← Quay lại trang sách

Chương 1 1

Tại khu hành chính Kasumigaseki thuộc quận Chidayo, thủ đô Tokyo, tầng mười sáu của tòa Tổng bộ Sở cảnh sát Thủ đô, căn tin “Pastel”.

Himekawa Reiko đang ngồi uống cà phê với Kikuta Kazuo, người thuộc cấp lớn tuổi hơn mình.

“Tổ trưởng gặp chuyện gì sao? Nãy giờ cứ thở dài miết.”

“… À, xin lỗi.”

Thứ năm, ngày 4 tháng mười hai, 3 giờ chiều. Chẳng biết có phải do hôm nay trời đẹp hay không mà cô lại chẳng hề cảm nhận được cái lạnh đang bao trùm khi nhìn xuống khung cảnh xung quanh khu vực Hoàng Cung.

“Lại mơ về Otsuka nữa sao?”

Với điệu bộ khác hẳn mọi ngày, Kikuta chống cằm chăm chú nhìn gương mặt của Reiko.

Mơ về Otstuka…

Trúng phóc.

Cấp dưới trước đây của cô, Otsuka Shinji, đã hi sinh khi đang làm nhiệm vụ vào ngày 25 tháng tám năm nay. Trong lúc đi đến từng nhà thu thập tin tức cho vụ án kia, cậu đã bị một tên trong nhóm hung thủ bắn chết. Cậu mới có 27 tuổi. Kém Reiko chỉ hai tuổi.

“… Ừm. Dạo gần đây, tôi mơ thấy cậu ta nhiều lắm. Lúc nào cũng là ở khu Ikebukuro đó. Cậu ta mặc dù chẳng biết gì, nhưng vẫn lao xuống ga tàu điện ngầm vào giờ cao điểm như vậy. Tuy rằng không phải là thật, nhưng trong giấc mơ ấy, cậu ta… ngoái đầu lại nhìn tôi, vẫy tay với tôi. Điệu cười khúc khích ấy…”

Giọng nói run rẩy, cô phải uống nước để bình tĩnh lại. Mặc dù trong đầu thì nghĩ thế, nhưng tay cô lại không tài nào cử động được. Chỉ có mỗi câu chữ là cứ tự động tuôn trào.

“Tôi đã nói rằng, không được, không được đi, nhưng mà… cậu ta lại không nghe thấy… cứ cười như thế rồi lao đi.”

Một nữ phục vụ đang tiến về phía này. Reiko xoay sang một bên để tránh mặt cô ta, hòng giấu đi biểu cảm trong đôi mắt mình.

“… Lúc đó tôi… chỉ là linh cảm thôi, không hề có căn cứ… Cơ mà, nếu như lúc đó tôi chú ý đến cậu ta thì tốt quá rồi. Nếu như lúc đó, tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn cậu ta sẽ vẫn còn sống.”

“Tổ trưởng… Đừng như vậy.”

Lưỡng lự nhìn chiếc khăn tay Kikuta chìa ra, Reiko bèn lục tìm trong túi xách chiếc khăn tay của mình, thế nhưng cô lại chẳng thấy nó đâu. Khăn giấy không có, mà Reiko cũng không thích việc dùng khăn ăn trên bàn để lau mặt.

“… Xin lỗi anh, cho tôi mượn chiếc khăn đấy nhé.”

Khi nãy Kikuta đã rút chiếc khăn lại, thế nhưng bây giờ, anh lại cười khổ mà đưa nó ra thêm lần nữa. Chiếc khăn tay ấy hiệu Giorgio Valentino, màu xanh dương, là một trong bộ ba chiếc khăn Reiko đã tặng cho anh vào sinh nhật năm nay.

“Suy nghĩ như vậy không tốt đâu.”

Những ngón tay to lớn của anh nắm lấy tay cầm của cái cốc. Đôi môi dày có phần thô ráp. Cái cằm lún phún râu. Cô thực sự rất yêu mến sức sống nơi người đàn ông này.

“Suy nghĩ… nào?”

“Ý tôi là mấy giấc mơ như vậy ấy. Bởi vì tổ trưởng cứ canh cánh rằng nếu như lúc đó mình đoán được chuyện gì đang xảy ra thì Otsuka sẽ khôg thành ra thế này, nên tổ trưởng mới mơ thấy những thứ như vậy.”

“Thật là, tôi cũng biết vậy mà. Nhưng đâu còn cách nào khác.”

Cô nhắm nghiền mắt lại, khuôn mặt hiện lên nét đau buồn.

“Chuyện đó đâu phải lỗi do tổ trưởng. Nếu nói vậy thì đáng lẽ trách nhiệm phải thuộc về trưởng đơn vị và quản lý đơn vị phụ trách khu vực Ikebukuro mới đúng.”

“Ý tôi không phải vậy…”

“Cũng giống nhau cả thôi. Chẳng phải như lời tổ trưởng hay nói đấy sao? Tội ác là do hung thủ gánh chịu, không được phép tự trách mình vè mất mát của gia đình người bị hại và những người có liên quan. Tổ trưởng cứ trách móc bản thân thế này không tốt đâu. Otsuka cũng không muốn như vậy. Cậu ta đã sống như một người cảnh sát, như vậy đã là quá đủ rồi. Sống vì nghĩa vụ, chết vì nghĩa vụ… Đấy chẳng phải là nguyện vọng cả đời của mỗi cảnh sát sao? Vậy nên, tổ trưởng hãy cười lên cho cậu ấy xem nhé. Trong giấc mơ, chẳng phải lúc nào cậu ấy cũng mỉm cười với tổ trưởng đấy sao? Phải không nào?”

“Từ từ đã nào… Giọng anh to quá đấy.”

Kikuta thốt ra một tiếng a, đoạn làm vẻ mặt thẹn, con ngươi đen láy nhìn ngó xung quanh.

Tự dưng anh lại trở nên đáng yêu thế này, Reiko bèn dùng khăn tay che miệng mình.

“… Kikuta lại là người có thể nói được những chuyện như vậy nhỉ.”

Hả? Đôi mắt anh mở tròn xoe.

“Chuyện như vậy là sao?”

“Thì là việc nụ cười của Otsuka trong giấc mơ của tôi chính là di nguyện của cậu ta ấy. Có hơi hướng tâm linh quá nhỉ.”

Kikuta cười gượng rồi đặt cái cốc xuống bàn.

“Ừ thì, dạo này đang thịnh hành mấy chuyện như vậy mà.”

“Anh tin sao? Rằng trên đời có linh hồn và ma quỷ ấy?”

“Ấy không, cũng không đến mức vậy đâu… Tổ trưởng thì sal? Con gái bình thường sẽ thích mấy chuyện như vậy hơn mà, phải không?”

Gượm đã nào, câu này đau đấy.

“Anh nói ‘con gái bình thường’ là có ý gì hả?”

Nghĩ lại thì, cô cũng khôg chắc mình thật sự tin vào những chuyện di đoan như thế.

Đúng thật là trong quá khứ, cũng có đôi khi cô nhớ về những người quan trọng đã khuất bóng trong cuộc đời mình. Cô bấu víu vàl những kỉ niệm ấy, cầu mong sự giúp đỡ từ họ. Thế nhưng nếu nói về sự tồn tại của linh hồn hay ma quỷ, Reiko lại không hề có hứng thú. Cô nghĩ rằng những thành quả mùnh đạt được, co bản là tùy vào con đường mà bản thân đã lựa chọn. Cô không tin vào việc mình được giúp đỡ bởi một thế lực vô hình nào đó. Lúc đi tảo mộ, cô cũng có cảm tạ các vị tổ tiên, dù thật tình mà nói, Reiko vẫn nghĩ rằng vận mệnh của mình là do tự mình tạo ra. Cô có thể chia sẻ với các sếp và thuộc cấp của mình, thế nhưng mấy chuyện cầu thần khẩn phật quả thật khiến cho cô phải bối rối.

Mà cũng đừng nhắc đến mấy chuyện như linh hồn bảo hộ, vốn dĩ ngay từ đầu Reiko đã không tin vào những thứ đó. Giả như linh hồn bảo hộ có thật trên đời này đi chăng nữa, Reiko thầm nghĩ, nếu như chúng ta có thể cầu xin sự chỉ dẫn từ họ, thì chẳng phải đã thành kẻ gian lận trong cuộc đời này rồi sao.

