← Quay lại trang sách

Chương 3 LÀNG KENDELEC

Tối hôm đó, Stephanie bảo Aimé:

- Từ mai anh lại đem khay điểm tâm vào phòng tôi rồi chúng ta cùng ăn như ngày trước.

“Ngày trước!” - Chỉ có hai từ đó, nàng đã xóa sạch ba năm chung sống với René. Aimé không đáp nhưng sáng hôm sau, anh bưng khay điểm tâm vào phòng, phết bơ lên ba khoanh bánh mì, trong đó một khoanh phớt thêm mứt quả đúng như “ngày trước”. Làm xong, anh ngồi vào ghế bên cạnh chiếc bàn con, chiếc ghế bây giờ bắt đầu là “của anh”. Họ cùng dùng điểm tâm với nhau.

- Dễ chịu quá! Chỉ còn thiếu những tờ báo nữa là hai chúng ta hoàn toàn trở lại cuộc sống trước kia! - Nàng nói lúc Aimé bưng khay thức ăn ra ngoài.

Stephanie đã quyết định bỏ lại những y phục diêm dúa sang trọng nhưng vướng víu. Nàng mặc vào người loai áo quần bình dân để đi lại hoạt động cho thoải mái. Bà Francoise đã cẩn thận chuẩn bị cho con dâu hai hòm áo quần. Bà gửi chúng đến Marseille kèm theo bản chỉ dẫn tỉ mỉ. Ba chiếc hòm này chỉ được đưa vào cabin trên tầu sau khi tầu Araucaria nhổ neo. Ba hòm này đựng những áo quần giản dị, tiện lợi, không chút diêm dúa, những đôi ủng bằng da có dây buộc, những đôi giày vững chãi đi trên đầm lầy, trong rừng rậm và leo núi.

Những trang bị đó làm cho Stephanie cảm thấy thoải mái, không còn lo bị René nhìn vào. Vừa giở ra gấp vào, Stephanie và Aimé vừa nhìn nhau cười vẻ “đồng lõa”. Họ có với nhau bao nhiêu kỷ niệm từ thuở thơ ấu cho đến ngày hôm nay.

Trên tầu, căn phòng của Stephanie được bố trí sang trọng, đầy đủ tiện nghi: ngoài phòng ngủ là phòng khách nhỏ, phòng tắm và vệ sinh. Việc thu xếp này do René và bà Francoise trực tiếp tiến hành, để cuộc sống của nàng trên chuyến vượt biển dài ngày được thoải mái. Aimé ngủ trong căn phòng nhỏ ngay bên cạnh phòng khách, để bất cứ lúc nào Stephanie lắc chuông gọi, anh cũng có thể sang ngay xem “bà chủ” cần gì.

- Bà chủ còn cần đến tôi nữa không?

- Tôi thay bộ đồ ngủ này sang bộ áo váy để ra ngoài tham quan con tầu và gặp gỡ mọi người.

Aimé nhìn nàng. Anh hiểu bà chủ đang thay đổi cách sống để được hưởng tự do hoàn toàn. Việc khôi phục lại tác phong ăn điểm tâm ngay trong phòng ngủ cùng với Aimé chứng tỏ mong muốn sâu kín của nàng. Sĩ quan, thủy thủ trêẽn tầu nghĩ gì về nàng không quan trọng. Họ sẽ dần dần quen với tác phong của “bà chủ” vì ở đây nàng là bà chủ của họ. Con tầu này là của công ty Dytteville, cũng là của nàng.

Bữa tối hôm qua, lúc ngồi ăn tối trong cabin thuyền trưởng, cùng với thuyền trưởng và hai thuyền phó, Stephanie đã nói giọng vui vẻ. duyên dáng, cách nói vừa nhẹ nhàng vừa kiên quyết không ai có thể cưỡng lại được:

- Các ông lấy thêm một bộ thìa nĩa. Ông Becave sẽ ngồi ăn với chúng ta.

Rồi nàng vui vẻ giải thích:

- Ông Becave với tôi đã sống với nhau từ ngày cả hai chúng tôi còn nhỏ. Ông ấy gần như là anh tôi, hai chúng tôi không bao giờ rời nhau. Ông ấy là người thân thiết tin cẩn của tôi.

Nàng quay sang nhìn Aimé, nói tiếp:

- Anh ngồi vào chỗ đối diện với tôi, Aimé.

Sau buổi tối hôm qua, mọi người đã bắt đầu hiểu mối thân tình giữa bà chủ và ông Becave mặc dù hai người đó vẫn ở hai vị trí khác nhau. Tuy Aimé gọi Stephanie là bà chủ, nhưng mọi người đã thấy mối gắn bó đặc biệt giữa họ.

Stephanie và Aimé lên đến boong tầu. Nàng bắt gặp cặp mắt ngạc nhiên của viên thuyền trưởng thấy nàng trong bộ y phục giản dị và tiện lợi này: tấm áo liền váy rộng rãi bằng vải trơn, không có thêu thùa gì hết, không bó chặt eo, không có đăng ten, dải buộc. Stephanie mỉm cười:

- Tôi có phải đi dự hội hè chiêu đãi đầu, ông thuyền trưởng Plantain? Tôi muốn được đi lại cử động thoải mái. Trong hai tháng ngồi trên con tầu này tôi không muốn bị gò bó.

Hai tháng sau, con tầu đã đến gần đảo Nouvelle Caledonie. Cầm ống nhòm đứng bên cạnh thuyền trưởng Plantain trên boong, Stephanie nhìn những núi đá của đảo đang nhô dần phía chân trời. Từ xa nàng đã thấy hòn đảo là một rặng núi đá dài. Đến gần thêm nàng thấy tất cả hòn đảo phủ kín một kiểu rừng nhiệt đới xanh ngắt, bên trên nhô lên những dẫy núi đá. Rừng lan cả xuống biển, cắm rễ cây xuống nước mặn. Nàng bắt đầu nhìn thấy những dải đất hẹp, khô cằn và những bãi trông ẩm ướt, chắc là đầm lầy.

