← Quay lại trang sách

Chương 8 STEPHANIE VÀ CÔNG TƯỚC MORNY

Ngày đi càng đến gần, Michel càng hối thúc, năn nỉ Stephanie đi với chàng sang Saint Petersbourg. Thậm chí chàng còn bảo sẵn sàng bỏ nghề ngoại giao nếu như cần ở lại Paris với nàng. Nhưng Stephanie đã kiên quyết chối từ. Thật ra nàng vẫn yêu René. Tuy quan hệ bên ngoài thưa thớt và lạnh nhạt, nhưng mỗi khi gặp mặt René, trong lòng Stephanie vẫn bùng lên một niềm khao khát được tấm thân chàng đè lên thân thể mình.

Những ngày Michel còn ở lại Paris, nàng vẫn gặp chàng đều đặn và tuy tình cảm phai nhạt nhiều, những lúc ân ái vẫn cuồng nhiệt đến mức nàng không còn suy nghĩ được gì nữa.

Một hôm, Aimé bảo nàng:

- Triều đình đang chuẩn bị tuyên chiến với Áo, điều này đã chắc chắn.

Stephanie nhớ lại tất cả những gian truân, chết chóc trong chiến tranh Crimée. Nàng thở dài ngao ngán:

- Sao con người cứ thích chém giết nhau thế nhỉ? Nghĩ đến những thứ đó tôi thấy mệt cả người. Chỉ vì một mẩu đất, một tư tưởng, một tôn giáo, chỉ vì muốn hơn nhau tí chút.

- Thì sự đời là thế. Thưa bà chủ, khi ra đời chúng ta khóc thét lên, chính vì chúng ta hoảng hốt trước tương lai là chúng ta sẽ phải chết.

- Anh bi quan quá đấy. Tôi nghĩ khác. Cái chết còn ở xa, trước mắt là cuộc sống. Tôi muốn sống và hưởng ngày hôm nay. Tôi còn muốn là trên thế gian ngày nào phải sung sướng ngày đó. Tôi không muốn nghĩ đến chiến tranh, chết chóc. Anh bảo Simone hay Noémie lên đây tôi sai. Còn anh, đóng ngựa vào xe cho tôi đi.

May mà còn có công việc của hãng ở phố Vivienne giúp nàng quên đi tương lai ảm đạm: chiến tranh và chết chóc.

Từ ngày Michel sang Nga, Stephanie luôn thấy trống trải và nàng thấy cần có người đàn ông khác thay thế. Và nàng bắt đầu nghĩ đến chuyện lấy chồng, giống như mọi người đàn bà khác. Trong khi chờ đợi, nàng lao vào công việc, hết mua lại bán và luôn tháp tùng bố chồng trong hầu như mọi công việc giao dịch của hãng.

Ngày 1 tháng giêng năm 1859 trong bài diễn văn của hoàng đế Napoleon III lộ ra những ý định về một cuộc chiến tranh mới.

4 giờ chiều Stephanie đến biệt thự của gia đình Resmont. Nàng bảo với Amélie là cần gặp Achille để hỏi tình hình. Lát sau Achille về.

- Chị muốn biết chuyện gì, Stephanie?

- Mọi thứ - Nàng nói.

Achille mỉm cười nhìn nàng và Stephanie thấy anh ta như đọc được ý nghĩ trong óc nàng.

- Chúng ta sẽ lại ra đi, trừ những người bị thương bậc cao.

- Như ai chẳng hạn?

- Chị muốn biết à? Như René. Vết thương trong cuộc chiến tranh trước không cho phép René ngồi trên mình ngựa được lâu. René sẽ ở lại hoàng cung Tuileries và không lo bị nguy hiểm.

- Anh nói giọng rất đáng ghét.

- Ấy là tình hình cô muốn biết. Vậy tôi và cô sẽ đi.

Câu Achille nói, Stephanie hiểu như hàm ý "Tôi và cô sẽ lại gặp nhau ngoài mặt trận mới".

Đầu óc Stephanie rối tung. Lại sắp chiến tranh! Và một ý nghĩ lướt nhanh trong óc nàng. Đúng ra lá cái tên: "Công tước Morny". Nàng nhớ lại hôm đám cưới Amélie tại lâu đài Resmont, rồi hôm ở rạp hát. Hôm đó Công tước Morny đã chủ động vào gặp nàng trong lô của nàng và ngài khen ngợi những chiến tích của Stephanie ngoài mặt trận Crimée.

Gặp được Công tước Morny, tức là gặp được Vua. Nàng sẽ tâu với hoàng thượng mọi suy nghĩ của nàng, tâu hết.

