← Quay lại trang sách

Chương 4 1

Hỏi chuyện bác thợ điện Matsumoto thế nào cũng khôg xong, vậy nên tôi đành phải xoay sang hỏi đến những người có liên quan khác.

Chủ hiệu vật tư, thợ trát vôi, xưởng mộc, thợ ống nước. Có lẽ do mọi người không thân thiết với nhau cho lắm nên sau khi tai nạn xảy ra, chẳng ai biết được gia quyến của ông Nakagawa có còn lại ai không. Chí ít người kiến trúc sư giúp cho việc tang lễ cũng có ghi chú vào sổ số liên lạc của đứa con gái.

Tên cô ta là Nakagawa Michiko. Trong sổ có ghi số điện thoại và địa chỉ nhà. Khu chung cư thuộc Watarida Mukaicho quận Kawasaki.

Tôi gấp rút đến hỏi thăm, nhưng đương sự lại đi vắng. Hôm sau tôi đến sớm hơn một chút, khoảng 8 giờ, nhưng cũng chẳng thấy ại. Cuối cùng, phải đến tận lần thứ ba, tôi mới có thể gặp được.

7: iờ rưỡi tối. Lúc tôi đến chung cư, chưa kịp hỏi thăm thì cánh cửa căn hộ 102 đã mở toang.

Bắp đùi, cánh tay, cả thân hình cân đối của cô ta đều nhỏ nhắn, nhắm chỉ bằng một nửa của tôi. Cô ta vừa bước ra khỏi nhà liền quay người lại rồi dùng chìa khóa đóng cửa. Trên người khoác cái áo khoác màu xám và mặc một chiếc quần jean. Giờ này mà tính đi đâu đây? Mặc dù trông bộ dạng cô ta không có vẻ gì là sắp sửa ra ngoài tụ tập chơi bời nhậu nhẹt.

Cô ta bắt đầu đi về hướng ngược lại của ga tàu điện gần nhà. Có khi là đi mua đồ cũng nên. Trước hết cứ bám đuôi xem sao đã.

Đi được khoảng mười phút, cô ta liền bước vào lối đi dành cho nhân viên của một nhà hàng tên là Royal Diner ngoài quốc lộ. Nhà hàng ấy bình thường không có nhiều khách ra vào cho lắm nên tôi cũng có chút ngạc nhiên.

Tôi vờ làm khách bước vào bên trong. Đúng 8 giờ, cô ta bước ra ngoài sảnh. Tôi không dùng nút gọi nhân viên mà trực tiếp gọi thẳng tên luôn.

Xin lỗi, cho tôi gọi món được không? Một phần cà ri bò. Đồ uống cho Coca Cola đi.

Vâng ạ. Cho phép em xác nhận lại phần ăn của anh nhé, anh gọi…

Tuy nét mặt cô ta trông có hơi mệt mỏi, nhưng gương mặt quả là rất xinh đẹp. Phần ăn của tôi sau đó được mang ra bởi một người phục vụ nam, nhưng đồ uống lại do cô ấy phục vụ.

Ngày hôm đó tôi chỉ quan sát bấy nhiêu rồi về, không cất tiếng gọi cô ấy thêm bất kì lần nào nữa.

Từ đó về sau, tôi cũng cùng với lão đại đến nhà hàng ấy một hay hai lần gì đó, thi thoảng tôi đênz một mình. Những hôm nàng không có ở nhà hàng, tôi ăn vội bữa nhẹ rồi lái xe đến chung cư. Lúc vòng ra mặt sau của tòa nhà, tôi thấy căn hộ của nàng có khi sáng đèn có khi không.

Đến bước đó tôi lại do dự.

Chỉ cần làm khách quen thường xuyên đến nhà hàng là đã có thể nhanh chóng xây dựng mối quan hệ với nàng, thế nhưng khi ấy, giữa chúng tôi lại chẳng có tình cảm đặc biệt gì. Nhanh chóng hỏi chuyện trong lúc nàng không hay không biết chẳng phải là diệu kế đó sao? Mà tự dưng mở lời bắt chuyện như vậy sau nhiều lần đến ủng hộ chắc sẽ kì quái lắm

Vậy mà tối đó, mọi chuyện lại rẽ sang bước ngoặc mới.

Bên trong căn hộ tối thui, tôi cứ nghĩ nàng vắng nhà. Đột nhiên có bóng người đi ra. Không phải là nàng. Một người đàn ông cao ráo, tóc cắt ngắn, khoác một cái áo khoác đen dài. Ông ta không quay đầu lại mà cứ loạng choạng đi thẳng về phía trước, tiến về vị trí của tôi. Ánh đèn đường sáng trưng soi rõ khuôn mặt.

Chính là ông ta.

Người tặng quà phúng điếu. Người bị lão đại nhìn chằm chằm. Có khi nào ở Kinoshita, ông ta là...

Người đàn ông ấy thoáng đưa mắt về phía tôi với vẻ hời hợt, và cứ thế mà đi ngang qua. Tôi chẳng hiểu gì cả, cứ đứng ngây như trời trồng giữa đường giữa xá.

Cuối cùng thì cánh cửa căn hộ 102 lại mở toang ra lần nữa, và bóng dáng nàng xuất hiện. Vẫn là cái áo khoác màu xám quen thuộc, nhưng lần này, đôi chân trần ấy được xỏ vào dép xăng đan. Tay phải nàng giữ chặt cổ áo, còn tay trái thì đang nắm lấy vật gì đó trông như cái hộp.

Hình như là hộp đựng gia vị thì phải.

Nàng buông cổ áo ra, tay phải bốc một nắm bột trắng rồi rải trước cửa. Bốc rồi rải, bốc rồi rải. Nơi cổ áo lộ ra vùng da trắng nõn đến mức đau lòng.

Có lẽ thứ bột trắng ấy là muối. Động tác rải muối cũng có phần hơi nhanh. Cuối cùng nàng lật úp cái hộp lại, trút hết toàn bộ số muối xuống, sau khi xong còn quẳng cái hộp đập mạnh xuống sàn.

Tiếng va đập của khối nhựa khô khốc vang lên.

Nàng ôm đầu quỳ thụp xuống.

Tôi thận trọng tiến lại gần.

“Xin lỗi…”

Gương mặt ngẩng lên nhìn tôi trông thất thần đến tội. Mà dường như ngay lập tức nàng đã nhận ra tôi là ai. Đôi mày cau có đến độ hiện lên nếp nhăn.

“Cô…”

Nàng liền đứng dậy, vội vã điều chỉnh ánh nhìn hướng thẳng về phía trước rồi bước sang bên.

“Chờ đã, cái gì mà… Sao giờ này cô lại ra đây?”

Thấy tôi nhặt hộp đựng gia vị khi nãy lên, nàng liền giật lấy nó, vẻ mặt như đang muốn khóc đến nơi.

“Xin lỗi. Thật ra, tôi… có biết về chuyện của cô, tôi hay đến nhà hàng cô làm lắm… Người hồi nãy đi ra chắc là nhân viên của Kinoshita nhỉ.”

Tôi liền bị nàng lườm với ánh mắt hằn học.

“Hồi nãy… anh nói gì cơ?”

“Tôi muốn… hỏi về chuyện bố của cô một chút…”

Mái tóc dài ấy thoáng như dựng ngược cả lên.

Nàng lại đập cái hộp gia vị xuống đất rồi quay gót mở cửa nhà. Cửa mở đủ để nàng lách vào, mặc dù bả vai bị đập vào cánh cửa một chút. Tôi cố gắng lấy chân chèn cửa nhưng không được, chỉ cho được mỗi ngón chân vào, nhưng ngay lập tức đã bị đẩy ra.

“Chờ đã, cô Nakagawa!”

Tôi đập cửa, tiếng bìa xốp lót cửa va đập với tấm kim loại giả thép vang lên. Khung nhôm rất chắc chắn, hình như mới được lắp gần đây thì phải, không hề rung lắc gây ra bất kì tiếng động nào.

“Nè cô Nakagawa, mở cửa ra đi, tôi có chuyện muốn hỏi!”

Có vẻ như bên trong có động tĩnh.

