← Quay lại trang sách

CHƯƠNG MỞ ĐẦU

Vào những phút cuối đời, tử tù sẽ được nhận bánh bao nhân đậu và thuốc lá, đôi khi còn được cho sách để đọc.

Chiều hôm đó, Mishima Tadaharu ăn bánh bao một mình. Đấy là cái bánh gã nhận được từ buổi giải lao lúc 3 giờ trưa. Không rõ do gã không muốn ăn vội, hay đó là phần bánh thừa gã bỏ vào túi để dành ăn sau. Bánh bao trắng có vỏ khô khốc rơi vụn, nhân đậu ngọt mịn, hệt như loại bánh bao dùng để cúng trong tang lễ. Gã dùng bàn tay bám đầy bụi bẩn để ăn bánh.

Không đành lòng nhìn cảnh ấy, tôi đành phải lia mắt ra ngoài cửa sổ. Chấn song vẫn chưa được gắn vào, nên tính ra đấy chỉ là một lỗ hổng vuông vức trên tường. Chẳng hiểu vì lí do gì, hôm ấy, tấm bạt cửa sổ lại bị tháo ra, ánh nắng chói chang của buổi chiều tà rọi thẳng vào, vừa đúng lúc mặt trời đối diện với ô cửa sổ tầng tám.

Bóng của những tòa nhà đen đặc hệt như những tấm bia mộ khổng lồ trong cái nghĩa địa rộng lớn vô biên mang tên Tokyo.

Tôi chợt nghe thấy tiếng chuột kêu. À không, phải nói rằng tôi nghĩ mình đã nghe thấy tiếng của chúng thì đúng hơn.

Vừa quay đầu lại, tôi liền trông thấy Mishima đang tựa má vào tường. Một nửa gương mặt gã chìm trong bóng tối, như bị hòa tan cùng mảng tường xi-măng loang lổ và sàn gỗ mục.

Nửa bên mặt ấy đang nhai bánh bao, cái bánh bao mà giờ đây cũng đã hòa cùng bóng tối đặc quánh. Không có bất kỳ âm thanh nào. Gã cứ chậm rãi ăn.

Tôi châm điếu thuốc Mild Seven, trong lòng cứ ngóng trông

Đầu mũi nóng ran, tôi phà ra một hơi, làn khói thuốc cứ thế mà bay ra ngoài.

“Có thật là… dù có làm gì đi nữa, cũng sẽ không được không?”

Quai hàm đang chậm rãi nhai của gã đột nhiên ngừng lại, rồi lại lập tức tiếp tục. Dư ảnh của buổi hoàng hôn ánh lên, bắt lấy từng đường nét trên gương mặt gã, thế nhưng trên gương mặt ấy lại không hề có bất kỳ biểu cảm nào.

Gã đưa ánh mắt mông lung trải khắp không gian, dừng lại một chút ở chân cầu thang, rồi hướng ra dãy hành lang phía ngoài, cuối cùng ánh mắt ấy dường như cũng đã đến được nơi vô định nào đó.

“Không được, có làm gì cũng không được.”

Nối tiếp những lời ấy là một tiếng thở dài.

Công việc đã xong, công trường lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có. Đâu đó chợt vang lên tiếng đập đinh tai của một cái ống sắt.

“Dù cho có tán gia bại sản đi chăng nữa, vẫn còn cách khác cơ mà. Nếu như lúc đó mày thử nhờ vả anh Tobe thì…”

Gã lại tự lẩm bẩm một mình, miệng vừa lẩm bẩm vừa tiếp tục nhai bánh.

“… Mất hết tất cả, thôi thì... mọi sự cũng đã rồi. Mà dù cho mọi việc có hỏng bét đi chăng nữa, có tồi tệ thế nào đi chăng nữa, nếu mày đến vay tiền… Nhưng có mượn được tiền thì đám chúng nó… nếu là tụi nó thì chỉ còn nước ấy thôi… Chuyện như vậy cũng đâu có hay ho gì…”

Gã hướng khuôn mặt bụi bặm cáu bẩn về phía tôi. Giờ này mà nắng vẫn còn bỏng rát. Thế nhưng những giọt mồ hôi trên má gã đã khô hết cả.