“Ừm, quả thật tôi không tin vào những chuyện đó.”

“Á à, đúng như dự đoán. Tôi cũng nghĩ vậy đấy.”

Reiko cảm thấy hơi bực.

“Gì chứ. Ý anh muốn nói là tôi không giống với những phụ nữ bình thường khác ngoài kia sao?”

“Không đâu, làm gì có chuyện đó.”

“Bảo là không, vậy ý anh muốn nói gì đây?”

“Ấy không, ý tôi là, như vậy giống với tính cách tổ trưởng hơn. Chỉ vậy thôi.”

“Giống với tính cách của tôi? Là tính cách gì?”

Kikuta chưng ra bộ mặt khổ sở.

“Sao phải hỏi xoáy như vậy… Thì ý là, tôi nghĩ rằng chuyện thẳng thắn tuyên bố mình không tin vào ma quỷ như thế quả thật rất hợp với tính cách của Himekawa Reiko. Còn về chuyện của Otsuka, cũng đừng nên suy đi nghĩ lại quá nhiều như vậy, lỗi là do thủ phạm, thế thôi… như vậy mới giống với một tổ trưởng.”

Sụt sịt, trrong mũi của cô có thứ gì đó đang nghẹt lại.

Kikuta nhận thấy mình là người như vậy sao?

Dần dà mọi chuyện đã trở nên rõ ràng hơn. Nếu như Kikuta nghĩ mình là một phụ nữ như vậy, thì nghĩa là trước giờ cô lúc nào cũng tỏ ra như vậy cho người ta thấy. Thật ra cũng không cần phải diễn xuất đến độ này, thế nhưng với một phụ nữ mới hăm mấy đã bước chân vào tổ chức cảnh sát, nếu không gây ấn tượng với mọi người, thì việc sống sót ở cái Tổng bộ này sẽ rất khó khăn.

Reiko được thăng chức lên trợ lý thanh tra vào năm 27 tuổi, rồi lập tức được bổ nhiệm vào vị trí tổ trưởng một tổ điều tra, trực thuộc đội hình sự số Một, trở thành bóng hồng trong giới. Môi trường làm việc như vậy không phải là chỗ nên hiện diện bóng dáng phụ nữ. Không biết bao nhiêu phụ nữ đã không thể trụ vững ở cái chốn chỉ thuộc về đàn ông này.

Nhưng mà…

Dù chỉ là một chút thôi, Reiko cũng muốn thể hiện cho Kikuta thấy nét nữ tính của mình. Cô nghĩ rằng mối quan hệ yêu đương giữa đồng nghiệp cũng không có gì sai trái, hơn nữa bản thân anh Kikuta cũng chẳng có vẻ gì là không thích.

Ấy vậy mà…

Anh lại hoàn toàn chẳng biết gì hết…

Thật không hiểu là do anh thiếu nhạy cảm hay quá đần. Reiko thầm nghĩ, rõ ràng là do quá đần chứ gì nữa. Chính vì thế, dù Kikuta khiến cô bực mình không ít lần, thế nhưng Reiko lại nghĩ đây cũng là một trong những nét đáng yêu của anh, nên cuối cùng, lần nào cô cũng đều tha thứ cho Kikuta. Anh cũng là người thấu hiểu cô nhất. Reiko cũng có những lúc yếu đuối cần được ai đó giúp đỡ. Cô tin rằng mặc dù mình không nói ra, thế nhưng nhất định anh sẽ luôn luôn đáp lại lời mình.

Vậy mà, giờ vẫn chưa đi đến đâu…

Chính bởi vì mãi mà vẫn chưa đâu vào đâu, nên cô không thể cứ tự dưng mà tỏ vẻ ngọt ngào với anh được. Bây giờ cả tấm lưng của Reiko đang căng cứng. Cái danh Tổ trưởng đơn vị - Trợ lý thanh tra chẳng khác nào một tấm ván tàu, đóng chặt vào lưng cô.

“… Cũng sắp đến giờ rồi, anh muốn đi chưa?”

Thấy Reiko nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Longines, Kikuta hiểu ý, liền đứng dậy. Những chuyện nhỏ nhặt như thế này thì lại biết ý người ta lắm, thật khiến cho cô bực mình.

“Được rồi. Chúng ta đi thôi.”

Nói thì nói thế, nhưng chẳng phải đích đến của cả hai đều là phòng ban của cảnh sát tuần tra đó sao?

“Thôi được rồi, không cần phải thế đâu.”

“Được mà, tổ trưởng đi cùng tôi nào.”

Đột nhiên, Kikuta ghé mặt lại gần cô.

“… Tổ trưởng hãy chỉnh lại lớp trang điểm của mình đi nhé. Khi nãy khóc nên bị lem hết rồi kìa.”

Tuy bầu không khí xung quanh rất lạnh lẽo, nhưng đôi mắt của cô vẫn cảm thấy nóng ran.

Được quan tâm đến thế này, chẳng biết là nên mừng hay nên khóc đây.

Nhưng mà, để cho đàn ông con trai phải nhắc nhở về việc sửa sang lại lớp trang điểm, rốt cuộc bản thân cô đã thành ra cái gì thế này?

Lúc Reiko trở về văn phòng lớn ở tầng năm thì thấy các thành viên khac trong tổ có mặt đông đủ.

Trưởng tuần tra dạn dày kinh nghiệm, Ishikura Tamotsu, đang ngồi đọc báo như mọi ngày.

Phó trưởng tuần tra Yuda Kokei, người khiến cô cảm thấy đang dần dà thay thế vị trí của Otsuka đã khuất, đang đọc hồ sơ tham khảo cho bài kiểm tra thăng chức.

Tiếp đó là viên phó trưởng tuần tra mới được bổ nhiệm vào vị trí của Otsuka, Hayama Noriyuki, đang vô cùng hăng say nghiền ngẫm mớ hồ sơ về các vụ án năm xưa.

Cái cậu Hayam đó, ngay khi vừa tốt nghiệp cấp ba đã được tuyển mộ, đến năm 25 tuổi thì được đứng vào hàng ngũ cảnh sát thuộc đội điều tra hình sự số Một, chắc chắn là một nhân tài. Dáng người vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, tính tình lại không hề lông bông rách việc, lúc nào ra hiện trường cũng chỉ lẳng lặng hoàn thành công việc mình được giao. Ấn tượng của Reiko về cậu chàng sau ba tháng làm việc với nhau chính là “một điều tra viên gương mẫu”.

Miễn cưỡng mà nói, không phải là cậu ta không có điểm trừ. Tính ra cũng không có gì xấu, nhưng phải công nhận rằng cảm xúc lẫn tính cách của cậu chàng đều quá u ám. Lúc đi nhậu với mọi người, cậu ta chẳng hé răng nói một lời, đã vậy còn không thèm cười lấy một cái. Lúc ấy, Yuda gom tất cả đũa gỗ lại cắm trên đầu trên mặt cậu ta rồi la lên:

“Hellraiser!”1

. Nhân vật chính trong bộ phim kinh dị cùng tên, có khuôn mặt đính đầy đinh.

Dẫu cho có bị lôi ra đùa như vậy, cậu ta cũng chỉ từ tốn gật đầu. Phá hỏng cả không khí vui vẻ.

Ngay cả những khi bình thường, cậu ta cũng tỏ rõ thái độ trong lối hành xử với Reiko. Thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, chỉ có ánh mắt của cậu ta là cứ lạnh băng như thể khinh thường nữ tổ trưởng, kiểu thái độ như muốn chọc vào cấp trên vậy. Nếu như cô có hỏi thì cậu ta cũng chỉ đáp lại rằng, “Không có gì” với vẻ mặt vô cảm. Tuy cô nghĩ rằng câu trả lời ấy thật không ra dáng người lớn chút nào, thế nhưng cô cũng chỉ biết mặc kệ cậu ta. Nếu kiên nhẫn chờ đợi, có lẽ một ngày nào đó cậu ta cũng sẽ mở lòng với mọi người thôi. Nghĩ thế, Reiko chỉ còn cách dán con mắt trông chừng vào Hayama.

