← Quay lại trang sách

CHƯƠNG CUỐI

Lúc nhìn xuống thân thể bất động của gã Tobe, quả nhiên trong đầu tôi đã nghĩ về đứa con ruột của mình, Yuta.

Khi Naito Kazutoshi chết đi, chị gái Kimie của tôi mới nhận được khoản tiền bảo hiểm trị giá ba mươi lăm triệu yên. Sau đó, tôi làm việc dưới thân phận Takaoka Kenichi, mỗi tháng cũng gửi về cho chị được bảy mươi nghìn.

Từ hồi Naito Kazutoshi chết đi, chị ấy không hề liên lạc với tôi lấy một lần. Thế nhưng mỗi lần âm thầm đứng quan sát từ xa, tôi đều trông thấy bóng dáng chị hao mòn theo năm tháng.

Hồi xưa, chị quý phái kiêu sa lắm, lúc nào cũng tự hào về làn da trắng nõn của mình. Vậy mà giờ đây, chị với khuôn mặt đỏ gay vì nấu rượu, thản nhiên đi giữa đường với bộ dạng của một người hay phải lao động ngoài trời.

Nhìn thoáng qua cũng biết cuộc sống của chị không mấy dễ chịu. Vậy mà lúc nào chị cũng cố gắng săn sóc cho Yuta.

Đứng từ xa, tôi nhìn vào mấy bộ áo ngủ dành cho trẻ con phơi ngoài ban công tầng hai rộng dần theo năm tháng. Tâm can tôi vừa lấy làm hổ thẹn với chị, lại vừa cảm thấy nóng ran cả lên khi trông thấy bằng chứng về sự trưởng thành của đứa con trai.

Nhưng bây giờ…

Tôi đã phạm phải tội giết người. Cho dù giờ tôi có chết đi chăng nữa, chị tôi cũng không thể lấy được số tiền bảo hiểm năm mươi triệu yên.

Thật tình mà nói, thứ như tôi nên chết quách đi cho rồi. Chí ít cái chết lần này cũng trao cho cuộc đời dối trá của tôi một chút ý nghĩa.

Mặc dù thực tế, nó chẳng mang lại ích lợi gì.

Mà khoan, gượm đã.

Chẳng phải tôi vẫn còn một chuyện cần làm đấy sao?

Nguyên cớ khiến tôi nảy ra suy nghĩ ấy cũng tầm thường thôi.

Nhóm máu của tôi với Tobe cùng là nhóm A. Chuyện ấy cũng chẳng phải hiếm lạ gì, nhưng khi ấy, cứ như tôi đã tìm được ánh sáng dẫn đến thiên đường vậy.

Nếu tôi xử lý nơi này sạch sẽ, tạo dựng hiện trường công phu, có lẽ sẽ khiến mọi người lầm tưởng rằng mình đã chết. Lúc ấy chẳng phải người ta sẽ cho rằng tôi mới là người bị Tobe sát hại, còn bản thân hắn ta giờ đây đang phải lẩn trốn ở nơi nào đó sao?

Trước tiên phải sửa cho xong cái cưa máy, sau đó đeo găng vào, xả xác gã Tobe ra để tiện cho việc vận chuyển.

Đầu tiên là cổ. Tôi đưa con dao rọc giấy vào dưới cằm, cứa vào khúc thịt tròn dài ấy. Cũng giống như lúc lấy lõi sợi dây điện thôi. Tôi vừa tự nhủ vừa cố gắng giữ cho tay tiếp tục.

Cơ với sụn rất khó cắt. Bên dưới da là lớp mỡ, chúng ngấm cả vào bên trong găng, quấn vào giữa các ngón tay tôi, khiến cho con dao trở nên trơn trượt, khó thao tác hơn nhiều.

Nhưng cắt xương thì dễ thôi. Dù gì tôi cũng có cưa tròn ở đây. Chỉ cần bấm nút rồi áp lưỡi cưa vào, xương to cách mấy trong một thoáng cũng sẽ đứt ngay.

Cứ thế, tôi lần lượt xẻ vụn Tobe ra. Tôi cố gắng chọn vị trí cần cắt càng gần các khớp càng tốt. Nếu làm khéo thì sau khi cắt qua phần thịt, chỉ cần bẻ ngược khớp lại là có thể dễ dàng tháo rời ngay. Cũng cần phải bảo quản một lượng máu để dành dùng cho lúc sau nữa. Vừa hay có cái túi, tôi đổ vào được bao nhiêu thì đổ.

Sau khi xả xong thây hắn ra, sàn garage đã biến thành một bể máu. Thật ra tôi đã trượt té đến tận hai lần. Thân thể bê bết máu me.

Mấy bộ phận cơ thể rời rạc của Tobe, tôi cho hết vào bao nhựa dùng để đựng rác. Tôi cứ nghĩ mãi, không biết có nên cắt đôi phần thân của hắn ra không. Nhưng nếu nội tạng bị lộ ra ngoài thì sẽ khó xử lý lắm. Thế là cuối cùng tôi đành thôi. Quần áo của hắn tôi nhét hết vào túi giấy có trong garage. Nhưng giày của hắn thì tôi đem xỏ vào. Tôi nghĩ làm như vậy sẽ khiến mọi người lầm tưởng rằng hắn ta vẫn còn sống.