“Xin cô đấy, Nakagawa, nè, chuyện như vậy…”

Bỗng dưng cửa mở toang ra đập mạnh vào trán tôi. Mắt tôi nổ đom đóm.

“A… đau…”

“Im lặng đi. Anh đang làm phiền hàng xóm đó.”

Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn xuống đất thì thấy ánh đèn trắng tràn ra ngoài hành lang, ngẩng lên thì thấy khuôn mặt nàng đang trừng mắt nhìn tôi ngay phía sau cánh cửa.

Người nàng khẽ rung lên.

“Tôi biết rồi… Mới nãy tôi chỉ vào nhà thay đồ thôi. Anh muốn vào thì chờ tôi chút.”

Rầm, cánh cửa đóng sầm lại.

Tôi lại nhặt cái hộp đựng gia vị lên. Cái hộp bị nứt một đường dài, đã vậy còn bị sứt mất một góc.

Chừng mười phút sau, tôi được dẫn vào nhà và được nàng cho phép ngồi xuống.

Để tránh gây ra hiểu lầm, tôi bèn ngồi quỳ gối sát vách tường cách xa nàng một khoảng, lấy cái bàn làm biên giới chắn ngang. Nói thì nói thế, nhưng do căn phòng quá chật hẹp nên hành động ấy cũng chẳng có nghĩa lí gì.

Bây giờ nàng đang vận áo len cùng quần jean. Kì thực, nhờ thế nên trông nàng lớn hơn hẳn so với lúc ở nhà hàng. Tôi cũng không rõ vì sao. Có lẽ do tôi cảm thấy sự hiện diện của nàng trở nên rõ rệt hơn hẳn.

Tôi xưng tên, nói dối rằng mình đã từng làm việc chung với ba nàng một thời gian ngắn ở công trường. Nếu trò chuyện với nàng với vị thế của một người ngang hàng, tôi có cảm giác như mình sẽ đánh mất thứ gọi là tính khách quan.

Tôi mở lời, có nhiều tin đồn xấu về công ty Kinoshita ấy lắm. Trước đây cũng có một vụ tai nạn hệt như thế xảy ra đấy. Rồi tôi mới hỏi ba nàng có vay nợ của ai không. Nàng chỉ im lặng lắng nghe cơ man những giả thuyết của tôi. Một nửa trong số ấy tôi luận ra từ trường hợp của chính mình, nhưng đa phần có lẽ đều trúng hết.

Cũng không phải dễ dàng gì đâu. Nhưng dần dần sau một hồi độc thoại, nàng cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

“… Ban đầu tôi cũng được bảo rằng, do tai nạn xảy ra vào giữa lúc làm việc nên mọi rắc rối sẽ được công ty giải quyết…”

Có vẻ như cả căn hộ này và việc chuyển nhà đều do người đàn ông tên Tobe Makio kia lo liệu. Nàng cũng kể rằng ban đầu cảm thấy ông ta khá là kì quái, nhưng dần dần cũng quen thân với nhau, cuộc sống bây giờ đều nhờ ông ta thu xếp cho cả.

“Gã còn nói rằng, tiền bảo hiểm nhân thọ công ty nhận được lên tới mười lăm triệu, nên sau này chi phí sinh hoạt lẫn tiền học phí đều không cần phải lo…”

Nàng đang theo học ở một trường nghề chuyên môn thẩm mỹ.

“Thế nhưng lúc tôi chuyển đến đây, thái độ của gã lại đột nhiên thay đổi giữa chừng… kếu là khoản bảo hiểm ấy đểu để thanh toán khoản nợ của ba tôi nên bây giờ không còn một xu nào hết… Gã còn ép tôi phải chi trả toàn bộ, từ tiền cọc và tiền thuê chỗ này cho đến phí chuyển nhà, cả tiền học phí cho hai học kì nữa chứ… Hơn một triệu lận…”

“Sao lại…!”

Nàng nở một nụ cười thảm thiết.

“Muốn trở thành chuyên viên thẩm mỹ tốn nhiều tiền lắm. Phải tự mình mua dụng cụ này, nào là lược rồi cọ, chưa kể trường tôi còn là trường tư nữa. Học phí đắt lắm… mỗi năm tốn hơn cả triệu. Tiền thuê nhà ở đây cũng chín mươi nghìn. Nhưng giờ tôi không còn tiền để chuyển đi đâu nữa hết… Từ sau khi ba mất, tôi đã biết rồi. Số dư tài khoản của ba chỉ còn có ba mươi nghìn thôi.”

Nàng ngẩng lên nhìn trần nhà màu trắng bệch. Giọt nước mắt trong suốt vì thế mà tự động rớt xuống vùng cổ. Cái cổ dài, trắng ngần. Mái tóc đen óng rũ qua vai.

“… Gã Tobe còn nói rằng, do công ty không thể chi trả hết mọi việc, nên gã mới lấy danh nghĩa tôi đi vay nợ. Thực tế thì gã đến đây bày hết giấy tờ ra trước mặt tôi, la hét dọa nạt bắt tôi phải kí tên đóng dấu vào đó. Tôi… tôi sợ lắm, nhưng tôi lo rằng một khi đã kí vào đó rồi chắc chắn sẽ vướng vào những chuyện không hay, tôi ghét lắm. Vậy nên tôi nói với gã rằng mình không thể kí được… Nghe vậy, gã…”

Nàng lại không kềm được nước mắt.

“… Gã ép tôi cởi đồ, kêu là để bù nợ. Gã bắt tôi phải… khỏa thân trước mặt gã. Gã nói là chỉ cần làm vậy, tôi không cần phải lo gì đến khi tốt nghiệp nữa…”

Tôi không tài nào nhìn thẳng vào khuôn mặt của nàng được.

“Trở thành chuyên viên thẩm mỹ là… ước mơ từ bé của tôi. Ngay cả ba tôi cũng ủng hộ ước mơ ấy. Tôi không muốn bỏ cuộc… Bởi vậy nên… tôi nghĩ… chẳng phải rất tốt sao? Cũng đâu có mất mát gì… Tôi làm gì có bạn trai, cũng chẳng có ai… Chuyện của tôi, làm gì có ai…”

Nàng đưa tay lên trán, rồi bắt đầu khóc nấc lên.

Tôi chỉ biết ngồi chết dí tại chỗ, không biết bản thân bây giờ nên làm gì đây.

Nếu tôi ngồi ngay cạnh nàng thì đã có thể ôm chầm lấy bờ vai ấy, thủ thỉ rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thế nhưng tôi lại không thể chạm vào, không thể xóa tan đi nỗi buồn ấy được. Vốn dĩ ngay từ đầu mọi chuyện có ổn không? Mọi chuyện có thật sự ổn không?

Nhưng cũng không thể cứ để mặc nàng như vậy. Trong đầu tôi cũng chỉ nghĩ được có bấy nhiêu. Trước mắt, tôi có thể quả quyết một điều rằng, vì muốn khoản nợ của ba nàng được giải quyết, công ty Kinoshita mới dựng nên vụ tai nạn ấy. Ngay cả việc gã Tobe lợi dụng tình thế ấy để hạ nhục nàng cũng có bàn tay của chúng. Thế nhưng cụ thể thế nào thì tôi đành chịu. Tôi phải làm gì đó để cứu vớt nàng khỏi tình thế này mới được.

“… Thôi được rồi, cô đừng như vậy nữa.”

Tiếng nức nở dừng lại trong một thoáng. Nhưng chỉ một khắc sau nàng còn thổn thức nhiều hơn.

“Vấn đề tiền nong thì… để tôi xem xem… Ừ thì, cứ để tôi nói bác Takaoka lo liệu chuyện ấy thử… À, bác ấy giống như ba nuôi tôi vậy đó, tôi sẽ về thử bàn bạc với bác xem… Tôi cũng… nhất định sẽ góp công vào mà… Cỡ một triệu thì tôi nghĩ… ừ, có thể là được đấy.”

Nàng ngẩng mặt lên, vẻ chậm rãi hệt như lúc bọt khí nổi lên mặt nước. Hơi thở run rẩy từ nãy đến giờ bỗng dưng biến thành tiếng cười lạnh lẽo.

“Anh… cái gì vậy chứ? Bày đặt đạo đức giả à?”

