← Quay lại trang sách

Chương 2 RA ĐI

Ra đi với niềm hi vọng lúc trở về hai vợ chồng sẽ hòa thuận. Stephanie không tin vào điều đó lắm nhưng dù sao đấy cũng là khả năng duy nhất để cứu vãn tình cảm với chồng và khôi phục lại tình yêu nồng cháy đã bị lụi tàn do khác biệt tính tình. Để tránh đổ vỡ hoàn toàn chỉ còn cách duy nhất là tạm xa nhau một thời gian.

Thật ra cũng không phải kim loại kền hấp dẫn nàng đến thế, mà chủ yếu vì những mỏ kền đó nằm ở tận Nouvelle Caledonie! Một chuyến đi xa! Đi xa dài ngày! Đến đó nàng sẽ được sống thanh thản, không bị những nỗi cay đắng dằn vặt ngày đêm như. ở Paris. Nàng sẽ được nghỉ ngơi tâm hồn là thứ nàng đang cần nhất. Nàng chưa tính sẽ đi bao nhiêu tháng. Chưa cần băn khoăn chuyện đó, hãy cứ đi rồi tính sau.

Stephanie không hề ảo tưởng. Nàng biết không đời nào René tán thành cho nàng thực hiện một chuyến đi xa điên rồ, vô ích và mạo hiểm đến như thế. Đảo Nouvelle Caledonie được chàng coi là tận cùng thế giới, một hòn đảo hoang dã, đồng thời là nơi giam cầm những thành viên của Công xã bị kết án đi đày. Phải đấu tranh để đạt bằng được mục tiêu! Bây giờ đã có mục đích rõ ràng, nàng không từ một biện pháp nào để đạt mục đích ấy.

Dùng thủ pháp nhẹ nhàng, dịu hiền chăng? Hay cần nói mạnh? Liệu có phải sử dụng đến “tối hậu thư” không? Cần đề ra những điều kiện như thế nào? Còn nhớ thời gian lễ cưới Hoàng đế Napoleon III lấy hoàng hậu * Eugénie, Stephanie đặt điều kiện dứt khoát với René: “Hoặc em hoặc mẹ anh, anh phải chọn một!” René đã chọn mẹ và bây giờ, mặc dù mẹ René đã mất, nàng vẫn phải chiến đấu với cả hai mẹ con bà, bởi dường như bà vẫn còn tồn tại trong con người, trong cách suy nghĩ của René. Dường như câu mẹ chàng nói vẫn luôn thầm thì bên tai chàng:

- Con thuộc dòng họ cao quí Guinchamp. Con đẹp trai. Con phải được quyền hưởng mọi thứ!

Bao nhiêu ngày trôi qua, Stephanie vẫn chưa dám đem câu chuyện ra nói với chồng. René đã biến nàng thành một kẻ nhút nhát. Một hôm René về nhà nét mặt hớn hở, niềm vui lộ ra tràn trề:

- Em yêu quí! Vậy là cuối cùng vẫn phải dựa vào một quân nhân! Mọi thứ sắp thay đổi rồi!

Chắc hẳn René nói đến thống chế Mac Mahon, vừa được bầu làm tổng thống nước Cộng hòa Pháp. Nàng đã định bật lên một câu phẫn nộ. Bởi chính đám quân nhân đã để quân Đức tràn vào nước Pháp. Cuối cùng phải một nhân vật dân sự, ông Thiers, cứu nguy, đẩy được quân Đức ra ngoài. Vậy mà không hiểu tại sao ông ta lại bị buộc phải từ chức. Nhưng nàng ghìm lại, nói bằng giọng ngọt ngào:.

- Anh cho rằng như thế là hay ư?

- Chỉ vài tháng nữa là anh sẽ được thăng đại tá!

Nàng đột nhiên khinh bỉ thói tự cao tự đại vô căn cứ của chồng. Nhưng nàng chỉ nói:

- Thì đã sao?

Mắt René sáng lên:

- Còn sao nữa? Vài năm nữa anh sẽ được phong tướng! Anh sẽ là người được xã hội trọng vọng kính nể. Đúng là em đứng ngoài lề cuộc sống. Nếu anh chọn con đường binh nghiệp thì chính là vì anh sẽ đạt được vinh quang lớn trên con đường ấy cho thỏa nỗi ao ước.

