← Quay lại trang sách

Chương 31 TẬN THẾ

Khoảng 7 giờ tối, René thở hồng hộc, giật mạnh dây chuông ngoài cửa nhà Stephanie. Cửa đóng chặt. Chàng đấm mạnh liên tiếp nhưng không thấy ai ra mở. Chàng chạy xuống dưới cổng, tìm bà quản lý ngôi nhà.

- Tôi là Guinchamp! Bà không nhận ra tôi sao? Cả nhà phu nhân Bourdeilles đi đâu rồi?

- Quân chính phủ Versailles đã bắt phu nhân và ông Aimé đi để bắn.

- Bắn? Vô lý! Nhưng tại sao?

- Thưa ông, tôi không biết. Bà Nóemie còn ở nhà, trên ấy. Bà ấy vừa mua sữa về cho đứa trẻ.

-Tôi đập cửa mãi không thấy ai ra mở.

- Bà ấy chỉ mở nếu tôi gọi. Tôi có ám hiệu riêng với bà ấy.

- Vậy bà lên làm ám hiệu hộ tôi.

Nóemie, mắt đỏ hoe thút thít kể lại cho René nghe. Aimé xuống phố mua sữa thì bị quân đội bắt. Bà chủ đứng trên này nhìn thấy bèn chạy ra xin cho Aimé. Nhưng cuối cùng họ vẫn không thả mà giải Aimé đi, bà chủ cũng đi theo.

- Họ chỉ là tù binh thôi - René nói.

- Nhưng tù binh cũng đều bị giết, thưa ông chủ. Ho muốn giết hết tất cả những ai còn ở lại Paris những ngày qua - Nóemie òa khóc - Tội nghiệp Aimé! Tội nghiệp bà chủ!

René nắm tay Nóemie:

- Đừng khóc nữa! Tôi cam đoan sẽ tìm ra họ và đưa họ về.

Không phải René không biết cuộc thanh trừng tàn khốc đang diễn ra trong thành phố Paris. Quân đội chính phủ không giữ tù binh. Nhưng chàng biết vẫn có một số trại giam được bố trí trong công viên Luxembourg, các trại lính và một số trường học. Nghĩa là không phải ai bị bắt cũng đều bị giết. Nhất là những người có bàn tay trắng trẻo và mới chỉ ở diện nghi ngờ, chẳng hạn không có giấy tờ lại chưa tỏ thái độ khiêu khích nào. Mặc dù hy vọng mỏng manh, nhưng René vẫn lao đi trong thành phố Paris cực kỳ hỗn loạn tìm người tình.

Đến công viên Luxembourg Réne nghe thấy những loạt đạn. Những người bị bắt chỉ được đem xét xử qua loa là bị giải ra vườn bắn. Loạt đạn chàng nghe thấy là loạt đạn cuối cùng ngày hôm đó. Một số đã được xét xử nhưng sáng mai mới bị đem ra giết.

René sục vào túp lều vải để giam giữ. Các tù binh nằm ngồi ngổn ngang trên mặt đất ướt sũng nước mưa, quần áo đầy bùn. Họ đã gần như biến thành đất nhão.

René vừa đi vừa gọi:

- Bourdeilles! Becave!

Gần sáng, mệt rã rời, trong lòng tuyệt vọng, chàng lảo đảo quay về công viên Luxembourg, bước vào lâu đài, nơi bộ chỉ huy quân đội Versailles đóng. Chàng bước qua những xác người nằm ngổn ngang, đi vào cửa lâu đài. Chàng gặp tướng Ladmirault.

- Thưa tướng quân... thưa tướng quân - Chàng thều thào nói.

- Gì vậy, ông Guinchamp? Có chuyện gì à? Mệt quá phải không?

- Thưa tướng quân, quân ta...

- Quân ta sao?

- Đã bắt lầm...

- Lầm lẫn là không thể tránh khỏi. Ông Guinchamp đây là cách mạng và chiến tranh.

- Phu nhân Bourdeilles...

- Tôi không biết bà ấy!

- Phanie, thưa tướng quân, Phanie ở chiến trường Crimée! Cô cấp dưỡng của trung đoàn lính Bắc Phi.

- Thung đoàn số 3, đánh chiếm pháo đài Malakoff phải không?

- Vâng, chính cô ấy, nay là phu nhân Bourdeilles, thưa tướng quân.

- Vậy thì phải tìm ngay. Bà ấy sẽ rất có ích cho chúng ta.

- Tôi đã tìm suốt cả đêm qua.

- Vẫn phải tiếp tục tìm. Ông tăng thêm biện pháp... Tìm cho bằng được người phụ nữ quý hóa ấy! Tôi sẽ ra những mệnh lệnh cần thiết.

