ mời gọi. Thiện Hưng đặt nụ hôn đủ cho hai viền môi khép chặt..

Một lát sau, Thiện Hưng buông Lệ Loan ra. Cô vẫn ngồi gọn trên đùi anh, tay mân mê cổ áo anh.

- Hơn tuần nay anh đi đâu mất biệt vậy? Làm em nhớ muốn chết luôn hà. Tìm anh chẳng thấy đâu. Ghét ghê vậy đó.

Cách nói vừa nhõng nhẽo vừa trách hờn của Lệ Loan khiến Thiện Hưng cười xoà. Anh nói dối:

- Anh ở công ty chớ đi đâu!

- Xí! Ở công ty mà em đi kiếm mòn chân luôn. Em thừa biết anh đi đâu.

- Anh đi đâu hả?

Lệ Loan nói một cách nghiêm túc:

- Bỏ qua chuyện đó đi!

- Tại em nhắc chứ bộ.

- Em không muốn nhắc nữa! Nghe em nói đây nè!

- Nói gì hả?

- Đưa em đi chơi!

- Sao lại bắt anh đưa đi hả?

- Đi để đền bù những ngày anh vắng mặt.

Thiện Hưng nín thinh, Anh đang suy nghĩ lung tung.

Lệ Loan nói tiếp:

- Em biết anh trở lại với cô Hoàng Hân của anh, nhưng em không truy cứu chuyện đó nữa.

- Trời đất! Làm như công an vậy.

- Chứ còn gì nữa. Con người anh phải để công an bắt mới được. Tham lam vi phạm, bắt cá nhiều tay.

Thiện Hưng thấy mình cũng lạ, đang trở lại với Hoàng Hân sao còn quan hệ với Lệ Loan. Anh định cắt đứt với cô rồi, thế mà vẫn chưa dứt khoát hẳn. Tại sao?

Hoàng Hân mà biết anh như vậy có lẽ cô không quay trở lại. Chính anh nói đã chấm dứt với Lệ Loan rồi.

Anh nói nhanh:

- Lệ Loan à....

Lệ Loan đưa ngón tay chặn môi Thiện Hưng lại:

- Lẽ ra em bỏ anh luôn, nhưng cho anh một cơ hội đó. Đừng nói gì nữa mà hãy nghe em.

- Nghe em à?

Lệ Loan nghiêng đầu ngó Thiện Hưng:

- Chứ sao? Em đem điều tốt cho anh đó.

- Vậy hả!

- Ba biểu anh đến công ty ba dặn dò gì đó. Cơ hội đến với anh mà không chịu chớp lấy thì đừng có hối tiếc nha.

Thiện Hưng kêu lên:

- Dữ vậy à?

- Anh hỗng có giễu cợt nha! Bây giờ đi với em!

- Đi đâu!

- Đi chơi!

Nói rồi:ệ Loan đứng bật dậy:

- Đi nha! Hổng có lười ông tướng!

Thiện Hưng đứng lên theo cô, lại tủ lấy bộ quần áo.

Lệ Loan chải lại mái tóc. Sau khi chỉnh tề, hai người cùng bước ra ngoài.

buổi sáng, Mạnh Triều đến công ty hơi trễ.

Vô phòng kỹ thuật thấy Hoàng Hân đang ngồi trước máy vi tính. Tưởng cô đang làm việc, anh bước rón rén đến sau lưng cô.

Hoàng hân say sưa với máy không hay biết gì cả.

Vô tình Mạnh Triều phát hiện Hoàng Hân mải mê E -mail hẹn hò cùng Thiện Hưng.

Hoàng Hân dành cho Thiện Hưng những lời ngọt ngào, tình tứ, yêu đương. Mạnh Triều nóng mũi.

Chuyện này là thế nào? Anh không sao hiểu nổi. Anh đi công tác có một tuần mà Hoàng Hân ở nhà đã yêu người khác sao?

Thiện Hưng, anh chàng giữ quyền giám đốc công ty đối tác mà Hoàng Hân và Mạnh Triều cùng đi giao dịch!

Mạnh Triều nhớ hôm ấy, Hoàng Hân trao đổi công việc làm ăn với Thiện Hưng rất nghiêm túc. Thái độ thì tỏ vẻ dửng dưng như đói diện trước một người xa lạ.

Mạnh Triều, cô tỏ ra thân thiện âu yếm đến lạ. Mạnh Triều rất vui và hãnh diện trước tình yêu của Hoàng Hân nên không nghĩ gì.

Tình yêu của anh và Hoàng Hân ngày càng sâu đậm, anh vô vàn hạnh phúc.

Mạnh Triều đã trò chuyện với ông Kiến Hải. Ông tán thành và chuẩn bị cho hai người đính hôn.

Thế mà...

Hoàng hân làm cho Mạnh Triều đau như bị muối sát, gai đâm.

Lặng thinh nuốt cơn tức vào lòng thì tức không chịu được. Còn làm cho ra lẽ thì phải nói sao đây.

Không đủ kiên nhẫn theo dỗi màn hình vi tính nữa, mặc cho Hoàng Hân vẫn say sưa " chat " với người tình, Mạnh Triều lặng lẽ bỏ ra ngoài.

Thọc tay vào túi quần, Mạnh Triều đi tới đi lui trước hành lang, đầu óc rối bời. Suy nghĩ lung tung rồi anh cũng chẳng nghĩ gì được nữa.

Đốt điếu thuốc gắn lên môi, Mạnh Triều hít một hơi dài. Cảm giác cay đắng, bẽ bàng dâng lên.

