← Quay lại trang sách

Chương 17 BỆNH DỊCH HOÀNH HÀNH

Stephanie dẫn Aime về ngôi nhà nàng thuê ở ngoại ô Ploesti. Từ hôm bệnh dịch xuất hiện, các lán thương bệnh binh nồng nặc mùi uế khí. Stephanie đã trở lại đây nghỉ các ban đêm. Tuy nhiên ngôi nhà vẫn bề bộn vì nàng không có thời gian chăm sóc

Tối hôm đó Stephanie đọc kỹ từng tờ biên bản và giấy tờ liên quan đến công việc chia thừa kế của cụ Georges do Aime đem đến. Nhờ sự công bằng và uy tín của bà cụ Francoise, các thành viên trong gia đình Dytteville đã thỏa thuận được với nhau về cách chia. Số giấy tờ lớn đến mức nàng phải mất 3 buổi tối liền ới xem kỹ được hết. Nêu như Stephanie có mặt ở Paris, nàng sẽ điều chỉnh vài chi tiết, nhưng ở đây, nàng thấy những chi tiết đó không quan trọng gì

Cuối cùng, Stephanie đã lên được bản liệt kê toàn bộ bằng nét chữ rắn rỏi và mạch lạc của nàng. Sáng hôm sau, lúc Aime bưng bữa điểm tâm lên để nàng ăn trước khi ra lán số 4, Stephanie nói

- Tôi đã ký vào tất cả những chỗ cần thiết và ký vào bản liệt kê toàn bộ rồi. Anh có thể đem về Pháp

Aime ngước cặp mắt lạnh lùng, thản nhiên đáp

- Hình như tôi đã nói với bà chủ rằng tôi sẽ không rời xa bà chủ nữa. Hôm trước trong 1 lá thư viết về nhà bà chủ cho biết ở Nga có 1 quan chức ngoại giao Pháp bà chủ rất tin cậy và bà chủ có thể giao phó mọi giấy tờ quan trọng cho ông ta. Tôi chưa hiểu tại sao đến nay bà chủ lại không thể làm như thế?

- Anh về Paris rồi lại sang đây kia mà, Aime? - Nàng thì thầm nói, không muốn làm Aime mếch lòng

- Tôi đã hứa rồi

Nàng cau mặt hỏi

- Anh hứa gì và hứa với ai?

- Với tôi - Aime thản nhiên đáp - Tôi hứa với bản thân là tôi sẽ không rời bà chủ trong khi bà chủ còn ở vùng đất nguy hiểm này. Nếu tôi về Paris, mọi người hỏi và tôi s4 phải trả lời bà chủ ở đâu, làm những gì. Tôi không thể nói dối và họ sẽ biết công việc của bà chủ ở đây cũng như nỗi nguy hiểm của bà chủ đang phải trải qua. Điều đó sẽ rất phiền cho bà chủ cũng như cho gia đình, bởi mọi người sẽ rất lo cho bà chũ cũng như tôi. Cho nên tôi tự cho phép tôi được khuyên bà chủ là hãy giữ tôi ở lại đây

Stephanie nghẹn lại, quát

- Anh dọa tôi sao?

Aime vẫn nói giọng thủng thẳng coi như không thấy sự uất giận của Stephanie

- Tùy bà chủ nghĩ

- Vậy anh muốn gì, Aime?

- Tôi chẳng muôn gì hơn. Nếu bà chủ ngã bệh thì ai chăm nom bà chủ?

Biết cólàm ầm lên cũng chẳng ích gì, Stephanie nhìn vầng trán bướng bỉnh của Aime, bực bội ngồi im. Aime nói thêm

- Hôm nay trong lán số 4 của bà chủ vừa có thêm 2 người nữa chết

Stephanie rùng mình. Đúng như vậy, hôm qua, lại có thêm 2 binh sĩ chết. Cả 2 đều bị hoại thư do vết thương không được vô trùng chu đáo trước khi băng bó

- Anh không ra đó làm sao anh biết?

- Tôi có cách theo dõi công viêc của bà chủ. Đến hôm nay thành phố này không còn lạ lẫm gì với tôi nữa. Từ ngày tôi hầu hạ bà chủ cho đến nay, bà chủ đã thấy tôi cần biết điều gì là tôi biết được. Tôi cũng nói thêm rằng từ hôm đến đây tôi đã theo đúng chế độ phòng bệnh của bà chủ: sáng 1 ly rượu rhum, chiều 1 ly

Aime mới ở đây được mấy ngày, ngôi nhà và sân vườn đã gọn gàng hẳn lên. Anh xới lại các luống hoa và bây giờ hoa nở rất đẹp. Anh đã viêt thư yêu cầu Noemie gửi đến đây 2 két quả để có chanh vitamin. Aime quan tâm đặc biệt đến việc giữ vệ sinh. Nước nàng rửa mặt mũi chân tay đều là nước đun sôi diệt trùng cẩn thận

Gần như ngày nào Stephanie cũng nhận được 1 lá thư dài của Boris. Đại bản doanh của Tổng Tư lệnh Mặt trận đã chuyển từ Sistovo đến Gỏny - Stouden. Hiện chàng đang ở đó cạnh Hoàng đế. Cuộc phong tỏa Plevna được tăng cường. Quân Thổ đã cạn lương thực, đạn dược, sống rất khốn khổ, chẳng còn cầm cự được bao lâu nữa, chắc sắp đầu hàng. Quân Nga không tiến công vào đó nữa để mặc quân Thổ chết dần chết mòn. Stephanie không bụng dạ nào nghĩ đến Boris. Nàng dồn mọi tâm trí sức lực vào cho thương bệnh binh

Đã 3 giờ chiều, thương bệnh binh trần truồng hoặc gần như trần truồng dưới cái nắng oi bức, đang chiến đấu chống những đàn ruồi nhặng kéo đến quấy rầy. Họ vừa chiến đấu vừa rên rỉ vì đau. Họ văng tục vì cáu kỉnh. Stephanie thì áo ướt đầm mồ hôi, đang lau rửa cho 1 bệnh nhân bị tả sắp chết. Tình cờ nàng ngoái lại và thấy... Rene đi cùng với cô y tá Victoria