“Có hiểu không? Con cái đói nheo đói nhóc không có gì ăn, mày cũng không có cái bỏ bụng, phải đi xin lỗi mới được, tâm trạng của bố mẹ… Mày đã đánh con mày bằng đôi tay này, lúc nó phải bứt chiếu bỏ miệng, mày đã đập đầu nó, dùng nắm đấm thụi vào người nó, đá vào lưng nó, đá vào chân nó… Nhưng mà chỉ có khuôn mặt ấy, phải rồi, chỉ khuôn mặt ấy là mày không nỡ đánh… Đánh vào mặt nó sẽ để lại vết tích, mày sẽ bị người ta coi là thằng ngược đãi con cái, rồi có khi họ còn bảo vệ cho con mày nữa. Nếu mày đánh vào mặt nó, nếu mày đánh vào mặt nó… Lúc nào cũng tự nhủ phải đánh vào mặt nó, vậy mà không hiểu sao lúc đó, mày lại nựng má nó một cái…”

Quay mặt khỏi bức tường, Mishima cứ nhìn chòng chọc vào vỏ bánh bao trắng muốt đã ăn được một nửa.

“Mềm quá. Má của con mềm quá. Vỗ nhẹ cũng tỏa ra mùi thơm dịu dàng nữa. Con bị bố tát đau lắm phải không? Bố đúng là thằng khốn nạn… Nhưng cũng do con tự chuốc lấy thôi. Lúc nào cũng léo nhéo hỏi bố ơi sao bố lại khóc… Nhưng thôi, giờ bố chỉ còn cách tạ lỗi với con. Bố xin lỗi, xin lỗi, hãy tha thứ cho bố nhé…”

Điếu thuốc tôi kẹp giữa hai ngón tay chẳng biết tự khi nào đã cháy đến tận đầu lọc.

Tôi bèn quẳng đầu thuốc ấy ra ngoài cửa sổ, đoạn rút từ bao thuốc lá ra thêm một điếu nữa. Lần này phải mời gã ta hút cùng mới được. Nhưng gã cứ lưỡng lự, thôi thì hết cách, tôi đành phảu đưa điếu thuốc ấy lên miệng mình ngậm vậy.

Gã lại ngẩng đầu, nhìn.

“… Anh biết chuyện của tôi từ đâu thế?”

Tôi nhả ra từng ngụm khói xám, đoạn cất bật lửa cùng bao thuốc lá trở vào trong túi.

“Lần đầu tiên nghe.”

“Vậy anh biết rồi sao? Tôi … Nói cho cùng thì tôi chính là hạng người như vậy đấy.”

Những đợt khói thuốc cứ nún nhẩy lên xuống khi tôi gật gù.

“Ừm… Có hơi bất lịch sự một chút, nhưng năm đó cũng là lần đầu tiên tôi nghe đến nghề Diều Hâu. Cũng biết chút ít thôi.”

Vậy sao, tiếng thở dài pha lẫn tiếng lẩm bẩm.

“… Thế hóa ra vẫn còn cách khác thật sao?”

Cái đó thì… Mấy lời tôi định nói ra rốt cuộc lại bị nghẹn nơi cuống họng.

Những tháng ngày quá khứ bất chợt ùa về một cách hỗn độn, nhưng tôi không tài nào thốt được nên lời. Những chuyện như thế, bây giờ tôi thật không có tư cách để nói với gã.

Gã đang nghĩ đến con trai mình chăng? Câu hỏi ngớ ngẩn quá đi mất. Dĩ nhiên là gã đang nghĩ đến con trai mình rồi. Cái kết luận mà gã đã phải suy nghĩ mãi, đến độ muốn điên đầu, tôi lại là người biết rõ nhất. Tôi là kẻ hiểu rõ nhất, bởi vì tôi cũng chẳng khác gì.

“… Tôi nghĩ hai người nên nói chuyện với nhau.”

Cuối cùng tôi lại chỉ thốt ra được những lời ấy.

Gã hừ mũi, ra vẻ như đã bị tôi khinh thường lắm. Trong thâm tâm tôi đột nhiên lan tỏa một cơn đau nhức nhối lạ thường. Cứ như một vở kịch sướt mướt rẻ tiền lấy nước mắt của người xem. Nhưng ngoài chuyện đó ra, rốt cuộc tôi có thể nói với gã điều gì đây?

“… Thôi xin anh hãy đi cho.”

Đoạn gã đứng dậy, phần bánh bao còn sót lại cũng bị nhét cả vào miệng. Chiếc quần chẽn màu xám lông chuột gã mặc cũng không đến nỗi bẩn cho lắm. Gã phủi bụi sau mông, đoạn đi cà nhắc đến nơi có chiếc nón bảo hộ đầy vết trầy xước đang nằm chỏng chơ rồi nhặt lên.

“Thiệt tình… xin lỗi. Nhưng anh không cần phải phiền phức thế đâu. Làm ơn hãy đi cho.”

Gã cứ giậm chân ầm ầm trên sàn gỗ, đi ra khỏi buồng. Lúc ra đến ngoài hành lang, chân gã lại lê lết trên sàn, tạo ra tiếng động như đang chà xát trên cát.

