← Quay lại trang sách

Chương 3 ÁI TÌNH THEO ĐUỔI

VIệc Boris đến Paris làm Stephanie hòan toàn kinh ngạc. Được tin nàng gặp chuyện khó khăn, chàng lập tức đến ngay để cứu nàng, bất chấp mọi thứ. Boris chỉ biết có nàng và chàng sẵn sàng làm mọi thứ vì nàng. Nhưng Stephanie đâu được tự do như vậy? Nàng vẫn còn bao nhiêu dây rợ trói buộc. Boris không thể ở Paris mãi mà nàng thì không thể theo chàng sang Nga

Điêu có thể làm năm 20 tuổi người ta không còn có thể làm năm 40, khi cuộc sống đã định hình. Boris còn có chức tước, có lòng mến mộ của Đức vua, có vợ, có cuộc sống của chàng. Stephanie thì có cuộc sống của nàng, có gia đình, con cái và những bổn phận, trách nhiệm đối với công ty Dytteville. Nàng không thể buông công ty cũng như không thể bỏ mặc kỷ niệm về Armand

Càng nhiều tuổi, Stephanie càng thấy mình giống mẹ ngày xưa. Đã nhiều lúc nhớ đến phu nhân Boisnaudin, nàng tự nhủ "1 ngày kia, ta sẽ giống mẹ hồi đó: lúc nào cũng bình thản. Ta chỉ cần ăn nói dịu dàng, và mọi người sẽ răm rắp tuân theo lệnh ta". Khi đó nàng không cần hò hét, mọi người đều vẫn ngoan ngõan tuân theo

Do Boris đến, Stephanie phải sắp xếp 1 thời gian biểu chặt chẽ để hàng ngày đến được với chàng. Trước đây, nàng đi đâu cũng công khai cho mọi người biết, nhưng bây giờ nàng phải che giấu khá công phu để không ai nghi ngờ gì hết

Boris đến Paris dưới tên giả: Pierre Souverov. Nhờ đó không ai chú ý đến chàng. Nếu chàng dùng tên thật Boris Petrovich Biotsky thì lậpức báo chí sẽ đưa tin rùm beng, bởi đấy là nhân vật quan trọng trong chính giới nước Nga, rất thâ cận với vua Alexandre. Tuy nhiên 1 du khách Nga đến Paris mà thuê cả 1 dãy phòng sang trọng ở khách sạn Grand Hotel và đem theo 4 gia nhân lúc nào cũng mặc chế phục thì chẳng bao lâu cũng sẽ khiến dư luận chú ý

Stephanie lo đến lúc cơ quan phản gián của Pháp sẽ dò hiểu xem người Nga giàu sang đến mức kia thực chất là ai, sang Paris nhằm mục đích gì. Và người điều khiển họat động tình báo quân sự Pháp lại chính là chồng nàng: đại tá Rene de Guinchamp

Boris quá vô tư, gần như ngoài chuyện đổi tên, chàng không hề có ý thức cảnh giác gì thêm. Boris yêu thành phố Paris nên chàng hay ra phố dạo chơi. Chỉ cần chàng vô ý buộc miệng 1 câu lộ tung tích, lập tức người ta sẽ kháo nhau:

- Này, ông biết chưa? Hòang thân Biotsky nước Nga đang có mặt ở Paris! Chắc ông còn nhớ vị Hòang thân tháp tùng Hòang đế Alexandre nước Nga trong lần sang Pháp tham dự khai mạc triển lãm thương mại cách đây ít năm. Hồi đó ông ta đã đến dự đêm chiêu đãi ở biệt thự phu nhân Stephanie và vị phu nhân xinh đẹp này nghe đâu rất mến ông ta...

Càng nghĩ đến Boris, Stephanie càng thấy hỏang sợ cho chàng và cả cho nàng. Đấy là chưa kể Boris luô thúc nàng sang Nga. Lần nào nàng cũng bảo:

- Em chưa thể đi được

Boris lại trả lời

- Anh chờ em

Và giọng chàng bao giờ cũng bình thản, tự tin đến mức làm nàng bối rối

Ngồi trong phòng giấy tại phố Vivienne, đang mơ màng nhớ lại cuộc ân ái cuồng nhiệt chiêu hôm qua và những thái độ quá bất cẩn của Boris, Stephanie thấy Aime đến đón. Anh đến sớm hơn lệ thường 2 tiếng, theo đúng như nàng yêu cầu. Nàng đứng dậy sang phòng giấy ông già Georges, hôn lên má ông, nói

- Con phải đi dự tiệc ở ngoại ô Saint - Germain. Cha nói với mẹ hộ là sángmai con vẫn về ăn bữa trưa ở nhà như thường lệ. Con đi kẻo muộn

Nàng hấp tấp chạy ra, lên xe. Thấy Aime vẫn giữa cánh cửa xe, chưa đóng lại và nhìn nàng, Stephanie ngạc nhiên, hỏi

- Anh còn đợi gì nữa? Anh thừa biết tôi cần đi đến đâu rồi

- Lúc này thì tôi biết - Aime bình thản đáp

Stephanie không hỏi do đâu Rene biết được chuyện nàng đưa hài cốt Armand về chôn trong nghĩa trang gia đìnhtại nhà thờ Saint Pierre. Nàng tin rằng, 1 lúc nào đó chồng sẽ nói hớ ra. Tất nhiên Stephanie có thể kể lại câu chuyện théo cách để nhẹ đi mọi việc, nhưng nàng chưa thấy cần thiết. Điều làm nàng suy nghĩ bây giờ là nàng đã phát hịên ra 1 con người coi trọng tiếng tăm đến mứcdám làm những hành động trả thù độc ác và đê hèn nhất, trong khi vẫn tự cho mình có quyền làm thế

Lời đe dọa của Rene tối hôm qua đâm lại có tác dụng tích cực, Stephanie thấy cần phải lao vào cuộc chiến và nàng thêm gắn bó với gia đình Dytteville. Rồi ít hôm nữa, 2 con trai nàng trở về, chúng sẽ là những cánh tay đắc lực của nàng. Ông già Georges Dytteville đã chẳng viết thư cho ông già Yves Kendelec rằng Stephanie sẽ là người nối nghịêp, đứng đầu công ty Dytteville đấy thôi

"Thời điểm đã tới rồi!" - Stephanie thầm nghĩ lúc ngã người trên lưng ghế, 2 tay đặt lên tay ghế, đầu ngẩng cao như thể nàng đang chủ trì 1 cuộc họp. Đã 1 lần Stephanie chủ trì cuộc họp Hội đồng Quản trị, hôm ông Georges bị cơn thống phong đột xuất hành hạ

