← Quay lại trang sách

Chương 2 NGÀI PIERRE SOUVEROV

Hôm nay anh thấy em rất vui, em yêu! - Rene thì thầm với nàng lúc chàng chìa bàn tay ra, cặp mắt đắm đuối nhìn vợ

Stephanie ngạc nhiên

- Tại sao anh nói thế?

Rene quan niệm kinh doanh là thứ công việc "hạ lưu" không xứng đáng với một phu nhân quý tộc, nên tuy không thể cấm vợ kinh doanh, chàng không bao giờ nhắc đến văn phòng ở phố Vivienne, không bao giờ nói đụng đến công việc kinh doanh của nàng. Vụ Stephanie bỏ đi Nouvelle Calédonie cho đến nay vẫn là điều làm René đau đớn và chàng không dám làm điều gì khiến vợ lại bỏ đi xa lần nữa

- Anh không biết. Nhưng hôm nay anh thấy em đẹp hơn, duyên dáng hơn. Tất em phải có chuyện gì vui lúc ban ngày

Stéphanie nghĩ đến công việc kinh doanh, về các chuyến tàu chở hàng. Nàng đáp

- Như mọi ngày thôi

Nhưng vừa dứt lời, Stephanie chợt nghe thấy văng vẳng bên tai nắp hòm thư bưu điện đóng lại sau khi nàng bỏ lá thư gửi cho Boris. "Hôm nay là ngày đầu tiên!" Ý nghĩ đó trở lại trong óc khiến Stephanie hơi đỏ mặt. Nàng cảm thấy thân thể trẻ lại và háo hức. "Boris!" Stephanie thầm nghĩ và nàng với tay, nắm lấy bàn tay chồng chìa ra

Rene đắm đuối nhìn vợ, Stéphanie bỗng thấy René giống hệt ngày nào, khi chàng gặp nàng lần đầu. Bấy giờ nàng còn là tiểu thư Bóinaudin và 2 người đã dành cho nhau tình yêu cháy bỏng. Nhưng than ôi! Bây giờ Stephanie không yêu chàng nữa. Rene mãi mãi vẫn chỉ là nhân tình, là người để nàng ân ái, thỏa mãn nhu cầu xác thịt. Vậy mà nàng đã dại dột lấy chàng làm chồng!

- Stephanie, em yêu quý! - Rene thầm thì, vẫn giọng âu yếm lúc nãy

- Em vẫn như mọi ngày thôi - Stephanie đáp, giọng dịu dàng và tỉnh táo

- Anh yêu em quá, Stephanie!

Stephanie cảm thấy trên mặt nàng có nét gì đó quý phái, nhàn tản và thanh lịch nên Rene mới đột nhiên "tình cảm" với nàng như vậy

- Anh nói có lẽ đúng. Vì hôm nay công việc ở công ty có chiều hướng tốt. Em đang xem xét 1 bản giao kèo và em có đầy đủ chứng cớ nói đó là 1 bản giao kèo rất hời. Tuy nhiên nếu thực hiện nó em sẽ phải nghiên cứu trữ lượng ở bên Đức

- Đức?

Giọng Rene hốt hoảng và bàn tay chàng run run. Để tránh những suy luận bất lợi của Rene, Stephanie bèn nói thêm

- Đúng là trong quá khứ nước ta có nhiều mối thù với nước Đức nhưng bây giờ thế giới đã đổi thay. Kinh doanh là kinh doanh. Cuộc sống là như vậy

Rene buông tay vợ. Chàng lộ vẻ hòan tòan không tán thành vợ. Stephanie thầm nghĩ "May quá! Đêm nay chắc anh ta sẽ để mình yên"

Đấy là lúc ăn tối. Bây giờ là giờ đi ngủ. Rene gõ cửa phòng nàng. Stephanie không dám không mở. Nhưng nàng chỉ hé 1 chút, nhẹ nhàng nói

- Hôm nay em không được khỏe, anh tha lỗi

Rene đâu phải người khi nữ giới từ chối đã chịu buông ngay. Nhất lại là vợ của chàng! Rene nhìn Stephanie bằng cặp mắt vừa âu yếm vừa kiên quyết. Chàng nắm tay giữ khung cửa, đưa chân vào, không cho vợ kịp đóng cánh cửa

- Lúc nãy anh thấy em sảng khóai lắm kia mà?

- Đúng thế, nhưng Rene... anh chịu khó ngủ riêng đêm nay

- Tại sao nhỉ? Anh không thấy có gì ngăn trở chúng ta...