Sau đó, tôi cầm cây móc mở cửa garage ra rồi lái xe vào.

Tôi mở cửa khoang sau, bỏ từng phần thi thể của hắn vào ngăn dưới khoang chở hàng. Để khỏi lầm lẫn, tôi chừa bàn tay trái và cái đầu của hắn ra.

Giờ là đến giây phút trọng đại.

Tôi lái chiếc xe ra ngoài đường, rồi chạy vào trong đóng cửa garage.

Đầu tiên, tôi quấn cái khăn lấy được từ trong xe lại thành như dải buộc đầu. Sau đó tôi tháo găng tay ra, nhét vào mồm. Đoạn, tôi lấy dải khăn bịt thật chặt miệng lại, buộc nó ra đằng sau. Buộc cho chặt vào. Bên trong miệng tôi, máu và mỡ của Tobe hòa với nhau làm thành một thứ rượu đầy tội lỗi chảy vào cổ họng.

Tiếp theo, tôi dùng sợi dây kẽm to bản quấn chặt cổ tay mình lại. Quấn mãi quấn mãi. Đến khi nào máu ngưng lưu thông thì thôi. Tôi ngồi lên ghế, động tác lực khực như một cái máy.

Rồi đến con dao rọc.

Tôi đặt cái xô đầy bùn trước mặt mình làm chỗ đựng.

Rồi. Mấu chốt của việc biến thành Tobe là phải cắt đứt…

Nếu chần chừ thì cắt bao nhiêu lần cũng chỉ gây thương tích thôi. Trong đầu tôi cứ phát ra tiếng ù ù như thể xung quanh không còn bất kì tiếng động nào nữa, máu chảy rần rần khắp cơ thể.

Không được rồi, nếu cứ thế này, mình sẽ…

Tôi hít hở sâu không biết bao nhiêu lần. Đến lần thứ mười hai, tôi quyết định hít vào một hơi sâu.

“… Ư hư…!”

Lúc ấy, lưỡi dao đã ngập lún vào phân nửa cổ tay tôi.

Khắp nơi trên cơ thể, các lỗ chân lông như nở hết cả ra, tiết ra từng hạt mồ hôi dầu.

Trong đầu tôi chỉ có mỗi tiếng bưng bưng khi trông thấy vết cắt. Tiếng động ấy lớn đến nỗi ngoài nó ra, tôi không thể nghe được gì khác.

Nhưng vẫn chưa được. Tôi vẫn chưa thể ngất được.

Tôi dùng hết sức bình sinh nhấc cái cưa lên. Gắng gượng đưa lưỡi cưa vào vết cắt bên tay trái, nhẹ nhàng áp nó vào giữa đống máu thịt bầy nhầy.

Đến giây phút này rồi, tôi còn chần chừ gì nữa? Bản thân tôi cũng không biết, nhưng tôi cứ mãi quệt má vào hai vai để lau đi mồ hôi dầu, mắt thì nhìn chằm chằm vào lưỡi cưa đầy máu và vết cắt trên cổ tay.

Làm đi. Làm đi. Làm đi!

Tôi ấn nút rồi đẩy nó vào.

Miệng cắn chặt găng tay, bên trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng thét.

Thét đến nỗi vòm họng như muốn nổ tung, cổ như muốn đứt ra.

Khóc đến nỗi toàn bộ nội tạng trong người như muốn thốc hết ra ngoài.

Nhưng tôi vẫn siết lấy nút bấm, tiếp tục đẩy lưỡi cưa xuống…

Xung động saau bên trong xương cổ tay truyền qua khuỷu tay rồi lên đến bả vai. Khắp cơ thể tôi trở nên cuồng loạn.

A a a!

Tôi vẫn cứ thét.

Cắn chặt găng tay. Tiếng thét đằng sau dải khăn.

A a a!

Tôi chỉ muốn phát điên.

A a a!

Cuối cùng, bàn tay tôi cũng rớt xuống.

Phần da thừa, tôi dùng tay phải xé toạc.

Thôi đủ rồi. Tôi đã trở nên điên loạn thật rồi.

Vào bên trong taxi, cô liền thông báo điểm đến là bờ đê sông Tama.

Ngồi kế bên cô, Mishima Kosuke không hề nói bất kì một lời nào. Kusaka ngồi ghế trên cũng giữ im lặng từ đầu đến cuối.

Qua khỏi tuyến Keihin số 1 ga Zasshiki rồi quẹo phải, Reiko liền hỏi tài xế phía trước có một ngôi chùa phải không, anh ta liếc nhìn màn hình GPS rồi mới gật gù. Ờ, chùa Yasuaki hả? Chính là ngôi chùa cảnh sát đã mượn phòng tiếp khách làm cứ điểm giám sát ngay ngày đầu tiên của cuộc điều tra.

Khúc đường đó bị tắc bởi bờ đê. Nhác thấy mấy bậc thang dành cho người đi bộ bên tay phải, Reiko liền chạy lên đó. Ngay lập tức, Kusaka cũng đuổi theo.