Stephanie thầm tự nhủ "Rene sẽ không làm gì được nàng cũng như gia đình Dytteville. Tương lai công ty hiện đã trong tay nàng và Boris sẽ trả lời nàng"

Boris hiện là bạn thân và cố vấn tin cẩn của vua Nga, chàng không thể đi đâu mà chưa được đức vua chấp thuận. Nàng thì hiện 1 mình quán xuyến công việc của công ty Dytteville, các con nàng lại chưa về, nàng không thể sang Nga, đến kinh thành Saint Petersburg, dù chỉ vài ngày. Chưa kể Stephanie đâu phải phụ nữ tự do và Boris cũng vậy. Nàng còn có Rene và chàng có Natasa

Tuy nhiên, Stephanie vẫn tràn trề hy vọng. Sẽ đến lúc tình hình dễ dàng hơn. Nếu Boris không sang Pháp thì nàng sẽ sang Nga. Hoặc 2 người hẹn gặp nhau ở Đức, hoặc... Cuộc đời nàng đột nhiên biến đổi, bởi trái tim nàng đã đập vì 1 trái tim khác và thân xác nàng khao khát 1 thân xác khác

Thư Stephanie gửi đi cho Hòang thân Boris Petrovich Biotsky đã được 5 ngày rồi. Nàng sốt ruột chờ thư trả lời trong khi vẫn hồ nghi, liệu thư nàng có đến được cung điện Tsarkoie Selo, nơi vua Nga và hòang gia sống trong mùa hè? Rất có thể vua vẫn còn làm việc ở Cung điện Mùa đông, hòang cung chính thức của Người. Mà cũng rất có thể Boris đi Kiev để thu xếp công việc trang ấp của chàng tại đó

Tuy nhiên Stephanie tin chắc chỉ là vấn đề thời gian. Với ý nghĩ đó trong lòng nàng thấy thành phố Paris đẹp hơn lên và công việc kinh doanh cũng trơn tru hơn. Nàng nghĩ đến Boris cả khi suy tính để quyết định mua hoặc bán 1 khối hàng nào đó

Stephanie sống bằng ý nghĩ về Boris. Nàng là người phụ nữ chỉ có 1 mối tình. Nàng không có khả năng không chung thủy. Tất nhiên nàng vẫn ân ái với Rene, nhưng đấy chỉ là bắt buộc và Stephanie không thấy hứng thú gì hết. Khi trong vòng tay Rene, nàng đóng kịch đằm thắm để khỏi chọc tức chàng, chỉ có vậy thôi

Stephanie bước lên xe ngựa. Aime vừa kịp ngồi vào vị trí xà ích thì đột nhiên cửa xe bât mở phũ phàng và 1 người nhảy vào, đóng sập cửa xe lại. Bản năng tự vệ khiến Stephanie vừa nép vào 1 góc, nhưng nàng chưa kịp kêu cứu thì nhận ra tiếng nói của Boris

- Stephanie!

Tiếng kêu khẽ nhưng thể hiện niềm khao khát cháy bỏng. Trong chớp mắt nàng đã nằm gọn trong vòng tay chàng. Boris nói khẽ ra ngoài

- Cho xe chạy đi, Aime...

Stephanie chưa kịp nghĩ xem Aime nghĩ gì về vụ "đột nhập điên rồ" vừa rồi của chàng Hòang thân Nga, thì cỗ xe đã lăn bánh

Boris ghì chặt Stephanie trong tay, ngấu nghiến hôn nàng. Stephanie nhận thấy có vị mặn của nước mắt ở môi, ở lưỡi chàng. Boris không viết thư mà đích thân đến! Boris yêu nàng hơn mọi thứ trên đời

Đón lưỡi của Boris trong miệng mình, Stephanie để nước mắt chảy ròng ròng trên mặt. Nàng khóc vì hạnh phúc đến quá bất ngờ. Cổ họng nghẹn lại và cố gắng lắm nàng mới thốt lên được tiếng thì thào

- Anh yêu của em! Người tình của em!...

Stephanie lặp đi lặp lại mấy chữ đó, không tìm được lời nào khác để thổ lộ tâm trạng diệu kỳ lúc này. Nàng muốn nói thế nào để Boris hiểu rằng tòan bộ tâm hồn nàng thuộc về chàng, toàn bộ trí óc nàng hướng về chàng. Rằng hôm nay là ngày đầu tiên nàng đã được cứu thóat, được sống lại. Ngày hôm nay nàng thấy mình trở lại tuổi 20 và đây là cái hôn đầu tiên của nàng với người con trai đầu tiên...

Nhưng Stephanie không tìm được lời nào để diễn tả tất cả những ý nghĩ, cảm xúc đó

- Stephanie...

Boris nói giọng nam trầm như thể chàng không còn nhìn thấy gì khác ngoài cặp mắt nàng

- Boris! Anh đây ư? - Nàng vẫn còn bàng hoàng

- Anh đến đây gặp em, Stephanie

Stephanie hỏi lại, bởi nàng chưa tin là mình nghe đúng

- Anh đến gặp em?

- Nghe tin em gặp bất hạnh, anh không chịu nổi ngồi yên bên đó. Em muốn anh giết hắn không?

Boris là ngơời Nga. Chàng là hòang thân. Chàng quen có kiểu suy nghĩ cực đoan. Chàng dám làm mọi thứ

- Không, Boris! Chưa đến mức ấy! - Nàng mỉm cười âu yếm nói

- Thôi được! - Boris rẻ - Vậy em sang đó với anh. Em sẽ sống trong lâu ddài của anh ở kinh thành Saint Petersburg hoặc ở Kiev. Chồng em sẽ không thể đến đó, không thể tìm ra em để hành hạ em. Các con của em sẽ sang đó sống với mẹ chúng. Chúng sẽ có mọi thứ: thầy dạy, ngựa. Cả em nữa, em sẽ có mọi thứ

Ôi, Boris chi tính đến chuyện cuộc sống ở Nga, cuộc sống của chàg khác xa cuộc sốg Pháp! Thì hôm chàng đi với vua Nga sang xem triển lãm thương mại Paris, chàng đã chẳng rủ nàng sang Nga với chàng đấy sao? Chàng muốn hiến dâng cho nàng tất cả: lâu đài, rừng núi, ngựa, làng mạc và nông nô

- Em sẽ có 1 phòng tiếp khách khổng lồ. Em tha hồ mời các nhạc sĩ, nhà văn đến. Nếu em thích, anh sẽ giới thiệu em với triều đình... Anh sang đây bí mật. Anh nghỉ ở khachsạn Grand Hotel, dưới tên giả là Pierree Souverov. Chỉ Vua Nga Alexandre và Quận chúa Dolgoruskaia biết anh sang Paris. Vua đã đọc lá thư của em. Anh buộc phải đưa Hòang thượng xem bức thư đó, nếu không Người không đời nào cho anh đi. 1 số triều thần gần gũi Hòang thượng và vợ anh biết anh đi nhưng họ được thông báo là anh sang Ba Lan

Stephanie rất ngạc nhiên trước thái độ bình thản và tự tin đến mức ấy của Boris. Chuyến đi này quá liều lĩnh nhưng nàng không biết nên nói thế nào để chàng hiểu nỗi lo lắng của nàng

Stephanie thì thầm

- Nhưng vợ anh thì sao, Boris?