Rene mặc quân phục dân sự nhưng rất diện, kiểu y phục đi đường, tay cầm mù - xoa che miệng, cố thở nhè nhẹ. Mặc dù trời nóng bức, Stephanie rùng mình. Nàng tái mặt, đứng lặng đi trong bộ quần áo nhem nhuốc và 2 bàn tay vấy máu

- Tôi đến tìm bà - Rene nói giọng hổn hển - Bà hãy theo tôi ra ngoài, trong này không khí ngột ngạt quá

Việc Rene đến đây vượt ra ngoài mọi khả năng tưởng tượng của Stephanie khiến nàng kinh ngạc đến tột độ. Rồi cách xưng hô 'bà" cũng làm nàng tự ái vì vẻ lạnh lùng, khách sáo của nó. Nàng bỗng nổi nóng "Anh ta có quyền gì đến đây?"

Stephanie nói giọng cáu kỉnh như những ngày quan hệ của họ căng thẳng nhất

- Xin lỗi ông, đến 6 giờ tôi mới hết giờ làm việc. Mời ông đợi tôi ở nhà tôi. Chắc ông biết rồi chứ?

-Tôi đã đến đó. Chó giữ nhà của bà đồng thời là tên đồng lõa nhúng tay vào mọi việc của bà cho tôi biết bà đi vắng. May mà có quý bà đây - Rene quay sang Victoria - Tôi mới đến được chỗ này để gặp bà

Biết 2 vợ chồng có chuyện xô bát xô đĩa, Constance nhẹ nhàng nói

- Thưa phu nhân Guinchamp, nếu cần tôi xin cử 1 y tá đến đây tạm thay bà để bà có thể tiếp ông Guinchamp

Stephanie nổi cáu, chua chát nói

- Cảm ơn. Hôm nay tôi lại thấy chị nói đùa đấy, Victoria!

Nói xong, Stephanie quay vào xách chiếc bô, bước ra, hích Rene bật sang 1 bên đi ra ngoài. Đổ bô xong, nàng cọ rửa rất lâu rồi mới vào. Coi như Rene không có ở đó, nàng đi thẳng vào chỗ giường bệnh nhân

Rene không nói 1 lời, lặng thinh quay gót bước ra. Chàng gõ gót giày mạnh xuống sàn lán bằng gỗ rồi đi thẳng. Victoria đi ra theo

Rene bình thản nói

-...Đúng thế, Stephanie. Bởi tôi không thấy ông Aime Becave trở về Paris, nên tôi đoán bên này bà gặp chuyện không ổn. Tôi và bà biết nhau quá lâu, hiểu nhau quá rõ. Tôi sẵn có mạng lưới điệp viên nên nhanh chóng biết được bà hiện ở đâu. Tôi phát hoảng. Nhờ ông tùy viên quân sự Pháp tại Nga, tôi kiếm được giấy phép sang đây. Chẳng là trước đây tôi có giúp ông ta 1 vài việc. Stephanie, vậy là lần này tôi là người đuổi theo bà và cũng vì động cơ tình yêu

Stephanie xúc động. Nàng thả cho lòng mình mềm yếu đi, nhưng vẫn đáp lại giọng giễu cợt

- Và ông tin rằng tôi cũng sẽ lại chạy theo ông như con bé khờ khạo ngốc nghếch ngày đó chăng?

- Đâu có! Thú thật với bà, tôi đến đây để nhắc bà nhớ rằng bà có 1 gia đình, 1 ông chồng, những con cái. Tôi cũng không quên bà nắm trong tay thứ vũ khí để chống lại tôi va tôi không thể ép buộc ba điều gì. Tôi đã ngửa bài rồi đấy, Stephanie

- Chủ bài của ông là gì? - Stephanie vẫn còn tấm tức hỏi móc méo

Từ chiều đến giờ nàng đã suy nghĩ, chuẩn bị trước những câu để đối đáp, để khẳng định ý chí của nàng

- Chủ bài của tôi ư? Chính là điều bà đã cam kết với bản thân bà và có thể nói là cả với tôi, tức là với chúng ta. Bà đã cam kết giữ thể diện cho cả 2 chúng ta. Vậy mà bà rời nước Pháp từ cuối tháng giêng, đến nay là đầu tháng 8 bà chưa về

Stephanie giật mình. Nàng không nhớ thời gian trôi mau thế. Mà có gì lạ đâu? Các sự kiện xảy ra liên tiếp khiến nàng không tính đến thời gian nữa. Bao nỗi lo lắng, rồi chiến tranh, và...

-...Bà tính trên đầu ngón tay sẽ thấy thời gian quá dài. Tôi không tự cho phép mình dùng chữ "lạm dụng" vì hy vọng trong óc bà cũng đã xuất hiện 2 chữ ấy. Tôi chỉ xin đơn giản và khiêm tốn nói rằng bà hơi đi quá đà và 2 ông con trai của bà rất lo lắng cho mẹ của họ. 2 cậu lấy làm lạ sao bà đi biệt tăm lâu thế. Việc bà viết thư từ chối không về Paris để tham gia trực tiếp việc phân cia tài sản thừa kế đã khiến du luận xầm xì. Tôi chắc bà đã hiểu người ta xầm xì những gì. Tôi thiết nghĩ, đã đến lúc bà nên quan tâm đến thể diện cho bà, 1 người mẹ đức hạnh. Bà nên suy nghĩ về danh tiếng ấy

Mỗi lời nói Rene đều như ngọn roi quất vào Stephanie mặc dù không lời nào nói sai. Rene nói đúng. Nàng sẽ không theo chân chàng về Paris như 1 người vợ hối lỗi, nhưng sau đây 1 vài tháng nàng phải về. Dù sao thì cũng chưa cần vội vã

- Có phải là "lạm dụng" không nếu tôi xin được hỏi bà, ngoài phòng của bà, nhà còn phòng nào nữa cho tôi không?