- Vòng đá ngầm bên ngoài bao quanh đảo - viên thuyền trưởng nói.

- San hô - Stephanie nói. Nàng đã được nghe Aimé cho biết, bao quanh hòn đảo là san hô.

Suốt hai tháng lênh đênh trên biển, Aimé chăm chỉ đọc đủ loại các cuốn ký sự, nhật biên của các nhà thám hiểm đã đến đảo này ghi chép lại. Bởi Stephanie bảo anh hãy tìm hiểu kỹ và cho nàng biết càng nhiều càng tốt về hòn đảo.

Cho đến nay Stephanie còn biết rất ít về nó. Nàng chỉ biết sơ qua là hòn đảo này không có rắn độc, không có thú dữ nguy hiểm. Thời tiết quanh năm nắng và nhiệt độ trung bình ở thị trấn thủ phủ Nouméa là 23 độ C. Độ dài của ban đêm hầu như chỉ xê xích chút ít trong năm, chênh nhau không quá một tiếng đồng hồ giữa mùa đông và mùa hạ.

Stephanie cũng mang theo bản sao những lá thư của Yves Kendelec để nghiên cứu thêm. “Rõ ràng ông ta và những người của ông ta tác phong chậm chạp, quen thói sống nhàn tản cho nên kinh tế của đảo mười năm qua không tăng tiến được gì. Mình sẽ giúp đỡ họ, huấn luyện họ”.

Trộn lẫn những kỷ niệm của dĩ vãng và hiện tại, Stephanie cảm thấy mình trở lại tuổi hai mươi. Nàng ngắm nhìn vùng biển. Hòn đảo nhỏ Nou, theo cách gọi của viên thuyền trưởng, là một rặng núi đá nhô lên ngoài khơi, che chắn cho vùng biển để tầu bè đậu an toàn. Do vậy có hai lối vào vũng biển, một phía đông và một phía tây. Thị trấn trải dài ven bờ, đằng sau là dải núi đá cao và dốc đứng.

Thuyền trưởng Phantatin trỏ một ngọn đồi:

- Đồi Conneau kia chẳng bao lâu sẽ bị san bằng cũng như ngọn đồi Horn ở mũi biển, để lấy đá đắp con đê bao quanh bãi lầy.

- Ong bảo có rất ít khách sạn phải không?

- Ít và đơn giản, thưa bà Stephanie, rất đơn giản là đằng khác.

- Tôi không ngại. Nhưng ông nói tiếp đi.

- Khách sạn khá nhất là khách sạn Ile, ngoài ra còn có khách sạn Ouen Toro, lấy tên ngọn núi ở đó, khách sạn... Theo tôi đoán thì khách sạn Boulari hôm nay đã xây xong.

- Thôi được. Tôi muốn nghỉ ở khách sạn nào đầy đủ tiện nghi nhất, bởi tôi phải ở lại đây một thời gian dài để xem xét thăm thú mọi nơi. Tôi muốn đề nghị ông...

Tiếp đó nàng nói một thôi một hồi, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Nàng hỏi liên tiếp, không đợi câu trả lời. Óc nàng đang nghĩ đến Armand, người chồng đầu tiên của nàng. Vừa rồi viên thuyền trưởng nhắc đến khách sạn Boulari. Armand bị nạn chính là lúc vượt qua eo Boulari, con tầu của chàng đâm vào đá ngầm. Chàng đã chết... tại đó... những con cá mập... ôi, nàng không muốn nghĩ đến chuyện ấy nữa.

- Tôi sẽ lên bờ trên chiếc xuồng đầu tiên! Tôi muốn không ai đón tôi, không ai biết tên tôi. Tồi muốn chinh phục cảm tình mọi người bằng cách cư xử của tôi chứ không phải bằng chức danh. Tôi không muốn đến đây đã là “bà chủ”. Tôi muốn những ấn tượng đầu tiên của tôi về hòn đảo này và những con người ở đây hoàn toàn là ấn tượng cá nhân, của riêng tôi. Tôi muốn tạo quan hệ cá nhân với những nhân viên đại diện của tôi tại đây. Tôi xin theo lời khuyên của ông, nghỉ ở khách sạn Ile.

- Trên đường phố Alam - viên thuyền trưởng nói thêm.

Nàng nghẹn lại. Alam! Trận đánh đầu tiên trong cuộc đời nàng. Tại đó nàng đã chạy bở hơi tai cùng với Pompette trên bãi chiến trường giữa tiếng đạn rú rít, tiếng trái phá nổ ùng oàng bên tai và tổì hôm đó nàng đã giữ đầu Aimé kẹp chặt giữa hai đùi nàng để bác sĩ quân y cưa cánh tay anh...

- Ở đây có cả đường phố Sebastopol! - viên thuyền trưởng nói tiếp.

Nàng lại sực nhớ Boris, những kỷ niệm về chàng. Boris hiện đang ở cách xa nàng bao nhiêu! Tận nước Nga xa xôi...

- Có cả phố Austerlitz!

- Toàn những địa điểm chiến thắng! - Stephanie gượng cười để che lấp bao ý nghĩ xốn xang, quay cuồng trong đầu óc. Nàng nhìn thuyền trưởng Plantain rồi nhìn hai thuyền phó đứng cạnh đó - Tôi xin mời các ông đến dự bữa ăn tối nay với tôi tại khách sạn Ile.

