Chương 9 ỦY BAN GUINCHAMP
Sáng hôm đó, khi Aimé đẩy cửa bước vào lấy khay điểm tâm định đem ra thì anh nghe thấy tiếng gọi rất dịu dàng:
- Aimé!
- Thưa bà chủ?
- Hôm nay anh không cần đóng ngựa vào xe. Chúng ta sẽ đi bộ trong khu vực các đại lộ xanh. Anh biết để làm gì không?
- Không, thưa bà chủ.
- Đặt khay xuống đã, Aimé. Và đừng tỏ ra ngơ ngác như thế.
Aimé lẳng lặng làm theo rồi đưa mắt nhìn thẳng vào bức tường trước mặt như thể không có nó.
- Hôm nay tôi không có bổn phận gặp ai hết. Hôm qua tôi đã báo với bố mẹ chồng tôi rồi là tôi sẽ không về nhà. Tôi cần được một mình và... với anh. Hôm nay ta sẽ thực hiện cuộc hành hương, không vui vẻ gì đâu, nhưng tôi không thể không làm được. Điều này anh sẽ hiểu thôi. Hồi ấy, khi theo đoàn quân Bắc Phi lên đường ra trận, đơn vị tôi đã diễu hành trên các đại lộ xanh.
- Tôi cũng vậy, thưa bà chủ.
- Hôm nay, chúng ta đi xem những người khác diễu hành.
Stephanie ăn mặc giản dị, đi giày đơn giản để có thể đi bộ lâu không mệt. Hai người đến khu vực các đại lộ xanh. Tại đây người tụ tập mỗi lúc một đông. Stephanie và Aimé rảo bước. Đám đông đang chen chúc nhau kéo về các đơn vị quân đội. Một sợi dây thừng đỏ căng ngăn dân chúng không tràn xuống lòng đường là nơi các đơn vị quân đội sẽ diễu hành đi.
Lẽ tự nhiên Stephanie khoác tay Aimé. Họ làm cử chỉ đó một cách thoải mái đến mức họ hầu như không nhận thấy. Để khỏi lạc nhau, Stephanie tựa hẳn lên cánh tay độc nhất của Aimé và anh co khuỷu tay lại để giữ chặt cánh tay của nàng. Họ không nhìn nhau, không nói gì với nhau, chỉ lẳng lặng đứng trên vỉa hè nhìn các đoàn quân diễu hành qua.
Đi đầu là đoàn quân nhạc thổi kèn đồng và đánh trống. Dân chúng đứng xem vỗ tay hò reo vang động. Khi đến lượt các đơn vị Bắc Phi, Stephanie kẹp cánh tay vào cánh tay Aimé, ý nhắc anh chú ý. Họ thấy hai cỗ xe cấp dưỡng ngựa kéo đi tới. Stpehanie nhận ra chị cấp dưỡng Martinette. Năm nay chị ta mập nhiều ra, tay đeo băng của Pompette ngày xưa. Trên cỗ xe thứ hai, Stephanie nhận ra chị cấp dưỡng Fifine, trạc tuổi nàng và nổi tiếng là dễ dãi với binh lính. Ai cần ngủ với chị ta cũng được.
Stephanie cố tìm những khuôn mặt quen thuộc của các sĩ quan và binh lính Bắc Phi, nhưng chỉ nhận ra được một số rất ít. Phần lớn là lính mới.
Đám dân chúng đứng hai bên hè vẫn hò reo vang động:
- Hoàng thượng vạn tuế!
- Hoan hô nước Italia!
- Hoan hô Mac Mahon!
- Hoan hô binh sĩ Bắc Phi!
Stephanie và Aimé đều không mở miệng, chỉ đứng nhìn. Họ biết đằng sau những tiếng hô chiến thắng kia là những gì. Là gian truân, khổ ải, là chết chóc, máu lửa. Cuộc diễu hành kết thúc.
- Ta đến nhà ga Lyon đi - Stephanie nói. Nàng sực nhớ ra cái tên ga đầu tiên hiện ra trong trí óc.
- Đúng, ta đến ga Lyon - Aimé đáp lại và trong giọng anh nói thấy cả bao nhiêu kỷ niêm của anh thời trẻ trung, khỏe mạnh.
Quãng đường phố ngụ Bastille đường bị tắc nghẽn. Stephanie và Aimé nhớ lại quang cảnh ngày nào khi họ lên đường ra trận. Nhà ga vô cùng lộn xộn. Rất nhiều binh sĩ loay hoay tìm chưa ra toa của họ.
- Bao giờ cũng vậy - Aimé trầm ngâm nói - Người ta khao khát chiến thắng và thật ra họ ra đó để nhận cái chết. Vậy mà họ vẫn cứ hối hả, vội vã.
7 giờ chiều hai người quyết định quay về nhà. Đến phố bờ sông Seine - Aimé thả cánh tay xuống, buông cánh tay Stephanie. Stephanie cảm thấy cử chỉ đó rất thản nhiên, giống như cử chỉ nàng khoác cánh tay Aimé ban nãy. Cuộc đi bộ vừa rồi là chuyện kín đáo giữa họ. Lúc này họ là hai đồng ngũ và bây giờ họ trở về tư thế dân sự. Họ lại thành hai giai tầng xã hội: bà chủ và đầy tớ.