- Rất nhiều, thưa ông Rene. Nhà này rộng rãi tha hồ phòng cho ông - Stephanie mỉm cười nói

- Tôi sẽ không quấy rầ bà lâu. Thời hạn tôi ở đây chỉ cốt vừa đủ để người ngoài thấy là hợp lý khi chồng đến thăm vợ sau 1 thời gian xa cách quá lâu. Khoảng 8 ngày, bà thấy được không? Tôi hy vọng số ngày ngần ấy là vừa phải và không đến nỗi quá dài. Nhân đây tôi cũng xin phép được phát biểu đôi chút về cuọc sống của bà tại đây...

Rene dừng lại 1 chút, nhìn Stehanie rồi nói tiếp

- Lúc nãy tôi thấy bà ngồi bên giường 1 bệnh binh hấp hối. Trong lán số 4 của bà không khí ô nhiễm rất nặng. Điều kiện vệ sinh quá tồi. Mùi uế khí bốc lên tôi không sao chịu nổi. Thấy bà trong khung cảnh đó tôi rất đau lòng. Có lẽ trên đời chưa bao giờ tôi đau lòng như lúc nãy. Tôi rất hiểu lòng dũng cảm, nhân ái và tận tuỵ của bà nhưng tôi không sao thông cảm nổi. Stephanie, tôi vẫn yêu bà, cho dù bà có làm gì và tôi có làm gì. Xin bà tha lỗi cho tôi nói những câu mềm yếu ấy, mấy câu đã làm nét mặt bà đanh lại, nếu tôi không lầm

Rene nhận xét đúng. Vừa rồi Stephanie đã căng lên để chống đỡ. Rene biết ý đứng lên, đi ra cửa

- Aime, anh cho tôi ở phòng nào?

Tối hôm đó Stephanie thảo bức điện để Aime đánh đi ngay từ sáng sớm cho Boris ại Gorny - Stouden, báo chàng biết Rene đến đây và sẽ ở lai đây 8 ngày, để Boris khỏi nghi ngại. 6 giờ chiều hôm sau, ở lán thương bệnh binh về, Stephanie thấy Rene đợi nàng ngoài cổng bệnh viện

- Tôi có phải xin lỗi về việc đến đây và chờ bà không, Stephanie?

Nàng mỉm cười đáp vì không có cớ gì để trách cứ chồng

- Không đâu, Rene

- Mai tôi lại đến đón bà ở đây, được không? - Rene hỏi như cầu xin 1 ân huệ

- Mai và những ngày khác nữa đều được, Rene. Nhưng lúc ở đây ra trông tôi áo quần xốc xếch, mặt mày nhem nhuốc lắm đấy. Điều đáng sợ nhất ở đây là cái nóng bức

- Đặc biệt là cái mùi nặng và ngạt thở. Tôi không hiểu bà làm thế nào chịu đựng nổi

- Chúng tôi quen rồi, thật ra lúc sáng khi mới bước vào lán, mùi đó xộc vào mũi, nhưng chỉ nửa giờ sau chúng tôi quen dần và không còn thấy gì nữa. Nhưng xin ông đừng thuyết phục tôi rời khỏi đây. Tôi đã trả lời "không" và sẽ trả lời như thế 1 cách thật tâm. Tuy nhiên tôi rất hiểu ông và tôi hứa sau đây 1 tháng là cùng tôi sẽ có mặt ở Paris. Vậy là chúng ta đã nói hết vói nhau và tôi nghĩ ông có thể tiếp tục nói thật tất cả những gì ông muốn với tôi, trừ chuyện đòi tôi rời Ploesti và chuyện chiến tranh... cũng như chuyện 2 chúng ta ở 1 số mặt nào đó

- Tôi hoàn toàn hiểu ý bà định nói gì, Stephanie - Rene nói giọng làm như thản nhiên. Rồi chàng cầm tay Stephanie, đạt bàn tay chàng lên trên - Tôi muốn nói với bà rằng gần đây tôi rất mê nhạc kịch, đặc biệt là giọng hát của Adelina Patti. GIọng bà ta đúng là tuyệt diệu. Tôi với bà được nghe rồi, bà nhớ chứ?

Stephanie mỉm cười nghe những thứ không dính dáng gì đến chiến tranh, đến Ploesti và đến quan hệ giữa 2 vợ chồng. Những chuyện hầu như vô nghĩa của Rene khiến Stephanie lơ đãng nghe và những từ những chữ dần dần biến thành 1 thứ âm nhạc du dương quen thuộc, ngọt ngào và trìu mến làm Stephanie lâng lâng

3 ngày sau, hết giờ làm việc Stephanie ra cổng không thấy Rene đứng chờ như mọi khi. Nàng đoán Rene quên không hìn đồng hồ nên mãi dạo phố quá giờ đón nàng. Stephanie nán đợi thêm vài phút nữa vẫn không thấy, bèn đi về 1 mình, Rene ngồi trong phòng khách, mặt nhợt nhạt, mệt mõi

- Xin lỗi - Chàng thì thầm - Càng ngày tôi càng không chịu nổi kiểu nóng bức này. Tôi rất tiếc phải rời đây, nhưng tôi cũng mừng là được đến những nơi khác trong lành, dễ chịu hơn

Nhìn vẻ mặt uể oải, nghe giọng nói mõi mệt và dáng điệu đờ đẫn của Rene, Stephanie nhận ra ngay là chàng đã bị nhuốm bệnh

- Mai ông sẽ dễ chiu thôi - Nàng mỉm cười nói, nhưng trong lòng thầm ghĩ "Mong ông ấy đi khỏi đây càng sớm càng tốt. Nơi này rât nguy hiểm cho ông ấy!" - Ông về phòng nghỉ đi. Tôi đã đem thức ăn lên phòng cho ông

Do bị nhuốm bệnh tả, Rene không muốn ăn gì

- Tôi chỉ khát thôi. Hình như tôi ngây ngấy sốt. Tôi sẽ xuống nhà ngồi ăn với bà. Bà khỏi phải bưng lên

