Chương 23 STÉPHANIE VÀ RENÉ
Stephanie bảo cỗ xe ngựa đỗ lại cách biệt thự Guinchamp khoảng ba chục mét. Nàng bước xuống xe, đi bộ.
Stephanie đã chuẩn bị cho cuộc trở về này bằng cách tiến hành từng chi tiết tỉ mỉ nhất. Ngay trước hôm rời Marseille về Paris, nàng đã gửi một bức điện cho mẹ chồng, Francoise Dytteville, nội dung như sau: “Con về sáng mai 10 giờ. Đừng ra ga đón. Đừng báo cho ai biết. Con của mẹ: Stephanie”.
Stephanie đã xúc động trào nước mắt khi về đến biệt thự Dytteville và gặp các con Maurice và Valentine đã thay đổi rất nhiều trong thời gian mẹ chúng đi xa. Bây giờ nàng phải đến biệt thự Guinchamp, nơi chồng nàng đang ở.
Lúc đến nhà bố mẹ chồng, Stephanie thấy Maurice đã mười bốn tuổi, Valentine lên mười. Nàng đã chuẩn bị trước để trả lời mọi câu hỏi của bố mẹ chồng về đảo Nouvelle Caledonie và về gia đình ông già Kendelec. Để khỏi làm cha chồng nghĩ ngợi, nàng đã nói về ông già Yves Kendelec theo cách tốt nhất, không nhắc gì đến chuyện rượu chè, chuyện phụ nữ để trần, chuyện khắp nơi chỗ nào cũng đầy trẻ con ngoài giá thú. Nàng chỉ nói nhiều đến phương pháp khai thác gỗ và khai thác quặng.
Bố chồng nàng, ông Georges, nhận định một cách vắn tắt:
- Con muốn nhìn thấy tận mắt thì con đã thấy. Bây giờ con sẽ đề xuất ý kiến với cha. Ta rất vui thấy con trở về. Khi con đi vắng, cha mẹ rất nhớ con.
Bà Francoise thì biết mặc dù con dâu nói nhiều nhưng thật ra chưa kể gì hết và bà tế nhị không tỏ ra quan tâm đến những chiếc hòm Aimé cho người khuân lên phòng.
Ba giờ chiều Stephanie xin cha mẹ chồng cho xe để đến biệt thự Guinchamp. Nàng thản nhiên nói với họ:
- René chắc đang làm việc ở bộ. Con sẽ về đó trước khi anh ấy đi làm về. Cha mẹ có hay gặp anh ấy không?
- Ít lắm. Cha mẹ vẫn gửi thiếp mời anh ấy đến đây nhưng lần nào anh ấy cũng từ chối. Hai đứa con của con đều khỏe mạnh. Sau hôm được tin con mất tích, René rất lo cho con. Mà cha mẹ cũng cuống cả lên. Hai cháu sinh đôi thì phát điên phát rồ. Khi tàu Araucaria sắp nhổ neo, chúng nằng nặc đòi cha mẹ cho chúng sang đó. Mẹ đã cố ngăn nhưng không được.
Stephanie đáp:
- Trong cái không may bao giờ cũng có cái may. Nhờ dịp này mà hai cháu Armand và Charles được biết đảo Nouvelle Caledoine. Tuổi trẻ càng đi nhiều càng thêm hiểu biết. Chỉ có đối với người lớn tuổi thì... nàng định nói là “để tránh mặt một thời gian” nhưng nàng lại nói chỉ coi là những dịp thay đổi không khí.
Trong giọng nói của nàng có gì đó chua chát khiến bà Francoise sẽ nhìn con dâu, khẽ nói:
- Stephanie!
Không bao giờ Stephanie lộ ra một lời than phiền về René. Việc lấy chàng là một sai lầm, nhưng nàng đã cắn răng chịu đựng cho đến cái ngày lá thư của ông già Yves Kendelec tạo cho nàng cái cớ để xa chồng một thời gian. Hôm nay là lần đầu tiên nàng buột miệng để lộ ra tâm sự cay đắng ấy.
