← Quay lại trang sách

Chương 27 GWEN

Nỗi tuyệt vọng kéo dài mãi cho tới lúc một người phụ nữ trông nhếch nhác, gầy gò, đôi cánh tay nổi đầy những nốt sẹo do tiêm chích mang nước lại cho tôi. Vào khoảnh khắc nhìn thấy chai nước, tôi mới nhận ra mình đã khát đến mức nào, tôi tóm lấy cái chai và tu ừng ực từng ngụm như sắp chết khát.

Đó là một sai lầm, và tôi nhận ra ngay vào giây phút thuốc tấn công cơ thể mình. Chỉ trong vòng vài phút, tôi thấy từng đợt sóng hóa học cuồn cuộn đuổi nhau trong mạch máu, và dẫu cố kéo nốt bàn tay bị gãy đang ở lưng chừng chiếc còng ra khỏi đó, xem ra tôi vẫn không thể tập trung được. Cơn đau cứ lôi tôi ngược trở lại, và dù tôi có cố gắng tập trung đến mấy, cũng chỉ như cát lọt qua sàng.

Khi thuốc đã thật sự ngấm, tôi rên rỉ, thở dốc, mồ hôi túa ra như tắm, và tất cả mọi thứ xung quanh tôi đều nhòe và mờ đi. Những con nhện trên chăn chiếu. Những con mắt trên trần nhà. Nỗi kinh khiếp hệt như một vật thể sống bên trong tôi, cố vật lộn để thoát ra ngoài. Tôi tưởng như nó đang cào xuyên qua da tôi, trào ra ngoài theo những vết rách trên da dưới dạng những vệt đen ngòm, dày cộp đang siết nghẹt tôi và bịt lấy mắt tôi.

Rồi cuối cùng, tôi cũng ngất đi, đó là một ơn huệ.

Tôi không biết đã bao nhiêu giờ đồng hồ trôi qua. Cuối cùng, khi tỉnh lại, tôi không còn bị còng nữa. Bàn tay trái của tôi sưng to, và gần như không cử động được. Thuốc làm tôi yếu đi và khó tập trung, và tôi lại thấy người phụ nữ gầy gò đó. Cô ta quát tôi, những tràng âm thanh xối xả như nước cuốn, và rồi thô bạo kỳ cọ tôi bằng một chiếc khăn ẩm. Cô ta lột áo choàng ngủ của tôi ra và ném quần áo vào người tôi. Tôi không tài nào tự mặc được, thế là cô ta phải mặc quần áo cho tôi như mặc cho một con búp bê. Cô ta tát tôi khi tôi bắt đầu ngã xuống giường, và vật tôi nằm xuống dưới đất. Tôi không quan tâm.

Tôi chỉ lờ mờ nhận thấy cô ta xích mình vào cái chân giường bằng sắt dày. Tôi lại ngất đi khi chưa kịp nghĩ xem mình nên làm gì tiếp.

Lần tiếp theo tỉnh dậy, đầu óc tôi có phần tỉnh táo hơn. Bàn tay trái của tôi lúc này sưng to như quả bóng và dính đầy máu, và lại bị tra vào còng. Không còn cơ hội rút tay ra được nữa. Tôi đã quậy tung mọi thứ lên, và rốt cuộc, tôi vẫn không được tự do.

Tôi cần phải tìm ra cách thoát khỏi đây và quay trở lại với bọn trẻ. Gương mặt chúng sao quá rõ ràng, tới nỗi tôi thấy như mình có thể với tay ra và sờ được lên mặt chúng, và rồi cảm giác mất mát siết chặt tôi, chặt tới mức tôi vỡ toác, và tôi bắt đầu khóc. Tôi mất chúng rồi. Tôi đã mất con rồi.

Tôi nện bàn tay trái xuống mặt sàn, và cơn đau đang tan ra trong khắp cơ thể khiến tôi muốn nghẹt thở. Nó phá hủy nỗi thống khổ, nó đẩy được một mảnh tỉnh táo đầy tươi sáng vào não tôi.

Tôi làm lại một lần nữa.

Tôi cắn môi để không thét lên, và toàn bộ cơ thể tôi rung lên bần bật vì nén tiếng thét. Tôi thấy người mình như sắp rã ra thành từng mảnh, nhưng không. Đầu óc tôi tỉnh táo hơn lên khi cơn đau dữ dội tan đi. Đau đớn cũng có tác dụng của nó. Đau đớn xua đi màn sương mù thuốc mê đến tận gợn cuối cùng.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân trên sàn gỗ kêu cọt kẹt, và tôi thấy cặp chân trần khẳng khiu của người phụ nữ chuốc cho tôi thuốc. Cô ta đứng bên cạnh tôi. Tôi gục gặc cái đầu như một con nghiện, còn cô ta đứng đó quan sát một lúc, rồi bỏ đi. Khi chắc chắn cô ta đã đi khỏi, tôi mới nhìn ra xung quanh.

Tôi vẫn ở trong căn phòng cũ. Vẫn là cái giường cũ. Tôi đã thật sự tỉnh dậy ở đây cùng Melvin, hay đó chỉ là cơn mộng mị kinh tởm vì thuốc? Chúa cứu con, ước chi tôi có thể tin điều đó, nhưng tôi biết tất cả đều là thực. Hắn là thực.

Tất cả đều là hiện thực tàn nhẫn, và tôi cần phải tập trung vì thời gian sắp hết.