Nhất thời tôi chưa kịp hiểu nghĩa của từ ấy.

Tiếng cười cợt của nàng vẫn vang lên.

“Vậy mà tôi không biết đấy… Hóa ra tôi là loại gái như vậy sao? Chỉ cần người ta cho chút tiền trả nợ là muốn ôm ấp kiểu nào cũng được. Ra là vậy sao?”

Nàng cười rít lên. A ha ha ha.

“… Không, tôi…”

“Sao cơ? Tôi lầm rồi à? Tôi làm gì đáng xu nào phải không? Tôi bị anh lừa rồi sao?”

“Không, không phải như vậy…”

“Vậy thì đúng như anh nói đó phải không? Chuyện anh muốn nói chẳng phải thế là gì? Chỉ cần anh cho tôi tiền, vậy là có thể giật được tôi từ tay gã Tobe đó rồi nhỉ?... Được rồi mà. Nếu là anh thì tôi cũng không ngại để anh làm bạn trai mình đâu. Nếu anh thật sự cho tôi số tiền ấy thì ôi thôi, vạn vạn tuế!”

Bỗng dưng nàng bắt chéo hai tay lại, nắm lấy vạt áo.

“Ê này…”

Nàng cởi phăng áo len của mình ra, vứt nó sang một bên.

Ánh sáng từ đèn huỳnh quang. Làn da trắng như giấy. Bên dưới áo ngực màu hồng là một khuôn ngực nhỏ nhắn.

Ngay lập tức, nàng nắm lấy thắt lưng quần jean mình.

“Trước tiên anh cứ thử ôm ấp tôi xem sao, thấy thích thì chúng ta kí hợp đồng sau cũng được. Nếu không thích thì từ chối cũng chả sao.”

“… Dừng lại đi.”

“Tôi chưa từng mắc phải căn bệnh nào nên anh khỏi lo ha… Khi nào thấy không được thì nói, tôi hiểu mà.”

“Dừng lại đi.”

Tôi bật dậy, vớ lấy tấm chăn từ chiếc giường sau lưng choàng lên thân thể gầy ốm của nàng. Liếc ngang qua tấm ga trải giường, tôi mới thấy vài vệt bẩn lốm đốm.

Tôi vừa né tránh ánh mắt nàng, vừa ôm chầm lấy thân thể được choàng chăn ấy.

“… Có lẽ… tôi cũng không khác gì gã khốn ấy đâu… nhưng bây giờ, xin em hãy dừng lại đi.”

Cảm giác rất giống ôm lấy một chú mèo con. Vừa mềm mại lại vừa nhỏ nhắn. Lại còn ấm nữa.

“Anh vẫn còn bác Takaoka… Lúc anh không còn ai cả, chính bác ấy là người đã giúp đỡ anh. Nhưng em không còn ai cả… Em không như lời gã Tobe đó nói, em không phải là loại con gái hư hỏng như vậy… không phải…”

Những ngón tay được cắt móng sạch sẽ thò ra khỏi tấm chăn. Chúng lần mò ra phía trước, cuối cùng thì chạm lấy cánh tay tôi.

“… Ấm quá…”

Tiếng kim đồng hồ đêm hôm ấy, cho đến tận bây giờ vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.

Có vẻ như nàng hoàn toàn không biết khi nào gã Tobe kia lại đến. Đột nhiên một tối nọ, gã lại gọi điện đến kêu rằng, bây giờ đang trên đường đến nên ở yên trong nhà đi. Nàng còn bận việc làm thêm và bài tập về nhà, vậy mà gã lại có thể thờ ơ buông một câu như vậy. Nghe kể rằng có một lần nàng về nhà trễ để gã phải chờ, thế là nàng bị gã khốn ấy tát không biết bao nhiêu cái vào mặt.

Từ sau đêm hôm ấy, tôi lúc nào cũng cố gắng đến thẳng nhà nàng sau khi xong việc.

“Dạo này cháu xài hoang quá đấy.”

Tôi đã thuật lại cho lão đại nghe về chuyện của nàng rồi, chỉ là chưa nhắc đến vụ việc của công ty Kinoshita thôi. Tôi không muốn khiến bác ấy lo lắng thêm nữa.

“Cô bé ấy là con gái người thân trong nhà à?”

“Vâng ạ…”

“Có tốt không?”

“Dạ thì… cô ấy rất tốt đấy ạ”

“Tốt đến vậy sao?”

Tôi định bụng một lúc nào đó sẽ giới thiệu hai người với nhau. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

“Chờ đã nào, chẳng phải cháu hơi vội đấy sao? Bây giờ mà đã… tính đến chuyện kết hôn rồi à?”

Thật ra hiện giờ mối quan hệ của chúng tôi chưa đến mức bạn trai bạn gái, nhưng tôi có cảm giác một ngày nào đó tụi tôi sẽ có thể chính thức quen nhau.

“Một ngày nào đó ạ. Nhưng bây giờ thì chưa, cô ấy vẫn đang là sinh viên… Lúc nào cô ấy cũng muốn như vậy.”

“Cô bé ấy không còn bố mẹ gì cả sao?”

“Vâng, cả hai đều qua đời rồi ạ.”

Nếu tôi nói ra cái tên Nakagawa Michiko, liệu lão đại có chú ý đến không? Tôi cũng không biết nữa, vậy nên mỗi lần bác hỏi tên nàng, tôi đành phải dối bác bằng cách từ chối với lí do cả thẹn.

“Mà thôi… khi nào được thì nhớ giới thiệu bác với cô bé nhé.”

“Vâng ạ. Dĩ nhiên rồi… Vậy thôi, cháu xin phép.”

Sau khi xong việc, tôi liền lao vội về nhà tắm rửa rồi lại nhảy tiếp lên xe. Thường thường mỗi lần tôi đến đều thấy nàng đã ở nhà rồi, nhưng thi thoảng tôi cũng đến sớm hơn nàng một chút.

“A, xin lỗi anh, giờ em mở cửa ra ngay… Lạnh quá, lạnh quá, tội anh vậy.”

“Có sao đâu mà.”

Tôi nghiễm nhiên bước vào nhà. Đôi khi nàng sẽ tự tay nấu cơm cho tôi, đôi khi chúng tôi sẽ dắt nhau đi ăn ngoài ở một quán nào đó trong khu nhà.

Sau khi ăn xong, tôi sẽ cùng nàng đến nhà nàng. Tôi đưa nàng đi bằng xe, thi thoảng giờ tan ca ở công trường cận giờ nghỉ của nàng tôi cũng đón nàng về luôn.

Cũng có những khi chúng tôi đi bộ. Chúng tôi sẽ khoác tay nhau, nhưng ngoài chuyện ấy ra thì không làm gì vượt quá giới hạn nữa. Ngày nào gã Tobe còn chưa biến mất, ngày ấy tôi và nàng vẫn chưa thể bắt đầu được. Khi ấy tôi đã nghĩ như thế đấy.

Và rồi, ngày ấy cũng tới.

Ngày 3 tháng Mười Hai. Mưa mãi không ngớt, đêm tối ảm đạm đến thê lương.

‘… Em Michiko đây.’

Đúng lúc tôi vừa về tới nhà sau khi xong việc liền có điện thoại từ nàng. Nghe thấy sắc thái tuyệt vọng trong giọng nói ấy là tôi đã hiểu ra ngay.

“Gã gọi điện đến à?”

‘Ừm, 7 giờ sẽ đến… Anh Mishima à, em sợ lắm.’

Tôi nhìn đồng hồ. 6 rưỡi.

“Bây giờ anh sẽ qua ngay. Gã ta có đến cũng nhất quyết đừng mở cửa.”

‘Ừm, em hiểu rồi. Anh tới nhanh lên nhé.’

Vừa cúp điện thoại là tôi chạy như bay ra khỏi nhà.

Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt. Mày sẽ đến kịp thôi mà.

Tôi vừa tự nhủ với bản thân như thế vừa lao ra bãi đậu xe. Trong lúc siết chặt lấy vô lăng, tôi phải cố gắng trấn tĩnh lại. Giữa đường, tôi đã la lên không biết bao nhiêu câu chửi tục.