Ba người khẽ gật đầu nhận lời.

- Về khách sạn, tôi muốn báo thêm với bà rằng...

- Ông đừng nói gì vội - Stephanie gắt lời thuyền trưởng - Để tôi tự tìm hiểu.

Con tầu Araucaria đã thả neo. Thuyền trưởng nói:

- Xin bà tha ỉỗi. Tôi xin lên trước...

- Không - Stephanie nói kiên quyết - Tôi không muốn ai ra đón tôi. Tôi không muốn nghi lễ gì hết. Tôi muốn mọi người chưa biết tôi là ai. Chỉ xin nhắc ba ông rằng, tối nay, tôi đợi ba ông đến ăn tối với tôi tại khách sạn. Và đề nghị gọi tôi chỉ là bà Stephanie. Ngoài ra không ai biết gì thêm về tôi. Tôi đã có ông Aimé Becave cùng đi, thế là đủ.

***

Stephanie đi chuệnh choạng trên mặt đất trơn tuột, đầy bùn lỏng, vịn vào tay một thủy thủ. Nàng ngước nhìn lên: trời xanh biếc. Một số người đang chở đá trên đồi xuống, đổ lên bãi lầy ven biển để đắp đê quai...

- Vậy là chúng ta đã đến - nàng nói với Aimé, lúc đặt chân lên nền đất khô ráo.

- Sau đây một trăm năm, thị trấn này sẽ thành một thành phố tuyệt đẹp - Aimé trầm trồ nói.

- Tại sao lại một trăm năm? Không sớm hơn được sao? Anh biết tôi đang nghĩ gì không? Nghĩ đến nơi nào không?

- Bà chủ nghĩ đến Gallipoli, nơi mọi thứ phải làm lại từ đầu.

- Đúng thế. Tại đây cũng vậy. Chúng ta sẽ làm mọi thứ từ đầu.

- Vậy bà chủ biết tôi nghĩ đến cái gì không?

Stephanie nhìn anh trìu mến:

- Không và tôi cũng không muốn biết. Aimé! Tôi hi vọng anh cũng sung sướng như tôi, được đặt chân lên vùng đất mới mẻ này.

Aimé thán phục nhìn nàng:

- Tôi thấy bà chủ đã nhập làm một với hòn đảo của thiên nhiên ở đây rồi.

Câu nói của Aimé gợi nhớ cho Stephanie nghĩ đến nguyên nhân nào khiến lúc ấy nàng thấy dễ chịu đến như vậy. Nàng lảo đảo như người say rượu. Bây giờ thì nàng hiểu. Nàng được tự do! Được tự do đi lại, nói cười, được sống hoàn toàn theo ý mình không phải giữ ý với ai khác. Nàng được tự do khỏi René, khỏi những văn phòng phố Vivienne, khỏi bố chồng, ông Georges Dytteville sai bảo. Nàng say sưa nhìn thị trấn lạ lẫm.

Lác đác mới có nhà hai tầng. Hầu hết là nhà một tầng, nhà nào cũng có hiên rất rộng. Nhà nào cũng có vườn tược bao quanh và tất cả đều nằm dọc hai bên những đường phố rất rộng, thẳng như kẻ chỉ và cắt nhau tạo thành những góc vuông, giống như những phố mới của vua Napoleon III cho xây dựng ở Paris. Thị trấn trông như một bàn cờ lớn được ánh nắng chiếu xuống, lóng lánh như thủy ngân.

- Kia rồi chăng? - nàng nói và nhìn một tòa nhà đồ sộ.

Tòa nhà của khách sạn Ile trông khá hơn nhiều so với nàng dự đoán. Aimé bình luận:

- Trên tầng hai, bẩy cửa sổ cách xa nhau, chứng tỏ các phòng nghỉ rất rộng. Nhìn mái chỉ hơi dốc thế kia, tôi đoán ở giữa là hành lang và mặt bên kia cũng có ngần ấy phòng nghỉ.

- Đẹp đấy chứ? - Stephanie thốt lên thán phục, khoác tay vào cánh tay Aimé - Chúng ta hãy khôi phục lại thông lệ ngày trước, Aimé. Suốt tự thời Công xã đến giờ, tôi với anh mới được sống thân tình thế này.

Mặt trước tòa nhà, hàng chữ mầu đen kẻ trên nền tường mầu trắng đến chói mắt: Khách sạn Ile. Chủ nhân: Vincent Coqfigue. Hiên nhà chạy dài suốt chiều ngang của tòa nhà. Dưới mái hiên kê rất nhiều bàn ghế. Một số khách ngồi ăn uống đều là người Âu.

Quán giải khát ngoài trời! Y hệt các đại lộ xanh ở Paris. Tuyệt vời.

Stephanie không ngờ gian tiền sảnh và quầy tiếp tân sang trọng đến thế. Rõ ràng chủ nhân bắt chước những khách sạn châu Âu.

- Xin mời quí khách!

Một người đàn ông da nâu trạc ba mươi tuổi, bước ra niềm nở, lễ phép chào. Đột nhiên Stephanie ân hận là mình mặc quá đơn giản. Nàng mỉm cười duyên dáng nói:

- Chắc ông đây là Coqfigue?

- Vâng thưa bà. Chính tôi đây.

- Hân hạnh thưa ông Coqfigue! Tôi cần phòng nghỉ.

Coqfigue chăm chú cúi đầu lắng nghe. Stephanie nói thêm:

- Ba phòng, một phòng ngủ cho tôi, một phòng tiếp khách và một phòng cho ông đây - nàng hất nhẹ đầu về phía Aimé.

- Thưa bà, xin bà cho biết quí danh...