Hắn đã nói với tôi điều gì đó về bọn trẻ. Điều gì đó rất kinh khủng. Tôi cố với lấy những mảnh ký ức lờ mờ lướt qua trong đầu, nhưng chúng trôi tuột khỏi tay tôi cứ như những vệt dầu loang trên mặt nước, và tôi gần như thấy biết ơn vì điều đó, bởi tôi chỉ có thể nhớ lại cảm giác của nỗi tuyệt vọng đó, chứ không phải hình thù của nó.

Tôi tập trung vào những gì đang ở trước mắt mình. Bàn tay bị thương, sưng húp của tôi. Cái còng cắm sâu vào phần da thịt bị phồng lên. Những đầu ngón tay tím ngắt.

Đầu kia của cái còng bập vào chân giường bằng sắt.

Tôi trừng trừng nhìn vào đó suốt mấy giây liền, và rồi tôi dần dần nhận ra tại sao mình lại nhìn.

Tôi có thể tháo còng ra.

Cái giường rất nặng, nhưng cái chân kia thì sao? Nhỏ hơn cái còng. Nếu tôi nâng được cái giường lên, tôi có thể đẩy cái còng ra khỏi chân giường. Con nghiện kia không cẩn thận. Cô ta nghĩ tôi đã bị đánh gục.

Tôi lết dần về phía đó, hết sức cẩn thận để không gây ra nhiều tiếng động, và tôi chầm chậm nhổm dậy để cõng sức nặng của cái giường nặng trình trịch kia lên lưng, gánh nó lên. Khó khăn và đau đến thấu xương, tôi phải tập trung cao độ để những bó cơ đang run rẩy của mình không từ bỏ và buông cho cái giường rơi đánh sầm xuống sàn… trái lại, tôi từ từ kéo phần còn lại của chiếc còng ra khỏi chân giường, rồi tôi khom người xuống, từng chút, từng chút một, cho tới khi cái chân giường bằng sắt chạm mặt sàn trở lại. Không một tiếng động.

Từ nơi nào đó sâu hơn bên trong ngôi nhà, tôi nghe thấy tiếng chuông ngân. Không, là tiếng leng keng đếm nhịp. Một cái đồng hồ. Tôi đã lỡ mất vài nhịp, nên không thể biết chính xác mấy giờ, ngoại trừ lúc này đã muộn hơn mười giờ. Có thể là mười một giờ. Có thể là mười hai giờ.

Tiếng ván gỗ kêu ọp ẹp vọng lại từ bên kia phòng. Tôi gồng người lên chuẩn bị. Đến nhanh thật, tôi kêu thầm trong bụng. Tôi muốn khóc, tôi thấy mình lạc lối quá, mệt quá, nhưng một phần trong tôi vẫn cứng rắn như thép đã tôi qua những gì Melvin làm với tôi. Đến nhanh thật. Nếu đó là đứa con gái kia, vung mạnh cái còng kim loại này vào mặt cô ta. Đốn ngã cô ta. Cướp vũ khí của cô ta, nếu cô ta có mang theo trên người. Tiếp tục đi. Không được dừng lại.

Tôi không biết mình có thể đi đâu. Tôi không nghĩ có nơi để mình chạy đến.

Nhưng tôi sẽ không dừng lại.

Người tôi căng lên khi bước chân tiến tới gần hơn.

Người đầu tiên tôi thấy không phải là cô gái nghiện ngập kia. Là Melvin, và hình ảnh cái cười sứt mẻ của hắn khiến tôi lại run người lên lần nữa. “Xem ai đã tỉnh rồi kìa.” Hắn nói. “Annie. Nâng cô ta dậy. Chúng ta phải mở màn đúng giờ.”

Mở màn đúng giờ, cứ như đây là màn biểu diễn trên sân khấu Broadway, còn hắn là đạo diễn không bằng.

Tôi dồn hết sức lực trong người để đứng dậy và quất cái còng vào mặt hắn, nhưng tôi quất hụt. Tôi mất đà, loạng choạng, và hắn dễ dàng né được. Hắn chụp cẳng tay tôi và lẳng tôi về phía Annie. Cô ta tóm lấy bàn tay trái của tôi và bóp thật mạnh, đến nỗi tôi phải khuỵu gối xuống. Tôi không kêu la. Không hề.

“Làm theo những gì tôi bảo.” Cô ta nói. “Đi!”

Cô ta đẩy tôi ngã dúi dụi, trong khi vẫn siết chặt bàn tay sắt vào bàn tay bị thương của tôi, nhắc nhở tôi cô ta có thể bắt tôi phải chịu đau đớn bất cứ khi nào cô ta muốn. Chúng tôi đã ra bên ngoài căn phòng, tôi nhận ra chúng tôi đang ở tầng hai, và có một tay vịn cầu thang bằng gỗ ở phía bên phải, từ đây có thể nhìn xuống căn phòng bên dưới. Tất cả mọi thứ đều bốc mùi của bỏ bê, mục nát, và sàn nhà rên lên cọt kẹt sau mỗi bước chân. Có một lỗ thủng rất lớn ở đằng trước, và bên trên nó, trần nhà đang sập xuống. Nước từ những gờ nứt đen kịt bị võng xuống nhỏ lộp độp trên những tấm ván gãy. Tôi còn nhìn được cả một mảng trời đêm dày đặc mây trên đó, và khi tôi ngả đầu ra sau, chỗ thuốc còn trong người dọa sẽ kéo tôi lên trên đó với những ngôi sao lấp lánh, lờ mờ.

Annie dẫn tôi đi vòng qua chỗ thủng trên sàn, ra đến gần lan can. Tay vịn cầu thang trong tình trạng cũng chẳng khá hơn sàn nhà là mấy. Nếu cô ta đi ở phía gần tay vịn nhất, tôi sẽ đẩy cô ta ngã vào đó. Tay vịn chắc sẽ gãy và cô ta sẽ rơi bịch xuống sàn nhà dưới kia.