Stephanie ngày càng bị lôi cuốn vào không khí chiến tranh đang náo động trong dân chúng kinh thành Paris. Nàng đến biệt thự Resmont tìm Achille để hỏi tin tức tình hình. Nhưng anh đi vắng, Amélie vẫn giữ vẻ mặt bình thản và nhẫn nhục như mọi khi. Chị tươi cười đón bạn:
- Hoàng thượng hiện ở đâu? - Stephanie hỏi trong khi nghĩ đến René.
- Vài hôm nữa Ngài sẽ đích thân ra trận để trực tiếp chỉ huy. Tôi đoán Ngài sẽ lên đường biển trong khi quân đội hành quân theo đường bộ qua dãy núi Alpes.
Không đợi được Achille, Stephanie quay về nhà. Nàng hiểu rằng René cũng sẽ ra trận vì chàng phục vụ trong đám tùy tùng thân cận của Hoàng thượng và tất phải tháp tùng Ngài. Sốt ruột quá, đêm đó nàng trằn trọc mãi không ngủ được. Sáng hôm sau nàng quyết định đến lâu đài Petit Bourbon để gặp công tước Morny.
- Ngài Công tước hiện ở trong hoàng cung, thưa phu nhân - Người thư ký trực bên ngoài lễ phép nói. Anh ta đã nhận ra nàng - Khi nào ngài Công tước về, tôi sẽ xin trình với Ngài là phu nhân đến tìm.
Nàng thất vọng quay về. Báo chí tiếp tục lớn tiếng lên án nước Áo và bênh vực hết lời người Italia.
Hôm sau Stephanie lại khoác tay Aimé đến cổng Saint Denis để xem các đơn vị tiếp tục diễu hành. Nàng chợt nhận ra René cưỡi trên lưng ngựa đi trong đoàn sĩ quan tùy tùng của Hoàng thượng. Vậy là chàng cũng ra trận, không như Achille nói. Phải chăng René trốn gia đình, trốn vợ, trốn kinh thành Paris? Stephanie nảy ý nghĩ, hay ta lại theo chàng ra trận lần nữa?
Khi nhìn thấy René, Stephanie kẹp chặt thêm cánh tay vào cánh tay Aimé, mặc dù René không nhìn thấy nàng đứng lẫn trong đám dân chúng. Tim nàng đập thình thịch. Cách đây năm năm nàng cũng trong tình huống này và nàng đã liều lĩnh nhập vào đoàn binh sĩ Bắc Phi đuổi theo chàng. Lúc bấy giờ nàng không thể sống được nếu không nhìn thấy René, nghe tiếng chàng nói, cảm thấy tấm thân chàng đè nặng lên tấm thân mình.
Stephanie như nhìn thấy rõ trước mặt làn da chàng, miệng chàng lướt trên da thịt nàng. Ôi, giá như ta lại có thể đuổi theo chàng! Mà sao đế ngày nay ta vẫn chưa nhận được tin tức gì từ phía công tước Morny?
Cánh tay Aimé co lại, chờ nàng thọc cánh tay vào như lúc nãy. Anh cũng đã nhìn thấy René và lúc này anh đang đoán diễn biến tư tưởng của nàng. Phải chăng Stephanie đang nhớ lại những kỷ niệm chiến tranh Crimée, đến ngôi nhà nhỏ nơi nàng vẫn ân ái hằng đêm với René, đến dòng sông Dobrodja, đến Crimeé...
Để gạt đi những kỷ niệm nhức nhối, Stephanie lại đưa tay khoác vào cánh tay Aimé. Anh ta không hề tỏ ra một thái độ nào. Nàng có cảm giác anh không hề nghĩ gì hết. Nhưng đột nhiên nàng nghe thấy Aimé nói:
- Ta có ra bến phà không?
- Không. Thế là đủ rồi. Ta về thôi.
Cả ngày hôm đó và ngày hôm sau nữa, Stephanie sống như trong cơn sốt. Nàng không còn nghĩ được gì nữa. Trí óc lúc nào cũng rối bời. Sáng hôm sau, lúc nàng cùng Aimé đọc báo chí buổi sáng thì chuông cửa reo.
- Anh xuống xem ai. Chắc lại một phụ nữ nào nước mắt đầm đìa nhờ Ủy ban Guinchamp nhằm giúp đỡ những phụ nữ có chồng hoặc con trai ra tận, đồng thời quyên góp tiền, quần áo gửi ra cho chiến sĩ ngoài tiền tuyến.
Vài phút sau Aimé trở lên:
- Một người đàn ông bảo cần trao tận tay bà chủ một lá thư.
- Người đàn ông à? Trông hình dạng ra sao?
- Có vẻ thư ký của một triều thần nào đó.
- Mời ông ta vào phòng khách ngồi đợi. Tôi sẽ xuống ngay.
Nàng vội vã gọi Noémie vào giúp nàng thay quần áo vào chải đầu tóc. Nàng thầm đoán, chắc là thư trả lời của một trong những cơ quan nào đó mà nàng đã có thư can thiệp giúp cho một phụ nữ vợ binh sĩ. Nàng hấp tấp xuống nhà.