Các phái viên của bộ chỉ huy được gửi đi khắp các nơi có giam giữ tù binh. Chiều hôm đó vẫn chưa thấy Stephanie và Aimé đâu. René quay về nhà nàng, chia xe niềm hy vọng với Nóemie. Hôm sau nữa, cuộc tìm kiếm tiếp tục. Vẫn không đem lại kết quả nào.

Sau khi nghỉ qua đêm gần nhà ga xe lửa Passy, Stephanie và Aimé trong đoàn tù binh trên đường đến cung điện. Versailles. Họ bước loạng choạng, mỏi mệt, đói và khát.

Lính áp giải quát:

- Đi chệch khỏi hàng là bị bắn chết ngay!

Chốc chốc lại một tiếng súng nổ, một người ngã xuống. Đến Versailles, đoàn người thưa hẳn đi. Stephanie rất băn khoăn về đứa trẻ. Nàng lo Nóemie một mình nhiều lúc sẽ không biết lo liệu ra sao. Nhưng nàng không thể bỏ Aimé. Anhđã trở thành người thân thiết, tin cậy nhất của nàng. Nhiều lúc nàng cảm thấy nếu thiếu Aimé, nàng không sống nổi.

Đã ba ngày nàng và Aimé sống trong trại tù. Tù binh lần lượt bị đem ra xét xử và hầu như không ai trở về.

Hôm đó một sĩ quan vào cùng với lính canh. Khi điểm danh đến tên nàng, tên lính gọi:

- Bourdeilles!

Nàng giơ tay.

Viên sĩ quan nói:

- Bà theo tôi!

- Còn ông kia là Becave, người đi cùng với tôi.

Viên sĩ quan lạnh lùng nói:

- Tôi được lệnh chỉ mời bà.

Stephanie bấu chặt cánh tay Aimé. Viên sĩ quan ra hiệu, tên lính canh bước đến, cố tách hai người ra nhưng không được. Stephanie hét lên:

- Becave và tôi. Hai chúng tôi ở cùng một nhà, cùng bị bắt một lúc. Yêu cầu nếu giết, xin giết cả hai! Và nhờ ông nói hộ với thống chế Mac - Mahon rằng tôi là Phanie! Mac - Mahon, ông hiểu chưa? Ông Becave đây cũng bỏ lại một cánh tay ở chiến trường Crimée.

Viên sĩ quan nhìn nàng một lúc lâu:

- Thôi được. Hai người theo tôi.

Nàng khoác chặt tay Aimé. Họ vào tòa lâu đài, qua hành lang dài, đến một gian phòng rộng. Một số sĩ quan ngồi sau chiếc bàn dài. Nàng thầm nghĩ "Họ lại hoi cung đây. Chắc là tòa án".

Viên chủ tọa phiên tòa ngồi giữa, nói:

- Tướng Ladmirault yêu cầu thả bà, thưa phu nhân Bourdeilles.

Nàng quay sang nhìn Aimé.

- Cả ông Becave nữa chứ?

Viên chủ tọa phiên tòa lắc đầu:

- Trong mệnh lệnh của tướng quân Ladmirault chỉ có tên bà.

- Tôi từ chối! Xin cho tôi gặp tướng quân.

- Không được, thưa bà.

- Vậy ông cho mời thiếu tá Guinchamp đến đây. Tôi tin rằng chính thiếu tá Guinchamp đã báo cho tướng quân Ladmirault biết tôi bị giam giữ. Tôi sẽ không đi khỏi đây một mình. Tôi chỉ đi nếu ông Becave được thả và cùng đi với tôi.

Các sĩ quan ngồi xét xử đưa mắt nhìn nhau, rồi họ chụm đầu thì thầm. Nhìn mặt họ, Stephanie biết là mình đã thắng.

- Thưa phu nhân. Phu nhân chịu trách nhiệm về ông Becave?

- Như chịu trách nhiệm về bản thân tôi.

Viên chủ tọa phiên tòa thì thầm trao đổi thêm với các sĩ quan khác trong hội đồng xét xử một lát rồi nói:

- Hai người được tự do!

- Cảm ơn. Nhưng ông cấp giấy thông hành cho chúng tôi?

- Bà không tin lời tôi?

- Tôi tin ông. Nhưng còn bao nhiêu sĩ quan binh lính khác ở Paris! Tôi không muốn bị họ bắt lại và đem đến đây lần nữa.

- Điều đó bà không ngại.

- Dù sao ông cũng cấp cho hai chúng tôi giấy tờ gì đó để làm căn cứ.

Viên sĩ quan chủ tọa phiên tòa nhún vai. Bà tù binh này đòi hỏi quá mức! Nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của tướng Ladmirault, ông ta bèn sai người đem giấy thông hành đến để ông ta ký.