Từ trên đê nhìn bao quát mới thấy, mặt sông Tama chỉ một màn tối đen như mực.

Không có đèn đường, nhưng ít nhiều gì cũng có ánh sáng từ mấy căn nhà bên bờ sông đối diện hắt xuống mặt sông. Trên bờ, bóng tối và sự tĩnh mịch vẫn ngự trị.

Thậm chí lúc Kusaka lấy đèn pin ra soi cũng chỉ có thể thấy được dưới chân mình. Nhưng vậy cũng được. Trong lòng Reiko đang hỗn độn vô cùng, cô vừa muốn nhanh chóng nhìn thấy kết cục, vừa không muốn mọi chuyện phải kết húc. Từng bước từng bước. Cứ từ từ vững bước tiến lên phía trước, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Không có lí do nào từ nãy đến giờ cô vẫn nắm lấy tay của Kosuke được. Lúc vào taxi cô đã buông tay cậu ta ra rồi, trong suốt chặng đường cứ để nguyên như thế. Nhưng lúc xuống xe cô lại siết chặt lấy tay cậu ta. Lúc đi lên bờ đê và cả lúc chạy xuống bây giờ, Reiko vẫn luôn nắm lấy bàn tay của cậu ta.

Làn da thô ráp. Lòng bàn tay rộng. Những ngón tay thô. Một bàn tay ấm áp.

Bàn tay của một người chăm lao động.

Đi xuống bậc thang bộ, bọn họ liền tiến về bờ dốc bên tay trạ. Cô chỉ là đoán bừa góc độ thôi, nhưng chắc cũng không chênh lệch mấy. Lúc xuống tới bãi cỏ cao ngang người, chắc chắn phải cần đến sự trợ giúp của ánh sáng đèn pin rồi.

Bỗng dưng Reiko lại trượt chân. Kosuke dùng sức ghì tay cô lại để giúp cho cô khỏi ngã. Cảm ơn. Nhưng Kosuke chẳng đáp trả lại lời nào.

Ra đến hàng rào cỏ, cô đi qua bên trái một chút, nhưng có cảm giác không giống lắm nên quay ngược về bên phải, liền phát hiện ra đường cỏ rẽ lúc trước.

Reiko dừng lại, gật đàu với Kusaka. Ban đầu cô nghĩ mình nên vào trước xem sao, nhưng bởi vì Kusaka đã cầm đèn pin rọi vào bên trong nên cô mới nghĩ lại, quả nhiên cho gã đi trước thì tốt hơn.

Tấm lưng của Kusaka trở thành một mảng đen nổi lên giữa túp lều được rọi sáng đèn. Gã giơ tay lên, ra hiệu cho bọn Reiko dừng lại.

Cũng hệt như ngày hôm đó, bên ngoài vẫn đang phơi ba đôi vớ. Kusaka bước lên mỏm đất cao, thận trọng tiến vào bên trong.

Cửa túp lều vẫn mở toang hoác y như ngày hôm đó. Ánh sáng đèn pin của Kusaka quét một lượt xung quanh như muốn hút tất cả vào. Nhưng lần này, túp lều lại đang phát ra một thứ ánh sáng mờ ảo.

Nổi lên giữa dòng sông, một đốm sáng hình vuông.

Là đèn lồng…

Khoảnh khắc trong đầu Reiko hiện lên hình ảnh đó, cũng là lúc Kosuke siết chặt lấy tay cô.

Kusaka từ tốn đưa ánh đèn vào bên trong túp lều. Hình như là do gió đổi chiều nên thứ mùi kì lạ ấy lại xộc thẳng vào mũi cô, nhưng lần này cô không nín thở nữa. Cũng đâu có khó chịu đến mức như vậy. Trong lòng cô quả quyết thế.

Rốt cuộc Kusaka cũng chịu ló mặt ra khỏi túp lều. Gã im lặng gật đầu.

Reiko buông tay ra. Kosuke ngẩng mặt lên, như thể đang muốn hỏi Reiko ý nghĩa của hành động ấy.

Cậu đi đi. Nghe cô thì thầm thế, Kosuke liền bước từng bước một lại túp lều như thể mình đang bước đi trên mây.

Cậu ta bước lên mỏm đất, lướt ngang qua Kusaka. Ánh đèn pin vẫn được Kusaka soi rọi, chiếu sáng cả bên trong.

Reiko cũng đi đến trước cửa lều.

Kusaka đưa mắt nhìn vào bên trong một lúc, đoạn đi đến đứng bên cạnh Reiko, im lặng không nói gì, hai mắt rũ xuống. Gã lắc đầu. Chỉ có mỗi tay phải đeo găng tay màu trắng.

Bố ơi…

Tiếng thét xé lòng ấy tan vào đêm đen.

Bố ơi…

Tiếng gào khóc ngấm vào mặt đất rồi trở nên mục rữa, càng lúc càng nhỏ dần.

Kusaka nói Reiko thế chỗ mình, đoạn lùi xuống một bước nhường cho cô vị trí đứng của gã. Reiko nhận lấy đèn pin, cũng giống như Kusaka khi nãy rọi đèn vào bên trong, đúng lúc Kosuke quay mặt về phía ánh đèn.

