Chương 11 ĐƯỜNG RA TRẬN
Stephanie gặp lại những quang cảnh y hệt như lần chiến tranh trước. Những đoàn quân thoạt đầu hiên ngang, hùng dũng trên đường. Nhưng càng xa Paris nàng càng gặp nhiều những đoàn chiến sĩ quần áo lấm lem, mặt mày nhọc mệt. Nhờ kinh nghiệm đã có, nàng tìm được cách lọt vào những toa tàu ken chặt lính tráng, kiếm được chỗ nghĩ trong những nhà trọ chật chội và bẩn thỉu. Nhờ tung tiền ra rộng rãi, nàng đã vượt qua được mọi khó khăn và sau khi vượt dãy núi Alpes theo đường mòn qua đèo núi Mont - Cenis, Stephanie đã lọt vào đất Italia.
Bốn ngày sau, lúc vượt qua một chiếc cầu bắt ngang con sông lớn, Stephanie nhìn thấy lá cờ tam tài bay phấp phới trên pháo đài xây trên một đỉnh đồi cao. Lá cờ nước Pháp! Thị trấn Solferino đây rồi! Chỉ còn vài cây số cuối cùng nữa thôi là nàng sẽ tới đại bản doanh quân đội Pháp. Tại đấy nàng sẽ gặp René, gặp Đức vua.
Bầu trời tối sầm lại. Những đám mây đen nặng trĩu đang kéo đến phủ lên thiên nhiên xanh tươi. Stephanie mồ hôi ướt đẫm, vẫn tiếp tục bước, bất chấp váy áo nàng dính chặt vào thân thể. Những giọt nước mưa rơi xuống. Trời đổ mưa như trút. Những ánh chớp loé và những tiếng sấm hung hãn. Một trận giông dữ dội Stephanie chưa từng thấy.
Mặt đất mới lúc nãy còn khô ráo bây giờ sũng nước. Stephanie giẫm lên bùn, lội qua những vũng nước, cố đi cho nhanh. Hai cái xắc trên lưng bây giờ ướt càng trở thành nặng. Nàng vẫn cúi đầu bước nhanh, cố quên đi nỗi mệt nhọc như muốn đẩy nàng nằm lăn xuống đất.
Nàng lẩm nhẩm tự động viên:sắp đến nơi rồi! Ta sắp được gặp chàng. Chắc chắn René có mặt trong đám sĩ quan tùy tùng thân cận của Hoàng thượng. Ta sắp được bệ kiến Đức vua, tâu lên Ngài lời nhắn của Công tước Morny để tránh cho Ngài cũng như Tổ quốc Pháp của nàng những tai hoạ khủng khiếp.
Lúc Stephanie bước đến chân ngọn đồi Soferino thì cơn dông cũng vừa tan. Trận mưa như lau sạch mọi thứ. Những chiếc ghệt trắng trở nên trắng hơn. Những chiếc quần sĩ quan màu đỏ đỏ thêm. Những tấm áo capot quân nhân xanh trở thành xanh hơn. Và những mảng đồng trên thắt lưng, trên khuy áo cũng sáng loáng hơn.
Stephanie nhận ra những khu vực doanh trại quân đội. Nàng nhận ra những đơn vị binh sĩ Bắc Phi. Họ đội khăn đỏ quấn trên đầu.
Stephanie thầm nghĩ: đấy là những vật hy sinh. Những con người đang đi đi lại lại kia sẽ trở thành những cái xác đẫm máu. Nàn đến gần một trại lính Bắc Phi. Nàng ngăn một chị cấp dưỡng đang đi gần đấy. Trong cuộc chiến tranh lần trước bản thân nàng cũng giống như chị ta.
- Hoàng thượng ở đâu?
Chị ta nhìn nàng từ đầu đến chân.
- Lúc nãy Hoàng thượng đứng trên ngọn đồi nhỏ kia. Bây giờ nhà chị thấy đấy, không còn ai hết - Chị cấp dưỡng ngắm nghía Stephanie, khinh bỉ hỏi - Nhà chị định gặp Vua kia đấy?
- Hiện giờ Ngài ở đâu, chị biết không?
- Chắc xa giá sẽ đi qua đây thôi, lát nữa, chắc thế.
- Vậy tôi sẽ đợi ở đây - Stephanie nhìn chị cấp dưỡng đang vác một bao tải nặng - Chị để tôi giúp một tay.
- Nhà chị ấy ư?
- Chứ còn gì nữa? Ngày trước tôi cũng làm cấp dưỡng quân đội như chị và cũng phục vụ trung đoàn Bắc Phi. Hồi chiến tranh lần trước ấy. Ở Crimée.