Tôi vẫn đứng tại chỗ, chờ cho điếu thuốc cháy thành tàn tro.

Ở dưới chân tôi có để một lon cà phê rỗng. Mỗi khi dập điếu thuốc vào thì miệng lon lại cháy đen, cộng thêm mạt gỗ và cát bụi, nên đến bây giờ, nó đã trở nên cực kỳ dơ dáy. Tôi bỏ điếu thuốc hút dở vào đó, cái lon liền kêu lên một tiếng xèo xèo ảm đạm.

Nghe thấy tiếng giá kim loại vang lên, tôi bèn ngó ra ngoài cửa sổ, liền trông thấy gã đang đứng bên ngoài căn phòng ba gian. Trên đầu gã đội nón bảo hộ, nhưng lại không thèm cài dây. Gã cứ thế ngẩng lên nhìn ống sắt trên đầu mình, đoạn dùng tay với lấy mối nối bằng kim loại rồi cố định lại các bánh răng.

Sau một lúc lâu, gã vẫn cứ giữ nguyên tư thế ấy mà chẳng động đậy gì.

Gã không siết cái ốc lại, mà chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang với lên của mình.

Trong không gian tĩnh lặng chỉ có những cơn gió ấm áp vỗ về bầu trời.

Cuối cùng, chân phải của gã cũng lặng lẽ nhúc nhích.

Chỉ một centimet nữa thôi. Một centimet nữa thôi. À không, phải nói rằng chỉ còn vài mili nữa.

Nếu cứ tiếp tục nhìn, có khi tôi sẽ la lên giữa chừng cũng nên. Nhưng nhất quyết không được làm vậy. Không phải là vì ai, mà là vì lợi ích của gã.

Giây phút gót chân của gã rời khỏi giá đỡ, miệng tôi há cả ra.

Tấm lưng mặc cái áo chạy bộ cùa gã hơi ngiêng về phía trước. Vật rớt đầu tiên là chiếc nón bảo hộ. Chân trái của gã vẫn còn trên giá. Thế nhưng không cần phải giúp đỡ gã làm gì. Gã cứ thế nghiêng mình xuống phía dưới, chẳng mấy chốc thân thể ấy đã rơi khỏi tầng lầu, tiếp tục lao xuống mặt đất.

Chỉ còn lại vài giây ngắn ngủi.

Thân thể gã đập vào ống sắt và giá đỡ, sau đó lại nảy lên, chuyển hướng. Thân thể gã cứ rung bật lên, không chịu dừng lại.

Ngay lúc gã rơi xuống, có một tiếng nổ trầm đục vang lên.

Hình như đầu của gã đập vào phần ống sắt nhô ra của công trường phía trước cổng thì phải.

Ngay sau đó, là tiếng xi măng đổ xuống.

Cuối cùng, thân thể gã cũng đáp xuống, chết lặng trên mặt đất khô cằn.

Đầu gã hầu như chẳng sứt mẻ gì nhiều. Nhưng cánh tay trái đã gần như bị đứt lìa thành nhiều mảnh. Cả chân phải cũng bị bẻ thành một hình dạng khó coi.

“A a… A a…”

Vị quản đốc cùng những viên chức có mặt ở công trường lúc đó liền chạy lại, còn có cả đám nhân viên bảo vệ nữa.

Tôi thét lên từ tầng tám.

“Ô ô, có người té kìa! Đằng đó có người té xuống kìa!”

Nơi này cách hiện trường gã rơi xuống những ba căn buồng. Có lẽ sẽ không ai nghi ngờ tôi đầu tiên đâu.

Đúng như dự tính.

Tuy có hơi bạc bẽo thật, nhưng trong đầu tôi lúc ấy chỉ hiện lên mỗi suy nghĩ đó mà thôi.

Mặc dù đã trở thành hiện trường vụ án nhưng ngay ngày hôm sau, công trình xây dựng vẫn tiếp tục thi công theo đúng lịch trình. Dường như quá trình kiểm tra và thu thập chứng cứ đã kết thúc từ tối qua. Cũng không thấy ai đến hỏi chuyện tôi lần nào, đúng là vô cùng kỳ lạ.

Vậy mà mọi chuyện lại diễn ra vào hai, ba ngày sau đó.

Sau khi xong việc, tôi vừa tư lự về việc ánh nắng ban chiều hôm nay thật giống với hôm gã té chết, vừa ghé mât trông vào ô cửa sổ ngày hôm đó. Ngay lập tức, tôi bắt gặp một bóng người nhỏ bé ở cổng ra vài của công trình.

