← Quay lại trang sách

Chương 18 NHỮNG LÁ THƯ CỦA RENE

Aime ở lại Paris một thời gian ngắn. Lúc anh trở lại Ploesti, Boris đã đang có mặt ở nhà Stephanie. Thoạt nhìn thấy Stephanie, Aime đã biết ngay nàng đang lo lắng dằn vặt trong lòng một điều gì đó đang ám ảnh tâm trí nàng. Aime đoán đó là niềm ân hận đã ngủ một đêm với Rene. Aime thấy Stephanie đã tự hành hạ vì một điều không đáng gì

Trước mặt Boris, Stephanie tỏ ra vui vẻ, giọng hớn hở hỏi Aime về chuyến đi, về tình hình gia đình nàng, Hai con trai sinh đôi của nàng rồi công việc kinh doanh của công ty. Nhưng khi dẫn Aime vào phòng đóng cửa lại, giọng Stephanie thay đổi hẳn. Nàng lo lắng hết sức

- Ông ta kể những gì ở nhà và kể thế nào về công việc của tôi ở đây, về chiến tranh, về bệnh nhân, bệnh dịch, tóm lại về tất cả những khó khăn gian khổ ngoài mặt trận?

- Ông Guinchamp là người trọng danh dự - Aime ngạc nhiên trả lời - Ông chủ ca ngợi vợ hết lời, nói mọi điều nhằm bênh vực vợ. Tóm lại ông chủ đã đề cao bà chủ hết sức, khiến uy tín bà chủ ở nhà tăng lên rất cao

- Ý anh nói rằng... Rene không nói gì hết? - Nàng rụt rè hỏi, chưa tin lời Aime kể

- Sao lại không nói gì? Ông chủ nói hết. Nào quan hệ giữa bà chủ với Hoàng đế Alexander II và Quận chúa Dolgoruscaia. Ông kể cho mọi người rằng 2 vị đó rất quý bà chủ và bà chủ rất tiếc là không được hân hạnh tiếp kiến hai vị đó, bởi vừa đến Ploesti ông chủ đã mắc bệnh và mới bình phục lại đôi chút đã bị bác sĩ yêu cầu phải về Pháp ngay

Thấy vẻ mặt Stephanie ngỡ ngàng. Aime nói thêm

- Ông chủ kể rằng bà chủ trở thành bạn thân của Hoàng đế nước Nga và Quận chua Dolgoruscaia sủng ái của Người, rằng bà chủ thường xuyên gặp gỡ họ. Chính vì vậy mà họ chưa cho bà chủ về Pháp. Bà chủ có thể yên tâm. Cách ông chủ miêu tả về bà chủ khiến mọi người nghĩ bà chủ là bà tiên phúc hậu, rời biệt thự Guinchamp sang đây là để dùng hai bàn tay dịu hiền làm nhẹ bớt nỗi đau khổ của chiến tranh giáng vào những binh sĩ bất hạnh kia. Mà ông chủ nói thế là đúng, có sai đâu

Stephanie trầm ngâm một lúc rồi nói rất khẽ

- Vậy mà tôi cứ lo ông ấy sẽ bôi xấu tôi đủ kiểu

- Ông Guinchamp hoàn toàn không có ý định đó

Stephanie nhìn thẳng vào mắt Aime để tìm trong đó sự thật và nàng thấy Aime không nói dối. Anh nhìn lại một cách đàng hoàng, thẳng thắn

- Tôi vẫn còn nghi lắm. Tôi biết rõ tính Rene. Ôngta chuyên có kiểu khi thù ai thì ban đầu bốc họ lên tận mây xanh rồi đến lúc nào đó mới giáng một đòn cho họ quay lơ. Xưa nay ông ta là như thế

- Tôi xin lưu ý bà chủ đến hai chữ "xưa nay" bà chủ vừa nói. Đúng ra là "xưa" chứ không phải "nay". Xưa tức là trước khi ông chủ sang đây, trước khi ông chủ đến Ploesti, trước khi bị mắc bệnh dịch

Stephanie nghĩ lại, hôm trước Rene vội vã ra đi rõ ràng là ông rất sợ nếu ở lại sẽ làm phiền nàng. Nàng nhớ lại những câu nói khác thường Rene đã nói với vợ cùng cặp mắt nhìn nàng đầy ẩn ý. Nàng thấy những điều Aime nói có lý, đúng sự thật. Nàng ân hận đã đánh giá Rene "hôm nay" không đúng

- Anh tin rằng tình cảm Rene đối với tôi đã thay đổi? Ông ta đã...