- Ôi, Crimée! Hồi ấy tôi còn bé, chưa đến tuổi đầu quân.
Stephanie nảy ra một ý:
- Ở đây có ai tên là Tuboisquoi không?
- Nhà chị biết bác ta à?
- Biết.
- Vậy thì ta làm quen. Tôi tên là Angèle.
- Tôi là Phanie.
- Phanie? Ôi, thế thì tôi được nghe người ta nói về chị rồi. Đúng là ngày trước ở Trung đoàn Bắc Phi có một chị cấp dưỡng tên là Phanie dũng cảm lắm. Thì ra là chị đấy.
- Đúng thế.
- Bây giờ chị làm gì mà cần gặp Vua?
- Một việc nhỏ thôi.
- Vậy thì chị cứ đợi ở đây. Thế nào cũng có người của Hoàng thượng đi ngang qua đây. Thôi, tôi phải đi đây!
Stephanie nhìn theo cô gái Angèle vạm vỡ vác bao tải đi lấp sau ngọn đồi. Trời đã về chiều. Nghĩ ở đây chưa chắc đã gặp ai trong đám sĩ quan tùy tùng của Hoàng thưọng. Stephanie quyết định đi theo hướng chị cấp dưỡng lúc nãy, vào nghỉ tạm đêm nay trong nhà bếp của đơn vị Bắc Phi.
Sáng hôm sau, Stephanie bước ra khỏi cỗ xe nhà bếp. Đêm qua nàng đã được ngủ một giấc ngon lành sau khi hì hục cùng cô cấp dưỡng Angèle nấu bữa ăn tối cho binh sĩ và cho họ ăn.
Ánh sáng buổi bình minh toả rộng trên các ngọn đồi. Mặt trời mọc. Những tia nắng đầu tiên nhuộm màu hồng ngọn đồi Soferino, hứa hẹn một ngày đẹp trời. Trên mặt đất còn những vũng nước của trận dông chiều hôm trước.
Stephanie nhìn ra và thấy một đoàn kỵ binh đi trên con đường lớn. Những cầu vai đeo cấp bậc lấp lánh trong ánh nắng ban mai. "Chắc là Hoàng thượng cùng các tùy tùng của Người, trong đó có René... " Stephanie thầm nghĩ. Nàng vội chạy về phía đó. Nhưng mới được vài bước nàng đã nhận ra là hai bắp đùi nhức nhối. Nàng ngừng chạy, chậm choạng bước đi.
Phải gặp Hoàng thượng. Phải tâu với Người rằng đừng đánh thêm trận nào nữa. Rằng phải chấm dứt cuộc đổ máu này ngay. Nàng thấy đầu óc quay cuồng, cố nhấc đôi chân nhức nhối. Mình phải đến đó! Bằng bất cứ giá nào phải đến gặp Hoàng thượng ngay trong ngày hôm nay. Sớm chừng nào hay chừng ấy. Và gặp René nữa. Mới nghĩ đến chàng, toàn thân René nóng bừng lên.
Hoàng đế Napoleon III xuống ngựa, ra hiệu cho đám sĩ quan tùy tùng đứng lại. Ngài đi một mình lên đỉnh mỏm đồi nhỏ. Chợt Ngài nhìn thấy một phụ nữ đang chập choạng rảo bước về phía Ngài. Một người phụ nữ còn trẻ mặt lấm lem, áo quần tơi tả. Stephanie đã bước đến bên Ngài, quỳ mọp xuống:
- Tâu Hoàng thượng...
Rồi nàng nhìn vào đám sĩ quan tùy tùng. Không thấy có René.
- Chị Phanie! Chị nói mê đấy à? - Tiếng cô gái Angèle lanh lảnh bên tai.
- Muôn tâu Hoàng thượng... - Stephanie vẫn lẩm bẩm trong cơn nửa tỉnh nửa mê.
- Hoàng thượng đi Castiglione rồi - Angèle nói.
Stephanie vùng ngồi dậy:
- Chị nói gì đấy, Angèle?
- Chị cần gặp Hoàng thượng chứ gì? Tôi vừa nghe nói đêm qua Ngài đã đi Castiglione rồi, cùng với đám sĩ quan tháp tùng.
Stephanie hoảng hốt vùng đứng lên. Nàng sửa lại áo váy trên người, xốc hai cái xắc hành lý lên vai rồi cảm ơn Angèle đi tiếp.