Ký ức về mẹ của tôi hầu như chẳng còn đọng lại gì mấy. Người ta nói rằng bà mất vì bệnh tật, nhưng tôi lại nghĩ những lời đó đều là dối trá. Có lẽ bà đã trốn đi cũng nên. Ông bố của tôi là hạng người như vậy, bà ta bỏ đi cũng là lẽ đương nhiên.

Cờ bạc chẳng khi nào thắng, nhưng cứ nhất quyết đâm đầu vào chơi, không chịu làm lụng gì cả, ý chí bạc nhược, đúng là một ông bố tồi tệ. Ngày ấy nhà tôi chẳng có nổi hạt gạo để ăn, vậy mà lâu lâu ông ta cũng vểnh mũi lên chiêu đãi tôi gà nướng đóng hộp. Ngay cả con mắt của một đứa con nít tiểu học cũng thừa biết đó là quà đổi được từ đống xu thừa chơi pachinko1.

1: Pachinko là một trò chơi giải trí có thưởng, nhưng cũng bị coi như một dạng cờ bạc của Nhật Bản. Số đồng xu giành được trong trò chơi dùng để đổi thành hiện vật.

Nghe nói bình thường, ông ta làm việc ở công trình xây dựng. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không biết được cụ thể bố mình làm công việc gì, nhưng chắc chắn chức vị cũng chẳng to tát gì, có thể là bảo vệ quèn, chân dọn rác, hoặc tạp dịch khuân vác gì đó. Tôi thầm nghĩ, công việc của ông ta hẳn cũng không cần đến sức lực đôi tay như những người được gọi là công nhâ.

Ngày ấy, tôi đã sớm hiểu rằng bố là một kẻ bạc nhược không nên trò nên trống gì, lại động một chút là nổi nóng. Tất cả những gì ông ta có thể nghĩ đến là hơi men cùa rượu. Ông ta lúc nào cũng say say xỉn xỉn, đi đứng thì loạng choạng, ngay cả tấm lưng cũng ũ rũ chẳng có chút sức lực gì. Tôi của bây giờ chỉ cần đá cho ông ta một cú là cũng đủ làm ông ta gục ngã.

Hồi tôi còn đi nhà trẻ, bố vẫn còn tốt lắm. Lúc ông ta tha hóa đến nhường ấy là khi tôi lên tiểu học, đến độ ngay cả hộp bút, ông ta cũng không mua nổi cho tôi. Bây giờ, hộp bút là thứ có thể dễ dàng tìm thấy ở các cửa hàng một trăm yên, nhưng thời đó, nếu muốn mua thì thường thường phải ra tận cửa hàng văn phòng phẩm.

Bút chì và gôm tẩy, thêm vở nữa, chỉ bấy nhiêu thôi là đã cạn tiền.

“… Không có hộp bút nào giá hai trăm yên sao?”

Áo chạy bộ của ông ta đã ố màu caramel, còn chiếc quần ở công trường đã rách nát. Râu mọc lia chia. Cả người đặc oánh mùi mồ hôi cùng bụi bẩn, cứ mỗi lần mở miệng ra là lại nồng nặc mùi rượu.

Tuy nhân viên của cửa hiệu đã tỏ vẻ rất khó chịu, thế nhưng lại không thể nào đuổi ông ta đi được. Lúc ấy, tuy tôi chỉ là một đứa con nít, nhưng cũng đã cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Cái này giá ba trăm yên đấy ạ… Là sản phẩm rẻ nhất của chúng tôi rồi.”

Cuối cùng cũng hết cách, tôi đành phải buộc bút chì cùng gôm tẩy lại thành một bó để mang đi học.

Nhưng nói gì thì nói, tôi nhớ rằng vào khoảng thời gian tôi học lớp 2 hay lớp 3 gì đó, tôi được sống một đoạn đời ngắn ngủi khá là đầy đủ. Hình như ông ta tình cờ trúng mánh, hay mượn được tiền của ai đó thì phải. Khi ấy, tôi vừa được cho tiền tiêu vặt, lại vừa không cần phải chịu đựng cảnh suốt ngày phải mặc những bộ quần áo rách rưới. Không còn cảnh thiếu cơm, trong nhà lúc nào cũng có đồ ăn.

Thế nhưng cảnh sung túc ấy không kéo dài được lâu. Vào năm lớp 4, tôi lại lâm vào cảnh thiếu thốn miếng cơm manh áo. Nhờ mấy đồng tiêu vặt còm cõi nên tôi còn được ăn bữa trưa, nhưng thực đơn buổi tối chỉ có khô mực, còn buổi sáng là vỏ bánh mì đã nghiễm nhiên trở thành chuyện thường tình trong cuộc đời của tôi.