- Cũng được - Nàng nói

Phản đối chàng làm gì. Rất có thể đây là bữa ăn cuối cùng của Rene trong phòng ăn trước khi... Stephanie không dám nghĩ tiếp. Nhìn khuôn mặt gầy tọp đi quá nhanh, cặp mắt sâu hoắm, Stephanie rất sợ. Để khỏi nhìn vào khuôn mặt khủng khiếp ấy, Stephanie vội vã quay xuống bếp. Aime bắt gặp vẻ lo lắng trên mặt nàng

- Đúng đấy! - Anh nói

Aime đã nhận thấy sức khỏe của Rene sa sút từ mấy hôm trước nhưng anh coi thường, cho là chuyện không có gì quan trọng, nhưng hôm nay nhìn thấy nét mặt Stephanie, anh chợt hiểu

Stephanie nói rất khẽ

- Đêm nay sẽ là đêm khủng khiếp

- Và sau đó còn bao nhiêu này đáng sợ nữa chứ

Stephanie lặng lẽ gật đầu. Nàng đưa tay lên vuốt họng, cổ nàng tự nhiên ghẹn lại

- Bà chủ tin rằng...

- Không phải tôi tin mà là tôi chắc chắn. Triệu chứng rất rõ...

Càng nói Stephanie càng thấy cổ họng tắc lại

- Bệnh đã trầm trọng đến mức...

- Mai tôi đi kiếm lá. Tôi biết có thứ lá để chữa. Tại bệnh viện bà chủ có thuốc ipeca. Tôi sẽ rắc thuốc cho ông uống. Bây giờ bà chủ ra bảo ông ấy là ông chỉ bị cúm thôi để ông khỏi hoang mang

Lúc Stephanie vào phòng khách, nàng thấy Rene đã nằm xuống đi-văng, co quắp 2 chân, măt tái nhợt, nhăn lại, 2 tay ôm bụng

- Bà gọi Aime cho tôi... - Rene thì thào nói như phải gắng sức lắm mới thốt lên được - Bà đừng nghĩ ngợi gì... Tôi có làm sao thì bà cũng không có lỗi gì hết

Stephanie phải cắn chặt răng để khỏi bật lên tiếng khóc. Linh cảm thấy mình rất có thể không sống được nữa, Rene rõ ràng đã tha thứ hết cho nàng. Vừa xúc động, vừa hoảng hốt, Stephanie cúi xuống Rene. Mồ hôi chày dòng dòng trên mặt chàng. Cặp môi nhợt nhạt run rẩy. Cặp mắt trũng sâu khẽ nhắm lại

Thấy nàng định lau mồ hôi, Rene vội mở mắt thều thào

- Không... Gọi Aime cho tôi...

Rene không muốn nàng chăm sóc chàng. Chàng xấu hổ. Qua bao nhiêu năm chung sống, Stephanie biết rất rõ tính này của Rene: không muốn nàng nhìn thấy trong lúc chàng "không đẹp!" Stephanie vội chạy ra tìm Aime

Rene bám chặt lấy Aime. Aime lực lưỡng nhấc bổng chàng lên bằng 1 cánh tay. Ra đến đầu cầu thang, thấy Aime lúng túng, Stephanie vội chạy lại đỡ thêm

- Không! Để ông ấy nằm dưới này, trong phòng ăn, tiện cho ông ấy và cho cả chúng ta nữa. Tôi sẽ đem nệm trên ấy xuống là đủ. Và tôi ngủ trên phòng của ông chủ

Biết Rene không muốn vợ chăm sóc, Aime đảm nhiệm công việc ấy ngày đêm. Hôm sau, lúc nàng lên gác xuống, đoán trước câu nàng sẽ hỏi, Aime nói ngay

- Đêm qua, đúng như tôi dự đoán, ông chủ có tất cả những triệu chứng của người mắc bệnh dịch. Tôi nghĩ không cần nói gì thêm bà chủ cũng đã hiểu

Aime khăng khăng không chịu nói thêm chi tiết nào nữa. Và khi Stephanie muốn vào thăm Rene, anh nhất định không chịu để nàng vào, lấy cớ để Rene ngủ. Vậy là Rene đã ngủ được, nàng thầm nghĩ. Aime khuyên nàng nên đến bệnh viện làm việc bình thường. Giá như mọi khi, Stephanie đã làm ầm lên, nhưng hôm nay nàng lặng lẽ, nhịn nhục bước ra khỏi nhà

Đến bệnh viện quân y, Stephanie tìm ngay Victoria

- Phu nhân yên tâm. Tôi sẽ lo chuyện này. Lát nữa bác sĩ Rostrovovitch đến tôi sẽ nói ngay để bác sĩ đến thăm bệnh ông Guinchamp. Bác sĩ Rostrovitch có nói được đôi chút tiếng Pháp, tôi tin ông ấy sẽ làm ông Guinchamp yên tâm. Khi nào khám bệnh cho ong nhà xong, bác sĩ quay về đây, tôi sẽ báo để phu nhân biết

Vài tiếng đồng hồ sau, thấy Victoria bước vào lán số 4, Stephanie vội vã chạy ra đón

- Thế nào?

- Mời phu nhân ra có người muốn gặp

Stephanie lặng người đi, lo lắng hỏi

- Chồng tôi... làm sao rồi chăng?

Victoria nhún vai

- Làm sao mới hôm trước hôm sau đã chết ngay được. Phu nhân thừa biết rồi còn gì

- Bác sĩ bảo tôi đến gặp à?

- 1 người lạ đang đợi phu nhân ngoài cổng. Ăn mặc rất sang

Stephanie ngạc nhiên, vội chạy ra xem ai. Thì ra Michel Lambersart. Ông từ Saint Petersburg đến đây tìm nàng nhận nhũng giấy tờ để gửi về Paris

- Stephanie! Tôi rất thương bà. Tôi có qua nhà bà, được biết điều bất hạnh đang giáng xuống bà. 1 người cụt tay đã trao tôi toàn bộ số giấy tờ này

- Tôi vô cùng biết ơn ông đã cất công đến tận đây giúp tôi, Michel

- Tôi đã tưởng...