Khách là một người đàn ông lạ, tuổi chừng gần 30, cao, gầy, mắt sâu, tóc đen. "Dân ven biển Địa Trung Hải", nàng thầm đoán.
- Ông cần gặp tôi?
Khách không đáp, chỉ chìa chiếc phong bì.
- Ông là... - Nàng nói.
Ông ta trỏ chiếc phong bì. Nàng bóc ra. Bên trong là một tờ giấy to gấp lại, trên đầu có dòng chữ 'Bất cứ nhiệm vụ gì". Nàng sực nhớ đã nói câu đó với công tước Morny hôm đến lâu đài Petit Bourbon.
- Vậy là thư của...
Khách hạ giọng, ngắt lời...
- Của ai thì phu nhân biết. Chỉ cần phu nhân trả lời "Có" hay "Không".
- Ôi - Stephanie ngạc nhiên - Hôm đó tôi có hứa với...
Người lạ mặt lại ngắt lời và nói giọng rất khẽ:
- Sáng mai, 9 giờ một cỗ xe đợi phu nhân trước cửa nhà số 7 phố Christine. Phu nhân đeo mạng cho, để không ai nhận ra. Rất có thể có kẻ theo dõi chúng ta.
- Nhưng làm sao tôi nhận ra được cỗ xe đó?
- Sáng mai 9 giờ tôi sẽ ngồi trong xe đợi phu nhân.
Nàng gật đầu nhận lời. Người lạ trỏ bức thư. Nàng trả lại cho ông ta. Ông ta lại nhìn chiếc phong bì. Nàng cũng trả nốt. Ông ta nhét cả hai thứ đó vào túi rồi cúi chào, nói to:
- Cảm ơn phu nhân đã tiếp tôi.
Nói xong, người khách lạ bước ra cửa. Stephanie ngồi lại trong phòng khách, bàng hoàng. Phải chăng mình nằm mê? Tại sao thái độ của ông ta có vẻ bí mật đến như vậy? Tại sao Công tước Morny cửa một người nàng không quen biết tới để yêu cầu một việc quái đản như thế này? Tại sao phải đeo mạng đến Christine? Một cuộc hẹn hò tình ái chăng? Giống như một cuộc hẹn hò bí mật vụng trộm của một vụ ngoại tình vậy. Hay Công tước Morny định trao cho nàng một nhiệm vụ gì?
Khả năng ấy nhiều hơn. Nhưng là nhiệm vụ gì? Theo cách nói của Công tước Morny hôm trước, thì rất có thể là một chuyến công cán. Nhưng đi đâu? Đến nước nào? Hay chỉ là trong phạm vi nước Pháp?
Hay không phải thế, mà chỉ đơn giản là ông ta muốn gặp riêng nàng để gạ gẫm? Stephanie đã nghe đồn nhiều chuyện tương tự của Công tước Morny đa tình. Mọi khả năng đều có thể. Tốt nhất là cứ bình tâm, ngày mai sẽ rõ.
Aimé bước vào phòng khách. Stephanie làm ra vẻ thản nhiên:
- Chị Agnès đúng là nhút nhát. Chưa chi đã lo cuống lo cuồng. Tôi phải sang đó trấn an chị ta mới được.
Hôm sau đúng 9 giờ, khi Stephane đến bên cỗ xe lạ thì cửa xe bật mở, một bàn tay bên trong chìa ra. Nàng bước lên.
- Xin kính chào phu nhân.
Nàng ngồi xuống bên cạnh người lạ hôm qua. Nàng định hỏi ông ta những điều nàng băn khoăn nhưng lại thôi. Nàng đoán xe sắp chở nàng đến lâu đài Petit Bourbon. Nhưng cỗ xe lại chạy heo đường phố ven sông Seine rồi qua cầu Iena sang bên kia sông.
Stephanie bỗng giật mình. Sao lại thế này? Chẳng lẽ Công tước Morny sai đưa nàng đến "nhà bí mật" của Ngài? Nếu quả thật ông ta định tán tỉnh để nàng chịu trao thân cho ông ta thì ông ta lầm. Nàng đâu phải loại người chịu ai ép buộc?
Rồi Stephanie lại hốt hoảng. Hay đây là một cái bẫy và nàng đã bị lừa, đưa đến một nơi nguy hiểm? "Một cuộc bắt cóc chăng?" Tuy vậy, nàng cố giữ thái độ bình thản, tự tin, không để lộ gì với người đàn ông lạ ngồi cạnh. Nàng cố giữ vẻ mặt kiêu hãnh, điềm tĩnh. Sau khi qua quảng trưởng Roi de Rome, cỗ xe chạy vào một phố nhỏ rồi vào một hẻm. Không nhịn được nữa, Stephanie cất tiếng hỏi, giọng vẫn thản nhiên:
- Ông đưa tôi đi đâu thế này?
- Đến chỗ người ta đang đợi phu nhân.
- Người ta là ai?
- Rồi phu nhân sẽ biết. Xin phu nhân đừng lo lắng gì hết. Tôi tin rằng người trao cho tôi nhiệm vụ đón phu nhân sẽ giải thích cặn kẽ và đầy đủ mọi lý do cho phu nhân biết.