- Vợ anh ấy ư? Bà ấy không liên quan gì đến em. Bà ấy là vợ anh cũng ở mức như Hòang hậu Marie Alexandrovna là vợ của vua Alexandre. Bởi vua còn có Katia, cũng như anh có em

- Katia là ai?

- Chính là Quận chúa Catherine Dolgoruskaia mà anh vừa nói đến. Bà là nhân tình của Vua Alexandre đã nhiều năm rồi. Quận chúa sắp được vua bố trí cho vào ở hẳn 1 dãy phòng trong Hoàng cung. Vua Alexandre không muốn lấy Quận chúa vì...

Boris ngừng lại nhưng sau đó nói tiếp:

- "Lúc này"? Nghĩa là sao? - Stephanie bực tức hỏi

- Tôi muốn biết bà chủ còn giữ ý định đi Havre nữa không

Thấy nàng ngạc nhiên Aime lẳng lặng đóng cửa xe. Stephanie vẫn còn bàng hòang. Anh ta nói gì vậy? Nàng biết từ lúc Hòang thân Boris Biotsky đến đây, Aime rất lo cho nàng và cố nghĩ kế giúp nàng được an tòan. Bây giờ anh ta nhắc đến Havre!

Tại sao lại Havre? Stephanie tiếp tục suy nghĩ. Tại hải cảng Le Havre, công ty Dytteville có rất nhiều kho chứa giỏ chở từ phương Bắc về: Thụy Điển, Norway, Phần Lan. Thông thường 6 tháng 1 lần ông giả Georges đến đó kiểm tra công việc và lần nào Stephanie cũng cùng đi. Và bây giờ, nếu nàng muốn đến đó, chắc chắn ông già sẽ tán thành ngay

Stephanie chợt hiểu. Aime gợi ý nàng đi Havre là cốt để bụôc Boris rời khỏi Paris. Chàng sẽ đến đó hôm trước và hôm sau Stephanie đến. Nàng nói sẽ đi 2 ngày nhưng có thể ở lại đó 1 tuần cũng không ai nghi ngờ. Trong 1 tuần đó Stephanie tha hồ thoải mái tình tự với Boris, cách xa Paris, xa mọi cặp mắt soi mói. Ngày xưa chỉ có xe ngựa trạm, nhưng ngày nay văn minh, xe lửa chạy từ Paris đến đó rất nhanh

Lúc ra khỏi xe, trước cửa khách sạn Grand Hotel, Stephanie mỉm cười nói khẽ với Aime

- Anh cứ bảo Noemie chuẩn bị hành trang cho anh đi

Aime hơi cúi đầu kinh cẩn. Vậy là Stephanie tán thành kế họacch của anh. Aime đánh xe đi

Stephanie đi nhanh lên tầng 2. 2 gia nhân Nga mặc áo chẽn đi ủng đứng gác bên ngoài. Hôm qua nàng đã thấy 2 người này lúc cùng "ông Souverov" vào đây. 2 người hầu cận Nga lễ phép cúi chào và tránh sang 2 bên để Stephanie đi thẳng vào phòng khách, ngả vào lòng Boris

chỉ cần áp chặt thân mình vào thân chàng, miệng dính vào miệng chàng là Stephanie quên sạch mọi thú

Trong vài giây, 2 người đê mê trong niềm hạnh phúc không quá khứ, không tương lai, đắm chìm vào khoảnh khắc hiện tại. Boris bắt đầu vuốt ve thân thể người tình. Chàng nhận biết thân xác nàngy hệt nàng nhận biết thân xác chàng. stephanie khao khát vuốt ve những bắp thịt vạm vỡ, cường tráng của Boris và tận hưởng thân thể của chàng đang chìu theo cơn dục tình cháy bỏng của nàng

Boris đã nhấc bổng Stephanie ôm chặt và đem nàng sang phòng ngủ. Đến gần chiếc giường rộng thênh thang, Boris vẫn ôm người tình, lần cởi áo quần nàng, Boris như nhà phủ thuỷ đầy quyền phép, đưa Stephanie bay bổng lên niềm cuồng si của tình ái

Boris thật tuyệt vời, bởi trong khi ân ái, chàng như người nghệ sĩ ứng tác

Vừa làm chàng vừa như lần đầu tiên khám phá thân thể Stpehanie mà thật ra chàng đã thuộc lòng từng chi tiết. Đồng thời Boris dâng hiến nàng tấm thân cường tráng tuyệt vời của chàng. Stephaie cũng đáp lại bằng sự hưởng ứng hoàn hảo

Họ nhập làm 1 và tưởng như lịm đi trong niềm khoái cảm. Khi Stephanie uể oải sung sướng buông Boris, nàng cố mởmi mắt nặng trĩu nhìn người tình. 4 mắt gặp nhau và Boris lại áp miệng vào miệng nàng như muốn đưa vào nàng hơi thơ và cuộc sống của chàng

Boris âu yếm nói khẽ:

- Anh chờ em, Stephanie. Anh đã chờ em từ xửa từ xưa. Khi chưa gặp em nữa kia. Em đừng quên điều đó, Stephanie

Giọng chàng đượm 1 nỗi buồn mênh mông

- Chưa bao giờ em quên anh, Boris, kể từ ngày đầu chúng ta gặp nhau...