- Con phải về đó, bởi con vẫn là vợ anh ấy.
Không để bà Francoise nói thêm một lời nào hoặc để bà trìu mến ôm hôn nàng, Stephanie gọi ngay Aimé.
- Anh đã biết những thứ gì ta để lại đây rồi chứ?
Để sau này nàng sẽ nói với mẹ chồng về hài cốt của con trai bà tìm thấy ở Nouvelle Caledonie và về việc đưa hài cốt đó vào hầm mộ của dòng họ. Đưa một cách kín đáo để khỏi làm ai để ý, nhất là nhà chức trách quân sự.
- Sau đây một giờ, Aimé, anh chở hành lý về biệt thự Guinchamp, bằng xe thuê ngoài, làm như anh chở từ ngoài ga về. Mẹ ạ, mai con sẽ lại về đây ăn trưa.
Giờ đây đứng trước biệt thự Guinchamp, Stephanie không biết có nên đẩy cánh cổng bằng sắt kia để vào hay không.
Nàng hoàn toàn không có ảo tưởng. Nàng biết cuộc gặp lại René sắp tới sẽ hết sức khó khăn, nhất là nàng đã quyết định xây dựng cuộc chung sống với chàng từ nay về sau theo một kiểu khác với ngày trước. Bên ngoài vẫn tỏ ra là hai vợ chồng hòa hợp, hạnh phúc, để khỏi ảnh hưởng đến bộ mặt xã hội cũng như vị trí của René trong bộ máy hành chính, đến con đường thăng quan tiến chức của chàng.
Nhưng bên trong, hai người sẽ sống riêng rẽ. Không bị tình yêu ảnh hưởng, Stephanie sẽ lao vào công việc kinh doanh ở phố Vivienne, sẽ tích cực tham gia các hoạt động xã hội, các công cuộc từ thiện, các tổ chức hiệp hội trong và ngoài nước.
Về mặt này Stephanie thấy đủ tự tin để làm được tốt. Tuy nhiên về quan hệ trong gia đình, nàng vẫn thấy khó xử. Sống cùng một nhà với người mình không yêu và không có quan hệ vợ chồng sẽ ra sao?
- Dù sao thì cũng phải vào! - nàng thầm tự nhủ.
Stephanie đẩy mạnh cánh cổng sắt, đi nhanh qua bên ngoài ngôi nhà nhỏ dành cho người bảo vệ. Đến giữa sân thì nàng nghe thấy tiếng chân chị hầu phòng Felibienne gọi to:
- Bà chủ đã về!
Stephanie không đứng lại, vẫn đi tiếp, miệng nói:
- Chào chị.
- Bà chủ thứ lỗi - Fenibienne nói giọng ngượng ngùng.
Stephanie chậm rãi bước lên bậc thềm vào nhà. Như René yêu cầu, bác quản gia lúc nào cũng túc trực ở gian tiền sảnh để đón khách khứa và báo cho chàng biết. Nàng vừa bước vào, bác ta hấp tấp đứng dậy như nhận lỗi. Cũng bị bất ngờ như Felibienne, bác ta lúng túng:
- Bà chủ đã về!
Stephanie vẫn đi tiếp, vừa đi vừa nói:
- Chào bác Anatole. Noémie trên kia phải không?
- Thưa bà chủ, vâng.
‘Trên kia” nghĩa là trên gác, nơi có phòng trẻ, phòng dành cho bạn bè đến nghỉ. Nàng định vào phòng đó, đưa đồ đạc riêng lên và ngồi trong đó cho đến khi René về.
Stephanie tìm thấy Noemie trong phòng giặt là, đang là quần áo. Chị đón tiếp nàng bằng giọng nói bình thường nhưng Stephanie thấy rõ tình cảm của chị qua cặp mắt sáng lên và hai bàn tay cứng đơ. Noemie rất yêu nàng và rõ ràng chị vô cùng mừng rỡ thấy bà chủ về.
- Ôi, bà chủ! Tôi rất mừng thấy bà chủ đã về. Tôi đinh ninh phải nửa tháng nữa kia đấy.