- Bà là Bourdeilles?

- Phu nhân Stephanie de Bourdeilles. Còn kia là ông Aimé Becave.

- Xin bà cầm lấy. Xin lỗi là chúng tôi đã bắt giam lầm bà và ông.

Một chiếc xe nhà binh chở nàng và Aimé về nhà. Aimé lấy chìa khóa ra mở. Họ vào nhà, Aimé khẽ gọi Nóemie. Chị dưới bếp chạy lên, sững người lại, mắt trợn lên:

- Bà chủ và anh đây mà!

- Ôi, em sợ quá. Em tưởng hai người là ma hiện hồn...

- Không. Bà chủ và anh đều chưa chết đâu.

Stephanie hỏi:

- Chị có thấy ông René de Guinchamp đến đây không?

- Ngày nào ông Guinchamp cũng đến. Ông bảo đang làm việc ở Versailles.

- Versailles!

- Ông Guinchamp vừa ở đây, mới đi được khoảng 15 phút. Ông bảo ngày mai lại đến tìm bà.

Để mặc Nóemie ôm chặt Aimé khóc thút thít, Stephanie lên gác. VIệc đầu tiên là nàng vào phòng bé René. Đứa trẻ ngủ ngon lành trong nôi.

Vậy là mai nàng sẽ gặp René... René của hôm nay, Agnès không còn nữa rồi. Chàng đã từng yêu mình say đắm và sẽ yêu mình. Ôi, giá như chàng có mặt ở đây lúc này! Trong niềm sung sướng thoát khỏi nhà tù, thoát khỏi cái chết, giá được ôm chàng, nép vào vòng tay chàng, hôn chàng, vuốt ve thân thể chàng và được chàng vuốt ve lại...

Đêm đó Stephanie suy nghĩ miên man. Ta nên giữ thái đô thế nào với René? Có nên lấy chàng chính thức không? André không còn nữa. Ta đang tự do. Ta yêu René đến mức nào? So với Boris? Nàng thầm nghĩ, có lẽ ta yêu Boris hơn, nhưng Boris đã có vợ, Boris ở tận bên đất Nga xa xôi... Chỉ nên coi Boris là người tình, người tình tuyệt vời. Ta lấy René và sẽ được công khai đi với chàng, công khai âu yếm nhau trước mặt mọi người, công khai cùng chàng chung sống dưới một mái nhà...

Hôm sau, khi Nóemie báo cho René de Guinchamp biết bà chủ đang ở trên nhà với bé René, chàng lao chạy lên thang gác. Chàng khóc rồi lại cười, lại khóc, luôn miệng gọi tên nàng. Chàng ôm chặt nàng vào vòng tay. Và Stephanie nép vào người chàng.

- Em phải đi thôi. Em nghỉ một lúc đi để lấy sức.

- Để em nghỉ vài ngày rồi chúng ta sẽ đến Fermondy với Amélie.

- Em không định về lâu đài Vendée à?

- Rồi sẽ về đó, nhưng chưa phải bây giờ... Em vừa viết thư cho bà Francoise, để mẹ chông em đưa các cháu lên lâu đài Fermondy gặp em ở đó. Thư em chưa gửi. Anh đem đến Versailles gửi bưu điện cho em. Có con dấu quân sự, chắc thư sẽ được chuyển nhanh và không bị thất lạc.

- Em ở Fermondy anh có thể hàng ngày đến thăm em, Stephanie.

- Chính vì vậy mà em quyết định đến đó. Fermondy cách Versailles có 20 cây số... Mấy hôm nữa cả bốn người chúng ta sẽ lên đường đến Fermondy: Con, em, Aimé và Nóemie.

Hai người ôm chặt nhau, nhìn nhau. Stephanie chờ René trách nàng liều thân để cứu Aimé, người mà chàng rất ghét. Nhưng René không trách cứ gì hết, chỉ say đắm nhìn nàng nói:

- Không ai có thể làm như em đã làm, Stephanie!

- Em không thể làm khác được, René. Anh đã giao phó vợ anh cho em... - Nàng tưởng René đang nghĩ đến vợ.

- Anh đã nói chuyện rất nhiều với Nóemie - René dịu dàng nói - Anh biết tất cả những gì em đã làm vì Agnès, vì bé René, con trai anh. Nhưng vừa rồi anh định nói đến Aimé. Chuyện vừa qua càng chứng tỏ em đã làm đúng như bổn phận của em phải làm. Em không thể làm khác. Anh hiểu chứ, Aimé là một phần còn lại trên đời của anh trai em, Charles. Và anh hiểu rằng ai yêu em, phải yêu cả Aimé. Anh nói như vậy có đúng không, Stephanie yêu quý của anh?