Kusaka sau khi đi khỏi túp lều một đoạn mới rút điện thoại ra. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên nửa khuôn mặt gã. Đôi lông mày cau lại, hàm răng nghiến chặt.

Kusaka đây. Đã tìm thấy nghi phạm Takaoka. Đã tử vong. Tôi nghĩ ông ta chết cũng đã được vài ngày rồi.

Đầu dây bên kia là Imaizumi sao? Cô nghe loáng thoáng được vài câu. Chúng tôi sắp về, còn lại để cho đội khám nghiệm hiện trường.

Kusaka gập điện thoại lại, buông một tiếng thở dài rồi quay về.

“Trong tay ông ta nắm chặt lấy một bức ảnh cũ… Là ảnh chụp hồi… đi công viên với cậu ta… Lúc đó Takaoka vẫn còn trẻ lắm.”

Gã tháo găng tay ra rồi cho vào túi.

Bàn tay Reiko vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của Kosuke.

Công tác khám nghiệm phải đến hôm sau mới được tiến hành. Đội khám nghiệm đã tìm thấy bên trong túp lều một bàn tay trái và phần đầu, được cho là của Tobe Makio.

Mặt khác, thi thể của Takaoka Kenichi được chuyển tới Khoa Pháp y, trường Đại học Toho để giải phẫu.

Bọn họ kết luận thời điểm tử vong của ông ta là từ bốn đến năm ngày trước.

Kết quả giám định cho thấy sau khi cắt đứt bàn tay trái, ông ta đã rơi vào trạng thái bị sốc cân bằng huyết động do mất quá nhiều máu, xảy ra chứng nghẽn mạch, giảm huyết áp và giảm áp oxy, huyết quản bị co rút, các mao mạch xuất hiện tổn thương nghiêm trọng, dẫn đến việc các chức năng khác trong cơ thể bị rối loạn, cuối cùng dẫn đến suy tim mà chết.

Xác ông ta được tìm thấy giữa lúc tiết trời đang khô hanh nên một phần khuôn mặt bị lộ ra ngoài đã hoại tử khô. Ông ta còn dùng máy sưỏi khiến cho quá trình hoại tử diễn ra nhanh hơn. Đây đã là ngày thứ mười chín rồi. Reiko nghe bảo dù cho Kosuke có đến nhận dạng cũng không thể nhận ra đây là ao.

Bộ phận giám định sau đó đã xác nhận rằng bàn tay trái ban đầu được phát hiện và thi thể lần này là của cùng một người.

Thêm nữa, bọn họ cũng đã làm rõ phần thi thể vớt từ dưói sông quả đúng là thuộc về Tobe Makio, nhờ vào sợi tóc cảnh sát thu được từ cây lược ở căn hộ của Tobe sau khi tiến hành lục soát nơi ấy lần thứ hai.

Nhưng dẫu cho mọi việc có sáng tỏ đến mức nào, cũng không thể lay chuyển sự thật rằng nghi phạm Takaoka Kenichi đã chết. Công tố viên không thể khởi tố ông ta được. Vụ án sẽ được khép lại khi mọi chuyện về mặt pháp luật vẫn chưa được giải quyết. Mặc dù thế, cảnh sát vẫn phải chỉ ra cho công chúng biết rằng hung thủ thật sự chính là Takaoka Kenichi. Sau đó, công tố viên đảm nhận việc khởi tố sẽ cẩn thận xem xét lại vụ án một lần nữa và tuyên bố không đưa ra tòa vì nghi phạm đã qua đời. Những thủ tục pháp lý như vậy rất cần thiết.

Và bên phụ trách công tác chỉ thị ấy chính là những người phụ trách trực tiếp ngoài hiện trường, bao gồm trưởng đơn vị số Mười Imaizumi, tổ trưởng hiện trường Kusaka và Reiko. Những thành viên khác đang trong tình trạng trực cấp C, dẫu cho có nộp đơn xin nghỉ phép thì bọn Reiko cũng phải trải qua tháng ngày ngập chìm trong công việc giấy tờ ở văn phòng lớn thuộc tầng năm tòa tổng bộ Sở Cảnh sát Thủ đô.

Giấy tờ sổ sách cần phải làm chất cao như núi.

Danh sách báo cáo của toàn bộ nhân viên ban điều tra, bản chỉnh sửa lời khai của các nhân chứng, biên bản hiện trường nơi phát hiện ra Takaoka, báo cáo khám nghiệm và giám định của các bên. Rồi chưa kể báo cáo giám định của Phòng Khoa học điều tra về cái cưa máy được Ioka mang qua bên đó nữa. Phần giấy tờ liên quan đến công tác khám xét nhà riêng do Kusak đảm nhận, nhưng lần này, Reiko còn phải phụ trách viết báo cáo chứng minh thân phận thật của Takaoka Kenichi là Naito Kazutoshi. Và thế là giấy tờ cứ ngày một chất chồng, thiếu điều như muốn giết người vậy. Hơn nữa cô còn rất sợ, nhỡ như mình viết sai thứ tự hay tham khảo đối chiếu lệch hồ sơ khiến cho báo cáo thiếu tính nhất quán thì nguy.