Sáng hôm sau, sau một đêm trằn trọc thao thức, Stephanie chọn bộ đồ đẹp nhất và trang điểm hết sức cẩn thận khiến Aimé phải ngạc nhiên. Nhưng anh không hỏi gì hết. Nàng bảo đánh xe đến lâu đài Bourbon, tư dinh của Công tước Morny.

- Tôi là phu nhân Dytteville - Nàng nói với tên thư ký trực ngoài cổng lâu đài - Tôi muốn gặp ngài Công tước.

- Ngài Công tước rất bận, thưa phu nhân. Tôi không dám chắc phu nhân sẽ được ngài tiếp. Nhưng xin phu nhân cũng ghi tên họ và tước hiệu vào tấm giấy này để tôi trình ngài.

Ông ta đưa cho nàng một cuốn vở, nhưng nàng gạt đi:

- Tôi chỉ nhờ ông trình tên tôi với ngài Công tước. Còn tôi nói chuyện gì với ngài thì là việc riêng tư. Tôi là bạn của ngài Công tước Morny và tôi có mặt ở rạp opera hôm xảy ra vụ mưu sát Hoàng thượng. Ông cứ trình với ngài Công tước thế là đủ.

Tuy vậy viên thư ký vẫn năn nỉ nàng viết vào trang cuốn sổ. Stephanie bèn ghi "Phu nhân Stephanie Dytteville".

- Phu nhân cần gặp ngài về chuyện gì?

- Tôi nói rồi: việc "riêng".

Viên thư ký không nài thêm mà đi vào trong. Lát sau ông ta bước ra vẻ mặt niềm nở:

- Ngài Công tước xin lỗi đã bắt phu nhân phải chờ đời. Xin mời phu nhân vào.

Lúc Stephanie bước vào phòng tiếp khách rộng thênh thang và cực kỳ sang trọng của Chủ tịch Hội đồng Hành pháp Morny thì ngài Công tước đã đứng trong đó đang mong.

- Tôi rất sung sướng được gặp lại phu nhân, thưa phu nhân Dytteville thân mến. Có việc gì mà phu nhân quá bộ đến đây gặp tôi vậy? Tôi xin hầu tiếp phu nhân. Tôi có thể làm gì giúp phu nhân được?

- Tất cả, thưa ngài Công tước.

- Tất cả? - Ngài Công tước ngạc nhiên hỏi - Hai chữ ấy quá rộng và mơ hồ.

- Tôi muốn được yết kiến Hoàng thượng.

- Nhưng nếu vậy tại sao phu nhân nhờ đến tôi? Bởi phu nhân có thể đến thẳng hoàng cung. Cửa cung điện Tuileries luôn luôn rộng mở.

- Tôi muốn nhờ Ngài nói thêm để Hoàng thượng bằng lòng cho tôi bệ kiến.

- Nghe phu nhân nói thế, tôi rất hân hạnh, nhưng tôi cần biết phu nhân muốn gặp Hoàng thượng tâu trình việc gì? Việc đó có hệ trọng lắm không?

- Rất hệ trọng.

- Ôi, phu nhân làm tôi tò mò dấy, thưa phu nhân Dytteville.

- Tôi đã tham dự chiến tranh Crimée.

- Tôi biết. Phu nhân đã tình nguyện gia nhập quân đội. Chính vì vậy tôi càng muốn biết điều phu nhân cần tâu với Hoàng thượng.

- Tôi muốn yết kiến Hoàng thượng về cuộc chiến tranh Italia sắp tới.

- Đấy là tin đồn nhảm. Không có cuộc chiến tranh đó đâu.

- Xin ngài Công tước tha lỗi. Theo tôi biết, đấy không phải lời đồn vu vơ, chính vì vậy mà tôi đến đây. Xin Ngài biết cho rằng cuộc chiến tranh ở Crimée vô cùng tàn khốc. Hàng chục vạn con người chết vì đói, vì rét, vì bệnh tật. Không đủ điều kiện chạy chữa cho thương binh.

- Hoàng thượng đã đọc tất cả các báo cáo và biết đầy đủ, thưa phu nhân.

- Báo cáo ư? Đấy chỉ là lời lẽ, chữ nghĩa. Hoàng thượng làm sao đọc báo cáo mà biết hết được? Tôi đã sống ở đó, phục vụ ở đó, tôi đã nghe tận tai, nhìn thấy tận mắt mọi thứ. Tôi cần kể lại để Hoàng thượng thấy rõ.

Ngài Công tước đứng dậy, đi đi lại lại suy nghĩ rồi bước đến gần Stephanie.