Nhưng tôi lại là người đi ở phía tay vịn. Trèo qua đi, tôi tự nhủ. Thế vẫn tốt hơn những gì hắn ta dự định sẽ làm với mình.

Nhưng tôi biết cú ngã sẽ không làm tôi mất mạng, và tôi sợ mình sẽ bị gãy chân và vụt mất cơ hội bỏ chạy, hoặc chiến đấu.

Tôi vướng chân phải chỗ rách trên tấm thảm và bất ngờ ngã dúi tới trước. Cú ngã quá đột ngột của tôi khiến Annie tuột tay. Tôi chống hai tay xuống đất. Bàn tay trái của tôi đau đớn cực độ, nhói lên như bị ép xuống một phản sắt nung đỏ. Tôi kêu lên đau đớn và lảo đảo nghiêng người sang bên tay phải… và những ngón tay tôi bấu phải tấm ván bị long ra ở chỗ sàn thủng. Tấm ván bị gãy ở đầu, những mảnh gỗ sắc lởm chởm cứa vào tay tôi. Tôi không ngần ngại. Tôi thọc mấy ngón tay xuống và bẻ lấy một mẩu, mẩu gỗ sắc nhọn lìa khỏi tấm ván. Tôi nắm chặt lấy mẩu gỗ khi Melvin túm tóc tôi, kéo tôi đứng dậy. Tôi chưa dùng đến nó - vẫn chưa. Tôi ép mẩu gỗ vào cổ tay phải, khuất tầm mắt.

Chờ cho tới khi mày chắc chắn. Mày không có cơ hội nào khác nữa đâu. Tôi biết những gì sắp xảy đến với mình sẽ đến rất chậm, rất tàn bạo, rất kinh hoàng, và phần tồi tệ nhất, phần tồi tệ nhất, là tôi không nghĩ cắn răng chịu đựng sẽ mang lại kết quả gì tốt đẹp. Tôi không nghĩ có bất kỳ ai giúp được mình. Tôi phải tự giúp chính mình. Miễn là hắn tập trung cả vào tôi, hắn sẽ không bám theo bọn trẻ.

Bọn trẻ.

Giờ tôi đã nhớ lại những gì Melvin nói. Brady đã gọi cho tôi. Bọn tôi đang giữ Lily. Tôi thấy nỗi kinh hoàng tựa như mật lạnh ồ ạt ập lên tôi. Không. Không. Không.

Chúng tôi tiến ra phía một cánh cửa đóng chặt, và tôi cố tình đi chậm lại. Tay Annie túm lấy cổ tay trái của tôi và vặn mạnh, nhưng bây giờ, điều cô ta đang làm chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới tôi nữa, vì còn có một cơn đau khác lớn hơn nhiều. Một nỗi kinh sợ còn khủng khiếp hơn nữa. Tôi không thể để điều đó xảy ra. Tôi không thể để hắn bắt các con tôi.

Melvin bước tới trước và đẩy cửa ra. Một cử chỉ lịch thiệp từ một con quái vật.

Đó là phòng tra tấn của hắn. Tôi thậm chí không cần phải đưa mắt nhìn mới thấy; chuyện đó xộc đến chỗ tôi như một điều hiển nhiên, chắc chắn xảy ra, và thường tình như mùa đông vậy. Tôi không nhìn những chi tiết xung quanh.

Tôi nhìn cô gái. Cô gái đang đứng trên tấm thảm hình oval dính đầy máu, với cái thòng lọng tròng quanh cổ. Cô gái với mái tóc nhuộm đen, bết và vón cục vì mồ hôi, xõa trước mặt.

Vào giây phút kinh hoàng, mất hết lý trí đó, tôi đinh ninh cô gái kia là Lanny.

Tôi thét lên. Tiếng thét cuồn cuộn ộc ra khỏi cổ họng một cách hãi hùng, và tất cả những thống khổ, bi thương, kinh hoàng đều quá thật và quá hiện thời, đến nỗi tôi thấy như mọi thứ trong mình đều bị vạc tới tận xương và lộn ngược ra ngoài, tuôn trào như máu đổ. Một giây sau, tôi nuốt lấy tiếng thét nhưng tôi biết nó đã lộ ra cho hắn những gì.

Cô gái đó không phải Lanny. Cô ấy không phải con gái tôi. Nhưng cô ấy là con gái của người nào đó.

Cô ấy đang đứng kiễng chân, gồng hết sức để giữ thăng bằng, bởi nếu cô ấy lơi người ra dù chỉ một khắc, cái thòng lọng kia sẽ bập lấy cổ của cô. Trò này hoàn toàn có chủ đích, rất tàn nhẫn và được tính toán cẩn thận, y hệt những món đồ nghề mắc trên bảng treo dụng cụ được sắp xếp ngay ngắn, đóng trên mấy bức tường. Trên cái bàn thợ mộc, mấy hộp đồ nghề mở toang, để lộ những cờ-lê, tuốc-nơ-vít, kìm… tất cả đều được đánh dấu bằng màu sắc, xếp tỉ mỉ, ngay hàng thẳng lối trong ngăn.

Tỉ mỉ nằm trong tính dã man của hắn.

Còn có hai người nữa trong phòng. Một kẻ chỉnh đèn đóm, mặc kệ cô gái và cuộc vật lộn kinh khủng nhằm giữ được mạng sống của cô. Kẻ kia chỉnh tiêu cự chiếc máy quay gắn trên chân máy chuyên dụng. Cả hai tên trông hết sức thản nhiên, và hãi hùng biết bao khi chứng kiến những chuyện thế này đối với chúng chỉ là công việc. Chỉ lại là một ngày nữa mà thôi.