Ông ngừng bặt không nói tiếp. Stephanie dịu dàng, trìu mến nói thay cho ông

- Ông đã tưởng được ở lại đây vài ngày với tôi! Michel, tôi rất lấy làm tiếc. Tình hình này tôi không thể giữ ông lại được. Tôi tin rằng ông không bao giờ quên được những kỷ niệm tuyệt đẹp giữa chúng ta. Tha lỗi cho tôi, Michel. Tha lỗi cho tôi

- Bà có trở lại Saint Petersburg không, Stephanie?

- Có chứ. Tại sao tôi không trở lại. Tôi hứa là thế nào chúng ta cũng còn gặp lại nhau. 1 lần nữa cảm ơn ông, Michel thân mến. 1 lần nữa tha thứ cho tôi. Bây giờ tôi phải cáo từ ông, bác sĩ đang muốn gặp tôi

Stephanie vội vã quay gót. Michel Lambersart nhìn theo rồi chậm rãi bước đi. Nàng chưa kịp ra khỏi lán số 4 thì đã thấy bác sĩ Rostrovovitch cũng đi đến tìm nàng

- Phu nhân thân mến. Bà thừa biết ông Guinchamp rất yếu sức. Tôi lo nhất là tim. Tôi đã đưa ông thuốc. Ông cụt tay chăm sóc bệnh nhân rất chu đáo, cũng tận tụy không khác gì bà. Rất tiếc là ông Guinchamp yếu quá, không đủ sức chịu đựng được 1 chuyến vận chuyển. Tôi xin hứa với bà hàng ngày sẽ đến thăm bệnh cho ông nhà, thưa phu nhân Guinchamp

"Không đủ sức chịu đựng cuộc vận chuyển"... "Tôi rất lo cho tim..." Vậy là bệnh trạng của Rene rất nguy kịch. Khả năng qua khỏi hết sức mỏng manh

Lúc này ruột gan bồn chồn lo lắng vậy mà Stephanie rất ít được thấy Rene. Aime tìm mọi cách không cho nàng vào. Và mỗi lần vò được, nàng thấy Rene đều gượng cười để trấn an nàng. Ông nói

- Đêm qua tôi thấy dễ chịu hơn nhiều

Hoặc

- Hôm nay tôi thấy đỡ nhiều lắm

Nhưng Stephanie thấy rõ Rene sa sút rất nhanh. Mặt hốc hác hẳn đi. Gò má đỏ 1 cách đáng ngại làm làn da thêm xanh xao. Mắt Rene đỏ ngầu vì sốt cao. Aime thì luôn bảo nàng

- Bà chủ đừng đứng lại lâu bên cạnh giường bệnh. Phải để ông chủ nghỉ ngơi. Kể ra thấy bà chủ vào, ông chủ cố làm ra vẻ tươi tỉnh và lên gân lên cốt như thế là trò trẻ con, nhưng bà chủ phải thông cảm.Vốn khỏe mạnh, đẹp trai, ông chủ không muốn bà chủ nhìn thấy ông chủ hốc hác xanh xao. Ông chủ chịu đựng tuổi già vất vã hơn mọi người khác

- Tuổi già? - Stephanie ngạc nhiên - Sao anh lại nhắc đến tuổi già ở đây? - Tất cả mối lo của chúng ta lúc này là làm thế nào để Rene qua khỏi, ông ấy sống được

- Bác sĩ không nói gì với bà chủ sao?

- Có chứ. Nhưng hôm nào cũng vẫn câu ấy: cần phải nằm 1 chỗ

- Bởi ông bác sĩ không có gì thêm để nói. Nhưng tôi thì cần báo bà chủ biết, toàn bộ vấn đề là ở sức chống đỡ của cơ thể ông chủ

- Sức chống đỡ?

- Đúng thế. Nếu ông chủ cầm cự được thì sẽ qua khỏi - Anh tin chắc như thế?

- Tôi chỉ nói: 3 ngày nữa, tôi sẽ trả lời bà chủ dứt khoát. Ta phải chờ xem diễn biến trong 3 ngày tới

3 ngày? Lần đầu tiên thấy Aime định ra 1 thời hạn, 1 cái mốc cụ thể. Nàng hoảng hồn: vậy là nếu Rene không qua khỏi thì chỉ ngày mai hoặc ngày kia sẽ... Câu nói của Aime giống như 1 bản án không được kháng cáo

Stephanie năn nỉ

- Ít nhất anh cũng cho tôi biết...

Aime nhìn nàng

- Bà chủ muốn hỏi tôi có hy vọng chút nào không chứ gì? Trong 48 tiếng đồng hồ tới chúng ta có thể thấy được là có hy vọng hay không. Còn bây giờ, thú thật với bà chủ là tôi nhìn thấy rất ít

- Hình như anh tìm mọi cách để làm khổ tôi

- Tôi hoàn toàn không quan tâm đến bà chủ nghĩ về tôi như thế nào. Bà chủ trách tôi tôi cũng chịu. Bà chủ khento6i tôi cũng không cần nghe. Tôi làm việc là vì tô. Vì tôi thấy cần phải làm như thế

- Anh muốn tôi phải suốt đời là đã làm ông Guinchamp phải đến đây và chịu số phận thảm thương

- Tôi lại không thấy như thế. Bà chủ không có ý gì phải tự trách bản thân. Ông Guinchamp tự ý đến đây. Bà chủ không hề mời ông ấy đến

Nói xong, không để Stephanie kịp nói gì thêm, Aime quay gót đi vào phòng Rene. Anh chăm sóc Rene tận tụy trong mọi lúc, cùng với Rene chiến đấu và giúp chàng chiến đấu chống lại bệnh tật. Trong lúc đó thái độ Aime lúc nào cũng điềm tĩnh, lạnh lùng là đằng khác. Nghe giọng nói của Aime, Stephanie biết nàng đã làm anh cáu và nàng thấy không còn cách nào moi thêm ở anh điều gì nữa. Đành chỉ còn bám vào niềm hy vọng mong manh anh gìn giữ cho nàng

Cô dùng hết nghị lực để khỏi hoang mang đến phát điên lên, Stephanie liên tục tự trấn tĩnh bản thân. Và nàng đếm từng ngày, từng giờ cho đủ 48 tiếng đồng hồ