- Như phu nhân nói, thú thật là tôi rất ngạc nhiên. Tôi không ngờ cuộc trò chuyện với phu nhân lại xung quanh vấn đề đó.

Ngài nâng bàn tay Stephanie lên, đặt một cái hôn.

- Thưa Ngài, liệu tôi có thể yết kiến Hoàng thượng được không? - Nàng thì thầm hỏi khẽ.

- Tôi hứa sẽ tâu với Hoàng thượng về đề nghị của phu nhân - Ngài Công tước chậm rãi nói.

Ngài chăm chú nhìn vào cặp mắt, đôi môi nàng. Stephanie nghiêng mình thi lễ và rút bàn tay ra khỏi bàn tay ngài Công tước Morny.

- Tôi vô cùng biết ơn Ngài Công tước đã tiếp tôi. Tôi đặt hoàn toàn hy vọng vào Ngài.

- Bao giờ tôi cũng rất sung sướng được gặp mặt phu nhân, thưa phu nhân Dytteville.

Ngài tiễn Stephanie ra đến cửa, nhưng đột nhiên dừng lại:

- Nếu như điều tôi phỏng đoán là sai, nếu như nước Pháp có chuyện xích mích với một quốc gia khác, liệu phu nhân có bằng lòng ra trận một lần nữa không?

- Bằng lòng.

- Nếu như triều đình trao cho phu nhân một nhiệm vụ?

- Tôi sẽ làm tròn, thưa ngài Công tước.

- Bất kể nhiệm vụ nào?

Nàng ngập ngừng đôi chút như thể đề phòng một cái bẫy, rồi nàng quả quyết nói:

- Bất kể, thưa ngài Công tước.

- Thay mặt Hoàng thượng, tôi tỏ lời cảm tạ phu nhân - Ngài hạ giọng và chuyển sang tình tứ - Tôi muốn được gặp lại phu nhân sớm.

- Việc đó tùy Ngài, thưa ngài Công tước - Nàng đáp với một nụ cười đầy quyến rũ - Chuyện đó phụ thuộc diễn biến tình hình và vào ý chí của Hoàng thượng.

Ngài Công tước nghiêng mình kính cẩn chào.

Rời khỏi lâu đài Petit Bourbon, lòng Stephanie trần đầy niềm phấn khởi thấy cuộc viếng thăm thành công tốt đẹp. Rõ ràng ngài Công tước Morny thèm khát thân thể nàng. Ngài muốn chìu nàng, nhận tiếp nàng. Stephanie tin rằng chỉ trong vòng hai tuần nữa chắc chắn nàng sẽ được bệ kiến hoàng thượng. Nàng sẽ nói hết với vua. Bây giờ nàng cần chuẩn bị trước sẽ nói những gì, đặc biệt là nói về những điều cần thiết trong cuộc chiến tranh, cho quân đội ngoài chiến trường.

Về đến phòng riêng, chưa kịp thay quần áo, nàng đã ngồi vào bàn, lấy giấy ghi ra những điều nàng sẽ tâu với đức Vua. Nàng ghi thành bản kê những thứ quân đội cần phải có để chiến đấu: áo quần, thuốc men, thiết bị thay thế, thiết bị cấp cứu, nhân viên cứu thương, cáng, phương tiện vận chuyển, ngựa, xe...

Trong lúc loay hoay kê ra các thứ, Stephanie cảm thấy niềm hạnh phúc như thời kỳ Michel chưa rời Pháp sang Nga. Nàng thấy mình được chỉ huy, được ra lệnh và được kiểm tra việc thực hiện những mệnh lệnh đó. Khoái cảm xác thịt trong cuộc ân ái bây giờ được thay thế bằng khoái cảm của một tình yêu rộng lớn, vô tư và cao quý: tình yêu Tổ quốc, yêu nhân dân Pháp, yêu các chiến sĩ anh hùng của nước Pháp.

Tình hình diễn biến mỗi lúc một thêm phức tạp. Vậy mà hai tuần trôi qua, Stephanie vẫn không thấy hồi âm từ phía Công tước Morny. Hy vọng sẽ gặp lại được ngài tại rạp hát Italia, ngày nào Stephanie cũng đến đó. Tuy nhiên hai lần nàng thấy ngài đến xem hát nhưng không sao tiếp cận được ngài.

Trong lòng rất đỗi băn khoăn, Stephanie đã tính hay trở lại lâu đài Petit Bourbon xin gặp ngài Công tước lần nữa. Cuối cùng báo chí đăng tin nước Áo đã gửi tối hậu thư giọng điệu táo tợn, đòi những điều kiện cực kỳ vô lý. Thế là chiến tranh bùng nổ. Lệnh tổng động viên được ban bố.