“Ôi, bỏ mẹ rồi.” Tên chỉnh máy nói. “Tôi không quay kịp. Ước gì tôi bắt được tiếng thét đó. Hay ra phết chứ đùa!”

“Ta sắp khai máy chưa?” Melvin hỏi.

“Mười phút nữa. Anh có thể bắt đầu với người đóng thế đứa con gái, nhưng ngắn thôi nhé. Bọn họ trả tiền để xem màn chính, không phải màn mở đầu đâu.” Hắn ta nói chuyện quá sức… bình thường. Hắn mặc một cái áo hoa đi biển, in hình những cô gái múa vũ điệu hula, quần lửng và đi dép lê. Nhưng không có cái gì trong chuyện này là bình thường hết. Không một kẻ nào trong số những kẻ kia có linh hồn. Đó là thứ bị khuyết thiếu ở cả ba bọn chúng.

Tôi ngoái đầu. Melvin đứng lại bên cạnh tôi. Hắn chòng chọc nhìn cô gái tội nghiệp với vẻ chăm chú đáng kinh tởm, nhưng rồi hắn quay ngoắt lại, chuyển ánh nhìn sang tôi. Đó là thứ tồi tệ nhất tôi từng nhìn thấy. Con ngươi của hắn giãn rộng ra, và dưới ánh sáng trong căn phòng này, trông chúng gần như… đỏ quạch. Mắt của quái vật. “Nó nhìn giống con bé lắm, đúng không? Lily nhà chúng ta ấy.”

Tôi không thở nổi. Tôi không cử động được. Có cái gì nguy hiểm đang ở ngay trước mặt tôi, nguy hiểm tới mức làm tôi đờ ra, không nói được nên lời. Tôi biết hắn ta độc ác. Tôi chưa bao giờ biết hắn có thể như thế này. Không có gì ở đó hết. Không một cái gì để tôi có thể xác định đó là một mẩu bé nhất của con người.

“Đúng.” Lời đó thốt ra dưới dạng một lời thì thào run rẩy nhưng không phải vì sợ hãi mà là thịnh nộ. “Nhưng cô gái này không phải Lily. Chẳng có lý do gì để làm hại cô ấy. Sức tác động không giống nhau đâu.”

“Không à?” Hắn nhìn tôi chòng chọc, như con chim đang quan sát một con bọ. “Tôi sẽ để cô chọn.”

Tên quay phim đã lẳng lặng bấm máy từ lúc nào. Mắt tôi lòa đi khi đèn chiếu đột ngột rọi thẳng thứ ánh sáng bỏng chói vào mặt mình. Nhưng tôi không chớp mắt. Tôi không thể. Nếu tôi để lộ bất kỳ một sự yếu đuối nào ra ngoài, hắn sẽ nắm được tôi.

“Chọn cái gì kia?” Mẩu gỗ nhỏ chọc mạnh vào da tôi, và tôi cảm nhận được cả vết khoét do nó gây ra. Tôi đổi tư thế, dồn trọng tâm sang chân trái. Tôi cẩn thận để hắn không thấy cánh tay phải của mình.

“Tôi sẽ để con này đi nếu cô chịu thế chỗ cho nó. Nhưng cô phải muốn như thế cơ, Gina ạ. Cô phải xin xỏ. Năn nỉ tôi cho cô thế chỗ. Nếu cô chịu, tôi sẽ cởi trói và thả cho nó đi. Nó sẽ phải mất vài tiếng đồng hồ mới ra được đường lớn. Quá nhiều thời gian trước khi nó kịp tìm ra được người chịu nghe lời nó. Nó chỉ là một con điếm nghiện ngập. Có khi còn chẳng ai thèm tin nó.” Môi hắn giật giật, rồi vén lên thành một cái cười. “Nhưng nó sẽ được sống. Tôi biết cô muốn cứu mạng người ta đến mức nào mà.”

Hơi thở trở thành thuốc độc trong lồng ngực tôi. Hắn đã nắm được tôi. Hắn biết tôi sẽ làm gì. Nhưng trước khi làm, tôi nói: “Anh sẽ không bao giờ có được Connor đâu.”

“Ồ, Connor là của cô hết.” Hắn nói. “Nhưng tôi sẽ có Brady. Tin tôi đi. Câu trả lời của cô là gì nào? Bởi thế nào đi nữa, đêm nay cô cũng sẽ chết. Đứa này thì không cần phải thế. Đồng hồ đang chạy đấy, Gina ạ. Chọn đi.”

Tôi không muốn nhìn cặp mắt khủng khiếp đó thêm một giây nào nữa. Tôi để mi mắt mình đóng sụp xuống và nói. “Làm ơn đi, Mel. Xin hãy để cô ấy đi. Tôi xin anh.”

“Ngoan lắm.” Hắn nói. Tôi thấy một sức nóng đột ngột phả lên da thịt mình. Hắn đặt tay lên má tôi. “Được rồi. Cô ta đã giữ được mạng của mình. Tôi luôn luôn biết thế nào cô cũng từ bỏ mà, khi tôi tìm được đúng động cơ.”

Hắn cúi tới gần tôi. Hơi thở của hắn phả lên da tôi. Những ngón tay hắn khẽ khàng lướt lên viền cằm, viền môi tôi. Tôi vẫn nhắm tịt mắt. Chúa ơi, mình không được nhìn. Mình không thể. Tôi run rẩy. Thuốc khiến tôi chóng mặt, không đứng vững được. Tôi ước giá như Annie lại vặn bàn tay gãy của tôi lần nữa, chỉ để đầu óc tôi tỉnh táo.