Chứng kiến việc Hoàng Hân trò chuyện trên màn hình vi tính với Thiện Hưng, Mạnh Triều ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. E-mail thì cũng chẳng khác nào cô đang âu yếm đối diện với người tình.

Thà Hoàng Hân đừng nói tiếng yêu anh Triều, tình yêu cô dành cho anh là sự giả trá.

Tại sao mạnh Triều mới đi vắng hơn tuần thì Hoàng Hân ở nhà đã thay đổi.

Mạnh Triều cứ thắc mắc. Hoàng Hân có yêu anh không?

Hay là cô không yêu mà chỉ đùa giỡn với anh thôi?

Bực dọc khó chịu tâm tư giằng xé không yên, Mạnh Triều lại đốt thuốc nữa.

Nhưng rồi anh không chịu được sự thắc mắc nên bước vào phòng,

Anh cố ý gõ mạnh giày tạo tiếng động.

Hoàng Hân vẫn dán mắt vào màn hình vi tính. Mạnh Triều khẽ hắng giọng, Hoàng Hân quay lại, hơi ngỡ ngàng khi thấy Mạnh Triều:

- Anh đã về rồi à? Hồi nào mà mà em không hay?

- Tôi mới về!

Mạnh Triều đáp với giọng nặng trịch rồi nhìn Hoàng Hân mỉa mai:

- Không ngờ em cũng say sưa với máy vi tính quá ha.

Biết là Mạnh Triều đã thấy, Hoàng Hân nhìn anh không nói gì.

Mạnh Triều hỏi một cách hậm hực:

- E-mail cho ai mà em hào hứng vậy hả?

Hoàng Hân đáp với vẻ bình thản:

- Bạn!

Cách nói tỉnh rụi của Hoàng Hân khiến cho Mạnh Triều tức không thể tả:

- Bạn mà âu yếm như vậy à?

Rồi anh nói tiếp với vẻ hằn học:

- Không ngờ tôi đi vắng em ở nhà lại yêu người khác. Thay đổi nhanh vậy hả?

Hoàng Hân phân trần:

- Tôi với anh Hưng trước kia....

Mạnh Triều nghiến răng:

- Trước kia à? Sao còn yêu tôi hả?

Cảm thấy như bị sỉ nhục Mạnh Triều tự ái ngút trời:

- Em thật là quá đáng! Đã có người yêu rồi sao còn nói yêu tôi?

Hoàng Hân cúi mặt, nín thinh cảm thấy như kẻ có tội đang bị kết án.

Cô biết Mạnh Triều đang bị tổn thương mà cô không biết nói gì xoa dịu sự tổn thương đó.

Hoàng Hân nói với vẻ ấp úng:

- Anh hãy hiểu cho em?

- À, bây giờ thì tôi đã hiểu.

Mạnh Triều nhìn cô với ánh mắt như có tia lửa giận dữ:

- Thì ra trước mặt gã Thiện Hưng, cô làm ra vẻ yêu thương, âu yếm thân mật với tôi để trêu tức hắn ta. Cô không yêu tôi nhưng dùng tôi như một con cờ vậy phải không? Thật là đê tiện, lừa dối!

Hoàng Hân lúng túng:

- Em không muốn...

Mạnh Triều nói một cách giận dữ:

- Cô im đi đừng nói nữa! Tôi biết cô đã đùa giởn tình yêu của tôi. Cô yêu hắn ta sao còn dùng tôi để chọc hắn?

Hoàng Hân hoàn toàn bị động không bào chữa gì được cho hành động của cô.

Không dấu được dự tổn thương, Mạnh Triều nói một cách gay gắt.

- Cô dùng tôi để thử hắn hả? bài toán tình yêu mà thử thì cô sẽ chuốc lấy hậu quả.

Hoàng Hân im lặng.

Mạnh Triều thấy lòng đau không thể tả. Đường đường là một đấng mày râu đầy kiêu hãnh lại bị Hoàng Hân đem ra làm trò đùa.

Anh nhếch môi cười khẩy:

- Tôi không ngờ mình bị đem ra làm trò đàu. Cô ỷ là con giám đốc rồi bỡn cợt với tình yêu của tôi hả?

hoàng Hân nói một cách thật lòng:

- Em xin lỗi. Em không cố ý bỡn cợt với anh!

Mạnh Triều xua tay:

- Cô khỏi phân bua! tôi đã hiễu tâm địa cũa cô rồi.

Nói xọng Mạnh Triều lạnh lùng lại bàn làm việc không nói với Hoàng Hân một lời nào nữa.

Hoàng Hân cảm thấy day dứt nhưng cũng không thể nào tỏ bày được với Mạnh Triều.

Hai người làm việc chung phòng mà trở nên xa cách. Hoàng Hân nhưng không thể chịu nổi không khí nặng nề bao phủ.

Làm việc chung bên nhau mà tưởng chừng như hai người ở hai thế giới khác nhau.

Mạnh Triều không thể nào trò chuyện với Hoàng Hân được nữa.

Anh đã bị cô đem ra như một trò đùa. Cô không yêu anh mà giả vờ yêu trước mặt Thiện Hưng để trêu tức hắn, đo lường tình yêu của hắn. Kết quả là Thiện Hưng trở lại với cô.

Mạnh Triều không chịu nổi khi thấy mình bị khinh khi. Anh đã yêu bằng trái tim chân thành vậy mà Hoàng Hân đã đối xử với anh như vậy. Không còn gì đau hơn.

Mạnh Triều không thể nào ngờ được chuyện này.

Đầu anh nặng trịch, cố tập trung làm việc mà vẫn không làm được. Những ngày kế tiếp Mạnh Triều và Hoàng Hân vẫn ở trong tình trạng căng thẳng.

