← Quay lại trang sách

Chương 22 NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG

Xinh đẹp, duyên dáng, tự tin, trong bộ y phục tuyệt đẹp với mái đầu được làm công phu, Stephanie xuất hiện như một phụ nữ tràn đầy hạnh phúc, lúc nàng chia tay bạn bè đưa tiễn, chia tay những người thân thiết nhất còn lưu lại trên đảo, bước lên bong tầu Araucaria.

Hôm từ đảo Thông trở về khi con tàu Maraamu tiến đến gần Nouméa, Stephanie đã cho gọi Aimé đến. Bằng giọng phũ phàng, nàng đã nói với anh ta những lời nhằm gạt đi những kỷ niệm có khả năng làm tê liệt cuộc sống của nàng. Stephanie nói:

- Anh hãy thu xếp cách nào tùy anh. Trước hết là làm sao cho hai con trai tôi không nhắc đến cha chúng trước mặt tôi. Chúng ta phải phục hồi lại nếp sinh hoạt bình thường như mọi khi. Tôi muốn thấy nụ cười, thấy không khí vui vẻ, hồn nhiên. Nỗi bất hạnh kia tôi chỉ giữ trong đáy lòng. Anh hãy lo việc đưa hài cốt lên tàu Araucaria và lên bến Marseille... Chuyến đi đó sẽ cực nhọc đấy. Những hai tháng trời. Tôi sẽ rất mệt và tôi không muốn ai làm tôi mệt thêm. Không được có một lời thốt ra về chuyện đó. Không được có một luồng mắt thương hại. Anh hiểu chứ?

- Hiểu. Vậy bà chủ hoàn toàn tuân theo sự điều khiển của tôi?

- Tôi chưa hiểu anh định nói gì? - Stephanie hỏi và ngạc nhiên thấy Aimé vẫn lạnh như băng.

- Khi không còn phút nào rảnh rang, bà chủ sẽ không còn thời giờ để nghĩ ngợi. Tối nay sẽ có một buổi liên hoan “tự phát” tại khách sạn đón bà chủ từ đảo Thông trở về. Sáng mai bà chủ sẽ xin gặp ông chỉ huy quân sự đảo. Cần làm thế nào để công sức của bà chủ với tư cách sáng lập viên của Ủy ban cứu trợ những người bất hạnh được ông ta chính thức xác nhận. Chiều mai, bà chủ sẽ động viên “bà lớn Berthe” và những thành viên của ủy ban tăng cường hoạt động. Công việc vất vả đấy! Đòi hỏi bà chủ sẽ phải hao tâm tổn lực vào đó.

Stephanie chăm chú nhìn Aimé. Anh vẫn thản nhiên nói tiếp, giọng lạnh lùng:

- Bà chủ phải làm cách nào để từ nay đến khi bà chủ rời đảo, mọi công việc đều vào nề nếp và sau khi bà chủ đi rồi Ủy ban cứu trợ vẫn hoạt động sôi nổi. Chính trong thời gian này bà chủ phải bộc lộ rõ cho mọi người thấy tinh thần trách nhiệm và ý thức danh dự của bà chủ. Tôi sẽ thu xếp mọi thứ. Tôi điều khiển và bà chủ chỉ việc làm theo thời gian biểu do tôi vạch ra. Mà tôi báo trước, thời gian biểu đó sẽ chặt chẽ đấy.

Giọng nói Aimé đầy uy quyền, tuy nhiên Stephanie lại thấy biết ơn anh. Trong tâm trạng hiện nay, nàng thấy mình không tự mình cất nhắc chân tay được. Aimé sẽ lo mọi thứ, nàng chỉ việc tuân theo, còn gì bằng?

Nàng gật đầu nhìn Aimé đi về phía hai con trai nàng và Yann.

Khi tàu Maraamu cập bến, những người quen biết ra đón đứng chật trên bờ. Stephanie tạo cho mình một bộ mặt tươi vui, duyên dáng bước lên bờ. Trả lời những câu hỏi tíu tít của họ, nàng đều đáp bằng giọng thỏa mãn: “Đảo rất đẹp. Những cây thông tuyệt vời. Chúng tôi được hưởng một chuyến đi chơi hiếm có!”.

Các con nàng cũng hùa theo mẹ, ca ngợi hết lời hòn đảo và phong cảnh thần tiên ngoài đó.

Nhưng cuộc sống quay cuồng đã bắt đầu. Dưới sự điều khiển của Aimé nàng không lúc nào rảnh rang. Hết chiêu đãi này đến tiệc tùng khác. Hết hội họp này đến dạ hội kia. Aimé còn tổ chức cả một ngày hội theo phong tục bản xứ ở làng Kendelec, mà anh bảo “không thể không có” để giữ vững uy thế Nữ chủ soái của nàng, và gây uy thế bước đầu cho hai con trai nàng sẽ còn ở lại đảo. Đồng thời cũng tạo điều kiện cho Armand và Charles tìm hiểu dần hòn đảo Nouvelle Caledonie này.

Thoạt đầu Stephanie chưa hiểu hết tác dụng của ngày hội đó. Nhưng đến nơi thì nàng hiểu. Aimé đã bố trí mời cả Atai cùng nhiều nhân vật quan trọng trong cộng đồng thổ dân Ganaque.