“Hạ con kia xuống.” Hắn nói. Hắn không nói với tôi, nhưng cặp môi của hắn sát vào má tôi quá, chúng cọ lên da tôi. “Thả nó ra khỏi đây. Bỏ nó ở ngoài đường và bảo nó chạy đi.”

Câu thần chú được hóa giải, nhưng người hóa giải không phải tôi. Là tiếng của chiếc điều khiển máy tời hoạt động cùng một tiếng rên rỉ, và tiếng thở dốc nghèn nghẹn của cô gái. Cô ấy vừa khóc vừa nói. “Ôi Chúa ơi, cảm ơn, cảm ơn cô…”

“Ra ngoài.” Melvin nói. “Không tao sẽ giết mày đấy.”

Tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy ào đi. Cô ấy đã ra khỏi đây.

Bây giờ, tôi thầm nghĩ. Bây giờ. Tôi không thể bỏ lỡ được. Hắn đang ở ngay đây.

Tôi mở mắt và nắm lấy mũi dao bằng gỗ.

Ai đó cười lớn.

Tôi sửng sốt. Melvin cũng bất ngờ và cả hai cùng nhìn ra ngưỡng cửa. Annie đang đứng tựa ở đó, phê ngất cung mây, nhìn dáng vẻ cô ta là biết. Cô ta cười khùng khục khi nhìn cô gái kia bỏ chạy thục mạng. “Thằng chó đẻ…” Cô ta nói. “Cứ tưởng anh bá đạo thế nào chứ. Giờ anh còn thả người, còn thương lượng này nọ cơ đấy. Anh đã sở hữu được con chó tội nghiệp này rồi à?”

“Cô đang nói về vợ tôi đấy, Annie.” Hắn nói. Giọng hắn rất ôn hòa và điềm tĩnh, nhưng cặp mắt… hắn đang chìm sâu vào ảo mộng do hắn nhào nặn nên. “Đừng có vô lễ với vợ tôi.”

“Con kia à?” Annie bĩu môi. “Nó chẳng là cái thá gì hết.”

“Không. Nó là của tôi.”

Hắn ra tay hệt như cú mổ của một con rắn, quá nhanh, không thể trông thấy nổi. Hắn giáng đầu cô ta vào khung cửa, liên tục, hết lần này tới lần khác, một loạt những chuyển động liên tiếp, thô bạo tới mức sững sờ, tới mức tôi không nghĩ nổi đến việc hành động, tấn công hắn, hay cố cứu mạng cô ta. Hắn ta là một con hổ dữ đang nổi cơn thịnh nộ tột cùng, và tôi vô cùng khiếp sợ. Tất cả đều chết sững, kể cả nhóm làm phim, những kẻ hẳn đã từng nhìn thấy những cảnh rùng rợn, khủng khiếp hơn những gì tôi có thể tưởng tượng được ra.

Tôi không muốn nhìn thấy điều này, nhưng tôi không thể nhắm mắt lại. Nó giống như một cơn ác mộng không thể tránh khỏi.

Annie gục xuống, thở hồng hộc, máu che kín mắt. Cô ta đang bò về phía tôi.

Tôi lùi lại. Tôi không thể chống lại bản năng. Nỗi hoảng sợ đang tru lên từng hồi bên trong tôi, nỗi tuyệt vọng như cơn lốc xoáy điên cuồng càn quét tôi, bởi mẩu gỗ mỏng của tôi chẳng là gì cả, chẳng là gì trước cơn điên loạn này, mà chỉ là một lời nói dối mỏng tang tôi tự nhủ với mình, và không gì có thể ngăn được Melvin Royal.

Melvin giẫm chân lên Annie, giật lấy một chiếc tuốc-nơ-vít mắc trên giá, và bằng một cú giáng mạnh kinh hồn, hắn đã giết chết cô ta.

Rồi hắn mất kiểm soát.

Mắt tôi hoa đi. Tôi không thể nhìn thấy chuyện này. Tôi không thể biết chuyện này. Tâm trí tôi muốn bỏ chạy, cố gắng trốn đi như đứa trẻ lọt vào mê cung, và tôi nghe thấy chính mình gào thét, vì Annie không thể, cô ta không kêu lên tiếng nào, và tất cả những gì tôi muốn làm là bỏ chạy.

Nhưng tôi không thể chạy ngang qua hắn. Vào giây phút tôi nhấc chân lên, tôi sẽ là nạn nhân.

Melvin dừng lại, chỉ vì hắn mệt, không phải vì hắn đã xong việc. Tôi biết vì tôi thấy lồng ngực hắn phập phồng, tay hắn run lên, và người phụ nữ vừa bị hắn đồ sát nằm sõng soài trên sàn nhà giờ đã là cái xác không hồn trông vô cùng thê thảm.

Hai tên phụ trách quay phim và ánh sáng không nói được tiếng nào, cũng không nhúc nhích được. Chúng vẫn đứng chết trân tại chỗ, cứ như chúng biết chúng đang hiện diện trước một con thú có thể dễ dàng xông vào cắn xé, ăn thịt mình. Khi Melvin ngồi chồm hỗm xuống dưới sàn, hắn nhìn tên quay phim. Máu của Annie chảy ròng ròng trên tay hắn. Hắn vẫn đang cầm tuốc-nơ-vít.

“Cứ quay đi.” Hắn nói với tên quay phim, và, ôi, Chúa tôi, hắn nói nghe bình thường quá đỗi, quá giống với con người tôi đã từng kết hôn cùng. Con người từng đọc lời tuyên thệ yêu thương và bảo vệ. “Tôi mới khởi động thôi.”