Vẫn làm việc chung nhưng mối quan hệ của hai người không còn

Lạnh lùng xa cách, như là những người dưng chưa từng quen biết.

Mạnh Triều không chịu được mà Hoàng hân cũng không chịu được không biết tình trạng tồi tệ này kéo dài đến bao giờ?

Không khí ngột ngạt đến khó thở. Sợi dây đàn căng dữ dội sắp đứt phựt.

Mạnh Triều âm thầm chịu đựng. Anh cảm thấy không thể làm việc chung với Hoàng Hân được. Cũng không muốn dính líu đến cô bất cứ chuyện gì.

Phải chia tay thôi. Thật ra trong thâm tâm Mạnh Triều đã tuyên bố chia tay với Hoàng Hân rồi.

Anh không muốn ở lại công ty làm việc chung với Hoàng Hân nữa. Càng không muốn ngồi trong phòng kỹ thuật chứng kiến cảnh cô dán mắt trước màn hình vi tính E-mail hoặc " chat" với người yêu.

Mạnh Triều không là gì trong trái tim cô. Buồn chông chênh.

Không còn gì để cho anh lưu luyến công ty Hải Dương và căn phòng kỹ thuật nữa.

Mạnh Triều quyết định nghĩ làm ở công ty Hải Dương và xin việc làm nơi khác

Hoàng Hân cảm thấy hụt hẳn trước sự lạnh lùng của Mạnh Triều. Nhìn anh gục đầu nơi bàn làm việc lòng cô đau không thể tả. Muốn xin Mạnh Triều và nói với anh nhiều điều nhưng cô không nói được.

Hoàng Hân day dứt khổ tâm. Cô đau đáu nổi đau của Mạnh Triều. Cô đã làm cho anh bị tỗn thương trầm trọng.

Ngày làm việc bên nhau không ai nói với ai câu nào, Hoàng Hân muốn khóc quá. Lòng cô nhoi nhói như gai cào muối xát.

Muốn nói chuyện với Mạnh Triều mà Hoàng Hân không dám. Đêm về chiêm bao thấy anh để rồi khao khát được gặp.

Anh ngồi chung phòng đó mà vời vợi cách xa. Anh thân thiết mà trở thành người xa lạ.

Hoàng Hân đã nhận ra từ sâu thẳm trái tim mình là cô đã yêu anh.

Yêu Mạnh Triều. Tình yêu đã đến tự bao giờ? Cô yêu Mạnh Triều vì anh đã đem đến cho cô niềm tin yêu cuộc sống yêu công việc.

Giờ đây Hoàng Hân cảm thấy cần có anh bên cạnh, cô sống không thể thiếu anh.

Có lẽ Mạnh Triều không bao giờ biết được điều đó.

Hoàng Hân là cô gái ngang bướng ưa gây cãi làm phiền Mạnh Triều nhưng anh vẫn yêu cô với tình yêu chân thật.

Vậy mà Hoàng Hân đã chà đạp lên tình cảm trong sáng tha thiết của anh.Cô đã làm tổn thương anh. Hẳn là anh đang đớn đau?

Hoàng Hân không biết làm sao đây?

Làm sao để anh biết nổi lòng cô?

Cô đang day dứt, hối hận. Tại sao lại dùng Mạnh Triều để khiêu khích trả thù Thiện Hưng? Tại sao trở lại với Thiện Hưng?

Bây giờ đây Hoàng Hân mới thấm thía những lời phân tích của ba mẹ Thiện Hưng có đáng cho cô yêu thương không? Thiện Hưng rất hời hợt tẻ nhạt. Hoàng Hân không muốn nghĩ đến anh ta nữa! Trong tâm trí cô giờ đây chỉ có Mạnh Triều. Làm sao để mối quan hệ giữa cô và Mạnh Triều không căng thẳng nữa.

Buổi sáng đến công ty, Hoàng Hân mới hay là Mạnh Triều đã xin nghĩ việc,

Ông Kiến Hải nói với vẻ trách móc:

- Con thấy chưa? Giận con mà Mạnh Triều không muốn làm ở công ty của mình nữa.

Hoàng Hân bối rối. Vậy là Mạnh Triều muốn xa lánh cô.

Cô đã làm gì thế này? Người yêu cô tha thiết mà không muốn gặp mặt cô nữa.

Hổ thẹn không thể tả?

Mắt rưng rưng Hoàng Hân chỉ còn biết khóc. Cô hỏi thật khẽ:

- Làm sao bây giờ hả ba?

Ông Kiến Hải cau mày:

- Còn làm gì nữa? Con có nói cách nào Mạnh Triều cũng không quay lại đâu. Tại con tất cả.

Hoàng Hân nói một cách buồn bã:

Tại sao anh Triều không ở đây làm việc chung với con nữa?

- Bởi vì Mạnh Triều căm ghét con. Con đã làm cho nó bị tổn thương, không thể nào yêu con được nữa.

Hoàng Hân thầm mong Mạnh Triều quay trở lại làm việc như cũ.

Nhưng đó chỉ là ước mơ cùa cô. Và anh đã thực sự đi rồi. Lìa xa cô rồi.

Mạnh Triều rời khỏi công ty, Hoàng Hân như kẻ mất hồn. Cô suy sụp hẳn nên chẳng còn tâm trí làm việc nên nghĩ ở nhà

Ông Kiến Hải động viên con gái chớ không trách cứ nữa:

- Con nghĩ ngơi cho khuây khoả. Chừng nào tinh thần ổn định thì đi làm việc lại.