- Ta cũng vui được trở về Pháp - nàng nói - Nhưng ta có cảm giác chị là người duy nhất trong cái nhà này mong ta về.
- Cụ bà Francoise cho tôi biết là tàu Araucaria phải lui lại để chờ bà chủ - Noemie bình thản nói, lại lấy bàn là trên bếp than xuống là tiếp.
- Noemie! Ta sẽ ở phòng dành cho bạn bè. Từ nay ta sẽ ở phòng đó. Chị đem tráp nữ trang của ta lên đặt trên bàn và chuẩn bị nước tắm. Khi nào Aimé về, chúng ta sẽ mở các hòm xiểng, xếp các thứ sau. Mấy đứa trẻ đi đâu?
- Chúng đi dạo với cô giáo Edith, thưa bà chủ.
- Cô Edith?
- Vâng, cô giáo người Anh ông chủ thuê sau khi bà chủ đi được một tháng.
- Tốt lắm - Stephanie hờ hững đáp - Chị sang đây.
Stephanie bước chân vội vã trong tòa nhà to lớn nhưng lạnh lẽo này. Nàng thấy như hơi lạnh đè trĩu lên vai nàng. Để tái hòa nhập vào khung cảnh này, Stephanie thấy phải đi lại, nhìn lên các bức tường, ngắm nghía đồ đạc, dẫm chân lên những tấm thảm, xem lại tất cả các gian phòng. Đồ đạc ở đây được nhặt nhạnh đem về chồng chất, cốt để khoe sự giầu sang, quí phái!
Đang từ hòn đảo Nam bán cầu về, Stephanie thấy mọi thứ ở đây xa lạ đến mức nàng ngỡ ngàng và gò bó, khó chịu. Nơi đấy nàng có thể sống tự do, thoải mái bao nhiêu. Về đến đây nàng như thấy thiếu khí trời, thiếu ánh sáng, thiếu mọi thứ nàng yêu thích. Hi vọng có tiếng người sẽ làm nàng dễ thở hơn, nàng cất tiếng hỏi:
- Noemie, chị kể ta nghe, trong thời gian ta đi vắng, tình hình ở nhà có gì lạ?
- Mọi thứ vẫn thế, thưa bà chủ - Noemie bắt đầu nói - Những người thường xuyên đến đây là những người khác. Bạn bè của bà chủ không có mấy...
“Đúng rồi. René không ưa bạn bè của ta”, câu trả lời của Noemie càng làm Stephanie tăng thêm quyết tâm sống theo cách nàng đã dự định. “Anh ấy có cuộc sống của anh ấy, mình có cuộc sống của mình”.
Nỗi lo âu đột nhiên tan biến. Nàng giơ tay ra hiệu cho Noemie. Có tiếng chân bước lên thang gác. René!
- Ông chủ! - Stephanie khẽ nói, tim lạnh băng.
Noemie nhìn bà chủ ngạc nhiên.
Stephanie đã chuẩn bị tinh thần là 6 giờ René mới đi làm về và bây giờ nàng chưa kịp chuẩn bị gì hết. Nàng không muốn bị René bắt gặp đột ngột. Nàng nghiến răng tức giận. René bước vào, bộ quân phục thẳng nếp bó sát người, dáng thon và hai vai rộng.
- Ôi, Stephanie, em yêu! Anh mong em quá.
- Anh mong à? - Nàng bối rối, không biết nói thêm gì nữa.
- Tất nhiên rồi...
Giọng René vẫn ấm áp và duyên dáng làm sao. Giọng nói mà khó người đàn bà nào cưỡng lại nổi. Mắt chàng nhìn thẳng vào mắt nàng đầy trìu mến và hai bàn tay nắm chặt hai bàn tay nàng thân thiết.
- Anh biết em về đến Paris sáng nay không có hai cậu con trai sinh đôi đi cùng. Em ghé vào biệt thự Dytteville ôm hôn Maurice và Valentine và hai cụ giữ em ở lại ăn bữa trưa. Đúng thế không nào? Nhưng sao em lại có vẻ ngạc nhiên thế kia?