Trời ơi! Phiền quá đi!

Reiko bất giác liếc nhìn qua Kusaka, người đang ngồi đối diện cô ba dãy bàn.

Cô thật không can tâm khi phải thừa nhận sự xuất sắc của gã khi làm báo cáo giấy tờ. Với khuôn mặt lạnh lùng, các ngón tay gõ đều đều trên bàn phím laptop, cứ như thể gã là máy đánh chữ vậy. Tại sao đã từng ấy tuổi mà vẫn có thể gõ phím giỏi đến vậy chứ? Những cái gõ đầy tự hào. Đa số mấy ông cảnh sát hình sự quá 40 đều chật vật với Word lắm, vậy mà…

Có khi nào gã lén lút đi học lớp tin học nào đó không? Đúng là đáng ghét.

Bây giờ Reiko đang phải viết báo cáo về những phát hiện sau cái chết của Takaoka Kenichi.

Nghe bảo sau khi phi tang thi thể bị phanh thây của Tobe vào tối ngày mùng 3, Takaoka đã hỏi mua lại túp lều trắng từ người chủ cũ. Ông ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa cho người vô gia cư kia hai cọc tiền, mỗi cọc trị giá một triệu yên, xin được lấy túp lều ấy.

Người vô gia cư ấy tên Tanaka Masaki, sau khi trả giá lên hai triệu đã đồng ý bán lại túp lều, rồi dùng tiền mua rượu thịt và một số quà tặng đem qua biếu cho mấy người vô gia cư sống ở phía gần sân bóng chày. Vốn dĩ ông ta bị mấy người bên đó nghỉ chơi nên mới phải dọn ra đây sống, nhưng quả nhiên, sức mạnh của hai triệu yên đúng là to lớn. Làm thân lại với mấy người đó thì không nói làm gì, đằng này lại còn được đôn lên tận chức “thủ lĩnh”.

Hiển nhiên nhân viên điều tra cũng có hỏi Tanaka lúc đó không thấy bộ dạng bị khuyết một bàn tay của Takaoka lúc đó kỳ quặc sao, nhưng ông ta chỉ vô tư trả lời rằng, những người đến đây đều có nguyên nhân của họ cả.

Hiện thời vẫn chưa biết được nguồn gốc của số tiền hai triệu yên đó, nhưng cảnh sát ngờ rằng có khi đấy là khoản tiền Tobe mang theo trong người lúc đến gặp Takaoka. Cô cũng có đem chuyện này bàn bạc với bên ủy viên công tố, nhưng họ lại bảo rằng có khi nghi ngờ ấy không sai đâu, có lẽ nên kết thúc việc điều tra khoản tiền đó lại thì hơn.

Chỉ còn lại một việc khiến cho Reiko có hứng thú điều tra, chính là tấm bằng lái xe của Takaoka.

Tấm bằng được đăng kí ở trung tâm làm mới bằng lái dưới danh nghĩa Takaoka Kenichi, nhưng ảnh chụp trên bằng lại là của Naito Kazutoshi, vốn dĩ đã tồn tại trước đó trong dữ liệu bằng lái. Nếu là bằng giả thì còn đỡ, đằng này lại mang bằng lái thật với ảnh chụp của Takaoka đi làm mới. Rốt cuộc bọn họ đã dùng mánh khóe nào vậy? Câu hỏi khiến Reiko phải nghiêng đầu suy nghĩ hóa ra lại có đáp án đơn giản không ngờ.

Người tự sát ở Hanabatake, tức Takaoka Kenichi thật, vốn dĩ không có bằng lái. Bởi thế nên Naito Kazutoshi, sau khi chuyển đến Nakarokugo đã dùng khuôn mặt ấy của mình đi thi bằng lái xe. Vì là lần đầu tiên Takaoka đi làm bằng lái nên chẳng vướng phải rắc rối gì.

Kim đồng hồ đã chỉ 3 giờ chiều.

Imaizumi khi nãy đã bị đội trưởng đội Một gọi lên có việc nên đã ra khỏi phòng lớn. Đón vị Hai đang trong tình trạng trực cấp A nên hầu như ai cũng ngồi xa cô. Có vẻ như ngồi gần Reiko nhất, mỉa mai làm sao, chỉ có mỗi mình Kusaka thôi.

Không còn cách nào khác… sao?

Reiko đi đến chỗ máy pha cà phê, rót cho Kusaka luôn một cốc rồi về chỗ.

“Mời anh.”

Cô biết gã chỉ uống cà phê đen nên không đem theo gói đường và sữa.

“… À… Phiền cô rồi…”

Thế nhưng mắt gã vẫn dán vào đống hồ sơ, tay vẫn giữ nguyên tốc độ đánh máy. Thái độ ấy khiến cho cô cảm thấy bực mình vô cùng.

A, ự dưng lại nhớ ra…

Vốn dĩ Reiko ghét Kusaka là ở gương mặt.

Ánh mắt lạnh lùng không bao giờ biểu lộ cảm xúc, sống mũi thẳng băng, đôi môi mỏng dẹt.