Thấy Hoàng Hân buồn bả ủ dột cứ nhốt mình trong phòng hoài, Bà Hoàng Điệp nói một cách quan tâm:

- Con buồn mãi cũng đâu có giải quyết được gì đâu.

Hoàng Hân trầm giọng:

- Con biết làm gì bây giờ hả mẹ?

- Ra ngoài dạo chơi cho thanh thản.

Hoàng Hân lắc đầu:

- Con chẳng thiết đi đâu cả

Bà Hoàng Điệp nhìn Hoàng Hân:

- Con không thể chán nản như thế này được mãi. Phải quên hết mọi phiền để vươn tới trước.

Hoàng Hân thở dài nói vẻ khổ sở:

- Anh Mạnh Triều đã căm ghét con rồi. Con không thể làm gì được nữa.

- Cũng tại con. Ba mẹ đã nói mà không chịu nghe. Mạnh Triều yêu con nhưng cậu ấy cũng tự ái của người đàn ông chứ. Con không biết suy nghĩ gì cả.

Hoàng Hân trầm giọng:

- Con biết con hối hận cũng đã muộn rồi.

Bà Hoàng Điệp bật hỏi:

- Con hối hận điều gì? Con đã làm cho Mạnh Triều bị tổn thương. Hay con nhận ra là con đã yêu cậu ấy?

Hoàng Hân nói một cách thật lòng:

- Con cảm thấy anh Triều rất quan trọng với con, Con không thể sống xa anh ấy mẹ à?

- Vậy à! Con đã yêu Mạnh Triều. Sao không nói rõ để cậu ấy tưởng con trở lại với Thiện Hưng,

Hoàng Hân chép môi than thở:

- Con biết nói sao bây giờ?

Bà Hoàng Điệp nhẹ giọng:

- Hãy tìm Mạnh Triều mà nói thật lòng mình.

- Anh ấy đã rời bỏ công ty mình rồi, con biết tìm đâu?

- Đến nhà Mạnh Triều hay hỏi ba xem có biết cậu ấy làm ở đâu không.

Tìm Mạnh Triều? Hoàng Hân cũng muốn tìm anh. Nhưng nghĩ đến thái độ hờ hững lạnh băng của anh là cô e ngại, chùn bước,

Mạnh Triều im lặng hay sẻ đuổi xô Hoàng Hân. Thái độ nào cũng khiến cô không thể chịu được.

- Anh Triều không muốn làm ở công ty mình nữa.

Bà Hoàng Điệp trách nhẹ:

- Cũng tại con thiếu tế nhị, thấy con bắt nhiều tay, Mạnh Triều không chịu được.

Rồi bà nhìn Hoàng Hân bực dọc:

- Con đã dứt khoát với Thiện Hưng rồi tại sao còn mền lòng hả? Cậu ta biểu trở lại là nghe theo à?

Cũng chỉ gì thấy anh ta đứng dưới cơn mưa tầm tả mà Hoàng Hân xiêu lòng.

Hoàng Hân đã nhận ra sự yếu đuối nhất thời trong lòng cô chứ tình yêu với Thiện Hưng không còn nữa. Nó đã chết khi anh bỏ cô chạy theo Lệ Loan.

Hoàng Hân cuối mặt buồn bã:

- Cũng tại con thôi mẹ đừng nói nữa.

Bà Hoàng Điệp chép môi:

- Thấy con khổ sở thế này mẹ cũng không yên lòng.

- Mẹ hãy để mặt con.

- Con cứ âu sầu mãi sao được. Hãy ra ngoài cho khuây khoả đi!

Mạnh Triều đã bỏ đi Hoàng Hân chằng còn thiết gì.

Buồn một cách sâu sắc. Làm gì để khuây khoả? Nhốt mình trong phòng làm mẹ thêm lo âu.

Buổi chiều Hoàng Hân một mình đi dạo ngoài bãi biển.

Cát vàng mịn dưới chân, gió thổi rì rào sóng trắng xoá cuộn trào. Sóng xô vào bờ.

Trùng dương đang hát bài tình ca ngọt ngào mà Hoàng Hân cảm thấy tâm tư héo hắt.

Mạnh Triều oán hận cô và không bao giờ trở lại đây nữa.

Từ nay biển chỉ có mình Hoàng Hân sạo bước.Ngày nào cô và anh thông thả đi bên nhau. Bây giờ anh rời bỏ Vũng Tàu rồi.

Hoàng Hân đưa mắt nhìn quanh. Tưởng chừng dấu chân Mạnh Triều còn in trên bãi cát.

Chỗ bờ cát này hai đứa thường ngồi bên nhau và Hoàng Hân thường đùa nghịch để cho sóng biển liếm vào bàn chân trần một cách thích thú.

Một mình Hoàng Hân sạo biển, tẻ nhạt không thể tả.

Nghe sóng biển mênh mang mà trong tim cồn lên nổi buồn nhớ.

" Nghiêng phía nào cũng nghe sóng

Nghiêng phía không anh sóng dử dội hơn nhiều

Nghiêng về chiuề hoàng hôn thắp lữa

Nghiêng vầng trăng bóng chiếc âm thầm

Chỉ một lần nghiêng

Trăm năm lầm lỡ

Cầm cây xào thuyền khát vẩn khát thôi

Em chòng chành bởi những xa xôi

Khi cố đi vào mùa ủ mật

Em tha thiết

Đất trời nghiêng không thật

Lại phỉnh phờ

Em có phía không nghiêng....."

Em không phỉnh phò dối gạt. Chỉ vì nông nổi yếu mềm trước thái độ của Thiện Hưng. Em không còn yêu anh ta. Không trở lại với anh ta đâu.