Stephanie tảng lờ như không nghe thấy, bởi nàng muốn dành sự tự giới thiệu đầu tiên cho ông tù trưởng Yves Kendelec.

- Ông có thể cho tôi xem phòng được không, ông Coqfigue?

- Thưa quí bà, chúng tôi chỉ có phòng ngủ cho khách thuê. Còn nếu quí bà yêu cầu phòng khách riêng, chúng tôi phải thu xếp một chút.

Ông ta chạy đi và lát sau, một nhân viên dẫn Stephanie và Aimé lên gác. Họ đã có ba phòng liền nhau, được bố trí theo cách nàng yêu cầu.

Stephanie bảo Aimé:

- Anh ở đây lo chuyển hành lý lên phòng. Tất cả mười bảy kiện...

Chủ khách sạn trợn tròn mắt. Bà khách này là ai vậy? Thuê ba phòng liền nhau, cả phòng khách và hành lý những mười bảy kiện...

- Quí bà đi trên tàu Araucaria? - Ông ta bắt chuyện.

- Đúng thế - Stephanie đáp, muốn lảng sang đề tài khác - Văn phòng công ty Dytteville ở chỗ nào, thưa ông.

- Nếu quí bà cần gặp họ về chuyện gỗ hay kền, quí bà phải báo trước, bởi văn phòng công ty Dytteville không mở cửa thường xuyên.

- Ồ, không. Tôi chỉ hỏi nó ở chỗ nào.

- Trong bản làng của họ, thưa quí bà.

- Bản làng? - Stephanie ngạc nhiên hỏi.

- Vâng. Gọi là bản làng nhưng là một trại lớn có nhiều nhà cửa và nhiều kẻ ăn người làm. Tôi sẽ báo là có quí bà muốn đến gặp là họ sẽ ra đây ngay, nhất là ông Yann. Họ đều là những người tốt bụng đáng mến...

Thì ra thế, Stephanie thầm nghĩ, cổ đông của công ty đâu biết văn phòng đại diện công ty Dytteville tại Nouvelle Caledonie lại đóng trong một bản làng!

- Ông vui lòng chỉ đường cho tôi đến đó.

- Xin sẵn sàng hầu quí bà. Xin mạn phép hỏi, phải chăng quí bà là con của ai tại đó?

- Không - Stephanie duyên dáng đáp lại - Tôi chỉ là người bạn rất thân của gia đình họ. Tôi đem đến cho họ tin tức gia đình họ bên Pháp.

- Tôi sẽ sai người đi tìm họ, mời họ đến đây gặp quí bà.

- Không nên. Tôi muốn đến đột ngột tạo cho họ niềm vui bất ngờ. Cho nên, thưa ông Coqfigue, xin ông đừng báo cho họ biết vội. Và cũng chẳng nên cử người mời họ đến đây.

Lát sau Stephanie đã đi trên đường phố Nouméa. Nàng đi một mình, để Aimé ở lại khách sạn. Vừa đi nàng vừa ngắm nghía, đánh giá. Còn bao nhiêu đất trống, bao nhiêu chỗ có thể xây những tòa nhà tuyệt đẹp. Nàng nhớ con số dân cư tại đây viên thuyền trưởng đã cho nàng biết: Hai ngàn người da trắng! Sao ít thế? Viên thuyền trưởng nói thêm: Con số đó mỗi ngày một tăng. Nguyên số dân Alsace ở Pháp sau Công xã Paris bị đầy và di cư sang đây đã khoảng bốn trăm. Toàn bộ số người bị đầy hồi đó là bốn ngàn. Nhưng họ không sống ở Nouméa.

Nói đến Công xã, Stephanie đột nhiên nhớ đến Elisabeth Dimitrief! Liệu chị có bị bắt và đày sang dây không? Nàng định sẽ đến thăm những người tham gia Công xã Paris.

Nàng mang sẵn một tình cảm đặc biệt với họ. Biết đâu nàng sẽ gặp một số người quen.

Theo chỉ dẫn của chủ khách sạn Ile, Stephanie ra khỏi thị trấn, băng qua một thung lũng, đến một khu rừng. Đường đi ướt át, nhiều bùn và nàng phải lội một quãng dài. Nàng đi qua một khe núi và bất ngờ trước mắt nàng hiện lên một làng nhỏ, chừng trên chục nóc nhà hình chữ nhật, tường bằng tốc si và nhà nào cũng có hiên rất rộng.

“Thung lũng di dân” - nàng nhớ cái tên viên chủ khách sạn cho nàng biết, khi thấy những người da trắng, cả đàn ông, đàn bà, trẻ con. Chắc họ là công nhân của công ty Dytteville. Nàng chào họ một cách giản dị, thân tình. Họ chào đáp lại và nàng thấy rõ họ đều nói theo âm sắc vùng Alsace nước Pháp.

- Cho tôi hỏi thăm, nhà ông Kendelec đi lối nào?

Một phụ nữ lực lưỡng đứng trên hiên nhà đáp:

- Đến ngã tư kia, bà rẽ tay trái. Đến một làng có nhiều túp lều lợp bằng lá cọ là đúng đấy.

“Bản làng” rồi bây giờ lại “túp lều lợp lá cọ”!

- Bà cần ngựa để đi cho nhanh không? Tôi cho mượn và lúc về bà trả cũng được - người phụ nữ lực lưỡng nói thêm.

- Không, cám ơn - nàng nói ngay, ngạc nhiên thấy lòng tốt của người phụ nữ.

- Bà lội qua một con ngòi là thế nào cũng gặp một người nào đó của bộ lạc Canaque. Họ thường canh ngoài bờ ngòi. Chúc bà đi đường được yên ổn và chóng tìm được đến nơi bà cần đến.