Đương nhiên là ở trường, tôi còn bị bắt nạt nữa. Cũng dễ hiểu thôi, đám bạn hô hào nói tôi “nghèo”,...“hôi hám”, “bẩn thỉu”. Thôi thôi mấy chuyện dó đâu cần tụi mày phải nói ra, tự tao cũng hiểu được. Nghĩ đoạn, tôi bèn thử phải kháng bằng cách nói:

“Tụi bây cứ nhào vô! Nghèo thì không biết đau, nhưng nắm đấm của tao thì bảo đảm tụi bây phải đau đớn bầm dập luôn đó!”

Thật ra cái nghèo cũng đau lắm chứ, nhưng lý lẽ của con nít thì chỉ được đến đó thôi.

Hồi ấy, tôi chẳng phải là đứa to xác gì cho cam, nhưng cũng được cái tinh quái, lại sẵn tính lì lợm, nên mấy vụ xô xát thế này thì ăn thua gì. Tôi nhận ra mình đã lỡ quá tay mất rồi. Không phải vì tôi tội nghiệp gì mấy thằng đó, mà thực ra tôi chỉ lo nghĩ cho bản thân mình thôi. Vận động quá sức như vậy dễ hết pin lắm.

Sau khi tan học, tôi trở về căn hộ xây bằng gỗ mà ông ta đang thuê. Nếu như ông bố của tôi có ở nhà thì tôi sẽ được ăn cơm, còn nếu đang ở ngoài đường lang thang đâu đó thì tôi sẽ lại phải tự tìm lấy cái bỏ bụng. Mà giá như ông ta có nhà thật đi chăng nữa, tôi cũng không biết chắc liệu ông ta có nấu cơm cho tôi ăn hay không.

“Xin lỗi con… Khi nãy bố cũng đã lục rồi, nhưng nhà không còn gì để ăn hết… Xin lội.”

Vậy thì tại sao trên người ông lại nồng nặc mùi rượu thế kia? Tuy nghĩ thế, nhưng tôi cũng gật đầu ừ một tiếng, ra điều đã hiểu.

Ôm bụng rỗng, tôi vừa bứt chơi mấy cọng chiếu lại vừa mơ màng ảo tưởng.

Tôi mơ thấy mẹ. Bà làm bánh hamburger hoặc món gì đó ngon lành cho tôi ăn. Ngay cả chén cơm cũng nóng hổi đến độ bốc khói nghi ngút. Thế rồi, mẹ sẽ nói muốn đưa tôi về sống chung với bà. Mặc dù tôi không biết mặt mũi mẹ ra sao, nhưng lúc nào tôi cũng tưởng tượng khuôn mặt bà giống hệt một nữ diễn viên mà tôi biết. Bà không cần là một người mẹ dịu dàng, cũng không cần phải là giai nhân tuyệt thế, chỉ cần là một người mẹ đảm đang, luôn luôn che chở bảo bọc cho tôi là tôi đã biết ơn lắm rồi.

Giống như Yokimiko chẳng hạn. Hồi đó tôi không biết tên của nữ diễn viên ấy, nhưng khuôn mặt thì nhớ rất rõ. Có một người mẹ như thế thì tốt biết mấy. Còn không thì như cô Shibata Rie cũng được. Đúng rồi, chính là cảm giác này. Cảm giác khi có một người mẹ tươi cười vui vẻ, lúc nào cũng bảo tôi hay ăn chóng lớn. Hoặc không thì giống như cô Izumi Pinko cũng hay. Nếu như cô Pinko mà là mẹ tôi, thế nào cũng sẽ cho tôi ăn mì ramen thỏa thích.

A a. Thế nhưng cái mà tôi đang bỏ vào họng lại chỉ có khô mực mà thôi.

Đúng lúc đang nghĩ vẫn vơ như thế, đột nhiên một bàn tay đập vào người tôi.

“Mày đang làm gì đó?”

Không biết tự lúc nào, tay tôi đã bứt từng cọng chiếu để bỏ vào miệng. Do sợi chiếu với khô mực sờ vào giống nhau quá, nên trong vô thức tôi đã lỡ tay.

“A, aa… Con xin lỗi.”

“Đừng có ăn chiếu nữa nghe không?”

“Dạ vâng…”

“Mày đói đến thế sao?”

Đúng vậy.

“… Thôi khỏi đi bố. Con ăn rồi mà.”

“Nói thật tao nghe xem.”

Sao, sao tự dung ông ta lại đánh tôi cơ chứ.

“Không… không sao thật mà.”

“Mày câm họng lại.”

Lại bắt đầu nữa rồi. Ông bố nghèo khổ lại vô duyên vô cớ nổi giận với đứa con. Con người vô dụng ấy luôn thích nổi điên lên trước những thứ chẳng hề vô dụng giống ông ta. Đối với tôi, những chuyện thế này chỉ như mây going mùa bão mà thôi, tôi vẫn có thể chịu đựng được.