Aime nhìn Stephanie, biết nàng không thể nói hết câu, bèn tiếp lời

- Đã thôi không còn nghĩ đến chuyện trả thù bà chủ và đã chấp nhận tình thế hiện giờ

Câu nói của Aime bao giờ cũng lựa chọn chính xác tuyệt đối. Tuy vậy Stephanie vẫn còn được muốn khẳng định thêm

- Ông ta đành phải chấp nhận

- Nói thế cũng được, nhưng rõ ràng ông chủ đa bỏ hẳn cái ý định tìm cách buộc chân bà chủ. À, tôi vừa nghe nói Hoàng thân vừa được đề bạt lên Hoàng đế Nga và đã được Hoàng đế vui vẻ chấp thuận. Tôi nghĩ ngay khi chiến tranh kết thúc, bà chủ có thể về Paris và sẽ thấy nhận định của tôi về ông chủ là đúng

Câu nói quả quyết của Aime vẫn chưa đánh tan nỗi hồ nghi cúa Stephanie. Nàng ngập ngừng nói

- Anh tin là Rene sẽ không thay đổi lần nữa chứ?

- Tôi tin. Tương lai sẽ...

- Tương lai? - Nàng ngắt lời nói - Trước tiên là Ploesti và Boris. Chiến tranh chưa kết thúc thì Boris vẫn còn chưa thật an toàn, tôi chưa thể về Paris. Ta chưa nói chuyện ấy vội

Ngày 28 tháng 11 năm 1877, sau những cố gắng chọc thủng phòng tuyến không đạt kết quả, lực lượng Thổ bị bao vây không được tiếp tế đã kiệt quệ dần. Cuối cùng tướng Osman - Pacha cùng toàn bộ lực lượng trong cứ điểm Plevna đầu hàng, bao gồm 43.000 người. Hoàng đến Alexandre II tiến quân vào cứ điểm, nhân sự đầu hàng vào úy dạo dân chúng trong thành phố

Quân đội Nga ào ạt băng qua bán đảo Balkan. Binh đoàn Thổ của tướng Osman - Pacha bị đập tan. Quân Nga tiến vào cảng Andrinople. Trên thực tế, chiến tranh đã kết thúc. Thành phố Ploesti bây giờ đâm thành hậu phương, mất đi vị trí quan trọng của nó, chỉ còn là 1 địa điểm chuyển tiếp. Bệnh dịch ũng suy yếu. Số bệnh nhân chết vì dịch tả gấp 12 lần số chết trên chiến trường

Boris không làm sao. Stephanie lại về ở tại lâu đài của chàng ở Saint Petersburg, tiếp các bạn bè như trước. Sau khi Renee chia tay với Stephanie, tuần nào chàng cũng viết thư cho nàng. Lá thư đầu tiên Stephanie nhận được ngay lúc còn ở Paris đã làm nàng vô cùng ngạc nhiên về lời lẽ, giọng điệu và thái độ của chàng. Rene cho nàng biết về các tin tức các con nàng, về những người trong gia đình Dytteville. Đặc biệt câu cuối cùng làm nàng sững sốt hơn cả:

"Người bạn của bà xin hôn bà trìu mến. Rene"

Không chỗ nào trong thư chàng nhắc đến đêm cuối cùng ngủ với Stephanie, dù chỉ là nhắc bóng gió. Nàng có cảm giác Rene đã tự tước bỏ quyền làm cồng. Không lần nào chàng ký tên "Chồng bà" như trước kia. Các lá thư đều đặn gửi đến như theo 1 nghi lễ khiến Stephanie cảm động. Những lá thư trìu mến, lời lẽ ngọt ngào thân tình, cứ cách 1 tuàn lại đến tay nàng, đã đánh tan dần như nghi ngờ của nàng đối với Rene

Bây giờ Stephanie đâm coi những lá thư của Rene như những bản tin hàng tuần kể với nàng về tình hình gia đình, tình hình nước Pháp và Paris do 1 người bạn thật sự quý mến nàng gửi đến. Rene kể với nàng về Maurice và Valentine. 2 con của nàng đã cùng bà cụ Francoise đến thăm biệt thự Guinchamp và đều được bé Rene hết sức yêu quý

1 hôm, trong thư Rene có đoạn viết "Tôi nhận thấy Diane, con gái chúng ta bắt đầu học đòi 2 chị nó Catherine và Juliette và tôi rất lo chúng sẽ niễm sự phù phiếm trong tính cách của tôi, mặc dù đã nhiều lần làm bực mình..." Câu viết đó như ngầm nói với Stephanie rằng Rene đã từ bỏ sự phù phiếm trong cách sống của chàng, nói cách khác, chàng đã khác xưa

1 lá thư khác, Rene viết "Nếu bà không về ngay thì 2 con trai bà sẽ thế chân bà hoàn toàn. Armand và Charles vừa thành công trong 1 vụ kinh doanh lớn" nhưng Rene không nói rõ là kinh doanh gì

Tóm lại, bây giờ Rene đã tah65t sự quan tâm và gần gũi gia đình Dytteville cũng như công việc kinh doanh của công ty phố Vivienne. Stephanie bảo Aime

- Tôi tin rằng anh nói đúng. Rene đã thành con người khác. Tôi không còn hiểu thế nào nữa

- Đơn giản thôi, thưa bà chủ. Khi tuổi đời mới 20, con người tưởng như họ sẽ sống vĩnh viễn. Nhưng đến tuổi già người ta nhìn lại mới thấy phải sống như thế nào. Về già con người chín chắn hơn, nhân hậu hơn. Họ nhận ra nhiều thứ ở đời chỉ là phù phiếm. Ông chủ đã nhận thấy được nhu cầu sống trong không khí gia đình, xung quanh là con cái, cháu nội ngoại bởi trong vòng 10 năm nữa, ông chủ sẽ là 1 người hiền hậu

- Ôi điều anh nói thật khủng khiếp!

