← Quay lại trang sách

Chương 12 TRONG GIAN NHÀ KHO CỦA TUBOISQUO

Đã qua bốn ngày rồi Stephanie vẫn chưa gặp được Hoàng thương. Nàng vô cùng lo lắng và hoảng hốt. Nàng tính đến gặp tướng Mac Mahon. Ông ta biết nàng là ai và chắc chắn sẽ giúp nàng. Nhưng nàng cũng không thấy được Mac Mahon ở đâu. Nàng nghe nói ông ở Milan. Người khác bảo ông ở Brescia. Cũng khó tìm như Đức vua.

Đến lúc không biết làm thế nào, Stephanie đành thú thật với Tuboisquoi:

- Tôi cần gặp Hoàng thượng.

Tuboisquoi bèn thông qua một số sĩ quan quen biết hay đến uống rượu ở canteen của bác, cuối cùng đã bắt liên lạc được với một trong số tùy phái làm việc trong đại bản doanh. Qua người tùy phái này, Stpehanie nhờ một sĩ quan tùy tùng mà nàng không thấy tin cậy gì mấy chuyển một mảnh giấy trên đó nàng viết chữ "F...1831" rồi dặn thêm:

- Ông làm ơn chuyển đến tận tay Hoàng thượng cho tôi. Việc rất gấp, mong ông giúp cho.

Viên sĩ quan tùy tùng khuất vào bên trong, Stephanie trong lòng rất hồi hộp. Lát sau, ông ta ra cau mặt nói:

- Hoàng thượng không thể tiếp chị được...

- Tại sao? - Stephanie hốt hoảng - Nhưng...

- Người rất bận - Viên sĩ quan tùy tùng ngắt lời.

- Nhưng ông có chuyển cho Hoàng thượng mảnh giấy kia chứ?

- Tôi đã trao cho Người chiếc phong bì chị đưa. Người mở ra xem rồi nhét ngay vào túi, phán gọn mỗi một câu: "Thư này ta không cần trả lời".

Stephanie ngơ ngác nhìn viên sĩ quan tùy tùng. Nàng không sao hiểu nổi như thế nghĩa là sao.

- Hoàng thượng không trả lời?

- Không. Như thế có nghĩa là chị đừng nên tìm cách gặp Hoàng thượng vô ích. Chị sẽ không bao giờ được Người cho bệ kiến đâu.

Nói xong viên sĩ quan tùy tùng đóng sập cửa lại. Stephanie đã định đập cửa nhưng nàng rất đỗi hoang mang nên thôi. Vậy là ám hiệu kia không có nghĩa gì với Hoàng thượng? Nàng không được quyền viện ra Công tước Morny, cũng không được quyền nói gì ngoài những lời nàng đã học thuộc lòng.

Hôm sau nàng được tin Hoàng thượng đang ở khu vực Verone, nhưng chỉ nay mai Người sẽ không ở đấy nữa. Vả lại mấy chữ ám hiệu kia không tác dụng gì thì nàng làm cách nào bệ kiến được Người? Stephanie quyết định ở lại đây, đỡ tay cho Angèle và Tuboisquoi. Lúc nào rảnh, nàng chạy vào nhà thờ, bây giờ biến thành bệnh viện,giúp việc điều trị cho thương bệnh binh. Ngoài ra còn chàng trung úy André de Bourddeilles đang nằm trong nhà kho nữa.

Tuy vậy ngày nào nàng cũng chạy đến tòa nhà của đại bản doanh tìm mọi cách để gặp Hoàng thượng, mặc dù nàng biết chỉ là vô ích.

Tối tối nàng ngồi với André. Chàng đã bình phục rất nhiều, chỉ còn một bên chân chưa lành hẳn. Mỗi ngày nàng một thấy mến thêm chàng trung úy. Và chàng xem chừng cũng dần dần phải lòng "chị cấp dưỡng Phanie" này. Bây giờ chàng đã biết nàng tên thật là Stephanie hoặc phu nhân Dytteville.