Em nhận ra tình yêu dành cho anh thì đã muộn rồi phải không anh?

Em không muốn xa anh đâu Mạnh Triều. Anh không còn niềm tin đối với em vì vậy tình yêu của em không đủ khả năng giữ anh lại.

Anh rời khỏi công ty rồi em nơi đây với nởi lòng chơi vơi, nuối tiếc. Em không giữ anh được. Em chỉ mong anh hiểu là em rất tha thiết yêu anh.

Hoàng Hân đang nhủ thầm với chính mình. Mạnh Triều đâu biết rằng cô rất yêu anh. Giờ đây Hoàng Hân nói thế nào anh cũng không nghe, không tin.

Hoang Hân nhìn ra ngoài khơi. Biển mênh mông lộng gió. Mấy cánh buồm nhấp nhô nhấp nhô.

Nhờ gió, nhờ sóng biển gởi đến Mạnh Triều lời yêu chất ngất trong tim Hoàng Hân.

Gió ơi! Biển ơi! Hãy nói hộ lời yêu em dành cho anh!

Dù anh chối bỏ, em vẫn một lòng thiết tha.

Có lẽ những lời nhủ thầm của Hoàng Hân mình cô biết cô hay...

Chiều dần trôi, lưng trời thoi thóp nắng. Hoàng hôn ửng tím phía xa.

Mặt biển loang loáng tím.

Nhớ hôm nào tắm biển, ngụp lặn giởn sóng cũng vào lúc hoàng hôn buông xuống, Mạnh Triều tưởng cô bị sóng cuốn đã ào xuống cứu cô, bị cô la.

Lần đầu gặp anh trong hoàn cảnh như thế đấy.

Mới hôm nào mà tưởng chừng như ngày ấy đã xa xôi rồi.

Thèm tắm biển ước gì anh xuất hiện như buổi chiều hôm ấy ngỡ Hoàng Hân chết đuối mà cúu cô.

Bây giờ cô sẽ sung sướng để cho anh chộp mái đầu ôm chặt và kéo cô vào bờ.

Cảm giác ấm áp biết bao! hạnh phúc biết bao khi được ở trong vòng tay rắn chắc của anh được anh bảo vệ.

Giá chuyện đó được lặp lại Hoàng Hân sẽ không gây cãi mà để cho anh cứu, còn giả vờ chết đuối nữa.

Nhưng kỹ niệm chỉ xảy ra ngoài bãi biển để được tắm biển cùng anh không được gặp anh ở công ty để làm iệc cùng anh. Hoàng Hân chỉ còn mong anh về trong cơn mơ.....

Mạnh Triều vào thành phố làm cho công ty sản xuất phụ tùng và đóng tàu " Hừng Sáng "

Ông Kiến Hải đã liên lạc với anh qua điện thoại. Sau khi nắm được tình hình về anh. đích thân ông đến gặp giám đốc công ty xin cho Hoàng Hân vào làm chung với Mạnh Triều.

Lúc nào ông cũng muốn tạo điều kiện cho Hoàng Hân và Mạnh Triều gặp gỡ cùng làm việc chung.

Hoàng Hân vui mừng không thể tưởng khi được cha báo tin vào Sài Gòn làm việc chung công ty với Mạnh Triều.

Không biết Mạnh Triều cư xử với Hoàng Hân ra sao nhưng được ở bên cạnh và làm việc chung với anh lả ước vọng của cô.

Mạnh Triều không hay biết việc này. Vì vậy anh khỏi bất ngờ khi người anh tiếp cận làm việc là Hoàng Hân. Anh hỏi một cách lạnh lùng:

- Là cô à? Cô đến đây chi hả?

Hoàng Hân nhỏ nhẹ đáp:

- Em đến đây làm việc.

Cố giữ giọng điềm tĩnh. Hoàng Hân nói tiếp với giọng tha thiết.

- Em thành thật xin lổi anh! Hãy bõ qua cho hết những gì đã xãy ra nha anh Triều.

Mạnh Triều nói với vẻ khô khan:

- Mọi việc đối với tôi là một giấc mơ xấu. Qua cơn mơ tất cả đã tàn rồi.

Hoàng Hân hỏi một cách day dứt:

- Anh còn giận em hả anh Triều?

Mạnh Triều tỏ thái độ dửng dưng:

- Cô đến đây làm việc thì chúng ta hãy trao đổi chuyên môn đi!

Hoàng Hân nhìn anh một cách khẩn khoản:

- Em muốn nói với anh là mọi chuyện xãy ra em rất hối hận. Em không muốn làm anh bị tổn thương đâu.

Mặt Mạnh Triều lạnh như ướp đá:

- Tôi không biết đến những chuyện đó nữa. Cô hãy nói về công việc đi!

Hoàng Hân cố giữ giọng thật ngọt ngào năn nỉ:

- Từ nay chúng ta sẽ làm việc chung với nhau như trước. Anh hãy tha thứ cho em nghe.

Mạnh Triều trả lời như một xác định:

Giữa cô và tôi không có gì. Cô đừng bận tâm chi nữa.

Cách nói của anh khiến Hoàng hân đau lòng nhưng cô vẩn nhen nhúm tia hy vọng:

- Chúng ta làm lại từ đầu nghe anh.

Giọng Mạnh Triều vang lên khô sắc như ném hòn sỏi:

- Làm lại từ đầu à? Không có đâu cô! Mọi việc đã kết thúc rồi!

Sự tức giận khiến cho Mạnh Triều trở nên lạnh lùng, khô cứng. anh không còn tin vào Hoàng Hân.