Sáng sớm ngày thứ 3, sau 1 đêm không ngủ, toàn thân rã rời, cổ họng khô khốc, Stephanie cố gượng mỉm cười lúc Aime bưng bữa điểm tâm lên cho nàng

Thấy rõ thái độ bồn chồn của Stephanie, Aime nói

- Đêm qua bệnh tình của ông Guinchamp đã chững lại 1 cách đáng mừng. Xin được chúc bà chủ 1 ngày bình thản

Cách nói của Aime nhiều lúc nàng tức anh ách. Nhưng biết làm sao được? Dù thế nào thì như thế cũng là đáng mừng. Chiều hôm đó, lúc Aime ra cửa đón Stephanie, anh nói

- Ông chủ đã lấy lại được hồn vía

Nghĩa là bệnh trạng của Rene đã "xuống thang". Không bao giờ Aime nói mà không cân nhắc chu đáo. Anh đã yên tâm về bệnh nhân như yên tâm về chính bản thân anh. Stephanie có thể tin ở lời anh. Tin hoàn toàn. Đột nhiên nàng thấy nhẹ bẫng người, như cất đi được 1 gánh nặng. Stephanie gieo mình xuống ghế nệm, rã rời

Tất cả những cố gắng của nàng để giữ vững tinh thần trong những ngày qua đột nhiên được giải tỏa. 1 cảm giác trống rỗng kỳ quái xâm chiếm đầu óc. Bao nhiêu nước mắt ghìm lại bấy lâu bây giờ được tháo khoán, ào ạt chảy ra. Stephanie khóc như đứa trẻ, trong lúc Aime dịu dàng nói

- Tôi rất muốn đối chiếu nhận xét của tôi với nhận định của bác sĩ Rostrovovitch trước khi khẳng định hoàn toàn để bà chủ yên tâm không còn hồ nghi gì nữa. Theo nhận xét hiện giờ của tôi thì nỗi nguy hiểm lớn nhất đã được vượt qua. Từ hôm nay ông Guinchamp sẽ hồi phục dần và khi nào đủ sức lên giường tôi sẽ đưa ông về Paris. Theo nhận định hiện giờ của tôi thì triển vọng đó đã rõ ràng. Bây giờ chỉ còn vấn đề thời gian

Bất chấp lời gợi ý của Aime cùng những lời nói quanh co của Stephanie vì sợ Rene lầm tưởng nàng đẩy chàng đi vì Boris, Rene khăng khăng không chịu đi khỏi đây. Chàng nói giọng đau đớn

- Tôi làm vướng chân bà cho nên bà muốn tôi đi mau cho khuất mắt

Rene nhất định không chịu đi

1 hôm Aime bảo nàng

- Tôi thấy ông chủ từ chối chỉ vì 1 nguyên nhân. Sáng hôm qua trong lúc dọn giường, tôi thấy ông chủ soi gương. Ông chủ soi gương mỗi ngày hàng chục lần. Ông chủ quay sang nhìn tôi, mắt đầm đìa, nói mếu máo "Ôi, trông tôi thảm hại quá! Aime, bây gờ tôi như 1 bóng ma, làm ai nhìn thấy cũng phải khiếp. Chỉ da bọc xương. Tôi già đi đến 15 năm và sẽ không bao giờ lấy lại được như tôi trước đây nữa" Tôi phải lựa lời an ủi nhưng xem chừng kết quả không là bao

Nói đến đây, Aime nhìn nàng và giọng anh trở nên dịu dàng

-Bây giờ đã đến lúc phải cho ông chủ ăn trả bữa để mau chóng hồi phục. Rất tiếc là tôi vẫn phải dè dặt chưa dám cho ông chủ ăn nhiều. Đúng ra phải "bón thúc" cho ông chủ. Tôi dùng 2 chữ đó hơi thô bạo, nhưng đúng là phải thúc để sức khỏe tăng nhanh. Chính vì lẽ đó tôi muốn thẳng thắn đưa ra với bà chủ 1 đề nghị. Đó là trong giai đoạn này cần phải tác động vào tinh thần ông chủ. Mà trong việc này tác động của bà chủ hết sức quan trọng

Stephanie chợt hiểu Aime định nói gì nhưng nàng sợ không muốn hiểu. Tuy vậy nàng không có cớ để ngăn anh. Aime vẫn nói tiếp và bây giờ không quanh co gì nữa

- Bà chủ đoán đúng đấy. Ảnh hưởng phụ nữ của bà chủ sẽ tác động đối với ông chủ còn mạnh hơn mọi thứ thuốc bổ. Ông chủ đang rất cần cảm thấy được yêu, được phụ nữ khao khát. Cách tốt nhất là bà chủ tạo cho ông chủ ảo tưởng rằng ông chủ vẫn hấp dẫn với phụ như ngày xưa

Stephanie choáng váng. Nàng không tiếc bất cứ thứ gì, sẵn sàng tạo mọi điều kiện cho Rene chóng bình phục, nhưng "chuyện ấy" thì vượt quá sức chịu đựng của nàng. Hiện nay nàng vẫn còn có tình cảm thương mến Rene, do tác động của những kỷ niệm xưa, do tác động của thói quen gần gũi chàng. Trong khi thật ra người nàng yêu là Boris. Ngày nào nàng cũng viết thư cho chàng, không dài thì ngắn

Chưa kể sau cả 1 dành cảnh công phu Stephanie đã đoạt lại được tự do, nàng không muốn bây giờ lại tự buộc chân. Ngủ với Rene, dù chỉ 1 đêm thôi cũng có nghĩa nàng từ bỏ quyền tự do đã dành được và từ đêm đó trở đi, Rene sẽ tiếp tục "đòi" mà nàng không thể hoặc rất khó từ chối. Không, chuyện ấy thì không thể được! Nàng không thể "cho" Rene thứ đó

Tuy vậy Stephanie vẫn cảm thấy chưa thật hoàn toàn tin rằng mình suy nghĩ như vậy đã thật đúng. Nàng nói

- Lòng tận tụy của anh nhiều khi quá đà. Nói thật ra thì anh tận tụy đến mấy cũng không "mất" gì nhiều. Nhưng điều anh đề ra với tôi để giúp Rene hồi phục nhanh thì quá khó. Làm chuyện đó tôi sẽ phaỉ "mất" không ít. Anh định bảo tôi ngủ với ông ấy, bảo tôi kêu lên với ông ấy "Ôi, em sung ướng biết bao! Em vui biết mấy! Anh làm tình tuyệt vời như ngày xưa!" Anh không thấy tôi không thể làm như thế được sao?