- Nếu vậy thì đừng bao giờ xa anh, đừng bao giờ nữa

Stephanie thì thầm bằng cặp môi lướt trên cặp môi chàng như để đánh dấu 1 lời thề nguyền. Boris nhìn thẳng vào mắt người tình như cố tìm trong đó lời đáp cho câu hỏi của chàng: bao giờ Stephanie chịu sang Nga với chàng

-Boris! Em phải đợi các con em về. 2 đứa hiện đang ở đảo Nouvelle Caledonie. Lúc này chắc chúng đang lênh đênh trên đại dương

Mắt Boris hông êề tỏ vẻ ngạc nhiên

- Anh chờ em. Anh chưa đi nếu không có em đi cùng

Sau 1 lát im lặng, Boris nói thêm, giọng rất khẽ và năn nỉ như thể chàng nói bằng cả thân thể chàng:

- Nếu như em muốn, Stephanie

- Em rất muốn, Boris. Nhưng còn cuộc sống... - Nàng nói giọng thảm thương khiến Boris mủi lòng

Chàng buồn bã đáp

- Hồi trước, em luôn nói "Em sẽ thu xếp"

- Bây giờ em cũng vẫn nói như vậy! Em hứa 1 ngày nào đó em sẽ theo anh. Anh thừa hiểu em không thể ngay 1 lúc rời bỏ mọi thứ

- Anh hiểu. Em còn bổn phận với bao người khác nữa

Stephanie không chịu đựng nỗi thái độ nhẫn nhục của chàng. Con người này đã vứt bỏ mọi thứ vì nàng, để đến với nàng. Chàng là người đàn ông hòan hảo về mọi phương diện, người đàn ông mọi phụ nữ đều ao ước. Đó là người đàn ông chỉ có 1 trên thế gian này

- Boris! Chúng ta sẽ đến Havre và ở lại đó 8 ngày. Đối với mọi người thì đó là chuyến đi của công việc, nhưng đối với 2 ta thì đấy là chuyến đi của tình ái

Stephanie nói bằng giọng âu yếm đắm say đến mức làm Boris xúc động và chàng lại nằm lên người nàng

- Bao giờ lên đường? Em nói đi, bao giờ chúng ta đi chuyến du lịch tình ái ấy?

- Sắp rồi. Em đang thu xếp. Em cũng thu xếp như trước đây và mãi mãi sau này. Anh thấy không, em có thay đổi gì đâu? Em vẫn là Stephanie của anh từ muôn thủơ. Em...

Nhưng Boris đã đưa miệng lên bịt miệng nàng. Stephanie nhắm mắt rên rỉ. Đột nhiên mấy tiếng văng vẳng bên tai: "Em có thay đổi gì đâu!" và nàng hé mở mắt lờ đờ nhìn người tình. Liệu Boris có thấy nàng thay đổi gì không? Có già đi không? Bởi từ ngày đó đến nay đã bao nhiêu năm tháng trôi qua

Chàng thì "khỏe hơn", cường tráng hơn, nhưng vẫn đẹp y hệt 8 năm về trước, lần họ gặp nhau và ân ái với nhau kỳ trước. Tóc mai điểm bạc càng làm vẻ mặt chàng thêm hiền hậu

Stephanie vẫn nhận ra mùi hương ngày đó toát ra từ da thịt chàng, vị ngọt ngày đó tóat ra trên đầu lưỡi chàng. Nàng nhận ra cả cách ân ái của chàng vẫn như ngày đó: thành kính, cuồng nhiệt và dâng hiến

Đột nhiên thấy cặp môi Stephanie hơi lơi ra, thân thể nàng giảm độ mềm mại đi 1 chút, Boris biết nàng đang nghĩ đến điều gì khác. Chàng hét mở mắt trìu mến nhìn nàng

- Em nghĩ gì vậy? Hay em đang tính tóan ngày chúng ta lên đường, Stephanie?

Stephanie thở dài, âu yếm ôm cổ Boris kéo mặt chàng áp vào 2 bầu vú nàng. Boris ngạc nhiên hơi cưỡng lại

- Em nói đi, em đang nghĩ gì vậy?

- Boris...

Mắt nàng đẫm lệ. Boris vội nói

- Stephanie, em nghĩ gì mà lạ vậy? Đối với anh em vẫn y hệt ngày xưa. Em không thay đổi gì hết. Em chỉ thay đổi trước con mắt người khác. Còn trong con mắt anh, em vĩnh viễn như xưa. Bao giờ anh cũng nhìn em đúng như em thuở ấy, khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau

-... Anh đã lầm, Stephanie. Em không hòan tòan như trước, em có thay đổi...

Nét mặt Boris tơở nên bôồn bã, lo âu

-... Đúng thế, em đã thay đổi, Stephanie. Em đẹp lên nhiều so với hình ảnh anh giữ tỏng khí ức. Tấm thân mềm mại hơn. Da thịt em dịu dàng hơn dưới bàn tay anh. Anh không biết thế nào, nhưng anh yêu em hơn cả trước kia. Anh sẵn sàng chết để giữ được tình yêu của em. Anh sẵn sàng làm mọi thứ em muốn, Stephanie. Nếu em yêu cầu anh về Nga 1 mình, anh sẽ tuân theo. Và bất cứ lúc nào em ngỏ ý muốn anh sang đây, anh sẽ sang. Đến nơi nào đó Pháp, Nga đều tùyem. Chỉ cần em nói với anh rằng 2 ta sẽ được hạnh phúc, rằng không có trở ngại gì có thể ngăn trở 2 ta... Em hãy nói đi, nói rằng anh chưa phải đã già đi nhiều

Ôi, thay đổi là như vậy! Súyt nữa Stephanie đã hỏang sợ

- Boris yêu quý. Em cũng muốn nói đầy đủ những lời như anh ưừa nói. Em muốn nóithêm rằng, em không biết làm thế nào để thân thể em biến thành thân thể anh, cặp môi em biến thành cặp môi anh, hơithở em biến thành hơi thở anh! Ôi, Boris, hãy chiếm đọat đi, em muốn được thấy anh trong em, được giữ anh bên mình mãi mãi và được chết trong anh...

- Cơ ngơi của phu nhân quả là đồ sộ, thưa phu nhân thân mến - Pierre Souverov nói với phu nhân Stephanie de Guichamp, người ông ta mới quen cách đây 2 ngàytại khách sạn Atlantique

Đối với tất cả mọi người, Boris là nhà thương gia Nga Pierre Souverov sang Pháp để tham quan những hải cảng hiện đại hơn những hải cảng của Nga. Phu nhân Guinchamp đến kiểm tra bộ phận công ty tại Havre đã tình cờ gặp và có lòng ưu ái dẫn ông ta đến thăm khu vực văn phòng và kho hàng của bà tại hải cảng này

- Chúng tôi phải liên tục cải tiến. Thời đại chúng ta ngày nay trình độ kỹ thuật phát triển rất nhanh. Chỉ chậm chạp 1 chút là tụt lại không theo kịp thời đại. Các kỹ sư luôn nghĩ ra những máy móc mới, những trang bị mới. Đúng vậy không, thưa ông Bẻtaud?