Mà dẫu cho có mưu mẹo đến cỡ nào đi chăng nữa, việc lẩn trống trong căn phòng chỉ rộng vỏn vẹn tám chiếu1 này là điều không thể. Tôi đành thu hết hai tay hai chân lại, tránh để ông ta đánh phải những chỗ thịt mềm. Ông ta làm bố thế nào mà say đến độ ngay cả một thằng bé tiểu học cũng không đánh ngất đi được.

1: Đơn vị đo diện tích phòng của Nhật.

Sau khi going tố đã qua đi, tôi lại được ông ta ôm vào lòng.

“Bố xin lỗi, xin lỗi con, Kosuke… Bố đúng là một kẻ tệ hại…”

Thiệt tình. Ngoại trừ việc trở thành bậc thầy hai mặt, tôi chẳng học được gì từ ông ta hết. Khả năng đánh đấm cũng không. Tính kiên nhẫn cũng không. Lòng tự trọng cũng không nốt. Rồi thì, lý trí của tôi cũng không còn tính nhất quán.

“… Bố ơi, sao bố lại khóc?”

Ông ta mới vừa đấm tôi xong cơ mà. Người khóc đáng lẽ là tôi mới đúng.

“Kosuke..”

Đừng có ôm tôi nữa. Hôi hám quá đi mất.

Khi ấy tôi đã nghĩ, cái mùi hôi thối này còn tệ hơn cả mùi sushi cuộn bằng đệm tập thể thao nữa.

Ông bố ấy đã lăn đùng ra chết vào năm tôi học lớp 5. Ông ta rơi xuống từ tầng tám của một tòa nhà đang thi công.

Thời xa lắc xa lơ đó thì làm gì có vụ nối đường dây điện thoại, nên tôi đã được trực tiếp nghe cái tin ấy từ một người điều tra viên. Khi thấy tôi chẳng hề nhỏ lấy một giọt nước mắt nào, người đó liền xoa đầu tôi rồi nói, tôi là một thằng con trai thật mạnh mẽ.

Cũng không phải là tôi mạnh mẽ đến độ không khóc đâu. Ngược lại, là do tôi quá yếu đuối. Vì quá yếu đuối nên chẳng biết làm gì, cứ thế mà đứng ngây người ra. Đành rằng ông ta không phải là một ông bố tốt, thế nhưng ít nhiều gì cũng kiếm về được chút tiền nuôi tôi. Đúng là cũng có những khi ông ta đè tôi ra đánh đập suốt ba ngày liền, nhưng tối nào ông ta cũng ngủ cùng với tôi. Giờ đây ông ta không còn trên đời này nữa, tôi biết sống ra sao đây? Một thằng nhóc tiểu học thì làm sao chơi pachinko được cơ chứ, cũng không thể làm việc ở công trường được. Đi giao báo? Một thằng bé lớp 5 như tôi mà làm được việc đó sao?

À không, theo lệ thường tôi sẽ được cho vào trạo trẻ mồ côi chứ nhỉ. Tuy rằng tôi không thể hình dung được mấy cái trại trẻ ấy là nơi thế nào, nhưng tôi dám quả quyết nó không thể tệ hơn cái căn hộ lúc nào cũng thiếu thốn đồ ăn thức uống này được. Đúng vậy, nhất định là tốt hơn nhiều. Vấn đề là ai sẽ dẫn tôi vào đó, phải xin thế nào, và phải làm sao mới được nhận vào đây? Có nên đi hỏi các thầy cô trong trường không nhỉ? Rồi liệu điều tra viên kia có chịu làm thủ tục cho tôi không?

Mặc cho tôi lo lắng như thế, đêm hôm đó, người ta vẫn dẫn tôi đến bệnh viện ở Otsuka. Thật tình tôi không nghĩ rằng nơi đó là bệnh viện, bởi chẳng hiểu sao ở đó không hề có bất kỳ bóng dáng y tá nào. Thay vào đó, cảnh sât lại ra vào tấp nập. Trước đây tôi cũng từng nghe đến từ “bệnh viện cảnh sát” rồi, nhưng thế này thì điên rồ thật.

“Do gia quyến chỉ còn mỗi mình cháu thôi, nên… Thành thật xin lỗi, nhưng cháu có thể xác nhận lại xem… đó có phải bố mình được không?”

Tôi chỉ còn biết gật đầu. Ngay lập tức, tôi được dẫn đến một căn phòng màu trắng lạnh lẽo hình như được gọi là phòng để xác, rồi họ dắt tôi đến trước một chiêc giường có phủ chăn.

