Chương 28 GWEN
Một tháng sau
Trong mắt phần lớn mọi người, tôi có vẻ như đã bình phục. Tôi cố gắng hết mình, vì các con. Nhưng trong lòng, tôi vẫn cảm thấy mong manh như thủy tinh, tôi nghĩ giờ chỉ có Sam mới nhìn ra được. Sam, người nhìn thấu mọi điều. Điều đó có thể đã từng một lần làm tôi khó chịu, nhưng bây giờ tôi lại lấy làm mừng. Tôi nói chuyện với Sam. Tôi thậm chí còn đi gặp bác sĩ tâm lý chuyên phục hồi sang chấn tâm lý. Tôi đang khá hơn lên. Bọn trẻ cũng vậy. Tôi cho cả hai chị em chúng đi điều trị và đảm bảo đứa nào cũng được chữa lành, dù chúng có chịu thừa nhận mình cần hay không.
Tôi không còn xem Bọn Bệnh làm và nói những gì nữa, nhưng khi tôi hỏi, Sam lặng lẽ nói với tôi chúng vẫn tiếp tục ầm ĩ trên mạng với nhiều lửa và năng lượng hơn trước. Dẫu chẳng hề mong muốn, tôi lại trở thành chủ đề của rất nhiều bài báo và blog. Vài người cho rằng tôi là anh hùng. Rất nhiều người cho rằng tôi thoát được tội giết người.
Có một điều tôi phải chấp nhận: bây giờ, tôi không còn trốn tránh những điều khó chịu kia nữa.
Biểu tượng của việc đó là ngôi nhà bên hồ Stillhouse mà chúng tôi đang đòi lại quyền sở hữu của mình đây. Không chỉ có bốn người chúng tôi; bạn bè của chúng tôi cũng chung tay giúp đỡ. Javier và Kezia. Cha của Kezia, ông cụ Easy Claremont. Anh cảnh sát hình sự Prester và mấy viên cảnh sát ở Norton mà bây giờ tôi đã biết tên nữa. Cả bạn bè ở trường của mấy đứa trẻ và cha mẹ của chúng cũng đến; tất cả họ cùng xúm vào sơn lại phần tường nhà phía ngoài của chúng tôi và xóa hết những lời nhắc xấu xí về những chuyện đã qua.
Tôi đã tính tới những hành động hận thù sẽ lại ập đến với chúng tôi, nhưng giờ đây, ít nhất, ngôi nhà này sẽ lại là pháo đài của chúng tôi một lần nữa.
Ngày hôm nay, nó sẽ được hoàn thiện.
“Mẹ!” Connor giơ thứ gì đó lên nhưng tôi không nhìn rõ vì nó ở tít đầu kia căn phòng. “Đây là rác ạ?”
“Nhìn nó có giống rác không?” Tôi hỏi lại, và cố gượng cười. Thằng bé cười đáp lại. Nụ cười ấy hơi ngập ngừng, và run rẩy một chút ở giữa chừng, nhưng đó là một khởi đầu. Chúng tôi có việc phải làm, Connor và tôi. Đường còn dài lắm. Thằng bé tự trách mình quá nhiều, và giờ, nó đang đau buồn vì chuyện của bố nó. Tôi biết Melvin không xứng đáng với điều đó, nhưng đây lại không phải chuyện của hắn. Đây là chuyện của Connor, và chuyện phải để thằng bé kinh qua tất cả những cung bậc bi thương vì một người chưa bao giờ thực sự yêu thương nó. “Cảm ơn con yêu. Sao con không nghỉ một chút đi?”
“Sao em không nghỉ một chút đi?” Sam lên tiếng, rồi đỡ lấy túi rác trên tay phải còn lành lặn của tôi. Tay trái của tôi vẫn còn đang bị bó bột, và rất đau đớn, nhưng bác sĩ nói rằng nó sẽ lành lại. Rồi cuối cùng cũng phải thế thôi. “Vì em cần phải ngồi yên. Đừng hăng hái quá thế.”