- Phu nhân nói rất đúng - Viên giám đốc chi nhánh của công ty Dytteville tại Havre kính cẩn nói

- Ông có thể đi, để mặc tôi, ông Bertaud. Tôi sẽ đến văn phòng trao đổi với ông sau

Stephanie, Boris cùng 2 người của chàng và Aime tháp tùng, đi xem xét cảng

- Anh đang ở ngay bên cạnh em! Nhiều lúc em tưởng như đang mơ - Stephanie thì thầm

Mà đúng vậy, Boris đã đến Pháp vài ngày, vậy mà Stephanie vẫn còn trong trạng thái bàng hòang, tưởng như không phải sự thật. Ôi, Boris! Nàng yêu chàng biết bao nhiêu! Hơn tất cả mọi người

Không, không phải! Boris là người duy nhất nàng thực sự yêu! Ngoài ra không còn ai nữa. Giá như không xảy ra chiến tranh và công xã, Boris đã sang tìm nàng ở Paris ngày đó thì nàng đã không lấy Rên

Boris nói đơn giản

- Stephanie, chúng ta sống cách xa nhau hàng ngàn dặm nhưng 2 trái tim chúng ta vẫn luôn bên nhau. Chúng ta cùng có 1 tâm hồn, có chung bao kỷ niệm dịu kỳ. Chúa đã ban anh cho em, đồng thời ban em cho anh. Không thứ gì chia cách được 2 ta. Có thể em từng gần gụi 1 số đàn ông khác, nhưng đó chỉ là thân xác em, Stephanie. Trái tim em vẫn là của anh. Em dan díu với những đàn ông kia bơi vì em là phụ nữ, em không muốn cô đơn, em muốn được ân ái. Nhưng khi em gặp khó khăn, anh là người được em nghĩ đến và cầu cứu. Đấy là điều chứng tỏ tình yêu của 2 ta vĩnh hằng

Stephanie dẫn Boris đi xem các nơi, kể chàng nghe về họat động của cảng cũng như của công ty Dytteville tại đây trong tiếng ồn ào náonhiệu của các toa xe gòong, các cần cẩu của thợ thuyền vang động

Aime dặng hắng, báo tephanie biết anh sắp sửa nói gì với nàng

- Bưu điện, thưa bà chủ

- Đã đến giờ rồi sao? - Nàng hỏi

Aime móc túi ra chiếc đồng hồ quả qúyt chìa cho nàng. Đã gân 6 giờ chiều. Nàng nói với Boris

- Em có việc 1 chút, anh về khách sạn trước. 1 tiếng nữa em sẽ về gặp anh

Lúc Stephanie cùng với Aime về khách sạn, nàng chỉ nói đơn giản với Boris

- Ổn thỏa cả rồi

Nàng vừa đánh điện cho gia đình Dytteville và cho Rene. "Mọi việc bình thường". Với Rene nàng thêm "Hôn anh, anh yêu!". Tại khách sạn Atlantique, Boris thuê 1 dãy phòng sang trọng ở tầng 2. Aime thuê cho Stephanie 1 phòng ngủ ngay liền đó, để Boris có thể lẻn sang dễ dàng. Sang ngày thứ 4, phu nhân de Guinchamp nhận lời ngồi ăn sáng với ông khách người Nga Pierre Souverov, cùng người giúp việc thân tín của bà là ông Aime Becave. Mọi nghi thức đều diễn ra đúng khuôn phép khiến không ai có thể bàn tán gì

Thỉnh thỏang ông người Nga mời cả 2 vợ chồng Bertaud, cho nên mối quan hệ giữa Stephanie và Boris không khiến ai chú ý. Mà vợ chồng Bertaud thì không bao giờ lên Paris, Stephanie biết chắc như vậy

Chiều hôm đó, Stephanie vừa gửi xong 2 bức điện về Paris cho bố chồng và Rene. Nàng đang hòan tòan hạnh phúc, không 1 bóng mây đen nào lảng vảng trên bầu trời tình ái của nàng với Boris. Đột nhiên lúc uống rượu khai vị, nàng thấy Aime đưa cặp mắt rất nhanh nhìn nàng. Stephanie chợt thấy trong cặp mắt Aime có nét lo âu

Stephanie biết Aime không phải lọai người lo lắng vô duyên cớ. Tất phải có chuyện gì thực sự nghiêm trọng mới khiến Aime như thế. Chuyện gì vậy? Nhưng giữa nơi này không thể hỏi Aim đơợc. Nàng định viện cớ lên phòng, 1 cái cớ vu vơ. Nhưng nếu thấy nàng lên đó cùng với Aime, tất Boris sẽ suy nghĩ

Stephanie đành nén lòng ngồi ăn cho hết bữa, cố tỏ ra vẫn vui tươi như mọi ngày, trong khi ruột gan nàng như lửa đốt. Bertaud hỏi chuyện nước Nga, Boris vui vẻ trả lời. Chàng kể về Đại đế Pierre Đệ Nhất muốn đưa nước Nga tháot khỏi tình trạng lạc hậu, theo kịp các nước phương Tây. Ngài đã tìm sang Hà Lan, làm chân thợ mộc ở 1 xưởng đóng tàu để học nghề đóng tàu. Ngài đã chu du nhiều nước châu Âu, sang đến tận Italia

Ăn xong, vợ chồng Bertaud đứng dậy cáo lui, Boris ưứng lên đi ra tiễn khách. Lúc lên thang gác, Stephanie hỏi Aime

- Có chuyện gì vậy?

- Tôi cần nói riêng với bà chủ, lúc nãy tôi thấy 1 người lạ ngoài bưu điện, thái độ là lạ. Tôi chợt nhớ đã nhìn thấy y vài lần. Đúng là y theo dõi chúng ta.Tôi điều tra và được biết y đến đây lúc trưa, thuê 1 phòng ở khách sạn này, lúc chúng ta đi ra ngoài. Cả 2 lần nhìn thấy y, tôi đều thấy thái độ y rõ ràng muốn theo dõi chúng ta

- Anh kết luận ra sao?

- Hiện nay chưa thể kết luận. Nhưng tôi rất nghi

Rồi nhún vai như không có chuyện gì quan trọng, Aime buông 1 câu

- Bà chủ nên gặp gỡ phu nhân Amelie Resmont

Stephanie ngạc nhiên

- Tôi vẫn gặp chị ấy thường xuyên, tất nhiên gần đây do bận quá nên có ít gặp hơn trơớc. Nhưng Amelie dính dáng gì đến việc này?

- Không dính dáng, đúng thế - Aime lại giở các thói cứng đầu ra với nàng

Họ đã lên đến phòng, Stephanie giận dữ ở cửa gắt

- Anh vào đi!

Sau khi đóng cửa, nàng quay vào

- Có chuyện gì thì anh nói đi chứ?