Bình thường tôi vẫn hay đậu xe ở bãi xe tự động gần đó, nhưng hôm nay, tôi dừng ngay trước cổng chung cư. Thế mà lại hên, vừa đúng lúc gã Tobe đến và đang đập cửa ầm ầm.

Tôi mở khoang chứa đồ ra lấy dụng cụ xong liền tức tốc chạy đến.

“Ê này! Mày mở ra coi! Mở cửa ra!”

Đập cửa không được thì gã giở chiêu đá cửa. Đúng lúc đó, tôi xông đến.

Tobe la lên rồi xoay người né, lập tức mất đà vấp ngã ra đằng trước.

“M… Mày… mày tính làm gì tao…? Thằng chó!”

Tôi đứng chặn ngay trước cửa.

“… Ông đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa, không thì tôi giết chết.”

Tobe chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào thân hình ướt sũng nước mưa của tôi.

“Thằng chó, mày giở trò gì vậy!”

Gã lờ đờ ngồi dậy rồi đứng lên với vẻ lảo đảo.

Tôi bước ra đằng trước một bước.

“Tôi nói, ông đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa… Đi gian lận tiền bảo hiểm, đã vậy còn giở trò vũ phu với phái nữ… Đúng là đồ đê tiện.”

Tob nhún vai

“Mày sủa cứ như thể biết nhiều lắm ấy nhỉ? Thằng súc sinh cặn bã!”

“À, hồi trước tôi cũng từng được ông cho một trăm nghìn yên, số tiền ấy quả thật đã giúp tôi rất nhiều. Tôi đã từng rất biết ơn ông. Nhưng không ngờ ông lại là hạng người thế này… Đúng là thứ tráo trở hạ lưu. Sao hả? Lần này ông muốn lấy bao nhiêu đây? Một triệu? Hay là hai triệu?”

Đôi lông mày gã bỗng giãn ra.

“A… mày… là cái thằng ở chỗ Takaoka.”

“Giờ mới nhớ ra sao, đồ say xỉn.”

“Một trăm nghìn yên, nói vậy… mày chính là thằng nhóc đó?”

“A… may ghê, vậy mà tôi cứ tưởng ông ngu thật chứ.”

Tobe bắt đầu cười khúc khích đến nỗi hai vai run lên bần bật.

“Khục khục, cái gì… vậy trời? Nè, bộ mày… mê con nhỏ đó rồi sao?”

Tôi không trả lời. Vì nếu như tôi đáp lại lời gã, tình cảm của tôi dành cho nàng sẽ trở nên ô uế.

“Nè, con bé ấy đúng là đĩ thõa thiệt, có một triệu thôi mà cũng chịu dạng háng ra được nữa. Thứ con gái như vậy tốt chỗ nào?”

“Câm đi!”

Cái tức nghẹn ở cổ họng tôi tức thì văng ra hết.

Từ ổ bụng tôi trào lên tiếng rống. Tai tôi không còn nghe được gì nữa.

Tôi rút cây gậy giắt ở thắt lưng ra rồi phóng về phái trước như tên bắn, dùng hết sức bình sinh quật một phát vào mắt cá gã.

“Khục!”

Tôi đá vào thân thể ngã lăn quay của gã. Giẫm rồi lại đạp. Hành hạ thân xác gã.

Dừng lại đi, tha cho tao. Dẫu cho gã có quằn quại cách mấy, máu chảy bê bết cỡ nào, cố gắng quỳ gối van xin ra sao, tôi cũng không dừng lại.

Lúc được Michiko cản lại, tôi mới chợt tỉnh ra.

“Không được, nếu anh còn ra tay nữa gã sẽ chết đó!... Anh Mishima sẽ…”

Tobe quỳ gối ở dưới đất, đôi vai run rẩy trông cứ như đứa học sinh tiểu học trốn dưới gầm bàn tránh động đất, duy chỉ có nụ cười nhạo nơi khóe miệng vẫn chưa chịu tắtt.

2

Từ sau buổi họp ngày mùng 9, Reiko cứ suy nghĩ mãi.

Takaoka Kenichi, tức Naito Kazutoshi.

Kẻ chuyên dụ dỗ phái nữ, lừa bịp tiền bảo hiểm, Tobe Makio.

Trong bức tranh còn có sự tồn tại của băng đảng Tajima thuộc hội Yamato và tập đoàn bù nhìn Nakabayashi của bọn chúng.

Hai đứa con của hai ông bố bị Kinoshita tước đoạt mạng sống, Mishima Kosuke và Nakagawa Michiko.

Rồi sự xuất hiện của Naito Kimie, cùng với đứa cháu trai Naito Yuta.

Mảnh ghép kết nối họ lại với nhau, không ai khác chính là gã Tobe Makio. Tạm thời cô vẫn chưa thể xác định được liệu sự hiện diện đầy phức tạp của hắn có liên quan gì đến chân tướng vụ án này hay không, nhưng chi tiết nổi cộm nhất bây giờ vẫn là việc chẳng ai trông thấy bóng dáng của hắn suốt ba ngày trời sau khi vụ sát hại Takaoka Kenichi diễn ra.

Ngày 11, ban điều tra của Tổng bộ đã chỉ định Ishikura cùng các tuần tra viên trong tổ Himekawa đến khu Umeda quận Adachi để điều tra về người tên Naito Kazutoshi lúc sinh thời. Bọn họ đã được nhiều người làm chứng rằng dung mạo của Naito Kazutoshi và Takaoka Kenichi sống ở khu Nakarokugo giống nhau như hai giọt nước. Hơn nữa, người ở văn phòng nơi Kazutoshi từng làm việc ngay trước khi tự sát cũng nói rằng trong một thời gian ngắn, ông ta có kí hợp đồng làm thêm với công ty xây dựng Nakabayashi.

Ngoài ra, Ishikura còn đến tận sở Kawaguchi tỉnh Saitama, nơi đã thụ lý vụ tai nạn mười ba năm trước để hỏi chuyện trưởng ban giao thông sở, đồng thời xin mượn hồ sơ vụ ấy về. Dấu vân tay được lưu trữ trong đó, sau khi đối chiếu với vân tay từ bàn tay trái của nạn nhân cho ra kết quả trùng khớp. Tức lag đã xác minh được Takaoka Kenichi sống ở Nakarokugo quận Ota và Naito Kazutoshi sống ở Umeda quận Adachi là cùng một người.

Thế nhưng…

Theo như sổ hộ tịch, người tên Naito Kazutoshi đã không còn tồn tại trên đời này nữa, hơn hết, trên mặt pháp lý xã hội thì nạn nhân tên “Takaoka Kenichi” cũng chỉ có mỗi một người ấy thôi. Vì hai lý do trên nên Tổng bộ đã quyết định sẽ giữ danh xưng “Takaoka Kenichi” cho nạn nhân của vụ án lần này để tránh thêm phiền phức. Tóm lại cái danh “Takaoka Kenichi” bây giờ chỉ dùng để chỉ “người tên Takaoka Kenicchi làm công nhân xây dựng cư trú ở Nakarokugo” mà thôi. Với tư cách người đầu tiên đã chỉ ra việc tráo đổi danh tính này, Reiko rất muốn Tổng bộ sẽ đổi tên nạn nhân thành “Naito Kazutoshi”. Mà thôi, sao cũng được. Takaoka Kenichi thì Takaoka Kenichi.

Vả lại…

Điều khiến Reiko lưu tâm hiện giờ chính là “tình thương” của Naito Kazutoshi, tức là Takaoka Kenichi.

Trong quá khứ, ông ta đã từng vứt bỏ danh tính của mình để nười chị gái Naito Kimie có thể nhận được tiền bảo hiểm. Khoản tiền ấy đến bây giờ có khi đã lên tới hai mươi sáu triệu yên, được dùng để duy trì việc điều trị cho đứa con ruột đang sống đời sống thực vật của ông ta, Naito Yuta. Điều ấy cô có thể đoán chắc thông qua việc Naito Kimie đang chăm sóc cho Yuta.

Ấy vậy mà Takaoka lại cưu mang Mishima Kosuke. Nguyên do cũng không khó luận ra cho lắm: bản thân phải sống trong tình trạng vứt bỏ cả danh tính thật lẫn đứa con ruột của mình, ông ta quay sang săn sóc cho Kosuke âu cũng là điều dễ hiểu.