Sau ba tiếng đồng hồ cuốc bộ, Stephanie đến đại bản doanh quân đội Hoàng gia Pháp. Nàng hỏi viên sĩ quan đứng canh bên ngoài và được biết Đại úy René Guinchamp hiện ở thành phố Turin lo việc thông tin liên lạc. Chàng không tham gia chiến đấu. Nỗi thất vọng trong lòng nàng kéo theo một nỗi mừng là người tình của nàng đã được an toàn sau trận đánh vừa rồi.
Sau khi làm tròn nhiệm vụ, truyền đạt với Vua những điều nàng được Công tước Morny giao phó, Stephanie tính sẽ đến Turin gặp René và thuyết phục chàng ở lại đó vĩnh viễn.
Khi hỏi đến Hoàng thượng, nàng được biết Hoàng thượng đi thị sát mặt trận.
- Bao giờ Hoàng đế về đây? - Stephanie hỏi.
- Làm sao chúng tôi biết được? - Viên sĩ quan tùy tùng đáp - Chị không biết tính Hoàng thượng. Ngài đi đâu chỉ những ai Ngài cho theo mới biết và bao giờ Ngài về thì không ai có thể biết được.
Stephanie lặng đi một lúc. Viên sĩ quan tùy tùng thấy vậy thương hại hỏi:
- Nhưng chắc chắn Hoàng thượng sẽ về đây. Ngài mai, ngày kia? Không ai có thể biết được. Chỉ biết được một điều là Ngài sẽ về.
Stephanie suy tính nên làm như thế nào bây giờ. Nàng thấy chỉ có cách duy nhất là đến với trung đoàn Bắc Phi, giúp cho cô cấp dưỡng ở đó nàng đã quen, cô Angèle.
Về đến trung đoàn, cô đi thẳng ngay đến cỗ xe cấp dưỡng và may mắn làm sao, nàng nhìn thấy Tuboisquoi đứng bên trong đang trút rượu ra những cái vò.
- Bác Tuboisquoi! - Nàng reo lên mừng rỡ.
Tuboisquoi ngẩng lên, cười vui vẻ:
- Phanie! Tôi nghe Angèle nói cô đến đây. Sao? Cô lại tham gia cả cuộc chiến tranh này nữa à? Hôm qua tôi đi vắng chỉ nghe Angèle kể lại là cô ngủ lại đây đêm qua.
- Tôi sẽ ở lại đây ít ngày nữa đấy, được không?
- Sao không được?
- Nhưng tôi không ngồi không đâu. Tôi sẽ giúp Angèle và bác một tay. Bác thừa biết tôi làm được.
Và thế là Stephanie ở lại làm chân cấp dưỡng. Sáng sáng nàng tìm đến đại bản doanh quân Pháp, nhưng lần nào nàng cũng chỉ được một câu trả lời.
- Hoàng thượng chưa về.
Một hôm Tuboisquoi chở thực phẩm về trung đoàn đem theo một trung úy bị thương nặng. Bác ta gọi nàng giúp khiêng chàng trung úy vào gian nhà kho.
- Ông trung úy này bị thương bất tĩnh và lại lăn xuống khe cho nên bọn cáng thương không nhìn thấy. May mà tôi phát hiện ra.
Hai người đặt chàng trung úy vẫn còn mê man lên một tấm nệm rơm. Thoạt nhìn, Stephanie đã thấy chàng trung úy này rất trẻ và đẹp trai. Cặp mắt, cái miệng, khuôn mặt đều rất quý phái. Và vẻ mặt chàng mới chân thật, đáng mến làm sao.
Stephanie đỡ bi - đông rượu trong tay Tuboisquoi, lấy tay tách môi chàng thương binh từ từ rót rượu vào. Trung úy mắt vẫn nhắm, nuốt từng ngụm ngon lành. Lát sau chàng mở mắt. Chàng liền chớp mấy cái, chắc hẳn thấy được một phụ nữ xinh đẹp đến như thế này giữa mặt trận đầy bùn và máu.
- Chào Trung úy... Tên ông là gì, thưa Trung úy?
- Bourdeilles! André de Bourddeilles.
- Trung úy Bourdeilles! Ông thấy trong người thế nào?
Hoàng thượng hình như biến mất tăm. Lần nào đến đại bản doanh của Người, Stephanie cũng chỉ nhận được câu trả lời đơn giản:
- Hoàng thượng chưa về.
Không biết làm cách nào, Stephanie đành ở lại trung đoàn Bắc Phi, làm cấp dưỡng giúp Tuboisquoi và Angèle, chăm sóc chàng trung úy André de Bourdeilles trong gian nhà kho.