Ba người đó, thêm vào trưởng tuần tra Kikuta nữa là bốn, chính là thuộc cấp của Reiko. Tổ Himekawa, trực thuộc đơn vị số Mười, đội điều tra hình sự số Một. Ngoài tổ của cô ra còn có tổ của Kusaka, cái gã xấu xa đáng quyền rủa đó.

“Tổ trưởng…”

Ishikura cắp tờ báo dưới nách, đưa mắt nhìn xéo qua chỗ cô, dáng vẻ như muốn bàn bạc chuyện gì bí mật lắm.

Reiko đi vòng qua đống bàn ghế để tiến lại chỗ Ishikura. Kikuta cũng ở gần đó, thế nào cũng nghe lõm được.

“… Có chuyện gì vậy, bác Tamotsu?”

Xung quanh Ishikura lúc nào cũng phảng phất thứ mũi của một lão trung niên cận ngũ tuần. Nói thế không có nghĩa cô ghét cái mùi ấy. Thay vào đó, dạo gần đây cô lại cảm thấy thứ mùi trung niên đặc trưng của Ishikura khiến bác trở nên vô cùng đáng tin cậy.

“Toyama nó đang lén lút làm gì đó. Hồi nãy, nó mới dẫn tổ trưởng Kusaka ra ngoài. Có lẽ vụ việc sáng nay đã có tiến triển gì rồi cũng nên.”

Toyama là cấp dưới, cũng là một đội trưởng tuần tra hình sự của Kusaka. “Vụ việc sáng nay” ý chỉ mấy lời xôn xao bàn tán rằng giám sát đơn vị Hashidzume mới sáng sớm đã mang từ sở cảnh sát Kamata tin tức gì đó về Tổng bộ.

“Đã biết là vụ gì chưa? Cái tin đó ấy.”

“Vẫn chưa. Cơ mà sáng nay có thấy bên đó mang về Phòng phân tích điều tra một cái hộp giữ đông, chưa gì đã thấy trưởng phòng phân tích phải chật vật để khám nghiệm cái đống đó rồi.”

Hiện tại chỉ duy nhất một đơn vị thuộc đội điều tra số Một đang trực chuyên án, chính là đơn vị điều tra án mạng số Mười này. Công tác đòi hỏi tính cảnh giác cao độ hay được gọi là “phiên trực” này vốn dĩ có ba cấp độ, từ A,B, đến C.

Từ A trở xuống theo thứ tự là trực ở Tổng bộ, trực ở nhà riêng và trực tự do.

Việc trực tự do cũng có thể nói như là được cho đi chơi, nhưng thực tế lại không phải vậy. Dạo gần đây, do tình hình ngân sách, ba ngày nay chỉ có đơn vị Mười trực cấp A, đơn vị Ba trực cấp B, còn cấp C thì hoàn toàn không có đơn vị nào.

Nói tóm lại, nếu như trong ngày hôm nay, nội thành Tokyo có xảy ra án mạng nào thì bên phòng chuyên án của Tổng bộ sẽ đứng ra trả lời, sau đó sẽ giao cho tổ của gã Kusaka bảo thủ và tổ của cô giải quyết. Tổ Kusaka với tổ Himekawa là kẻ thù không đội trời chung với nhau. Nguồn cơn là do Reiko thật sự rất ghét Kusaka, lý do thì nhiều vô số, từ khuôn mặt, giọng nói, cho đến cách điều tra, tất cả mọi thứ về gã đều khiến cô không tài nào chịu nổi. Mấy tháng hạnh phúc vừa qua là do tổ của hai bên không có cơ hội làm việc chung. Tuy nói là cùng đơn vị nhưng thực chất mạnh ai lo thân người ấy, ấy thế mà lần này dường như không được như thế nữa rồi, đành phải bấm bụng chèo chung một chiếc xuồng với gã vậy.

“… Bên sở Kamata có nói gì không?”

“Khu vực bên đó là do Toyama phụ trách, nhưng bây giờ đang có lệnh cấm tiết lộ thông tin ra ngoài, không thể đoán được gì hết.”

Cho đến khi Tổng bộ chính thức vào cuộc điều tra thì nội bộ các phòng ban của Tổng bộ và các sở vụ có liên quan đều đang ngấm ngầm đề ra nhiều kế sách đối phó với giới truyền thông. Cho đến bây giờ, tổ Reiko vẫn chưa nắm bắt được bất kỳ thông tin gì, có lẽ là do vụ án này chỉ là chuyện vụn vặt không cần đến bên cô ra mặt, hoặc cũng có thể đó là một vụ án nhạy cảm khó xử lý. Giả thiết thứ hai nghe có vẻ hợp lý hơn. Nếu thật thế thì Reiko sẽ rất vui mừng.

So với chuyện phá thành công những vụ án nhỏ nhặt, giải quyết xuất sắc một vụ án lớn sẽ được thiên hạ đánh giá cao hơn và càng khẳng định năng lực của tổ chưc này. Như hồi cô phá thành công “Vụ án mạng vứt xác ở hồ Mizumoto” nổi đình nổi đám vào hè năm nay chẳng hạn. Reiko thích nhất là những vụ như vậy.

Nhưng mà, việc vụ án ấy vị đồn thổi ra ngoài thì đúng là tệ thật…

Cô lại đưa mắt nhìn khắp một lượt dãy bàn ghế đều tăm tắp trong phòng trực rộng rãi của đội điều tra số Một. Có vài người đang đứng xung quanh khu vực máy pha cà phê tự động ở gần cửa ra vào đối diện chỗ của Reiko, hình như là người trong tổ Kusaka: phó trưởng tuần tra Mizoguchi, Shinjo và Itoi.

“… Vậy trưởng đơn vị có nói gì không?”

Người được nhắc đến là trưởng đơn vị điều tra an mạng số Mười, Imaizumi Haruo.

“Bị gọi ra ngoài khoảng mười phút trước rồi.”

“Bị ai gọi ra cơ?”

“Không biết, cái đó thì tôi chịu.”

Trong lúc hai người họ nói này nói kia, Kusaka cùng với Toyama đã trở về phòng trực lớn. Bọn Mizoguchi nhỏ giọng trao đổi, không biết là báo cáo chuyện gì cho Kusaka nghe. Bọn người ấy lúc nào cũng chỉ ôm giữ thông tin cho riêng mình, lúc trực chuyên án thì cứ làm như ta đây là sếp.

Thiệt tình, đúng là cách suy nghĩ của phường tiểu nhân.

Reiko quả quyết bước một mạch đến chỗ bọn họ. Ngay lập tức, tiếng chân của Kikuta cũng vọng theo sau.

“… Tổ trưởng Kusaka. Anh mới lượm lặt được tin tức gì hay ho sao?”

Đôi mắt đen ti hí như loài bò sát ấy nhìn chằm chằm vào cô. Đôi môi mỏng dính vẫn mím lại thành hình chữ nhất như mọi khi.

“Tin tức? Tin gì cơ?”

Giọng nói âm trầm, nghe sặc mùi đen tối.

“Thì ý là thông tin mà anh thu thập được ấy. Anh vất vả rồi.”

“Cô đang nhầm lẫn gì phải không? Tôi mới vừa đi vệ sinh về mà.”

“Vậy anh thân với cấp dưới của mình đến nỗi vệ sinh cũng rủ đi chung luôn á?”

“Himekawa. Nói mấy thứ dơ bẩn như vậy chỉ khiến cho cô ế càng thêm ế mà thôi.”

Rốt cuộc thì một nụ cười toe toét cũng nở ra trên khuôn mặt của gã. Tác phong diễn kịch ấy cũng chẳng hề thay đổi.

“Cám ơn vì lời khuyên của anh. Thế nhưng ở chỗ làm, xin hãy nói chuyện lịch sự giúp tôi.”

“Xin lỗi nha. Lỡ miệng ấy mà.”

Tên Itoi đứng trước mặt cô khẽ cười khúc khích, Reiko xem như không thấy.

“Vậy bên đó thế nào rồi? Phòng phân tích ấy?”

“Đã bảo với cô là tôi chỉ đi vệ sinh thôi mà.”

“Nếu là tổ trưởng Kusaka đây thì ngay cả khi đi vệ sinh cũng có thể thu thập được thông tin hữu ích mà, phải vậy không?”