Cỗ xe chạy chậm lại. Một cánh cổng lớn mở ra. Xe chạy vào sân trải sỏi vì Stephanie nghe thấy tiếng sỏi lạo xạo dưới bánh xe. Xe dừng lại trước bậc thềm của một tòa nhà xinh xắn và đẹp, xây theo kiểu kiến trúc thời Vua Louis XV. Stephanie thấy tim thót lại. Nàng hoảng sợ. Nhưng nàng tự nhủ "Không được bối rối. Ta đã đến đây rồi, không thể lui được nữa. Phải thật tỉnh táo để tùy cơ ứng phó".
Nàng theo chân người lạ bước lên bậc thềm. Ông ta mở cửa mời nàng vào. Stephanie thấy mình đứng giữa một tiền sảnh có rất nhiều cửa vào các phòng. Một lọ hoa với những bông hoa tươi thắm đặt trên bệ theo kiểu mỹ thuật thời vua Louis XV, trông thấy một bức tranh vẽ khéo tay. Stephanỉe nhìn người lạ. Ông ta khép cửa ra ngoài lại, rất nhẹ tay.
"Nếu ông ta vặn chìa khóa lại, mình sẽ la lên!" Stephanie thầm nghĩ. Nhưng không, người lạ chỉ khép hờ cửa rồi quay sang Stephanie lễ phép nói:
- Mời phu nhân theo tôi.
Lấy hết can đảm và căng cứng cơ thể lên như để chuẩn bị đối phó với sự tấn công, Stephanie lùi lũi đi theo người lạ vào một hành lang dài, hai bên chăng rèm lụa trắng. Nàng bước qua mấy cửa có căng rèm nặng và dầy váo gian phòng khách nhỏ nhưng vô cùng sang trọng, duyên dáng.
Người lạ nói:
- Xin phu nhân đợi một chút. Tôi vào bẩm với Ngài.
"Ngài"! Phải chăng là Công tước Morny hay ai khác? Ra "Ngài" bắt tôi đeo mạng che mặt, cho tôi lên xe và chở tôi đến cái nơi bí hiểm này! Để làm gì vậy? Ngài đánh giá tôi là loại người nào? Còn một mình trong phòng khách lạ lẫm, Stephanie đi đi lại lại, máu sôi lên, muốn đập phá thứ gì đó.
Tiếng chân bước êm ái, rèm che cửa được vén lên rồi buông xuống. Trước mặt Stephanie là Công tước Morny. Miệng tươi cười, thái độ lịch sự tự tin, Ngài tiến về phía nàng. Nàng cau mặt lạnh lùng nhìn vị công tước.
Morny làm như không nhìn thấy thái độ hằn học ấy, mà cũng có thể ông ta lấy đó làm thú vị. Khi Morny định nâng bàn tay nàng lên để hôn, Stephanie giận dữ lùi lại, kêu to:
- Đừng đụng vào người tôi!
Ngài Công tước ngạc nhiên sững người lại. Miệng vẫn tươi cười, Ngài chăm chú nhìn phu nhân Dytteville. Nàng có cảm giác ông ta cười giễu nàng. Tất nhiên Morny không có ý định cưỡng hiếp mình rồi. Ông ta đâu phải loại người như thế. Stephanie thầm nghĩ và tự rủa là mình quá ngu xuẩn.
Nàng mỉm cười đáp lại để xóa đi thái độ quá cảnh giác vừa rồi, nhưng những ngón tay nàng vẫn quặp lại như chuẩn bị đối phó.
- Bà hiểu lầm rồi, thưa phu nhân Dytteville. Tôi đâu phải Đại Công tước Kirill Krassotkine.
Nụ cười gượng gạo của nàng đột nhiên ngưng lại và hai bàn tay nàng thõng xuống bất lực. Vậy ra công tước Morny biết chuyện nàng bị bắt đưa về thành lũy Sebastopol!
- Bà đừng lấy làm lạ, thưa phu nhân Dytteville. Đại công tước với tôi là bạn thân, chắc chắn bà đã biết, bởi bà đã viện họ tên tôi ra để giảm nhẹ số phận cho bà tại đó...
- Thưa Ngài Công tước, bấy giờ do hoàn cảnh bắt buộc... - Nàng lúng túng thanh minh.
- Tôi rất hân hạnh và sung sướng được giúp ích cho phu nhân, phu nhân Dytteville. Tôi rất sung sướng và hân hạnh được thấy tên tôi thốt ra từ miệng bà. Dịp tôi sang Nga gàn đây, ngài Đai Công tước có kể cho tôi nghe tỉ mỉ mọi chuyện và hai chúng tôi đã trò chuyện về phu nhân rất nhiều. Ngài Đại Công tước nước Nga tỏ ra hết sức cảm phục nhan sắc cũng như trí thông minh và lòng dũng cảm của phu nhân. Tôi hy vọng những ngày bà bị giam trong pháo đài hồi đó không đến nỗi cực khổ nhiều lắm.
Nàng vụt nhớ lại những bữa tiệc vào các buổi tối với các sĩ quan của Bộ Tham mưu Stebastopol, rồi những cuộc dạo chơi trên mặt lũy pháo đài.
- Hồi đó tôi là tù binh của họ - Nàng quả quyết nói.
- Và bà đã chạy trốn, để lại bao nỗi tiếc nhớ cho đám tướng lĩnh, võ quan Nga ở đó.