Mỗi lần nhìn chăm chú vào khuôn mặt ấy, Reiko lại không khỏi nhớ lại cảnh bản thân bị cưỡng bức vào năm cô 17 tuổi. Tuy khuôn mặt gã không đến nỗi giống hệt tên thủ phạm, nhưng cũng đủ để khơi gợi lại kí ức ấy trong cô.

Mà bây giờ nghĩ lại, có khi nào bản thân cô đã vượt qua được thử thách ấy không?

Trái tim của Reiko luôn muốn tha thứ cho những hung thủ giống như Takaoka. Và giờ đây, mỗi khi cô nghĩ đến vụ án năm xưa của mình, và cả cái chết của Otsuka nữa, trong thâm tâm Reiko luôn ước ao rằng bản thân cô có thể mặc nhiên tha thứ cho những tên thủ phạm như vậy.

Nhưng mặt cảnh sát trong cô lại khác. Mặc dù có nhiều điểm Reiko có thể thông cảm cho ông ta, nhưng dù gì Takaoka cũng đã phạm pháp, đó là sự thật không thể chối cãi. Dẫu cho bây giờ, bản thân cô có lấy phục thù làm danh nghĩa, giết chết kẻ đã hành hung mình, giết chết kẻ đã sát hại Otsuka, cô vẫn bị khép vào tội danh giống như Takaoka. Reiko không nghĩ điều ấy là vô lý, bởi vì cô tin pháp luật nên là như vậy.

Vậy thì nên làm sao đây?

Thiết nghĩ, cái mà bản thân cô đang tìm kiếm là một kiểu lý luận có thể giúp bản thân phủ định sát ý mà không cần phải dựa vào pháp luật. Cô muốn trả thù. Cô cũng không ghê tởm trước việc giết chóc. Nhưng nên lấy thứ gì để kiềm chế những ham muốn ấy trong lòng mình lại đây? Đó là thứ cô đang tìm kiếm. Cô muốn tìm thấy nó. Cô muốn tự mình khắc chế được ham muốn giết chóc của bản thân, chứ không muốn dùng pháp luật như thứ công cụ kiềm hãm.

Bởi thế nên cô mới nghĩ đây như là một bài thử thách. Phải ở chung chỗ với gã đồng nghiệp có khuôn mặt hệt như tên hung thủ đã từng cưỡng bức cô. Thậm chí gã đồng nghiệp ấy lại có nhiều điểm không hợp với cô nữa chứ.

Cô lén nhìn vào màn hình máy tính của Kusaka một chút. Hiện giờ gã đang lên danh sách những thứ đã thu giữ được trong cuộc khám xét lần thứ hai.

Mà thôi, nghĩ đến việc ngay cả “máy in vé tù” ưu tú như gã mà còn không thể phát hiện ra chân tướng của vụ án lần này, bụng dạ của cô cũng cảm thấy hả hê lên đôi chút.

“Nè, anh Kusaka.”

Gã có nghe thấy không vậy?

Kusaka làm thinh đánh nốt phần còn lại, rồi gõ “enter”, nhấn vào biểu tưởng lưu lại, rồi lại gõ “enter”, xong xuôi hết mới ngẩng đầu lên nhìn cô.

“… Chuyện gì?”

Gã chớp chớp mắt ra vẻ đau nhức lắm.

“À không… Tôi tự hỏi không biết anh Kusaka nghĩ thế nào về vụ việc của Takaoka thôi.”

“Nghĩ thế nào là nghĩ thế nào?”

“Thì… với tư cách cũng là một ông bố, lại cùng tuổi với ông ta, anh nghĩ thế nào?”

Gã thở dài như bị người khác làm phiền, đoạn cầm cốc cà phê lên, miệng lẩm bẩm câu “xin mời” với vẻ vô cảm. Thái độ đó khiến Reiko cảm thấy bực bội.

“Ý cô là muốn tôi nói mình thông cảm với ông ta điểm nào, thấu hiểu hành động của ông ta ra sao, nhưng không đồng tình thế nào á?”

“Thông cảm và thấu hiểu sao?”

Gã lại thở dài đánh thượt, như đang mắng cô đừng nên hỏi mấy câu ngu ngốc vậy nữa.

“… Tôi hoàn toàn có thể thấu hiểu hành vi muốn cưu mang nuôi dưỡng đứa con trai liệt giường và Mishima Kosuke của ông ta với tư cách là một người đàn ông và một người bố, dẫu cho một trong hai đứa không phải ruột thịt của mình đi chăng nữa. Bởi thế nên tôi cũng rất thông cảm với cách suy nghĩ lẫn hành động của ông ta khi giết chết Tobe. Ý tôi là vậy đấy.”

“Vậy còn điểm anh không đồng tình?”

Lại thở dài. Tại sao cái loại người này lại có thể bình thản bày tỏ thái độ xem thường người ta như thế chứ? Hơn nữa, lần này gã còn gục đầu xuống làm thinh nữa.

“Vậy anh không đồng tình ở đâu?”

“… Sao cô lại tò mò quá vậy?”

“Thì tôi đã nói rồi mà, vì anh cũng làm bố như ông ta, hơn nữa còn trạc tuổi.”