- René! - Nàng xúc động thì thầm - Lời anh vừa nói cao quý và bao dung biết bao nhiêu. Anh đúng là thông cảm với em...

Nước mắt ướt đẫm, Stephanie gục đầu vào vai René, tìm lại tư thế của nàng với chàng ngày xưa. Và cũng như ngày ấy, Stephanie hôn lần lượt lên cổ chàng, má và lên râu mặc dù cằm chàng được cạo nhẵn thín, nhưng vẫn đâm vào má nàng đôi chút. Nàng tìm môi chàng và thì thầm vào miệng chàng:

- René của em!

- Chúng mình đừng bao giờ xa nhau nhé, Stephanie! Đừng bao giờ. Anh có đứa con trai là công của Agnès, của em, của Nóemie và của Aimé...

Trước khi rời khỏi thành phố Paris, Stephanie muốn dạo chơi thoải mái, không phải sợ hãi gì trong thành phố đã được giải phóng. Nàng muốn trông thấy những thương tích trên mình Paris và muốn nhìn thấy hoàng cung Tuileries bị cháy rụi.

Khoác tay Aimé, nàng ngắm lại bộ khung của tòa cung điện, những bức tường ám khói đen, không còn mái, những cửa sổ và cửa ra vào trống huếch trống hoác, nhìn thấy cả trời xanh.

Tim thắt lại, Stephanie nhớ lại cảnh tượng gian phòng Tướng lĩnh, nơi diễn ra bao cảnh vũ hội xa hoa tốn kém, Hoàng đế Napoléon III và hoàng hậu Eugénie oai vệ và duyên dáng.... Bao nhiêu khuôn mặt quý tộc, bao nhiêu hình ảnh quý phái, tiếng nhạc waltz, ponka và những cặp nam nữ thanh lịch nắm tay, ôm lưng nhau nhảy nhót... Cả một thời thanh xuân đã trôi qua... André không còn nữa... René vẫn còn đó khỏe mạnh, đam mê...

- Tội nghiệp biết bao!

Nàng quay sang người vừa thốt lên câu nói đó. Nàng trông quen quen nhưng chưa nhận ra ai. Ông ta thở dài, nhìn cổng vào cung điện, khẽ nói như để mình nghe, để nàng nghe:

- Tất cả tan tành chỉ trong có 24 tiếng đồng hồ. Họ đổ dầu hỏa, xếp các thùng thuốc súng và thế là chỉ cần châm một ngọn đuốc, lửa bén dần rồi lan ra khắp các bức tường, biến tất cả thành hoang tàn. Nửa đêm, chiếc đồng hồ lớn gõ 12 tiếng cuối cùng trước khi ngọn lửa bén tới. Hệt như trong tiểu thuyết vậy...

Thế rồi trước lúc 1 giờ chừng vài phút, nóc tròn của gian phòng Tướng lĩnh nổ lên một tiếng khủng khiếp, lửa bốc cao ngùn ngụt. 300 mét lửa chấm dứt ba thế kỷ lịch sử. Ba thế kỷ, đúng là ngày tận thế! Tận cùng của cả một thế giới...

Ông khách vẻ nặng nhọc tỳ lên cây can, đầu cúi thấp, lưng còng, rầu rĩ lẩm bẩm thêm những gì nữa, rồi lặng lẽ chậm chạp đi về phía phố Rivoli! Rivoli! Stephanie như còn nhìn thấy dã xe song mã, tứ mã sang trọng, lấp lánh vàng son đậu cọc theo đường phố những buổi tối chiêu đãi... Lần đầu tiên nàng vào đây, có André bên cạnh... Ôi, không gợi lại dĩ vãng nữa...

Aimé cũng có những ý nghĩ như nàng, bởi nàng nghe thấy anh khẽ nói:

- Ông già kia nói đúng. Quả đúng là chấm dứt một giai đoạn lịch sử 300 năm. Kết thúc cả một thế giới... Nhân loại sẽ không bao giờ trở lại cái thời đó nữa...

- Ta về thôi, Aimé - Nàng nói - Quang cảnh buồn quá. Ngày mai chúng ta rời khỏi đây rồi.

Họ lặng lẽ đi tiếp. Họ về nhà. Bước qua cổng ngoài, họ nhìn thấy ngựa của René buộc ở sân.

- Ông chủ đã đến - Aimé nói như thể René đã là chồng nàng và Stephanie đã là phu nhân Guinchamp.

Nàng ngạc nhiên sững người lại, nhìn Aimé. Anh không nói gì, chỉ khẽ cúi đầu, mở cửa rồi tránh sang một bên cho Stephanie bước vào.

Chú thích:

[1] Còn gọi là Tân thế giới

[2] Nhờ Bismark vua Phổ Guillamme thống nhất được nước Đức và lên ngôi

HẾT