Kusaka vừa làm bộ mặt chán ngán vừa phì cười. Cho dù có phải chịu đựng gã đi chăng nữa, Reiko cũng nhất định moi bằng được thông tin.

“Himekawa à, nếu cô cứ lải nhải mãi về ba cái thông tin ấy thì sao không tự thân đi kiếm đi? Trực ban bằng cách hẹn hò với cấp dưới của mình thế này tuy không đến nỗi khó coi, nhưng thiết nghĩ cũng không phải ý hay đâu.”

Khốn nạn, gã ta nhìn thấy rồi sao?

“Quả nhiên, anh đâu phải đi vệ sinh về đâu nhỉ?”

“Tôi không hề nói rằng đã nhìn thấy hai người nhé. Ngừng ngay cái cuộc tranh luận vô ích này lại đi.”

Gã vỗ vai Toyama, ra vẻ như muốn về chỗ của mình.

“Này, gượm đã nào. Anh tính trốn đấy à?”

Kusaka ngoái đầu lại, đoạn phóng ánh mắt đầy tức giận về phía Reiko.

“Himekawa, thái độ bắt chước Lão Đầu Đá ấy thật không hợp với cô đâu. Nếu cô muốn giở mánh cạy miệng tôi, e rằng chục năm sau vẫn còn chưa đủ trình.”

Gã xoay gót đi, đám thuộc cấp cũng lẽo đẽo theo sau.

Gã dám nói mình bắt chước Lão Đầu Đá á…?

Giới thiệu qua một chút, trợ lý thanh tra kiêm tổ trưởng thuộc đơn vị Năm, đội điều tra hình sự, Katsumata Kensaku. Tên thường gọi: Lão Đầu Đá. Nguyên là một viên cảnh sát lão làng, thế nhưng vì đạo đức kém, dùng tiền đút lót để mua chuộc tin tức hòng chiến thắng trong “cuộc chiến thông tin” nên giờ đây đã bị mọi người xem như một tên cớm bẩn.

Tôi làm gì mà chung loại với lão ta cơ chứ…?

Bỗng phía sau lưng cô vang lên tiếng bước chân. Reiko ngoái đầu lại nhìn, liền trông thấy giám sát đơn vị Hashidzume và trưởng đơn vị Imaizumi xuất hiện ngoài ngưỡng cửa.

“Này, bên Kamata mới đề nghị thành lập ban chuyên án đấy. Mấy người ra đây hết đi.”

Trái ngược với khuôn mặt gay gắt của Imaizumi, Hashidzume chẳng hiểu sao lại tỏ ra vô cùng đắc chí. Hình như gã đang có chuyện muốn nói với Reiko thì phải.

“Có chuyện gì vậy ạ, giám sát?”

Đúng như dự đoán, đáp lại câu hỏi của cô là một cái tằng hắng rất kịch.

“Tóm lại là có việc cho mấy người nhấc mông khỏi ghế rồi đây. Đáng ra lúc đầu kêu phải chín tiếng mới có kết quả, nhưng nếu bắt tay vào làm có lẽ chỉ cần bảy tiếng là xong thôi,”

“Xong gì cơ?”

“Giám định ADN.”

“Hả?”

“Vết máu và một bàn tay. Theo như tôi quan sát được thì cả hai thứ ấy đều thuộc về cùng một người.”

Thảo nào. Hóa ra cái được mang về ban sáng là bàn tay. Đúng là chỉ có thể vận chuyển bằng cách cho vào hộp giữ đông thôi.

“Nếu mọi người muốn biết thêm chi tiết, tôi sẽ giải thích sau. Trước mắt xin hãy di chuyển mau chóng lên. Trời mà sập tối là phí mất một ngày.”

Bị Imaizumi hối thúc, Reiko cùng Kikuta trở về chỗ ngồi của mình.

3: iờ 20 phút chiều. Giờ này không thể gọi taxi được rồi. Nếu muốn đến ga Kamata, có lẽ sẽ phải đến ga Sakuradamon bắt tuyến Yurakucho, sau đó đổi sang tuyến Keihin Tohoku thì mới tới nơi nhỉ?

2

Phải men theo tuyến đường ray phụ số 8, sau đó đi bộ khoảng năm phút từ ga tàu JR Kamata thì cả bọn mới đến được sở cảnh sát Kamata.

Tổ Reiko đi thang máy lên tầng sáu, đoạn bước chân vào hội trường nằm ở phía trước nhà ăn. Cô cởi áo khoác ra rồi quan sát xung quanh.

Cũng có chuẩn bị chút đỉnh đấy.

Mấy cái bàn trông có vẻ như bàn họp đã được sắp lại cho ngay ngắn, trong phòng có khoảng hai mươi người đang chầu chực, điệu bộ rõ ràng là điều tra viên từ đội hình sự của sở cảnh sát này, cộng thêm những người từ các sở lân cận được gọi đến.

Và, trong số đó chính là…

Đùa sao…?

Tại sao lại…

“Á, tổ chưởng Reiko ới ơi.”

Có mặt tên đó ở đây nữa sao? Cái tên Ioka Hiromitsu đó.

“A… khốn nạn chưa.”

Để ngăn không cho Kikuta bất thình lình lao ra tóm lấy cổ áo của Ioka, Reiko đành phải chen giữa hai người bọn họ.

“Bình tĩnh nào Kikuta… Còn Ioka nữa, anh nói cái gì vậy? Sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh đang làm ở sở Kameari sao?”

Ioka nhe răng ra, hai cái tai bự như tai khỉ đỏ bừng, đôi mắt lồi tròn xoe nhìn Reiko.

“Ấy không, số là tôi lại bị chuyển đơn vị nữa rồi. Từ hồi tháng Mười đã phải làm phiền mọi người ở sở Kamata này đó.”

“Không thể nào. Làm gì có chuyện kỳ lạ thế. Rốt cuộc là tại sao một năm anh lại bị thuyên chuyển đến những ba lần, mà lần nào cũng đụng mặt tôi nữa chứ. Chẳng phải là rất không bình thường đó sao.”

Hắn xoa xoa hai bàn tay lại với nhau như đang cảm thấy ớn lạnh, cái hông thì lắc liên hồi.

“Cái đó thì… do ngón út của tôi dzới của tổ trưởng Reiko được nối kết với nhau bởi dây tơ hồng vô hình mà, đành phải dzậy thôi ha.”

“Ba cái chuyện vớ vẩn như vậy mà cũng nói được. Mà đừng có gọi thẳng tên tôi như thế.”

“Ái cha, lúc nổi giận lên cũng rất đáng yêu nha.”

“Giận gì. Giận đâu?”

“… Ioka.”

Kikuta chen vào giữa hai người, trông anh đáng sợ như quỷ dữ.

“Loại người như cậu làm sao mà có đủ kiến thức lẫn khả năng để được chọn vào điều tra vụ án lần này chứ? Không lẽ chỉ vì muốn được gặp Reiko, nên cậu đã tự tạo ra án mạng sao?”

Mấy chuyện như thế, Reiko trộm nghĩ, cỡ như Ioka làm gì có gan.

“Ối chà. Có khi nào đây là… em giai Kikuta đó không?”

Em giai… Kikuta?

“Cái tên khốn kiếp này, đừng có mà mở cái miệng đó ra…!”

Đáng ra Kikuta vẫn còn muốn ra vẻ trưởng tuần tra, thế nhưng khi Ioka giơ bàn tay lên, anh đành phải kiềm chế lại. Hắn rút từ túi áo cái phù hiệu cảnh sát, giở ra rồi chỉ vào với vẻ tự mãn.

“Tui ấy nha, lần này được thăng lên làm trưởng tuần tra rồi, đáng mừng chứ hả? Tóm lại là ngang hàng với em giai Kikuta rồi đó.”

Sao cơ?

Đôi lông mày của Kikuta cau lại, lời lẽ từ cổ họng anh mất sạch.

Đúng thật là trong ngành có luật nếu đỗ kì thi thăng chức sẽ được chuyển đơn vị. Nhưng làm sao có thể tình cờ vào lúc xảy ra án mạng thế này? Hơn nữa lại vào đúng lúc Reiko có mặt ở đây?

“… Thì sao? Thâm niên trong ngành của anh vẫn…”

Ít hơn tôi tận hai năm mà, chưa kịp nói dứt câu thì tiếng quát mắng của Imaizumi đã cắt ngang lời Kikuta.