Thật ra cô cũng cảm thấy có lỗi vì bản tính tò mò cuat mình.

“… Nói cho cô nghe mấy chuyện đó thì vô vị lắm.”

“Nói vậy là sao chứ? Ý anh là tôi tệ đến thế sao?”

“Ý tôi không phải vậy… Ngưng đổ lỗi đi. Kiểu như cô thì có nghe cũng chẳng hiểu được gì đâu,”

“Vô vị thì có sao đâu. Tôi có phải mấy tay chuyên gia bình luận trên tivi đâu.”

“Mấy tay đó mới là vô vị nhất ấy. Mà tôi đã bảo là không thích nói rồi.”

Thiệt tình, mấy chuyện như vậy mà cũng ráng ra vẻ cho bằng được.

Kusaka tháo mắt kính ra, lấy ngón tay day day mi mắt. Hành động tỏ ý chào thua đây sao? Hay là hành động mang hàm ý gã đang suy nghĩ để trả lời câu hỏi của mình? Ngay cả những lúc bàn chuyện phiếm với nhau thế này, cô với Kusaka cũng không thể nào có sự nhịp nhàng với nhau được. Rốt cuộc gã ta sống chung với vợ trong bầu không khí thế nào vậy chứ? Cô thật sự rất tò mò.

“… Con cái… lúc nào cũng dõi theo bóng lưng của bố mẹ mà trưởng thành, phải không?”

Đột nhiên gã lại lên tiếng. Công nhận lời lẽ vô vị thật.

“Ừ, cũng đúng nhỉ.”

“Mặc dù như vậy, trẻ thơ không chỉ bắt chước bố mẹ mình, chúng còn lấy bố mẹ làm hình mẫu ngược lại cho cuộc đời mình cơ… Takaoka đã hai lần vứt bỏ cuộc đời mình. Không phải là Naito Kazutoshi, cũng không phải là Takaoka Kenichi, đến cuối cùng ông ta phải chết trong cảnh của một người vô gia cư không tên không tuổi.”

Làm gì có, ổng có nói tên ổng là Iizuka Takeshi mà. Nhưng mấy chuyện như vậy, thiết nghĩ cô cũng không nên sửa lưng Kusaka làm gì.

“Tuy chúng ta không cảm thấy thế, nhưng thực chất con cái lúc nào cũng chăm chú dõi theo bố mẹ. Bản thân người làm cha làm mẹ cũng không nên có những hành động như muốn biến mất khỏi cuộc đời của con trẻ với những lý lẽ đầy ngụy biện như thế. Nếu muốn nuôi dạy con cái sống một cuộc đời ngay thẳng, bản thân bố mẹ phải trở thành một người chính trực trước đã. Nếu muốn con cái trở thành một người biết tự lập, bản thân bố mẹ phải học cách tự lập trước để làm gương cho chúng noi theo… Tôi nghĩ thế đấy.”

Nhưng vấn đề ở đây là có bao nhiêu bậc làm cha làm mẹ có thể suy nghĩ về những điều hết sức đương nhiên ấy. Tội ác trên thế gian đa phần đều được gây ra bởi người lớn. Trong số đó, có không ít những người đã là bố mẹ người ta. Cũng có những bậc phụ huynh không xem những gì mình làm lag tội ác, chẳng qua họ không quan tâm đến bản thân mà chỉ mưu cầu những điều tốt đẹp nhất cho con cái thôi. Tuy vậy, tự Reiko cũng nghĩ hành động của họ là sai trái.

“Xin lỗi nha. Ý kiến của tôi nhàm chán quá chứ gì.”

“Không có đâu. Thật ra trước giờ, tôi cũng chưa bao giờ suy nghĩ theo cách như anh nói.”

Cô vừa thầm nghĩ bản thân mình cũng chẳng dễ thương gì, vừa tỏ thái độ như đã thấu hiểu tâm ý của đối phương. Cô đã bị mắc kẹt trong lối sống suy bụng ta ra bụng người quá lâu rồi.

Tiên trách kỷ mà… đúng không?

Biểu cảm Reiko trở nên ôn hòa sau khi cô đã giác ngộ được chân lý. Cô bèn tìm kiếm chủ đề khác để trò chuyện.

“Nhắc mới nhớ, anh Kusaka kết hôn cũng lâu rồi đúng không?... Kết hôn… ra sao vậy?”

Kusaka đã có ý dừng cuộc trò chuyện lại rồi, vậy mà… Đôi lông mày của gã thêm cau lại, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị hơn.

“… C… Cái gì chứ?”

“Hai người… thật sự là dở hơi đến mức đó sao?”

Hai người… là sao?

“Anh đang nói gì vậy?”

“Suốt ngày cứ hỏi đi hỏi lại, kết hôn thế nào, cưới nhau rồi ra sao. Việc xây dựng mối quan hệ mỗi người mỗi khác thôi chứ hỏi cái gì.”

“Ấy không, cái đó…”

“Nếu cô muốn biết đến vậy thì đi hỏi Kikuta đi. Làm ơn nói mấy câu không ngoan một chút. Lặp lại một chuyện tận hai lần đến cả tôi cũng thấy xấu hổ lắm. Muốn biết thì đi hỏi cậu ta đi.”