Nói tóm lại, nếu muốn kích động Takaoka Kenichi thì chỉ cần lợi dụng đánh vào “tình thương” của ông ta là được. Cô dám quả quyết như vậy.

Vậy rốt cuộc Tobe Makio có liên quan như thế nào đến mọi chuyện? Và do đâu hắn ta lại phải ra tay sát hại Takaoka như thế?

Dựa theo chứng cứ hiện giờ có thể thấy rằng, đối với Tobe Makio mà nói, Takaoka Kenichi nhất định không phải nhân vật hắn có thể dễ dàng ra tay sát hại. Thật ra sau khi cảnh sát điều tra dựa theo cái chết của Takaoka Kenichi, họ mới nảy ra nghi vấn về màn tráo đổi danh tính này. Đối với Sở Cảnh sát Thủ đô, vụ việc ấy chẳng khác nào mỏ vàng cho họ khai thác về băng đảng Tajima. Nhân vật nắm giữ manh mối hiểm yếu như vậy? Tại sao Tobe lại phải trừ khử đi?

Mà xét về tính cách của Tobe Makio, Reiko cũng không chắc liệu hắn có quan tâm gì đến sự tình xung quanh mình lẫn an nguy của băng đảng Tajima không.

Cô vẫn lấy làm khó hiểu về hành động bỏ lại chiếc xe tải con cùng với bàn tay của nạn nhân. Nếu nhìn theo khía cạnh hung thủ sát hại Takaoka trong tình trạng bị dồn vào đường cùng, hành vi ấy lại trở nên hợp lí vô cùng.

Ngay cả vị trí xã hội của Tobe trước khi vụ án xảy ra cũng trở nên ăn khớp với mọi chuyện: là một đứa trẻ được sinh ra với sự tình phức tạp, kết quả sau lần cưỡng bức cận huyết, hơn thế nữa lại là con ruột của đại ca cầm đầu băng Tajima. Ấy vậy mà hắn lại không được gửi vào nắm giữ chức vụ nào trong tập đoàn bù nhìn Nakabayashi, ngược lại còn bị tống khứ sang một công ty Kinoshita hết sưsc tép riu.

Rốt cuộc Tobe lại trở thành kẻ lợi dụng tài năng tán tỉnh phụ nữ của mình để trở thành tên chuyên lừa đảo tiền bảo hiểm. E rằng ngay cả chuyện hắn lưu lạc đến Kinoshita cũng bởi vì muốn dựa uy xã hội đen để tiện việc làm càn. Dẫu cho hắn có yếu đuối thật đi chăng nữa, ít nhiều gì cũng được băng đảng bảo kê.

Một Tobe sống lâu năm ở vị trí đó và một Takaoka giả mạo. Dính líu đến hai người họ còn có Kosuke. Có lẽ còn có cả Nakagawa Michiko nữa.

Nguyên nhân lí giải mọi hành động của Takaoka chính là tình thương của ông ấy. Nhưng nếu ông muốn bảo vệ Kosuke, không lí nào chuyện ấy lại không gây rắc rối cho công việc của gã Tobe được.

Mối liên kết giữa Tobe và Kosuke chính là sự việc của chín năm về trước. Tobe đã sát hại Mishima Tadaharu rồi dàn dựng thành vụ tự tử, hoặc hắn ta đã bức ông ta đến mức phải tự kết liễu. Đối với Kosuke mà nói, Tobe chẳng khác nào kẻ thù sát hại bố cậu ta.

Phải rồi, có lẽ mối liên kết chính là ở đó. Kosuke đã nổi giận trước hành động phi pháp ấy của Tobe.

Mà không. Chẳng phải mốc thời gian có hơi lố rồi sao? Không, không, chín năm trước Kosuke chỉ mới là một thằng nhóc tiểu học 10 tuổi. Mới chừng ấy tuổi đầu thì sao mà hiểu được cơ chế tiền bảo hiểm này nọ chứ. Phải chín năm sau, cậu ta mới có thể bắt đầu nghi ngờ về chuyện đó được.

Nhưng tại sao phải là bây giờ?

Phải rồi. Người dẫn dắt cậu ta đến với mối ngờ vực ấy có lẽ là Nakagawa Michiko.

Nhưng làm thế nào mới được?

Nakagawa Michiko đã 19 tuổi rồi, cảm thấy ngờ vực về cái chết của cha mình cũng không có gì là lạ. Thế nhưng cô bé khó lòng tìm được một Mishima Kosuke có cùng cảnh ngộ với mình như thế. Theo lẽ tự nhiên, rất có thể ban đầu Michiko đã được Kosuke tiếp cận.

Cô không rõ hai người gặp nhau trong hoàn cảnh nào, nhưng nhất định phải có chuyện gì đó xảy ra.

Tóm lại hai người họ gặp được nhau, phát hiện ra rằng mình cùng chung cảnh ngộ, có cùng một nghi vấn.

Vậy rồi từ đó, mọi việc diễn biến thế nào? Tại sao Tobe lại rơi vào con đường phải sát hại Takaoka?

Hai người bọn họ đã nói với Takaoka về chuyện của Tobe. Takaoka sau khi nghe xong sẽ phản ứng ra sao? Takaoka vốn dĩ đã biết về những hành vi phi pháp của Tobe, vậy ông ta sẽ có lập trường thế nào khi nghe Kosuke và Michiko kể về mối ngờ vực của mình?

Ông ta là một người trọng tình nghĩa cha con, nhất định sẽ phơi bày âm mưu của Tobe ra ánh sáng. Thế nhưng nếu làm vậy, cả chuyện tráo đổi danh tính của chính ông ta sẽ bị bại lộ, khoản tiền bảo hiểm được hưởng dưới cái tên Takaoka Kenichi cũng không còn, dẫu cho sau này ông ta có chết đi, Naito Kimie sẽ không bao giờ nhậ được bất kì xu nào từ công ty bảo hiểm nữa. Chưa kể đến việc cảnh sát sẽ chất vấn ông ta về tội danh chiếm đoạt danh phận của Takaoka Kenichi thật. Mà có khả năng cao vụ việc ấy vẫn còn hiệu lực pháp lí.

Nói tóm lại, một khi Takaoka vì tiền bảo hiểm mà bỏ mặc Yuta cho Kimie chăm sóc, ông ta đã không thể lựa chọn con đường vạch trần tội ác của gã Tobe nữa rồi.

Vậy để bảo vệ cho Tobe, liệu ông ta có bắt hai đứa trẻ kia phải im lặng không?

Đúng vậy. Nếu như ông ta không thể thừa nhận tội ác của Tobe, chắc chắn phải tính đến chuyện bịt miệng Kosuke và Michiko. Cũng có khi ông ta giả ngây giả ngốc, vờ vịt rằng mình không biết cũng không liên can gì. Nếu hành động như vậy không đủ đề che mắt, có lẽ ông ta đã tính đến phương án khác cũng nên.

Ông ta đã dùng cách gì để khiến cho hai đứa trẻ kia im lặng đến cùng?

Cô không hiểu. Nghĩ mãi vẫn không hiểu, Reiko ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng bởi Kusaka, giờ mới thấy rằng quả thật Tobe không hề có bất kì lí do nào để sát hại Takaoka.

Ban điều tra Tổng bộ đã bắt đầu tiến trình thay đổi nhiệm vụ công tác trên diện rộng, dựa trên ba tiêu chí mới được đưa ra.

Đầu tiên là phải thành lập các tổ giám sát. Phải có ít nhất một nhóm luôn luôn túc trực theo sát tình hình của Naito Kimie, Mishima Kosuke và Nakagawa Michiko. Tính cả nhân viên thay ca là có tồng cộng mười hai người chia thành sáu tổ. Cả Reiko lẫn Ioka đều bị ghép vào tổ giám sát ấy.