- Bà chủ thừa biết tôi không ưa gì ông Rene, ăặc dù tỗi vâ phục vụ ôn theo đúng bổn phận người làm thuê. Và tôi biết ông ta không bao giờ tha thứ cho bà chủ cái tội sang Nouvelle Caledonie

- Nhưng anh vừa nói đến Amelie...

- Đúng thế. Xin bà chủ bình tĩnh nghe tôi nói nốt. Bà chủ không hề tìm hiểu trong thời gian bà chủ sang đảo, ông Guinchamp làm những gì ở nhà. Đấy là sơ suất của bà chủ. Bà Amelie có thể giúp bà chủ làm sáng tỏ vấn đề kia. Qua đó bà chủ có thể thấy được sự uất giận của ông Rene đến mức nào

- Anh định nói Rene đang ngấm ngầm tìm dịp trả thù tôi?

Aime gật đầu. Stephanie nói tiếp

- Tôi biết chứ. Anh ta đang dệt lưới. Đến 1 lúc nào đó anh ta sẽ quăng nó ra chụp lên đầu tôi, tóm tôi như bắt thỏ. Nhưng anh khỏi lo, tôi không phải lọai người dễ bắt nạt được như thế đâu

- Bà chủ lầm rồi. Bà chủ không sợ cho bà chủ, nhưng bà chủ sẽ phải sợ cho những người khác, những người thân của bà chủ

- Anh nói có lý. Vậy tôi phải làm thế nào bây giờ?

- Thằng cha tôi nhìn thấy ngoài bưu điện, tôi nghi là người của ông Guinchamp phái đến đây theo dõi bà chủ. Hiện nay tôi mới nghi thế thôi, nhưng nếu mai y vẫn ở lại đây và theo dõi chúng ta thì điều tôi nghi là đúng. Khi đó tôi sẽ bàn với bà chủ cách đối phó. Thôi, ông Boris sắp lên đây bây giờ. Tôi ngồi lại không tiện

- Chưa đâu. Anh nán lại tôi hỏi vài câu nữa. Lúc nãy anh nhắc đến Amelie. Amelie không có tác dụng gì đâu

- Bà chủ lầm. Phu nhân Resmont biết nhiều hơn bà chủ tưởng rất nhiều

Stephanie im lặn. Hiện tượng Aime gặp người lạ ngoài bưu điện lúc chiều chứng tỏ Rene đang âm mưu bắt nàng khuất phục. Nàng hình dung đến lúc Rene đưa nàng 1 tập hồ sơ xung quanh mối tình giữa nàng với Boris Biosky và cuộc tình ái vụng trộm của họ ở Havre...

- Thôi được, chuyện này ta bàn sau. Nhưng không được để Boris nghi ngờ gì hết. Tôi có bổn phận phải tránh cho ông ấy những phiền tóai, phải bảo vệ ông ấy

-Tôi chia sẻ lòng tự tin của bà chủ. Nhưng tôi nghĩ không nên để ông Boris Biotsky đứng ngoài cuộc. 2 người cùng đối phó vẫn tốt hơn 1 người

Giọng Aime rất kiên quyết và Stephanie không thấy có lý lẽ nào bác được

Hôm sau, "ông Pierre Souverov" rời cảng Havre và dặn khách sạn là có thư từ, gửi chuyển tiếp cho ông đến sứ quán Nga tại Rome và ông sẽ ở đó khỏang 2 tuần lễ. Sau đó ông lên xe đi theo hướng Nam, qua Bordeaux rồi Marseille để sang đất Italia

Trở về Paris, Stephanie vạch ra cả 1 kế họach tỷ mỷ để tiến hành. Nàng đến thăm Amelie, trò chuyện rất lâu với bạn, dò hỏi về thái độ của Rene trong thời gian nàng sang đảo Nouvelle Caledonie

- Anh Rene tỏ ra rất lo lắng và đau khổ. Không lần nào gặp tôi anh không nhắc đến chị

- Rene đón kịch đấy. Anh ấy chuyên đóng kịch với tất cả mọi người. Chắc chị cũng biết 2 vợ chồng tôi không ăn ý, Amelie?

Stephanie nhẹ nhàng hỏi, nhìn thẳng vào mắt bạn. Amelie gượng cừơi, cúi đầu. Nàng cọ các móng tay, khẽ nói:

- Tôi cũng hơi đoán thấy, Stephanie. Mà có lần nào chị thổ lộ với tôi chuyện đó đâu?

- Hồi ấy tôi bỏ đi vì tôi không chịu nổi. Tôi hy vọng đến lúc tôi trở về... Nhưng sau khi tôi về Pháp, tình hình không khá hơn mà còn tồi tệ thêm rất nhiều. Tôi có cảm giác anh ấy căm thù tôi khủng khiếp

Stephanie dùng chữ "khủng khiếp" để kích động Amelie bộc lộ sự thật. Và nàng không ngờ phản ứng của Amelie lại vượt quá sự chờ đợi của nàng. Amelie nói

- Chị đừng nên dùng 2 chữ đó, Stephanie. Chị nên hiểu cho Rene. Việc chị rời nước Pháp khiến mọi người đều thấy rõ 2 anh chị bất hòa lớn. Điều đó không còn giấu được ai. Rene đã tỏ ra hết sức đúng đắn. Anh ấy luôn bênh vực chị, mặc dù trong lòng rất căm uất chị

Amelie nhìn Stephanie, nói tiếp

- Mọi người đều biết tại sao chỉ bỏ đi, nhiều người còn bàn tán rằng chị sẽ không bao giờ trở về Pháp nữa. Lúc 2 cháu xuống tàu để đến đó, mọi người càng tin họ đoán đúng. Rene đã cắn răng chịu đựng, không than thở với ai, không óan trách chị cũng như gia đình Dytteville 1 lời. Chị nên hiểu, Stephanie thân mến, Rene có tính kiêu ngạo và thù dai, giống hệt tính bà mẹ ngày xưa. Anh ấy tha thứ cho chị chỉ vì anh ấy yêu chị... Tôi rất buồn thấy 2 anh chị...