- Thôi được, anh có những ao ước của anh thì em cũng có những ao ước của em. Em sống, em tồn tại và em tính toán.

René nhún vai, cau mày. Tại sao vợ chàng lại nói bằng cái giọng ấy? Việc thông chế Mac Mahon lên chức tổng thống đang mở ra bao nhiêu triển vọng rực rỡ cho con đường thăng quan tiến chức của chàng, vậy mà Stephanie lại giở giọng chua chát như vậy?

- Em nói thế là ý làm sao? - René nói giọng kiêu kỳ.

- Là ý em sẽ sang Nouvelle Caledonie. Bên ấy đang rất cần em. Em không thể không đi.

René sửng sốt... Chàng chớp chớp mắt như thể chàng không cho là mình nghe đúng:

- Em điên rồi!

Stephanie vẫn cầm nĩa điềm tĩnh nói:

- Chưa bao giờ em tỉnh táo như lúc này. Em không điên hơn cái hôm em quyết định... đi theo anh ra mặt trận! Nếu như ngày đó em không cứu mạng anh trên cao nguyên “bao cát” thì hôm nay anh chẳng có được những ao ước như anh vừa nói. Em không điên chút nào hết. Vợ anh sẽ đi Nouvelle Caledonie!

Nàng nói bằng giọng chọc tức chồng. René vẫn cau mặt.

- Nhưng địa vị của anh...

Lại sắp giở cái giọng kênh kiệu đó ra đây! Stephanie thầm nghĩ và nàng quyết định khôi phục tính ngang tàng của cô cấp dưỡng Phanie ngoài mặt trận.

- Anh biết không anh giảng dạy ở trường sĩ quan. Anh làm việc trong Hội đồng Quốc phòng. Nhưng em đứng bên ngoài đám hề sân khấu ấy. Em yêu anh, yêu say đắm tha thiết vì anh chứ không phải vì những huân chương trên ngực anh, vì đôi lon cấp tá trên vai anh. Em biết nói thế làm anh bất bình, nhưng em không cần. Anh đã hủy hoại mọi thứ. Em cần phải tự giải phóng. Em phải đi khỏi đây anh hiểu chưa? Em muốn được hít thở tự do, được sống, bởi vào tuổi bốn mươi người ta vẫn sống. Em chưa phải bà cụ già nhưng anh lại muốn em thành một cái xác ướp! Một đại tá phu nhân. Một đại tá phu nhân thì để làm gì kia chứ? Anh hãy sống cuộc sống của anh, em không quan tâm. Và anh hãy để em sống cuộc sống của em, theo cách em muốn.

René choáng váng. Chàng không sao hiểu nổi:

- Cuộc sống của em cũng là cuộc sống của anh! Em chưa hình dung ra được đâu. Bao giờ anh được phong tướng, em sẽ tha hồ vinh quang, oai vệ. Em sẽ là một phu nhân quyền quí...

- Anh vội vã quá đấy. Hiện giờ anh cũng chưa được là đại tá.

- Khi thống chế Mac Mahon đứng đầu nhà nước thì chuyện anh thăng chức là chắc chắn. Xưa nay ngài đối với anh rất tốt...

- Mac Mahon! Em đã gặp ông ta ở Sebastopol trên lũy pháo đài. Chính ông ấy đã tháo huân chương trên ngực ra gắn lên ngực bác Pompette và nói rằng bác ấy xứng đáng đeo tấm huân chương kia hơn ông ấy! Mà như thế là đúng! Pompette là con người tuyệt vời!

- Một nữ cấp dưỡng quèn!

Stephanie tái người. Nàng chằm chằm nhìn René khiến mặt chàng đỏ bừng. Chàng nói rất khẽ:

- Xin lỗi! Anh nói quá lời. Tha lỗi cho anh. Anh không định nói thế...

Stephanie biết René không định hạ thấp người bạn gái thân thiết của nàng. Nhưng như thế lại càng đáng buồn. Mấy chữ “Cấp dưỡng quèn” khinh bỉ thốt ra khỏi miệng chàng đâu phải do cố tình mà chỉ là bột phát một cách bản năng.