Cả Kikuta và Ioka, lẫn Yuda và Ishikura đứng gần đó đều như đông cứng lại.

Reiko bất giác chỉ biết gục đầu xuống.

Mặc dù vẫn chưa được nghe tường trình về vụ án lần này, thế nhưng Reiko đã linh tính được, có vẻ mọi chuyện sẽ vô cùng rắc rối.

Chẳng mấy chốc, xe từ Tổng bộ đã đến nơi, mọi người bắt đầu chuyển hết điện thoại, fax, giấy tờ, điện đàm, hồ sơ, giấy in, dụng cụ văn phòng vào Sở.

Tham gia vào cuộc điều tra lần này có đơn vị Mười thuộc đội điều tra hình sự số Một, đội cơ động, cộng thêm vài điều tra viên được tập hợp từ những sở cảnh sát lân cận Kamata nữa là bốn mươi ba người cả thảy, và hiện thời tất cả đang ngồi trong hội trường nghe thuyết minh chi tiết về vụ án.

“À, tôi là Hashidzume, giám sát đội điều tra số Một. Bây giờ chúng tôi sẽ nói cho mọi người biết tường tận về vụ án lần này, xin hãy chú ya lắng nghe. Mời anh Imaizumi.”

“Vâng. Ừm, vào sáng hôm nay, ở khu dân cư số 34 Nichome thuộc Nishirokugo quận Ota, có một chiếc xe tải con bị bỏ lại ở bờ đê sông Tama. Chiếc xe ấy hiệu Subaru Sambar..màu trắng, biển số Shinagawa 480. Hi. 29-6. Trong khoang chở hàng của chiếc xe tải, người ta đã phát hiện ra một bàn tay trái, theo như quan sát sơ bộ là thuộc về một người đàn ông trưởng thành.”

Sao lại chỉ có mỗi bàn tay thôi? Nghĩ đoạn, cô bèn ghi chú vào sổ tay rồi lại tiếp tục lắng nghe.

“Dựa theo lời khai của nhân chứng phát hiện và việc khám nghiệm dấu vân tay, chúng ta đã xác định được bộ phận cơ thể ấy thuộc về Kakaoka Kenichi, 43 tuổi, ngụ tại khu chug cư Nozomi, số, khu Nichome, thuộc Nakarokugo. Hán tự tên của nạn nhân là chữ ‘taka’ trong ‘chiều cao’, chữ ‘oka’ trong tựa phim truyền hình ‘Ooka Echizen’, chữ ‘ken’ có nghĩa là ‘thông minh’ và ‘ichi’ là số một trong số đếm. Takaoka Kenichi. Nam giới độc thân, sống một mình. Bộ phận cơ thể của nạn nhân bị bỏ vào túi tái chế được buột chặt của cửa hàng tiện lợi. Ngoài ra, trên sàn chở hàng phía sau chiếc xe tải còn tìm thấy một lượng máu lớn, qua khám nghiệm đã tính toán được mất lượng máu này đủ khiến nạn nhân tử vong. Hiện tại, chiếc xe tải ấy đang được lưu giữ ở tầng hầm để xe của Tổng bộ để phục vụ cho việc kiểm tra và khám nghiệm. Tiếp theo sẽ là phần báo cáo về thông tin xoay quanh việc phát hiện ra vụ án.”

Imaizumi lật sang trang kế tập hồ sơ đang cầm trên tay.

“Hơn 6 giờ sáng hôm nay, có người đã trình báo về một lượng máu lớn được phát hiện tại một garage cho thuê, địa chỉ là số X Nichome thuộc Nakarokugo cùng quận. Trưởng tuần tra Iwatato Shimitsu thuộc đồn cảnh sát Zasshiki đã thụ lý vụ việc và trực tiếp lấy khẩu cung. Người trình báo là Mishima Kosuke, 20 tuổi. Chữ ‘mi’ là số ba trong số đếm, ‘shima’ là hòn đảo, chữ ‘ko’ mang nghĩa ‘cày ruộng’ và chữ ‘suke’ trong từ ‘giới thiệu’. Mishima Kosuke. Người đứng tên thuê cái garage đó chính là Takaoka Kenichi. Takaoka không phải là tên của một đoàn thể công ty bình thường, mà là tên của một công ty xây dựng có tên ‘Nhà thầu Takaoka’. Mishima Kosuke là nhân viên của công ty.”

“Sáng sớm hôm nay, khi Mishima đi làm thì phát hiện thấy cửa garage mở toang, chiếc xe tải nhỏ thường dùng của công ty đã biến mất, thêm vào đó trên sàn xi măng của garage lênh láng một biển máu. Trước đó Mishima không hề nghĩ mùi kỳ lạ mình ngửi được từ phía garage là mùi máu nên đã đi vào hiện trường để xem thử. Ngay khi phát hiện ra vũng máu, cậu ta lập tức gọi điện thoại cho Takaoka, thế nhưng lại không liên lạc được, đến căn hộ của Takaoka để hỏi thăm cũng không thấy. Liền sau đó, cậu ta đã đến đồn cảnh sát Zasshiki để trình báo vụ việc. Trưởng tuần tra Iwatako Shimitsu, theo quy định, đã báo cáo lên phía Tổng bộ. Sau đó, cả hai bên đã đối chiếu và xác nhận bảng số xe của chiếc xe tải bị mất.”

Chết. Lỡ ghi sót địa chỉ căn hộ của Takaoka rồi. Cô bèn lén nhìn qua sổ tay của Ioka để chép vào.

“Mặt khác, vào khoảng 2 giờ sáng nay, đồn cảnh sát Nishirokugo gần nơi phát hiện chiếc xe tải nhỏ đã xác nhận rằng có thấy chiếc xe tải ấy trên bờ đê sông Tama. Nhưng bởi vì không có gì bất thường nên họ chỉ ghi nhận để đến 5 giờ sáng xử lý, sau đó họ ra chỗ chiếc xe tải ấy để khóa bánh lại. Vào lúc 6 giờ 17 phút, đồn cảnh sát Nishirokugo liên lạc lên Tổng bộ bằng điện đàm, trình báo về việc phát hiện ra chiếc xe tải nhỏ với trợ lý thanh tra Tanaka Hideo. Vào lúc 6 giờ 50 phút, trợ lý thanh tra ấy cùng với Mishima Kosuke, người giữ chìa khóa dự phòng của xe, đến nơi phát hiện ra chiếc xe tải để tiến hành kiểm tra, và phát hiện chiếc túi đựng bàn tay trái của Takaoka Kenichi ở khoang chứa hàng. Ngoài ra, chúng ta cũng đã tìm thấy chiếc cưa máy dùng để cắt đứt bộ phận cơ thể của nạn nhân trong garage.”

Reiko nhìn một lượt ghi chú của mình, đồng thời sắp xếp lại trong đầu mốc thời gian của vụ án một lần nữa.

Mấu chốt ở đây chính là người thanh niên 20 tuổi tên Mishima Kosuke. Sáng sớm cậu ta đi làm không thấy chiếc xe tải nhỏ trong garage, thêm vào đó lại phát hiện ra vũng máu nên đã đến đồn để trình báo. Chiếc xe tải ấy được bỏ lại ở bờ đê sông Tama ít nhất là vào khoảng 2 giờ, đến khi trời sáng xe mới được mở để kiểm tra và cái túi chứa bàn tay trái của Takaoka Kenichi mới được phát hiện.

“Mẫu máu ở garage, máu trong chiếc xe tải và máu của cổ tay, tổng cộng là ba mẫu. Giám định cho thấy cả ba mẫu máu ấy đều là nhóm A, AND của cùng một người. Mất một lượng máu lớn như vậy nạn nhân không thể nào sống sót được, Takaoka Kenichi theo đó đã được xác nhận là tử vong vì nguyên nhân này. Vụ án được xác định là án mạng phi tang thi thể dị thường, khả năng cao Takaoka đã bị sát hại, hiện nay đã có chỉ thị thiết lập ban chuyên án.”

Nói tóm lại, đây là vụ án mạng không có thi thể. Kinh nghiệm cho thấy trong những vụ án thế này, tỉ lệ tìm ra được bằng chứng rất thấp.