- Không ai muốn già, nhưng không ai thoát được tuổi già. Tôi dám khẳng định rằng ông chủ lôi kéo các con bà chủ đến biệt thự Guinchamp chính là để cảm thấy gần gũi bà chủ hơn. Ông chủ coi họ là 1 chiếc cầu nối với bà chủ. Chỉ có vậy thôi

Nói xong, Aime quay gót. Stephanie đã quen chịu nghe giọng nói thẳng thừng của Aime cũng như tính ương bướng của anh. Từ khi về Saint Petersburg hình như Aime càng ương bướng hơn. Stephanie đã hiểu nguyên nhân: Vì Aime thấy nàng cứ lần lữa việc về Pháp... Stephanie đang hạnh phúc, hạnh phúc tràn trề bên Boris khiến nàng rất ngại xa chàng, dù chỉ 1 tháng, 1 ngày

Thái độ khẳng định của Aime cùng với những lá thư chân thành, tha thiết của Rene đã khiến 1 buổi tối, sau khi quyết định, Stephanie ôm chặt người tình, buồn rầu thì thầm

- Anh yêu của em, em phải đi thôi!

Trước khi trả lời, Boris nhìn nàng. Cặp mắt chàng dịu lại, âu yếm, nụ cười trên môi chàng ngọt ngào. Chưa bao giờ Stephanie thấy tình cả Boris lộ ra sâu sắc và đằm thắm đến thế. Chàng lướt cặp môi trên cặp môi ngươi tình, thì thầm

- Anh đang nghĩ, liệu anh có xứng đáng được em yêu như hiện giờ em đang yêu anh không?

Stephanie định trả lời, nhưng Boris đã áp miệng vào miệng nàng ngăn lại

- Yên, để anh thử trả lời câu đó xem sao. Anh biết tại sao em theo anh ra mặt trận, bởi em muốn bảo vệ anh, muốn sự có mặt của em bên cạnh anh sẽ che chở cho anh. Ôi, Stephanie, đôi ta yêu nhau đúng như mọi người đàn ông và đàn bà trên thế gian muốn được yêu như thế. Stephanie, em là quá khứ, là hiện tại, là vĩnh hằng của anh. Ngay cả khi em xa anh thì về mặt thân thể em ở xa, nhưng trái tim em vẫn trong trái tim anh, linh hồn em vẫn bên cạnh linh hồn anh

Boris ôm chặt nàng trong vòng tay, nhìn thẳng vào mắt nàng

-...Ôi, người tình của anh! Người tình duy nhất trên đời của anh. Stephanie! Đúng là em phải ra đi. Em còn gia đình, có con cái, có cuộc sống của em, và rất tiếc là chúng ta lại không có được những thứ đó chung. Em hãy về đó với họ ít lâu. Anh đợi em. Nhưng anh muốn nói với em 1 điều, là dù 2 ta xa nhau, thậm chí không bao giờ gặp lại nhau nữa, anh cũng sẽ không gần gũi 1 người đàn bà nào. Không bao giờ...

- Anh điên rồi - Stephanie kêu lên

Nàng ôm đầu người tình, nhìn thẳng vào mắt chàng. Cặp mắt nàng ướt đẫm

- Anh điên rồi, Boris! Em yêu anh y hệt như anh yêu em và không có thứ gì có thể chia rẽ chúng ta

Nàng ngã đầu vào vai người tình, thủ thỉ

- Boris của em! Bao nhiêu thứ ngày hôm nay đã không còn như cũ. Hôm ở Ploesti, khi thấy không còn hy vọng kéo được em trở lại, Rene đã nói "Tôi đã không biết cách giữ được bà, Stephanie, bà yêu người khác. Tôi thừa sức đuổi theo bà đến Saint Petersburg nhưng tôi không làm thế. Tôi coi Petersburg là vùng cấm địa đối với tôi" Rene khẳng định tình yêu đối với em, nhưng không đòi hỏi em phải đáp lại. Rồi em sẽ đưa những thư của Rene cho anh đọc. Đó là thư của 1 người bạn chân thành và trìu mến. Không hơn

Stephanie ngẩng đầu lên âu yếm nhìn người tình, vuốt ve bộ ngực vạm vỡ của chàng, thủ thỉ nói tiếp

- Em cam đoan là Rene sẽ không tìm cách ngăn trở chúng ta. Vài ngày nữa em sẽ lên tàu về Paris và sau đó vài ngày anh sẽ sang gặp em. Chúng ta sẽ gặp nhau trong ngôi nhà phố Brune. Em sẽ chất hoa tươi khắp nhà để đón anh... Và chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa

HẾT