Có hôm Stephanie ở nhà thờ về, thấy André lấy ra một bông hoa tươi gai trong nệm rơm đưa nàng. Rồi chàng nhấc bổng nàng lên bằng đôi tay vạm vỡ, hôn chùn chụt lên má nàng.

Stephanie bèn dìu chàng nằm xuống, hôn lên trán chàng nụ hôn trìu mến. Chàng trung úy đỏ mặt, trông giống hệt như cậu học sinh trung học bẽn lẽn. Vài hôm nay, Stephanie đã bắt đầu thấy yêu chàng. Nhiều lúc nàng đã thoáng nghĩ đến chuyện ngã vào lòng André để chàng vuốt ve mơn trớn. Nhưng một vật cản trở cứ hiện lên trong đáy mắt nàng vào những lúc như thế: hình ảnh René...

Đến một đêm, trằn trọc bên cạnh Angèle vì những băn khoăn về nhiệm vụ Công tước Morny giao cho chưa làm tròn, nàng không chịu nổi, vùng ngồi dậy. Angèle vẫn ngáy nhè nhẹ. Stephanie bỗng thấy thèm một niềm an ủi. Nàng đứng dậy, vẫn chỉ có bộ lót trên người, chạy xuống nhà kho. Stephanie lần trong bóng tối đến bên ổ rơm của André, nằm xuống cạnh chàng, thổn thức khóc. André thức giấc, thấy Stephanie đang ôm mình. Thương xót, chàng ôm chặt nàng trong vòng tay, dỗ:

- Stephanie!

- André!

André hôn lên mái tóc nàng. Cặp môi chàng đưa xuống miệng nàng, Stephanie bỗng thấy bao nhiêu đau đớn, buồn tủi biến đâu mất sạch. Nàng để yên cho André hôn lên cổ nàng, lướt dần xuống cặp vú trần và xuống thấp dần. Bỗng nhiên nàng vùng ngồi dậy:

- Nhưng không được!

- Tại sao, Stephanie? Em thừa biết là tôi yêu em...

- Nhưng không được - Nói xong nàng đứng dậy chạy về cỗ xe cấp dưỡng, nằm xuống bên Angèle. Cô gái trẻ đang tuổi ăn tuổi ngủ vẫng ngủ say sưa không biết gì hết.

Stephanie nằm suy nghĩ miên man. Mình không có lý do gì để yêu chàng trung úy kia. Mình chỉ là nạn nhân của những hoàn cảnh đặc biệt. Mình đã bị hoàn cảnh đó lôi cuốn. Nhưng phải thú nhận rằng vẻ mặt, thái độ, giọng nói của chàng trung úy André kia thật sự cuốn hút mình. Và rõ ràng chàng rất yêu mình.

Tuy nhiên nàng vẫn còn nghĩ đến René.

Trong nhà thờ kiêm bệnh viện quân y người ta nói nhiều đến trận đánh sắp tới. Quân đội ùn ùn kéo về Solferino.

Sáng hôm sau, 7 tháng 7, từ lúc mặt trời chưa mọc, tiếng kèn tập hợp đã vang lên. Những khẩu pháo lăn bánh về phía Castiglione. Stephanie cảm thấy một trận đánh lớn sắp sửa bắt đầu, càng sốt ruột muốn gặp ngay Hoàng thượng. Nàng chạy đến đại bản doanh đóng trong tòa nhà lớn trong thành phố. Nàng biết chắc Hoàng đế Napoléon III đang ngự trong đó nhưng nàng không có cách nào lọt vào được. Các đơn vị quân đội đóng ken chặt vòng trong vòng ngoài. Nàng loay hoay một lúc lâu, biết không thể vào được, đành chạy trở về trung đoàn Bắc Phi trò chuyện với các hạ sĩ quan quen biết.