Anh nói đúng. Việc đã xong rồi. Sam và Lanny hợp với nhau thành một nhóm sơn lại mấy bức tường nhà bếp bị phá hỏng, còn Kezia và Javier lắp lại cửa sổ mới ở đằng trước. Connor và tôi nhặt nhạnh những mẩu rác cuối cùng trong nhà. Bức rèm cửa trước giờ đang buông xuống. Tôi muốn ngắm tuyết và hồ nước đang đóng một lớp băng mỏng ngoài kia. Ngoài đó trông rất sạch sẽ, theo lối tôi chưa từng nghĩ tới trước đây.
Lanny đang ngồi cùng bạn gái của nó - có lẽ hai đứa vẫn chưa gọi nhau như thế, nhưng tôi có thể nhìn ra ánh mắt chúng trao nhau - và chúng đang đeo vòng tay tết sợi giống nhau. Khi con bé nghĩ rằng chúng tôi không nhìn, tôi biết Lanny cầm lấy tay Dahlia. Con bé cần điều đó. Con bé cần được yêu thương. Tôi sẽ làm tất cả mọi điều có thể; tôi yêu con bé còn mãnh liệt hơn bất kỳ con sư tử cái nào, nhưng tôi không thể cho con bé sự dịu dàng, và ngọt ngào, mà Dahlia dường như lại có tất cả những điều ấy để trao cho con bé, ít nhất là bây giờ. Tôi dừng lại để ôm con gái mình, vì tôi không thể không làm thế, và con bé chịu để cho tôi ôm lấy nó một lúc thật lâu, rồi mới đẩy tôi ra và tròn đôi mắt đen kẻ viền đen sì lên tỏ vẻ ngao ngán. Tôi hôn lên mái tóc đen của nó và cố gắng không nghĩ tới cô gái bị tròng thòng lọng vào cổ ngày hôm ấy. Cô gái đã bỏ chạy khỏi ngôi nhà đó, tôi thầm nghĩ. Tôi cứ hỏi suốt. Người ta chưa tìm thấy cô ấy, nhưng lúc ở đồn điền, cô ấy vẫn chưa chết.
Có lẽ khi tìm được cô ấy, cô ấy vẫn an toàn. Có lẽ điều tốt lành đã đến với cô ấy.
Sam ngồi chờ cùng một cốc bia dành cho tôi, và tôi đỡ lấy cốc bia, lòng đầy biết ơn và ngồi xuống bên cạnh anh trên chiếc trường kỷ mới. Chiếc cũ đã vô cùng bẩn thỉu, và dù sao, cũng đã đến lúc rồi - đến lúc đón những điều mới. Khởi đầu mới.
“Mike gọi.” Sam nói, rồi uống một ngụm bia thật to. Connor ngồi yên bên cạnh anh, ở phía còn lại, và khi Sam vòng tay qua vai thằng bé, nó chẳng hề rúm người lại. Nó giở một quyển sách ra và bắt đầu đọc, nhưng đó là chuyện bình thường. Tôi nhận ra đó là một quyển sách mới. Quyển tôi chưa từng thấy trước đây. Điều này có vẻ rất trọng đại, nhưng tôi không biết tại sao nữa. “Anh ấy sẽ bị trói chân ở DC một thời gian, nhưng anh ấy gửi lời chào. Trợ lý điều hành của Rivard quắn hết cả mông khi ông ta biết lão già đã bị nhốt. Ông ta đưa cho Mike chìa khóa vào vương quốc của lão già rồi.”
“Mọi thứ ư?” Tôi hỏi và nhìn anh. Chấn thương sau vụ Baton Rouge đôi lúc giống như cơn ác mộng, đã một tháng qua, nhưng đột nhiên nó bỗng sống động trở lại. Ký ức về cặp mắt trống rỗng, khát máu đó. Khẩu súng giật lên trong tay tôi. Tôi vẫn còn cảm thấy cú giật truyền qua cánh tay, lên cơ thể mình. Cảm thấy máu trên mặt mình. Tôi hít một hơi. “Anh chắc chắn chứ? Tất cả mọi thứ?”