Đoán trước phản ứng của Stephanie sẽ như vậy, Aime bình thản và mỉa mai đáp

- Có gì khó khăn lắm đâu? Bà chủ chỉ cần lùi lại thời gian ít năm. Hồi ở Gallipoli, ở Varna đâu có xa xôi gì lắm? Chỉ cần bà chủ phát huy óc tưởng tượng đôi chút là được...

Anh ta muốn mình trở lại tuổi 20! Trở lại thời yêu Rene say đắm! Stephanie thấy rất rõ Aime vô cùng tha thiết mong Rene nhanh hồi phục. Nàng có cảm giác lúc này không có chuyện gì quan trọng đối với Aime hơn sức khỏe của Rene. Nàng cay đắng đáp

- Anh quên Sebastopol à? Sebastopol còn xảy ra sau Gallipoli, sau Varna!

Tôi không quên gì hết, thưa bà chủ. Tôi chỉ đơn giản gợi ý đó với bà chủ thôi

Không chịu nổi, Stephanie quát lên

- Anh quan niệm đấy là chuyện chịu đựng trong ít phút là xong chứ gì? Anh coi tôi là con gà mái hay sao?

- Bà chủ nói quá lời vì bà đang cáu. Tôi xin lui để bà chủ tự suy nghĩ 1 mình thì hơn

Tuy nhiên sáu ngày đánh vỡ chai lại đánh đổ ghế, cáu gắt với bệnh nhân, 1 bữa ăn tối với Aime 2 người không nói với nhau 1 lời và sau cùng là 1 đêm trằn trọc không ngủ được, sáng hôm sau Stephanie bước vào phòng Rene, nói với chàng bằng 1 giọng ngọt ngào khát thường

- Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ vài ngày nữa, ông ra phố, tất cả phụ nữ Ploesti sẽ mê ông mất, Rene thân mến! Hôm nay trông ông điển trai hơn hẳn hôm qua!

Câu nói của Stephanie quá mức, chẳng khác nào người ta khen 1 nữ nghệ sĩ. "Chị biểu diễn tuyệt vời, đúng chị là thiên tài!" Tuy nhiên lại được Rene tin ngay

- Bà thấy tôi hôm nay khá hơn hôm qua nhiều à?

Thấy mắt Rene sáng lên, Stephanie tiếp tục tăng thêm liều thuốc bổ

- Nhất là cặp mắt. Trông hôm nay cặp mắt ông lanh lợi hẳn lên

- Như trước kia chưa, Stephanie?

Stephanie cười rất tươi

- Cứ đà này thì chỉ 1 tuần nữa là lại đẹp và quyến rũ như ngày xưa

Aime nói đúng. Không thứ "thuốc bổ" nào hiệu nghiệm hơn. Tình trạng sức khỏe Rene tăng lên trông thấy. Chỉ trong 2 ngày môi đã đỏ hồng, mắt sáng lên tươi vui như thể chàng đang "chinh phục" cô gái nào đó. Giọng nói của chàng cũng ngân vang. Trên khuôn mặt không còn gầy gò. Stephanie bắt đầu thấy bóng dáng của chàng Rene đẹp trai ngày xưa. Sự thay đổi kỳ diệu khiến bản thân Stephanie cũng phải sững sốt

Ngày nào cũng vậy, Stephanie vào thăm Rene và đưa ra những chi tiết thay đổi làm Rene phấn khởi. Nào 2 bàn tay lại thon đẹp như trước, mái tóc bây giờ đã ốm đốm trắng lại mềm mại như xưa. Rene đã đứng lên đi lại và dáng đi vững chãi, giọng nói cũng vang

1 buổi chiều đi làm về, Stephanie thấy Rene đứng trước sân. Chàng đã mặc bộ quân phục. Chiếc thắt lưng da to bản thắt ngang lưng, nhưng người chàng vẫn gầy. Quần áo rúm ró lại và ngực rõ ràng là chứa 1 khoảng trống bên trong. Stephanie không ngờ Rene có thể gầy đến thế. Nhưng nàng vội vã nở nụ cười rất tươi

- Rene, tôi rất mừng thấy ông đã đi được và lực lưỡng như xưa

Nàng nói dối trắng trợn. Rene nhìn vợ

- Bà có thể ban cho tôi 1 ân huệ được không?

- Tất nhiên là được - Stephanie nói

- Tôi muốn đi dạo 1 chút, ra đến quảng trường, đến nhà thờ. Chiều hôm nay thời tiết rất đẹp, như văn sĩ thường tả trong truyện vậy

- Ông biết bao giờ về nhà tôi cũng thay quần áo. Tôi sẽ thay hết sức nhanh. Ông chịu khó đợi tôi 1 chút thôi

Stephanie mặc tấm áo dài đẹp nhất của nàng, chải đầu rất cẩn thận, trang điểm nhẹ đề xóa đi vẻ mệt mõi trên mặt sau 1 ngày làm việc căng thẳng

Lúc thấy nàng bước xuống nhà, Rene xúc động nói khẽ

- Bà vẫn không khác gì ngày xưa, Stephanie

Rene lại nói dối, nhưng nàng không tin. Mặc dù Stephanie vẫn giữ được thân hình thon thả, nhưng nàng biết mình đã bắt đầu có những vết chân chim ở khoé môi và đuôi mắt. Những vết nhăn đó không bao giờ biến đi mà sẽ hằn mỗi lúc 1 sâu hơn

Họ bước đi chầm chậm. Rene cố thẳng người, đi đứng chững chạc còn Stephanie khoác tay chàng. Lúc quay về nhà, Rene thì thầm

- Tôi rất sung sướng được đi thử vừa rồi. Aime đã cứu thể xác tôi. Còn bà, bà đã cứu tinh thần tôi. Bây giờ thì tôi tin tôi sẽ bình phục. Tôi nên bắt đầu nghĩ đến chuyện về Pháp

Stephanie cảm thấy mình buộc phải nói

- Ông đã di thế nào được?