Ngài Công tước Morny không nhắc gì đến Boris nhưng Stephanie cảm thấy Ngài đã biết rõ cả mối tình giữa nàng và Boris.
Bị rơi vào tình thế quá bất ngờ, Stephanie đâm bối rối. Mặt nàng ửng đỏ, hai bàn tay xoa vào nhau chưa biết nên xử trí ra sao cho đỡ ngượng. Nàng cố mỉm cười nhưng nụ cười gượng gạo làm sao.
- Nhưng tôi cũng phải xin phu nhân tha lỗi, thưa phu nhân Dytteville. Tôi mời phu nhân đến đây không phải để gợi lại chiến tranh Crimée. Chỉ là thấy phu nhân quá sợ hãi, lo lắng nên tôi đã buộc miệng nêu lại chuyện chiến tranh để giải tỏa nỗi lo âu đó.
- Xin Ngài Công tước cũng tha thứ cho tôi, nhưng quả thật Ngài dùng những biện pháp bí mật khiến tôi rất đỗi hoang mang, không hiểu đang bị dẫn đến đâu và để làm gì.
- Xin phu nhân hiểu cho, tôi không còn cách nào khác. Nhưng thế, đấy đâu phải là điều quan trọng, tôi xin phu nhân hãy quên đi tất cả những chi tiết ấy đi. Dù sao tôi cũng phải nói rằng việc tôi gặp phu nhân hôm nay phải được giữ tuyệt đối bí mật. Để đạt mục đích ấy, tô đành phải bố trí như một cuộc hẹn họ lén lút...
- Một cuộc hẹn hò tình cảm?
- Trước hết để đảm bảo an toàn cho phu nhân, thưa phu nhân Dytteville, tránh cho có kẻ nào đó theo dõi phu nhân. Tất nhiên đây là trường hợp khó xảy ra, nhưng tôi thấy vẫn cứ phải cẩn thận.
Bây giờ bao nhiêu nỗi sợ đã tan biến, bao nỗi nghi ngờ đã không còn. Stephanie mỉm cười với ngài Công tước Morny và chìa tay ra tỏ vẻ thân thiện. Ngài nghiêng mình lịch sự nâng bàn tay nàng, đặt lên đó một cái hôn kính cẩn. Ngài mời nàng ngồi, và cũng ngồi xuống trước mặt nàng. Ngài nói sang giọng công việc như của một thượng cấp nói nói với sĩ quan dưới quyền.
- Thưa phu nhân, tôi sẽ không dùng lời lẽ mơn trớn cần phải nói với phụ nữ sắc đẹp siêu phàm và hết mực duyên dáng quý phái, mà tôi xin nói bằng ngôn ngữ công việc. Xin phép phu nhân đi thẳng vào vấn đề. Chuyến công cán tôi sắp giao cho phu nhân là một công cán vô cùng quan trọng. Phu nhân đã nhiều lần tỏ ra dũng cảm can trường và lại có nhiều phẩm chất khác quý báu thích hợp. Côn cán này tôi đã suy nghĩ kỹ và thấy không thể giao phó cho ai, ngoài phu nhân.
Stephanie lắng nghe, không bỏ sót một lời nào. Nàng linh cảm thấy cuộc gặp gỡ trao nhiệm vụ hôm nay vô cùng nghiêm túc và nhiệm vụ nàng sắp được giao sẽ vô cùng phức tạp khó khăn. Đồng thời nàng tự nhủ sẽ cố gắng làm tròn nhiệm vụ.
Ngài Công tước Morny nói tiếp:
- Nhiệm vụ phu nhân được giao sẽ còn phụ thuộc vào diễn biến của tình hình và cho đến giờ phút này bản thân tôi cũng chưa xác định được chính xác nội dung phu nhân cần phải làm. Duy có điều xin phu nhân luôn sẵn sàng để có thể lên đường vào bất cứ lúc nào, khi nhận được mệnh lệnh của tôi. Và đi đâu, công việc cụ thể ra sao, khi đó tôi sẽ nói.
- Vâng, đúng thế, thưa Ngài Công tước. Tôi đã sẵn sàng.
- Ngay bây giờ được không?
- Ngay bây giờ, nếu như cần phải đi ngay. Nhưng thú thật tôi chưa hình dung được đấy là loại nhiệm vụ gì. Nếu không sợ lộ bí mật quốc gia, Ngài có thể cho tôi biết những nét chính được không? Tôi xin thề là tôi sẽ giữ bí mật.
- Tôi biết và tôi tin ở phu nhân. Chính vì vậy tôi chọn phu nhân để giao công việc này.
- Tại sao?
- Trước hết không ai nghi ngờ phu nhân. Tất cả những người dưới quyền tôi đều đã lộ mặt, kể cả những người tôi sử dụng trong hệ thống tình báo của tôi. Cho nên tôi luôn cần những người hoàn toàn mới, chưa bị ai biết đến làm việc cho tôi.
- Tôi hiểu - Stephanie nói, vẫn chăm chú nhìn vị Công tước đầy quyền uy và thân cận nhất của Đức vua.