Bỗng dưng tôi cảm thấy sợ hãi.

Điều tra viên đến nhà tôi đã nói rằng bố tôi rơi từ tầng tám xuống. Tầng tám, như vậy tòa nhà đó còn cao gấp ba lần trường tiểu học của tôi. Nếu rơi từ độ cao đó xuống, thân thể con người sẽ thành ra thế nào?

“Khuôn mặt thì… khoan đã nhé, ở đây, còn đây là vùng ngực vầ vùng bụng, cháu có thể xác nhận được ko?”

Khuôn mặt? Ý là sao đây? Tôi vừa nghĩ bụng vừa giở tấm chăn lên.

“Ư… ư ư!”

Cũng có thể là tôi nhầm, nhưng trong kí ức tôi lúc ấy, thi thể của bố nhìn xanh lét. Chỗ nào trên khắp cơ thể cũng có đường chỉ đen chạy dọc chạy ngang. Tôi đã nghĩ thế này thì làm sao mà xác nhận được, thế nhưng nếu chịu khó nhìn kĩ vào đám lông ngực thì quả thực thi thể ấy chính là của ông ta. Ít ra phần rốn cũng không bị sao, cái núm tròn trịa ấy rất quen thuộc với tôi.

“… Không sai… đâu ạ… Là bố cháu.”

Cuối cùng tôi chỉ kịp nói ra mấy lời đó trước khi cơn buồn nôn xộc tới.

Khoảng hai ngày sau, có người liên lạc với tôi trong lúc tôi đang ở trường.

Là công ty Kinoshita nơi bố tôi làm việc, họ bảo muốn tôi đến lấy những vật dụng cá nhân của ông ta về.

“Có ổn không? Em đi một mình được chứ?”

Thầy chủ nhiệm Masuoka ra vẻ thân thiết với tôi đến độ in hẳn cả bản đồ ra, lại còn cho tôi mượn tiền đi xe điện. Tôi lịch sự cảm ơn thầy, sau khi tan học liền đi thẳng đến công ty kia. Nghe thì có vẻ kinh tởm, nhưng tôi đã vô cùng háo hức vì ngây thơ nghĩ rằng có khi ông ta còn để lại được chút tiền trong mớ đồ đạc kia cũng nên.

Thế nhưng nơi tôi được chỉ đến lại không phải là công ty, mà là công trường nơi bố tôi té chết. Thấy tôi cứ lúng ta lúng túng đứng trước cổng ra vào của tòa công trình khổng lồ được vây bạt ấy, một người bảo vệ mới bước ra từ chốt công sự.

“Có khi nào… cháu là con trai của Mishima phải không?”

Lúc tôi trả lời là phải, người bảo vệ ấy liền dẫn tôi đến cái chốt khác lớn hơn một chút. Ừm, trông có vẻ như là văn phòng thì phải. Cái chốt giả văn phòng ấy là nơi ra vào của quản đốc công trình, kiến trúc sư và người chịu trách nhiệm của công ty thi công.

Bên trong gian phòng bật máy lạnh chạy rè rè có chừng bốn, năm người lớn. Ai cũng mặc đồng phục công nhân màu xanh lá nhạt, duy chỉ có một người đàn ông có cung cách khác hẳn với những người còn lại. Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tinh, không đeo cà vạt, hơi hở ngực, quần đen, đeo một cái kính râm màu nâu, râu mọc lia chia. Tôi còn nhớ miệng ông ta ngậm một điếu thuốc lá, mái tóc cắt ngắn được vuồ dựng đứng cả lên.

“Ô, chú mày đến rồi đấy à? Cảm động quá cảm động quá!”

Tôi cảm thấy bộ dạng hớn hở ấy thật giả tạo. Mấy người lớn còn lại ai nấy đều liếc về phía này, nhưng chẳng ai dám chen vào câu nào.

“Cái này là balô của ông bố chú mày, phải không?”

Sau khi gật đầu, tôi liền kiểm tra bên trong. Tôi còn không biết trong ấy có bao nhiêu tiền cả thảy. Trong ví tôi chỉ còn lại vỏn vẹn sáu trăm yên.

“Cái này ấy nhé, là quà phúng điếu của công ty. Để kêu thầy đến tụng kinh cho lão… Mà thôi, nhớ là chỉ dùng vào những việc quan trọng thôi đấy nhé.”

Khoản tiền lớn quá. Thế này còn hơn cả mức lương thông thường nữa rồi.

“Cháu… thành thật cảm ơn ạ… Chào mọi người.”

Sau khi nhận lấy số tiền ấy, tôi liền cúi đầu chào rồi sải bước ra ngoài.