“Gần một ngàn vụ bắt giữ chỉ trong tuần này thôi đấy.” Anh nói. “Trên toàn thế giới. Kể cả những kẻ đã mua vé xem buổi trình diễn tối hôm đó nữa.”
Từ khóa đó, và tôi hiểu ý. Buổi trình diễn. Chương trình mà tôi sẽ bị tra tấn cho đến chết. Tôi khẽ rùng mình và rúc vào hơi ấm của anh. “Nghe hay đấy.”
“Họ sẽ tóm hết bọn chúng. Rivard đúng là dân kinh doanh; ông ta lưu giữ tất tần tật các loại hồ sơ cực kì xuất sắc. Thậm chí cả đám anh hùng bàn phím cũng bị lôi vào và đóng quyển hết.” Sam cười có chút cay đắng. “Không có nghĩa nhờ thế mà những bức thư thù ghét gửi tới em bớt đi, nhưng sẽ cho ta thêm thời gian.”
“Vậy Mike không sao chứ?”
“Mike à?” Sam nói. “Mike là Chàng Trai Vàng mới của Cục, và anh nghĩ anh ấy thích điều đó. Ồ, còn chuyện này nữa. Bên pháp chứng đã có kết quả về những đoạn phim đó rồi: giả tất, dĩ nhiên rồi. Thế không có nghĩa là em cần phải chứng minh với bọn anh bất cứ điều gì. Bất kỳ ai trong số bọn anh.” Anh đưa mắt nhìn Kezia, nhìn Javier, nhìn mấy đứa trẻ, và tôi thấy trong lòng ngập tràn lòng biết ơn. Một tháng vừa qua, từng người trong số họ đã đến bên tôi và nói cho tôi biết rằng từ bao giờ và từ đâu họ nhận ra mình đã sai. Có lẽ, cũng dễ đoán, con gái tôi là người cuối cùng.
Sam xin lỗi trước tiên. Không phải vì anh có điều gì để phải xin lỗi tôi. Ồ, hai đứa trẻ tin tôi đầu tiên, tôi nghĩ vậy, nhưng với người lớn, họ cần phải thừa nhận trước khi thấy thật thoải mái để nói ra. Tôi nghĩ những người lớn lây cái tính bất đắc dĩ mới thể hiện điểm yếu ấy từ tôi. Tôi hy vọng, giờ đây mình sẽ có thể cho họ thấy cả những điều khác nữa.
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn anh. Anh hôn lên trán tôi, làn môi lướt qua nhẹ nhàng ấy làm tôi thấy ấm áp hơn lên. Thật ngọt ngào xiết bao. Và tôi thấy biết ơn vô hạn vì điều đó. “Cảm ơn anh.”
“Không có chi.” Anh nói, và đưa chai bia của mình ra. Chúng tôi chạm cốc. “Phía FBI đang chuẩn bị thông cáo báo chí, ngày mai sẽ cho đăng để minh oan cho em. Chấm hết.”
Tôi khẽ thở dài. Đó chỉ là một việc rất nhỏ so với tất cả những gì đã xảy ra, nhưng tôi cũng lấy làm mừng khi chuyện được giải quyết. “Anh và em đều biết điều đó không đúng…” Tôi nói với anh. “Sẽ luôn luôn có những người không tin. Không tin bất cứ một điều nào.”
“Giữa cuộc chiến của đám bã đậu si mê chương trình Infowars[48] với em, anh biết mình nên đặt tiền vào cửa nào.” Anh đáp. Anh khui thêm một chai, và tôi biết, anh đang cố làm ra vẻ hết sức bình thường khi nói. “Còn về căn nhà của anh. Có vẻ như chủ nhà muốn anh phải ký gia hạn hợp đồng vào tháng sau. Tiền thuê cũng tăng.”