“Tiếp theo sẽ là hướng dẫn về phương pháp điều tra sơ bộ.”

Bây giờ đến phiên của giám sát Hashidzume.

“Ừm,hôm nay toàn bộ điều tra viên sẽ phân ra làm hai tổ, một bên phụ trách khu vực bờ sông Tama, một bên phụ trách khu vực nạn nhân cư ngụ và xung quanh garage. Trợ lý thanh tra Himekawa thuộc đội điều tra số Một sẽ đảm nhiệm việc điều tra khu vực bờ sông Tama, khu vực lân cận garage sẽ giao cho trợ lý thanh tra Kusaka, cả hạ sẽ dẫn đầu tổ điều tra của mình. Tiếp theo sẽ là thông báo về khu vực điều tra cụ thể.”

Một trong những tiêu chuẩn trong quá trình điều tra của Tổng bộ là kết hợp các điều tra viên hình sự với các điều tra viên địa phương.

“Đầu tiên là tổ phụ trách khu vực bờ sông Tama. Khu vực 1, hiện trường nơi phát hiện ra chiếc xe tải, người phụ trách là trợ lý thanh tra Himekawa thuộc đội điều tra số Một, trưởng tuần tra Ioka thuộc sở cảnh sát Kamata.”

“Ơ hay.”

Reiko chợt thốt ra, may mà cô kịp thời nuốt chửng mấy chữ “đùa tôi sao” xuống cổ họng.

Tại sao, trong số biết bao nhiêu người ở đây, tại sao phải là Ioka cơ chứ…?

Trước mặt cô, Hashidzume tằng hắng.

“… Này, Himekawa. Cô có trả lời tôi không đấy? Đáp hiệu lệnh đi.”

“A, đã rõ… Tôi xin lỗi.”

“Ioka Hiromitsu, đã nhận lệnh, thưa sếp.”

Nếu để ý sẽ thấy Ioka làm điệu nhún hông một cái ra vẻ đắc thắng.

“Ái cha cha, là tình yêu đó, tình yêu đó nha.”

“Im lặng dùm đi.”

Cô kìm chế ham muốn đánh vào người hắn mấy phát, cố gắng tiếp tục tập trung lắng nghe.

“Khu vực 2, từ số 30 cho đến số 33 Nichome, người phụ trách là trưởng tuần tra Kikuta thuộc đội điều tra số Một, trưởng tuần tra Ato thuộc sở cảnh sát Kamata.”

“… Đã rõ.” “Đã rõ.”

Nguy to. Bộ dạng của Kikuta trở nên khó coi quá đi mất. Ngay cả giọng đáp hiệu lệnh cũng trở nên giống hệt như tiếng gừ của chó hoang.

Thế nhưng Hashidzume lại chẳng mảy may để ý đến điều đó, vẫn tiếp tục ra lệnh.

“Khu vực 3, từ số 34 cho đến số 37 Nichome, người phụ trách là trưởng tuần tra Ishikura cùng thuộc đội Một, phó trưởng tuần tra Yoshino thuộc sở cảnh sát Kamata.”

“Đã rõ.” “Đã rõ.”

Reiko chờ nghe xong lệnh điều động khu vực bờ sông Tama rồi mới rời khỏi vòng vây những điều tra viên. Cô đi về phía Imaizumi đang ngồi sắp xếp lại hồ sơ phía trên.

“… Trưởng đơn vị.”

Imaizumi ngoái đầu nhìn qua vai mình, khóe môi hiện lên một nụ cười ẩn ý.

“Sao thế? Cô có điều gì thắc mắc sao?”

Reiko đứng bên cạnh Imaizumi để giúp thu xếp lại giấy tờ.

“… Chuyện lớn là đằng khác. Chẳng phải rõ ràng quá sao? Sao tôi lại bị ghép chung tổ với tên Ioka đó nữa chứ?”

Quả như cô đã đoán. Bờ vai của sếp bắt đầu rung rinh khi không nén nổi điệu cười.

“Đâu còn cách nào khác. Là do Hashidzume quyết đấy.”

“Tại sao vậy chứ? Dựa trên tiêu chuẩn nào?”

“Thì một người từ Tổng bộ, một người từ sở Kamata. Sắp theo thứ tự cấp bậc, sau đó phải suy xét kỹ lưỡng rồi mới ghép tổ với nhau, quy trình hơi bị tỉ mỉ đấy. Mấy sở cảnh sát với đội cơ động khác chỉ ghép tổ theo thứ tự âm tiết trong tên thôi.”

Thiệt tình. Bình thường cô cũng nghĩ giám sát đơn vị đúng là con người tùy tiện, nhưng mà đến mức thế này thì…

“Ừm… Tôi đã hiểu rồi. Tôi sẽ không phản đối việc phân chia ghép tổ hôm nay nữa, nhưng mà sang ngày mai, xin sếp hãy phân người tốt hơn giúp tôi.”

“Hửm? Tốt hơn là sao? Nghe bảo rằng trước giờ cậu Ioka chỉ toàn xử lý mấy vụ nhỏ nhặt, lần này được chuyển tới sở Kamata đã trở thành một cảnh viên ưu tú đó… Hình như là vậy. Đích thân trưởng ban hình sự nói đó nha.”

Ioka mà là cảnh viên ưu tú? Cô phải xem xét lại thực lực của ban hình sự sở cảnh sát này mới được.

“Thôi được rồi sếp. Sếp kiểm tra lại xem hồ sơ có đủ chưa nhé.”

Ở trong góc hội trường có một nhóm nữ cảnh vụ của sở cảnh sát Kamata. Họ đang nhận giấy photo rồi phân chia chúng ra thành nhiều chồng để có thể nhanh chóng làm hồ sơ phát cho các điều tra viên. Không có thời gian để chờ bên đó làm xong việc, Reiko lẹ tay lật tập hồ sơ của Imaizumi ra xem.

Là biên bản hiện trường. Cô nhìn vào bản phác thảo hiện trường, tức là bờ đê sông Tama nơi chiếc xe bị bỏ lại. Nơi đó dẫu sao cũng chỉ là tuyến đường giao thông bình thường hay có xe tải qua lại mà thôi. Đi xuống bờ đê khoảng 20, 30 mét sẽ ra đến sông Tama.

“Trưởng đơn vị à, chúng ta chỉ phát hiện được mỗi bàn tay trái của nạn nhân từ chiếc xe tải thôi, đối diện khu vực ấy lại có một con sông, xét theo suy nghĩ thông thường mà nói, có khi những phần thi thể khác đã bị vứt xuống dưới đó cũng nên.”

“Ừ, cũng có khả năng ấy lắm. Thôi thì trước mắt cứ điều tra khu vực này trước đi, chiều dài phạm vi tìm kiếm là 50 mét, tính từ chiếc xe tải là đến được đám bụi cây chỗ bờ sông rồi đó. Mà bây giờ cũng là lúc cho các tổ thuộc Tổng bộ hợp lại với nhau để điều tra còn gì. Theo như tiêu chuẩn thì nên tìm kiếm xem liệu có sót lại dấu giày hay vết máu lưu lại từ quá trình di chuyển xác của nạn nhân không. Cô nhìn xem, tình trạng trong xe là thế này này.”

Imaizumi giở tập hồ sơ khác ra. Trong đó có những bức ảnh chụp nhiều góc độ của chiếc xe tải, nơi phát hiện ra bàn tay của nạn nhân.

Là một chiếc xe tải nhỏ. Ghế ngồi chỉ có hai chỗ cho tài xế và phụ xe. Phần phía sau hoàn toàn là khoang chở hàng. Khoang chở hàng được thiết kế thành một cái tủ chia làm hai ngăn, có lẽ là để dễ chứa đồ được vận chuyển. Nhìn kỹ mới thấy ngăn tủ ánh màu vẹc ni, chắc là do Takaoka Kenichi hay ai đó tự tay đánh. Ngăn phía trên để một cuộn dây thừng, một cái hộp có vẻ như là hộp đồ nghề, một hộp carton nhỏ đơn điệu, không rõ đồ đạc bên trong, còn lại là bảng điện quảng cáo có một cái chụp đèn bằng kim loại che khuất bóng đèn.

