← Quay lại trang sách

CUỘC TRÒ CHUYỆN BÊN BỜ BIỂN

ĐÔI KHI TÔI THẤY HÌNH NHƯ TẤT CẢ NHỮNG chuyện ấy chỉ là giấc mơ. – đưa tay lau trán, anh kỹ sư mơ màng nói. – Mặc dù lúc đó tôi rất tỉnh... Biết nói gì được nhỉ? Người ta đã tiến hành những cuộc nghiên cứu khoa học. Thành lập một đoàn. Tuy vậy...

Anh cười gằn, còn tôi thì cảnh giác.

– Số là, thường chúng ta hay cho rằng nhịp độ sống của chúng ta là nhịp độ duy nhất mà chúng ta có thể có được, nhưng trong khi đó sự việc lại hoàn toàn khác. Anh có hiểu ý tôi không?

Để trả lời, tôi lầm bầm điều gì đó về lý thuyết tương đối. Thật vậy, tôi không hoàn toàn hiểu rõ ý anh...

Anh kỹ sư mỉm cười:

– Có lẽ, tôi không định nói hẳn như thế. Anh hãy thử hình dung xem điều gì sẽ xảy ra nếu như chúng ta bắt đầu sống nhanh hơn. Không phải vận động nhanh hơn mà chính là sống. Những sinh vật sống trên trái đất vận động với tốc độ khác nhau, từ vài mi-li-mét đến vài chục ki-lô-mét một giờ. Ở Xcốt-len, chẳng hạn, có con ruồi bay với tốc độ máy bay. Nhưng tôi không nói cái đó. Không phải vận động nhanh hơn, mà sống cơ.

– Đương nhiên có những sinh vật sống nhanh hơn con người rất nhiều. – Tôi nói và cố nhớ lại những gì đã học được ở nhà trường về môn sinh vật. – Ví dụ, những côn trùng đế giày tầm thường nhất, theo tôi nghĩ, chỉ sống có hai mười bốn giờ. Một vài loại côn trùng khác có đời sống còn ngắn hơn.

Người tiếp chuyện tôi lắc đầu.

– Đó chỉ là đời sống chúng ngắn hơn con người, nhưng không phải nhanh hơn. – Anh trầm ngâm. – Chắc là anh sẽ khó hiểu tôi nói về cái gì... Anh không nghe được gì về những sự kiện ở khu Lê-bia-gie năm nay à?

– Sao lại không! Ở Lê-nin-grát người ta đã bàn tán rất nhiều gần cả tháng nay. Nhưng không ai biết rõ về cái gì. Gần như là chuyện ma quỷ. Một đoàn tàu sắp cán một bé gái; thế rồi có một kẻ vô hình, ném em vào gầm tàu thì không ra ném, mà kéo em ra khỏi đó cũng không ra kéo. Lại còn chuyện ăn trộm ở cửa hàng... Vậy anh có biết gì về cái đó không?

– Tất nhiên là có. Tôi đã là một trong những con ma đó.

–???

– Nếu anh muốn nghe, tôi sẽ kể.

– Tất nhiên là muốn!? – tôi kêu lên. – Sao lại không cơ chứ! Anh kể ngay bây giờ đi!...

Cuộc nói chuyện diễn ra trên bờ biển Ri-ga, tại Đu-bun-tắc, một trong những thị trấn an dưỡng nhỏ cách Ri-ga nửa giờ đi bộ.

Tôi sống trong nhà nghỉ ở đó suốt cả tháng chín và đã mau chóng làm quen với mọi người ở cái biệt thự nằm ngay trên mép biển này. Nhưng tôi biết rất ít về một người khách nghỉ có bộ tóc màu vàng, cao lớn và hơi gầy. Điều càng lạ lùng hơn là sau lần gặp nhau đầu tiên, cả hai chúng tôi đều có cảm tình với nhau.

Cả anh và tôi đều thích buổi sáng sớm. Một vài giờ trước khi ăn sáng tôi đi dạo chơi dọc theo bãi cát vắng người. Cô-rô-xtư-lép – tên người đàn ông tóc vàng – dậy sớm hơn và đi bộ về hướng Bun-đu-ri. Khi tôi ra bờ biển, anh đã quay trở lại. Chúng tôi gặp nhau trên bãi cát vắng lặng, tinh không một bóng người. Chúng tôi chào và mỉm cười với nhau, rồi tiếp tục ai đi đường nấy.

Hình như sau cuộc gặp gỡ ấy, trong mỗi chúng tôi đọng lại ấn tượng là nếu đứng lại và trò chuyện với nhau thì chắc là rất thú vị.

Vào một buổi sáng nọ lúc ra tới bờ biển, tôi tình cờ thấy Cô-rô-xtư-lép đang làm những cử động có vẻ lạ lùng. Anh kỹ sư ngồi trên ghế đá, sau đó ngồi xổm xuống và bắt đầu đưa tay ra mặt cát. Nét mặt anh có vẻ rất băn khoăn. Nhưng rồi anh đã bình tĩnh lại sau vài lần làm như vậy. Anh nhìn theo một con bướm bay và cũng đưa tay lên trời như để tiễn nó. Cuối cùng, anh bỗng nhảy nhảy lên mấy cái.

Tôi dặng hắng để cho Cô-rô-xtư-lép biết rằng không chỉ có một mình anh trên bờ biển. Anh ta nhìn về phía tôi, mắt chúng tôi gặp nhau và cả hai cùng hơi bối rối.

Cô-rô-xtư-lép vung tay lên và bật cười giòn:

– Mời anh lại đây. Đừng cho rằng tôi mất trí nhé.

Tôi lại bên anh và giữa chúng tôi diễn ra cuộc trò chuyện sau đây, trong đó những chuyện xảy ra vừa qua ở vịnh Phần Lan đã được lần lượt kể lại.