Amelie nhận xét đúng. "Giống tính bà mẹ!" Chính thế. Bà Guinchamp ngày xưa thâm hiểm đã muốn là dùng mọi thủ đọan để thực hiện bằng được. Chính bà đã đẩy được con trai lấy Agnes, mặc dù Rene không yêu chị ấy. Agnes chỉ là người đem lại của cải cho 2 mẹ con bà mà thôi

Stephanie nhìn Amelie, thấy bạn mình chân thật và phúc hậu làm sao. Amelie không bao giờ làm hại ai, nhất là làm hại nàng. Tuy nhiên Stephanie không thể sống cam chịu như bạn. Nàng muốn được hưởng hết cuộc đời. Nàng dám lao đi Crimee, dám sang Italia, nàng dám sang tận đảo Nouvelle Caledonie xa vời, dám sống hết mình, yêu hết mình, mặc dù đôi lúc cũng gặp phải những tình huống nguy hiểm. Stephanie không hề ân hận đã sống như thế, thậm chí nàng còn thấy tự bằng lòng

- Amelie thân mến - Stpehanie lấy giọng hết sức dịu dàng nói - Tính tôi như vậy, đôi khi tôi cũng sai lầm, chị thông cảm.Tôi không hề nghi ngờ về tình yêu Rene dành cho tôi, tuy nhiên... Hôm nay tôi rất sung sướng được thổ lộ tâm tình với chị. Nhân đây tôi nhờ chị nói hộ với Rene để anh ấy hiểu tôi và tha thứ cho tôi, cũng như tôi đang cố thông cảm với anh ấy

Stephanie không trách cứ Rene cũng không than vãn về bản thân nàng. Bằng cách đó, nàng lôi kéo được Amelie về phía nàng. Sau này lỡ xảy ra chuyện căng thẳng, thậm chí chống đối quyết liệt giữa nàng và Rene, chắc chắn 2 vợ chồng Amelie sẽ bênh nàng, bởi nàng đã tâm sự nỗi đau khổ với họ

- Cảm ơn chị, Stephanie - Amelie nói, lúc thấy Stephanie đứng dậy định ra về

- Sao chị lại cảm ơn? Về chuyện gì? - Stephanie ngạc nhiên

Amelie nở 1 nụ cười làm sáng bừng khuôn mặt chị

- Về chuyện gì ư? Hôm nay tôi đã tìm thấy lại người bạn gái thân thiết ngày xưa. Người bạn gái đã chân thật tâm sự với tôi mọi nỗi lòng thầm kín. Chị đã tin cậy tôi, mặc dù đôi lúc tôi không tán thành hành động của chị. Và 1 lần nữa tôi xin khẳng định, Stephanie, tôi mãi mãi là bạn thân của chị. Mãi mãi tôi đứng về phía chị, Stephanie! 1 lần nữa cảm ơn chị. Hôm nay là 1 ngày sung sướng của đời tôi

Stephanie xúc động ôm bạn, hôn vào má bạn:

- Tôi sẽ đến với chị luôn, Amelie

Lúc ra xe, khi nàng đã ngồi vào trong, Aime khẽ nói

- Xin bà chủ đến chỗ này 1 lát

Stephanie ngạc nhiên:

- Đến đâu?

- Phố Brune

Nhìn cặp mắt Aime, nàng chợt hiểu. Stephanie gật đầu. Aime ngồi vào vị trí xà ích. Lát sau xe đến phố Brune, đổ lại trước 1 ngôi nhà 2 tầng. Họ bước ra

- Anh thấy sao? - Stephanie ngắm ngôi nhà 1 lúc lâu rồi hỏi

- Tôi đã xem 3 nhà cho thuê, nhưng đây là ngôi nhà tốt nhất. Nhà xây đẹp, vững chãi. Đồ đạc bên trong đầy đủ, sang trọng. Tiền thuê cũng phải chăng. Tôi tin ông Souverov sẽ hài lòng. Tôi rất hân hạnh đựơc ông Souverov tin cậy cũng như bà chủ tin cậy. Hôm phát hiện ra có kẻ theo dõi chúng ta ở Havre, tôi đã hứa với ông Souverov là trong vòng 8 ngày tôi sẽ tìm 1 nơi vừa kín đáo, vừa gần biệt thự Dytteville để bà chủ có thể lui tới hàng ngày. Hôm nay mới được 4 ngày, tôi đã làm tròn nhiệm vụ

- Cám ơn anh, Aime. Tôi sẽ viết ngay cho ông ấy, báo tin mừn này đến Bordeaux

- Khách sạn Central

- Tôi biết rồi, Aime

- Sau đấy 3 ngày tôi sẽ...

3 ngày sau, lúc 13 giờ 14 phút, Aime đứng đón ở ga Montmartre. Và chiều muộn hôm đó Stephanie đã đến gặp Boris tại ngôi nhà trên phố Brune

Vài ngày sau, với sự chính xác như đồng hồ và với ý chí như thép, Stephanie đã sắp xếp thời gian biểu và cuộc sống khiến không ai nhận thấy sự đảo lộn do việc Boris đến đây gây nên, Rene vẫn thấy vợ có mặt vào những giờ giấc y hệt mọi khi. Sáng nào Stephanie cũng đến văn phòng phố Vivienne, ghé thăm 2 đứa con Maurice và Valentine. Rồi kiếm cớ này nọ, mỗi hôm 1 cách, hầu như buổi chiều nào nàng cũng bố trí để được nằm trong vòng tay Boris

Chàng đã đăng ký tên Pierre Souverov ở sứ quán Nga. Sau khi trao thư riêng của Hòang đế Alexandre cho Ngài đại sứ, Boris không còn gặp khó khăn nào hết. Ngoài ra, sức quán tổ chức 1 mạng lưới bảo vệ bí mật cho chàng và cho Stephanie. Những lúc không ở bên nhau, họ hy vọng, họ chờ mong. Và khi 2 cánh tay của người tình khép lại quanh tấm thân nàng và 2 cặp môi dính chặt vào nhau, họ tưởng như họ chưa hề xa cáhc nhau. Cặp người tình này mơ mộng cái ngày họ được chung sống bên nhau. Tuy nhiên, sau mấy ngày ở Havre, Boris không còn nhắc đến chuyện 2 người cùng về Nga và chuyện họ chung sống tại Saint Petersburg

Về phía Stephanie, nàng cũng tránh cái đề tài đau đớn này, bởi nó nhắc nàng nhớ đến những trở ngại không thể vượt qua. Như đã thỏa thuận ngầm, họ chỉ nói đến hôm nay. Cuộc sống khốn nổi lại có những người khác. Hình như Boris vượt lên mọi thứ tầm thường đó. Riêng Stephanie vẫn luôn thấy 1 bóng đen lởn vởn nhiều lúc che bớt ánh sáng hạnh phúc của nàng. Stephanie mong các con đang ở Nouvelle Caledonie trở về Pháp, nhưng đồng thời nàng lại lo. Nhiều lúc nàng lẩm bẩm với Boris

- 2 đứa con em hiện đang trên biển

- Các con em đang ở đó...

Đến 1 hôm, lúc chia tay với Boris, nàng mở xắc lấy ra 1 bức điện đưa chàng. Boris xem xong trả lại nàng. Chàng nói

- Vậy là ngày mai anh không được gặp em?