- Nhiệm vụ tôi sắp giao phó cho phu nhân là một trong những nhiệm vụ bí mật nhất, được gọi là tuyệt mật. Phu nhân sẽ phải học thuộc lòng nội dung điều phu nhân cần truyền đạt. Không được mang theo bất cứ một mảnh giấy nào, một lời ghi nào. Cụ thể đó là điều tôi yêu cầu phu nhân truyền đạt riêng với Hoàng thượng.
- Với Hoàng thượng? - Stephanie ngày càng bối rối.
- Chính thế. Tôi cần căn dặn người một điều.
- Điều gì, thưa Ngài Công tước?
- Điều gì ư? - Cặp mắt vị đại thần như mơ màng - Chính đó là toàn bộ tấn kịch bi thảm.
Trên khuôn mặt ngài Công tước, Stephanie nhận thấy vẻ chán nản lo âu. Ngài nói tiếp:
- Phu nhân có mặt tại đây ngày hôm nay chính vì vừa rồi tôi nhận được những thông tin cực kỳ xấu. Cuộc chiến ranh này chúng ta tiến hành một cách sai lầm.
Nghĩ đến René, Stephanie đột nhiên tái mặt. Nàng hoảng hốt hỏi:
- Ngài Công tước tin rằng chúng ta sẽ bại trận?
- Nếu bại trận còn đỡ. Chúng ta có nguy cơ chịu những hậu quả tai hại hơn, nếu chúng ta thắng trận và thắng quá nhanh.
- Tôi chưa hiểu - Stephanie kinh ngạc hỏi - Tại sao thắng trận lại nguy hiểm được?
Nàng cảm thấy mình quá dốt về chính trị. Thì ra tất cả những gì nàng quan tâm tìm hiểu về bàn cờ thế giới, về mưa đồ của các quốc gia đều chỉ là hời hợt, nông cạn. Chiến thắng mà lại nguy hiểm? Ngài Công tước Morny vẫn nghiêm trang tiếp tục dòng duy tưởng:
- Đúng thế. Tôi sẽ giải thích để phu nhân hiểu tại sao nhiều khi chiến thắng lại tai hại hơn thua trận. Nhưng trước tiên tôi xin hỏi, phu nhân biết những gì xung quanh vụ Orsini mưu sát Hoàng thượng?
- Tôi biết như mọi người thôi. Hồi trẻ, Hoàng thượng tham gia tổ chức bí mật "Carbonari" nhằm giành độc lập cho nước Italia và đã thề chiến đấu đến cùng cho sự nghiệp giải phóng Italia. Công tước Orsini đã tiến hành cuộc mưu sát kia để nhắc nhở Hoàng thượng đừng quên lời thề thưở trước.
- Vậy là phu nhân biết rất chính xác. Sự thật đúng là như thế. Chỉ có điều tôi không ngờ tổ chức "Carbonari" ngày hôm nay lại mạnh đến thế. Họ có hội viên khắp các tầng lớp nhân dân và khắp mọi nơi. Họ đấu tranh chống những quốc gia chịu ảnh hưởng của Giáo hoàng, trong khi đó chắc phu nhân thừa biết, Hoàng hậu của chúng ta lại là người sùng bái Giáo hoàng.
- Tôi biết điều đó, nhưng tôi chưa hiểu tại sao cuộc chiến tranh này nếu chiến thắng lại nguy hiểm cho chúng ta?
- Tôi nói, chiến thắng quá mạnh, thưa phu nhân Dytteville. Nếu chúng ta chiến thắng "quá nhanh" chúng ta sẽ làm cho châu Âu sợ hãi. Các quốc gia châu Âu hiện đang liên minh lại để chống nước Pháp. Nếu lực lượng quân sự của chúng ta tỏ ra quá hùng mạnh, lập tức nước Đức, nước Anh, nước Nga sẽ gửi quân đội tinh nhuệ của họ tiến đến biên thùy nước Pháp để phòng ngừa, và nếu có thể, để tiêu diệt chúng ta.
- Ra thế! - Stephanie thốt lên.
- Lúc Hoàng thượng quyết định mở cuộc chiến tranh này, tôi chưa có đủ thông tin cần thiết để can ngăn Ngài. Cho nên nhiệm vụ tôi muốn giao phó cho phu nhân là hãy đến gặp Hoàng thượng báo Ngài biết tin này, yêu cầu Ngài chầm chậm mở các cuộc giao tranh để chúng tôi có thời gian cản phá sự liên minh của châu Âu, đồng thời xoa dịu nổi lo lắng của họ.
- Bằng con đường ngoại giao? - Stephanie thích thú hỏi, nghĩ đến Michel lúc này đang công cán trong đại sứ quán Pháp tại Nga.
- Hoặc bằng con đường khác - Ngài Công tước Morny trầm ngâm nói - Nhưng chuyện này không thuộc phạm vi phu nhân. Vả lại, chúng ta không có nhiều thời gian. Xin phu nhân vui lòng cho tôi quay lại vấn đề chính yêu cầu: Nhiệm vụ của phu nhân. Những cuộc tập trung quân của các nước châu Âu hiện tiến hành hết sức bí mật. Tuy nhiên một số tin tức và ngay sau trận thắng đầu tiên của quân Pháp ngoài chiến trường, phu nhân sẽ gấp rút lên đường.
- Một mình?