Nhân tiện, Tổng bộ đã quyết định không cần phải tìm hiểu xem liệu Naito Kimie có biết Takaoka Kenichi chính là Naito Kazutoshi hay không, vì điều đó không giúp ích cho tiến triển của vụ án. Chỉ nên bí mật theo dõi từ xa để thu thập thông tin và đưa ra kết luận xác đáng về những người đã từng tiếp xúc với Kimie. Thêm vào đó, Hayama đã đến sở cảnh sát Nishiarai để nghiên cứu thêm về hồ sơ vụ tự tử của Naito Kazutoshi để tìm xem liệu có thông tin mới nào không.

Tiếp theo là về hành tung của Tobe. Nhiệm vụ ấy được phân cho hai mươi sáu người phân ra mười ba tổ. Điều tra về mối quan hệ nam nữ của hắn, tìm hiểu về các mối quan hệ bảo hiểm của hắn, đối chất với những hàng quán mà hắn thường xuyên hay lui tới. Việc điều tra nắm bắt thông tin xung quanh lhu vực vứt xác Nakarokugo vẫn được tiếp tục. Thêm vào đó, cả địa chỉ cư trú của Ogawa Miyuki, mẹ ruột của Tobe, lẫn các công ty có liên can đến tập đoàn Nakabayashi và băng đảng Tajima cũng được đưa vào dạng đối tượng giám sát. Kusaka và bọn Kikuta sẽ đảm nhiệm công tác này.

Chỉ còn lại công tác khám xét khu vực bờ sông. Hiện thời đấy chính là công tác điều tra nghèo nàn manh mối nhất, và cũng khó lòng gọi việc ấy là “công tác điều tra” được. Vậy mà vào ngày 15, các bộ phận được cho là thuộc về thi thể của Takaoka Kenichi lại được tìm thấy.

Tính từ vị trí của chiếc xe tải, đi thêm bốn cây số về phía hạ lưu sông Tama, thi thề nằm trong cửa xả ống cống ở bờ sông, thuộc khu Itchome, Minamirokugo. Khu vực ấy vẫn nằm trong phạm vi xử lí của sở Kamata. Không cần phải phạm vào chủ quyền của sở khác, đúng là hên ghê.

‘Bây giờ tôi sẽ đến Đại học Toho ngay.’

Nhận được cuộc gọi từ Imaizumi, Reiko tức tốc đến khoa Pháp y trường Đại học Toho ở Omorinishi, quận Ota.

Vừa đến trước phòng giải phẫu, cô đã thấy ở đó có những mười người, bao gồm các điều tra viên hình sự, bác sĩ giải phẫu và nhân viên khám nghiệm hiện trường. Bọn họ đang cho tiến hành quá trình mổ xẻ thi thể. Ngồi trên hàng ghế ngoài hành lang có Kusaka và cộng sự của mình, trưởng tuần tra Satomura và giám sát đơn vị Hashidzume.

“Xin lỗi vì đã chậm trễ. Tình hình thế nào rồi?”

Kusaka lấy từ cặp táp ra chiếc máy ảnh yêu quý cùa mình, sau khi bấm nút vài cái liền đưa qua cho Reiko. Ngụ ý rằng cô cứ tự nhiên xem đi.

Cô đón lấy chiếc máy với vẻ biết ơn, rồi từ từ xem qua từng bức ảnh một. Tổng cộng có tám bức. Tuy không hoàn hảo như ảnh chụp hiện trường, nhưng nhìn lướt qua cũng có thể thấy rõ trạng thái cùa tử thi.

Cái xác bị khuyết mất tứ chi trắng bệch không còn một giọt máu. Phần đầu bị cắt từ cổ, bả vai bị đứt lìa hai cánh tay, hai chân cũng bị cắt đứt từ phần khớp hông. Nếu không tính tới cái cổ còn sót lại, có thể nói rằng thi thể này có hình dạng giống như hình học ngũ giác. Rồi còn bộ phận sinh dục nữa. Dương vật bị bìu sưng tấy che mất, hầu như không thể nhìn thấy được. Phần bụng bị co giãn nhiều lần, hình dạng giống như một cái mai rùa quái dị có vân chằng chịt như mạng nhện.

“… Có vẻ như không có vết thương nào ha.”

Đúng là lành lặn đến không ngờ.

Ơ kìa? Nhưng thi thể này… hình như hơi kì lạ…

Nếu như bị ngâm dưới nước thì tính đến hôm nay đã là ngày thứ 12 rồi. Đủ thời gian cho lũ cá rỉa thịt, vậy mà cô hầu như không thể nào tìm ra bất kì vét rỉa nào trên thi thể cả.

À mà không, cũng… không phải là chuyện đó…Rốt cuộc là ở điểm nào nhỉ?

Cảm giác khó chịu mơ hồ này ngay chính bản thân Reiko cũng không thể xác định được là do đâu mà ra.

Thôi thì trước mắt phải trả lại máy ảnh cho Kusaka đã.

“… Công nhận thi thể có rất ít vết thương.”

“Có lẽ trước lúc được phát hiện, thi thể đã được bảo vệ bởi cái gì đó, như một tấm nhựa chẳng hạn.”

Kusaka vừa tính bấm tắt máy ảnh, đột nhiên Reiko lại la lên: “Khoan đã.”

“… Nhưng mà chỗ này, phần cổ của nạn nhân ấy, có vết thương khá lớn này.”

Nhìn vào bên phải bức ảnh có thể thấy rằng phần da nơi cổ họng bên trái của thi thể có một vết thương hình bán nguyệt.

“À, chỗ đó chẳng phải là do lũ cá sao?”

“Ừm…”

Buổi giải phẫu kết thúc sau khoảng một tiếng rưỡi kể từ lúc Reiko đến được trường đại học. Trong khoảng thời gian đó, bên khám nghiệm tử thi cũng đã tiến hành song song việc đối chiếu mẫu ADN và mẫu máu của thi thể với dữ liệu thu thập ở hiện trường nơi vứt xác được đội khám nghiệm hiện trường gửi sang.

Các bác sĩ đã di chuyển sang phòng khác sau khi kết thúc buổi giải phẫu để lập hồ sơ khám nghiệm tử thi. Thay vào đó, một quan chức điều tra hình sự tên Fujishiro sẽ giải thích cho bọn Reiko nghe về những điều mình biết được trong lúc quan sát quá trình giải phẫu.

“Những phần thi thể được phát hiện lần này không có bất kì thương tích nào có thể giúp chúng ta xác định được nguyên nhân tử vong của nạn nhân. Hiện giờ mẫu dịch vị trong dạ dày nạn nhân đang được phân tích, thế nhưng dựa trên tình trạng nội tạng của thi thể, có vẻ như nguyên nhân tử vong không phải do trúng độc.”

Hashidzume vừa gãi gãi thái dương vừa chen vào.

“Vậy hai nhóm máu có khớp nhau không?”

Cả Fujishiro lẫn Hashidzume đều là thanh tra. Họ là những quan chức điều tra hình sự nằm trong danh sách được đặc cách quan sát các buổi giải phẫu tử thi, đồng thời cũng là những người chịu trách nhiệm cao nhất.

À, cái đó thì vẫn chưa nói được gì, phải chờ cho đến khi giám định AND xong đã.”

“Vậy đã tìm thấy hết các phần thi thể rời rạc chưa?”

“Vẫn chưa. Bên chúng tôi chỉ làm phần việc của mình thôi. Nên bình tĩnh chờ đợi kết quả giám định thì hơn. Nếu không khớp với nhau thì chúng ta sẽ đề xuất với trưởng đội Một thành lập thêm một ban chuyên án nữa ở Kamata…”

“Nè, anh có biết mình đang nói gì không? Nếu lập cả hai ban chuyên án thì cái sở ấy sẽ tan nát luôn ấy. Bình thường cơm hộp ở đó cũng chẳng ngon lành gì rồi, cho đến khi xong chuyện cứ phải ra cửa hàng tiện lợi gặm cơm nắm thế này, tôi cật lực phản đối!”

Reiko cũng không chịu nổi cái cảnh ấy, nhưng xét về tình về lý, cô lại muốn chạy tới ôm lấy Fujishiro để an ủi.

Mà nói gì chứ, hộp cơm của ổng lúc nào chẳng ngon hơn người khác.

Vậy mà Hashidzume vẫn không chịu thôi, gã nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ đeo tay.

“… Mấy giờ có kết quả?”

