← Quay lại trang sách

LẠI TRÒ CHUYỆN BÊN BỜ BIỂN

RỒI SAO NỮA? – TÔI KHÁT KHAO HỎI. – SAU ĐÓ là cái gì? Họ tìm thấy các anh ở nhà à?

– Sau đó có nhiều chuyện linh tinh. – Anh kỹ sư ngả người trên lưng ghế. – Vợ tôi trở về, chúng tôi chỉ mới xa nhau từ chiều hôm trước, nhìn thấy Giô-ra và tôi gầy tọp đi, người rát bỏng, đầy vết bầm tím và dập, với bộ râu như hàng tuần chưa cạo. Tất nhiên, cô ấy khó tin nổi những lời giải thích của tôi. Nhưng sau đó vợ chồng Mô-khốp tới và kể về những mẩu thư, về cái máy chữ trên bàn nhảy đổi chỗ, về những lần xuất hiện của tôi. Và mãi sau nữa, mới vỡ lẽ là ở trong làng, ở ngoài ga, và cả trên đường ô-tô có nhiều người đã chứng kiến những cuộc phiêu lưu của tôi và Giô-ra. Người đàn ông Giô-ra đã xô ngã phải nằm lại ở nhà người quen với chấn thương nhẹ ở não. Chị giúp việc nhà I-u-scốp đã nhìn thấy những bóng đen kỳ lạ nào đó mấy lần bay lướt dọc phố, và đã nghe thấy tiếng rít lạ lùng. Người lái chuyến xe lửa chở hàng bị kỷ luật vì đã vô cớ cho đỗ tàu... Nhưng đấy chưa phải là điều lý thú nhất. Điều đáng ngạc nhiên nhất là tất cả những chuyện xảy ra với tôi và Giô-ra chỉ bó gọn trong vòng hai mươi phút. Có thể hai mươi mốt. Anh hiểu chứ, đó là thời gian đủ để chào một người láng giềng, hỏi xem hôm qua anh ta đi câu cá như thế nào,và hút cùng với anh ta một điếu thuốc. Giá như không có những lần tôi đến nhà Mô-khốp, sẽ không một ai biết được mọi chuyện xảy ra với chúng tôi. Kỳ lạ thật, đúng không?

– Kỳ lạ thật, – tôi tán đồng. – Thậm chí không tin nổi. Mặc dù chính tôi cũng nghe nói đến những bóng ma ở vịnh Phần Lan.

Cả hai chúng tôi im lặng.

Trên bờ biển đã đông người. Sau lưng chúng tôi, trên hiên nhà nghỉ, các cô phục vụ đang khua thìa đĩa, chuẩn bị bữa ăn sáng. Những âm thanh sạch sẽ và trong trẻo như ban mai.

– Nhưng bây giờ không còn đặt ra câu hỏi có hay không có nữa, – Cô-rô-xtư-lép nói.

– Còn Giô-ra? – Tôi hỏi.

Cô-rô-xtư-lép cười gằn:

– Hiện còn ở nhà điều dưỡng. Nghe nói hắn muốn vào học trường ban đêm và trở thành một nhà vật lý... Ai biết được, có thể hắn sẽ nên người?

– Phải... – tôi nói. – Bao triển vọng lớn lao đang mở ra nhân hiệu quả này. Ví dụ, những cuộc du hành giữa các vì sao. Trước kia chúng ta không thể mơ tới việc đi thăm các thiên hà khác. Không một đời người nào đủ dài để làm việc đó. Còn bây giờ, nếu có thể làm tăng tốc độ đời sống, thì hiển nhiên cũng có thể làm cho chậm lại. Khi ấy con người sẽ có thể đến được thiên hà khác.

– Có thể, – Cô-rô-xtư-lép đồng ý. – Nhưng chúng ta hoàn toàn không biết gì về những phát minh mới có tính cách mạng, nhất định sẽ ra đời trong những thập kỷ sắp tới. Những phát minh, ví dụ như những tia này. Trong toàn bộ lịch sử của mình, con người chỉ lo hoàn thiện công cụ lao động, nhưng không một lần nào có mưu toan cải tiến các công cụ chủ yếu làm tăng thêm quyền lực của người đối với thiên nhiên – đó là cơ thể của chính mình. Thật ra, qua bốn nghìn năm của nền văn minh, nó vẫn là cái không hoàn chỉnh nhất trong tất cả mọi cái mà chúng ta có. Nhưng hiện nay tình hình đang thay đổi. Một trăm năm sau, mọi người sẽ sống chắc là không giống như ta hình dung lúc này.

Chúng tôi vẫn im lặng. Trên bãi cát ngập nắng, tiếng sóng vỗ bờ vẫn liên tục không dứt. Trong nháy mắt tôi thử hình dung ra cảnh những con sóng đã ngừng chuyển động, còn chim hải âu thì chết lặng trong khi bay bên trên bờ biển.

KIM HẢI dịch

[1] Cri-xtốp Cô-lông, nhà thám hiểm tìm ra Châu Mỹ.