- Tôi biết chứ, Stephanie. Nhưng cũng nghĩ dần đi thì vừa. Tôi rất tiếc phải bỏ lại bà ở đây. Tôi nghĩ rằng không cần phải...

Cặp mắt Rene nói nốt câu mà miệng chàng không dám thốt ra. Stephanie cúi đầu thay câu trả lời. Rene không nài. Nàng biết ơn chồng đã không nhắc gì đến Boris

Sau 1 lúc im lặng, Rene đau đớn nói. Giọng chảng rụt rè

- Liệu tôi có bao giờ được gặp lại bà nữa không, Stephanie? Chẳng lẽ tội tôi lại lớn đến nỗi bà không thể tha thứ? Hay tôi đã xấu xí đến mức bà không dám nhìn?

-Cả 2 điều đó đều không phải, Rene. Ông thừa biết là không phải như thế

- Nếu như bà chứng minh cho tôi thấy, Stephanie. Bây giờ tôi xin bà nghe tôi nói, đừng ngắt lời tôi giữa chừng

Vậy là cuối cùng điều đó vẫn cứ đến. Đã nhiều ngảy rồi, Stephanie rất sợ những câu đó. Nhưng nàng không thể nỗi giận hoặc bỏ đi. Rene đang bất hạnh. Chàng đang chân thành. Chàng phải rất vất vã mới dần dần hồi phục lại được dáng vẻ của 1 người đàn ông có sức quyến rũ phụ nữ. Nàng đã tậng tuỵ giúp chàng, bây giờ nàng không thể phá huỷ tất cả những gì nàng đã dày công đẩy lên

- Bà đừng sợ, tôi đang rất yếu sức. Tôi chỉ khao khát được thấy lại hơi ấm của bà, làn da mịn màng của à, sự trìu mến của 2 cánh tay bà. Tôi chỉ xin bà cho tôi được ngủ dựa đầu lên vai bà.Tôi sẽ chỉ như đứa trẻ nhỏ. Tôi thề với bà như vậy. Tôi tin rằng bà chưa thể quên đã có thời gian chúng ta thân tình với nhau, đúng không, Stephanie?

- Cuộc đời 2 chúng ta đã chuyển theo hướng khác rồi - Stephanie rụt rè đáp, cố lẫn trốn dĩ vãng đang dười như đuổi theo nàng, bám lấy nàng

- Tôi tôn trọng hướng đời bà chọn. Tôi rất có thể đến Saint Petersburg, không khó khăn gì, nhưng tôi không đến đó. Tôi coi thành phố ấy là nơi cấm địa đối với tôi. Bà yêu 1 người khác. Không sao. Tại tôi đã không biết cách giữ bà. Nếu như tôi tìm đến đây thì chỉ là vì những báo cáo tôi nhận được khiến tôi quá khiếp sợ, quá lo cho bà và cũng vì tôi không sao quên được bà. Stephanie, tôi vẫn yêu bà như ngày xưa...

Rene cầm bàn tay Stephanie, hôn lên bàn tay nàng, miệng thì thầm lời yêu thương, thì thầm rằng chàng không thể thiếu nàng, rằng chàng rất cần nàng. Stephanie để yên Rene nói và trái tim cũng bị xúc động. Nàng thương xót Rene và biết rằng mình sẽ không đủ dũng cảm cưỡng lại chàng. Nàng nhớ đế câu Aime hay nói "Đừng nên phóng đại quá những rắc rối"

Đêm hôm đó, Rene khởi đầu là đứa trẻ nhỏ, gối đầu lên vai nàng, nhưng cuối cùng chàng là người đàn ông. Stephanie để cho Rene ân ái mà nàng không hề xúc động gì hết, cũng không khó chịu. Nàng làm bổn phận đối với 1 bệnh nhân đang bình phục

Sáng hôm sau, khi thức giấc trong vòng tay Rene, Stephanie nhớ lại đêm qua mà tim nàng nhói đau... Tối nay nữa thì sao? Rồi những nối tiếp theo nữa! Nàng đã phá lệ, làm sao còn khước từ chồng được nữa. Nhưng câu nói đầu tiên của Rene làm nàng sững sốt

- Stephanie, hôm nay tôi sẽ đi! Có chuyến tàu đi Bucarest khởi hành lúc 10:10 và sau đấy có chuyến tốc hành từ Bucarest đi Paris

- Aime đi với ông chứ? - Nàng hỏi, đầu óc vẫn còn bàng hoàng

- Chắc thế. Bởi tôi vẫn còn yếu. Aime đúng là người tuyệt vời. Anh ta thuộc loại người làm ơn không phải để người ta cảm ơn. Thậm chí sự cảm ơn còn làm Aime thấy bị giảm giá. Tôi cảm phục và rất yêu anh ta cũng ngang như bà yêu anh ta. Khi nào Aime từ Paris sang đây, bà hãy nói giúp tôi với anh ta như thế. Tôi nhận lỗi về đêm hôm qua, cái đêm không bao giờ tôi quên được, đồng thời tôi xin bà hãy quên nó đi. Tối hôm qua tôi đã khao khát bà quá. Bây giò tôi đề nghị và, tôi xin bà đừng làm như lệ thường, đừng ra ga tiễn tôi

Giọng nói của Rene lạcđi, nghẹn ngào, Stephanie bất động đứng trước mặt chàng, không biết nói gì, tỏ thái độ gì

- Bây giờ bà đi đi, Stephanie. Anh yêu em, Stephanie và tình yêu đó bây giờ chỉ liên quan đến anh

Thấy Stephanie ngây người ra như hóa đá, Rene ra mở cửa, Stephanie chậm chạp, rất chậm chạp bước ra ngoài.