- Cảm ơn - Stephanie đáp và khẽ cúi đầu cảm ơn.

“Sao lại có người canh gác nhỉ?” Mỗi lúc Stephanie càng thấy cách sống của dân tộc Canaque và thủ lĩnh của họ, “tù trưởng” da trắng Kendelec có nhiều điều bí ẩn. Sau mười phút đi bộ, nàng hiểu ngay tại sao viên chủ khách sạn Ile không muốn nàng tự đi và tại sao người đàn bà lực lưỡng quê vùng Alsace kia hỏi nàng “Bà có cần ngựa không?”

Thì ra trước mắt Stephanie là một bãi lầy rộng, chạy dài từ chân núi thẳng ra ngoài biển. Nàng đoán “con ngòi” nằm ở giữa bãi lầy. Bãi lầy phủ một lớp cây đước rộng chừng hai trăm mét. Đành phải lội vậy thôi. Từ lúc rời khỏi khách sạn, nàng đã xắn váy cao lên lúc qua thung lũng, bây giờ nàng cúi xuống xắn váy cao thêm nữa.

Bùn ở đây là bùn biển, khác hẳn những bãi lầy ở sông Dobrduja hồi chiến tranh Crimée. Nàng lội xuống, dò dẫm. Bùn ngập ngang đầu gối, có chỗ gần đến bẹn. Nàng đi vất vả và mấy lần thụt xuống những hõm khá sâu. Một lần, nàng bị thụt xuống và cố gắng mãi chưa rút chân lên được thì có một tiếng người đột nhiên vọng tới:

- Bà đứng yên, đừng động đậy.

Tiếng người vẳng ra từ một bụi rậm. Chưa nhìn thấy người, nàng đoán ngay, đấy là người “canh gác” của bộ lạc Canaque. Anh ta đã nhô ra. Đó là một cậu trai lai, chỉ ở tuổi hai mươi đến hai lăm. Cậu chỉ đóng một cái khố. Cậu ta cười ngây ngô:

- Bà chưa quen đi bãi lầy, thưa bà da trắng.

Cậu trai bước đến, đưa tay cho Stephanie nắm. Cậu ta kéo nàng lên. Bùn ngập đến ngang lưng, cậu ta phải vất vả lắm mới lôi nàng lên được. Bây giờ cậu ta ôm đùi nàng kéo thêm:

- Bà ôm lấy cổ tôi.

Lúc này trông tư thế họ rất hài hước. Stephanie chợt nghĩ, ai có thể ngờ phu nhân kiều diễm Guichamp lại rơi vào hoàn cảnh quái đản thế này. Bây giờ cậu trai đã lôi được nàng lên chỗ đất tương đối rắn.

- Chắc bà mới sang đây? - Vừa lôi cậu vừa hỏi.

- Đúng thế. Tôi muốn gặp ông Kendelec.

- Ôi, ông già rất mừng khi có khách đến thăm. Bà ăn ở đó chứ?

- Tôi chưa biết.

- Bây giờ bà đi theo tôi.

Stephanie theo chân cậu trai đi vào một khu rừng rậm rạp. Ánh nắng chỉ lách vào được qua những kẽ lá trên đầu. Trong rừng rất nhiều dây leo chằng chịt. Váy nàng buông xuống dính hết vào bắp đùi.

- Tên bà là gì, bà da trắng xinh đẹp?

Nàng chưa kịp trả lời, còn đang nghĩ xem nên xưng tên thế nào với cậu này thì cậu chàng đã liếng thoắng nói:

- Tên tôi là Napoleon.

- Napoleon?

- Mẹ tôi bảo đấy là tên một ông vua vĩ đại, đúng thế không bà?

- Đúng thế.

Lát sau họ ra đến một bãi trống với nhiều túp lều lợp lá cọ trong khu đất hình chữ nhật. Napoleon trỏ túp lều to nhất:

- Ông chủ lớn ở kia. Còn ông chủ nhỏ, con trai ông chủ lớn thì ở kia - cậu trỏ một túp lều khác nhỏ hơn.

Dân bản chạy ra cửa nhìn “bà da trắng” đến bản. Stephanie nhận thấy họ hầu như không mặc quần áo gì trên người. Đàn ông chỉ đóng khố. Đàn bà để hở hẳn phần trên, cặp vú thỗn thện, phần dưới chỉ che một mảnh vải vào đúng chỗ kín. Tất cả họ đều đi chân đất, mặc dù họ đều cười thiện cảm, Stephanie vẫn thấy mình là kẻ đến quấy rầy cuộc sống của họ.

Nàng quay sang, vui vẻ nói với Napoleon:

- Nhờ cậu đến báo với ông chủ Yves Kendelec biết tôi muốn gặp cụ.

- Vâng - chàng trai hớn hở nói rồi chạy về phía túp lều to nhất.

Stephanie rảo bước theo. Những cặp mắt tò mò của dân bản nhìn theo nàng. Nàng tươi nét mặt, gật gật đầu chào họ.

Đến trước cửa nhà Yves Kendelec, cậu trai Napoleon vén tấm vải treo thấy cánh cửa, gọi vào trong:

- Một bà da trắng muốn gặp cụ đấy!

Stephanie bước vào, cố lấy vẻ tự nhiên. Túp lều chỉ có một phòng, hai cửa sổ chiếu sáng. Đồ đạc chỉ gồm một chiếc bàn mộc lớn có sáu chân đỡ vì nó rất dài. Trên bàn chất nhiều tập hồ sơ. Giữa nhà một ông già mặt như phù, có lẽ vì uống quá nhiều rượu.

- Ông là ông Yves Kendelec?

- Vâng, chính tôi. Bà cần gặp tôi có việc gì?