“Em hiểu.”
“Vậy là anh có thể sẽ sớm trở thành thằng vô gia cư đấy.” Có chút ướm hỏi và đùa bỡn trong giọng anh. Tôi mỉm cười, nhưng không nhìn lên.
“Thế thì buồn lắm.”
“Quá buồn.”
“Và em đoán anh sẽ cần một chỗ.”
“Giờ em đã nhắc tới rồi đó. Có gợi ý gì không?”
Lanny và Dahlia đang thì thầm gì đó với nhau. Giờ thì cười khúc kha khúc khích. “Ồ, cứ nói đại ra đi mà…” Dahlia nói. “Bọn con biết cả rồi.”
“Vâng…” Connor vừa lật sang trang sách mới vừa nói.
“Rõ như ban ngày mà.”
“Thôi được, thôi được. Ông Cade, ông được chào đón ở đây.” Dù thật lòng có ý đó, tôi vẫn thấy run. Đây là một bước tiến lớn đối với tôi. Một biểu hiện của lòng tin mà tôi vẫn chưa chắc chắn mình có thể đặt nơi ai lần nữa.
“Em chắc chứ?”
Lần này, tôi ngước lên nhìn anh. Ánh mắt anh kiên định và ân cần, và tôi phải nín thở, vì tôi chưa từng nhìn thấy ánh mắt đó trước đây. Mãnh liệt, cứ như anh vừa nhìn thấy tôi lần đầu tiên, lại từ đầu.
“Em chắc chắn.” Tôi đáp. Đã từng có một bãi mìn ngăn cách giữa chúng tôi, nhưng tất cả những bom mìn đó giờ đã gỡ hết, nổ hết và những gì còn lại ở nơi đó giờ chỉ là bình địa. Một bình địa tốt đẹp để xây dựng. Sẽ phải mất công, nhưng tôi chưa bao giờ sợ hãi.
“Bữa tối xong rồi đây!” Là Kezia nói vọng ra từ trong bếp. “Tôi không nấu, nên hoàn toàn an toàn nhé, tôi thề.” Mọi người vẫn cứ thấy buồn cười suốt mấy tuần vừa qua khi Kezia Claremont có một tài năng đặc biệt, khó lý giải là phá hủy toàn bộ mọi thứ cô ấy nấu.
“Nhưng cô ấy cũng đã nỗ lực lắm. Cô ấy làm cháy mấy cái bánh mì.” Javier nói khi Kez bưng chảo gà quay kèm rau củ bỏ lò to đùng ra bàn. “Ta ăn thôi, trước khi chó Boot chén hết.”
Chó Boot lăn tới khi nghe nhắc đến tên mình và liếm vào mạng sườn. Tôi vỗ nhẹ lên mình nó, và nó rên ư ử, nhắm nghiền mắt lại. Nó bình phục tốt hơn bất cứ ai trong số chúng tôi.
“Phải đấy, chén hết mọi thứ trên bàn.” Tôi nói, rồi chuồi khỏi hơi ấm của Sam để mặc áo khoác, đội mũ, đi găng vào. “Tôi xuống dưới kia kiểm tra thư từ một chút. Sẽ quay vào ngay.”
“Cẩn thận đấy nhé!” Tất cả mọi người có mặt đều đồng thanh nhắc. Sam vẫn dõi theo để xem liệu tôi có cần người đỡ hay không. Tôi lắc đầu.
Vừa đi - thật cẩn thận - xuống dưới dốc, tôi vừa mỉm cười. Ngôi nhà rất an toàn, vững chãi. Sạch sẽ và mới tinh, tất cả những thứ tồi tệ, xấu xa đều đã được dọn sạch. Tôi biết việc đó mang tính biểu tượng. Tôi biết cần phải có thời gian, yêu thương và quan tâm để chữa lành tất cả.