- Vâng - Stephanie thở dài, biết không thể đuổi được chồng ra nữa

Đêm nay nàng muốn hòan tòan chỉ nghĩ đến Boris, nghĩ đến những kỷ niệm về chàng. Stephanie muốn hình dung cảnh tượng thư nàng được chuyển hết trạm bưu điện này đến trạm khác rồi tới Saint Petersburg. Nàng muốn mường tượng vẻ mặt Boris lúc nhận ra nét chữ của nàng trên phong bì, rồi bàn tay chàng run rẩy bóc. Nàng muốn hình dung nét mặt chàng biến đổi ra sao khi đọc những dòng tâm sự thầm kín của nàng, vềnỗi đau khổ đan gặm nhắm trái tim nàng, nỗi cô đơn đang hành hạ nàng tại đây, trên đất Pháp này.

- Nếu em không muốn, anh không ép - Rene nói, giọng rất khéo léo. Anh chỉ ngồi đây, ngắm em thôi. Và khi em đã ngủ, anh sẽ lướt nhẹ môi anh trên môi em rồi rón rén về phòng anh để khỏi làm em thức giấc...

Rene đẩy cửa bước vào và Stephanie không làm 1 cử chỉ nào để cưỡng lại. Nàng nhớ Rene có lần đã nói "Anh là chồng em và anh có quyền". Nàng thầm nghĩ Rene đang tiến hành cả 1 kế họach tách Stephanie ra khỏi văn phòng công ty ở phố Vivienne để nàng hòan tòan thuộc về chàng, là của riêng chàng.Tuy cho đến giờ phút này Stephanie chưa thấy 1 biểu hiện nào của kế họach đó, nhưng vẫn luôn cảm thấy nó bay lượn xung quanh nàng như 1 nỗi đe dọa. Do đấy chẳng nên cưỡng lại, chẳng nên gây chuyện cãi cọ làm gì. Hãy cứ tôn trọng cách sống êm ả và lạnh lùng mà cả 2 vợ chồng đã ngầm thỏa thuận từ ngày Stephanie trở về

Rene ngồi trong ghế bành. Chàng gác 2 chân lên nhau, cười nhìn vợ. Không biết làm gì hơn, Stephanie kéo 1 chiếc ghế lại gần chồng, định trò chuyện để đánh trống lãng, hy vọng Rene sớm ra khỏi đây

Chàng đứng lên, nói

- Không. Em hãy đi ngủ. Em đang mệt. Anh không làm phiền em đâu

Giọng Rene dịu dàng, âu yếm, nhưng phần cuối câu nói có 1 chút gì đó khiến Stephanie thấy ngay rằng mình đã phạm sai lầm lúc nãy không để chồng vào. Nàng đã đánh giá thấp Rene và vừa rồi chàng đã hiểu rằng Stephanie không yêu chàng như bổn phận của người vợ đòi hỏi nữa

Tối nay, lần đầu tiên Stephanie không muốn chồng vào phòng và đến giường nàng! Rene bước đến bên vợ, đặt 2 bàn tay lên 2 bàn tay nàng đang đẩy ghế. Rene đưa dần dần bàn tay lên ve vuốt vai nàng, rồi bắt đầu từ từ cởi quần áo nàng. Stephanie để chồng làm, hơi nghiêng người giúp thêm, theo dõi cử chỉ của chàng. Nàng nghĩ thái độ mình nên thế nào bây giờ? Đáp ứng sự âu yếm của chồng hay thoái thác?

Lúc Stephanie nằm xuống rồi, Rene ngồi bên cạnh giường như chăm sóc người ốm và nói với nàng về con cái. Đây là đề tài không nguy hiểm và họ có thể trò chuyện không bao giờ hết. Stephanie thấy yên tâm. Nàng có cảm gáic lúc này chồng trìu mến, săn sóc và thông cảm với nàng. Tối nay vậy là nàng thóat được việc làm tình với chồng

Trong lúc trò chuyện về con cái, tương lai của chúng, Stephanie vẫn nghĩ đến Boris và về trạng thái cả 2 bên đều tự do, giữa Boris và nàng. Stephanie cảm thấy sung sướng biết bao khi 1 tình yêu đã chết bây giờ biến thành 1 tình bạn chân thành. Mơ màng đến mối quan hệ thơ mộng đó, đột nhiên Stephanie thấy nét mặt Rene tối sầm lại. Im lặng 1 lúc rất lâu, chàng mới lên tiếng, giọng rất khẽ

- Tại sao em không tin anh, Stephanie?