Giọng ông chậm chạp, khẽ và mệt mỏi.

- Tôi là phu nhân Guinchamp, nàng nói như nhận lỗi vì thấy ông già có vẻ rất mệt mỏi.

- Mời bà ngồi - ông già trỏ chiếc ghế.

Stephanie vẫn đứng. Nàng có cảm giác ông già chưa biết nàng là ai. Nàng nhắc lại:

- Tôi là phu nhân Guinchamp, thưa ông Kendelec.

Vẫn giọng thản nhiên và mệt mỏi đó, ông già nói:

- Tôi nghe rõ rồi. Tôi đang mong bà đến và mong được gặp bà trước khi tôi chết. Tôi đã đọc nhiều bài nói về bà. Bà là vợ ông Armand, là con dâu cụ chủ Georges, nguyên thế là đã đủ lắm rồi... bà tha lỗi... tôi không đứng lên được... hai chân tôi... xin mời bà...

Ông già đưa bàn tay run rẩy trỏ chiếc ghế.

- Cảm ơn ông - nàng nói rồi đỡ ông già dậy, dìu đến ngồi vào bàn.

Một người da trắng cũng già như ông già Kendelec đứng lên, đi ra ngoài. Lúc nãy nàng không nhìn thấy ông ta vì ông ta ngồi xổm dưới đất trong bóng tối, đằng sau Kendelec, như con chó trung thành.

- Khi nhận được thư của cụ, thưa cụ Kendelec...

Ông già chắp tay hướng lên trời như thể cảm ơn trời.

Ông ngắt lời nàng:

- Tôi đã mất nhiều thời gian để viết trả lời câu bà hỏi. Thời gian ở đây ít ỏi lắm. Bao nhiêu thứ, bao nhiêu chuyện. Tôi hàm ơn cụ Georges rất nhiều. Cụ vẫn khỏe chứ, thưa bà?

- Cha tôi vẫn thế, thưa cụ Kendelec. Cha tôi bảo tôi chuyển lời hỏi thăm và chúc sức khỏe cụ. Cha tôi vẫn sung sức và năng nổ lắm.

Người nhà mang hai nửa vỏ quả dừa, trong đựng một thứ nước trắng như sữa. Stephanie nếm thử. Ngon một cách không ngờ.

- Uống được không, thưa bà Stephanie?

Stephanie ngạc nhiên thấy lại có người gọi mình bằng cái tên ấy. Nàng quay ra cửa và thấy một chàng trai vạm vỡ, ở trần. Bộ ngực rất nở, cánh tay rắn chắc. Anh ta mặc thứ quần lửng, không ra soóc cũng không ra quần dài, đi chân đất.

- Yann, con trai tôi.

- Rất vui được biết ông - nàng nói khẽ và đưa bàn tay cho Yann hôn.

Vì không biết phong tục giới thượng lưu châu Âu, chàng trai nắm bàn tay nàng, đặt bàn tay bên kia của anh ta lên, tỏ ý anh ta sung sướng thấy nàng đến đây.

- Không gì làm cha tôi sung sướng bằng bà xuất hiện ở đây, thưa phu nhân Dytteville.

Yann cao tầm bố, cặp mắt đen lánh. Nàng nhìn kỹ và ngạc nhiên thấy vẻ mặt anh ta khôi ngô đến thế. Vóc dáng rất cân đối, cặp môi dầy, mái tóc đen bù rối. Nàng nhìn bộ ngực vạm vỡ bằng con mắt phụ nữ nhìn đàn ông và cố ghìm một nỗi xúc động trào lên trong lòng.

- Bà ở lại dùng bữa với chúng tôi được chứ?

Stephanie đã biết thổ dân ở đây hiếu khách và bữa ăn đãi khách đối với họ không phức tạp gì mấy.

- Cảm ơn ông, Yann. Nhưng tôi phải về. Tôi đã hứa mời ông thuyền trưởng và hai thuyền phó tầu Araucaria đến ăn tối với tôi tại khách sạn. Nhân đây tôi mời luôn ông Yann, và cụ Kendelec cùng đến đó dự bữa ăn tối với chúng tôi.

Nàng nói hướng vào Yann. Biết ông già đau ốm thế kia sẽ không thể ra khỏi làng bao giờ nữa.

- Cha nghĩ sao, thưa cha? - Yann nói với cha rồi quay sang Stephanie nói tiếp - Cha tôi vẫn thường ra thị trấn Nouméa bằng kiệu. Cha tôi không bao giờ buông văn phòng. Bây giờ cụ không đi được mấy nên chúng tôi thay cụ làm việc ngoài đó. Nhưng bà thấy đấy, cụ vẫn đem hồ sơ về đây để theo dõi công việc.

Yann tỏ ra rất quí cha và anh ca ngợi cụ hết lời.

- Hôm nay thì không được đâu, thưa bà. Ôi,... cụ Georges... ôi, cậu Armand tội nghiệp... và cả bà nữa, tội nghiệp...

Ông già nói như người mê sảng. Ông nhìn nàng như thấy ở nàng một nơi bấu víu nào đó. Mắt ông nhòa lệ và đột nhiên nàng thấy ông già run lên bần bật. Nàng rất ngạc nhiên sao không thấy Yann chạy đến đỡ cha, trong khi vừa rồi anh nói với ông cụ những lời ca ngợi như vậy.

Nàng thấy Moise, ông già da trắng lúc nãy, chạy vào. Chắc ông ta là đầy tớ của cụ Kendelec và đã quen với những đợt lên cơn của cụ. Moise giơ hai tay đỡ ông cụ như ta đỡ một quả chín nẫu sắp rụng. Stephanie hốt hoảng, nhưng nàng vẫn ngồi yên, bắt chước Yann. Là người mới đến, chưa biết cách xử sự ở đây nên nàng hãy cứ bắt chước theo chàng trai vạm vỡ kia.