- Không. Tôi không tha thứ cho anh, René! Anh không có quyền dùng giọng khinh bỉ như thế để nói về một anh hùng. Một anh hùng đích thực.

- Không. Em hãy tha thứ cho anh, em phải tha thứ cho anh - René ngắt lời vợ - Và em nên biết rằng em tiếp tục dùng cái giọng ấy, anh sẽ không kiềm chế nổi đâu.

Stephanie im lặng, một kiểu im lặng đáng sợ.

- Dù anh hùng hổ đến đâu, dọa dẫm đến đâu, thô bạo đến đâu, anh cũng không có quyền sỉ vả chúng tôi, những người cấp dưỡng. Anh khinh bỉ bác Pompette tức là anh khinh bỉ tôi. Chính nhờ bác ấy mà tôi đã cứu anh thoát chết. Và anh sống sót cũng nhờ cả Boris...

- Im! Cô đừng nhắc đến tên cái thằng nhân tình ấy của cô ra đây.

- Tại sao? Bởi hai chúng ta đang tính sổ với nhau kia mà? - Nàng lấy giọng thơ ngây nói - Boris đã cứu anh bằng cách dùng tay không chặn lưỡi kiếm bổ xuống ngực anh. Anh không thích Boris làm như thế thì anh cũng chẳng thể làm gì khác. Lúc nãy anh nói đến vinh quang, đến thăng quan tiến chức, nhưng tôi phải nhắc để anh nhớ rằng anh sống được đến ngày hôm nay và lại còn thăng quan tiến chức chính là nhờ công của ba người: Pompette, Boris và tôi!

René đẩy đĩa thức ăn ra, chống khuỷu tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt Stephanie. Nàng cũng quắc mắt nhìn lại, không chịu kém.

- Thôi được, tôi tạm cho rằng những câu cô nói vừa rồi là chưa suy nghĩ chín chắn. Nhưng tôi xin nói cô rõ. Vợ tôi, phu nhân Guinchamp, không bao giờ một thân một mình đi đến tận nơi cuối biển chân trời như thế.

- Tôi có lý do mà không phải chỉ có một lý do. Tôi có những sở hữu đất đai bên đó, tại đảo Nouvelle Caledonie.

- Đã có người trông coi, không cần đến cô phải sang.

- Anh nói đùa!

- Tôi hoàn toàn không đùa! Tôi là chồng cô và tôi có những quyền của người chồng.

- Quyền! - Nàng mỉa mai nói.

- Tôi có thể cấm cô đi.

- Anh không cấm được! - Nàng nói và đứng phắt dậy.

René cũng đứng lên, cố giữ điềm tĩnh. Chàng thay đổi nét mặt, làm ra vẻ dịu dàng, trìu mến. René tiến lại gần vợ, định ôm nàng. Chàng đóng vai kẻ tán tỉnh, vai kịch chàng dóng rất giỏi và bao giờ cũng thành công. Stephanie lại thấy chồng trẻ trung, đáng yêu như ngày nào khi lần đầu họ gặp nhau trong đám cưới Amelie và Achille tại lâu đài Fermondy.

René thì thầm âu yếm:

- Stephanie!...

Chàng nói khẽ, giọng trìu mến và kéo dài, để hé miệng ra một chút như thể chìa ra cho nàng hôn, mắt đắm đuối nhìn thẳng vào nàng như gợi cho nàng những kỷ niệm nồng cháy. René đúng là loại đàn ông có biệt tài tán tỉnh phụ nữ. Chàng thấu hiểu những chỗ yếu của nữ giới... Nhưng Stephanie đã thừa biết các ngón của chồng.

- Nhưng anh cũng cứ suy nghĩ về điều em vừa nói - nàng khẽ nói với thái độ bình đẳng, để René biết rằng nàng đã quyết thì không gì, không ai có thể ngăn cản.

René mỉm cười, nụ cười dịu dàng, như thể chàng đã chịu thua. Nhưng Stephanie biết quá rõ rằng chồng nàng sẽ tìm mọi cách cản trở cuộc đi này, sẽ cầu viện Francoise, sẽ thuyết phục ông Georges cử Hippolyte sang đó. René còn vận động cả Aimé. Nhưng Aimé tán thành với quyết định của nàng. Aimé ủng hộ nàng vì anh yêu nàng. Stephanie biết Aimé yêu nàng và nàng cũng yêu anh, mặc dù họ xưng hô với nhau là bà chủ và người làm, mặc dù họ chưa bao giờ ân ái, thậm chí chựa bao giờ hôn nhau, và nhất là chưa bao giờ nói với nhau chữ “yêu!”