Các đơn vị đều đã được lệnh chờ. Họ đang sốt ruột đón đợi mệnh lệnh của Hoàng đế cho mở cuộc công kích thì bỗng lúc 1 giờ trưa, các đơn vị nhận được điện của Hoàng đế Napoléon III trực tiếp ra lệnh "Giữa Trẫm và Hoàng đế nước Áo đã thống nhất đình chiến". Sĩ quan, binh lính sững sốt nhìn nhau. Vậy nghĩa là sao? Không ai muốn tin vào cái lệnh chỉ quái đản này. Hai chữ "đình chiến" được lan truyền từ miệng người này sang tai người kia kèm theo một giọng nói đầy nghi hoặc.

Vậy là trận đánh lớn vừa mới bắt đầu triển khai đã bị tắt ngấm? Tuy nhiên chỉ một lát sau hai chữ "đình chiến" đã ngấm vào đầu óc mọi người. Họ reo hò vang dội "Hoàng thượng vạn tuế!". Binh lính tung mũ lên trời, cắm lưỡi lê xuống đất và bàn chuyện giải ngũ, trở về quê hương với gia đình, với vợ con.

Stephanie bước theo cỗ xe cấp dưỡng, trong lòng suy nghĩ miên man. Đình chiến nghĩa là André sắp rời khỏi đây để về nhà. René thì đang ở Turin. Nàng sẽ về Paris. Nàng đã tính kế hoạch đến Turin sống với René lâu dài. Tất cả những dự định ấy đều tan thành mây khói. Cuộc đình chiến này sẽ ngăn chặn châu Âu liên minh lại. Nhưng cuộc chiến tranh này đúng là một cuộc chiến tranh dớ dẩn.

Tối hôm đó Stephanie nói chuyện rất lâu với chàng trung úy André de Bourdeilles.

- Tôi nghe nói Hoàng đế được báo tin về một cuộc liên minh có thể xảy ra của châu Âu để chống lại nước Pháp.

- Ông nghe đâu được tin ấy?

- Chiều nay bà không ở nhà. Mọi người bàn tán xôn xao về tin đó. Lại thêm bức điện của Hoàng hậu Eugène.

Vậy là Hoàng thượng đã biết được thông tin này qua một nguồn khác. Phải chăng Công tước Morny đã cử nhiều người chứ không chỉ riêng mình nàng? Và hôm nay nàng nhờ chuyển tới Hoàng thượng mẩu giấy ghi ám hiệu "F....1831". Ngài đã biết thông tin này qua một liên lạc khác cho nên đã không muốn gặp nàng để nghe lại vẫn cái thông tin ấy.

- Ông còn nghe thấy tin gì nữa không, André?

- Nghe nói Nga hoàng cử một phái viên đặc biệt dọa Hoàng hậu Pháp rằng nếu không đình chiến, châu Âu sẽ liên minh và nước Pháp sẽ bị thảm họa. Hoàng hậu điện ngay cho Hoàng đế. Hoàng đế ta đã cử tướng Fleury đến gặp Hoàng đế Áo sau đấy hai vị hoàng đế đã gặp nhau và nhất trí mấy điều. Thứ nhất Hoàng đế Napoléon đã thừa nhận là người chiến thắng và người anh, bởi Ngài 51 tuổi, trong khi hoàng đế Áo mới 29...

Stephanie ngắt lời:

- Vậy là chiến tranh kết thúc và mấy chục ngàn binh sĩ thương vong trong mấy trận vừa rồi đã trở thành vô ích...

Chiều hôm sau, lúc Stephanie quay vào nhà kho, nàng không thấy André đâu. Tuboisquoi nói:

- Ông ta đã được cáng đi rồi.

- Sao lại thế?

- Quân Pháp đã được lệnh trong 48 tiếng đồng hồ phải rời khỏi đất Italia, không được để lại một người nào. Vì vậy đám tải thương đi sục sạo khắp nơi. Nhân lúc lộn xộn, ông trung úy liền bước lên một cái cáng và thế là họ khiêng ông ta đi mất. Trung úy André de Bourdelles là người tốt đấy. Cô đừng quên ông ta, Phanie!