- Tất nhiên. Phu nhân đi một mình để không ai có thể nghi ngờ. Chuyến đi sẽ vô cùng khó khăn, vất vả và nguy hiểm nữa vì sẽ không có ai đi theo bảo vệ phu nhân. Tôi chọn phu nhân vì phu nhân đã từng là nữ cấp dưỡng Phanie Mourlon của trung đoàn Bắc Phi, là thành viên tích cực nhất trong Ủy ban Guinchamp. Hai điều đó khiến tôi quyết định chọn phu nhân làm người truyền tin đến Hoàng thược lúc này đang ở Italia. Tôi đã nói xong nội dung nhiệm vụ của phu nhân. Vậy phu nhân nhận chứ?
- Tôi đã hứa sẽ không bao giờ rút lại lời đã hứa, thưa Ngài Công tước kính mến.
- Tốt lắm. Tôi hoàn toàn tin tưởng ở phu nhân.
- Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Ngài Công tước tiến hành những biện pháp bí mật đến như vậy: người lạ mặt, cỗ xe, đeo mạng vân vân...
Công tước Morny mỉm cười:
- Phu nhân có thể bị theo dõi. Nhưng điều tôi lo ngại hơn cả là người của tôi dẫn phu nhân đến đây bị theo dõi. Ông ta là một thành viên cao cấp của tổ chức bí mật "Carbonari" và rất tin tường ở Hoàng thượng của chúng ta. Ông ta nhanh nhẹn như một con vượn, cải trang rất tài, thoát hiện thoắt biến dễ dàng. Tuy nhiên ông ta thường xuyên bị theo dõi do cả mật vụ của tôi cũng như mật vụ của các tổ chức, của các quốc gia khác.
- Ông ta quá tiết kiệm lời nói.
- Chính vì vậy mà tôi sử dụng ông ta. Tôi cần ông ta đến gặp phu nhân không làm phu nhân ngạc nhiên vì chức danh và tước hiệu của ông ta.
- Vậy công việc cụ thể của tôi sau đây là phải làm những gì?
- Phu nhân tiếp tục cuộc sống như mọi khi, coi như không biết gì hết, vẫn hoạt động kinh doanh ở phố Vivienne, vẫn tham gia tích cực Ủy ban Guinchamp cho đến khi nào tôi yêu cầu phu nhân lên đường...
Stephanie khẽ gật đầu.
- Còn bây giờ - Công tước Morny mỉm cười nói tiếp - Tôi mời phu nhân ngồi lại chơi một lát và dùng một chút rượu nhẹ porto, được không, thưa phu nhân Dytteville? Tôi xin phép được tán tỉnh phu nhân đôi chút. Xin phu nhân đừng cau mặt lại như thế. Tôi tưởng khen một phụ nữ đẹp siêu phàm là nàng rất đẹp thi có gì là tội lỗi? Bởi quả phu nhân là người phụ nữ đẹp nhất kinh thành Paris...
Vị công tước quý phái và quyền uy nở nụ cười của chàng Don Juan, nói tiếp:
- Tôi đã hân hạnh được ôm phu nhân trong vòng tay nhảy một điệu nhạc trong cuộc hôn nhân của Resmont tại lâu đài Fermondy. Hồi đó phu nhân mới chỉ là một thiếu nữ trẻ, trong trắng, chưa phải là một vị phu nhân kiều diễm như ngày hôm nay. Tôi còn nhớ rất rõ cặp mắt xanh biếc sâu thẳm của phu nhân lúc đó...
- Tôi xin Ngài, thưa Công tước...
- Phải nói là tôi cảm phục sắc đẹp của phu nhân đồng thờ cũng ngang với cảm phục lòng dũng cảm can trường của phu nhân. Phu nhân là người phụ nữ có một không hai, thưa phu nhân Dytteville.
- Lòng dũng cảm là do hoàn cảnh tạo ra.
- Hoàn cảnh làm bộc lộ bản chất tiềm tàng của từng con người.
- Không ai dám chắc mình không bị rơi vào nỗi hoảng sợ. Nỗi sợ hãi chính là điều khủng khiếp - Stephanie nói.
- Phu nhân nói đúng, tuy nhiên mỗi con người đều phải chịu trách nhiệm về thái độ ứng xử của họ trong các tình huống. Tôi biết phu nhân là người dám chịu trách nhiệm về mọi hành động của bản thân mình. Phu nhân đã trải qua những tình huống khủng khiếp trên chiến trường Dobroudja... Ôi, cuộc chiến tranh đó thật là tồi tệ và hoàn toàn vô ích.
Trong khi nói, Công tước Morny đã chuẩn bị xong chiếc khay có hai ly và một bình rượu porto, đặt lên bàn nước. Ngài đến bên Stephanie, nghiêng mình rót rượu vào một chiếc ly.
- Xin hai đốt thôi, thưa Công tước.
Rót xong, Công tước Morny ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng.
- Phu nhân muốn chúng ta nói chuyện gì nào? Nói về phu nhân hay về tôi?
Stephanie bật cười:
- Tôi muốn nghe Ngài nói về Ngài.
- Tôi chỉ là một người đàn ông, đâu có gì đặc biệt?
- Và là người đã nhận lời tâu Hoàng thượng cho tôi bệ kiến nhưng đã không thực hiện.