Đúng là Stephanie bị bất ngờ. Hai chân đứng không vững. Hai tay vẫn để nguyên trong tay chồng, miệng không thốt lên được gì thêm. Nàng đứng yên, đờ đẫn, để mặc cho René chăm chú nhìn nàng. Stephanie chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại và nàng đã nằm gọn trong vòng tay siết chặt của chàng, môi nàng đã bị cặp môi nồng nàn của René áp chặt.
“Vậy là bắt đầu vở kịch!” Nàng thầm nghĩ. Nàng định chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ kiểu khác, ai ngờ bị động và không kịp thi thố được gì.
Trong khi René chuẩn bị rất kỹ càng nên đã nắm thế chủ động. Bộ quân phục may cắt rất khéo ôm chặt tấm thân trẻ trung như tuổi hai mươi của chàng. Cặp mắt chàng lại toát ra vẻ âu yếm, say mê ngày xưa. Cặp môi chàng lại nồng nàn như trước. René yêu nàng.
Nàng không còn yêu chàng và không muốn ân ái với chàng. Tuy nhiên...
Stephanie yếu ớt đẩy chồng ra, quay mặt đi để tránh cái hôn. Nàng mệt mỏi nói:
- René, em...
- Đừng nói gì hết, em yêu - René nói là lại hôn nàng, bàn tay vạm vỡ ôm chặt lưng nàng và bàn tay kia vuốt ve gáy nàng.
Stèphanie thấy thân thể René áp chặt vào thân thể nàng. Nàng lúng túng không biết gỡ ra cách nào. Trong khi đó René làm như đang khao khát vợ, dùng mọi cử chỉ động tác đưa nàng vào trạng thái cũng khao khát chồng. Stephanie cảm thấy mình mệt mỏi không đủ sức cưỡng lại và tự giận mình là sao yếu đuối làm vậy. Stephanie đành tìm những lý lẽ để tự an ủi, trong khi miệng nàng hé mở, đón lưỡi chàng. Thân thể nàng mềm đi để mặc chàng tiếp tục vuốt ve.
Stephanie thầm tự thanh minh. “Mình chẳng nên kiên quyết cưỡng lại vội. Dù sao anh ta cũng là chồng mình. Anh ta có quyền. Rất có thể René sẽ hiểu ra rằng nếu để mình tự do, mình sẽ vẫn tự đến với anh ấy. Rất có thể như thế... Rất có thể René đã hiểu ra và sẽ thay đổi...”
René chỉ cần vài giây đồng hồ diễn vai kịch mà chàng đã chuẩn bị kỹ càng là đủ làm bao dự định của Stephanie chao đảo và đưa vào tâm trí nàng một hi vọng le lói: Chàng sẽ đổi khác, quan hệ giữa hai vợ chồng sẽ không như ngày trước. Stephanie thấy mình đang rơi vào thế bị động, nhưng nàng chưa nghĩ ra được cách gì để lấy lại thế chủ động.
Hơn thế nữa, Stephanie thừa biết chồng nàng có biệt tài chinh phục đàn bà con gái. Tài đó René có từ trong máu. Chàng biết cách tạo cho cặp mắt chàng vẻ say đắm. Và lại như bao nhiêu lần trước, do bị đột ngột, Stephanie lại bị động và bị những cử chỉ khéo léo tinh vi, thành thạo kia đẩy nàng vào thế lúng túng.
René đang cởi dần áo quần nàng. “Bài bản” của René, Stephanie thừa biết. Nhưng nàng không chống cự mà buông thả. René rất giỏi cách điều chỉnh cặp mắt, giọng nói, độ say đắm theo tâm trạng đối phương. Chàng đã khéo léo đưa dần vợ vào trạng thái đam mê, mặc dù Stephanie không muốn, hoặc chưa muốn.