Tôi thấy người mình như trôi đi phương nào khác. Không phải là cơn ngất; tôi biết tôi không thể để mình trở nên yếu đuối, dễ bị tấn công như vậy được. Tôi thấy hồn mình như lìa khỏi xác, vật vờ giữa nhà như một quả bóng bay được buộc qua loa vào thân xác giống với một cái túi xương thịt nặng nề, run rẩy. Từ khoảng cách đó nhìn xuống dưới, tôi không thấy kinh khiếp hay bệnh hoạn. Tôi không xem. Ở một nơi nào đó, tôi phải tin bọn trẻ nhà mình vẫn còn sống. An toàn. Rằng ở một nơi nào đó, Sam vẫn ổn.

Ở một nơi nào đó, người ta vẫn đang sống trong ánh sáng.

Nhưng ở nơi bóng tối này, tôi đứng giữa Melvin và những người tôi yêu thương.

Và tôi vẫn phải đứng.

Khi mở mắt ra, tôi vẫn đang ở cái nơi sa đọa, chết chóc này, và Melvin đang hướng về phía tôi. Bộ mặt đẫm máu của hắn trông rất bình thản, và cái miệng cười của hắn nom rất khát máu.

“Gina.” Hắn nói. “Tôi xin lỗi, nhưng chuyện phải như thế này…”

Tôi nhào tới trước, và tôi chọc mạnh mẩu gỗ sắc vào con mắt hắn.

Mẩu gỗ là tất cả những gì tôi có. Đâm vào mắt hắn là tất cả những gì tôi làm được. Thế vẫn chưa đủ, tôi biết. Tất cả mọi thứ trong tôi im bặt.

Gần như yên bình.

Mẩu gỗ gãy đôi trong tay tôi khi hắn gào lên và quằn quại lùi ra. Hắn còn sống. Mù một mắt, trong đau đớn, nhưng vẫn còn sống.

Melvin rút mẩu gỗ cắm trong con mắt bị hủy hoại ra và gầm lên trong cơn thịnh nộ.

Sự yên lặng trong tôi vỡ nát, và sợ hãi lại ùa về, bàng bạc, đen đúa và lạnh lẽo như cơn mưa tuyết, và tôi biết tôi chỉ có vài giây đồng hồ để tự cứu mình.

Tôi nhào tới trước. Tôi có cảm giác như mình đang chuyển động rất chậm, mọi chuyển động đều rất rõ ràng và quá sức chậm, và có cái gì bên trong tôi đang gào lên: Khẩn trương, khẩn trương, Chúa ơi, chạy, chạy đi.

Tôi chạy vượt qua chỗ hắn trước khi hắn kịp nhận ra tôi đã bỏ chạy, nhưng hắn chỉ sau tôi chừng một, hai bước chân mà thôi. Hắn gào thét cái tên cũ của tôi, cái tên tôi đã bỏ, không dùng tới nữa, và tôi biết khi hắn đặt được đôi bàn tay bẩn thỉu của mình lên người tôi, sẽ không còn màn tra tấn được dàn dựng công phu, cẩn thận phát sóng trực tuyến để làm giàu cho Absalom nữa; mà sẽ là một cuộc tàn sát đơn thuần, đẫm máu, như những gì vừa xảy ra với Annie. Hắn sẽ xé tôi ra thành nghìn mảnh.

Tôi thấy tên quay phim rời khỏi căn phòng đằng sau chúng tôi, hắn mang theo máy quay bên mình và quay lại cảnh tôi bỏ chạy ra chỗ cầu thang. Tôi nghe thấy tiếng Melvin gầm lên. Nghe như cửa hỏa ngục đang ầm ầm toác ra đằng sau lưng tôi.

Cái tuốc-nơ-vít Melvin dùng để giết Annie đang nằm lăn lóc ở giữa nhà, nó bị văng ra đó từ lúc nào, và tôi cúi xuống, nhặt nó lên mà không hề dừng lại lấy một nhịp. Có kẻ nào đó đang chặn ở cầu thang, một kẻ mới xuất hiện, và hắn đang cầm súng trong tay.

Tôi cần khẩu súng đó.

Tôi không thấy đau ở cổ tay, hay bất kỳ chỗ nào nữa. Tôi thấy người hừng hực lửa. Tôi tràn trề sinh lực, và tôi rút ngắn khoảng cách nhanh hơn tôi từng nghĩ. Tôi cắm phập tuốc-nơ-vít vào cổ tên đứng gác, và khẩu súng rơi xuống đất khi hắn loạng choạng lùi ra đằng sau và ngã lộn cổ xuống cầu thang. Tôi lao theo chộp lấy món vũ khí, và lúc tôi lăn người qua, tôi thấy Melvin bước tới chỗ tôi - bước cuối cùng. Hắn bịt con mắt bị đâm hỏng, đang chảy máu ròng ròng bằng bàn tay phải, nhưng hắn đã trông thấy khẩu súng - vừa kịp lúc để lao người sang một bên khi tôi nâng súng lên, ngắm và bắn. Adrenaline hay không, cú giật khi súng nổ thụi một nhát hung tàn xuyên khắp cánh tay tôi, và tôi gào lên trong đau đớn và giận dữ. Phát súng đầu tiên của tôi chỉ cách hắn chưa đầy hai phân. Tôi thử lại lần nữa.