Cảm giác cay đắng bị cô đêm ra làm trò đùa vẫn còn mãi. Hoàng Hân giả vờ yêu anh dùng anh để trả thù Thiện Hưng khiến anh thật sự bẽ bàng chỉ muốn tránh xa cô.

Tại sao Hoàng Hân đến đây làm chung với anh để cho mặt đối mặt càng thêm khó chịu.

Mạnh Triều ngó lơ chỗ khác. Hoàng Hân đau đáu một niềm đau. Cô nhìn anh một cách nhẩn nhục:

- Anh vẩn còn giận em, không tha thứ cho em à?

Mạnh Triều im lặng, Hoàng Hân biết khó mà lay chuyển được trái tim sát đá của anh.

Cũng tại Hoàng Hân mà trái tim ngun ngút lửa yêu thương kia đã trỡ nên xơ cứng lạnh băng.

Vậy là Hoàng Hân không mong được Mạnh Triều tha thứ, Cô cố gắng bày tỏ một cách nhẩn nại:

- Em luôn mong muốn được làm việc chung với anh. Anh hãy cảm thông và tha thứ cho em, để em được thanh thản.

Mạnh Triều hỏi với vẻ mai mỉa:

- cô làm điều sai trái hay sao mà không được thanh thản hả?

Cách hỏi của anh làm cho Hoàng Hân đau không thể tả.

Hổngng lẽ hai người không hàn gắn được nữa?Hoàng Hân buồn buồn.

Xua tay làm một cử chỉ như không muốn nghe Hoàng Hân nói chuyện cũ nữa, Mạnh Triều bắt đầu giao công việc cho cô theo phân công của giám đốc.

Hoàng Hân bắt đầu làm việc ở công ty mới. Không phải công ty Hải Duong thân thuộc.

Đối với Hoàng Hân không có gì khó khăn cả. Hồi mới ra trường cô làm cho công ty Vĩnh Thịnh ở Sài Gòn không phải của gia đình. Bây giờ làm cho công ty lạ nhưng được ở bên Mạnh Triều và làm chung với anh thì còn gì bằng.

Hòang Hân hy vọng có cơ hội chuộc lỗi với Mạnh Triều. Mưa dầm thấm sâu, từ từ anh sẻ cảm thông và bỏ qua cho cô.

Không thể một ngày một bữa mà cô năn nỉ Mạnh Triều được. Cô sẽ cố gắng để anh thấy được tấm chân tình của cô.

Hoàng Hân làm việc rất tích cực nặng nề. Cô không nệ hà bất cứ công việc gì được giao. Làm việc nhiệt tình, Hoàng Hân còn rất vui vẻ cởi mở với mọi người trong công ty. Trong công ty ai cũng quý mến Hoàng Hân.

Chỉ có Mạnh Triều là vẫn hững hờ đối với Hoàng Hân.

Cô ân cần chăm sóc anh. Thấy anh làm việc căng thẳng cô mang đến khi thì cà phê, khi chiếc khăn lạnh, Mạnh Triều không đoái hoài đến, không xúc cảm trước những cử chỉ quan tâm của cô.

Hoàng Hân chăm lo cho Mạnh Triều từng chút. Nhưng cô chỉ là chiếc bóng mờ nhạt bên anh. Nói đúng hơn là anh xem sự hiện diện của cô chỉ là con số không.

Buồn tủi dâng mi! mọi cố gắng của Hoàng Hân thật vô ích. Hoàng Hân chán nản buông xuôi. Nhưng tự nhủ cô không phải ân cần với Mạnh Triều để lấy lòng anh.

Nếu anh tha thứ thì thôi còn tấm chân tình của cô dành cho anh mãi vẫn vậy.

Hoàng Hân không muốn bị suy sụp giống như lần trước. Chính vì suy sụp không làm việc nởi mà cô bị đuổi việc.

Cô luôn cố gắng làm việc dể vươn lên. Cô không muốn bị Mạnh Triều khinh thường trong công việc.

Thế nhưng anh đã khinh thường cô. Trước mắt anh, cô không hiện diện.

Mạnh Triều mãi lạnh nhạt với Hoàng Hân thì làm sao cô đi vào trái tim anh được.

Buổi sáng chủ nhật, ở nhà một mình buồn, không chịu được, Hoàng Hân đến tìm Quế Hà.

- Ngày nghĩ mi không đi chơi hả?

Nghe Hoàng hân hỏi, Quế Hà mỉm cười:

- Biết có mi đến nên đâu dám đi chơi!

- Vậy à! Tốt nhỉ?

- Ta luôn tốt với bạn bè. Còn mi,

- Sao hả?

- về Vũng Tàu rồi biệt tăm luôn.

- bây giờ ta trở lại Sài Gòn rồi đó,

Quế Hà nheo mắt với Hoàng Hân:

- Vì người ta chứ có vì Quế hà này đâu.

Hôm Hoàng Hân vào Sài Gòn làm việc cô cũng đã điện cho Quế Hà.

Hoàng hân vổ vai Quế Hà.

- Mi đã có người vì rồi, cần chi đến ta hà?

- Bạn bè cũng cần chứ!

Nhìn Quế Hà luôn tươi tắn, trẻ trung, vui vẻ, Hoàng Hân mỉn cười:

- Mi hãy bắt trước ta vui vẻ yêu đời. Buồn phiền sầu nảo chi cho thêm khổ hả?

Hoàng Hân buôn tiềng thở dài:

- Mi sắp lên xe hoa nên vui vẻ yêu đời. Còn ta bị người ta hững hờ không buồn phiền sao được.