Theo như trong biên bản, có vẻ như chiếc túi dựng bàn tay của nạn nhân được để sâu dưới gầm xe. Dẫu cô có nhìn vào ảnh chụp đi chăng nữa cũng chỉ thấy bên trong tối om, do khoang trên như một cái nắp che khuất vị trí ấy. Hèn gì, đại khái cô cũng hiểu được phần nào tình hình khi phát hiện ra chiếc xe vào giữa khuya trên bờ đê sông Tama.

“Hung thủ chỉ để lại mỗi bàn tay, là do hắn quên sao?”

Imaizumi khẽ kêu lên.

“Hoặc là do hắn ta sợ bị người đi đường nhìn thấy nên phải bỏ công cuộc phi tang thi thể giữa chừng. Nếu nghĩ như thế, thì chuyện chiếc xe tải bị bỏ lại cũng hợp lý… nhỉ?”

Tự dưng cảm nhận được có người đang tiến lại, Reiko liền quay ra phía hội trường. Không phải là Ioka như cô nghĩ. Đứng ở đằng sau đó là Kusaka.

“… Trưởng đơn vị. Tình hình hiện thời mà đưa ra những lời suy đoán như vậy, sẽ ảnh hưởng đến cuộc điều tra sau này đấy.”

Imaizumi nhún vai như thể đang kể chuyện đùa.

“Anh nói chuyện cứng nhắc quá đi. Đó chỉ đơn thuần là ý kiến tham khảo thôi.”

“Nhưng nếu anh cứ đưa ra chỉ thị như vậy, một lúc nào đó sẽ khiến cho cuộc điều tra chạy theo lối mòn mất.”

“Anh đang nói gì vậy hả?”

Kusaka quắc mắt, ánh mắt toát lên vẻ dữ tợn.

“… Ý tôi là chỉ thị cho việc điều tra hiện trường đấy. Dấu giày và vết máu. Khoanh vùng đối tượng như vậy chẳng khác nào bắt những người ở hiện trường đeo kính vạn hoa mà quan sát.”

Đến rồi. Cốt lõi lý luận của Kusaka. Suy đoán nhất thời chỉ tổ cản trở quá trình điều tra. Chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe. Đúng là chủ nghĩa thành kiến bác bỏ cả chân lý.

Mà nhắc mới nhớ, vậy ra nãy giờ gã đang nghe lén mình nói chuyện sao?

Imaizumi nở một nụ cười khổ, tay gãi gãi phần cổ.

“Đúng thật. Bây giờ mà khoanh vùng đối tượng như vậy còn hơi sớm. Để tôi ra chỉ thị mới, sẽ không để mọi người dùng kính vạn hoa truy tìm hung thủ nữa.”

“Nhờ trưởng đơn vị cả. Xin phép.”

Gã ta sải bước ra khỏi hội trường cùng với nhóm phụ trách điều tra khu vực garage. Có vẻ như tổ điều tra khu vực bờ sông cũng đã ra hết một nửa.

Reiko bất chợt thở dài.

“… Đúng là cái đồ xấu xa tác phong cứng nhắc. Tên đó ấy. Không cho hành động theo cảm tính, bộ vẫn còn là tuần tra quèn đấy à? Nếu tóm được hung thủ nhờ suy luận của bản thân thì ngay cả lính mới học xong khóa nghiệp vụ chuyên môn cũng có thể được nể trọng cơ mà!”

Ấy vậy mà Imaizumi vẫn còn tươi cười cho được.

“Ừm, cũng phải ha. Nhờ có những người như cô và những người như Kusaka cùng tồn tại nên cái tổ chức này mới được cân bằng đó… Nhưng mà đừng hành động giống tôi, sẽ phiền toái lắm đấy. Nếu như ai cũng đoán mò thủ phạm, thì chừng nào mới mau chóng bắt được hắn đây.”

Phải rồi. Hồi Imaizumi vẫn còn làm việc ngoài hiện trường, hình như sếp ấy cũng là kiểu điều tra viên giống như Reiko bây giờ, chủ yếu nhờ vào linh tính của bản thân.

Bị nói như vậy, ngay cả Reiko cũng chỉ biết bật cười.

“Nói thế… có khi nào hơi quá đáng không?”

“Thôi đi mau đi. Cộng sự của cô đang chờ kìa.”

Ioka đang đứng dựa vào cửa, hai bàn tay xoa vào nhau liên hồi.

“Vâng… Mà sếp nhớ đấy nhé, ngày mai nhờ sếp đổi giúp tôi nha.”

“Ừ ừ. Sẽ suy nghĩ.”

Cô vừa đổi tay xách túi vừa khoác áo choàng lên.

Bờ sông Tama vào thời tiết thế này…

Tên hung thủ đúng là thích gây chuyện phiền phức mà.

3

Reiko đứng trên bờ đê, phóng mắt nhìn bao quát dòng sông Tama lững lờ uốn lượn về bên tay trái. Nơi cô đang đứng chính là hiện trường tìm thấy chiếc xe tải bị bỏ không, quả thật chỉ là một tuyến đường giao thông bình thường.

Chỗ bờ sông bị bao phủ bởi thảm cỏ héo úa này đang được vâg thành khu vực có chiều dài là 50 mét, chiều rộng là 30 mét cho đến mé sông, cấm người dân qua lại. Dĩ nhiên ngay cả điều tra viên cũng không phải ngoại lệ. Bởi vì giờ đây phạm vi ấy đang trong quá trình lắp ghép đèn pin và kính lúp, chỉ có khoảng hai mươi người là quan chức từ Tổng bộ và cảnh sát được giao quyền hạn mới được vào. Thế nhưng xung quanh trời cũng đã tối mịt. Đối với những người được phân công ở lại thì ngày hôm nay cũng chẳng mấy vất vả.

Chỉ mỗi tội là trời lạnh.

Thật tình mà nói là rất lạnh.

Thời tiết lúc còn ở Tổng bộ cũng khá đẹp trời, nhưng lúc cả bọn đến sở Kamata thì trên trời đã bắt đầu vần vũ mây đen. Ai ai cũng biết tỏng thời tiết nhất định sẽ chuyển xấu, nhưng lại không ngờ rằng sẽ rét đến mức này.

Sau ngày mai mà còn bị điều xuống đây nữa thì chết mất…

Sang năm sau cô đã tròn 30. Năm nay là lần cuối cùng rồi, cô đã thầm nghĩ như thế khi sắm cho mình cái áo choàng mốt nhất thuộc hiệu Burberry Blue Label. Cô rất thích màu be kiểu nâu nâu, ngay cả mẫu mã cũnb không chê vào đâu được, thế nhưng trong cái lạnh căm căm thì chiếc áo choàng ấy lại chẳng thể che chở nổi cho cô. Cô cảm thấy từ vùng mông trở xuống đã sắp đóng băng đến nơi rồi.

“Tổ trưởng, người cô đang run bần bật lên kìa, để tui sưởi ấm cho…”

“Ồn, ồn ào quá. Im lặng dùm tôi đi.”

Dự báo thời tiết đã nói rằng cả ngày hôm nag trời sẽ ấm cơ mà.

Nhưng thôi, giờ dẫu cho cô có lầm bầm chửi rủa thế nào đi nữa cũng chẳng ích gì. Dù sao cũng gần đến 5 giờ rồi. Cứ đứng yên một chỗ thế này thì cũng không ấm lên được, phải vận động chân cẳng chút ít thôi.

Vào đúng lúc đó, điện thoại của Reiko lại reo lên, màn hình ngoài hiển thị “Đại diện Viện pháp y Thủ đô Tokyo”. Ra là bác Kunioku gọi đến. Con người ấy vừa là bạn nhậu, vừa là “bạn trai dự bị”, vừa là bác sĩ pháp y sắp về hưu, trên hết còn là quyển tự điển sống về khám nghiệm pháp y của riêng Reiko nữa. Kunioku Sadanosuke.

“… A lô, cháu đây.”

“Yo, Hime ơi, bây giờ cháu còn trực không? Tối nay làm mấy cuốc với bác nha? Bác có đặt chỗ ở cái quán trên Ueno có món chưng nồi đất mà cháu thích rồi đấy…”

“Á! Giờ cháu đang bị điều vào ban chuyên án rồi nên không đi được đâu…”

Cúp máy cái bụp, cô gập điện thoại lại.