Melvin thụp xuống, trốn vào căn phòng nơi hắn định giết chết tôi. Hắn có vũ khí ở trong đó. Thậm chí có thể có cả súng. Tôi không thể dừng lại lúc này được, ngay cả khi cổ tay tôi như muốn đứt rời khỏi cánh tay, tôi phải giơ súng lên và bắn, và cơn đau không thành vấn đề.

Tôi nã thêm đạn vào bức tường, cố ý bắn xuyên vào trong phòng. Tôi không biết hắn ta nấp ở đâu. Tim tôi nện thình thịch, nhanh tới nỗi tôi thấy tim mình như con chim đang hấp hối trong lồng ngực, nhưng đầu óc tôi vẫn chậm. Điềm tĩnh. Gần như yên lặng. Khẩu súng trong tay tôi là loại bán tự động, vậy là nó có ít nhất bảy viên đạn. Tôi đã bắn bốn viên.

Tên quay phim vẫn đứng đó quay lại mọi hành động của tôi. Có lẽ hắn ta thực sự không hiểu mình không chỉ là thành viên đoàn làm phim, mà còn là tòng phạm trong một tội ác kinh hoàng. Có lẽ hắn nghĩ cái máy quay của hắn là tấm khiên ma thuật.

Tôi bắn hắn, và hắn ngã xuống. Năm.

Tôi trườn tới trước. Tôi thấy chân mình yếu ớt và rụng rời, nhưng không hiểu sao, tôi vẫn đứng dậy được. Tôi loạng choạng vòng sang một bên để tránh chỗ thủng ở giữa sàn, bước qua tên quay phim đã chết, và thầm cầu nguyện khẩu súng vẫn còn ít nhất một viên đạn để tôi có thể ghim viên đạn đó vào đầu Melvin.

Tôi bước tới phía cánh cửa căn phòng tra tấn. Có một tên nằm co ro bất động trên tấm thảm hình oval: tên phụ trách ánh sáng. Tôi đã hạ hắn bằng phát đạn bắn xuyên tường ban nãy.

Melvin không có ở đây. Melvin đi mất rồi.

Có một cánh cửa ở phía bên trái. Lúc trước, tôi không trông thấy cánh cửa đó; chân đặt máy quay chặn ở đấy. Nhưng giờ chân máy đổ kềnh sang một bên, và một chiếc máy tính xách tay bị vỡ đang tóe ra những tia lửa điện kêu lẹt xẹt nằm kế bên.

Tôi có cảm giác ai đó đang ở sau lưng mình. Một cái bóng, di chuyển rất nhanh.

Tôi quay phắt lại và bóp cò.

Mãi một giây sau, tôi mới nhận ra đó không phải là Melvin.

Đó là Sam.

Súng giật lên.

Hết đạn.

Sam thở mạnh khi anh đứng khựng lại. Anh trân trối nhìn tôi, đôi mắt anh dại đi, và anh đang đứng ngay giữa vũng máu chảy ra từ xác Annie. Sam cũng có súng và anh đang chĩa thẳng khẩu súng vào tôi cứ như tôi là một sinh vật nguy hiểm mà anh không thể tin tưởng được. Rồi anh thét lên: “Hạ súng xuống, Gwen! Hạ súng xuống!”

Tôi thả khẩu súng xuống, và nó đập mạnh vào chân tôi đau điếng, đủ để giật tôi ra khỏi cơn mê nhất thời của mình. Tất cả mọi thứ lập tức nhấn chìm tôi, những cảm xúc ồ ạt ào tới tựa như cơn bão, tới mức tôi không hiểu nổi. Nó cuốn mất trọng tâm của tôi, làm tôi quay cuồng, run lẩy bẩy. Cơn đau quay trở lại. Cả nỗi sợ nữa.

“Hắn vẫn còn ở đây!” Tôi ré lên với Sam. “Melvin! Hắn vẫn còn ở đây!”

Sam liếc xuống nhìn cái xác bị hủy hoại của Annie với vẻ kinh khiếp tột độ, kinh khiếp tới tận xương tủy. Phải mất mấy giây, anh mới gỡ được ánh mắt của mình ra khỏi đó và dán vào tôi. “Không. Hắn ta ở ngoài hành lang kia. Hắn chết rồi.”

“Cái gì?”

“Hắn lãnh một viên đạn vào mắt. Ổn rồi. Gwen. Hắn gục rồi.” Anh đỡ lấy tôi khi tôi ngã quỵ vào người anh. Tôi thấy kiệt sức tột cùng, tới nỗi tôi tưởng như mình sắp chết. Tim tôi nện thình thình như một cái động cơ; cơ thể tôi vẫn đang còn đà chạy, và chiến đấu, ngay cả khi bây giờ không còn lại gì để chiến đấu nữa. Tôi thấy nước mắt như xé mình ra thành ngàn mảnh, cuồng dại và dữ dội vô ngần.

“Anh đã hạ được hắn.” Tôi thì thào với Sam. “Cảm ơn anh. Chúa ơi, cảm ơn anh.”

Anh ôm tôi chặt đến độ tôi thấy chúng tôi như sắp hợp thành một, và tôi muốn như thế, tôi muốn điều đó. “Không.” Anh đáp. “Anh không bắn hắn. Là em đã bắn. Đúng không?”

Một giây sau - một giây mà tôi thấy sao dài đằng đẵng và lạnh tới tê người, tôi mới hiểu anh vừa nói điều gì, và tại sao điều đó rất quan trọng.

Tôi không bắn vào mắt Melvin. Tôi đâm hắn. Với một lỗ thủng và máu me be bét, trông vết thương đó chẳng khác nào vết thương chí mạng. Một phát súng bắn vào mắt. Tất cả những gì Melvin phải làm là nằm xuống và để Sam băng qua người mình.