“Thì đã sao kia chứ? Mình để chồng ân ái thì có gì sai đâu? Stephanie tự nhủ và đón cái hôn của René. Bàn tay René khéo léo lách vào những điểm nhạy cảm nhất và Stephanie thấy mình như đang chìm vào một giấc mơ.
Bài bản của René bao giờ cũng là: ôm, hôn miệng, thở dài và những lời lẽ điên cuồng. Những bước đó đã đẩy Stephanie vào trạng thái rạo rực, khao khát đàn ông. René biết thế và chàng đẩy cao thêm bằng những lời thầm thì liên tục, không cho nàng có lúc nào suy nghĩ nữa.
- Ôi, anh đã phải chịu bao nhiêu đêm không có em. Bao nhiêu đêm anh gọi tên em, khao khát được thấy em ở bên cạnh, được ôm ấp tấm thân tuyệt vời của em, được uống hơi thở trong miệng em, được vuốt ve da thịt em. Stephanie! Stephanie, đừng bao giờ đi đâu xa anh nữa nhé. Hai mươi năm rồi mà anh vẫn yêu em hệt như buổi đầu. Ôi, nếu em yêu anh cũng mãnh liệt say đắm như anh yêu em thì sung sướng biết bao...
René - người chưa bao giờ rỏ nước mắt vậy mà bây giờ hai mắt ướt đẫm, kề môi bên môi nàng, thì thầm những lời lẽ cuồng nhiệt. Niềm khao khát tình ái trong nàng dâng lên, dâng lên mãi. Tuy chưa phải đã thật sự yêu chồng, nhưng bản năng giống cái của nàng đã khao khát thể xác đàn ông, mà lúc này đó là René.
“Trên nền tảng mới!” Stephanie thầm nghĩ. Tại sao không thể xây dựng tình yêu với René trên nền tảng mới? Tôn trọng tự do của nhau, đồng thời vẫn trìu mến, âu yếm nhau.
- Có những lúc anh vụng về, em hãy tha thứ cho anh.
Nhưng tình cảm của anh vẫn thế, y hệt hai mươi năm về trước... - giọng René da diết vẫn văng vẳng bên tai nàng.
“Vụng về!” Vậy là René đã nhận có sai lầm? Chàng đã hiểu ra những sai lầm của chàng? Vậy tại sao ta cứ ương bướng không cho chàng có cơ hội để sửa chữa những sai lầm đó?
- René! - nàng thì thầm - Sao anh biết sáng nay...
René ngẩng mặt lên nhìn vào mắt Stephanie, để đánh giá tâm trạng vợ lúc này. Chàng thấy được sự ngạc nhiên hiện ra qua miệng nàng.
- Mỗi khi tàu Arsfticaria sắp về anh bố trí một đứa trực ở bến cảng Marseille để điện cho anh, anh biết ngay em đi chuyến tầu nào về Paris. Anh lại bố trí một đứa đứng trực ngoài sân ga để báo anh biết lúc nào tàu đến. Đơn giản vậy thôi, Stephanie. Vì anh quá yêu em.
- Nhưng tại sao là tàu Araucaria? - nàng lại hỏi.
- Vì đấy là tàu chạy chân vịt duy nhất của công ty em. René nhấn mạnh đại từ “của em” để nói rằng Stephanie, vợ chàng mới thật sự là linh hồn của công ty.
Stephanie sửng sốt. Nàng thầm nghĩ: “Vậy mình bỏ đi là đúng. Do mình bỏ đi mà René nghĩ lại và càng thấy cần thiết có mình bên cạnh hơn”. Bây giờ thì Stephanie không còn chút ý định kháng cự nào nữa.
- René... - nàng thì thầm và đáp lại nụ hôn của chàng. René đã nhấc bổng Stephanie lên, đưa sang phòng ngủ chung của họ. Bây giờ Stephanie không hề cưỡng lại mà sung sướng buông thả cho chồng. Nàng quên hẳn Yann, người trong suốt hai tháng qua lênh đênh trên mặt biển lúc nào nàng cũng nhớ thương và khao khát.