Atai kính cẩn chào nàng và trịnh trọng nói:

- Ta rất sung sướng được biết Nữ hoàng trắng muốn gặp ta trước khi rời đảo. Ta xin nói rằng hình ảnh phu nhân đã in đậm trong tâm khảm ta và ta không bao giờ quên.

Stephanie cũng đáp lại trịnh trọng không kém.

- Ta cũng rất sung sướng được nghe những lời tốt đẹp từ miệng ông, hỡi người Canaque cao quí nhất. Ta sẽ không bao giờ quên vẻ đẹp trai, sức khỏe đặc biệt và thái độ cao thượng dũng cảm của ông. Ta rất mong sớm có dịp trở lại đảo này và gặp ông. Cầu thánh thần và tổ tiên dân tộc Canaque phù hộ cho ông cũng như tất cả dân chúng Canaque.

Việc mời được thủ lĩnh của quân kháng chiến Canaque đồng thời là giáo chủ tôn giáo bản xứ là chuyện hết sức khó. Bởi Atai vẫn đang bị nhà chức trách Pháp truy nã.

Ngoài nỗi mệt nhọc phải tham dự hết việc này đến việc kia hầu như không ngưng nghỉ, Stephanie còn bị nỗi đau khổ riêng dằn vặt. Mỗi lần tình cờ mắt nàng bắt gặp mắt Yann, nàng thấy hiện lên trong cặp mắt người tình nỗi đau đớn không kém gì nỗi đau đớn của nàng. Hai người rất khao khát nhau nhưng hình ảnh xa xăm của Armand Dytteville như luôn hiện diện đâu đó ngăn cách họ.

Stephanie đã tính đến một lần ân ái cuối cùng với Yann, nhưng không thực hiện được. Ngoài hình ảnh Armand luôn luôn hiện lên trong óc nàng, còn có Aimé dùng mọi cách ngăn chặn không cho hai người gặp riêng nhau. Aimé chỉ cần nói một câu ngắn ngủi là nàng không thể cưỡng lại anh được:

- Bà chủ không được quên bổn phận của bà chủ...

Một trong những bổn phận quan trọng nhất mà Aimé đề ra và yêu cầu nàng thực hiện là dẫn hai con trai nàng đi thăm mọi người ở đây, tìm hiểu cuộc sống, phong tục tập quán của dân bản xứ. Stephanie đã đưa chúng đến thăm những làng xóm Canaque nghèo khổ trong vùng, nhìn những túp lều lợp lá cọ, dự những bữa ăn nghèo nàn với họ.

Cũng dưới sự gợi ý của Aimé, Stephanie đã làm được một việc lớn là thuyết phục chủ khách sạn Coqfigue bằng lòng cưới chính thức cô gái điếm Yolande. Trong buổi hôn lễ, Stephanie nhìn thấy rõ những giọt nước mắt sung sướng của cô gái bất hạnh nhưng đáng quí kia. Và nàng tin sau khi đổi đời, Yolande sẽ là người vợ tuyệt vời và Coqfigue sẽ thấy rằng lấy cô là đúng.

Đêm cuối cùng Stephanie ở Nouméa được Aimé, bằng bàn tay phù thủy, biến thành một buổi tối vương giả. Khách sạn được trang hoàng lộng lẫy như cung điện, và biến thành buổi chiêu đãi chia tay của phu nhân Dytteville. Các quan chức, các nhà doanh nghiệp lớn đều có mặt. Quan toàn quyền cùng phu nhân Berthe cũng đến dự. Cả viên chỉ huy quân sự đảo cùng vợ cũng đến. Người ta nói rằng lần đầu tiên tại Nouméa có một bữa tiệc linh đình đến như vậy, vượt xa cả những buổi chiêu đãi của quan toàn quyền.

Tối hôm đó, lúc ôm Stephanie trong điệu nhảy, Yann thì thầm:

- Stephanie...

- Đừng nói gì hết, Yann! - Nàng nói khẽ, nhưng vẫn hạ giọng thêm, ghé sát tai người tình nói - Em yêu anh... Em sẽ không bao giờ quên anh, Yann.

Điệu nhạc chấm dứt. Đưa người đẹp về chỗ, Yann thì thầm câu nữa vào tai Stephanie:

- Đừng quên anh, Stephanie! Còn anh, tất nhiên không thể quên được em...

Sau đó anh lịch sự cảm ơn nàng rồi nói to:

- Thưa phu nhân Dytteville, tôi xin lỗi phu nhân. Tôi phải đưa cha tôi về làng.

Nói xong, anh bước nhanh ra cửa. Đêm đó Stephanie thầm hi vọng Yann trở lại, nhưng nàng thừa biết anh sẽ không trở lại... vì nàng, vì quyền lợi và uy tín của nàng.

Mãi vừa rồi, nàng mới được gặp lại Yann, trong cuộc tiễn đưa ngoài bến cảng. Yann bắt tay nàng cũng lịch sự như mọi người khác.

Con tàu ra xa dần. Stephanie vẫy khăn tay chào những khách đưa tiễn. Nàng nhận ra Yann đứng lẫn trong đám đông. Stephanie không khóc lúc này. Phải sau đây, khi nàng đã vào cabin, chỉ có một mình...