Tôi giật lấy súng của Sam và dùng vai anh làm bệ tì để ngắm bắn, bởi lẽ con quái vật đang ở ngay sau lưng anh; con hổ dữ, và chết chóc trong mắt nó.

Melvin đang nhào tới sau lưng Sam cùng một con dao.

Tôi ngăn hắn lại bằng ba viên đạn xuyên qua đầu.

Hắn quỵ gối, và rồi sấp mặt xuống đất. Hắn vẫn còn thở. Tôi thấy lưng hắn vẫn nhô lên và xẹp xuống, và tôi muốn găm một viên đạn nữa vào đó, nhưng giờ Sam đã quay ra, gỡ khẩu súng khỏi tay tôi.

May mà anh làm thế, bởi chắc có lẽ tôi sẽ bắn trúng đặc vụ Lustig, lúc bấy giờ vừa bước vào ngưỡng cửa, súng chĩa ra đằng trước. Sam hạ vũ khí xuống, còn Lustig nhìn cả hai chúng tôi, rồi nhìn kẻ hấp hối đang nằm sõng soài trên sàn. Kẻ đã chết cạnh mấy cái đèn. Cái xác bị hủy hoại của Annie.

“Chúa tôi…” Lustig nói, và hạ vũ khí xuống. “Lạy Chúa lòng lành, cái quái gì thế này?”

Chúng tôi im lặng đứng đó. Lustig quỳ xuống cạnh Melvin, và chúng tôi nhìn tấm lưng gã chồng cũ của tôi phồng lên và xẹp xuống thêm ba lần, cố hớp lấy hơi nữa, và rồi một luồng hơi dài, mạnh hắt ra, lôi hắn vào câm lặng.

Con quỷ đã chết. Hắn đã chết. Tôi muốn thấy… gì nhỉ? Tuyệt? Nhưng không hề. Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm. Có thể về sau, tôi sẽ thấy thỏa mãn, thấy đã trả được thù, thấy cơn thịnh nộ đã cháy rừng rực suốt bấy lâu được hoàn thiện.

Nhưng ngay lúc này đây, tôi thấy nhẹ nhõm đến độ òa lên khóc nức nở. Tôi không thể dừng lại.

“Làm ơn.” Tôi thở hắt ra. Tôi với tay qua Sam, và anh lại vòng tay ôm tôi lần nữa. “Làm ơn, làm ơn hãy nói với em rằng bọn trẻ không sao, xin anh, xin anh đấy…”

“Bọn trẻ không sao.” Anh thì thầm với tôi. Có một sự yên tĩnh nơi anh, là bình yên, mà tôi thấy mình rất cần ngay lúc này. “Connor không sao. Lanny không sao. Em an toàn. Chúng ta không sao. Em chỉ cần hít thở thôi.”

Gối tôi khuỵu xuống khi chúng tôi xuống được nửa cầu thang, và Sam phải cõng tôi xuống nốt. Tôi quá mệt. Tôi không thể mở mắt được nữa. Khi tôi cố căng mắt lên để nhìn, tôi thấy anh đang đặt mình vào ghế khách của một chiếc xe dòng sedan, và tôi ngoái nhìn vẻ tráng lệ thực dân giờ đã mục rữa, hư hỏng của nhà đồn điền Triton. Nó thật sự giống Nhà Trắng, nhưng đã bị hủy hoại vì mục nát và thời gian. Một con lạch chảy dọc một bên đường, lờ đờ và tắc nghẹn vì bùn. Vùng đất của những sông con.

Sam và Lustig đang đứng bên ngoài xe, nói chuyện với nhau rất khẽ. Cả hai người đều từng bị hội chứng shellshock[47]. Tôi cũng nghe được tiếng đại bác nổ. Nhưng tôi không bị. Không bị nữa.

“Rivard nói đúng. Cảnh sát địa phương chẳng bao giờ ló mặt. Nếu không có chúng ta xử lý…” Lustig ngưng lại một lúc, rồi nói tiếp. “Trong kia sẽ là bể máu. Chỉ có Chúa mới biết có mấy thi thể chúng ta sẽ tìm được quanh đây. Chúng có bao nhiêu chỗ giống thế này chứ?”

“Hàng tá.” Sam đáp. “Nhưng khi chúng ta tóm được Rivard, và một khi chuyện này vỡ lở, những chỗ khác cũng sẽ tan thôi. Chúng ta sẽ tìm được chúng. Tất cả bọn chúng.”

Tôi ước bọn họ sẽ thiêu rụi hết. Tất cả, thiêu ra tro và xương. Nhưng tôi biết chuyện này còn nhiều điều nữa, hơn cả những gì tôi muốn, và tôi biết điều đó. Tôi quá mệt, đến độ chỉ còn thấy nước mắt đang lăn xuống hai bên má, lạnh cóng. Tôi lau chúng đi bằng bàn tay phải lóng ngóng, dính đầy máu.

Là máu của Melvin.

Melvin đã chết.

Mike Lustig thò đầu vào trong xe và nói: “Cô nên cảm ơn anh chàng Sam nhà ta.” Anh ta nói. “Đã cứu mạng cô đấy.”

“Không.” Tôi đáp lại. Tôi thấy mọi thứ lại trôi tuột đi tiếp. “Tôi đã cứu anh ấy.”

Tôi ngủ.

Và tôi chẳng mơ thấy gì hết.

Chú thich:

[47] Nghĩa đen: cú sốc do đạn đại bác. Còn gọi là Hậu chấn tâm lý, là bệnh khủng hoảng tinh thần khi từng trải qua những biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần, thể chất; đặc biệt là sau chiến tranh.