Yann gọi, giọng rất trầm:

- Hélène!

Một phụ nữ trẻ dân tộc Canaque chạy vào. Cặp vú chị ta rất to và rất nặng. Dáng chạy của chị ta lắc lư cặp mông núng nính. Hélène quỳ xuống, đỡ đầu ông già Kedelec đặt lên giữa cặp vú đồ sộ của chị như chuẩn bị cho đứa con bú, rồi đỡ bầu rượu trong tay Moise, rót vào miệng ông già.

- Sao lại rượu? - Stephanie thì thầm sửng sốt.

- Chứ sao nữa? - Yann điềm tĩnh đáp.

Stephanie đứng phắt dậy, định chạy đến ngăn nhưng Yann đã nắm chặt cứng cổ tay nàng.

- Họ biết chữa cho cha tôi giỏi hơn chúng ta.

- Họ điên thì có! Thương binh ngoài mặt trận mới dùng rượu. Còn ông già thì không được. Rượu sẽ làm hại tim ông cụ! Tôi biết chứ! Tôi đã từng là...

- Cấp dưỡng! Tôi biết - Yann nói giọng rất trầm làm nàng vội im bặt.

- Tại sao anh ta biết? Stephanie quay mặt, nhìn thẳng vào mắt Yann, nói - Ông là con trai cụ, tại sao ông lại để họ dùng rượu chữa bệnh cho cụ?

- Tôi là con cụ, nhưng nếu gặp trường hợp cha tôi lên cơn như thế kia, tôi cũng sẽ cho cụ uống rượu. Tôi sẽ cắt nghĩa cho bà sau, thưa phu nhân Dytteville. Ta ra ngoài thôi.

- Không! - Stephanie cưỡng lại - cần đặt cụ nằm xuống, phải...

- Ở đây, mọi người đều phục tùng cha tôi. Không ai dám trái lệnh cụ. Mỗi khi cụ lên cơn, cụ không cho tôi được ở bên cạnh cụ. Chỉ Moise và Hélène được quyền ở lại trong nhà này. Bà cũng phải ra, thưa bà Dytteville.

Tại sao anh ta cứ gọi mình bằng cái tên mình đã không dùng nữa? Nhưng giọng nói của Yann rõ ràng là ra lệnh cho nàng. Anh ta nói thêm:

- Tôi sẽ giảng để bà hiểu, nhưng không phải trong nhà này.

Yann vén tấm vải dùng làm cánh cửa, kéo Stephanie ra ngoài. Ánh nắng bên ngoài chói lòa, khác hẳn không khí trong nhà tối tăm. Yann nói tiếp:

- Lát nữa tôi sẽ đi với bà ra thị trấn. Nhưng trước tiên tôi cần giới thiệu bà với dân làng, với bộ lạc đã. Bà hãy quên đi mọi thứ bà vừa chứng kiến. Bà hãy lấy tư thế đàng hoàng oai vệ trước tất cả mọi người, thưa phu nhân Dytteville. Bà hãy là bà chủ, là Nữ chủ soái! Bà nghe rõ chưa?

Stephanie chưa hiểu. Nàng ngước cặp mắt nhìn Yann và thấy mắt anh ta như thôi miên nàng.

- Nữ chủ soái? - nàng sửng sốt.

- Đúng! Bà là Nữ chủ soái.

Bộ lạc Canaque này đúng là quái đản. Chữa bệnh cho một ông già lên cơn bằng rượu! Bây giờ lại đòi mình là Nữ chủ soái! Nhưng trong lúc bối rối nàng đã để mặc Yann muốn bảo nàng làm gì nàng cũng làm theo.

Yann đã dắt nàng ra giữa một bãi rộng. Xung quanh là những túp lều của dân Canaque. Anh gọi lớn:

- Ê! Toàn thể dân bản ra đây! Ê! Ê!

Người trong tất cả các túp lều chạy ra bãi trống, cả đàn ông, đàn bà, trẻ con. Họ vây quanh nàng và Yann. Tất cả chừng gần trăm người. Stephanie thầm đoán, chắc họ làm cho công ty Dytteville.

Yann dõng dạc:

- Hỡi dân chúng bản làng! Tôi giới thiệu phu nhân Dytteville (lại cái tên đã xưa ấy), Nữ chủ soái của chúng ta, đã vượt bao nhiêu biển khơi để đến đây với chúng ta. Nữ chủ soái rất sung sướng được gặp mọi người và nhận che chở cho thần dân của ngài.

Yann nói giọng trịnh trọng như phường tuồng, nhưng Stephanie rất ngạc nhiên trước phản ứng của dân bộ lạc. Yann vừa dứt lời mọi người reo hò, tung hô vang động. Đàn ông nhẩy cẫng lên. Đàn bà chạy đến hôn gấu váy nàng. Trẻ con cũng reo hò như điên như dại.

- Bà hãy cười với họ. Cười oai vệ vào! - Yann nói khẽ.

Stephanie lại vâng lời anh ta. Nàng nở một nụ cười rộng lượng, phúc hậu và duyên dáng, đưa mắt nhìn một lượt tất cả dân làng. Mọi người quay tròn nhẩy múa xung quanh nàng. Các bàn tay với về phía nàng, nhưng không dám động vào người Nữ chủ soái! Nàng đã biến thành thần tượng của họ!

Yann ra hiệu cho một người đàn ông đứng gần đó. Anh ta chạy đi và lát sau dắt một con ngựa tới.