- Ta sẽ bàn chuyện ấy sau, Stephanie.

Lại một câu xoa dịu!

René bước đến gần, ôm và hôn nàng một cái hôn dài, say đắm. Bàn tay chàng đưa dần xuống, ve vuốt nàng, kích thích sự thèm muốn ân ái của nàng. Stephanie cũng bị xúc động và hứng tình, nhưng... dù chàng làm gì đi nữa...

- Tối nay nhé! - René nói lúc hai cặp môi chạm vào nhau, bằng thứ giọng nồng nàn.

“Anh ta tự tin quá. Nhưng anh ta lầm!” Stephanie nghĩ thầm.

- Tối nay! - Nàng đáp, nhìn vào mắt chồng, nhận lời.

René hi vọng dùng ân ái cuồng nhiệt để thuyết phục

Stephanie rằng nàng không thể xa chàng, rằng thiếu vắng chàng, Stephanie sẽ chẳng còn là bản thân nàng nữa. René tự phụ tin vào sức mạnh quyến rũ của tấm thân chàng đến mức mù quáng, khiến Stephanie thấy tội nghiệp. Chàng là loại con trai được mẹ quá nuông chiều trở thành ích kỷ cao độ, cho rằng mọi người, mọi thứ đều phải phục vụ chàng. Mà đúng như vậy thật! Cuộc đời đã ban cho René mọi thứ: tình yêu, tài sản và việc thống chế Mac Mahon được bầu làm tổng thống đang hứa hẹn với chàng mọi vinh quang, chức tước.

“Tội nghiệp René!” Stephanie tự nhủ, lúc chàng ra khỏi phòng ăn. “Đêm nay anh hưởng cuộc ái ân theo cách của anh. Tôi cũng hưởng theo cách của tôi. Nhưng anh sẽ mất tôi!”

Đêm hôm đó, René đúng là người tình tuyệt vòi. Nhằm chiếm đoạt Stephanie, chinh phục nàng, thuyết phục nàng tuân theo mình, chàng đã trở thành người tình say đắm, cuồng nhiệt của thời gian trước khi chàng ra mặt trận Crimée... Hồi đó René ra đi, còn bây giờ người ra đi là Stephanie.

René không hề nghi ngờ đêm nay là đêm Stephanie vĩnh biệt chàng. Nàng muốn cuộc ân ái cuối cùng trước khi chia tay là cuộc ân ái hết sức mặn nồng, một cuộc ân ái không có ngày mai. Vói ý nghĩ đó nàng hoàn toàn buông thả. Nàng hiên dâng thân xác không chút gìn giữ, tự nhủ rằng sau đêm diệu kỳ cuồng nhiệt này, ngày mai nàng sẽ bắt đầu một cuộc sống mối.

Động cơ khác, nhưng cả hai đều mong muốn như nhau. Suốt ngày họ suy nghĩ rất nhiều và đêm nay họ khôi phục dĩ vãng yêu đương với niềm khao khát cháy bỏng. Họ vuổt ve nhau, ngấu nghiến nhau, dâng hiến cho nhau. Những cử chỉ điên cuồng, những lời rên rỉ đam mê mà đã lâu họ quên bẵng thì hôm nay được họ nhớ lại, tái hiện đầy đủ...Nhưng than ôi, cuộc ân ái tuy mãnh liệt, say đắm nhưng cả hai vẫn đểu tỉnh táo.

“Ôi, em đã từng yêu anh biết chừng nào!” Stephanie thầm nghĩ lúc âu yếm thọc tay vào làn tóc chàng. René đặt đầu lên ngực nàng và Stephanie nghe rõ hơi thở nồng ấm và đều đặn của chàng. Một nửa trọng lượng thân thể chàng đè lên nàng, một bên đùi chàng gấp lại đặt lên bụng nàng. Stephanie thở một hơi rất dài.