- Lúc đó đã quá muộn, xin phu nhân hiểu cho. Hoàng thượng đã quyết định và không thể làm gì được nữa.
Ho chuyển sang chuyện phiếm về các tiết mục ca nhạc, về các hội hè, vũ hội. Công tước Morny ca ngợi nhanh sắc và từng bộ y phục của nàng mà Ngài đã được nhìn thấy. Ngài không làm một cử chỉ nào thiếu lịch sự nhưng cặp mắt Ngài rõ ràng say đắm và thèm khát nàng. Với kinh nghiệm của một phụ nữ từng trải trong tình trường, Stephanie thấy rõ Ngài Công tước cực kỳ quý phái và đa tình kia đang cởi dần từng mảnh vải trên người nàng. Stephanie thấy rõ mình như khỏa thân trước mặt Ngài và Morny đang chiêm ngưỡng từng đường cong trên cơ thể nàng. Toàn thân nàng nóng bừng, nhưng nàng để yên cho cặp mắt Ngài Công tước soi mói.
Stephanie đã nghe đồn nhiều về cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm của con người này. Nàng biết Ngài đã định chinh phục ai thì không một phụ nữ nào đủ sức cưỡng lại. Trong lòng vô cùng thích thú, Stephanie quyết định đóng vai một người phụ nữ lẵng ơ, kích thích nỗi thèm khát của đối phương khác giới nhưng lại không sa ngã. Bằng dáng điệu cử chỉ lẳng lơ, nàng đẩy Ngài Công tước đến chỗ mê mẩn mà không dám tiến thêm để chiếm đoạt nàng.
Khi thấy nỗi thèm khát của Ngài Công tước đã lên đến đỉnh cao và Ngài sắp không chịu để nàng yên nữa, Stephanie mới nghiêm mặt lại, nhỏ nhẹ nói:
- Xin Ngài tha lỗi, nhưng tôi phải về, kẻo Ngài bị mang tiếng.
- Mang tiếng? Tôi chưa hiểu phu nhân nói vậy là sao?
Nàng nhoẻn một nụ cười tình tứ và giễu cợt nói:
- Mang tiếng đa tình, thưa Ngài Công tước. Tôi đã ngồi trong này một mình với Ngài quá lâu. Nếu ai biết, chắc chắn người ta sẽ cho rằng tôi đã "có chuyện" với Ngài.
Ngài Công tước kính đáo nuốt nước bọt. Cổ họng Ngài khô khốc:
- Phu nhân là người phụ nữ hết sức tàn nhẫn và cực kỳ thông minh, tôi xin thừa nhận. Nhưng điều đáng để cho chúng ta lo ngại, không phải là chuyện tôi bị "mang tiếng" mà là nhiệm vụ đại sự quốc gia của phu nhân bị lộ. Vừa rồi phu thật sự đã tra tấn tôi. Ngồi riêng với phu nhân trong phòng mà không cho tôi được hưởng chút nào sự đụng chạm vào da thịt phu nhân...
Stephanie thích thú thấy trong giọng nói của người đàn ông đầy quyền uy và rất mực quý phái kia có nét hờn giận. Nàng hơi bối rối. Mình có quá "tàn nhẫn" với Morny không? Bởi ông ta chắc hẳn đã biết nàng đâu phải phụ nữ "chính chuyên". Làm gì ông ta chẳng biết nàng đã từng là nhân tình của Boris và có thể ông ta biết cả chuyện nàng với René. Vậy mà với Ngài Công tước đẹp trai này nàng lại tỏ ra là người phụ nữ nghiêm túc!
Hình như Công tước Morny đọc được những ý nghĩ trong óc nàng. Ông dịu dàng tỏ lời cảm ơn nàng và căn dặn nàng đừng bao giờ đến lâu đài Petit Bourbon để tránh mọi sự theo dõi của các loại tình báo.
Công tước Morny tiễn Stephanie ra đến tận cỗ xe ngựa và vẫy tay tạm biệt nàng. Stephanie cũng vẫy khăn tay đáp lại. Họ đóng vai trò một cặp tình nhân và cuộc gặp gỡ vừa rồi chỉ là một cuộc hẹn hò tình ái.
Về đến nhà, Stephanie bị kích động rất mạnh về chuyến công cán sắp tới. Cuộc sống của nàng lâu nay phẳng lặng và bây giờ nàng sắp được sống một thời kỳ căng thẳng, nguy hiểm, gian nan. Nàng sẽ đóng vai một liên lạc viên bí mật, sẽ cải trang, sẽ phải đối phó với mọi tình huống phức tạp, bất ngờ, để hoàn thành trọng trách. Nàng sẽ được gặp Đức vua... và chắc chắn nàng sẽ được gặp chàng René! Nghĩ đến chàng, thân thể Stephanie đã như bùng cháy.
Nhìn thấy Aimé nhìn nàng bằng cặp mắt dò hỏi, Stephanie lấy giọng thản nhiên nói:
- À, tôi muốn theo dõi sát tình hình chiến trận, vậy mà tôi biết quá ít về Italia. Anh kiếm cho tôi một tấm bản đồ Italia lớn để chúng ta cùng theo dõi diễn biến chiến sự hàng ngày.