- Tôi đưa bà đi, thưa phu nhân Dytteville! Bà thích ngồi sau hay ngồi trước?

Vậy là nàng sẽ cưỡi ngựa không yên? Hồi nhỏ ở lâu đài Vendée nàng đã từng cưỡi theo kiểu này. Nhưng lần này nàng sẽ ngồi trên lưng ngựa cùng với Yann...

- Tôi ngồi trước!

Cậu trai Naponeón hớn hở được vinh dự đỡ Nữ chủ soái lên ngựa. Yann nhẩy lên sau. Mọi người reo hò vang động. Stephanie lấy dáng vẻ oai vệ tươi cười vẫy tay chào. Yann thúc ngựa. Stephanie tựa vai vào bộ ngực trần vững chãi của anh ta. Con ngựa cất bước. Mọi người reo hò chạy theo, tiễn Nữ chủ soái ra đến đầu làng rồi đứng lại nhìn theo.

Yann ngồi trên yên, một tay nắm bờm ngựa, một tay ôm ngang người nàng như bế trẻ con. Stephanie bỗng thấy mình như đang sống trong mơ, hoặc ít nhất cũng giống như một không khí chưa bao giờ nàng có thể hình dung ra.

Con ngựa đã đi vào bãi lầy. Yann nói khẽ:

- Phu nhân Dytteville...

- Tôi là...

- Đối với dân bản làng bà phải là phu nhân Dytteville. Đấy là tên của công ty. Những tên khác: Guinchamp, Boisnaudouin, Bourdeilles họ đều không biết và không cần biết.

- Vậy là anh đã biết hết?

- Cụ chủ công ty Georges Dytteville có viết thư đều đặn cho cha tôi. Hai cha con tôi cùng đọc những lá thư đó và rất yêu bà.

- Yêu tôi?

- Cụ chủ Georges coi bà như người sẽ thay cụ làm chủ công ty. Chúng tôi đã coi bà là chủ nhân tương lai. Và chúng tôi đã làm cho toàn bộ bản làng kính trọng bà như một thần tượng... Để tỏ lòng yêu bà, cha tôi đã đặt tên cho đứa em gái tôi cũng là Stephanie...

Stephanie đi hết từ sửng sốt này đến sửng sốt khác. Yann vẫn nói tiếp:

- Hình như bà chưa biết mối quan hệ thân tình giữa cha tôi và cụ chủ Georges?

- Chưa.

- Hai người xưa là bạn thân thiết. Hồi ấy cha tôi đang làm việc ở Australia thì nhận được thư của cụ Georges Dytteville mời cha tôi đến đảo Nouvelle Caledonie này đứng đầu văn phòng đại diện của công ty cụ Georges. Cha tôi đem mẹ tôi và tôi đến đây. Nhất là từ ngày ông Armand chồng bà bị nạn, cha tôi phải tự động lo mọi hoạt động kinh doanh của công ty ở đây.

Stephanie xúc động trước câu chuyện Yann kể nhưng đồng thời nàng cũng bối rối, bởi bàn tay vạm vỡ của anh ôm trước bụng nàng chạm vào chỗ dưới của cặp vú nàng. Nàng thấy rõ hơi nóng của bàn tay đó và của bộ ngực trần Yann áp vào sống lưng nàng. Một nỗi thèm khát xác thịt bùng lên trong lòng và nàng phải cố dằn lại.

Stephanie tự nhủ: “Không, không thể yêu anh ta được. Ta không thể ngủ với chàng trai này. Anh ta chỉ hơn con mình chục tuổi và kém mình chục tuổi! Không, ta có điên rồ mới nghĩ đến chuyện đó...” Nàng cố lấy lại giọng tỉnh táo nói:

- Hélène là thế nào đối với cha anh?

- Sau khi mẹ tôi mất, cha tôi chọn Hélène để hầu hạ cụ. Cô ta rất tận tụy với cụ. Cha tôi thích loại phụ nữ to béo và nở nang như vậy.

- Còn Moise?

- Cha tôi tình cờ tìm thấy ông ta lạc lõng trong một bộ lạc Canaque bèn đem về nuôi. Ông ta bị bệnh ngớ ngẩn.

- Ông Kendelec...

- Hãy gọi tôi là Yann.

- Cảm ơn anh đã nói hết mọi điều đó ra cho tôi biết.

- Tôi quí bà và tôi sẵn sàng làm mọi thứ vì bà. Tôi sẵn sàng quỳ dưới chân bà, thưa Nữ chủ soái! Tôi đưa bà đến khách sạn nhé?

- Không! - Stephanie vội nói vì đã thấy đến đầu thị trấn.

- Tùy bà, thưa phu nhân Dytteville.

Yann đỡ Stephanie xuống ngựa. Nàng mỉm cười nhìn anh.

- Sáng mai, tám giờ tôi sẽ có mặt ở văn phòng công ty.

- Chúng tôi quen đến lúc bẩy giờ. Xin chào bà chủ.

Stephanie phật ý. Yann lại lấy giọng lễ phép nói với nàng rồi! Nhưng nàng vẫn mỉm nụ cười duyên dáng gật đầu. Yann lên ngựa phi nước đại không ngoái đầu lại. Stephanie bàng hoàng nhìn theo.

- Mình phải rời khỏi đây thôi. Phải lên tầu Araucacie để về Paris thôi. Phải không gặp anh ta nữa. Còn ở đây mình sẽ ngã vào tay anh ta mất. Mà như thế là không được! Hoàn toàn không được!

Nàng lẩm bẩm một mình và bỗng sực nhớ, hôm ở lâu đài Fermondy sau khi lần đầu gặp mặt René, nàng đã lẩm bẩm một câu tương tự như câu vừa rồi.