- Có chứ. Em sẽ đây khi ra ga. Anh còn ở Paris, làm sao em chịu được 1 ngày không được anh âu yếm?

- Chồng em có ra đón không?

- Chắc chắn là không. Rene xử sử rất đúng bổn phận với các con của em, ngày lễ đều có quà cáp đầy đủ nhưng anh ấy không yêu chúng. Các con em không lọt được vào thế giới của Rene! Tại sao anh lại nghĩ chồng em sẽ ra đón chúng? Sự có mặt của Rene chỉ làm cuộc đón tiếp mất đi không khí thoải mái

- Trong khi sự có mặt của anh lại làm mọi người ngạc nhiên - Boris thở dài - Vậy là anh phải nhịn gặp em đi đôi chút

- Chỉ vài ngày đầu thôi. Rồi đâu sẽ lại vào đấy

- Thật thế không? - Boris hỏi

Stephanie cảm thấy chàng rất muốn hỏi 1 câu nhưng cố gắng kìm lại không nói. Boris sẽ nán lại ở đây cho đến khi không thể ở thêm được nữa, cụ thể là khi Hòang đế Alexandre yêu cầu chàng về Nga. Cuộc đời nàng không còn nghĩa lý gì nếu thiếu Boris, cho nên nàng sẽ phải quyết định 1 cách nào đó. Hoặc theo Boris sang Nga vài tháng, hoặc ở lại Paris đợi đến khi nào Hòang đế nước Nga chịu cho chàng vắng mặt ít lâu và chàng sẽ sang Paris với nàng...

Stephanie vừa ôm hôn Charles rồi buông con trai để cậu sang với bà nội. Bây giờ nàng ôm chặt Armand. Đột nhiên nàng nhìn thấy 1 người đàn ông đứng sau lưng Armand khiến nang giật mình. Tim nàng như ngừng đập. Stephanie sững người, ngây ra như hóa đá. Armand nhận thấy thái độ của mẹ bèn ngóai đầu lại phía sau

- Mẹ ạ, chúng con rủ anh ấy về đây đấy. Anh ấy chưa biết Paris, chưa hề đặt chân đến đất Pháp. Và bây giờ 2 con trai của bà chủ công ty mời anh ấy sang đây. Anh ấy là con người rất đáng yêu, mẹ đã biết đấy

Buông tay mẹ, Armand chạy ra kéo Yann đến, Stephanie mặt tái nhợt, người run rẩy, cố gượng nở nụ cười

- Thưa phu nhân Dytteville, tôi rất sung sướng được đến đất Pháp và được gặp lại phu nhân. 2 cậu con trai phu nhân cứ nằng nặc rủ tôi đi

- 2 con tôi làm như thế là rất đúng, thưa ông Yann Kendelec. Tôi cũng rất sung sướng được gặp lại ông. Cụ nhà khỏe không? - Nàng lúng búng nói, ẫn chưa biết nên chọn thái độ thế nào

- Cha tôi vẫn khỏe. Cụ gửi lời kính chào phu nhân

Nàng chìa tay. Yann nắm chặt đến mức làm nàng khó chịu. Nàng cảm thấy như bị tra tấn

- Yann! Để tôi giới thiệu anh với mọi người - Charles nắm tay anh kéo đi - Xin giới thiệu với cả nhà, đây là Yann Kendelec! Còn Yann, đây là bà nội tôi, em trai tôi, Maurice, em gái tôi, Valentine. Bác Aime, bác biết Yann rồi chứ?

Stephanie vẫn đứng như hóa đá, nhin Yann. Chàng ngượng nghịu lúng túng. Bộ âu phục "dân sự" trên người làm chàng gò bó. Trông Yann không còn chút nào của chàng trai trên đảo Nouvelle Caledonie: cường tráng, táo tợn, chemise luôn phanh ngực, tóc lúc nào cũng rối bù, hiên ngang giữa núi rừng hoang dã. Lúc này Yann giống như cậu con trai nhà quê lần đầu tiên ra tỉnh, lần đầu tiên mặc bộ quần áo Chúa nhật nghiêm chỉnh

Phút ngượng nghịu trôi qua, Yann đã lấy lại được tự tin. Chàng sang đây đâu phải để biết nước Pháp, xem thành phố Paris. Chàng bất cần cả 2 thứ đó. Chàng sang đây vì Stephanie, để gặp nàng, chỉ gặp 1 mình nàng. Yann không thể quên Stephanie. Yann khao khát nhìn thấy nàng, hôn nàng, ghì chặt thân thể nàng trong vòng tay, đè lên da thịt nàng. Nhưng Stephanie lạihỏang sợ. Nàng nghĩ đến Boris

stephanie có thể giấu kín được mối tìn của Boris khiến không ai biết, kể cả chồng nàng. Nhưng nàng làm sao giấu nổi Yann. Ngay lúc này, nàng đẫ cảm thấy Yann đoán được phần nào. Yann đã biết, qua thái độ của Stephanie, chàng không phải người duy nhất ở đây và lúc này

Stephanie hỏang sợ. Yann tính nết dữ dội và quen thấy kẻ khác phục tùng. Stephanie đóan nếu Yann biết có đối thủ, chàng sẽ không ngần ngại tấn công, chiến đấu để đọat lấy nàng. Stephanie còn nhớ hôm trên đồng cỏ ở đảo, Yann đã nói với nàng "Anh cảm thấy em đang nghĩ đến người đàn ông khác. Anh biết trong đáy tâm hồn em, giữa trái tim anh vẫn có 1 thằng đàn ông nào đó ngự trị. Anh căm thù hắn!"

Stephanie cũng thừa biết, Yann không dễ bị lừa bởi những danh từ bên ngoài. Chàng rất biết vai trò của Rene đối với nàng. Chàng bất chấp Rene. Chàng tìm "kẻ khác" và chắc chắn chàng sẽ tìm thấy

- Mẹ mơ màng gì thế?

Charles bước đến bên Stephanie, ôm chặt mẹ

- Mẹ ạ, Yann sẽ ở nhà chúng ta. Mẹ con mình sẽ dẫn anh ấy đi xem phố xá Paris. Anh ấy sẽ nhìn thấy những cô gái tóc vàng xinh đẹp đất Paris và sẽ quên đi các cô gái Canaque

- Con đừng nói thế - Stephanie nghiêm giọng nói, thái độ điềm tĩnh, cố gạt đi nỗi sợ hãi đang len lõi vào đáy tâm hồn nàng. Tuy vậy Stephanie vẫn linh cảm thấy những tai họa khủng khiếp đang thầm lặng kéo đến