Nhưng chúng tôi là gia đình. Chúng tôi là những người sống sót.
Tôi mở hộp thư. Bên trong chất đủ thứ thư từ, giấy má và tôi đứng đó, cạnh chiếc thùng rác đặt ở cuối lối đi và trút hết những catalog, thư quảng cáo vào đó, cho tới khi chỉ còn một tập hóa đơn và thư gửi nhẹ hều. Tôi nhìn xuống chiếc phong bì cuối cùng và khựng lại. Trong một khoảnh khắc, tôi ngừng thở. Nếu có thể tạm dừng trái tim mình lại, tôi cũng sẵn lòng làm thế.
Là chữ viết tay của Melvin. Tôi ngó dấu bưu cục.
Kẻ nào đó đã gửi lá thư này đi sau khi hắn chết. Có lẽ là tên nào đó trong nhóm Absalom, cú đâm cuối cùng, cay đắng từ trong bóng tối.
Tôi nhìn cách hắn viết tên tôi nắn nót, cẩn thận, chính xác bằng những chữ in hoa, tô đậm, và tôi đột ngột nhớ lại cơn điên loạn bùng lên trong hắn khi hắn giết Annie. Tôi không thể nào quên được. Không bao giờ.
Tôi nghĩ về chuyện đó mất một lúc, và rồi tôi cất những lá thư còn lại vào trong túi áo, đi hẳn xuống hết con dốc, băng qua đường, ra đến bờ hồ Stillhouse.
Mặt nước trong như gương và yên ả, những gợn sóng đã đóng thành lớp băng mỏng trên bề mặt. Tôi nhìn ra xung quanh bờ hồ và thấy một hòn đá khá lớn, to bằng quả bưởi chùm [49]. Tôi cầm lá thư của Melvin trong bàn tay trái đang lành và lẳng hòn đá ra xa bằng tay phải. Nó dễ dàng xuyên vỡ lớp băng mỏng tang trên mặt hồ, để lộ ra mặt nước tối sẫm, lạnh cóng bên dưới.
Tôi nhặt một hòn đá khác, nhỏ hơn, và lục tìm trong mấy túi áo. Lá thư vốn được tròng một sợi dây chun ngoài phong bì. Tôi dùng nó để bọc lá thư Melvin viết quanh hòn đá.
Tôi ném thẳng lá thư chưa mở, đã được buộc vào vật nặng kia xuống nước. Tôi thấy tờ giấy loang loáng dưới hồ chừng một giây, và tưởng như mực bắt đầu loang ra như máu chảy. Chỉ trong vài giờ nữa, những gì hắn viết sẽ hoàn toàn biến mất, và tờ giấy sẽ chỉ còn là những mẩu bột nhão trôi dạt nơi đáy nước.
“Mẹ ơi!” Là Connor đang đứng trên nhà gọi tôi. Tôi quay lại và vẫy tay. “Mẹ ơi!”
“Mẹ lên ngay.” Tôi hô to.
Những thứ cuối cùng từ gã chồng cũ của tôi đã chìm dưới đáy hồ. Sẽ không một ai biết Melvin muốn nói điều gì.
Và có lẽ, nếu hắn đang bị đày đọa nơi hỏa ngục, hắn sẽ phải chịu những hình phạt đau đớn nhất.
Chú thích:
[48] Chương trình chuyên đưa ra những thuyết âm mưu cực đoan và tin giả của Mỹ.[49] Còn gọi là bưởi đắng hay bưởi bồ đào, là một loài cây cận nhiệt đới thuộc chi Cam chanh, quả có kích thước to hơn quả cam một chút. Bưởi chùm hoàn toàn khác với bưởi ta.
LỜI CẢM ƠNMến tặng người bạn của tôi Steve Huff, và đặc biệt là đồng mưu của tôi Ann Aguirre. Đặc biệt gửi lời cảm ơn tới Liz Pearsons mạnh mẽ và đội T&M vĩ đại, những con người siêu tuyệt vời.