Quế Hà nhận định:

_Có lẽ Mạnh Triều thử lòng mi đó. Đừng nản, yêu người thì phải kiên trì.

Hoàng Hân chép môi:

- Ngày nào cụng đối diện với cây nước đá.

Quế Hà động viên Hoàng Hân:

- Nước đá cũng sẽ tan mi à!

- Nhưng anh Triều là nước đá không tan đâu. Vừa cứng như đá tảng vừa lạnh như băng.

Quế Hà đùa đàu giọng:

- Mi cứ lấy búa đập mải thì đá cũng vỡ vụn hà!

Hàng Hân hỏi một cách hồn nhiên:

- Chẳng biết phải đập bao nhiêu cái búa đá mới vỡ vụn hả mi?

Quế Hà đưa mắt nhìn Hoàng Hân với vẻ quan tâm:

- Ta đùa thôi. Tình hình thế nào hả mi?

Hoàng Hân thở ra:

- Vẫn vậy! Anh Triều vẫn mãi lạnh nhạt với ta.

- Tức là anh ấy không xiêu lòng trước tình yêu của mi.

Hoàng Hân lặng thinh xác nhận. Quế Hà đột ngột xúi bảo:

- Thôi thì đừng yêu nữa chi cho sầu khổ. Để ta giới thiệu bạn anh Khải An.

Hoàng Hân đập vai bạn:

- Con khỉ!

Quế Hà chép môi:

- Ta thấy mi yêu ai cũng khổ hết. Hết Thiện Hưng đến anh Mạnh Triều cũng không thấy có hy vọng gì cả.

Hoàng Hân thở ra:

- Có lẽ tại số ta như vậy?

- Số gì kỳ vậy phải cãi số lại đi!

- Chắc tại ta gây tổn thương cho Mạnh Triều nên phải gánh lấy hậu quả. Thôi mình làm thì phải chịu.

Quế Hà buột miệng:

- Nói gì bi quan dữ vậy hả mi.

Hoàng Hân kể mọi chuyện cho Quế Hà nghe.

Quế Hà nói một cách bực dọc:

- Mi đã làm hết cách rồi. Yêu thương quan tâm chăm sóc như vậy mà anh ta vẫn không ngó ngàng tới. Thôi chấm dứt đi. Làm quá anh ta tưởng mình có giá lắm.

Hoàng Hân nói với giọng phân trần:

- Ta chỉ muốn cho anh Triều thấy và hiểu tình yêu chân thành của ta.

Quế Hà nhăn mặt nói một cách bực dọc:

- Nhưng anh ta không chịu hiểu, không chịu thấy thì mi cố gắng làm chi nữa hả?

Giọng Hoàng Hân thật thấp:

- Ta nghĩ là một lúc nào đó anh ấy sẽ hiểu được ta.

Quế Hà pha trò:

- Đến lúc đó chắc mi thành bà lão quá.

- Cũng không sao!

Quế Hà nói với bất bình:

- Ta thấy như vậy là không được, Anh ta lạnh lùng tỏ vẻ dứt khoát với mi rồi, không còn hy vọng gì nữa, mi cũng nên chấm dứt đi!

Hoàng Hân lắc đầu:

- Chấm dứt hả! Ta vẫn yêu anh Mạnh Triều.

- Nhưng anh ta có ngó ngàng gì đến mi đâu. Không hy vọng mà yêu làm gì. Hay là trở lại với Thiện Hưng đi!

Hoàng Hân nhăn mày:

- Mi kỳ quá! Đừng khuyên ta trở lại với Thiện Hưng! Ta đã xác định lòng mình rồi.

- Ta đùa thôi! Chứ tình cảm của mi ta không có ý kiến.

Quế Hà trả lời rồi rủ Hoàng Hân:

- Đi siêu thị chơi. Ở đây nghe chuyện của mi mãi, ta thấy bế tắc rồi.

Đúng như Quế Hà nói Hoàng Hân cũng thấy bế tắc.

Thôi, không nghĩ gì nữa.

Yêu là do con tim mình mách bảo. Còn không được yêu là do con tim người khác.

Lúc trước Mạnh Triều đã yêu cô nhưng vì cô không biết giữ gìn thận trọng để nó vuột mất bay xa. Hoàng Hân phải trả giá cho sự nông nổi của mình.

Cô có lỗi. Cô không phiền trách gì Mạnh Triều nữa. Anh chối bỏ tình yêu của cô cũng là phản ứng tự nhiên thôi.

Hoàng Hân đi siêu thị cùng mua sắm với Quế Hà. Phụ nữ thường có thói quen mua sắm thích mua sắm,

Hoàng Hân ở nhà chỉ có một nên cũng lưòi đi mua sắm.

Hôm nay đi với Quế Hà, cô ngắm nhìn nhiều hơn mua.

Quế Hà nói một cách vui vẻ:

- Mi mua gì cứ tha hồ lựa chọn đi! Bê hết cả siêu thị cũng được.

Hoàng Hân lắc đầu tinh nghịch:

- Người ta có chồng con thì bê hết cả siêu thị về phục vụ chồng con. Còn ta bê về cho ai?

- Cho anh hàng xóm.

- Con quỷ!

Hoàng Hân đập vai Quế Hà nói tiếp:

- Mi cứ mua tặng anh hàng xóm của mi.

Quế Hà đính chính:

- Ta nói anh hàng xóm ở công ty bên cạnh mi đó..

Con nhỏ lại nắch đến Mạnh Triều. Phải rồi. Tặng Mạnh Triều một món quà. dịp gì đây? Không dịp gì hết. Cũng được chứ sao!

