Chương 828 Nguyên Vũ kiếm hoàng
Vô số người ngạc nhiên, một tên gia hỏa kiêu ngạo như vậy lại tới thành Tinh Tượng, lại còn sai tông chủ tới gặp hắn.
Một gian phòng trong quán rượu.
Lục Trần và Hứa Nhạc ngồi xuống, liếc mắt nhìn đối phương, vết máu trên người loang lổ, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Cho ngươi!”
Lục Trần cong ngón búng ra một viên đan dược ở trên bàn, khắp viên đan dược mượt mà màu vàng, giống như trải qua một tầng kim sắc, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, từng mùi thuốc tản ra từ đan dược.
“Đây…”
Hứa Nhạc thấy viên đan dược kia, lập tức hai mắt đăm đăm, hô hấp kịch liệt dồn dập, hắn kinh ngạc hô: “Nếu như ta không đoán sai, đây, đây là Vô Hạ đan bát phẩm.”
Vô Hạ đan, một loại đan dược trị thương hiếm có mà giá trị kinh người, thuộc cấp bậc thánh đan, bất kể là ngoại thương hay nội thương, cho dù là đan điền vỡ nát, dùng Vô Hạ đan cũng có thể khiến vết thương khép lại như lúc ban đầu.
Thật ra thì Vô Hạ đan chính là nhằm vào tổn thương của đan điền, lưu lại vết tích gì đó, đương nhiên, đối với thương thế khác thì Vô Hạ đan vẫn có hiệu quả nghịch thiên.
Hứa Nhạc sở dĩ biết Vô Hạ đan là bởi vì xảy ra chút chuyện, hắn khẩn cấp cần Vô Hạ đan, lật xem rất nhiều bộ sách đan dược mới tìm được.
Mặc dù Đế Nữ vực có Đan Thánh tồn tại, nhưng mà rất hiếm, ý muốn Đan Thánh ra mặt luyện chế đan dược, cần thù lao cực kỳ không rẻ.
Hắn nằm mơ cũng muốn một viên Vô Hạ đan.
Nhưng với thân phận của hắn thì căn bản không thể nào nhận được Vô Hạ đan, đừng nói hắn, cho dù vị phụ thân Thánh cảnh tầng thứ nhất kia của hắn, muốn thỉnh cầu một viên Vô Hạ đan, khả năng cần dốc hết hai phần ba tài nguyên hoàng triều mới được.
Bây giờ, một viên Vô Hạ đan bày trước mặt hắn, khiến hắn có chút nằm mơ, cảm giác giống như là đang nằm mơ.
“Cho ta?”
Hứa Nhạc cẩn thận hỏi.
“Đây không phải nói nhảm?” Lục Trần đảo cặp mắt trắng dã, cười mắng một câu.
“Đa tạ”
Hứa Nhạc cũng không khách khí, kích động cầm lấy đan dược trên bàn, chỉ là không dùng mà cất cẩn thận trong nhẫn không gian.
Nói giỡn, đan dược trân quý như vậy, hắn lại không nỡ dùng.
“Cho ngươi trị thương!” Lục Trần thấy đối phương không dùng mà cất vào bên trong nhẫn không gian, hắn nói một câu.
Hứa Nhạc lúng túng nói: “Thật không dám dấu diếm, bởi vì mẫu thân của ta có chút nguyên nhân nên đan điền tổn hại, ta vẫn muốn một viên Vô Hạ đan, nhưng không có lai lịch, cũng không mời nổi Đan Thánh tôn quý luyện đan, giữ lại viên đan dược này cho mẫu thân.”
“Về phần vết thương ngoài da trên người của ta, không cần dùng đan dược trân quý như vậy.” Hứa Nhạc thật thà mà cười nói, lấy ra mấy viên đan dược tam tứ phẩm trong nhẫn không gian ra dùng chữa thương.