René... bây giờ chàng đã nằm đè nửa người lên thân thể nàng giống như sau những cuộc ân ái trước đây. Đầu ngả lên hốc vai nàng, cánh tay co lại đặt trên ngực nàng, một đùi co lại, đè lên bụng nàng, một đùi kẹp giữa hai đùi nàng.
Stephanie nghe rõ tiếng tim René đập, nhưng nàng cũng nghe thấy cả tiếng chân bước ngoài hành lang: Aimé đã về, đang khuân hành lý của nàng vào phòng dành cho bè bạn. René nằm yên, không nhúc nhích. Stephanie không còn đủ can đảm để nói thẳng với chồng rằng nàng đã quyết định từ nay thay đổi quan hệ với chàng. Mọi dự định của nàng đã tan biến. Stephanie trở thành ngoan ngoãn, vâng chịu đến mức nàng không dám cử động sợ làm René thức giấc. Sau cuộc ân ái, bao giờ chàng cũng ngủ say sưa như thế này.
René hiểu, ngay lúc cùng Stephanie ra hành lang và chàng nhìn thấy cửa gian phòng kia mở toang. Aimé với bác gác cổng đang khuân các thứ vào đó.
Stephanie ngước nhìn René và nụ cười trên môi nàng méo xệch. René không hề cau mày, không hề lộ ra một chút trách móc, vẫn nụ cười âu yếm và cặp mắt đồng cảm:
- Sau một chuyến đi dài ngày vất vả, em muốn ngủ một mình. Stephanie! Mười tám tháng mười ngày không một người đàn ông nằm bên cạnh. Em đã quen với sự cô đơn trong khi anh cũng cô đơn. Bây giờ em đã giống như mấy bà lớn, có phòng riêng chứ không dùng chung phòng với chồng.
“René đã tính từng ngày!”
- Em thích như vậy tùy em. Lúc nào em vào gian phòng này - René chỉ gian phòng chung của hai vợ chồng trước đây - tức là em vào với chồng. Còn khi nào anh gõ cửa phòng em, có nghĩa anh yêu em và muốn ân ái với em trước lúc ngủ. Tối nay em định ăn ở đâu, Stephanie?
Stephanie ngơ ngác nhìn chồng, chưa hiểu.
- Tại phòng ông Guinchamp hay tại phòng phu nhân Guinchamp?
René đề nghị bữa tối nay là bữa tình ái và chỉ hai vợ chồng ngồi ăn với nhau. Stephanie khuất phục và cuộc ân ái vừa rồi đã xóa đi mọi kỷ niệm. Nàng quên hẳn đảo Nouvelle Caledonie cũng như cuộc sống địa ngục giữa hai vợ chồng, trong thời gian trước khi nàng sang đó.
- Tùy anh - Stephanie thì thầm, mắt đắm đuối nhìn vào mắt chồng. Nàng lại tìm thấy hạnh phúc tình yêu và tràn đầy hi vọng.
Bỗng Stephanie giật mình. Phải chăng mình lầm? Bởi nàng vừa thoáng nhận thấy lướt qua rất nhanh trong cặp mắt René, một ánh lạnh lùng và tàn nhẫn. Stephanie thầm nghĩ có lẽ mình trông lầm. Không! René thật sự yêu mình và chàng đã thay đổi.
- Anh nói đùa thôi, Stephanie. Chúng ta sẽ ăn tối ở phòng chúng ta. Em sẽ kể anh nghe về chuyến đi của em. Em sẽ nói rằng em rất nhớ anh... nếu không đúng như thế thật em cũng cứ nói, là em nhớ anh... bởi anh rất yêu em. Anh yêu em vô cùng, Stephanie.
Câu cuối cùng rõ ràng René cường điệu. Nhưng Stephanie đâu nhận thấy? Nàng không còn tỉnh táo nữa. Vai kịch của René lúc nãy diễn quá giỏi đã làm Stephanie không nghĩ được gì nữa. Nàng trào lên một niềm yêu chồng. Và nàng quên bẫng mất rằng, bản tính của con người đâu có thể thay đổi được.
HẾT