Nhìn quanh những hàng hoá bày biện phong phú da dạng, bất chợt Hoàng Hân hỏi Quế Hà:

- Mi tặng gì cho anh Khải An không? Hay là chờ chàng tặng cho chiếc nhẫn to đùng trong buổi lễ đính hôn luôn.

Quế Hà phì cười:

- Tặng chiếc cà vạt thắt cổ.

Hoàng Hân chỉnh lại:

- Không phải thắt cổ mà cột mi với anh An lại.

Quế Hà vờ than vãn:

- Khi không bị cột lại chắc cuộc đời mất tự do.

Hoàng Hân mĩm cười trêu:

- Mất tự do ở bên chàng là hạnh phúc quá nhất trần đời rồi còn gì? Có người mong muốn mà chẳng được.

- Vậy hả! Ta nghe người xưa nói ta cũng ớn quá,

- Nói gi?

- " Con cá trong lờ đỏ lơ con mắt. Con cá bên ngoài ngúc ngoắc muốn vô".

Hoàng Hân cười khúc khích:

- Mi có phải là con cá đâu mà sợ.

Quế Hà giải thích:

- Không phải con cá nhưng khi vào vòng rồi thì cũng đỏ lơ con mắt hà.

- Làm như kinh nghiệm của mi vậy.

- Không đúng với mi đâu, Mi vô lờ không đỏ lơ con mắt.

Quế Hà vỗ vai bạn:

Triết lý của ông bà mình trúng phóc mi ơi.

Hoàng Hân mỉm cười trêu Quế Hà:

- Mi sợ đỏ lơ con mắt thì đừng vô lờ.

Quế Hà tỉnh bơ:

- Để người khác vô hả?

Hoàng Hân nói với giọng tinh nghịch:

- Coi vậy mà sợ. Thôi anh Khải An đã đặt cái lờ rồi, con cá Hà cứ ung dung chui vào.

Quế Hà phụng phịu:

- Con khỉ! tới mi thì biết!

- Biết ta có được chui vô trong lờ như mi không hả?

Hoàng Hân bật thốt lên câu hỏi. Quế Hà nói nhanh:

- Có chứ sao không?

Hoàng Hân không nói gì. Cô đang lựa món quà để tặng Mạnh Triều. Món quà gì đây? Để xem anh thích gì.

Trong lúc này Hoàng Hân chỉ muốn nghĩ đến Mạnh Triều thôi.

Bất chợt tai cô vang lên câu nhõng nhẽo ngọt ngào:

- Anh ơi bưng dùm chiếc giỏ cho em.

- Ôi! Em mua gì nhiều dữ vậy? Muốn bê hết cả siêu thị hả?

- Mua cho anh đó ông tướng lười biếng.

- Vậy hả bà xã! Cám ơn cưng nghe.

- Xí! Khéo nịnh.

Cuộc đối thoại lọt vào tai khiến Hoàng Hân chú ý vì giọng nói khá quen thuộc.

Cô ngước lên và vội lùi lại. Thiện Hưng!

Anh ta đang đi siêu thị mua sắm cùng Lệ Loan.

Hoàng Hân vội kéo tay Quế Hà sang gian hàng khác.

Quế Hà cũng đã trong thấy Thiện Hưng. Cô nói khẽ với Hoàng Hân.

- May không ta xúi mi trở lại với Thiện Hưng thì nguy rồi. Anh ta đi với bà xã.

Thế đấy! thiện Hưng đã năn nỉ ỉ ôi Hoàng Hân hết lời, dùng khổ nhục để cô xiêu lòng, rồi E-mail rồi " chat" đủ điều. Cuối cùng anh ta vẫn không rời bỏ Lệ Loan. Cũng may là Hoàng hân đã dừng lại.

Thật ra, Hoàng Hân dừng lại vì nhận ra cô yêu Mạnh Triều còn với Thiện Hưng thì tình yêu xưa chẳng còn.

Hoàng Hân thở phào. Không muốn nhìn thấy để khỏi phải ngượng ngùng.

- Vậy cũng tốt hả mi!

- Tốt à!

Quế Hà lẩm bẩm, Hoàng Hân nói với giọng nhẹ nhàng tâm sự.

- Thiện Hưng đi với ai cũng được, Chỉ sợ Mạnh Triều đi với một cô gái khác chắc ta thót tim, xỉu mất.

Quế Hà cũng lạy trời điều đó đừng xảy ra,

Buổi sáng đến phòng làm việc Hoàng Hân cắm một bình hoa xinh xắn đặt lên bàn Mạnh Triều. Bình hoa rực rỡ làm cho gian phòng như bừng sáng hẳn lên.

Gương mặt kín như bưng, Mạnh Triều hoàn toàn không tỏ thái độ gì cả, Hoàng Hân buồn buồn.

Nhưng rồi cô tự nhủ anh không phản ứng cũng không sao chỉ sợ anh tức giận ném bỏ bình hoa chắc cô xấu hổ đến chết.

Buổi trưa Hoàng Hân mang gói quà đến trao tặng cho Mạnh Triều:

- Tặng anh!

Mạnh Triều thooáng ngở ngàng:

- Sao lại tặng quà! không có dịp gì hết?

- Không có dịp gì em mới tặng. Anh nhận cho em vui!

Hoàng Hân nói trong hơi thở gấp gáp. Sợ Mạnh Triều từ chối, cô nói và lùi bước nhanh,

Mạnh Triều củng nói nhanh một cách lạnh lùng.

- Tôi không nhận đâu. Cô mang về đi.

Nhưng Hoàng Hân đã bước vội ra ngoài.

Hai người vẫn