“Ồ…”
Lục Trần thấy đối phương như vậy, cũng không hỏi nữa, nhìn hắn nói: “ Nói cặn kẽ lai lịch của ngươi một chút!”
Hứa Nhạc nói: “Không biết ngươi có từng nghe qua hoàng triều Hứa thị chưa?”
Thấy vẻ mặt Lục Trần nghi ngờ, Hứa Nhạc lúng túng cười một tiếng, nói: “Một hoàng triều nhỏ ở Tây Bắc Đế Nữ vực, thuộc sức sảnh hưởng của Tinh Tượng kiếm phái, phụ thân là Hoàng chủ, ta xếp thứ sáu trong rất nhiều con cháu, tất cả mọi người gọi ta Lục hoàng tử.”
“Nếu là một hoàng tử, làm sao còn bị đánh thành dạng này?” Lục Trần thuận miệng nói một câu.
Hứa Nhạc ngượng ngùng nói: “Không có cách, địa vị của hoàng tử cũng có cao có thấp, hoàng tử muốn địa vị cao ngoài cần thiên phú võ đạo, còn cần bối cảnh mẫu tộc hùng mạnh, mười mấy năm trước, đan điền của mẫu thân ta bể tan tành, một thân tu vi Vương cảnh mất hết, ông ngoại ta vốn là một Thánh cảnh, nhưng bởi vì chút nguyên nhân mà bị giết rồi.”
“Thiên phú của ta bình thường, thế nên không có địa vị gì ở trong hoàng triều.”
Lục Trần đồng ý gật đầu tán đồng với lời nói của Hứa Nhạc.
Ở trên thế giới này, rất nhiều người cũng sẽ chọn lựa chế độ đám hỏi môn đăng hộ đối, nhất là loại hoàng triều này, Hoàng chủ bình thường sẽ lấy rất nhiều thê tử, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần cũng rất bình thường, các hoàng tử được sinh ra bởi những mẫu thân khác nhau, vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nên lục đục với nhau.
Lúc này sẽ phải so bì bối cảnh mẫu tộc, nếu như bối cảnh mẫu tộc quá mạnh thì hoàng tử không cần lục đục đi tranh đoạt, nếu như mẫu tộc không có bối cảnh, vậy thì hoàng tử sẽ phải tự mình cố gắng.
Lục Trần lấy lại tinh thần, nhìn về phía Hứa Nhạc.
Nghe ra ý của tên này là ngoại công của hắn vốn là Thánh cảnh, nhưng đã qua đời rồi, sau đó địa vị của hắn trong hoàng cung giảm mạnh.
“Đúng rồi, Hứa Ly mà lúc nãy bọn họ nói đến là ai vậy?” Lục Trần tò mò hỏi.
Nghe câu hỏi của Lục Trần, đầu lông mày của Hứa Nhạc lộ vẻ tức giận, trong giọng nói đầy sự câm hận: “Đại ca cùng cha khác mẹ của ta, lớn hơn ta mấy chục tuổi, đã gia nhập Tinh Tượng kiếm phái từ lâu, hơn nữa còn là một đệ tử hạch tâm, ta cảm thấy thiên phú Kiếm đạo của mình không tệ, luôn muốn gia nhập Tinh Tượng kiếm phái, nhưng đại ca của ta lại trăm phương ngàn kế cản trở ta.”
“Đúng rồi, người mà ngươi đã giết trước đó là cận vệ của đại ca của ta.”
“Bây giờ nhân lúc cường giả của Tinh Tượng kiếm phái chưa đến ngươi nhanh chóng rời đi đi, bằng không cưởng giả đến rồi, ngươi có muốn thoát khỏi đây cũng không được.”
Hứa Nhạc tốt bụng đề nghị.
Mặc dù Hứa Nhạc không biết tại sao thanh niên tên Lục Trần này lại tốt với mình như vậy, đầu tiên là cứu mạng hắn, vừa rồi lại đưa cho hắn một viên thánh đan quý giá.