René cựa mình, duỗi thân thể lên người nàng, một chân nằm giữa hai chân nàng. Tay René ôm ngang người nàng. Stephanie nhắm mắt. Nàng không buồn mà thả hồn về dĩ vãng với đôi chút luyến tiếc. Biết làm sao được? Cuộc sống là như vậy!

Hôm sau, đinh ninh là đã chinh phục được vợ, René âu yếm nhìn nàng, thì thầm:

- Stephanie! Em suy nghĩ lại rồi chứ?

Nàng ngập ngừng như thể chưa hiểu chồng nói gì:

- Chuyện gì, anh?

- Chuyện hôm qua em nói với anh ấy.

Stephanie nói bằng giọng thản nhiên, không chút gây sự:

- Em đã bảo em đi mà lại. Nghĩa là em sẽ đi.

Nằng thấy nét mặt chồng căng lên bất động. Những ngón tay từ từ nắm lại. Khi chàng đã ghìm được cơn thịnh nộ, chàng nói điềm tĩnh, hơi mang chút đe dọa:

- Chưa đâu. Chúng ta chưa quyết định đâu.

- Riêng em thì quyết định rồi - nàng nói dứt khoát.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau đầy thách thức,

René thoạt đầu năn nỉ, thấy không có kết quả, chàng chuyển sang đe dọa. Stephanie điềm tĩnh nghe. Cuối cùng nàng nói bình thản:

- Tôi mong rằng anh sẽ không dùng những biện pháp mà anh gọi là biện pháp quyết liệt. Không đạt được gì đâu. Tôi nói một lần này để mãi mãi không bao giờ phải nhắc lại nữa. Tôi có tính đã định làm gì là sẽ làm bằng được, không ai có thể ngăn cản. Nếu xẩy ra chuyện gì thì chỉ là lỗi tại anh thôi. Tôi sẵn sàng bỏ nhà ngay lập tức. Nếu anh sử dụng đến pháp luật để trói buộc tôi, tôi cũng sẽ dùng pháp luật để chống lại anh. Tôi càng mừng nếu tên tôi được đưa lên báo để sỉ vả anh. Anh thấy đấy, tôi không sợ bất cứ thứ gì hết. Tôi sẽ đấu tranh đến cùng để bảo vệ quyền sống của tôi.

René định ngắt lời, nhưng Stephanie đưa tay ngăn:

- Tôi chưa nói hết. Tôi dám chấp nhận mọi thứ. Bây giờ tôi nói anh nên xử sự như thế nào. về phần tôi thì tôi đã biết. Anh hãy nói với mọi người rằng chính anh khuyên tôi đi. Do anh thấy tôi buồn rầu, lo lắng nên anh đã động viên tôi đi. Anh yêu tôi, hiểu tôi và rất mong tôi được sung sướng. Anh thấy chưa, tôi chấp nhận cách dối trá ấy là vì anh, để giữ thể diện cho anh. Phần tôi, tôi cũng sẽ nói với mọi người rằng anh rất tốt, anh rất cao thượng.

Anh cần tôi đến đâu chào chia tay, tôi xin sẵn sàng đi. Không những tôi bố trí cho anh một vai kịch, vai chính diện mà tôi còn để anh tùy ý đạo diễn việc đi của tôi theo cách anh muốn. Tôi sẵn sàng đóng vai người vợ phục tùng chồng, biết ơn chồng và khâm phục chồng. Anh cần tôi đóng vai thế nào tôi sẽ đóng vai như thế. Nếu không...

- Nếu không thì sao?

- Không sao! Vừa rồi anh đã lầm. Không phải tôi cần suy tính mà anh. Chỉ mình anh phải suy tính thôi.

- Nhưng cuối cùng...

- Không cuối cùng gì hết - Stephanie lắc đầu nói - Tôi khuyên anh hãy chấp nhận, chấp nhận ngay lập tức, bởi ngay lúc này, khi chúng ta ký kết giao ước cũng như những ngày tới, cho đến khi tôi lên đường... hiện chưa biết cụ thể ngày nào... tôi chịu làm con rối ngoan ngoãn trong tay anh. Cho nên anh nên chấp nhận đề nghị của tôi và giữ lấy thể diện của anh.