“Của cái gì?”

“Kết quả giám định AND đó. Đã ấn định chưa?”

Bây giờ đang là 4 giờ 10 phút chiều.

“Dữ liệu hiện trường được gửi đến cách đây chừng hơn một tiếng thì phải… Vậy chắc là, cỡ 12 giờ khuya thì có.”

Hashidzume gãi gãi đỉnh đầu.

“Không được không được không được. Đúng 9 giờ phải có cho tôi. 9 giờ.”

“Anh đang nói gì vậy? Từ giờ đến đó chỉ có sáu tiếng đồng hồ thôi đó.”

“Trước đây chỉ có bảy tiếng là xong mà.”

“Nhưng bên đó là phòng khám nghiệm của Tổng bộ!”

“Bên nào chả vậy. Nói chung cũng chỉ gấp thêm có tiếng chứ mấy. Nếu cố gắng sẽ được thôi.”

“Bị điên hả? Cố gắng là cố gắng kiểu gì? Ai cố gắng? Tụi tui sẽ cố gắng ca hát cổ vũ cho máy PCR1 và máy phân tích tự động hoạt động nhanh hơn à? Không biết gì thì đừng có nói!”

1: Tức Polymerase Chain Reaction, là một kĩ thuật phổ biến trong sinh học phân tử nhằm khuếch đại (tạo ra nhiều bản sao) một đoạn DNA mà không cần sử dụng các sinh vật sống như E.Coli hay nấm men.

Phía sau lưng Reiko, Ioka phì cười.

“Bên mấy người cũng nên nghĩ đến tình trạng nghèo nàn của hiện trường đi. Chính vì không xác định được nguyên nhân tử vong nên mới làm chậm trễ kết quả giám định. Mà giữa đêm mới có kết quả thì họp hành thế nào.”

“Thì kéo dài buổi họp ra, chẳng phải hay hơn sao?”

“Tối nào họp xong chúng tôi cũng phải họp bàn tròn thâu đêm hết.”

Dối trá trắng trợn. Ổng chỉ toàn ngủ gật mà còn nói.

“Tóm lại không được là không được.”

“Tôi nói được, nhất định là phải được.”

Trong lúc cô đang thầm nghĩ Hashidzume đúng là thứ lãnh đạo không hiểu lí lẽ, thích dồn ép người khác, đột nhiên bị Kusaka vỗ vai một cái.

“Tôi về sở đây. Có chuyện gì mới nhớ báo cho tôi biết.”

Gã chỉ nói có bấy nhiêu, đoạn nhanh chóng rảo bước về phía hành lang.

Sao lúc nào mùnh cũng phải là người chứng kiến mấy cảnh tào lao thế này không biết.

Thế nhưng Reiko lại không thể nào rời khỏi chỗ ấy được.

Rốt cuộc là điểm nào ấy nhỉ…? Thật là…

Cảm giác khó chịu không thể diễn tả nổi bằng lời khi nhìn vào bức ảnh chụp thi thể bây giờ đã biến thành một làn sương mù màu xám phủ mờ lên tâm trí của Reiko.

Hình như trong vụ cãi lộn ấy, Fujishiro là người thắng thế, lúc nhận được kêtx quả giám định từ trường Đại học Toho thì đồng hồ đã điểm 2 giờ khuya.

“Khốn nạn… cái tên tai điếc đó…”

Toàn bộ thành viên trong ban cán bộ vừa nghe Hashidzume nửa ngáp nửa càm ràm, vừa nhìn vào bản kết quả giám định.

Đúng như vài người đã dự đoán, kết quả giám định AND cho thấy mẫu máu ở garage khu Nakarokugo, mẫu máu trong chiếc xe tải con ở Nishirokugo và mẫu máu của bàn tay trái đều trùng khớp với mẫu giám định lấy từ thi thể được phát hiện ở Minamirokugo. Tất cả đều thuộc về cùng một người.

Nội dung bản báo cáo cũng không có thay đổi gì so với lời giải thích của Fujishiro.

Không tìm thấy bất kì vết thương chí mạng nào, cũng không có câu nào nhắc đến các chất bất thường được tìm thấy trong dịch vị. Họ còn cẩn thận ghi chú thêm nguyên nhân tử vong có thể loại trừ ngộp thở và mất máu. Nguyên do là không tìm thấy bất kì dấu hiệu mất máu hoặc thiếu máu nào trong nội tạng. Đồng thời cũng xác định được nguyên nhân cái chết của nạn nhân không phải được gây ra bởi chất độc, cũng không phải do bị bóp hoặc siết cổ, càng không phải do mất máu vì bị đánh đập dã man.

Chà, vậy nạn nhân còn có thể vì nguyên nhân nào đây?

Ngoài ra còn có ghi chú chỉ ra rằng điểm đặc biệt của thi thể chính là vết sẹo ở bàng quang, có thể là vết tích của cuộc phẩu thuật chữa bệnh viêm bàng quang vì sỏi mật.

Thế nhưng lại không hề có bất kì lời giải thích chi tiết nào vè vết thương Reiko đã nhìn thấy trên phần da bên trái cổ họng nạn nhân cả. Tuy vậy, người ta cũng có đo chiều dài của vết thương ấy. Hình bán nguyệt, có đường kính khoảng 7 centimete. Vừa bằng một nửa vết cắt ở cổ. Vết thương sâu 1.2 centimete. Vẫn chưa thể suy đoán ra nguyên nhân tại sao lại có vết thương ấy được.

Nhưng cảm giác khó chịu ban đầu khi nhìn vào vết thương ấy của Reiko lại hoàn toàn chẳng liên quan gì đến việc vết thương đó có rõ nguồn gốc hay không. Reiko quả tình không hiểu.

“Cho tôi hỏi… vết thương ở đây… là gì vậy?”

Hashidzume, Imaizumi, Kusaka, thanh tra Kawada - trưởng ban hình sự sở cảnh sát Kamata và trợ lí thanh tra Tanimoto - trưởng ban phòng chống tội phạm thuộc đội hình sự sở Kamata, cả năm người bọn họ chẳng ai buồn đáp lại lời cô, có lẽ do cơn buồn ngủ.

“Nè nè trưởng đơn vị ơi, sếp nghĩ vết thương ở cổ họng này là gì vậy?”

“… Ừm ừm…”

Đại khái là chỗ cô đang nhìn khác với Imaizumi. Dẫu cho cô có lên tiếng hỏi thế nào đi chăng nữa, Imaizumi cũng chẳng màng lật khỏi trang báo cáo về bao tử của thi thể.

“Kusaka, anh nghĩ vết thương là gì?”

“Đã bảo là… do cá rồi mà.”

“Nếu là do lũ cá thì bên giải phẫu phải ghi chú có vết răng chứ.”

“Thì do thi thể trương lên nên… bị rã đi.”

“Vậy người ta phải ghi ở đây chứ?”

“Nếu thi thể bị rã rồi thì sao biết được có phải cá rỉa hay không mà ghi.”

Nguy to. Mọi người ai cũng đều trong trạng thái mệt mỏi, não ngưng hoạt động hết rồi.

Tự mình cảm thấy kì lạ mà còn không hiểu là do đâu, bản thân Reiko cũng mệt không kém ai.

Nhưng chỉ sau một đêm ngủ dậy, đầu cô lại nay ra sáng kiến.

Reiko chờ đến khi kết thúc cuộc họp buổi sáng mới đi sao in thêm một bản báo cáo giám định hôm qua. Mấy bức ảnh cô để vào máy scan cho thật rõ rồi mới in ra bằng máy in chuyên dụng. Sau đó, cô đính kèm ảnh với báo cáo, bỏ thật ngay ngắn vào phong bì hồ sơ.

“Ioka này, bưu điện ở đằng kia đúng không?”

“Hê hê, để tui dẫn đi cho.”

Ra đến bưu điện Kamata, cô liền đến quầy nhờ gửi tốc hành cái phong bì hồ sơ đi.

Vừa xong, cô ngah lập tức gọi điện cho Kunioku.

“Alô alô? Bác ơi, là cháu nè.”

‘Ờ… Vụ gì?’

Giọng nói của bác không có vẻ hào hứng như thường lệ.