“Có chuyện gì vậy tổ trưởng?”

Được rồi! Tươi tỉnh lên thôi nào, bây giờ là lúc điều tra hiện trường. Điều tra sơ bộ là bước cơ bản nhất trong những bước cơ bản. Phải phân chia khu vực hiện trường ra làm bao nhiêu phần, sau đó phải phân nhau ra đi thu thập tin tức toàn bộ ngõ ngách không sót một mét vuông nào.

Việc điều tra khu vực bờ sông nơi phát hiện ra chiếc xe tải bỏ không ấy được giao cho mười nhóm, tổng cộng là hai mươi người. Thêm nhóm Kikuta và nhóm Ishikura nữa là thành hai mươi tư người. Một phần sẽ phụ trách việc đi dò hỏi tin tức những hộ dân cư đối diện khu vực bờ đê, còn nhóm Reiko, Yuda và Hayama sẽ phụ trách việc tiếp cận và dò hỏi những người dân thường hay qua lại khúc sông này.

“Nori, lại hỏi chuyện đám nhóc đó đi. Mau.”

Là câu lạc bộ của trường cấp ba gần đây sao? Tính từ bên trái của cô, đi thêm chừng 200 mét nữa sẽ gặp một đường chạy đua. Từ nãy đến giờ có một nhóm người cứ chạy qua chạy lại bên đó.

“Đã rõ.”

Hayama dẫn cộng sự của mình, một trưởng tuần tra của sở cảnh sát Kamata, đi sang con đường phía bên tay trái.

“Kohei thì phụ trách việc hỏi thăm những người dắt cho đi dạo, những nười chạy bộ và tản bộ trên cung đường này. Hỏi xem họ có để ý thấy ai khả nghi qua lại khu vực này hay không, từ hôm qua đến nay có thấy điều gì kỳ lạ không. Gì cũng được, cứ tùy cơ ứng biến.”

“Đã rõ rồi ạ.”

Yuda cau mày tỏ vẻ khó hiểu, nhưng rốt cuộc cũng cùng với trưởng tuần tra sở Kamata đi về bên phải.

“Dzậy tức là chỗ này là của tụi mình đó hả?”

Ioka chỉ tay ra vành đai bên trái khu vực cấm xâm phạm. Quả nhiên ở đó có rất nhiều người leo lên bờ đê giăng dây vàng để rồi bị cảnh sát chặn lại. Thế nhưng Reiko chỉ lắc đầu.

“Trước tiên cứ sang đó đi.”

Ở trên bờ sông có một cái lều được dựng từ vải bạt màu trắng. Nhác thấy, cô đoán có lẽ túp lều là nơi trú ngụ của một người vô gia cư nào đó.

“… Nè, sao đằng đó chỉ có mỗi một cái lều nhỉ?”

Đoạn Ioka thốt ra một tiếng a, giơ ngón tay chỉ về phía đường chạy đua.

“Sao không dựng lều ở đằng kia? Ngoài đó hình như là đường đua xe đạp hay sân tập bóng chày chi đó, thể nào cũng có toilet với vòi nước đầy đủ, chẳng phải người ta sẽ chọn ra đó sống sao? Đó, chẳng phải là có rứt nhiều túp lều màu xanh đó sao.”

“Phải ha. Phải hỏi xem sao người đó lại sống tách biệt như vậy mới được.”

“Ấy chớ, tui nghĩ người ta ngại thôi…”

Hai người họ tình cờ gặp một cụ ông 70 tuổi, có vẻ như khi nãy chạy lên bờ đê đã bị tuần tra canh gác chặn lại. Cụ ông nhỏ người, nhưng trông bước chạy thì dường như vẫn còn khỏe khoắn.

“Dạ, cháu xin lỗi ông.”

“… Hả?”

Cụ ông đội một cái nón kéo sát xuống trán, cố gắng rướn người để ngẩng lên nhìn Reiko. Reiko cao tận mét bảy. Cô phải cúi người xuống một chút mới nhìn thẳng vào mắt ông cụ được.

“Cô hỏi gì cơ?”

Đôi tròng mắt trắng đục, hàng lông mi đã bị nếp nhăn giấu mất.

“Dạ, tuy có hơi đường đột một chút, nhưng cho cháu hỏi, ông thường xuyên tản bộ ở đây ạ?”

Cô cao giọng, nói to lên, nhưng vẫn chú ý giữ thái độ lễ phép. Với cụ ông lớn tuổi thế này, nên dùng thái độ như con cháu trong nhà mà hỏi chuyện.

Cuối cùng ông cụ cũng chịu cười một cái thật to, đầu gật gù lên xuống. Ừm, hiệu quả ghê.

“Ờ, tản bộ. Ông đi mỗi ngày.”

“Hôm nào cũng vào giờ này ạ?”

“Đâu có, bình thường còn sớm hơn kia. Để nhân lúc chưa tối thì còn về nhà.”

“Vậy lúc giữa đêm ông có ra đây không ạ?”

“Giữa đêm ôg không có đi. Bởi vì nguy hiểm quá mà… Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Reiko lắc đầu bảo không, đoạn khuỵu gối xuống thêm chút nữa, vừa lớn giọng nói, vừa lấy tay chỉ cho ông cụ dễ hiểu.

“À mà, ở đằng kia có túp lều phải không ạ?”

“Hả?... À à, đúng rồi. Có đó.”

“Vậy ạ? Từ khi nào thế ông?”

Ừm, ông cụ khẽ gật đầu.

“Từ trước đây rồi. Một năm hay hai năm gì đấy… Mà vào mùa hè người ta luôn muốn được thảnh thơi câu cá nhỉ.”

Cô trộm nghĩ, ông cụ tự nhiên đổi giọng điệu thế này nghe mới đáng yêu làm sao, thế nhưng Reiko cũng chỉ gật đầu một cái. “Phải ạ.”

“Ông có tới xem thử xem nguời mới dọn đến là người thế nào không ạ?”

“Ừm… có hay không nhỉ…?”

“Ông không nhớ ạ?”

“Ừa, ông không nhớ thiệt. Mà mấy người đó cũng không tốt đâu. Mùa hè đi dạo gần đó, ông ngửi thấy mùi hôi thối điếc mũi. Thôi ông đi nghen.”

Có vẻ như cụ ông có ấn tượng rất mạnh về mùa hè năm đó. Thế nhưng cô chỉ cần ôg xác nhận rằng túp lều ấy đã có sẵn ở đó trước đêm hôm qua là đủ rồi.

“Vậy ạ…? Vậy lúc đi tản bộ quanh đây, ông có thấy chuyện gì lạ không ạ? Như là kẻ nào khả nghi, hay gì cũng được hết.”

Ông cụ lắc đầu vẻ ngơ ngác. Bàn tay đeo găng bảo hộ của ông cứ nắm lại rồi mở ra liên hồi, có lẽ vì ông đứng lâu nên bị rét.

Phải rồi, đúng là trời rét thật…

Reiko lấy quyển sổ từ trong túi xách, đoạn giở ra cho ông thấy thẻ cảnh sát của mình.

“Cháu là người bên sở cảnh sát ạ. Thật ra hôm nay ở khu vực này mới xảy ra án mạng, nên tụi cháu đang đi hỏi thăm người dân ở gần đây về tình trạng thường ngày của khu này. Nếu ông không thấy phiền, có thể cho cháu hỏi tên và địa chỉ được không? Để sau này nếu như ông có nhớ ra thêm được điều gì muốn báo cho tụi cháu biết đấy ạ.”

Ờ, được được, ông cụ thật tình đáp. Tên của ông là Tayama Shinsuke, ngụ ở khu Nishirokugo, số nhà khu dân cư 38 Itchome. Ông còn nói luôn số điện thoại của mình cho cô biết nữa.

Trong lúc chờ Ioka ghi chép vào sổ, Reiko liền chìa tay ra.

“… Ừm, cái gì đây cháu?”

“Danh thiếp đấy ạ, cháu xin gửi ông một tấm.”

“À à, phải ha.”

Không nên keo kiệt danh thiếp. Bởi Reiko không có số của sở Kamata, nên nếu cô không đưa danh thiếp cho ông cụ thì chẳng có nghĩa lý gì.

“Vậy thì ông Tayama ơi, nếu ông nh?