Đi được hai, ba bước, tôi liền mở ba lô ra đếm thêm lần nữa, tổng cộng là một trâm nghìn yên. Tôi vui mừng đến phát run, thế nhưng tự mình mang số tiền lớn thế này khiến tôi thấy bất an, cảm giác đứng ngồi không yên.

Khi ra đến lối vào được rũ bạt, tôi ngoái lại nhìn hiện trường nơi bố đã té chết.

Tòa nhà này cao tận mười tầng, nghe nói bố tôi ngã xuống từ tầng tám. Khắp tòa nhà đều được bao bọc bởi những đoạn ống thép và ván gỗ. Tôi nghe điều tra viên kể rằng, đấy là nơi bố đang làm việc ngay trước khi mất mạng.

Đắm mình trong ánh chiều tà nhạt nhòa, tòa nhà này trông như một cái xà lim đang giam giữ một con quái vật khổng lồ ngu độn.

Có lẽ bố đã suýt bị con quái vật ấy nuốt chững? Và để có thể trốn thoát, bố đã phải lao mình ra giữa không trung như vậy?

Phải thoát ra, thoát ra. Cứu bố với, cứu bố với, Kosuke ơi.

Đột nhiên, tôi lại buồn rầu khôn xiết khi tưởng tượng ra khuôn mặt mếu máo đẫm nước mắt của bố. Thiết nghĩ, cái chết của bố chỉ đáng giá một trăm nghìn yên này đây.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng nước mắt tôi lại không hề trào ra. Ngược lại cổ họng còn cảm thấy khô rát hơn.

Chỗ nào có vòi nước ấy nhỉ? Tôi nhìn quanh thì thấy nước ri ra từ dưới tấm ván sắt chỗ chân mình. Nếu có nước rỉ ra thế này hẳn xung quanh phải có vòi nước rồi.

Trong lúc tôi đang ngó nghiêng xung quanh tìm vòi nước, một giọng nói cất lên gọi tên tôi.

“… Cháu… là Mishima phải không?”

Tôi liền quay đầu lại, nhưng trước khi kịp trả lời thì chủ nhân của giọng nói ấy đã nở nụ cười hiền hậu.

“Quả nhiên, đối mắt cháu giống hệt bố.”

Tôi thầm nghĩ, người này đúng là thích nói những chuyện khiến người ta khó chịu, thế nhưng lúc ấy, tôi lại không lấy làm phiền lòng chút nào.

Người đàn ông khom người xuống, dường như là để trông cho rõ mặt thằng bé đang ngẩng lên nhìn ông ta. Với sống mũi cao như thế, đây rõ là một ông bác điển trai. Có vẻ như ông ta cũng là người làm việc ở công trình này, thế mà lại không hề có bộ dạng dơ bẩn như bố tôi.

Thêm vào đó, từ ngực áo Polo của ông ta thoang thoảng thứ mùi của một người đàn ông làm việc vất vả. Tôi chẳng hề lấy làm lạ hay khó chịu gì trước thứ mùi ấy.

“Bác là người đã làm việc cùng bố cháu cho đến phút cuối cùng. Có thể nói bác là bạn của bố cháu…”

Là… bạn của bố sao?

Trước giờ, tôi chưa hề biết có người như vậy tồn tại trên thế gian.

“Hôm nay cháu đi một mình à? Bác cũng chỉ có một mình thôi. Nếu cháu thích, hay là chúng ta đi ăn tối cùng nhau? Cháu muốn ăn gì, bác sẽ đãi tất.”

Đãi tất? Món mình muốn ăn á?

Đột nhiên bụng tôi lại réo lên, bao tử như đang xoắn lại đến nỗi đau thắt.

“Nào, đi thôi cháu… Gì chứ, cháu sợ bị bắt cóc sao? Nếu cháu không yên tâm thì cứ đi trước bác đi. Đi nào, cứ chọn bất cứ quán nào cháu thích, gọi bất cứ món nào cháu muốn. Cháu thấy sao? Như vậy có khiến cháu bớt lo lắng hơn không?”

Lo lắng? Làm gì có. Đừng nói đến chuyện bắt cóc tôi, ngay từ đầu làm gì có ai chịu trả xu teng tiền chuộc nào cho thằng này chứ. Nỗi lo lắng về số tiền một trăm nghìn yên khi ấy đã bị tôi quên bẵng đi.

“Được rồi, quyết định thế nhé. Cháu tên là gì?”

Tôi đáp lại, Kosuke.

“Kosuke sao? Cái tên đẹp đấy chứ. Bác tên là Takaoka. Takaoka Kenichi. Rất vui được làm quen với cháu.”

Và đó chính là buổi gặp gỡ đầu tiên giữa tôi với lão đại.