Stephanie ngạc nhiên. Nàng nắm chặt bàn tay chồng,mỉm cười nói

- Chúng ta đã tránh không đụng đến 1 số đề tài. Rene, anh thừa hiểu chúng ta nên làm như thế. Ngày nào em cũng về trước lúc anh về em đã có mặt ở nhà đón anh và em luôn giữ cho nhà cửa ngăn nắp đúng như anh mong muốn...

- Anh biết ơn em về điều đó...

- Anh muốn đưa em đi đâu, em cũng chìu anh và gia đình chúng ta êm ấm...

- Đúng thế, nhưng

Chữ "nhưng" của Rene nghĩa là sao? Nó thể hiện lòng tin cậy hay trách móc? Dù sao chắc cũng không có gì nghiêm trọng. Rene đeo găng tay, im lặng khiến Stephanie phải chờ đợi

- Nhưng sao, anh yêu? - Stephanie hỏi vối giọng sẵn sàng đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của chồng

- Tại sao em không cho anh biết là hài cốt người chồng đầu tiên của em đã đưa về và lưu giữ trong hầm mộ của dòng họ tại nghĩa trang Pere - Lachaise đã 1 tháng nay rồi?

Stephanie như bị sét đánh. Nàng cảm thấy mặt mình tái đi và nàng thì thầm rất khẽ

- Vậy ra anh đã biết!

- Aime rất khôn khéo. Anh tin rằng chính Aime đã bố trí tất cả những chuyện đó. Anh không biết bằng cách nào người ta lại đưa được bộ hài cốt đó đến nhà thờ Saint - Pierre ở Petit - Moutrouge. Chắc chắn đã có 1 buổi cầu kinh và lễ mai táng với sự có mặt của... em và gia đình Armand. Mọi thứ tiến hành kín đáo, không để ai biết. Hệt như người ta chuyển hài cốt của 1 tổ tiên nào đó từ địa phương về Paris

Rene lại im lặng và Stephanie hồi hộp chờ đợi. Chàng nói tiếp:

- Không may là tấm bia đá đặt ở đó cách đây 9 ngày có khắc ngày tháng sinh và ngày tháng mất. Về mặt chính thức, Armand Dytteville bị nạn trong vụ đắm tàu Noumea. Sau đấy chính em đã tìm ra, khi quật và đem về chôn tại đây. Công việc đó chỉ có thể tiến hành bằng giấy tờ giả, hối lộ và bằng tiền cúng vào quỹ từ thiện của nhà thờ. Tất cả những việ đó đều phạm pháp. Nếu emtin và nói thật với anh, anh có thể thu xếp theo cách đàng hòang. Còn làm như thế này, chỉ cần 1 đơn tố giác là nhà chức trách sẽ tiến hành điều tra. Em chưa hình dung được,1 khi đã đưa ra pháp luật thì em và những đồng phạm của em sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào đâu. Anh không muốn phóng đại, nhưng mọi thứ là tùy thuộc vào cách nhìn vấn đề đó. Stephanie anh hết sức mong muốn vợ anh không bị mang tiếng một chút nào. Em đừng quên điều đó...

Rene cúi xuống sát mặt vợ, mắt kề mắt, môi kề môi. Chàng thì thầm như lúc tỏ tình

- Dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì anh cũng gỡ được cho em không bị liên lụy. Việc em đang làm quả là... tế nhị. Công ty không thể bán 1 miếng đất với giá quá cao. Cũng không được phép mua một tòa nhà để kiếm tiền bồi thường rất cao sau này, vì biết nơi đó sẽ xây 1 đại lộ chạy qua. Bạn của em, ông chủ nh2 băng Perenchies có thế lực rất lớn. Ông ta chỉ cần một hạt cát cũng đủ để làm sập một tòa nhà

GỊong Rene dịu dàng nhưng chứa đựng một sự đe dọa không cần che giấu. Stephanie đột nhiên nhận ra chồng đang tìm cách diệt gia đình Dytteville để tách nàng ra khỏi gia đình đó. Rene muốn trả thù họ về tội đã giúp nàng vắng nhà một thời gian dài khiến uy tín của chàng bị giảm, với tư cách người đàn ông và ngưồi chồng. Lúc này chưa nên chống đối mạnh. Nàng làm ra bộ hỏang sợ và cầu mong sự cứu vãn của chồng, cốt để kéo dài thời gian

- Tại sao anh lại muốn làm em sợ?

- Làm gì có chuỵên đó? Làm em sợ, em yêu của anh? - Rene kêu lên như thể câu nói của vợ làm chàng bị xúc phạm

Rene ôm Stephanie, và làm tình với nàng mãnh liệt, như để chứng minh chàng là người đàn ông khỏe hơn và đọat được thứ mà chàng muốn đọat. Vậy ra mục đích của Rene là như vậy! Lời đe dọa vừa rồi của chàng chẳng qua chỉ nhằm để nói: "Đừng đóng cửa không cho tôi vào! Cô đừng dại mà cưỡng lại tôi. Nếu không cô sẽ..."