“Sao vậy, bác không khỏe à?”

‘Cô đó nha… cô thì biết gì chứ hả?’

“Gì vậy trời? Vừa mới nói xong bác lại làm nũng nữa rồi.”

Không lẽ do kèo đi nhậu lần trước mình từ chối thẳng thừng quá.

‘Chuyện đó… từ hôm bị cô nói dzậy là tim tôi phải trải qua tháng ngày… bị tổn thương quá chừng…’

“Bác đừng có nói vậy. Cháu có chuyện muốn nhờ bác, bác nghe dùm cháu nha.”

‘Trời ơi là trời… Một câu xin lỗi còn hổng có mà giờ muốn nhờ vả nữa hả… Đúng là trơ trẽn quá mà.’

Lờ đi là tốt nhất.

“Thôi mà, bác nghe dùm cháu đi. Ban chuyên án của tụi cháu tìm thấy một thi thể thú vị lắm. Mấy bác sĩ bên Đại học Toho không ai tìm ra được nguyên nhân tử vong của nạn nhân hết, mà mấy chuyện như vậy dĩ nhiên là phải nhờ đến chuyên gia trong ngành rồi phải không? Vậy nên hồi nãy cháu mới gửi cho bác hồ sơ pháp y đó, bác xem qua dùm cháu nha.”

Vài giây im lặng. Thái độ này là sao đây?

“Đi mà bác.”

‘… Hime không đến đưa cho bác sao?’

“Ấy chết! Cháu xin lỗi, cháu lỡ gửi đi mất rồi.”

‘Vậy sao khi bác xem rồi có kết luận, cháu tính thế nào?’

“Bác nói cho cháu biết. Qua điện thoại hay mail cũng được ạ.”

‘Không thích. Nghe kết quả trực tiếp qua điện thoại khó lắm, hay Hime qua chỗ bác xem đi.’

Cô cũng tính thế.

“Nếu cháu nghe thấy có chỗ nào khó hiểu thì cháu sẽ rất vui lòng hỏi lại bác.”

‘Tui không bị cô lừa nữa đâu nha. Hứa với tui là cô sẽ qua nghe kết quả đi, bằng không tui sẽ liệng hết mớ giấy tờ vô sọt rác đó.’

“… Đồ độc ác. Bác đúng là ác nhân.”

Mà thôi, giọng điệu của bác ấy cũng bình thường trở lại rồi.

“Nói chung là mai sẽ đến chỗ bác đấy. Coi kĩ nhanh nhanh dùm cháu nha.”

‘Cái gì đến? Mèo hay người đưa thư?’

“Dạ không, chỉ có mỗi tập hồ sơ chuyển phát tốc hành thôi.”

‘Thiệt tình, tui muốn phản đối cái chế độ tư hữu hóa bưu cục quá đi.’

“Thôi mà. Gặp nhau bác nhớ nói cho cháu nghe kết quả nha. Nha, cháu xin bác đó.”

‘Vậy còn món hầm nồi đất ở Ueno…’

Cô cúp máy.

Xong. Vụ thi thể coi như không cần phải lo gì nữa.

3

Đa phần các điều tra viên đã rời sở hết, chỉ trừ Kusaka vẫn ở lại hội trường để tham gia buổi họp báo diễn ra từ lúc 10 giờ.

Tham gia buổi họp báo có khoảng ba mươi người, là thành viên của các câu lạc bộ kí giả như “Bảy công ty”, “Câu lạc bộ nhà báo”, “Hội phóng viên tin tức”, ngoài ra còn có hai mươi ba nhà đài đến quay hình.

Ngồi trên bàn họp báo gồm có trưởng giám sát thanh tra Nakamura - giám đốc sở cảnh sát Kamata, giám sát thanh tra Adachi - phó gám đốc sở cảnh sát Kamata, trưởng giám sát thanh tra Wada - đội trưởng đội điều tra số Một, ngoài ra còn có cả Hashidzume nữa. Người tiến hành bài phát biểu là giám đốc Nakamura.

“… Vào 11 giờ sáng hôm qua, sau khi nhận được thông báo đã phát hiện ra xác phần thân trên của một người đàn ông nơi bờ sông Tâm, Itchome, khu Minamirokugo, các nhân viên của sở đã tiến hành xác nhận. Chúng tôi đã hợp tác cùng với Sở Cảnh sát Thủ đô, thành lập ban điều tra đặc biệt dưói quyền Tổng bộ. Hiện thời, phần thi thể ấy vẫn đang trong quá trình điều tra.”

Mặc dù trong nội bộ ban điều tra Tổng bộ đx thống nhất sẽ gọi nạn nhân của vụ án lần này bằng cái tên “Takaoka Kenichi”, thế nhưng xét về mặt xã hội vẫn còn nhiều khúc mắc, vậy nên mọi người đã quyết định sẽ không công bố danh tính nạn nhân trong buổi họp báo lần này.

“Thi thể là của nam giới, độ tuổi từ 40 cho đến 49 tuổi. Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra phần đầu, hai cánh tay và hai chân của nạn nhân. Đến đây xin hết.”

Phó giám đốc Adachi chỉ vào một kí giả đang giơ tay. Phóng viên đặc phái chuyên viết bài về Sở Cảnh sát Thủ đô của tờ Maiasa, tên Ozeki.

“Có thông tin rằng từ đầu tháng này, sở cảnh sát Kamata hiện đang cho tiến hành cuộc điều tra quy mô lớn về một chiếc xe tải bất minh bị bỏ lại ngoài đường đê. Vụ án lần này có liên quan gì đến chiếc xe ấy không ạ?”

Dạng câu hỏi thế này cũng đã được bên cảnh sát thống nhất câu trả lời rồi.

“Về vụ án ấy, hiện chúng ta vẫn đang cho tiến hành điều tra.”

Tiếp theo là Furada của tờ Asahi, cũng là một phóng viên đặc phái.

“Nghe bảo rằng xung quanh khu Nakarokugo thường xuyên có nhiều cảnh sát đi thu thập tin tức, các ngài có phát biểu gì về chuyện này không?”

“Cái đó cũng đang trong quá trình điều tra.”

“Vậy rốt cuộc hai vụ việc ấy có liên quan gì đến nhau không?”

“Tạm thời vẫn chưa thể kết luận được gì?”

Cũng lại là gã phóng viên ấy, Hashimoto của tờ Yomihi, hỏi tiếp:

“Có nguồn tin mách rằng bên tronb chiếc xe tải bị bỏ lại trên bờ đê sông Tama vào ngày mùng 4, cảnh sát tìm thấy một bàn tay, vậy các ngài đã cho giám định AND phần thi thể lần này với AND của bàn tay ấy chưa?”

Hội trường trong phút chốc lại trở về với vẻ tĩnh lặng. Ngay cả sắc mặt của các kí giả trong phòng cũng thay đổi. Kusaka đã không lường trước đến câu hỏi này.

Tại sao thông tin này lại bị rò rỉ được?

Thông tin bị rò rỉ từ đâu? Từ Tổng bộ? Hay từ nhân viên ban chuyên án?

Giám đốc sở thì thầm vào tai gã từ kế bên. Nên đối đáp thế nào đây? Cứ tùy cơ ứng biến là được.

“… À, chúng tôi đã cho tiến hành giám định, nhưng hiện thời vqanx chưa có kết quả.”

Khó mà tìm ra câu trả lời vẹn toàn trong tình huống này, nhưng đối đáp thế kia sẽ hay hơn vội vàng ra ý phủ định. Nếu có thể đánh trốn lảng vụ bàn tay thì tốt.

“Vậy khi nào sẽ có kết quả ạ?”

Wada lại ghé vào tai gã thầm thì. Kusaka hướng đôi mât khiêm khắc nhìn chòng chọc vào đám kí giả ngồi hàng đầu đang cố gắng đọc cử động đôi môi của Wada, mặc cho giám đốc đã khéo dùng tay trái che miệng mình lại.

“… Nội trong ngày mai sẽ có, nhưng chúng tôi sẽ phát biểu về chi tiết ấy vào ngày mốt.”

Gã phóng viên tờ Yomihi ấy vẫn cố chấp không chịu buông tha. Gã quyết chí bóc trần cho bằng