René nhìn vợ. Chàng biết tính độc lập suy nghĩ của Stephanie. Chàng biết lần nàng rời Paris để sang chiến trường Crimée còn khó khăn gấp vạn lần, vậy mà nàng dám đi và đi được. Rồi lần sang Italia cũng đâu phải dễ dàng. Tuy nhiên “tối hậu thư” nàng đưa ra quá đau đối với René. Tối hậu thư đó làm thương tổn nặng nề lòng tự ái nam nhi của chàng.

Đêm qua, trong lúc ân ái, René tưởng phen này sẽ đưa được Stephanie trở lại người vợ ngoan ngoãn, phục tùng, say mê chồng. Vậy mà bây giờ... Cuộc ân ái hôm qua không có tác dụng gì hết. Thêm nữa chàng sẽ đóng vai người chồng hào hiệp, rộng lượng, yêu thương vợ cách nào đây? Chàng sẽ phải nói những lời như thế nào trong văn phòng Hội đồng Quốc phòng, trong các phòng tiếp khách? Vị tướng “tương lai” để vợ đi đến tận nơi chân trời góc biển một mình! Mọi người sẽ đánh giá chàng ra sao? Nghĩ về chàng thế nào?

- Stephanie! Phải nói em làm anh rất khó xử!

- Biết làm sao được? Chúng ta đành xa nhau thôi. Khi tôi trở về... - Nàng làm một cử chỉ mơ hồ, như gợi cho René phảng phất một hi vọng.

- Vậy là em đã quyết?

- Đúng thế, René.

René đứng dậy, đi đi lại lại những bước dài, rồi băng ra cửa, sập cửa rất mạnh. Stephanie ngẩng đầu nhìn ra cửa, xoa tay nói khẽ:

- Vậy là xong!

***

Con tàu Araucaraia. Thuyền trưởng Noel Plantain, đã tháo sợi cáp buộc tầu vào kè. Bốn ngày hội hè nhẩy múa thế là đã trôi qua. Mỗi ngày Stephanie thay đổi ba lần y phục, toàn những bộ hết sức sang trọng, diêm dúa.

René đã làm theo đúng bài bản nàng gợi ý. Chàng cho đăng trên tất cả những tờ báo lớn ở Paris tin vợ chàng sắp đi một thời gian. Liền sau đó chàng tổ chức tiệc tùng, chiêu đãi, vũ hội suốt bốn ngày liền tại biệt thự Guinchamp. Giới thượng lưu Paris đều có mặt. Họ chúc tụng “phu nhân Guinchamp” lên đường may mắn, sớm làm xong công việc kinh doanh để trở về Pháp.

Hôm nay tại cảng Marseille, cuộc đưa tiễn vô cùng rầm rộ. Thảm trải đỏ rực. Trai thanh gái lịch, các quan chức địa phương, khách thân tình từ Paris theo tiễn xuống đây, đứng chật trên bến cảng. Stephanie bây giờ càng hiểu thêm bản chất René, tại sao chàng lại làm tất cả những nghi thức đó, mặc dù chàng thừa hiểu, thực chất đây là một cuộc “bỏ chồng” của Stephanie!

Con tàu xa dần bến cảng. Stephanie đứng trên boong, vẫy khách đưa tiễn đứng đen nghịt trên bến.

Rồi đột nhiên nàng bật cười. Mượn kim loại kền làm cái cớ, lá thư của Yves Kendelec làm cái cớ, nàng lại trở về là cô thiếu nữ Stephanie de Boisnaudouin, cô gái suốt đời chỉ tuân theo bản thân! Nàng trầm ngâm nhìn khoảng cách giữa bến kè và con tầu mỗi lúc một xa dần. Vậy là nàng đang rời khỏi nước Pháp, ròi xa René.

Khi đã không nhìn thấy bờ nữa, Stephanie quay bước nhìn ra khơi, hít làn không khí biển trong lành. Luồng mắt nàng bắt gặp Aimé cũng đang nhìn “bà chủ”! Anh mỉm cười rạng rỡ.

- Anh đến đây! - Stephanie nói rồi cất bước.

Aimé theo chân nàng. Họ đứng lại bên lan can tầu, nhìn ra mặt biển mênh mông hiền hòa, tiếng chân vịt chạy và những đám bọt trắng rẽ sang hai bên mũi tầu.