Ngay sáng hôm sau, mặc dù tin chắc vào lòng trung thực của ông già Georges và sự khờ khạo của Hyppolyte, cả hai đều khôn có khả năng làm chuyệ phạm pháp, Stephanie vẫn bắt tay vào kiểm tra lại toàn bộ tài khỏan mua bán được tiến hành trong thời giang 18 tháng nàng ở đảo Nouvelle - Calédonie. Nàng không tự thú nhận, nhưng lời đe đọa của René khiến nàng thật sự sợ hãi

Stephanie phát hiện ra 1 con người khác trong Rene mà nàng chưa hề biết và con người đó thông tỏ rất nhêều về họat động của công ty phố Vivienne đến mức nàng không ngờ. Rene biết mọi chuyện ở Paris và chức vụ trong Bộ Quốc phòng tạo điều kiện cho Rene tiếp xúc với các công ty sản xuất vũ khí, các ngành kinh doanh có liên quan và chính quyền các địa phương

- Stephanie, anh chưa bao giờ có nhân tình. Tại sao ấy, anh không thể yêu được ai. Từ ngày gặp em, anh chỉ yêu mỗi mình em. Vàt ấhy em gọi là anh lập tức đến ngay

Thái độ đơn giản và tin tưởng của Boris khi nói đến tương lai cũng như tình yêu của chàng và nàng khiến Stephanie phát hỏang. Đối với Boris không có khó khăn trở ngại nào, nhưng đối với nàng thì...

Stephanie thì thầm

- Anh yêu quý, em không thể đi được...

- Anh chờ em, Stephanie. 1 ngày nào đó em sẽ sang đó. Anh hy vọng, anh tin tưởng, anh biết chắc chắn rồi sẽ đến ngày em sang Nga. Em là số phận của anh. Em là niềm vui, là cuộc sống của anh. Hiện giờ chúng ta đã như thế và tình trạng này sẽ không bao giờ thay đổi. Có xa nhau thì rồi vẫn lại tìm thấy nhau và vẫn yêu nhau như thế này

Tiếng nói Boris ngọt ngào, du dương trầm bỗng, Stephanie thả hồn theo như kẻ bị thôi miên... Giọng nói của Boris bủa vây xung quanh nàng, điều khiển nàng. 2 tấm thân áp chặt vào nhau, 2 hơi ấm tỏa sang nhau. Stephanie thấy rõ sức mạnh và sự trìu mến của 2 cánh tay chàng. Nàng lại nhìn thấy bộ ngực vạm vỡ của chàng. Boris có mập thêm lên. Và niềm khao khát tình ái dâng lên trong nàng. Muốn tìm lại quá khứ và tái tạo nó trong hiện tại, nàng thì thầm giọng khàn đặc

- Boris. Anh hãy bảo Aime...

Không đợi nghe hết câu, chàng đã thò đầu ra ngoài cửa xe, thét to

- Đến khách sạn Grand Hotel

Lúc bước ra khỏi xe, Stephanie bảo Aime

- Anh về bảo ở nhà là tôi vướng công việc ở công ty, hoặc tôi đến biệt thự Dytteville, hoặc...

- Tôi sẽ nói rằng cô bé Valentine sốt cao và bà chủ ở lại biệt thự Dytteville để chăm sóc con gái. Bà chủ sai tôi về thưa với ông chủ biết

Stephanie và Boris vừa đi được vài bước chân thì Aime nhảy trên xe xuống, chạy đến gần họ

- Tôi sẽ nói thêm với ông chủ là 8 giờ bà chủ sẽ về ăn bữa tối ở nhà, để ông chủ biết mà đợi bà chủ

Stephanie giận dữ nhìn Aime. Anh ta lại dở cái trò quy định giờ giấc cho nàng. Nhưng cặp mắt Aime vẫn bình thản và như muốn nhắc nàng:

- Bà chủ không được quyền bất cẩn, không được quyền gây ra tai tiếng... sẽ rất nguy hiểm cho bà chủ...

Stpehanie đột nhiên thấy mình bất lực. Aime nghĩ rất đúng, chính là anh ta bảo vệ cho nàng. Stephanie xúc động trước lòng tận tụy đó. Nàng nói

- Cảm ơn, Aime. 8 giờ tôi sẽ về ăn tối với Rene, anh nói để ông ấy biết nếu định đợi tôi