Sao tự dưng lại lôi Kikuta vào đây?

Mà rốt cuộc tại sao gã ta lại nổi đóa lên kia chứ?

Bỗng dưng ánh mắt Kusaka lại lia về phía bàn.

“Rồi còn cái này nữa… Quá trình suy luận của cô từ đầu cho đến khi chỉ ra nơi náu thân của Takaoka ở túp lều ngoài bờ sông ấy, tôi đọc chả hiểu gì cả.”

Sao lại đột ngột chuyển đề tài về công việc rồi?

“Đến cái đoạn sau khi Takaoka lái xe ra xong, ông ta không còn chút sức lực nào thì tôi còn hiểu, mà sao đùng một cái cô lại đoán chắc rằng ông ta đi thẳng đến túp lều trắng đó chứ? Cũng có khả năng ông ta tẩu thoát bằng cách lết bộ hay quăng mình xuống sông mà. Rồi còn cả vụ cô tình cờ đến hỏi chuyện ông ta nữa. Lúc đó có thấy mặt hay không, sự tình cụ thể thế nào thì làm ơn ghi rõ ra đi. Viết thế này chẳng khác nào từ đầu đến cuối đều là đoán bừa đoán bãi… Này nhé, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, mặc dù chỉ cần bắt được thủ phạm là mọi chuyện sẽ không sao, nhưng nếu như quá trình suy luận có sơ hở thì phán quyết sẽ bị lật lại ngay…”

Lúc đó, chuông điện thoại vang lên từ trong ngực áo của Kusaka. Gã mau chóng rút điện thoại ra, nhìn vào màn hình ngoài để xem ai gọi đến.

“… Xin lỗi.”

Gã vừa đứng dậy vừa mở chiếc điện thoại màu bạc ra rồi đi về phía cửa sổ. Reiko đoán có lẽ là người nhà.

“… Anh đây… À à… Sao cơ? Mấy đứa nó… Rồi Yoshihide có sao không? Vậy hả? Không, hôm nay anh ở trụ sở… À, nhưng mà…”

Gã nhìn đồng hồ đeo tay.

“… Anh hiểu rồi, giờ anh về ngay đây. Chắc 5 giờ kém là về đến thôi… Biết rồi. Anh cúp máy đây… À rồi… cúp máy đây… Rồi rồi. Ừ.”

Kusaka trở lại ngồi vào bàn, lưu lại tất cả dữ liệu hồ sơ trên laptop rồi đóng máy lại.

“Himekawa, giờ tôi có chuyện đột xuất cần phải về nhà. Vậy nên xin lỗi, tôi xin phép về trước đây. Cô hãy nói lại dùm với trưởng đơn vị, tôi sẽ nộp báo cáo đúng hẹn nhé.”

Có vẻ như cuộc đối thoại khi nãy đã kết thúc thật rồi.

“À, vâng… Ừm, nhà anh có chuyện gì sao?”

Nét mặt buồn phiền. Bình thường hiếm thấy Kusaka biểu lộ cảm xúc như thế.

“Nghe bảo con trai tôi… do nó không chịu nổi cảnh bị bắt nạt nên đã đánh lộn một trận. Có vẻ như cả hai bên đều thương tích đầy mình.”

Gã rút điện laptop, thu xếp giấy tờ vào ngăn tủ rồi khóa lại.

“Khổ thân… Để tôi nói lại với trưởng đơn vị giúp cho.”

Kusaka đứng dậy ậm ừ. Giữa chừng lúc mặc áo khoác, gã đột nhiên dừng lại.

“… Khi nãy tôi lỡ vạ miệng rồi. Cô đừng có nói chuyện bắt nạt đấy nhé. Cả vụ thương tích cũng vậy.”

Mặc dù Reiko đã gật đầu vâng dạ, thế nhưng Kusaka vẫn nhìn cô với ánh mắt nghiêm nghị.

“… Vậy nhé. Còn chuyện khi nãy, mai tôi sẽ nói sau.”

Gì chứ, vẫn chưa xong sao?

“Tạm biệt, nhờ cô đấy.”

Gã vội vội vàng vàng vớ lấy cái cặp như đi ăn cướp, chỉnh lại cổ áo rồi lao ra khỏi cửa.

Gì chứ… Đúng là lão cáo già.

Lúc nghe tin con mình bị thương, nét mặt gã bỗng chốc lại hiện lên vẻ lo âu của các bậc phụ huynh. Lúc nói chuyện với vợ thì cứng nhắc, nhưng đâu đó, biểu cảm trên gương mặt vẫn lộ ra vẻ ấm áp. Khi nãy chứng kiến thấy cảnh tượng như vậy, cô không khỏi nghĩ rằng Kusaka cũng là một người tốt.

Đấy là hình ảnh của một người chồng, một người bố… sao?

Có lẽ bản thân cô cũng bắt đầu bớt ghét Kusaka đôi chút rồi.

Đúng là tréo ngoe thật.

Nhưng dù có là thế, cô vẫn cảm thấy vui vui. Đành chịu thôi, đôi khi bản thân mâu thuẫn như vậy cũng tốt mà.

HẾT